Kỳ án về Ronald Bettig - Giáo sư chết thảm ở mỏ đá vôi.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Ngày 15 tháng 8 năm 2016, trong buổi sáng yên tĩnh tại Pennsylvania, một tin báo mất tích khiến cho cả khu vực rúng động: Giáo sư Ronald Bettig, một người đáng kính trong giới học thuật tại Đại học Bang Pennsylvania, đã không thể liên lạc được trong suốt ba ngày. Là một người thầy được sinh viên yêu mến, Ronald không phải kiểu người đột ngột cắt đứt liên lạc. Ông luôn tỉ mỉ với thời gian biểu của mình, đến nỗi một cơn sốt cũng sẽ được báo cáo rõ ràng. Việc ông biến mất không lý do khiến cho bạn bè, đồng nghiệp và học trò đều vô cùng lo lắng.
Cảnh sát nhanh chóng tiếp nhận vụ việc. Khi đến nhà riêng của ông tại Bellefonte, Pennsylvania, họ đã gặp hai người thân thiết nhất với Ronald lúc bấy giờ, tên là Danelle Geier, 34 tuổi, tự xưng là bạn gái của ông, và George Ishler, là chú của Danelle. Cả hai người đều tỏ ra hoang mang, có phần sợ hãi khi chia sẻ với cảnh sát về những gì đã xảy ra.
Danelle thuật lại rằng, ba ngày trước, vào ngày 12 tháng 8, cô cùng Ronald và George đã có một chuyến đi đến bãi biển Delaware để tận hưởng vài ngày nghỉ. Chuyến đi có vẻ hoàn toàn bình thường, cho đến khi cả ba quay trở về nhà Ronald vào tối hôm đó. Theo lời Danelle, sau khi ăn tối, thì cô mệt mỏi và lên giường ngủ. Nhưng khi thức dậy vào sáng hôm sau, Ronald đã không còn trong nhà. Cô đã cố gọi điện thoại và tìm kiếm quanh khu vực nhưng hoàn toàn không có tin tức của ông.
Đứng bên cạnh Danelle, George tỏ ra trầm ngâm, khuôn mặt ánh lên nét căng thẳng. Anh ta xác nhận rằng, Ronald từng gặp nhiều vấn đề về tâm lý sau khi vợ ông qua đời một cách đột ngột vài năm trước. Ông ấy như cái bóng của chính mình sau cú sốc đó, George nói, ánh mắt lấp lóe như giấu điều gì đó. Ông ấy trở nên trầm cảm, thậm chí từng nói với tôi rằng cuộc sống đã mất ý nghĩa.
Câu chuyện của Danelle và George, dù nghe hợp lý, vẫn để lại cho cảnh sát nhiều nghi vấn. Tại sao Ronald không để lại một lời nhắn nào trước khi biến mất? Tại sao người thân duy nhất của ông trong lúc này, George, không tìm cách liên hệ với cảnh sát ngay khi phát hiện Ronald mất tích?
Trong lúc đó, cảnh sát lặng lẽ quan sát thái độ của Danelle. Đôi mắt cô ánh lên vẻ hoảng sợ nhưng vẫn giữ một sự bình tĩnh khó hiểu. Khi bị hỏi thêm, Danelle chia sẻ rằng cô nghĩ Ronald đã gặp chuyện chẳng lành, và cô đổ lỗi cho tình trạng tâm lý suy sụp của ông. Tuy nhiên, khi cảnh sát hỏi sâu hơn về mối quan hệ giữa cô và Ronald, Danelle tránh né, lấp lửng, không đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Sau khi tiếp nhận báo cáo từ Danelle và George, cảnh sát mở cuộc điều tra rộng hơn, tìm kiếm tung tích của Ronald ở mọi ngóc ngách trong khu vực. Sự biến mất của ông đặt ra nhiều nghi vấn, không chỉ vì cách ông đột ngột rời khỏi nhà, mà còn vì những manh mối mà đội điều tra bắt đầu thu thập được.
Hai ngày sau khi Ronald được báo mất tích, thì một đội tìm kiếm đã phát hiện ra chiếc xe của ông ở gần một mỏ đá vôi bỏ hoang. Chiếc xe đậu ở vị trí khuất, như thể cố ý được giấu kín đi, khiến cho cảnh sát lập tức nghi ngờ đây có thể không phải là một vụ tự tử. Họ điều động thêm đội ngũ để tìm kiếm xung quanh khu vực và tiến đến miệng mỏ đá.
Mỏ đá nằm giữa rừng rậm, với lối đi hiểm trở và sâu khoảng 23 mét. Khi nhìn xuống từ trên cao, các nhân viên điều tra thấy một hình dáng không rõ, đang nằm yên dưới đáy mỏ. Đội cứu hộ được huy động để tiếp cận thi thể, và xác nhận đó chính là Ronald Bettig.
Khi thi thể Ronald được đưa lên, cảnh sát nhận thấy ông đã trải qua một cái chết đau đớn và kéo dài. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy ông bị gãy cả hai tay, xương đùi, hông và hàm, những vết thương này không phải từ một cú ngã nhẹ. Pháp y kết luận rằng, dù bị thương nặng nhưng ông vẫn sống sót được khoảng hai ngày sau khi rơi. Các vết bầm tím và trầy xước trên tay và vai cho thấy ông đã cố gắng leo lên trong tuyệt vọng. Nhưng rốt cuộc, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của ông.
Những dấu hiệu này khiến cho cảnh sát loại bỏ khả năng tự tử. Họ bắt đầu nghi ngờ rằng, Ronald đã bị đẩy xuống từ trên cao, và cuộc điều tra chuyển hướng sang điều tra hình sự. Từng chi tiết nhỏ tại hiện trường đều được thu thập, từ dấu chân, dấu vết bánh xe, đến cả các cành cây bị gãy gần đó. Mọi thứ đều cho thấy rằng, Ronald đã không đến đây một mình.
Thám tử phụ trách vụ án lặng lẽ thở dài, nhận ra đây có thể là một âm mưu tinh vi hơn nhiều. Trong lúc điều tra viên quay về phòng khám nghiệm, ông suy ngẫm về tình bạn của Ronald và George. Liệu có điều gì đó trong mối quan hệ giữa họ? Và Danelle, người phụ nữ vốn dĩ là bạn gái của Ronald, nhưng lại tỏ ra dửng dưng một cách kỳ lạ khi nghe tin thi thể của ông được phát hiện.
Mọi ánh mắt của cảnh sát giờ đây đều hướng về George và Danelle. Hai người này có thực sự vô tội, hay họ đang che giấu một kế hoạch nào đó?
Cuộc điều tra chuyển hướng sâu hơn vào cuộc sống cá nhân của Ronald Bettig, tìm hiểu về người đàn ông từng là một giáo sư được kính trọng, nay trở thành nạn nhân trong một cái chết bí ẩn. Những đồng nghiệp và sinh viên từng học dưới sự dẫn dắt của ông đều mô tả Ronald là một người tận tụy với công việc, luôn sẵn lòng giúp đỡ và truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ. Tuy nhiên, sự thay đổi đã đến khi người vợ thứ hai của ông qua đời đột ngột vào năm 2011.
Bạn bè Ronald kể rằng, ông đã hoàn toàn sụp đổ sau cái chết đó. Từ một người sôi nổi và tận tâm, Ronald dần trở nên khép kín và xa lánh thế giới. Cú sốc lớn khiến ông dường như mất đi mục tiêu trong cuộc sống. Ông bắt đầu mất hứng thú với những gì từng yêu thích, rời xa những người bạn thân, không còn xuất hiện trong các cuộc hội họp hay tham gia vào các dự án nghiên cứu.
Theo lời kể của một người bạn thân, Ronald gần như tự nhốt mình trong ngôi nhà nhỏ tại Bellefonte. Ông dành phần lớn thời gian để suy nghĩ về quá khứ, vùi mình vào những kỷ niệm đau buồn. Cơ thể ông trở nên gầy gò, yếu ớt, và tình trạng sức khỏe tinh thần ngày càng suy giảm. Các đồng nghiệp nhận thấy ông bắt đầu quên lãng, thậm chí đôi khi không nhớ những việc mình đã làm. Đến năm 2015, Ronald quyết định xin nghỉ phép dài hạn để chăm sóc cho sức khỏe của mình, bỏ lại sau lưng công việc giảng dạy và các nghiên cứu mà ông từng cống hiến cả đời.
Trong khoảng thời gian này, Ronald gặp gỡ George Ishler, một người đàn ông lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, và từng gặp rắc rối với pháp luật. George không phải là một người bạn lý tưởng, nhưng lại trở thành người đồng hành hiếm hoi của Ronald trong lúc ông lạc lõng nhất. Họ gặp nhau tại một cửa hàng cần sa, nơi George làm việc và Ronald ghé qua một cách tình cờ. Chính từ cuộc trò chuyện đầu tiên đó, cả hai bắt đầu phát triển một mối quan hệ bạn bè kỳ lạ. George thường kể cho Ronald nghe về cuộc sống khó khăn của mình, và đặc biệt là về cô cháu gái Danelle Geier.
Danelle, giống như Ronald, cũng là một người từng chịu đựng mất mát và tổn thương. Cô đã trải qua một cuộc hôn nhân đầy đau khổ, và mất quyền nuôi con trai đầu lòng vào tay chồng cũ. Kể từ đó, Danelle phải vật lộn kiếm sống để nuôi dưỡng đứa con trai thứ hai trong cảnh thiếu thốn. George đã thuyết phục Ronald giúp đỡ cô cháu gái đang tuyệt vọng của mình. Với lòng trắc ẩn và cảm giác đồng cảm, Ronald đồng ý để Danelle và con trai cô chuyển vào sống tại tầng hầm nhà ông.
Vài tháng sau khi Danelle và con trai chuyển vào sống tại nhà Ronald, mối quan hệ giữa họ đã vượt qua ranh giới giữa lòng tốt và tình cảm lãng mạn. Mặc dù khoảng cách tuổi tác lên đến 22 năm, nhưng Ronald dường như tìm thấy sự an ủi và niềm vui trong việc chăm sóc Danelle. Mỗi ngày trôi qua, ông càng dành nhiều thời gian hơn bên cô, trò chuyện và quan tâm đến cuộc sống của mẹ con cô như thể đó là gia đình của mình. Ronald bắt đầu chia sẻ nhiều câu chuyện cá nhân, kể cả những bí mật đau buồn mà ông chưa từng tiết lộ cho ai khác.
Trong mắt Ronald, Danelle là người đem đến ánh sáng cho cuộc sống u tối của ông. Thế nhưng, cảnh sát bắt đầu nghi ngờ rằng, sự xuất hiện của cô không hề ngẫu nhiên. Một số bằng chứng về tài chính mà họ thu thập được cho thấy Ronald đã chi một khoản tiền không nhỏ cho Danelle. Mọi chi tiêu của cô, từ đồ ăn, thức uống cho đến các chi phí sinh hoạt, đều được ông chu cấp không một chút lưỡng lự. Các hóa đơn từ thẻ tín dụng của Ronald tăng đột ngột kể từ khi cô đến sống cùng ông.
Khi được hỏi về khoản tiền này, Danelle chỉ cười và nói rằng, đó là sự quan tâm mà Ronald dành cho cô. Tuy nhiên, khi cảnh sát tìm hiểu thêm, họ phát hiện ra rằng, Danelle đã từng gặp khó khăn tài chính nghiêm trọng. Sau khi mất quyền nuôi con trai đầu lòng, cô phải chật vật nuôi dưỡng đứa con trai thứ hai trong tình cảnh không có một mái nhà ổn định. George, người chú duy nhất mà cô còn lại, cũng không đủ khả năng tài chính để giúp đỡ cô. Việc cô chấp nhận sự giúp đỡ của Ronald là điều dễ hiểu, nhưng tại sao số tiền chi tiêu lại tăng nhanh đến mức đáng ngờ?
Cuộc điều tra đưa cảnh sát đến một chi tiết khác: Danelle dường như có mối quan hệ mâu thuẫn với Ronald. Theo lời khai của một người hàng xóm, cô đã từng thấy Ronald và Danelle cãi nhau vào ban đêm, và cuộc tranh cãi kéo dài nhiều giờ liền. Danelle đôi khi tỏ ra lạnh nhạt và bực bội với Ronald, trong khi ông lại có vẻ cam chịu. Điều này khiến các điều tra viên bắt đầu nghi ngờ rằng, có thể mối quan hệ giữa họ không hoàn toàn là tình yêu, mà là sự phụ thuộc một chiều mà Ronald trao trọn cho Danelle.
Các điều tra viên lúc này tiến hành kiểm tra tài chính của Ronald và phát hiện ra rằng, ông đã ký vào một bản di chúc mới vào tháng 6 năm 2016, chỉ hai tháng trước khi mất tích. Bản di chúc này gây sốc khi tất cả tài sản của Ronald, bao gồm ngôi nhà và một khoản cổ phiếu được để lại cho Danelle. George, với vai trò là người làm chứng và tư vấn cho Ronald trong lúc ông ký bản di chúc, cũng nhận được một phần tài sản từ ông. Đây là một bằng chứng lớn, cho thấy rằng, cả Danelle và George đều có động cơ tài chính để đẩy Ronald ra khỏi cuộc đời.
Khi cảnh sát hỏi về bản di chúc, George thú nhận rằng, chính anh ta đã thuyết phục Ronald ký vào đó. Theo lời khai của George, anh ta đã lợi dụng sự suy yếu tinh thần của Ronald để đề xuất rằng, Danelle và anh ta là những người xứng đáng nhận tài sản của Ronald, nếu có chuyện gì xảy ra với ông. George lập luận rằng, bản di chúc mới chỉ nhằm mục đích bảo vệ Danelle và con trai cô, vì Ronald là một người đàn ông già yếu, và nếu có gì bất trắc, tài sản sẽ thuộc về người thân thiết nhất. George liên tục khẳng định rằng, Danelle là người đã lên kế hoạch và anh chỉ đóng vai trò phụ tá.
Nhưng lời khai của Danelle lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Cô tuyên bố rằng, chính George đã ép buộc cô tham gia. Theo lời Danelle, George là một người đàn ông tàn nhẫn, từng có tiền án và không ngại sử dụng bạo lực. Cô kể lại rằng, George thường xuyên đe dọa sẽ giết cô, và con trai nếu cô từ chối hỗ trợ anh trong việc chiếm đoạt tài sản của Ronald. Cô khẳng định rằng, George đã ép buộc Ronald ký vào bản di chúc, thậm chí đã đánh đập ông để buộc ông phải tuân thủ.
Cảnh sát càng thẩm vấn sâu, càng thấy nhiều điểm mâu thuẫn trong câu chuyện của hai nghi phạm. Tuy nhiên, một điều trở nên rõ ràng: Ronald không hề ký vào bản di chúc một cách tự nguyện. Ông đã bị thuyết phục, hoặc thậm chí bị ép buộc trong trạng thái tinh thần yếu đuối. Có vẻ như cả George và Danelle đều đã tham gia vào âm mưu này, nhưng ai mới là kẻ chủ mưu?
Vụ án chuyển sang một bước ngoặt khác khi một nhân chứng mới xuất hiện. Người này cho biết đã nhìn thấy một cặp đôi cùng một đứa trẻ tại khu vực mỏ đá vào đêm mà Ronald mất tích. Khi cảnh sát cho nhân chứng nhận diện, cô khẳng định cặp đôi đó chính là Danelle và George. Lời khai của nhân chứng càng củng cố giả thuyết rằng, cả hai đã cùng nhau dàn dựng cái chết của Ronald để chiếm đoạt tài sản.
Trước khi vụ án tiến gần đến hồi kết, một chuỗi tình tiết mới từ lời khai của Danelle khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Cô khai rằng, George đã đề xuất một kế hoạch dàn dựng cái chết của Ronald tại bãi biển Delaware, dưới hình thức một vụ tai nạn đuối nước. Ban đầu, họ định lừa Ronald đến bãi biển, sau đó tìm cách hạ sát ông và tạo hiện trường giả. Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà kế hoạch này không thành, nên George chuyển sang phương án thứ hai, đó là đưa Ronald đến mỏ đá vôi bỏ hoang để ra tay.
Danelle kể rằng, George đã thuyết phục Ronald lái xe đến mỏ đá, lấy cớ là để thu hoạch một số cây cần sa mà anh ta trồng tại đây nhằm trả nợ cho Ronald. Ông Ronald, vốn không nghi ngờ bất kỳ điều gì, đã đồng ý đi cùng. Khi đến nơi, George và Ronald xuống xe để đi vào mỏ đá, trong khi Danelle đợi bên ngoài. Nhưng sau một thời gian dài, George quay lại một mình và nói với Danelle rằng: Tôi đã giết ông ta. Và nếu cô nói bất cứ điều gì với bất kỳ ai, tôi cũng sẽ giết cô và cả con trai cô.
Danelle thừa nhận rằng, khi nghe thấy lời đe dọa của George, cô cảm thấy sợ hãi đến mức không dám làm trái ý của anh ta. Suốt một thời gian dài, cô sống trong lo sợ và ám ảnh, không dám tiết lộ sự thật với bất kỳ ai. Nhưng cảnh sát nhận thấy có nhiều lỗ hổng trong lời khai của Danelle. Tại sao cô không tìm cách thoát khỏi George sau khi vụ việc xảy ra? Tại sao cô không tìm đến cảnh sát ngay từ đầu? Những câu hỏi này vẫn chưa có lời giải đáp.
George, mặt khác, khi bị thẩm vấn, lại tiếp tục khẳng định rằng, Danelle là kẻ chủ mưu thực sự. Anh ta thừa nhận đã đẩy Ronald xuống mỏ đá nhưng nhấn mạnh rằng, chính Danelle là người đã lập kế hoạch từ đầu. Anh ta cho rằng, cô đã lợi dụng lòng tin của Ronald, dụ dỗ ông vào mối quan hệ tình cảm để dễ dàng tiếp cận tài sản của ông. George kể rằng, Danelle từng nhiều lần nói rằng, cô cần tiền để giành lại quyền nuôi con trai đầu lòng, và đã không ngừng thao túng ông Ronald để đạt được điều đó.
Khi kiểm tra lời khai của George, cảnh sát phát hiện rằng, từ trước khi vụ án xảy ra, Danelle đã cố tình tìm cách khiến cho Ronald phụ thuộc vào cô. Cô chuyển vào nhà ông, trở thành người gần gũi nhất, chăm sóc ông trong lúc ông yếu đuối nhất. Tuy nhiên, các bằng chứng vẫn không thể xác định được liệu Danelle thật sự có lên kế hoạch từ đầu, hay chỉ tham gia sau khi bị George đe dọa.
Lời khai mâu thuẫn của cả hai khiến cho các điều tra viên phải suy nghĩ thận trọng hơn. Dường như cả George và Danelle đều có lý do riêng để phản bội và đổ tội cho nhau, và không ai trong số họ hoàn toàn vô tội. Cảnh sát quyết định kiểm tra sâu hơn các chứng cứ pháp y, và đối chiếu những dấu vết tại hiện trường. Kết quả cho thấy dấu vết ADN của George trên áo Ronald, và dấu vân tay của cả George và Danelle trên tay vịn mỏ đá, cho thấy cả hai đã cùng xuất hiện tại hiện trường.
Khi đối chất với những bằng chứng này, cả hai nghi phạm vẫn kiên quyết giữ nguyên lời khai của mình, nhưng dấu hiệu tham lam và tàn nhẫn của họ đều đã quá rõ ràng. Ronald đã trở thành nạn nhân của một âm mưu đen tối được cả Danelle và George thực hiện để chiếm đoạt tài sản.
Phiên tòa diễn ra vào tháng 4 năm 2018, thu hút đông đảo sự chú ý của truyền thông và công chúng. Những tình tiết kịch tính, những lời khai chấn động và sự xuất hiện của các nhân chứng khiến phiên tòa trở thành tiêu điểm của báo chí. Người ta đến để nghe những lời cuối cùng từ Danelle Geier và George Ishler, để biết sự thật đằng sau cái chết của Ronald, và để tìm kiếm sự công bằng cho một cuộc đời đã bị cướp đi một cách vô nghĩa.
Tại phiên tòa, công tố viên trình bày rõ ràng về âm mưu chiếm đoạt tài sản của Danelle và George. Bằng chứng di chúc mà Ronald bị ép ký chỉ vài tháng trước khi chết, lời khai của nhân chứng, và cả dấu vết ADN, vân tay của hai nghi phạm tại hiện trường mỏ đá đều được đưa ra trước tòa. Công tố viên nhấn mạnh rằng, đây là một kế hoạch đã được lập trình sẵn, bắt đầu từ việc George giới thiệu Danelle cho Ronald với ý định từ đầu là chiếm đoạt tài sản của ông.
Đối diện với những bằng chứng không thể chối cãi, George vẫn một mực khẳng định rằng mình chỉ đóng vai trò phụ, còn mọi âm mưu là do Danelle lập ra. Anh ta khai trước tòa rằng, Danelle đã nhiều lần thúc ép anh thực hiện tội ác vì cô muốn tài sản của Ronald. Trong khi đó, Danelle lại tiếp tục đóng vai nạn nhân, khẳng định rằng George đã ép buộc cô, đe dọa giết cô và con trai nếu cô không tuân theo kế hoạch. Hai người liên tục đổ lỗi cho nhau, không ai chịu nhận trách nhiệm về cái chết của Ronald. Trước mặt công chúng và bồi thẩm đoàn, hai nghi phạm dường như không còn là con người bình thường mà là những kẻ toan tính và độc ác, sẵn sàng phản bội nhau để bảo vệ bản thân.
Tuy nhiên, các luật sư của phía công tố đã rất khôn khéo, khi tập trung vào các bằng chứng pháp lý để chứng minh rằng, cả hai đều tham gia vào âm mưu. Họ đưa ra các đoạn hội thoại trong tin nhắn giữa Danelle và George, trong đó Danelle đã bóng gió về việc muốn Ronald biến mất. Những tin nhắn này cho thấy rõ rằng cô không phải là nạn nhân của George như lời khai, mà đã chủ động trong âm mưu này. Hơn nữa, các nhân chứng từng thấy hai người tranh cãi về tài sản của Ronald cũng được đưa ra làm bằng chứng, khiến lời khai của Danelle hoàn toàn mất đi độ tin cậy.
Sau những ngày xét xử căng thẳng, bồi thẩm đoàn thảo luận kỹ lưỡng và đưa ra phán quyết: Cả Danelle Geier và George Ishler đều bị tuyên phạm tội giết người cấp độ một, với án chung thân mà không có khả năng ân xá. Đây là bản án cao nhất, nhằm đảm bảo rằng không ai trong số họ có thể tiếp tục gây tổn thương cho bất kỳ ai.
Tòa án im lặng khi bản án được tuyên bố. Danelle rơi nước mắt, nhưng không ai biết đó là sự hối hận thật sự hay chỉ là giọt nước mắt giả dối. George, mặt khác, đứng yên, không biểu lộ cảm xúc, dường như chấp nhận số phận của mình trong sự lạnh lùng. Cả hai bị còng tay và dẫn đi, để lại một hình ảnh tăm tối và đáng sợ cho những người chứng kiến.
Tags
Kỳ án