Thảm Án Từ Mối Quan Hệ Lén Lút Của Bố Chồng Và Con Dâu | Kỳ Án #626


Kỳ án hai xác chết nằm lăn lóc dưới sàn nhà.




Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.

Vào chiều ngày 4 tháng 1 năm 2009, ngôi làng nhỏ thuộc thị trấn Thổ Chủ, thành phố Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, bỗng chốc chìm trong bầu không khí căng thẳng và xôn xao, khi tin tức về gia đình ông bà Thường gặp chuyện chẳng lành lan ra. Những người hàng xóm quen thuộc không thể ngờ rằng, một bi kịch tàn khốc đã xảy ra với gia đình vốn rất được kính trọng này.


Thường Hưng Sơn, con trai duy nhất của ông bà Thường, sau một ngày làm việc mệt nhọc, trở về nhà với hy vọng sẽ thấy cảnh bố mẹ mình vẫn khỏe mạnh như thường lệ. Thế nhưng, cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt khiến anh chết lặng. Mẹ anh, bà Thường, nằm gục trên sàn bếp, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp yếu ớt. Sơn ngay lập tức nghĩ rằng, mẹ mình đã bị tái phát bệnh xuất huyết não, căn bệnh mà bà từng trải qua và suýt chút nữa cướp đi mạng sống của bà. Anh hoảng hốt lao đến để cố gắng đỡ mẹ dậy, nhưng bỗng dưng anh nhìn thấy người cha vốn rất khỏe mạnh của mình cũng nằm bất động bên cạnh. Ông Thường không còn tỉnh táo, khuôn mặt ông hiện rõ nét đau đớn và bất lực, một hình ảnh mà Sơn chưa từng thấy ở cha mình trước đây.

Trong cơn hoảng loạn, Sơn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao cả bố và mẹ anh lại cùng lúc lâm vào tình trạng nguy kịch như vậy? Dù trong lòng rối bời, Sơn cố giữ bình tĩnh và lập tức gọi xe cấp cứu, đưa bố mẹ đến bệnh viện với hy vọng mong manh cứu sống họ. Tuy nhiên, những hy vọng cuối cùng của anh nhanh chóng bị dập tắt khi bác sĩ thông báo rằng, bố mẹ anh đã không qua khỏi.

Lời giải thích của bác sĩ khiến Sơn choáng váng, đó là bố mẹ anh không phải chết do bệnh lý, mà là do trúng độc. Cả hai đều đã ăn phải thức ăn có chứa chất độc, cụ thể là thuốc diệt chuột. Tin này như sét đánh ngang tai, khiến cho Sơn không thể tin vào sự thật phũ phàng này. Điều gì đã xảy ra với gia đình anh?. Làm sao mà một gia đình bình thường như họ lại gặp phải tai họa khủng khiếp đến thế?

Tin tức về vụ việc đã nhanh chóng lan rộng, và cảnh sát lập tức vào cuộc điều tra. Qua khám nghiệm hiện trường và đối chiếu các dấu vết, họ xác nhận nguyên nhân tử vong của ông bà Thường là do ăn phải thức ăn bị trộn thuốc diệt chuột. Không khí yên bình của ngôi làng nhỏ bỗng chốc biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi, và thắc mắc về thủ phạm đứng sau vụ án đầy bí ẩn này.

Vụ việc này nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn bộ thôn làng, và những người xung quanh. Ai cũng cảm thấy hoang mang trước cái chết bất ngờ, và đau đớn của đôi vợ chồng lớn tuổi. Động cơ nào có thể khiến ai đó tàn nhẫn ra tay với họ như vậy? Và liệu thủ phạm có phải là người trong làng, người quen biết với gia đình ông bà Thường?. Những câu hỏi này khiến cho vụ án trở nên phức tạp, và đáng sợ hơn bao giờ hết.




Ngay sau khi nhận được thông tin về cái chết bất thường của ông bà Thường, cảnh sát địa phương đã nhanh chóng bắt đầu cuộc điều tra toàn diện. Họ không chỉ kiểm tra hiện trường kỹ lưỡng, mà còn lập tức tiến hành thẩm vấn những người hàng xóm xung quanh để tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể dẫn đến sự thật. Trong một ngôi làng nhỏ như thị trấn Thổ Chủ, nơi mà mọi người đều quen biết nhau, bất kỳ hành động khả nghi nào cũng có thể dễ dàng bị để ý. Tuy nhiên, điều khiến cảnh sát gặp khó khăn ban đầu, đó là ông bà Thường vốn được kính trọng và không có xích mích lớn với ai. Do đó, việc tìm ra thủ phạm không hề đơn giản.

Tuy nhiên, sau vài giờ hỏi thăm người dân, một manh mối quan trọng bất ngờ xuất hiện. Một người hàng xóm, vốn là người thường qua lại nhà ông bà Thường, đã cung cấp cho cảnh sát một chi tiết đáng ngờ. Anh ta kể lại rằng, vào trưa ngày xảy ra vụ việc, anh đã thấy Vương Tiểu Quân, là vợ của Thường Hưng Sơn, xuất hiện tại nhà bố mẹ chồng với dáng vẻ khác lạ. Theo lời người hàng xóm, Quân không giống thường ngày. Cô thường là người phụ nữ hiền lành, chăm chỉ, lúc nào cũng niềm nở và thân thiện với mọi người xung quanh. Nhưng hôm đó, Quân trông rất lo lắng và có phần lén lút.

Cụ thể, người hàng xóm này đã nhìn thấy Quân ôm một thứ gì đó vào bếp của bố mẹ chồng. Dáng vẻ của cô vội vã, nét mặt căng thẳng như đang lo sợ bị ai đó phát hiện. Anh ta vốn không chú ý quá nhiều vì nghĩ rằng, có lẽ Quân đang mang đồ ăn, hay vật dụng gì đó cho bố mẹ chồng như những lần trước. Tuy nhiên, sau khi nghe tin ông bà Thường qua đời vì trúng độc, hình ảnh của Quân lúc đó bỗng hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ anh ta. Linh cảm cho thấy có điều gì đó không ổn, anh lập tức quyết định thông báo ngay cho cảnh sát.

Manh mối này khiến cho các điều tra viên chú ý đặc biệt đến Vương Tiểu Quân, người mà trước đó không ai nghĩ rằng có liên quan đến vụ án. Cô vốn có tiếng là một người vợ đảm đang, được cả gia đình chồng và hàng xóm khen ngợi. Việc một người phụ nữ như Quân lại có liên quan đến cái chết của bố mẹ chồng là điều khó tin, nhưng cảnh sát vẫn quyết định theo dõi sát sao.

Không mất quá nhiều thời gian, cảnh sát đã quyết định triệu tập Vương Tiểu Quân để thẩm vấn. Trước sự ngạc nhiên của tất cả, cô không hề chống cự hay tỏ ra ngạc nhiên khi bị bắt giữ. Thay vào đó, Quân nhanh chóng thú nhận toàn bộ sự việc, từ việc cô đã đổ thuốc diệt chuột vào thức ăn của bố mẹ chồng, cho đến động cơ khiến cô ra tay. Sự điềm tĩnh và bình thản trong lời khai của Quân khiến các điều tra viên không khỏi rùng mình.

Trong lúc khai báo, Quân thú nhận rằng, cô đã chuẩn bị kế hoạch hạ độc từ trước, nhưng mẹ chồng không phải là mục tiêu của cô. Bà chỉ vô tình bị liên lụy trong kế hoạch trả thù bố chồng. Vào buổi sáng ngày 4 tháng 1 năm 2009, trong cơn giận dữ không thể kiểm soát, Quân đã lén lấy thuốc diệt chuột và đổ vào cặp lồng cơm để trên bàn bếp. Cô chỉ mong rằng, ông Thường sẽ ăn phải và phải trả giá cho những gì ông đã làm với cô. Nhưng trớ trêu thay, đến trưa hôm đó, ông Thường lại lái xe máy chở vợ về nhà. Dù không muốn mẹ chồng phải chịu hậu quả, nhưng Quân đã không dám hành động gì để ngăn cản. Cô biết rõ mọi chuyện sẽ tồi tệ ra sao, nhưng sự lo sợ và ám ảnh khiến cho cô giữ im lặng cho đến khi bi kịch thực sự xảy ra. Vậy Quân đã trải qua chuyện gì, mà lại có hành động ác độc đến vậy.

Trước khi kết hôn với Thường Hưng Sơn, cuộc đời của Vương Tiểu Quân đã trải qua không ít thăng trầm và đau khổ. Quân sinh ra trong một gia đình bình thường ở một ngôi làng nhỏ. Ở tuổi đôi mươi, như bao cô gái trẻ khác, cô cũng từng mơ về một cuộc sống gia đình hạnh phúc và yên ấm. Tuy nhiên, số phận không mỉm cười với Quân, khi cô gặp và kết hôn với một người đàn ông nghiện rượu, và từ đó, cuộc sống của cô trở thành một chuỗi ngày dài u ám.

Chồng cũ của Quân là người thường xuyên say xỉn, không những không chăm lo cho gia đình, mà còn có thói quen bạo hành vợ. Những trận đòn roi, những lời lăng mạ ngày càng trở nên quen thuộc trong cuộc sống của Quân. Cô đã chịu đựng suốt 19 năm, vì mong muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình, và hy vọng chồng mình sẽ thay đổi. Tuy nhiên, sự bạo hành càng lúc càng tồi tệ hơn, và không chỉ dừng lại ở việc thể xác, nó còn gây ra những tổn thương tinh thần sâu sắc cho cả Quân, và đứa con trai duy nhất của họ.

Trong suốt những năm tháng căng thẳng đó, con trai của Quân dần trở nên nổi loạn. Cậu bé lớn lên trong môi trường đầy bạo lực và cãi vã, và điều này đã tác động tiêu cực đến tính cách và hành vi của cậu. Những lần chứng kiến mẹ bị đánh đập không chỉ khiến cho cậu con trai cảm thấy bất lực, mà còn làm nảy sinh sự căm phẫn trong lòng. Cậu ngày càng xa lánh gia đình, dính vào các tệ nạn xã hội và liên tục gặp rắc rối. Năm 2006, bi kịch thực sự ập đến khi con trai Quân bị bắt vì tội cướp tài sản. Bản án 10 năm tù như một nhát dao chí mạng đối với Quân, người mẹ đã hy sinh và chịu đựng quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được con mình khỏi vòng xoáy của bạo lực và tội lỗi.

Sau cú sốc đó, Quân quyết định không thể tiếp tục cuộc hôn nhân bất hạnh nữa. Cô ly hôn với chồng, dứt khoát rời bỏ người đàn ông đã khiến cuộc đời cô trở thành địa ngục suốt gần hai thập kỷ. Sau khi ly hôn, thì Quân không còn nơi nào để bấu víu. Con trai thì đang trong tù, cuộc sống gia đình cũ tan vỡ, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời quê hương đi nơi khác để kiếm sống. Với nỗi lòng của một người mẹ, dù con trai mắc tội, nhưng Quân vẫn luôn đau đáu muốn tích góp đủ tiền để sau này khi con mãn hạn tù, cậu có thể có một cuộc sống tốt hơn, không phải lo lắng về cái ăn cái mặc. Đây cũng là động lực chính để cô rời bỏ mọi thứ và bắt đầu cuộc đời mới.

Trong khoảng thời gian bôn ba làm thuê nơi đất khách, qua sự giới thiệu của một người quen, Vương Tiểu Quân gặp được Thường Hưng Sơn, một người đàn ông trẻ hơn cô 10 tuổi. Gặp Sơn, Quân như được tìm lại tia hy vọng sau những tháng năm tăm tối. Sơn không giống như chồng cũ của cô, anh là một người đàn ông hiền lành, chu đáo và luôn biết quan tâm, chia sẻ với Quân. Anh thậm chí còn không ngần ngại giúp đỡ cô trong công việc nhà, dù Quân đã trải qua một đời chồng và có con trai đã trưởng thành. Sự ân cần và tử tế của Sơn khiến cho trái tim vốn đã chai sạn của Quân bắt đầu tan chảy. Sau những năm tháng sống trong cảnh địa ngục gia đình, cô cảm thấy như được yêu thương và che chở lần nữa.

Tuy nhiên, tình yêu này không hề dễ dàng. Khi Sơn quyết định tiến đến hôn nhân với Quân, anh đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ gia đình. Họ cho rằng, Quân đã qua một đời chồng, hơn nữa lại lớn tuổi hơn Sơn, là một người phụ nữ không xứng đáng với con trai họ. Những điều tiếng từ gia đình và xã hội đè nặng lên Quân, nhưng Sơn vẫn giữ vững lập trường. Anh kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình, bất chấp mọi rào cản.

Sau khi kết hôn, Vương Tiểu Quân và Thường Hưng Sơn ban đầu tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc và bình yên. Tuy bị gia đình nhà chồng phản đối do sự chênh lệch tuổi tác và quá khứ của Quân, nhưng Sơn luôn bảo vệ vợ, và làm mọi cách để xây dựng một mái ấm mới cho cả hai. Họ sống với nhau vui vẻ, chăm lo cho gia đình riêng và dần chiếm được lòng tin của những người xung quanh. Hàng xóm không ngớt lời khen ngợi Quân là một nàng dâu hiền lành, đảm đang, không hề có điều gì để chê trách.

Thế nhưng, mọi thứ bắt đầu thay đổi vào giữa năm 2008, khi mẹ của Sơn, bà Thường, thì bất ngờ bị xuất huyết não và phải nằm liệt giường. Trước tình trạng nghiêm trọng của mẹ, Sơn quyết định đưa Quân về sống cùng với bố mẹ để tiện chăm sóc cho bà. Đây cũng là lúc cơn ác mộng của Vương Tiểu Quân thực sự bắt đầu.

Ngôi nhà mà Quân tưởng chừng sẽ là nơi an cư hạnh phúc cùng chồng, đã trở thành một địa ngục tinh thần khi cô bị đặt vào hoàn cảnh trớ trêu, đó llà phải sống dưới cùng một mái nhà với người cha chồng đầy quyền lực, và áp lực chăm sóc cho mẹ chồng bị bệnh. Dù Sơn luôn ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng do công việc của anh yêu cầu phải thường xuyên làm ca đêm, nên Quân nhiều lần phải ở nhà một mình với bố mẹ chồng.

Vào một đêm hè nóng bức năm 2008, khi Sơn đi làm ca đêm, thì ông Thường đã lợi dụng cơ hội đó để xâm phạm Quân. Đêm đó, sau khi lo liệu cho mẹ chồng nghỉ ngơi, Quân trở về phòng mình, nằm xem tivi để xả stress sau một ngày dài chăm sóc bà Thường. Bất ngờ, ông Thường, bố chồng của cô, đã bước vào phòng ngủ. Ban đầu, ông nói chuyện với cô bằng giọng điệu quan tâm về tình trạng sức khỏe của vợ mình. Ông tỏ ra buồn bã và lo lắng, nói rằng bà Thường có thể sẽ không qua khỏi, khiến cho Quân cảm thấy có chút ái ngại và không đề phòng. Nhưng những gì xảy ra sau đó đã khiến cô hoàn toàn bất ngờ.

Ông Thường bắt đầu ngồi sát lại gần cô hơn, tay ông vô tình chạm vào người Quân. Lúc này, Quân đã cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng rời khỏi vị trí, định sẽ ra khỏi phòng để tránh mặt ông. Thế nhưng, ông Thường nhanh chóng tiến lại gần hơn, rồi với một giọng đe dọa, ông nói: Nếu ai phát hiện ra chuyện này, chỉ có cô là mất mặt. Các con tôi chắc chắn sẽ không tin lời cô. Cô sẽ bị cả làng coi thường. Câu nói như một lời cảnh báo khiến cho Quân sợ hãi đến mức đứng chết lặng. Cô không biết phải làm gì, và nỗi sợ hãi đó đã khiến cho cô chọn cách im lặng, không dám kể với bất kỳ ai, kể cả chồng.

Sự việc không chỉ dừng lại ở đó. Những lần Sơn đi làm, ông Thường càng trở nên táo tợn hơn. Ông lợi dụng việc Quân luôn ở nhà một mình để tìm cách tiếp cận cô, đôi khi là những cái chạm đầy ẩn ý, đôi khi là những câu nói bóng gió và đe dọa. Mỗi lần như vậy, Quân đều cố gắng tránh xa và lẩn tránh ông, nhưng cảm giác lo sợ và bất lực luôn bám lấy cô. Cô muốn kể hết mọi chuyện với Sơn, nhưng những lời đe dọa của ông Thường như một con dao găm vào tâm trí cô, khiến cho cô không dám đối diện với sự thật.

Không chỉ bị quấy rối về thể xác, Quân còn phải chịu đựng áp lực tinh thần khủng khiếp. Ông Thường, ngoài việc đe dọa và lợi dụng con dâu, còn thường xuyên tỏ ra quyền uy trong gia đình, khiến cho Quân luôn cảm thấy bị kìm kẹp và không thể thoát khỏi. Mỗi ngày sống dưới cùng một mái nhà với bố chồng, Quân đều lo sợ không biết khi nào ông ta sẽ tiếp tục hành vi quấy rối. Nỗi ám ảnh này làm cô mất ăn mất ngủ, tâm trí luôn trong trạng thái căng thẳng, và chờ đợi những điều tồi tệ nhất.


Sau nhiều tháng dài phải chịu đựng sự quấy rối và lạm dụng từ bố chồng, tâm trí của Vương Tiểu Quân dần trở nên mệt mỏi và đầy căm phẫn. Cô không thể chịu đựng thêm nữa, và quyết định sẽ trả thù ông Thường, người mà cô cho là nguyên nhân của tất cả những đau khổ mà cô đã phải gánh chịu. Ý định hạ độc ông ta dần hình thành trong đầu Quân, và kế hoạch này đã được cô âm thầm chuẩn bị trong nhiều ngày.

Vào ngày 4 tháng 1 năm 2009, ngày định mệnh mà Quân đã chọn để thực hiện kế hoạch tàn độc của mình. Sáng hôm đó, mọi thứ dường như diễn ra như bình thường. Sau khi Sơn rời khỏi nhà để đi làm, Quân đã lén đi vào bếp. Cô đã chuẩn bị sẵn lọ thuốc diệt chuột từ trước, lấy nó ra khỏi chỗ giấu kín và tiến thẳng đến cặp lồng cơm của bố mẹ chồng đang đặt trên bàn bếp. Trong tâm trạng rối bời nhưng đầy quyết tâm, Quân mở cặp lồng ra và không một chút do dự, đổ toàn bộ lọ thuốc diệt chuột vào cơm, rồi cẩn thận trộn đều để không ai có thể phát hiện.

Lúc này, trong đầu Quân chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là ông Thường phải trả giá cho những gì ông ta đã làm với cô. Cô không còn muốn trốn chạy hay im lặng chịu đựng nữa. Trong khoảnh khắc đó, Quân chỉ mong rằng, sau khi ông Thường ăn phải bữa cơm chứa độc, cơn ác mộng của cô sẽ chấm dứt mãi mãi. Tuy nhiên, dù mang trong mình sự căm phẫn, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn còn sự lo lắng. Quân không muốn mẹ chồng, người không có lỗi trong chuyện này, cũng phải liên lụy vì những hành động đồi bại của ông Thường. Nhưng cô không còn đường lui, vì một khi kế hoạch đã được tiến hành, mọi chuyện đều ngoài tầm kiểm soát của cô.

Buổi trưa hôm đó, khi nhìn thấy ông Thường lái xe máy chở vợ về nhà, Quân cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ dâng lên. Mẹ chồng cô vừa mới trở về, nghĩa là bà cũng sẽ tham gia vào bữa cơm trưa định mệnh ấy. Dù có ý định loại bỏ bố chồng, Quân chưa bao giờ muốn bà Thường bị cuốn vào kế hoạch trả thù này. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô biết rằng nếu lên tiếng ngăn cản hoặc làm bất cứ điều gì để thay đổi tình hình, kế hoạch của mình sẽ bị lộ. Sự sợ hãi về việc bị phát hiện, cũng như nỗi lo danh dự của bản thân và gia đình, đã giữ Quân lại trong sự im lặng tội lỗi.

Cả gia đình cùng ngồi xuống ăn bữa trưa. Quân ngồi đó, nhìn bố mẹ chồng ăn, lòng cô đầy rối ren. Bà Thường, người mẹ chồng đã từng được cô chăm sóc cẩn thận khi bị bệnh, giờ đây đang vô tình trở thành nạn nhân của một âm mưu độc ác mà chính cô tạo ra. Quân không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của họ, nhưng cô vẫn giữ im lặng, không có động thái gì để ngăn cản bi kịch sắp xảy ra.

Sau bữa ăn, mọi thứ diễn ra rất nhanh. Chỉ vài giờ sau, ông bà Thường bắt đầu có những biểu hiện bất thường, với những cơn đau bụng dữ dội và triệu chứng ngộ độc rõ ràng. Sơn, sau khi phát hiện tình trạng nguy kịch của bố mẹ, ngay lập tức gọi xe cấp cứu. Nhưng đã quá muộn, độc tố từ thuốc diệt chuột đã xâm nhập vào cơ thể họ quá lâu. Cả ông Thường lẫn bà Thường đều không qua khỏi, mặc dù đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu khẩn cấp.

Khi biết tin bố mẹ chồng qua đời, Quân không thể nào trốn tránh tội lỗi đã gây ra. Trong lòng cô không còn gì ngoài sự trống rỗng. Cô không cảm thấy hoảng loạn, cũng không hối hận. Đối với Quân, mọi chuyện đã đi đến hồi kết. Cô biết rằng, với cái chết của ông Thường, cơn ác mộng của cô cũng đã chấm dứt. Và giờ đây, cô chỉ còn việc đối mặt với những hệ lụy mà hành động của mình gây ra.

Quân không bỏ trốn, không tìm cách chối tội. Cô bình thản ở nhà, đợi cảnh sát đến bắt giữ. Cô biết rõ rằng không ai có thể thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát, và cũng không có lý do gì để cô phải trốn tránh nữa. Với Quân, cuộc đời cô đã đi đến một ngã rẽ không thể quay đầu lại.



Vào tháng 11/2009, sau khi hoàn tất quá trình điều tra, vụ án của Vương Tiểu Quân chính thức được đưa ra xét xử trước Tòa án Nhân dân thành phố Lạc Sơn. Tại phiên tòa sơ thẩm, tất cả các bằng chứng, lời khai, và những sự kiện xoay quanh vụ án được công khai trước công lý và công chúng. Quân xuất hiện tại tòa với vẻ bình tĩnh, không hề có dấu hiệu sợ hãi hay hoảng loạn. Cô biết rằng tội lỗi mình gây ra đã không thể cứu vãn, và giờ đây cô chỉ còn lại trách nhiệm đối mặt với bản án dành cho mình.

Trong suốt phiên tòa, Quân không hề phủ nhận bất kỳ cáo buộc nào. Cô thừa nhận việc mình đã lén lút đổ thuốc diệt chuột vào thức ăn của bố mẹ chồng, với mục đích trả thù ông Thường vì những hành vi đồi bại mà ông ta đã gây ra cho cô. Điều khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu, đó là Quân không cố biện minh cho hành động của mình, mà chỉ trình bày câu chuyện một cách lạnh lùng, không chút cảm xúc. Cô thừa nhận đã tính toán kỹ lưỡng mọi hành động, nhưng không có ý định giết mẹ chồng, bà chỉ là nạn nhân vô tình bị liên lụy.

Phía công tố viên đưa ra các bằng chứng, chứng minh hành vi cố ý giết người của Vương Tiểu Quân là có tính toán, và chuẩn bị từ trước. Họ lập luận rằng, dù lý do cá nhân có thế nào, việc Quân dùng thuốc diệt chuột để hạ độc cả hai người, là hành động không thể tha thứ. Họ yêu cầu mức án tử hình cho tội danh này, để đảm bảo tính răn đe và công bằng cho gia đình nạn nhân.

Trong phần lời bào chữa, luật sư của Quân cố gắng viện dẫn hoàn cảnh éo le của cô, nhấn mạnh đến những tổn thương tâm lý mà cô phải chịu đựng suốt nhiều tháng dưới bàn tay ông Thường. Họ lập luận rằng, Quân không phải là một kẻ giết người máu lạnh, mà là một người phụ nữ tuyệt vọng, bị đẩy đến đường cùng do phải chịu đựng những hành vi đồi bại, mà không tìm thấy sự giúp đỡ hay lối thoát nào. Dù vậy, lập luận này không đủ sức thuyết phục để thay đổi bản án.

Sau nhiều ngày xét xử, tòa tuyên Vương Tiểu Quân phạm tội cố ý giết người với mức án tử hình. Bản án này không gây bất ngờ, nhưng lại để lại nhiều cảm xúc phức tạp trong lòng những người theo dõi vụ án. Có người cảm thấy xót xa cho Quân, một người phụ nữ từng trải qua quá nhiều nỗi đau, cả trong cuộc hôn nhân đầu tiên lẫn trong mối quan hệ với gia đình chồng. Nhưng cũng có người lên án hành vi của cô là quá tàn ác, bất kể lý do nào cũng không thể biện minh cho việc giết người.

Tuy nhiên, câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Đến tháng 12 năm 2010, trong phiên tòa phúc thẩm do Tòa án Nhân dân Tối cao xét xử, bản án tử hình của Vương Tiểu Quân đã được xem xét lại. Sau khi cân nhắc về hoàn cảnh phạm tội, cũng như những yếu tố về động cơ và tâm lý phức tạp phía sau hành động của Quân, tòa quyết định giảm án xuống thành tử hình, nhưng hoãn thi hành trong hai năm. Điều này có nghĩa là, nếu trong thời gian thụ án Quân thể hiện thái độ cải tạo tốt, bản án có thể được giảm xuống chung thân, cho cô một cơ hội sống sót.

Kết thúc phiên tòa, cuộc đời của Vương Tiểu Quân gần như sụp đổ. Dù không phải ngay lập tức đối diện với cái chết, nhưng việc phải sống trong nhà tù với bản án tử hình lơ lửng trên đầu là một gánh nặng tinh thần khủng khiếp. Những năm tháng tù đày sắp tới sẽ là một quãng đường dài đầy tối tăm và bất định đối với cô.

Sau khi vụ án được xét xử, Thường Hưng Sơn, người chồng từng yêu thương và bảo vệ Quân hết mực, đã không thể chấp nhận sự thật về hành vi tội ác của vợ mình. Anh từ chối tin rằng, cha mình đã làm điều đồi bại với Quân như cô khai báo. Trong mắt Sơn, bố anh vẫn luôn là một người cha mẫu mực, đáng kính, và hành vi của Quân chỉ là sự bịa đặt nhằm biện minh cho tội lỗi của mình. Sự thật rằng, người vợ anh từng hết lòng yêu thương lại có thể ra tay sát hại bố mẹ mình, đã khiến cho Sơn rơi vào trạng thái sốc và mất phương hướng. Không thể chịu đựng nổi cảm giác bị phản bội, Sơn nhanh chóng đệ đơn ly hôn, chấm dứt cuộc hôn nhân đầy bi kịch này.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn