Kỳ án về bóng ma biến thái của thị trấn Nhạc Dương.

Kỳ án về bóng ma biến thái của thị trấn Nhạc Dương.

Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.



Những vụ đột nhập và tấn công phụ nữ trẻ vào lúc rạng sáng, những tiếng thét giữa đêm khuya dần trở thành nỗi ám ảnh mà không ai muốn nhắc đến. Cứ mỗi lần hắn xuất hiện, sự bạo lực lại leo thang, và thị trấn nhỏ lại chìm sâu hơn vào sợ hãi. Đỉnh điểm của chuỗi tội ác ấy là vụ thảm sát hai anh em trong ngôi nhà vắng, một hiện trường kinh hoàng mà ngay cả cảnh sát dày dạn cũng phải rùng mình. Người dân bắt đầu tự hỏi: kẻ thủ ác này là ai, và điều gì đã biến hắn thành một con quái vật vô nhân tính như vậy?

Ngày 23 tháng 8 năm 2000, rạng sáng mùa hè tĩnh lặng của thị trấn Nhạc Dương, không khí oi bức vẫn còn nặng nề trong căn phòng nhỏ của La Thi Lệ, một cô gái 19 tuổi đang là sinh viên đại học. 

Trong cơn mê ngủ, Thi Lệ nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ phía cửa sổ. Cô mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt mờ nhòe lấp lánh trong bóng tối, cố gắng tập trung nhìn vào nguồn âm thanh. Căn phòng tĩnh mịch đến đáng sợ, mỗi hơi thở của cô dường như đều có thể nghe thấy. Thi Lệ lặng thinh và lắng nghe.

Chợt từ bên ngoài cửa sổ, một bàn tay đen sì thò vào, nắm lấy khung cửa sổ và từ từ kéo mở. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, các cơ bắp như đông cứng lại. Một khuôn mặt từ từ xuất hiện từ khe cửa, một khuôn mặt không có ngũ quan, chỉ là một khối thịt trống trơn.

Là ai vậy?, La Thi Lệ lẩm bẩm trong cơn hoảng sợ, cố gắng ngồi dậy nhưng không thể cử động nổi.

Cửa phòng của cô đã bị mở ra một khe nhỏ. Từ phía ngoài, khuôn mặt trắng bệch đó ló vào, in lên một hình ảnh ám ảnh khó phai. Cô gái cố nén tiếng thét, nhưng cổ họng nghẹn lại. Hình ảnh người đàn ông đeo mặt nạ tất chân đứng đó, trong tay cầm một con dao sáng loáng dưới ánh trăng.

Thi Lệ muốn hét lên, nhưng chỉ có tiếng thở hổn hển đầy kinh hoàng thoát ra. Kẻ lạ mặt không nói lời nào, từng bước tiến vào phòng cô, đôi mắt lóe lên ánh nhìn đầy đe dọa. Như bản năng sinh tồn, La Thi Lệ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim đập thình thịch, tay chân run rẩy.

Anh là ai?. cô hỏi, giọng nói run rẩy.

Kẻ lạ mặt hất mặt, nhếch môi:

Đừng hỏi gì cả. Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ đi nhanh thôi.

Nhưng hắn không có ý định rời đi. Hắn tiến sát giường của Thi Lệ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. Cô gái cố gắng lấy lại chút tự tin, nở nụ cười yếu ớt để kéo dài thời gian.

Anh cần gì? Tôi sẽ đưa cho anh.

Nghe thấy vậy, hắn liền cười, buông lời khiếm nhã và tiến đến gần hơn. Trong khoảnh khắc hắn không chú ý, Thi Lệ dồn sức đẩy mạnh hắn ngã nhào rồi lao về phía cửa, chạy thục mạng ra hành lang.

Cứu! Cứu tôi với!. Tiếng kêu thất thanh của cô gái vang lên, xé tan bầu không khí yên lặng trong đêm tối.

Nghe thấy tiếng con gái kêu, cha cô lao từ phòng ngủ ra, mắt đỏ bừng vì giận dữ và sợ hãi. Người đàn ông kịp thấy cảnh tượng hắn giằng co với La Thi Lệ, rồi chợt vung dao đâm vào vai cô một nhát trước khi bỏ chạy. Máu từ vai La Thi Lệ nhỏ giọt xuống nền nhà, nhưng cô vẫn cố gắng bước ra ngoài cửa, ôm lấy bả vai trong cơn đau nhức. Hàng xóm xung quanh đã bật đèn chạy ra, bàng hoàng trước cảnh tượng hỗn loạn.

Chỉ vài phút sau, lực lượng cảnh sát có mặt tại hiện trường, tìm kiếm manh mối và đưa Thi Lệ đến bệnh viện cấp cứu. Cuộc điều tra chính thức bắt đầu, nhưng khi đó, không ai biết được, vụ án của La Thi Lệ chỉ là khởi đầu cho một chuỗi tấn công kinh hoàng sau này.

Trong những ngày sau sự việc của La Thi Lệ, tin tức đã lan nhanh trong thị trấn Nhạc Dương như ngọn lửa cháy lan, khiến cho mọi người chìm trong hoảng loạn và ám ảnh. Đồn công an huyện An Nhạc liên tục nhận được lời khai từ người dân về sự việc, và các nạn nhân đều không thể nhận diện rõ ràng kẻ tấn công.

Kẻ đột nhập sử dụng một mặt nạ tất chân, gây án vào rạng sáng, khi các nạn nhân đang trong giấc ngủ say. Lực lượng cảnh sát bắt đầu phân tích các đặc điểm chung trong cách thức hoạt động của kẻ lạ mặt, đánh giá rằng đây không phải một tội phạm ngẫu nhiên, mà là một kẻ đột nhập có tính toán.

Ngày 28 tháng 8, chỉ năm ngày sau sự việc của La Thi Lệ, một phụ nữ khác, tên là Tiêu Yến, sống ở phố Tây thị trấn Nhạc Dương, cũng đã bị tấn công. Vẫn là kẻ đeo mặt nạ, sử dụng dao găm và ra tay lúc rạng sáng. Tiêu Yến không may mắn như La Thi Lệ, cô bị khống chế hoàn toàn và chịu đựng đau đớn cùng sự đe dọa từ hắn.

Một lần nữa, cảnh sát huyện An Nhạc vội vã đến hiện trường, nhưng kẻ tấn công biến mất không dấu vết. Thêm nhiều người trong thị trấn, đặc biệt là phụ nữ, sống trong trạng thái bất an, căng thẳng. Các cửa sổ và cửa ra vào của nhiều ngôi nhà đều được khóa kín và gia cố, người dân dặn nhau không nên đi ra ngoài vào ban đêm.

Hai ngày sau, vào đêm ngày 30 tháng 8, vụ việc tiếp theo lại xảy ra tại tiệm làm tóc của bà Lưu Phàm Cúc, là một phụ nữ trung niên sống độc thân. Trong tiệm của bà, cảnh sát phát hiện dấu vết của cuộc giằng co dữ dội. Vụ việc khiến bà Phàm Cúc tổn thương nghiêm trọng cả thể xác lẫn tinh thần. Kẻ tấn công vẫn là người đàn ông che mặt kín, sử dụng giọng địa phương An Nhạc và dao găm. Hắn không chỉ tấn công một cách bạo lực mà còn buông lời đe dọa trước khi bỏ đi.

Trong vòng chưa đến một tuần, ba vụ tấn công xảy ra đã khiến cho dân chúng bàng hoàng, tin đồn và sợ hãi lan rộng như một cơn sóng cuồng loạn. Tại các khu dân cư, phụ nữ không dám ra đường khi trời tối, và nhiều người đã bắt đầu tìm cách mua dao, bình xịt hơi cay để phòng thân. Những phụ nữ sống một mình lo lắng đến mức phải nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình, bạn bè, hoặc hàng xóm để không phải ở nhà một mình.

Các sĩ quan cảnh sát, đứng đầu là cán bộ điều tra Dương Hùng và thực tập sinh Mạnh Cương, liên tục họp bàn và phân tích hiện trường các vụ án, nhưng những manh mối vẫn vô cùng ít ỏi.

Manh mối duy nhất là một vài vết tinh dịch được phát hiện tại hiện trường, được thu thập và gửi tới trung tâm giám định để phân tích ADN. Tuy nhiên, trong thời gian chờ đợi kết quả, họ hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối rõ ràng nào để khoanh vùng đối tượng. Các vụ án lại tiếp tục xảy ra với tần suất cao, và dường như kẻ tấn công càng lúc càng táo tợn hơn.

Vào lúc mọi người tưởng chừng sự việc sẽ kết thúc, thì kẻ tấn công lại xuất hiện, gieo rắc nỗi kinh hoàng mới.

Sáng sớm ngày 22 tháng 9 năm 2000, không khí yên bình của thị trấn Nhạc Dương bị phá vỡ bởi tiếng còi báo động từ xe cảnh sát. Một vụ án kinh hoàng vừa diễn ra, và lần này nạn nhân là hai học sinh trung học, là anh em ruột trong một gia đình không mấy dư dả nhưng luôn hòa thuận. Cảnh sát đến hiện trường với nét mặt nghiêm trọng, bởi lần này mức độ tàn bạo của vụ án vượt quá sức tưởng tượng.

Tại căn nhà nhỏ nằm ở cuối con hẻm vắng, người dân tụ tập đông đúc bên ngoài, xôn xao bàn tán và lộ rõ vẻ sợ hãi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên vào hiện trường, cả cảnh sát kỳ cựu như Dương Hùng cũng cảm thấy không khỏi rùng mình. Cậu bé 16 tuổi bị đâm nhiều nhát, tử vong ngay trên giường ngủ. Cô em gái 12 tuổi còn chịu số phận đau đớn hơn khi bị đâm đến 18 nhát và thiệt mạng tại sân nhà, nơi hung thủ đã tấn công và bỏ mặc em trong cảnh tượng đau thương.

Vụ án trở nên đáng sợ hơn khi cảnh sát phát hiện rằng cô bé còn bị cưỡng bức sau khi đã qua đời. Đây là một hành vi phi nhân tính, khiến cho sự căm phẫn dâng trào trong lòng mọi người. Dương Hùng, người đã từng tham gia nhiều vụ án nghiêm trọng, cũng phải lắc đầu trong nỗi chua xót khi chứng kiến cảnh tượng. Mạnh Cương, thực tập sinh trẻ tuổi, cắn chặt môi, ánh mắt lộ rõ sự tức giận.

Tổ chuyên án đã lập tức được thành lập với sự tham gia của các cảnh sát kinh nghiệm, và dưới sự chỉ đạo từ lãnh đạo công an huyện Tân Tổ Quốc. Với sự nghiêm trọng và tính chất man rợ của vụ án, không chỉ cảnh sát huyện mà các cơ quan cấp tỉnh cũng vào cuộc. Họ hiểu rằng, nếu không nhanh chóng bắt giữ hung thủ, sự an toàn của người dân trong huyện sẽ không thể đảm bảo, và nỗi sợ hãi sẽ tiếp tục ám ảnh thị trấn.

Qua phân tích sơ bộ, tổ chuyên án nhanh chóng phát hiện ra một điểm trùng hợp giữa vụ án mạng, và các vụ tấn công cưỡng hiếp trước đó. Các đặc điểm của hung thủ, như chiều cao, giọng nói địa phương An Nhạc, và thói quen đột nhập vào nhà dân lúc đêm khuya, đều có nét tương đồng. Kết quả kiểm tra tinh dịch thu thập từ hiện trường cũng cho thấy sự trùng khớp đáng ngờ, với ADN của kẻ gây án trong các vụ cưỡng hiếp trước.

Người dân không khỏi bàng hoàng khi nghe tin tức về vụ án mạng kép này. Họ lũ lượt kéo đến đồn cảnh sát, yêu cầu chính quyền nhanh chóng phá án để đem lại sự bình yên. Nhiều phụ nữ sợ hãi đến mức không dám ở nhà một mình, và nhiều gia đình phải nhờ họ hàng hoặc bạn bè đến ở cùng, để không phải trải qua đêm dài lo sợ.

Sự căng thẳng trong công tác điều tra tăng lên từng ngày, khi tất cả các lực lượng tham gia đều hiểu rõ rằng, họ đang đối mặt với một kẻ tâm thần biến thái, có khả năng leo thang từ tấn công cưỡng hiếp đến giết người một cách man rợ. Nhưng làm thế nào để bắt được hắn? Hung thủ hành động một cách tinh vi, không để lại dấu vết rõ ràng. Dương Hùng và Mạnh Cương cùng đồng đội phải đối diện với vô vàn áp lực, trong khi vẫn không có manh mối nào cụ thể để định hướng điều tra.

Dương Hùng và các đồng đội phải đối diện với áp lực khủng khiếp khi phải phỏng vấn, rà soát hơn 700 đối tượng khả nghi trong khu vực, từ những người có tiền án về cưỡng hiếp, đến các đối tượng từng phạm tội bạo lực. Các khu vực dân cư đông đúc, đặc biệt là các nhà trọ, công trường xây dựng, đều được kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng dường như hung thủ đã biến mất như làn khói, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Càng về sau, sự bế tắc càng đè nặng lên tâm lý của tổ chuyên án. Người dân càng lúc càng mất niềm tin, và sự sợ hãi khiến họ trở nên nghi ngờ lẫn nhau. Các gia đình cấm con gái đi ra ngoài khi trời tối, và ngay cả việc mở cửa sổ vào ban đêm cũng trở thành điều cấm kỵ trong mỗi căn nhà. Tiếng thì thầm về những vụ án lan truyền khắp nơi, khiến người dân dần coi kẻ sát nhân như một “con quỷ” trong đời thực.

Tưởng chừng như mọi nỗ lực đều đi vào ngõ cụt, tổ chuyên án quyết định tập trung toàn bộ vào phân tích kết quả ADN từ những vụ cưỡng hiếp trước. Dương Hùng hy vọng rằng, một tia sáng hy vọng có thể sẽ xuất hiện từ phòng xét nghiệm, dù rất mong manh nhưng đó là hi vọng cuối cùng để tìm ra hung thủ.

Ngày 10 tháng 12 năm 2000, tổ chuyên án nhận được một tin tức chấn động, kết quả giám định ADN từ các vụ cưỡng hiếp trước đó đã khớp với một đối tượng tình nghi trong cơ sở dữ liệu. Hắn là Lý Văn Xa, một người đàn ông 28 tuổi, từng có tiền án về hành vi trộm cắp và quấy rối phụ nữ.

Lý Văn Xa là một thanh niên sống tự do, thường xuyên làm công việc lao động chân tay ở các công trường xây dựng rải rác khắp huyện. Sự việc nhanh chóng được báo cáo lên chỉ huy, và một kế hoạch bắt giữ Lý Văn Xa ngay lập tức được phác thảo. Nhưng vấn đề phức tạp ở chỗ, sau vụ án ngày 22 tháng 9, hắn ta đã rời khỏi nơi cư trú và cắt đứt mọi liên lạc với những người quen biết. Theo lời kể từ gia đình, Lý Văn Xa vẫn thỉnh thoảng liên lạc, nhưng không ai biết rõ hắn đang ở đâu.

Với hy vọng rằng Lý Văn Xa chưa đi quá xa khỏi huyện, tổ chuyên án triển khai lực lượng, và phối hợp với các tỉnh lân cận để theo dõi và tìm kiếm dấu vết của hắn. Các điều tra viên tập trung rà soát những công trường xây dựng, những khu nhà trọ rẻ tiền, những nơi mà hắn có thể đang lẩn trốn. Đồng thời, cảnh sát cũng lên kế hoạch giám sát những người thân, bạn bè của hắn để theo dõi các liên hệ mới.

Tháng ngày dài đằng đẵng trôi qua, khi mọi thứ tưởng chừng như lại lâm vào bế tắc, thì một người bạn của Lý Văn Xa bất ngờ báo với cảnh sát rằng, hắn ta đã xuất hiện tại một công trường xây dựng ở tỉnh lân cận, nơi hắn xin vào làm tạm thời để trốn tránh sự truy bắt. Tổ chuyên án lập tức lên đường, di chuyển trong đêm để bao vây và giám sát chặt chẽ khu vực xung quanh. Dương Hùng yêu cầu toàn bộ lực lượng phải tuyệt đối giữ kín kế hoạch, bởi bất kỳ sơ suất nào cũng có thể khiến hắn phát hiện và tiếp tục bỏ trốn.

Ngày 15 tháng 1 năm 2001, rạng sáng, trong một chiến dịch thần tốc và chính xác, cảnh sát bao vây toàn bộ khu công trường. Một nhóm nhỏ tiếp cận Lý Văn Xa khi hắn đang nghỉ ngơi sau ca làm đêm. Nhận thấy bị bao vây, hắn ta phản kháng dữ dội, cố gắng bỏ chạy khỏi hiện trường, nhưng đã bị các điều tra viên khống chế và đưa về đồn cảnh sát.

Khi bị còng tay và áp giải ra khỏi công trường, hắn ta vẫn giữ vẻ bình thản, không tỏ ra hoảng loạn hay sợ hãi. Đôi mắt sắc lạnh của Lý Văn Xa nhìn thẳng vào các cảnh sát với một ánh nhìn thách thức. Đó là một ánh nhìn của kẻ không hối hận, và dường như đã hoàn toàn lún sâu vào bóng tối của chính mình.

Đội ngũ điều tra đưa Lý Văn Xa về huyện An Nhạc để tiến hành thẩm vấn. Cuối cùng, sau nhiều tháng căng thẳng và truy đuổi, kẻ ác đã bị bắt, nhưng sự thật khủng khiếp về những tội ác của hắn vẫn chưa được hé lộ.

Ngày 16 tháng 1 năm 2001, tại phòng thẩm vấn của đồn công an huyện An Nhạc, Dương Hùng ngồi đối diện với Lý Văn Xa. Hung thủ vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh, thậm chí có phần lạnh lùng. Ánh đèn mờ mờ rọi lên khuôn mặt của hắn, tạo ra cái bóng nham hiểm trên tường. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Dương Hùng đã nhận thấy hắn là kẻ không dễ dàng chịu thua.

Ban đầu, Lý Văn Xa phủ nhận mọi cáo buộc, cho rằng mình không hề liên quan đến các vụ cưỡng hiếp hay giết người. Hắn nói rằng việc hắn bị bắt chỉ là sự hiểu lầm, rằng cảnh sát đang tìm cách đổ tội cho hắn. Nhưng khi Dương Hùng đưa ra những bằng chứng không thể chối cãi, đặc biệt là kết quả giám định ADN từ hiện trường các vụ án, khuôn mặt của Lý Văn Xa dần thay đổi. Đôi mắt hắn ta ánh lên sự căm phẫn, nhưng đồng thời cũng không còn vẻ tự tin ban đầu.

Sau hàng giờ đồng hồ kiên trì thẩm vấn, dưới áp lực của những câu hỏi dồn dập và những chứng cứ không thể chối cãi, Lý Văn Xa cuối cùng cũng buông xuôi. Trong ánh mắt trống rỗng, hắn bắt đầu thú nhận về chuỗi tội ác của mình. Hắn khai rằng, từ lâu đã bị ám ảnh bởi những cơn kích thích tình dục không kiểm soát được, đặc biệt là sau khi hắn xem các bộ phim đồi trụy. Những ý nghĩ lệch lạc và ham muốn biến thái khiến hắn mất đi lý trí và kiểm soát bản thân.

Ban đầu, hắn chỉ có ý định đột nhập vào nhà của phụ nữ để thỏa mãn nhu cầu bệnh hoạn của mình. Nhưng sau khi thực hiện các vụ cưỡng hiếp, hắn dần trở nên táo tợn hơn và bắt đầu cảm thấy hứng thú với việc tra tấn và làm tổn thương nạn nhân. Vụ án của La Thi Lệ là lần đầu tiên hắn tấn công, và khi không đạt được mục đích, hắn ta tiếp tục gây án với những phụ nữ khác trong thị trấn.

Tuy nhiên, vụ án kinh hoàng nhất là khi hắn ra tay sát hại hai anh em nhà họ Tiêu vào đêm ngày 22 tháng 9.

“Đêm hôm ấy, tôi đi lang thang một mình trong thị trấn. Tôi không biết mình muốn làm gì. Chỉ có một cảm giác trống rỗng, như thể tất cả trong tôi đều đã bị thứ gì đó nuốt chửng. Nhưng cùng lúc ấy, tôi cảm thấy kích thích, như có gì đó đè nén muốn bùng nổ. Tôi lang thang một lúc lâu, cho đến khi nhìn thấy ánh đèn từ căn nhà cuối hẻm.

Hắn dừng lại, khẽ nhếch mép, rồi tiếp tục: Tôi không biết ai ở đó, nhưng điều đó không quan trọng. Tôi muốn thử xem cảm giác ấy sẽ ra sao.

Lý Văn Xa kể rằng, hắn ta đã lẻn vào trong nhà bằng cửa sau. Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói từ hành lang dẫn vào phòng ngủ của cậu bé Tiêu Kiến, 16 tuổi. Hắn tiến lại gần, nín thở, tận hưởng từng khoảnh khắc chờ đợi khi nhìn thấy cậu bé đang say ngủ. Cảm giác hồi hộp, hưng phấn dâng lên trong hắn, từng nhịp tim của hắn đập thình thịch, nhưng lại đều đặn đến kỳ lạ.

Lúc đó, tôi không cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy mình rất có quyền lực. Cậu bé không biết tôi đứng đó. Nó hoàn toàn không có ý thức về việc tôi sắp làm. Tôi nghĩ mình có quyền định đoạt tất cả, hắn nói với một chút tự hào đáng sợ.

Không một chút do dự, hắn rút dao ra và đâm nhát đầu tiên vào người cậu bé. Lý Văn Xa kể lại khoảnh khắc ấy với vẻ mãn nguyện.

Khi dao đâm vào, tôi cảm thấy có một dòng chảy nóng hổi trào ra, như thứ tôi đã khao khát từ lâu. Thằng bé mở mắt, nhìn tôi đầy hoảng hốt, nhưng không thể kêu lên tiếng nào. Nó cố giãy giụa, nhưng tất cả những gì nó làm được chỉ là một chút cử động yếu ớt. Mỗi nhát dao tôi đâm xuống, tôi thấy lòng mình như nhẹ đi. Sự sống rời khỏi mắt nó, chậm rãi và rõ ràng.

Khi cậu bé nằm bất động, Lý Văn Xa nhìn xuống cơ thể không còn sự sống ấy, nhưng trong hắn không hề có chút thỏa mãn nào. Hắn thừa nhận rằng, cảm giác hưng phấn ấy vẫn còn trong hắn, thôi thúc hắn làm nhiều hơn nữa. Hắn bước ra ngoài sân và ngay lập tức nhìn thấy cô em gái nhỏ của cậu bé, Tiêu Lam, đang run rẩy ở góc sân, đôi mắt mở to sợ hãi.

Cô bé đứng đó, nhìn tôi, như thể nó đã biết trước điều gì sẽ đến. Đôi mắt ấy tràn ngập sợ hãi tuyệt đối, hắn nói, đôi môi khẽ nhếch lên khi nhớ lại. Tôi thích cái ánh mắt đó. Ánh mắt của một con mồi không còn đường thoát.

Lý Văn Xa tiến đến gần cô bé, chậm rãi và điềm tĩnh, tận hưởng từng khoảnh khắc thấy cô bé run rẩy trước sự xuất hiện của hắn. Cảm giác quyền lực ngập tràn trong hắn. Tiêu Lam lùi lại, miệng lắp bắp cầu xin, nhưng hắn không lắng nghe. Hắn kể lại rằng, hắn ta đã đâm cô bé không thương tiếc, nhát dao đầu tiên khiến cho cô bé thét lên, nhưng những nhát dao tiếp theo dập tắt hoàn toàn mọi sự sống trong cơ thể nhỏ bé ấy.

Đâm vào người cô bé, tôi thấy sự sợ hãi biến mất, và sự bình tĩnh tuyệt đối đến với tôi. Lúc đó, tôi không còn nhìn thấy con người. Tôi chỉ thấy mình là kẻ mạnh nhất, người duy nhất kiểm soát được mọi thứ. Từng nhát dao là một sự thỏa mãn.

Khi Tiêu Lam nằm bất động trên nền đất lạnh, Lý Văn Xa không dừng lại ở đó. Hắn nhìn cơ thể không còn sự sống của cô bé, đôi mắt đờ đẫn vô hồn của hắn lộ ra tia phấn khích kỳ lạ. Hắn cúi xuống và tiếp tục thực hiện hành vi đồi bại với thi thể của cô bé.

Lúc ấy, tôi không nghĩ gì cả. Tôi chỉ cảm thấy mình thực sự được sống, trong khoảnh khắc đó, mọi cảm giác trống rỗng đều biến mất, hắn nói, giọng trầm đục nhưng lại xen lẫn sự phấn khích như nhớ về một niềm vui kỳ quái.

Hắn nhớ lại giây phút ấy như là khoảnh khắc cuối cùng của sự thoả mãn tuyệt đối. Hắn rời khỏi căn nhà trong im lặng, để lại đằng sau hai cơ thể không còn sự sống và một gia đình tan nát. Đối với hắn, đó chỉ là một đêm thành công trong chuỗi tội ác của mình, không một chút ăn năn hay hối hận. Cảm giác duy nhất mà hắn miêu tả lại chính là sự hưng phấn, quyền lực và một niềm thỏa mãn bệnh hoạn đến cực độ.

Nghe những lời thú nhận lạnh lùng và vô cảm của Lý Văn Xa, Dương Hùng không khỏi rùng mình. Kẻ thủ ác trước mặt ông là một kẻ không còn nhân tính, bị ám ảnh bởi sự lệch lạc và bạo lực đến mức mất hết lý trí. Cả tổ chuyên án đều cảm thấy phẫn nộ và ghê tởm khi nghe hắn kể lại từng chi tiết của các vụ án với vẻ mặt vô cảm.

Mạnh Cương, người đã cùng Dương Hùng truy bắt Lý Văn Xa suốt nhiều tháng trời, đã không kìm được mà siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ. Cuối cùng, sau bao nhiêu tháng điều tra và truy đuổi, tên tội phạm cũng phải đối mặt với công lý, và lời thú nhận của hắn đã làm sáng tỏ mọi góc tối trong vụ án kinh hoàng này.

Lý Văn Xa kết thúc lời khai của mình bằng một nụ cười nhếch mép đầy thách thức, như thể việc hắn bị bắt không khiến hắn lo sợ. Nhưng đối với tổ chuyên án, đây là hồi kết của một hành trình dài đầy căng thẳng và gian nan. Người dân huyện An Nhạc có thể sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể lấy lại được bình yên, nhưng ít nhất họ biết rằng, con quỷ đã bị lôi ra ánh sáng.

Tháng 5 năm 2001, thị trấn Nhạc Dương như hồi hộp trong từng hơi thở khi ngày xét xử của Lý Văn Xa cuối cùng cũng đến. Tòa án Nhân dân Tỉnh Tứ Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng cho phiên tòa mà mọi người dân địa phương đều chờ đợi, phiên tòa mà ai cũng mong rằng, sẽ mang lại công lý cho các nạn nhân vô tội, và sự an lòng cho người dân trong vùng. Với tính chất ghê rợn và tàn bạo của vụ án, buổi xét xử thu hút rất đông sự chú ý của dư luận và truyền thông. 

Ngay từ khi Lý Văn Xa được dẫn vào phòng xử án với tay bị còng, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng và vô cảm như ngày hắn thú nhận tội ác với cảnh sát. Hắn ta không lộ ra chút ăn năn nào, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế, khuôn mặt bình thản, như thể phiên tòa này không liên quan gì đến hắn. Tuy nhiên, trước sự chờ đợi của hàng trăm người có mặt trong tòa, hắn ta không còn cách nào khác ngoài đối diện với những tội ác mình đã gây ra.

Trong giây phút cuối cùng, khi quan tòa tuyên đọc bản án, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. Trước khi quyết định cuối cùng được đưa ra, quan tòa đã nói về sự tàn bạo và vô nhân tính của hành vi phạm tội này, đồng thời nhấn mạnh rằng, để đảm bảo công lý và mang lại sự yên bình cho xã hội, tòa án không thể dung thứ cho kẻ tội phạm như Lý Văn Xa. Sau khi tóm lược tất cả các tội danh, quan tòa tuyên án tử hình đối với Lý Văn Xa.

Khi bản án được tuyên, không gian trong phòng xử án dường như tĩnh lặng đến nghẹt thở, rồi bất chợt, tiếng thở phào, tiếng vỗ tay của nhiều người dân vang lên. Họ cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi công lý đã được thực thi, khi con quỷ trong bóng tối đã bị trừng phạt. Một nỗi đau sâu thẳm, dồn nén qua từng ngày, từng đêm lo sợ và ám ảnh, giờ đây được xoa dịu phần nào.

Lý Văn Xa chỉ cúi đầu, không một lời phản kháng hay biện hộ. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng dường như trong đôi mắt ấy cũng lộ ra chút gì đó như sự thất bại, một kết thúc tất yếu cho những kẻ nhấn chìm mình trong tội ác.

Sau phiên tòa, người dân thị trấn Nhạc Dương có thể cảm nhận được một chút yên bình trở lại. Dù những tổn thương tinh thần mà Lý Văn Xa gây ra cho các nạn nhân và gia đình họ không thể xóa nhòa, nhưng ít nhất, sự công bằng đã được thực thi. Các sĩ quan cảnh sát trong tổ chuyên án, đặc biệt là Dương Hùng và Mạnh Cương, nhận được sự biết ơn từ người dân. Họ đã làm việc không ngừng nghỉ, trải qua những tháng ngày đầy áp lực để đưa kẻ sát nhân ra trước ánh sáng công lý.

Câu chuyện về Lý Văn Xa và những tội ác mà hắn gây ra trở thành một bài học sâu sắc, khắc ghi trong ký ức của người dân huyện An Nhạc. Chính quyền địa phương cũng đưa ra các biện pháp nhằm tăng cường an ninh, đặc biệt là việc lắp đặt hệ thống chiếu sáng và giám sát ở những khu dân cư hẻo lánh. Người dân được khuyến cáo luôn cảnh giác và bảo vệ lẫn nhau để không bao giờ phải trải qua những tháng ngày đáng sợ như vậy nữa.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn