Kỳ án về đôi chân người dưới lớp bùn đen.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Buổi sáng ngày 15 tháng 4 năm 2019, một người nông dân ở thị trấn Tự Vĩnh, thành phố Lô Châu, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, trong lúc đi ngang qua một con mương nhỏ đã phát hiện một vật thể bất thường. Cẩn thận tiến lại gần, ông lập tức hoảng hốt nhận ra đó là đôi chân người đang nhô lên khỏi lớp bùn đen sệt, mang một đôi giày bông đỏ rách nát. Tức tốc báo cho cảnh sát, người nông dân vẫn không tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Một thi thể bị bỏ rơi trong đầm lầy, chẳng có một dấu vết nào để giải thích tại sao lại có sự hiện diện kinh khủng ấy giữa một vùng quê hẻo lánh.
Nhận được tin báo, cảnh sát huyện Tự Vĩnh lập tức lên đường. Tuy nhiên, do nơi phát hiện thi thể nằm sâu trong một vùng đất hoang, không có lối đi hoặc biển chỉ dẫn nào, lực lượng chức năng phải nhờ người báo án dẫn đường. Từng bước lội qua bùn đất ẩm ướt, cảnh sát dần dần tiến gần đến hiện trường. Cảnh tượng đập vào mắt họ là một thân thể bị vùi kín dưới lớp bùn, chỉ có đôi chân lộ ra. Các điều tra viên nhanh chóng tiến hành phong tỏa khu vực, sự căng thẳng và nỗi kinh hoàng dường như bủa vây lấy họ.
Khi đội pháp y bắt đầu làm việc, thì sự thật dần hé lộ từng chút một. Chậm rãi, họ tỉ mỉ loại bỏ từng lớp bùn và rác rưởi, cho đến khi một tấm chiếu cũ lộ ra. Dưới tấm chiếu, thi thể bị quấn trong một chiếc ga trải giường sờn cũ, buộc chặt từ đầu đến chân bằng sợi dây thừng thắt nút chắc chắn. Rõ ràng, kẻ sát nhân đã tỉ mỉ bọc chặt thi thể để tránh bị phát hiện, rồi vứt vào con mương sâu khuất mắt người. Sự cẩn thận này cho thấy thủ phạm không hề hành động trong cơn tức giận vô thức, mà dường như đã lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Kết quả khám nghiệm ban đầu cho thấy đây là một nạn nhân nữ, và tử vong do ngạt cơ học. Nhưng, điều làm khó các nhà điều tra là thời điểm tử vong đã cách đó từ 2 đến 3 tháng, khiến khuôn mặt của nạn nhân biến dạng, và không còn khả năng nhận diện rõ ràng. Sự phân hủy đã xóa đi mọi dấu vết, khiến cho cảnh sát không khỏi bối rối. Không một dấu vết nào cho thấy danh tính của nạn nhân, không một thứ gì để lại ngoài chiếc giày bông đỏ.
Kết luận tại hiện trường cho thấy, nơi thi thể được phát hiện không phải hiện trường ban đầu của vụ án. Điều này có nghĩa là sau khi gây án, hung thủ đã di chuyển thi thể nạn nhân đến một nơi hẻo lánh để phi tang, hòng che giấu mọi dấu vết. Những giả thuyết xoay quanh cái chết bắt đầu hình thành trong đầu các điều tra viên: Ai có thể gây ra tội ác rùng rợn này? Và tại sao họ lại phải vùi lấp nạn nhân một cách tàn nhẫn như vậy?
Việc không thể xác định danh tính nạn nhân đã khiến cho cuộc điều tra rơi vào bế tắc ngay từ đầu. Tìm hiểu mọi chi tiết trên thi thể, cảnh sát cẩn thận lật từng túi áo, túi quần của nạn nhân với hy vọng tìm thấy một mảnh giấy tùy thân, một chiếc nhẫn ký hiệu, hoặc một vật dụng gì đó có thể giúp họ lần ra danh tính. Nhưng sau khi lục soát kỹ càng, họ không tìm thấy gì. Thân phận của nạn nhân vẫn là một ẩn số lớn.
Không còn cách nào khác, cảnh sát phải đối chiếu thi thể với danh sách những người mất tích tại thành phố Lô Châu, nơi vụ án xảy ra. Họ tỉ mỉ đối chiếu với từng hồ sơ của người mất tích, nhưng sau hàng giờ đồng hồ rà soát, không có kết quả nào phù hợp. Nạn nhân không có trong danh sách, điều này đặt ra một loạt câu hỏi mới. Phải chăng nạn nhân là một kẻ lạ mặt từ nơi khác đến, hay một người sống ngầm trong thành phố, không ai biết đến? Dấu vết của nạn nhân bị xóa sạch như thể cô chưa bao giờ tồn tại.
Trong lúc các cảnh sát và điều tra viên cố gắng mở rộng suy luận, họ bắt đầu tìm kiếm manh mối tại nơi phát hiện thi thể. Vị trí con mương nằm ở một khu đất trống rộng, xa trung tâm, không có dấu vết của bất kỳ ai lai vãng thường xuyên. Điều đáng chú ý là khu vực này chỉ có hai con đường dẫn vào, đó là một con đường nhỏ, quanh co, ít người lui tới, và con đường lớn phải đi qua làng, có nguy cơ bị phát hiện cao. Cảnh sát nhận định rằng, rất có khả năng hung thủ đã chọn con đường nhỏ vắng vẻ, tránh được mọi ánh nhìn dò xét.
Các điều tra viên cho rằng, kẻ gây án có sự hiểu biết rõ ràng về địa hình khu vực, thể hiện qua cách chọn lựa địa điểm để giấu xác. Điều này dẫn đến một giả thuyết đáng chú ý, thủ phạm có thể là người dân địa phương, hoặc ai đó có hiểu biết sâu sắc về các lối đi trong khu vực. Một kế hoạch nhanh chóng được vạch ra, đó là khoanh vùng tìm kiếm trong bán kính 1,5 ki lô mét từ nơi phát hiện thi thể, và thẩm vấn tất cả những người dân sống gần khu vực đó.
Sau nhiều cuộc hỏi thăm, các điều tra viên cuối cùng cũng thu thập được một manh mối. Một người dân cho biết rằng, vào đêm trước khi vụ án xảy ra, họ nghe thấy tiếng kêu cứu vọng ra từ một tòa nhà cũ nằm không xa hiện trường. Tuy nhiên, vì trong tòa nhà này thường xuyên có cặp vợ chồng cãi nhau, ông ta chỉ nghĩ đó là một cuộc cãi vã bình thường và không để tâm. Nhưng khi hay tin về thi thể trong con mương, người này không khỏi cảm thấy nghi ngờ về những âm thanh bất thường mà mình đã nghe.
Tiến hành điều tra sâu hơn về tòa nhà, cảnh sát phát hiện tòa nhà này là nơi trú ngụ của ba hộ gia đình thuê trọ, nhưng cả ba hộ đều đã chuyển đi sau thời điểm vụ án xảy ra. Chủ nhà, một người đàn ông già, nhớ lại rằng một trong những hộ này đã rời đi một cách vội vã, không làm thủ tục trả nhà và chỉ thông báo rằng, họ sẽ đi nơi khác. Người này tên là Vương, một cái tên đơn giản nhưng là đầu mối quan trọng nhất mà cảnh sát có được từ đầu cuộc điều tra.
Với mục tiêu làm rõ động cơ, cảnh sát đã tập trung điều tra sâu hơn về những ngày cuối cùng Vương còn ở Tự Vĩnh. Một trong những người hàng xóm từng thấy Vương đột ngột bán hết đồ đạc trong căn hộ, nhưng trước đó, người ta lại thấy hắn thường xuyên ra vào một tiệm massage ở trung tâm thị trấn. Nơi đây, chủ tiệm xác nhận rằng, Vương thường lui tới để gặp một người phụ nữ trẻ có biệt danh là Tiểu Ngư Nhi. Cả hai thường xuyên xuất hiện cùng nhau và có mối quan hệ thân mật. Một mảnh ghép mới dần lộ diện: người phụ nữ bí ẩn này rất có thể chính là nạn nhân được tìm thấy trong con mương.
Cảnh sát bắt đầu tập trung vào tiệm massage, gặp từng nhân viên và chủ tiệm để tìm hiểu thêm về Tiểu Ngư Nhi. Theo lời kể, cô là một người kín đáo, ít chia sẻ về đời tư, và thường chỉ ở lại thị trấn vào ban đêm. Tiểu Ngư Nhi là biệt danh mà khách hàng gọi cô, và dường như không ai biết tên thật hay thông tin cá nhân chính xác của cô. Thỉnh thoảng, Vương đưa cô về căn hộ của mình vào cuối ca làm.
Một nhân chứng quan trọng khác là bà chủ của tiệm massage, người gần như là người duy nhất biết đôi chút về nạn nhân. Theo lời bà, Tiểu Ngư Nhi từng kể rằng cô gặp khó khăn tài chính và đang cố gắng trả nợ. Đó có thể là lý do cô trở thành người quen của Vương, một người đàn ông sẵn sàng chi tiền để giúp đỡ cô. Càng ngày, cảnh sát càng củng cố giả thuyết rằng, mối quan hệ này không chỉ đơn thuần là tình cảm, mà còn có thể chứa đựng những bí mật tài chính.
Những chi tiết mới này khiến cảnh sát đặt ra nhiều câu hỏi về động cơ của Vương. Liệu có phải vì tiền, vì tình cảm, hay vì cả hai, mà hắn đã xuống tay tàn ác như vậy? Các điều tra viên nhận định, nếu Vương cảm thấy mình bị phản bội hoặc bị lừa dối về tiền bạc, đó có thể là nguyên nhân khiến hắn hành động dã man đến mức phi tang thi thể một cách tàn nhẫn.
Với những bằng chứng và manh mối ngày càng rõ ràng, cảnh sát lập tức triển khai một kế hoạch để bắt giữ Vương. Nhờ công nghệ định vị, họ xác định được tín hiệu điện thoại của Vương hiện đang ở Ôn Châu, một thành phố nhộn nhịp của tỉnh Chiết Giang. Đội điều tra chuẩn bị đầy đủ để lên đường, mang theo hồ sơ và các chứng cứ liên quan, với hy vọng bắt được nghi phạm và đưa hắn về quy án.
Tại Ôn Châu, đội điều tra phối hợp với cảnh sát địa phương để xác định vị trí chính xác của Vương. Thông tin mà họ có được là hắn hiện đang ở trong một nhà trọ tạm bợ tại khu vực gần bến cảng, một nơi tập trung nhiều lao động chân tay và người tạm trú.
Cảnh sát quyết định tiến hành một cuộc vây bắt vào ban đêm, nhằm tránh gây sự chú ý và tạo điều kiện để Vương không có cơ hội bỏ trốn. Cả đội triển khai kín đáo, từng bước vây quanh nhà trọ. Cuối cùng, khi đồng hồ điểm 3 giờ sáng, cảnh sát ập vào căn phòng mà Vương thuê. Hắn hoàn toàn bất ngờ, không kịp phản ứng hay trốn chạy. Ngay lập tức, hắn bị khống chế và bắt giữ. Trước ánh mắt kiên quyết của cảnh sát, hắn ngồi bệt xuống đất, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và sợ hãi.
Bị đưa về đồn cảnh sát, Vương nhanh chóng lộ vẻ căng thẳng. Dưới áp lực của cuộc thẩm vấn, những lời khai đầu tiên dần hé lộ những chi tiết đáng sợ về đêm định mệnh ấy. Hắn khai nhận đã quen nạn nhân trong thời gian lui tới tiệm massage, và mối quan hệ của cả hai nhanh chóng vượt qua giới hạn của tình bạn. Hắn dành nhiều thời gian cho cô, giúp đỡ tài chính và thậm chí còn nghĩ đến việc xây dựng tương lai chung.
Sau một thời gian dài nghi ngờ và ghen tuông, Vương quyết định đối mặt với người yêu để yêu cầu cô trả lại số tiền 50.000 nhân dân tệ mà cô đã vay. Cô gái đã né tránh nhiều lần, và sự chịu đựng của hắn như sợi dây căng chỉ chực đứt. Trong tâm trí hắn, những nghi ngờ và cảm giác bị phản bội đã tích tụ như một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Khi Tiểu Ngư Nhi xuất hiện ở cửa phòng, thì Vương nhìn cô một cách lạnh lùng, gương mặt căng cứng. Cô dường như đã nhận ra điều gì đó không ổn khi thấy ánh mắt giận dữ của hắn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Cả hai bắt đầu trao đổi những lời qua lại đầy căng thẳng, nhưng Vương không chịu được nữa, và đòi cô giải thích về người đàn ông khác mà hắn biết cô từng qua lại.
Cô gái, không muốn dây dưa thêm, từ chối trả lời và chỉ lặng im, khiến cơn tức giận của Vương càng tăng lên. Hắn đòi cô trả lại tiền, nhưng cô đáp lại bằng một giọng lạnh nhạt rằng cô sẽ không trả. Điều này như ngòi nổ cuối cùng, khiến cho Vương mất kiểm soát. Trong cơn thịnh nộ và sự tức giận bị dồn nén, hắn bước tới gần cô, cất giọng gay gắt, thậm chí dọa dẫm rằng, nếu cô không trả tiền, hắn sẽ không để yên.
Cuộc cãi vã diễn ra gay gắt, từng lời nói của Tiểu Ngư Nhi như đổ thêm dầu vào lửa. Cô không còn im lặng nữa mà bắt đầu đáp trả, giọng cô cao lên, thể hiện sự chống đối. Đỉnh điểm của sự căng thẳng là khi cô hét lên, giọng vang vọng khắp căn hộ: Cứu tôi với!, tiếng kêu vang lên như tiếng thét cuối cùng cầu cứu trong vô vọng. Lời kêu cứu ấy khiến cho Vương càng thêm điên loạn. Hắn nhìn vào mắt cô, sự ghen tuông, căm hận, và cảm giác bị phản bội hòa trộn khiến hắn không còn lý trí.
Không suy nghĩ thêm, Vương lao tới, và nắm lấy cổ cô. Hắn ta nhớ rất rõ đôi bàn tay mình đã siết chặt từng chút, từng chút một, bất chấp sự giãy giụa của cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả mọi âm thanh xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại tiếng tim đập loạn của hắn, và cái nhìn tuyệt vọng từ đôi mắt người phụ nữ mà hắn từng yêu. Cô cố vùng vẫy, dùng tay bấu vào hắn nhưng mọi sức lực dần rời bỏ. Đến khi thân thể cô mềm nhũn, buông thõng xuống sàn, Vương mới chịu thả tay, và nhận ra rằng mọi thứ đã kết thúc.
Vương nhìn xuống thân thể vô hồn của người yêu, ánh mắt ngơ ngác như không tin vào việc mình vừa làm. Không có cảm giác hối hận ngay lúc đó, chỉ là một sự trống rỗng và mệt mỏi kỳ lạ. Hắn ngồi bệt xuống sàn, nhìn chằm chằm vào thi thể trước mặt, trong đầu hiện lên bao hình ảnh hỗn loạn về những lần cả hai bên nhau. Thay vì rời khỏi hiện trường hay tìm cách phi tang ngay lập tức, Vương gục xuống sàn và rơi vào giấc ngủ, như thể cái chết của cô chẳng khác gì một sự kiện thoáng qua.
Phải đến khoảng 2 giờ sáng, Vương mới tỉnh dậy. Khi nhìn thấy xác của cô vẫn nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Vương mới thực sự ý thức rằng, mình đã giết người. Một chút sợ hãi, một chút hoang mang, nhưng lý trí hắn ta bắt đầu vận động để tìm cách che giấu tội ác. Với ý nghĩ lạnh lùng, hắn ta đã quyết định bọc thi thể lại và phi tang để xóa sạch mọi dấu vết.
Vương nhớ lại từng hành động mà hắn làm sau đó như một thói quen vô thức. Hắn kéo tấm ga trải giường trên giường, cùng với một tấm chiếu cũ cuốn chặt lấy thi thể từ đầu đến chân, thắt nút kỹ lưỡng bằng dây thừng như để đảm bảo rằng, không ai có thể phát hiện. Khi gói ghém xong, thì hắn nhẹ nhàng vác thi thể ra khỏi căn hộ, giữa đêm tối tĩnh mịch, với hy vọng không ai nhìn thấy. Trên con đường mòn vắng vẻ mà hắn từng đi nhiều lần, hắn ta đã đưa thi thể đến một con mương sâu, vứt xuống, rồi phủ lên lớp bùn và rác bẩn để che giấu mọi thứ.
Khi được hỏi về danh tính của nạn nhân, Vương chỉ biết gọi cô là Tiểu Ngư Nhi, một cái tên thân mật mà hắn dùng để gọi cô trong suốt thời gian bên nhau. Hắn ta thậm chí còn không biết tên thật, hay hoàn cảnh xuất thân của cô gái trẻ mà mình đã gắn bó. Những lời khai đầy lạnh lùng của Vương khiến mọi người không khỏi rùng mình, trước hình ảnh của một kẻ sát nhân có vẻ ngoài bình thản nhưng bên trong đầy sự tàn nhẫn.
Cuộc truy bắt Vương đã thành công, nhưng những lời khai của hắn càng làm cho bức tranh về vụ án trở nên mờ mịt và phức tạp hơn. Nạn nhân là ai, vì sao cô lại vướng vào một mối quan hệ đầy sóng gió với Vương, và điều gì đã dẫn đến cái kết bi thảm này? Những câu hỏi vẫn còn đó, khiến vụ án chưa thực sự khép lại trong tâm trí của những người điều tra.
Với lời thú nhận của Vương, các điều tra viên tiếp tục nỗ lực làm sáng tỏ thân phận thật sự của nạn nhân. Biệt danh Tiểu Ngư Nhi không đủ để xác định danh tính chính thức của cô. Đội điều tra quyết định quay lại tiệm massage nơi cô từng làm việc để tìm thêm thông tin về cuộc sống của nạn nhân. Nhờ đó, họ biết được cô gái mang họ Hoàng, quê quán tại Nghi Tân, Tứ Xuyên. Các nhân viên tại tiệm massage chỉ biết đến cô với một cuộc sống bí ẩn, ít chia sẻ về bản thân, nhưng ai nấy đều miêu tả cô là một người hiền lành, ít nói và luôn lặng lẽ.
Theo chủ tiệm, Hoàng đến tiệm massage khoảng một năm trước. Trong những lần trò chuyện ngắn ngủi, Hoàng từng nhắc đến khó khăn tài chính và những khoản nợ cô phải gánh. Có lần, cô nói với người đồng nghiệp rằng, cô là con gái cả trong gia đình, mang gánh nặng lo toan cho bố mẹ già yếu và các em còn nhỏ. Việc cô bỏ quê lên thành phố làm việc là để giúp đỡ gia đình thoát khỏi nghèo đói. Tuy nhiên, hoàn cảnh của cô cũng không thuận lợi, với những khoản nợ cứ tăng dần và những rắc rối không thể chia sẻ cùng ai.
Gia đình của Hoàng ở Nghi Tân nhận được tin từ cảnh sát trong nỗi đau xót không gì sánh được. Khi lực lượng điều tra đến Nghi Tân, và trình bày chiếc nhẫn bạc mà Hoàng đeo, mẹ của cô đã gục ngã khi nhận ra đó là kỷ vật duy nhất mà bà để lại cho con gái khi cô rời quê lên thành phố. Họ xác nhận rằng, Hoàng đã mất tích từ lâu, nhưng không ai nghĩ rằng cô lại ra đi theo cách thảm khốc như vậy.
Cảnh sát tìm hiểu thêm về Hoàng và phát hiện rằng, gia đình cô đã từng cố gắng báo mất tích, nhưng vì nhiều lý do, thông tin này không thể truyền tải rộng rãi, và cũng không có đủ nguồn lực để tìm kiếm cô một cách triệt để. Vì thế, khi Hoàng biến mất, thì gia đình đành phải chấp nhận sự im lặng đầy đau đớn, tin rằng cô chỉ đang kiếm sống nơi xa và sẽ sớm trở về.
Thông tin từ gia đình cho thấy Hoàng là một người con hiếu thảo, luôn có trách nhiệm với gia đình. Thế nhưng, hoàn cảnh khắc nghiệt đã đẩy cô vào những nơi không mong muốn, khiến cho cô phải tiếp xúc với những người như Vương, một người đàn ông bị ám ảnh bởi tình yêu và lòng ghen tuông. Những câu chuyện từ tiệm massage, từ gia đình, tất cả đã vẽ nên một bức tranh về số phận của cô gái trẻ, một người phụ nữ đơn độc giữa xã hội khắc nghiệt, sống mà không ai hiểu hết và chết đi trong nỗi oan uổng đau đớn.
Vụ án khép lại với lời thú tội lạnh lùng của Vương và sự xót xa từ phía gia đình Hoàng, nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng mãi trong tâm trí của những người dân Tự Vĩnh. Những người chứng kiến cảnh sát ra vào, hiện trường bị phong tỏa, những tiếng thì thầm lo sợ, tất cả dường như trở thành bóng ma ám ảnh thị trấn nhỏ này.
Tại phiên tòa, Vương không còn giữ được sự lạnh lùng khi đối diện với sự phẫn nộ của gia đình Hoàng. Ánh mắt tuyệt vọng của mẹ Hoàng khi nhìn Vương khiến hắn phải cúi gằm, dù không một lời nào có thể bù đắp cho những gì hắn đã gây ra.
Sau khi Vương thú nhận mọi tội lỗi, công tố viên chuyển sang chất vấn hắn về động cơ. Với giọng điệu gay gắt, công tố viên hỏi: Vì sao anh lại tước đi mạng sống của một cô gái trẻ mà anh từng nói là yêu thương? Là vì ghen tuông hay chỉ vì một món nợ nhỏ mà anh sẵn sàng làm vậy?” Vương lặng người một lúc, rồi cúi đầu, thừa nhận rằng hắn không chịu đựng nổi cảm giác bị phản bội và rằng cơn ghen tuông đã khiến hắn mất hết lý trí. Hắn ngừng lại, thở dài, giọng hắn trở nên nhỏ hơn, nhưng trong mắt mọi người, đó không phải là sự ăn năn mà là sự cam chịu, bởi Vương hiểu rằng tội ác của hắn không thể nào tha thứ được.
Trong khi đó, luật sư bào chữa của Vương cố gắng giảm nhẹ tội danh bằng cách viện dẫn trạng thái tâm lý không ổn định của thân chủ, nhấn mạnh rằng, Vương đã bị căng thẳng về tài chính và ghen tuông khiến lý trí bị lu mờ. Luật sư trình bày rằng, Vương đã phạm tội trong tình trạng khủng hoảng tâm lý nhất thời. Tuy nhiên, những lời biện hộ đó chẳng mấy hiệu quả khi phải đối diện với bằng chứng quá rõ ràng, và sự phản đối mạnh mẽ từ công tố viên rằng, vụ án này không chỉ đơn giản là mất lý trí, mà là một hành động bạo lực và tàn ác.
Sau phần thẩm vấn và biện hộ, đến lượt gia đình nạn nhân được phát biểu. Mẹ của Hoàng bước lên bục lời khai với dáng vẻ đau thương, nhưng đầy cương nghị. Bà nhìn thẳng vào Vương và hỏi: Con gái tôi đã làm gì để phải chết thảm như vậy? Cô ấy chỉ muốn giúp đỡ gia đình, sống một cuộc đời bình yên. Tại sao anh lại tước đoạt mọi thứ của nó? Anh có bao giờ thực sự yêu thương nó không?
Câu hỏi của bà khiến cho cả phòng xử án rơi vào im lặng. Vương im lặng, ánh mắt hắn ta dao động như bị nhấn chìm trong cảm giác tội lỗi, nhưng không một câu trả lời nào thốt ra từ miệng hắn ta. Mẹ Hoàng, không kìm được cảm xúc, bật khóc nức nở, nỗi đau dồn nén của bà như trút hết lên bục lời khai. Những người chứng kiến không ai kìm được nước mắt trước tình cảnh của bà mẹ mất con.
Cuối cùng, sau nhiều giờ xét xử, thẩm phán đứng dậy, tuyên bố bản án. Ông nhấn mạnh rằng, hành vi của Vương là không thể tha thứ, rằng hắn đã cướp đi sinh mạng một cách tàn nhẫn và cố tình che giấu tội ác bằng cách phi tang thi thể nạn nhân. Thẩm phán tuyên án Vương với hình phạt cao nhất có thể dành cho hắn theo pháp luật, đó là một bản án tử hình.
Tags
Kỳ án