Kỳ án về thi thể người phụ nữ với miệng đầy cát trên cánh đồng.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào sáng sớm ngày 5 tháng 9 năm 2001, trời còn sương mù mờ ảo khi ông Vương, một người dân làm việc tại trang trại chăn nuôi Bạch Âm Tích Lặc, bước ra ngoài kiểm tra trang trại như thường lệ. Trang trại nằm ở vùng nông thôn yên bình của thành phố Tích Lâm Hạo Đặc, Khu tự trị Nội Mông, nơi mà những sự kiện lạ hiếm khi xảy ra. Nhưng sáng hôm đó, sự bình yên bị xé toạc bởi một cảnh tượng khủng khiếp.
Khi đi ngang qua cánh đồng cỏ phía tây trang trại, ông Vương bất ngờ phát hiện một vật thể bất thường trên mặt đất. Ban đầu, ông chỉ nghĩ đó là một đống quần áo bỏ rơi, nhưng khi tiến lại gần, thì ông chết lặng. Trước mắt ông là thi thể của một người phụ nữ, hoàn toàn không mặc gì, đang nằm úp mặt xuống đất. Quần áo của cô bị chất đống một cách lộn xộn ngay dưới cơ thể. Bầu không khí xung quanh dường như nặng nề hơn hẳn, và sự im lặng trở nên rùng rợn hơn bao giờ hết.
Ông Vương vội vã báo cho cảnh sát địa phương, và chỉ trong vài phút, lực lượng cảnh sát đã có mặt tại hiện trường. Đội pháp y tiến hành kiểm tra nhanh hiện trường, và lập tức nhận thấy đây không phải là một cái chết bình thường. Miệng nạn nhân chứa đầy cát và bùn, một dấu hiệu cho thấy cô đã bị kẻ tấn công cố ý bịt miệng trong lúc vật lộn, có thể nhằm mục đích ngăn chặn tiếng kêu cứu.
Qua giám định sơ bộ tại hiện trường, các nhà điều tra xác định nạn nhân là một phụ nữ trẻ, bị tấn công tình dục trước khi bị sát hại. Thi thể nằm trong trạng thái kháng cự mạnh mẽ trước khi tử vong. Đặc biệt, móng tay của nạn nhân còn lưu lại các mẩu mô da nhỏ, chứng tỏ cô đã cào rách da kẻ tấn công trong quá trình tự vệ. Đây là một bằng chứng quan trọng, có thể giúp cảnh sát lần theo dấu vết của hung thủ.
Pháp y xác định rằng, nạn nhân đã tử vong trong khoảng thời gian từ 20 giờ, ngày 4 tháng 9 đến 2h sáng ngày 5 tháng 9. Khoảng thời gian này phù hợp với khung thời gian mà ông Vương phát hiện thi thể.
Cảnh sát ngay lập tức phong tỏa hiện trường và bắt đầu quá trình điều tra. Hiện trường vụ án là một khu vực hoang vắng, xa khu dân cư nhưng lại gần với một điểm du lịch nổi tiếng. Điều này khiến cho vụ án trở nên phức tạp hơn, khi có khả năng thủ phạm không phải là người địa phương mà có thể là một du khách tình cờ đến đây.
Vụ phát hiện thi thể này không chỉ khiến cho cảnh sát địa phương bàng hoàng, mà còn làm rúng động cả cộng đồng dân cư xung quanh. Họ không thể tin rằng, một vụ án tàn bạo như vậy lại có thể xảy ra ngay tại nơi vốn dĩ yên bình và an toàn của họ. Tin tức về vụ việc nhanh chóng lan truyền, và mọi người bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của mình, đặc biệt là phụ nữ trong khu vực.
Sau khi khám nghiệm hiện trường, nhiệm vụ cấp bách của lực lượng cảnh sát là xác định danh tính nạn nhân. Dựa trên những manh mối ban đầu, cảnh sát địa phương tiến hành điều tra tại các khu vực xung quanh trang trại Bạch Âm Tích Lặc, hy vọng có thể tìm được thông tin về người phụ nữ xấu số. Tin tức về vụ án nhanh chóng lan truyền trong cộng đồng nhỏ bé, và không lâu sau đó, có người nhận ra mô tả về thi thể.
Một số người dân sống gần trang trại cho biết rằng, họ nghĩ nạn nhân có thể là Triệu , 23 tuổi, sống trong một ngôi nhà không xa trang trại. Triệu là một người phụ nữ trẻ, có gia đình và một đứa con nhỏ. Thông tin này nhanh chóng được chuyển tới đội điều tra, và cảnh sát lập tức đến nhà của gia đình cô để xác minh.
Khi cảnh sát gõ cửa, cha mẹ của Triệu tỏ ra bất ngờ và lo lắng khi được hỏi về con gái. Theo lời kể của cha nạn nhân, ông nhớ rằng vào tối ngày 4 tháng 9, con gái ông đã nói muốn ra ngoài đi dạo một chút sau khi cho con bú xong. Cô để lại đứa con nhỏ cho cha mẹ chăm sóc và rời khỏi nhà, nói rằng sẽ về sớm. Tuy nhiên, từ khi cô rời đi, gia đình không còn gặp lại cô nữa.
Mẹ của Triệu cũng nhớ lại rằng, lúc con gái chuẩn bị ra ngoài, bà đã nhắc cô nên về sớm vì trời đã tối. Triệu gật đầu và tỏ vẻ như sẽ không đi lâu. Nhưng khi đêm càng kéo dài mà cô vẫn chưa quay lại, thì cha mẹ cô bắt đầu lo lắng. Tuy nhiên, họ không nghĩ điều tồi tệ sẽ xảy ra, chỉ cho rằng, cô có thể đi chơi với bạn bè hoặc gặp ai đó trên đường.
Khi cảnh sát cho cha mẹ Triệu xem một số đồ vật cá nhân của nạn nhân được tìm thấy tại hiện trường, bao gồm quần áo và trang sức, nỗi lo lắng của họ ngay lập tức chuyển thành sự hoảng sợ tột độ. Mẹ của Triệu nhận ra những món đồ thuộc về con gái mình, và bà khóc nấc lên trong sự bàng hoàng. Cha của cô, dù cố giữ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt ông tái nhợt khi cảnh sát xác nhận rằng, thi thể phụ nữ được tìm thấy tại trang trại chính là con gái duy nhất của họ.
Không chỉ phải đối mặt với nỗi đau mất con, cha mẹ Triệu còn phải chịu đựng sự tàn nhẫn của việc con gái họ đã bị sát hại một cách dã man. Họ không thể tin được rằng, chỉ một buổi tối đơn giản khi con gái họ ra ngoài đi dạo lại có thể dẫn đến một thảm kịch kinh hoàng như vậy.
Theo thông tin từ gia đình, Triệu là một người mẹ trẻ đầy trách nhiệm và yêu thương con cái. Cô sống cùng cha mẹ và đứa con nhỏ tại nhà riêng của gia đình, gần trang trại. Đặc biệt, trước khi xảy ra vụ án, Triệu đã gặp phải những vấn đề trong cuộc sống hôn nhân và đang có ý định ly hôn với chồng. Điều này làm dấy lên một số nghi ngờ trong tâm trí gia đình rằng, những mâu thuẫn cá nhân có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô.
Dù đã xác định được danh tính nạn nhân, nhưng động cơ của vụ án vẫn còn là một bí ẩn lớn đối với cảnh sát. Liệu đây có phải là hành động của một kẻ tội phạm xa lạ, hay có mối liên quan đến các mối quan hệ cá nhân phức tạp của Triệu ? Gia đình cô, đặc biệt là cha mẹ, đã bắt đầu nghi ngờ chồng của Triệu có thể liên quan đến cái chết của cô, dựa trên những sự việc gần đây giữa hai người. Nhưng lúc này, tất cả vẫn chỉ là giả định.
Vụ án sát hại Triệu nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý tại thành phố Tích Lâm Hạo Đặc. Địa điểm phát hiện thi thể nằm gần một khu du lịch nổi tiếng, nơi hàng năm thu hút hàng ngàn du khách đến thăm. Điều này làm cho việc điều tra trở nên phức tạp hơn rất nhiều, bởi có khả năng thủ phạm có thể là một người ngoài địa phương, vô tình ghé qua, hoặc cũng có thể là một người quen biết nạn nhân.
Một nhóm cảnh sát tin rằng, đây là hành động của một kẻ tội phạm tình cờ đến khu vực. Theo lý luận của họ, với sự xuất hiện của du khách từ khắp nơi, khả năng có một người ngoài vùng lân cận, không quen biết nạn nhân, gây án là hoàn toàn có thể xảy ra. Kẻ tội phạm có thể lợi dụng sự đông đúc của khu vực để dễ dàng lẩn trốn, sau khi thực hiện tội ác tàn bạo. Việc xác định danh tính của từng du khách trong đêm xảy ra vụ án là gần như bất khả thi, và cảnh sát lo ngại rằng, thủ phạm có thể đã rời khỏi khu vực ngay sau khi gây án.
Ngược lại, một nhóm khác trong đội điều tra lại nghiêng về khả năng thủ phạm là người quen biết nạn nhân, hoặc ít nhất có mối liên hệ với khu vực này. Họ lý giải rằng, với địa hình và hiện trường vụ án xảy ra tại một trang trại khá xa khu dân cư, việc nạn nhân bị kéo vào một địa điểm hoang vắng như vậy cho thấy thủ phạm có thể quen thuộc với địa bàn. Hơn nữa, quần áo của nạn nhân bị lột và vứt tại hiện trường, điều này có thể cho thấy thủ phạm không vội vã rời khỏi khu vực ngay lập tức, và khả năng cao là người ở gần đó.
Mặc dù đã thu thập được một số bằng chứng vật lý quan trọng, đặc biệt là mẫu da từ móng tay của nạn nhân, nhưng vào năm 2001, công nghệ giám định ADN tại Trung Quốc vẫn còn nhiều hạn chế. Việc xác định danh tính thủ phạm thông qua phân tích ADN là quá phức tạp và tốn kém vào thời điểm đó, khiến quá trình điều tra gặp nhiều khó khăn.
Trong khi đội điều tra cố gắng làm rõ các hướng nghi vấn, họ tiếp tục kiểm tra tài sản cá nhân của nạn nhân để xem có dấu hiệu mất mát hay không. Thật bất ngờ, không có bất kỳ tài sản nào của Triệu bị đánh cắp hay mất tích. Điều này khiến cho cảnh sát loại bỏ khả năng đây là một vụ cướp của giết người. Kẻ thủ ác dường như không có ý định chiếm đoạt tài sản, mà chỉ nhằm vào nạn nhân với mục đích bạo lực và tình dục. Điều này càng làm tăng thêm nghi ngờ rằng, thủ phạm có thể quen biết hoặc có ác cảm với nạn nhân từ trước.
Trong khi các cuộc tranh luận giữa các nhóm điều tra tiếp tục, cảnh sát bắt đầu khoanh vùng các nghi phạm tiềm năng tại địa phương. Họ tiến hành lấy lời khai từ hàng loạt người dân sống quanh khu vực trang trại và cả những người thường xuyên qua lại khu du lịch gần đó. Tuy nhiên, không ai trong số họ có vẻ khả nghi, hoặc cung cấp được thông tin rõ ràng về vụ án.
Cuộc điều tra dường như đi vào ngõ cụt. Các đầu mối liên quan đến vụ án dần cạn kiệt. Các nhân viên điều tra đã làm việc không ngừng, nhưng mọi giả thuyết đều dẫn đến những bế tắc, không có tiến triển mới. Việc không thể xác định được thủ phạm qua giám định ADN, đã khiến cho cảnh sát buộc phải tiếp tục điều tra dựa trên các phương pháp truyền thống, như lấy lời khai và rà soát hành tung của những người có mặt trong khu vực vào đêm xảy ra vụ án. Nhưng do quy mô rộng lớn của khu vực và sự di chuyển liên tục của khách du lịch, việc này chỉ làm tăng thêm khó khăn.
Trong lúc tình hình điều tra đình trệ, sự lo lắng và hoang mang trong cộng đồng ngày càng lan rộng. Người dân địa phương bắt đầu đồn đoán và bàn tán về những kẻ khả nghi, nhưng không ai có đủ bằng chứng để đưa ra kết luận. Mọi người sống trong sợ hãi, đặc biệt là phụ nữ, vì không biết liệu kẻ giết người có còn đang tự do và sống gần họ hay không.
Sau 17 năm rơi vào bế tắc, vụ án sát hại Triệu dường như đã bị lãng quên trong hồ sơ của cảnh sát. Nhưng vào tháng 6 năm 2018, một tia hy vọng mới bất ngờ xuất hiện nhờ sự phát triển vượt bậc của công nghệ xét nghiệm ADN trong nước. Cảnh sát, với quyết tâm không từ bỏ vụ án, quyết định xem xét lại tất cả các chứng cứ cũ, đặc biệt là mẫu mô da thu thập được từ móng tay của nạn nhân. Mẫu này đã được bảo quản cẩn thận suốt những năm qua, và là bằng chứng quan trọng nhất để xác định danh tính thủ phạm.
Vào thời điểm năm 2001, công nghệ xét nghiệm ADN chưa đủ tiên tiến để cung cấp kết quả rõ ràng, và các nỗ lực phân tích mẫu da đã không mang lại kết quả. Tuy nhiên, đến năm 2018, với sự tiến bộ vượt bậc của khoa học kỹ thuật, cảnh sát quyết định gửi lại mẫu mô này đến các phòng thí nghiệm hiện đại để tiến hành giám định ADN một cách chi tiết và chính xác hơn.
Không lâu sau đó, kết quả xét nghiệm ADN từ mẫu da đã khiến cảnh sát bất ngờ. Mẫu ADN này trùng khớp với một gia đình họ Cố tại địa phương, mở ra một hướng điều tra hoàn toàn mới. Việc phát hiện ra sự trùng khớp này đã thổi bùng hy vọng rằng, sau gần hai thập kỷ, cuối cùng họ có thể phá giải vụ án.
Cảnh sát ngay lập tức khoanh vùng điều tra vào gia đình họ Cố, một gia đình có mối quan hệ rộng và gắn bó với địa phương. Từng thành viên trong gia đình được triệu tập để điều tra kỹ lưỡng. Họ tiến hành xét nghiệm ADN cho tất cả mọi người trong gia đình, để xác định ai có thể là thủ phạm. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không ai trong gia đình Cố có hồ sơ, hay dấu hiệu khả nghi phù hợp với kết quả xét nghiệm. Những người trong gia đình đều có chứng cứ ngoại phạm cho khoảng thời gian xảy ra vụ án, khiến cho cảnh sát tiếp tục rơi vào ngõ cụt.
Trong lúc điều tra về gia đình họ Cố không mang lại kết quả cụ thể, cảnh sát quay lại với một trong những manh mối đáng ngờ từ đầu, đó à chồng của nạn nhân, người từng bị cha mẹ Triệu nghi ngờ là thủ phạm. Theo lời kể của cha mẹ nạn nhân, Triệu và chồng đã có mâu thuẫn gay gắt trước khi cô bị sát hại. Cô thậm chí đã đệ đơn ly hôn, và căng thẳng giữa hai người ngày càng leo thang. Chồng của Triệu từng dọa rằng, nếu không thể giữ được cô, anh ta sẽ không để ai khác có cô. Điều này khiến cha mẹ cô cảm thấy rằng, con rể có thể có động cơ gây án, đặc biệt khi con gái họ đã chuyển về nhà cha mẹ mình để lánh nạn khỏi những cuộc quấy rối của chồng.
Tuy nhiên, trong quá trình điều tra ban đầu, người chồng đã cung cấp một chứng cứ ngoại phạm vững chắc. Anh ta khai rằng vào đêm xảy ra vụ án, anh đã uống rượu với bạn bè và có nhiều người làm chứng cho việc này. Các nhân chứng xác nhận rằng, anh ở cùng họ suốt đêm cho đến khi vụ án diễn ra, khiến cho cảnh sát không còn lý do để nghi ngờ anh ta. Điều này đã dẫn đến việc chồng của Triệu bị loại khỏi danh sách nghi phạm vào thời điểm đó.
Khi cuộc điều tra vụ án sát hại Triệu dường như đi vào bế tắc, cảnh sát quyết định mở rộng phạm vi điều tra, tập trung vào những người có quan hệ gần gũi với nạn nhân. Họ rà soát từng người thân, hàng xóm và những người quen biết cô. Trong danh sách những người cần thẩm vấn, đó là người chú của nạn nhân, ông Lý , bắt đầu thu hút sự chú ý của các nhà điều tra.
Lý là chú ruột của Triệu , nhưng khác với các thành viên khác trong gia đình, ông sống khá khép kín và ít giao tiếp với những người xung quanh, kể cả gia đình nhà Triệu. Ông là một tài xế xe tải, thường xuyên đi làm xa và chỉ về nhà thăm gia đình vào những dịp hiếm hoi. Tính cách của Lý trầm lặng và có phần bí ẩn, khiến cho cảnh sát bắt đầu nghi ngờ liệu ông có mối liên hệ gì đến vụ án này không.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát nhận thấy Lý tỏ ra đặc biệt không hợp tác. Ông nhiều lần từ chối lời mời đến sở cảnh sát để cung cấp thông tin, viện cớ rằng công việc lái xe thường xuyên đưa ông ra khỏi tỉnh. Thậm chí, khi cảnh sát gọi điện yêu cầu ông đến hỗ trợ điều tra, ông luôn tìm lý do thoái thác và không xuất hiện đúng hẹn. Sự tránh né này khiến cho cảnh sát bắt đầu nghi ngờ rằng, Lý có điều gì đó đang che giấu.
Nhận thấy thái độ bất thường của Lý , cảnh sát bắt đầu điều tra kỹ lưỡng hơn về hành tung của ông vào đêm xảy ra vụ án. Qua lời khai của một số người quen, họ phát hiện rằng vào tối ngày 4 tháng 9, Lý đã uống rượu cùng một nhóm bạn tại một nhà hàng gần khu vực trang trại nơi nạn nhân bị sát hại. Sau khi rời nhà hàng, ông Lý đã đưa một người bạn về nhà, trước khi tự lái xe máy rời đi. Thời gian Lý rời khỏi nhà hàng trùng khớp với khoảng thời gian mà pháp y xác định nạn nhân đã bị giết hại.
Điều này khiến cho cảnh sát càng củng cố nghi ngờ về Lý . Họ tìm đến người bạn đã uống rượu cùng ông vào đêm đó để lấy lời khai. Người bạn này xác nhận rằng Lý, đã rời nhà hàng sau khi đưa anh ta về nhà, và từ đó không ai biết ông đã đi đâu. Với khoảng thời gian trống này, Lý trở thành nghi phạm chính trong vụ án.
Cảnh sát tiếp tục theo dõi và điều tra sâu hơn về Lý . Họ phát hiện rằng dù ông có quan hệ họ hàng với nạn nhân, nhưng giữa hai người dường như không có mối quan hệ thân thiết. Trong suốt thời gian trước khi Triệu bị sát hại, Lý hiếm khi lui tới gia đình cô và gần như không có sự tương tác nào đáng chú ý. Điều này càng làm tăng nghi ngờ về động cơ của ông nếu ông thực sự liên quan đến vụ án.
Cảnh sát quyết định lấy mẫu sinh học của Lý để so sánh với mẫu mô da tìm thấy dưới móng tay của nạn nhân. Tuy nhiên, kết quả xét nghiệm lại cho thấy sự không trùng khớp. Mẫu mô thu được từ nạn nhân không phải của Lý , điều này có nghĩa là ông không phải là thủ phạm. Mặc dù có những điểm đáng nghi, nhưng không có bằng chứng cụ thể nào liên kết ông với vụ án. Với kết quả này, cảnh sát buộc phải loại bỏ Lý khỏi danh sách nghi phạm chính.
Sau nhiều tháng trời điều tra, loại bỏ từng nghi phạm một mà vẫn không tìm ra thủ phạm, vụ án sát hại Triệu dường như rơi vào ngõ cụt. Trong tình thế căng thẳng đó, một manh mối quan trọng bất ngờ xuất hiện từ lời khai của một người quen, tên là Phó , mở ra hy vọng mới cho cuộc điều tra.
Phó là một người dân sống gần khu vực trang trại nơi thi thể của nạn nhân được tìm thấy. Cảnh sát từng thẩm vấn anh ta vào những ngày đầu vụ án, vì anh không thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm cho đêm xảy ra vụ án. Tuy nhiên, Phó không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh ta có liên quan đến cái chết của Triệu , và vì thế, anh chỉ được coi là một nhân chứng tiềm năng.
Trong quá trình điều tra lại sau 17 năm, khi cảnh sát quay lại thẩm vấn những người từng liên quan đến vụ án, Phó đã cung cấp một chi tiết mới vô cùng quan trọng. Anh nhớ rằng vào đêm 4 tháng 9 năm 2001, khi đang trên đường về nhà sau một buổi tụ họp bạn bè, anh tình cờ nhìn thấy Triệu đi cùng một người đàn ông. Người đàn ông này không ai khác chính là Ôn, bạn thân của chú nạn nhân là Lý . Phát hiện này khiến cảnh sát giật mình, bởi Ôn đã từng hỗ trợ họ trong giai đoạn đầu của cuộc điều tra mà không bị nghi ngờ.
Ôn là một người đàn ông trung niên sống cùng vợ và con cái tại địa phương. Hắn ta có mối quan hệ khá rộng với người dân trong vùng và không có tiền án, tiền sự. Khi vụ án xảy ra, Ôn cũng được triệu tập để thẩm vấn như nhiều người khác. Vào thời điểm đó, Ôn khai rằng vào đêm 4 tháng 9, hắn đang ở nhà cùng vợ xem truyền hình, và cả hai đã cung cấp thông tin chi tiết về chương trình họ xem để làm bằng chứng ngoại phạm. Vì lời khai khớp với lời kể của vợ hắn, cảnh sát không đặt hắn vào diện nghi vấn.
Tuy nhiên, với lời khai mới từ Phó , cảnh sát quyết định đào sâu hơn vào quá trình điều tra về Ôn . Việc hắn ta được nhìn thấy cùng nạn nhân vào đêm xảy ra vụ án, cộng với các nghi ngờ về tính chân thực của bằng chứng ngoại phạm mà hắn cung cấp trước đây, đã khiến cảnh sát đưa Ôn vào danh sách nghi phạm chính. Nhận thấy có khả năng Ôn đang cố che giấu sự thật, cảnh sát quyết định triệu tập hắn lần nữa để thẩm vấn kỹ lưỡng.
Ban đầu, Ôn phủ nhận hoàn toàn việc liên quan đến vụ án và khẳng định không gặp Triệu vào đêm đó. Hắn vẫn giữ nguyên lời khai trước đây rằng mình đã ở nhà cùng vợ suốt buổi tối. Tuy nhiên, với áp lực từ phía cảnh sát và bằng chứng mới, sự bình tĩnh của hắn bắt đầu lung lay.
Cảnh sát quyết định tiến hành lấy mẫu ADN của Ôn để so sánh với mẫu mô da được tìm thấy dưới móng tay của nạn nhân. Sau khi phân tích, kết quả xét nghiệm đã khiến mọi người kinh ngạc: mẫu ADN của Ôn hoàn toàn trùng khớp với mẫu da dưới móng tay của Triệu . Đây là một bằng chứng rõ ràng và không thể chối cãi, buộc hắn phải đối mặt với sự thật.
Trước sức ép của bằng chứng khoa học và những câu hỏi dồn dập từ phía cảnh sát, Ôn cuối cùng đã thú nhận toàn bộ sự việc.
Ôn khai rằng, vào đêm 4 tháng 9 năm 2001, hắn cùng một nhóm bạn tụ tập tại một nhà hàng gần khu vực trang trại Bạch Âm Tích Lặc. Sau nhiều giờ uống rượu, họ dần tản ra, i người về nhà theo lối riêng. Trên đường về, Ôn bất ngờ gặp Triệu , người mà hắn đã quen biết từ trước. Cô đang đi dạo một mình, không xa trang trại nơi sau này thi thể cô được tìm thấy. Ban đầu, Ôn chỉ định bắt chuyện một cách bình thường, nhưng khi nhận ra rằng cô đang đi một mình vào ban đêm, trong hắn nảy sinh những ý nghĩ đen tối.
Ôn , dưới ảnh hưởng của rượu và những suy nghĩ méo mó, đã tiến đến gần Triệu với ý đồ xấu. Hắn kéo cô vào khu vực hoang vắng gần trang trại để tấn công tình dục. Triệu chống cự quyết liệt, cố gắng giãy giụa và hét lên để tìm cách thoát thân. Trong lúc vật lộn, cô cào rách mặt và tay của Ôn , để lại những vết thương nhỏ nhưng chính điều này đã vô tình trở thành bằng chứng quan trọng sau này.
Hoảng loạn vì sợ rằng tiếng kêu cứu của Triệu có thể bị người khác nghe thấy, Ôn vơ vội cát và bùn trên mặt đất rồi nhét vào miệng cô, nhằm ngăn chặn bất kỳ âm thanh nào. Hành động tàn nhẫn này khiến cô ngạt thở, và chỉ sau vài phút, nạn nhân đã không còn cử động. Sự tĩnh lặng đột ngột khiến Ôn nhận ra rằng, mình đã giết người trong cơn hoảng loạn.
Sau khi gây án, hắn bỏ trốn khỏi hiện trường, trở về nhà trong tình trạng hoảng sợ và lo sợ bị phát hiện. Khi về đến nhà, hắn kể lại toàn bộ sự việc cho vợ và cả hai đã bàn bạc để dựng lên một bằng chứng ngoại phạm giả. Họ thống nhất nói với cảnh sát rằng, vào đêm xảy ra vụ án, cả hai đều ở nhà xem tivi. Vợ của Ôn thậm chí còn thuộc lòng tên chương trình truyền hình và chi tiết về nội dung của nó để tăng thêm độ tin cậy cho lời khai của họ. Kế hoạch này đã thành công, giúp Ôn thoát khỏi sự nghi ngờ của cảnh sát trong nhiều năm liền.
Lời khai của Ôn cũng giải thích được một trong những điểm kỳ lạ nhất của vụ án: kết quả xét nghiệm ADN ban đầu trùng khớp với gia đình họ Cố. Theo điều tra sau đó, cảnh sát phát hiện rằng, Ôn vốn là con nuôi, và cha ruột của hắn là người họ Cố, một sự thật ít người biết đến. Điều này đã dẫn đến sự nhầm lẫn ban đầu khi cảnh sát tập trung điều tra vào gia đình họ Cố mà không liên kết được Ôn với vụ án. Chính mối liên hệ ADN gián tiếp này đã khiến cảnh sát bỏ qua Ôn trong suốt quá trình điều tra ban đầu.
Sau khi hoàn tất lời thú tội, Ôn bị bắt giam chờ ngày xét xử. Vụ án kéo dài suốt 17 năm cuối cùng đã khép lại, với việc thủ phạm phải đối mặt với công lý. Sự tàn bạo và tội lỗi của hắn đã không thể thoát khỏi vòng vây của sự thật, dù hắn đã khéo léo lẩn trốn sau những lớp vỏ bọc suốt nhiều năm trời.
Phiên tòa xét xử Ôn bắt đầu với sự chú ý đặc biệt từ công chúng và giới truyền thông. Không chỉ vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, mà còn vì thời gian kéo dài và những nỗ lực phá án đáng kinh ngạc nhờ vào công nghệ ADN. Cảnh sát và các bên liên quan trong vụ án đều có mặt, để chứng kiến giây phút kẻ thủ ác phải chịu trách nhiệm trước công lý.
Tại tòa, Ôn giữ thái độ im lặng và không còn chối cãi sau khi đã thú nhận tội lỗi của mình. Hắn tỏ ra lạnh lùng và không có biểu hiện hối lỗi rõ ràng. Những hành động này càng làm tăng thêm sự phẫn nộ của công chúng và gia đình nạn nhân. Gia đình Triệu Mỗ, đặc biệt là cha mẹ cô, có mặt tại phiên tòa với nỗi đau không thể nguôi ngoai. Suốt 17 năm qua, họ đã sống trong nỗi dằn vặt vì mất con và sự bất lực khi kẻ sát nhân vẫn tự do ngoài vòng pháp luật. Nay, khi thủ phạm đứng trước công lý, dù nỗi đau không thể xóa nhòa, nhưng ít nhất họ đã được nhìn thấy kẻ giết người phải trả giá.
Cha của Triệu, trong khoảnh khắc được phát biểu tại tòa, đã nghẹn ngào kể lại sự đau khổ mà gia đình phải trải qua suốt nhiều năm. Ông nhấn mạnh rằng, dù sự trừng phạt đối với Ôn là cần thiết, nhưng không gì có thể bù đắp được mất mát mà gia đình ông đã chịu đựng. Mẹ của Triệu cũng lên tiếng, yêu cầu một bản án nghiêm khắc nhất để trừng trị kẻ sát nhân.
Sau quá trình xét xử kéo dài, Hội đồng xét xử đã đi đến kết luận. Với tất cả những bằng chứng thu thập được, lời thú tội của Ôn, và sự tàn bạo trong hành vi giết người, tòa án tuyên bố Ôn phạm tội giết người và tấn công tình dục với mức độ nghiêm trọng. Việc Ôn có ý định che đậy tội ác và dựng chứng cứ ngoại phạm giả càng làm tăng tính nghiêm trọng của vụ án.
Hội đồng xét xử đã tuyên Ôn mức án cao nhất có thể theo quy định của pháp luật: án tử hình. Đây là một hình phạt nghiêm khắc nhưng phù hợp với tội ác mà hắn đã gây ra. Cùng với bản án tử hình, Ôn cũng bị yêu cầu bồi thường thiệt hại về mặt tinh thần và tài chính cho gia đình nạn nhân, mặc dù gia đình Triệu không quá quan tâm đến khoản bồi thường này. Đối với họ, điều quan trọng nhất là thủ phạm đã phải đối mặt với công lý.
Tags
Kỳ án