Nấu Chín Thịt Vợ - Tội Ác Đằng Sau Mối Tình Vụng Trộm | Kỳ Án #628

Kỳ án về Dương Tú Đình - Những mảnh thi thể người bị nấu chín.




Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.

Vào năm 1976, miền Bắc Trung Quốc vẫn đang trải qua thời kỳ chuyển mình khó khăn sau nhiều biến động chính trị và kinh tế. Thương Châu, một thị trấn nhỏ, nơi Dương Tú Đình sinh ra và lớn lên, không phải là ngoại lệ. Cuộc sống ở đây vẫn nặng nề theo khuôn phép truyền thống, đó là các gia đình thường tìm kiếm đối tượng phù hợp để mai mối cho con cái từ độ tuổi 18 đến 20, và việc lập gia đình trước tuổi 25 là điều thường thấy. Hôn nhân không chỉ là kết nối của tình yêu mà còn là nghĩa vụ xã hội, cách để duy trì và củng cố danh tiếng gia đình.

Dương Tú Đình, lúc này đã 26 tuổi, là con trai duy nhất trong một gia đình nghèo khó. Mặc dù anh có vẻ ngoài khá ưa nhìn và hiện đang phục vụ trong quân đội ở Bảo Kê, nhưng địa vị của anh vẫn chỉ là một cán bộ cấp thấp. Gia cảnh nghèo cùng học vấn hạn chế khiến cho anh bị từ chối trong nhiều lần mai mối trước. Mỗi lần về quê thăm gia đình, mẹ anh luôn lo lắng, cố gắng sắp xếp những cuộc gặp để tìm kiếm cô dâu tiềm năng, nhưng những nỗ lực đó đều chưa mang lại kết quả như mong muốn.


Đối với Dương Tú Đình, anh không thể đòi hỏi quá nhiều về một cô dâu hoàn hảo, khi chính bản thân anh cũng không phải người đàn ông có thể mang lại cuộc sống đầy đủ cho vợ. Nhưng càng nhiều lần gặp mặt thất bại, anh lại càng trở nên chán nản, lòng tự trọng bị tổn thương khi phải đối diện với sự thật rằng, không cô gái nào muốn lấy một người đàn ông nghèo như anh.

Trong một lần về quê thăm nhà, mẹ của Dương Tú Đình sắp xếp cho anh một buổi gặp mặt với một cô gái tên là Vương Thục Mai. Thục Mai, 25 tuổi, lớn lên trong một gia đình có kinh tế tương đối ổn định. Cô là trưởng khoa tại một nhà máy địa phương, được xem là vị trí có địa vị và sự ổn định tại thị trấn Thương Châu. Đặc biệt hơn, Thục Mai đã tốt nghiệp trung cấp, trình độ này không phải ai cũng đạt được vào thời điểm đó, nhất là với một phụ nữ. Với nhiều người, cô gái như Thục Mai không chỉ đáng quý mà còn rất hiếm, và mẹ của Dương Tú Đình cảm thấy đây chính là cơ hội tốt nhất cho con trai mình.

Cuộc gặp đầu tiên diễn ra một cách chậm rãi và có phần căng thẳng. Dương Tú Đình mang tâm trạng vừa hy vọng vừa e dè khi lần đầu gặp Thục Mai. Đối diện với anh là một cô gái dáng người thấp bé, vẻ ngoài bình thường, không có điểm nào quá nổi bật, điều này khiến cho anh phần nào thất vọng. Anh đã từng hy vọng tìm được một người vợ trẻ trung, xinh đẹp hơn và có ngoại hình ưa nhìn hơn. Thế nhưng, vẻ bề ngoài có phần giản dị của Thục Mai lại được bù đắp bằng sự điềm đạm, chín chắn. Khi nghe về công việc ổn định và trình độ học vấn của Thục Mai, Dương Tú Đình cảm thấy băn khoăn, một phần nào đó muốn thử cho cả hai một cơ hội.

Về phía Thục Mai, cô nhận thức rõ ràng rằng, mình không còn nhiều lựa chọn. Ở tuổi 25, cô được xem là lớn tuổi để lập gia đình. Trong xã hội đương thời, phụ nữ ở tuổi của cô đã phải ổn định cuộc sống hôn nhân. Các cuộc mai mối trước đây không đem lại kết quả như mong muốn, và giờ đây gặp một quân nhân như Dương Tú Đình, dù gia cảnh không tốt, ít nhất cũng là một người có công việc ổn định. Điều này khiến cho cô cảm thấy nếu không phải là người đàn ông này, có lẽ cơ hội để tìm kiếm người khác sẽ càng khó khăn hơn. Do đó, cô quyết định chấp nhận cuộc hôn nhân này dù chưa hoàn toàn hài lòng.

Cả hai người bước vào hôn nhân với nhiều miễn cưỡng và kỳ vọng. Thực chất, họ đều hiểu rằng, sự chênh lệch trong lý tưởng sống và giá trị gia đình có thể trở thành rào cản lớn trong tương lai. Nhưng vào thời điểm đó, điều quan trọng nhất với cả hai là hoàn thành trách nhiệm xã hội của mình, đó là kết hôn và xây dựng một gia đình ổn định, dù cả hai đều không cảm thấy tình yêu thật sự tồn tại giữa họ.

Sau đám cưới, Dương Tú Đình trở lại quân ngũ, tiếp tục phục vụ tại Bảo Kê, còn Vương Thục Mai ở lại quê hương Thương Châu, làm việc tại nhà máy. Cuộc sống của hai vợ chồng lúc này chủ yếu duy trì bằng những lá thư, và những lần thăm nhà hiếm hoi của Dương Tú Đình. Khoảng cách địa lý vô tình tạo ra một sự xa lạ khó nói giữa hai người, khi họ chưa có nhiều thời gian để thực sự hiểu nhau.

Trong các bức thư, Dương Tú Đình thường kể về cuộc sống trong quân ngũ, những khó khăn và cả những thăng trầm trong lòng, còn Thục Mai thì kể về những thách thức trong công việc và cuộc sống thường nhật tại quê nhà. Cả hai nỗ lực duy trì mối quan hệ này trong sự cam chịu lẫn nhau, với hy vọng rằng thời gian sẽ giúp họ gần gũi hơn.

Tuy nhiên, ngay từ đầu, cả hai đều biết rằng, không có tình yêu thực sự giữa họ. Mỗi lần về thăm nhà, Dương Tú Đình luôn cảm thấy một nỗi trống rỗng khi ở bên cạnh vợ, và Thục Mai cũng cảm nhận được điều này. Dần dần, sự thiếu tương đồng trong tính cách và mục tiêu sống, đã khiến cho mối quan hệ của họ ngày càng xa cách. Thục Mai nhận thấy rằng, cô không còn là ưu tiên trong cuộc sống của chồng, và thay vào đó là trách nhiệm về một gia đình.

Vào năm 1982, Dương Tú Đình chính thức giải ngũ và trở về Thương Châu. Sau nhiều năm xa cách, cuộc sống vợ chồng của anh và Vương Thục Mai cuối cùng cũng bước vào giai đoạn ổn định, khi hai người có thể ở cạnh nhau mỗi ngày. Không còn là những lá thư hay lần thăm nhà hiếm hoi, họ giờ đây bắt đầu chia sẻ không gian sống và tất cả mọi sinh hoạt trong cuộc sống thường nhật.

Ngay khi về quê, Dương Tú Đình may mắn được phân công làm nhân viên tại Cục Ngoại thương Thương Châu. Đây là một cơ quan nhà nước nhỏ tại địa phương, và công việc này ít nhiều mang lại cảm giác ổn định cho anh sau nhiều năm phục vụ trong quân ngũ. Với những ai khác, đây có thể là một cơ hội tốt, nhưng với Thục Mai, cô cảm thấy không hài lòng. Là trưởng khoa trong một nhà máy, cô luôn mong muốn chồng mình sẽ có công việc tương xứng hơn, để cuộc sống của cả hai có thể khấm khá và không phải lo toan.

Từ khi Dương Tú Đình trở về, các vấn đề cơm áo gạo tiền nhanh chóng hiện rõ. Gia đình Dương Tú Đình vốn nghèo, không có của cải tích lũy, nên khi kết hôn, thì anh hầu như không thể mang lại của hồi môn, hay đóng góp tài sản gì đáng kể cho cuộc sống chung. Thay vào đó, nhiều năm nay, mỗi khi nhận được tiền lương từ quân ngũ, anh lại gửi về một phần để phụ giúp gia đình, dù biết rằng, điều này có thể khiến vợ không hài lòng.

Thục Mai, người luôn tự lực cánh sinh và có suy nghĩ rõ ràng về tài chính, cảm thấy việc chồng mình phải lo lắng cho gia đình nghèo khó là điều đáng thất vọng. Cô thường xuyên phàn nàn về chuyện này, đặc biệt là khi họ gặp khó khăn trong việc chi tiêu hàng tháng. Với đồng lương không mấy dư dả của cả hai, những khoản tiền dành cho gia đình nhà chồng đã tạo ra một áp lực lớn trong mối quan hệ. Đôi lúc, cô không kìm được mà thốt lên rằng: Ngày xưa tôi đúng là mù quáng mới lấy anh. Lẽ ra tôi nên chọn người có công việc tốt hơn anh nhiều!

Đối với Dương Tú Đình, sự phàn nàn của Thục Mai chẳng khác nào một cú đâm vào lòng tự trọng. Là một người đàn ông trưởng thành, anh hiểu trách nhiệm của mình đối với gia đình, nhưng mỗi khi nghe vợ chỉ trích về quá khứ, anh không thể tránh khỏi cảm giác xấu hổ và tự ti. Anh đã cố gắng nhẫn nhịn để giữ gìn cuộc sống gia đình, nhưng những lời nói của Thục Mai càng lúc càng sắc bén.

Trong những trận cãi vã, Thục Mai thường nhắc lại sự tiếc nuối vì đã lựa chọn sai lầm khi kết hôn với anh. Điều này không chỉ làm Dương Tú Đình thấy khó chịu, mà còn khiến anh cảm thấy bị coi thường. Sự việc đẩy mối quan hệ đến mức căng thẳng nhất là khi Thục Mai đề nghị ly hôn trong một trận cãi nhau lớn. Vào thập niên 80, ly hôn là một vấn đề nhạy cảm và hiếm khi được chấp nhận. Tuy vậy, Dương Tú Đình cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và chán nản với cuộc hôn nhân này, nhưng vì con trai còn nhỏ và lòng tự trọng, anh vẫn giữ được lý trí, và không vội vàng ra quyết định.

Cả hai đã trải qua một quá trình hòa giải căng thẳng, nhưng cuối cùng, họ không ly hôn. Những lời khuyên từ phía tòa án và gia đình đã khuyến khích họ giữ gìn cuộc hôn nhân vì con, và điều này đã tạm thời níu giữ hai người lại với nhau.

Tuy nhiên, sau lần hòa giải này, mâu thuẫn không hề biến mất. Ngược lại, những vết thương trong lòng họ càng ngày càng sâu sắc. Dương Tú Đình cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng, bởi những lời nói nặng nề của Thục Mai. Anh bắt đầu nuôi trong lòng sự căm hận với vợ mình, thậm chí quyết định sẽ không bao giờ xuất hiện cùng cô trước mặt người khác.

Dù cuộc sống khó khăn nhưng công việc của Dương Tú Đình lại có phần thuận lợi. Nhờ năng lực làm việc và kinh nghiệm trong quân ngũ, anh dần được thăng tiến, đến vị trí phó giám đốc Cục Ngoại thương ở vùng ngoại ô Thương Châu.

Cuộc sống của Dương Tú Đình đã bắt đầu thay đổi, từ khi anh được bổ nhiệm làm phó giám đốc Cục Ngoại thương. Với công việc mới, mức thu nhập của anh được cải thiện đáng kể, đi kèm với sự tôn trọng từ cấp dưới và những người trong cơ quan. Đây là điều anh chưa từng có khi còn là một quân nhân bình thường. Sự thăng tiến này giúp anh nhận ra sức mạnh và khả năng của bản thân, từ đó khơi dậy sự kiêu ngạo và tự hào. Anh cảm thấy mình không còn là người chồng nghèo khó, phụ thuộc vào công việc của vợ để tồn tại nữa.

Khi đạt được địa vị, Dương Tú Đình không còn muốn nghe những lời phàn nàn hay oán trách từ Thục Mai. Anh quyết tâm không tiếp tục chịu đựng sự tổn thương mà cô từng gây ra cho lòng tự trọng của mình. Thay vì im lặng và chịu đựng, anh trở nên bất mãn và sẵn sàng trả đũa bằng hành động. Sự thăng tiến này không chỉ là bước ngoặt trong sự nghiệp, mà còn là dấu mốc cho sự thay đổi trong thái độ của anh với cuộc hôn nhân không tình yêu của mình.

Một lần, trong lúc cãi nhau về việc chi tiêu và cách sống của anh, Dương Tú Đình bất ngờ đề nghị ly hôn. Anh ta nói rằng: Chúng ta sống với nhau đã nhiều năm nhưng không hề có hạnh phúc. Tôi không muốn chịu đựng nữa, và cô cũng vậy. Tại sao không kết thúc cho rồi?. Câu nói của anh khiến Thục Mai cảm thấy bị xúc phạm. Cô tin rằng giờ đây, khi anh phát đạt, có chút địa vị, anh đang chê cô già cỗi và muốn ly hôn, để tìm kiếm một người phụ nữ khác trẻ đẹp hơn. Với tâm lý tổn thương và giận dữ, cô thẳng thừng từ chối đề nghị của anh, khẳng định: Anh muốn ly hôn để bỏ tôi và đi tìm người khác à? Không bao giờ, trừ khi tôi chết!

Lời khẳng định mạnh mẽ của Thục Mai khiến Dương Tú Đình tức giận. Anh càng chắc chắn rằng, cô là gánh nặng không thể trút bỏ, và sự hiện diện của cô chỉ khiến anh thêm bất mãn và ngột ngạt.

Không dừng lại ở sự lạnh nhạt, Dương Tú Đình bắt đầu một cuộc sống hai mặt, công khai việc quen biết với một cô phục vụ nhà hàng trẻ đẹp, và nhận cô ta làm con gái nuôi, nhưng thực chất là người tình của anh ta. Nhưng thay vì giữ mối quan hệ này bên ngoài, anh còn dẫn cô gái về nhà và giới thiệu với Thục Mai như một sự khiêu khích. Hành động này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Thục Mai không chỉ tức giận mà còn cảm thấy nhục nhã.

Trong một lần, khi cô gái trẻ được dẫn đến nhà dùng bữa tối cùng gia đình, Thục Mai bị yêu cầu chuẩn bị thức ăn và phục vụ, như một người giúp việc trong chính ngôi nhà của mình. Sự nhẫn nhục đã lên đến đỉnh điểm khi Dương Tú Đình tỏ vẻ thân mật, và coi trọng người phụ nữ này hơn cả người vợ hợp pháp của mình. Trong lòng Thục Mai, nỗi đau và tức giận dần tích tụ, trở thành sự thù hận ngấm ngầm. Tuy nhiên, cô vẫn không chịu ly hôn, không muốn để Dương Tú Đình đạt được điều anh mong muốn.

Một lần, sau khi Thục Mai lớn tiếng phản đối chuyện anh đưa con gái nuôi về nhà, Dương Tú Đình đã không kiềm chế được và tát cô đến rách miệng. Cơn giận dữ của Thục Mai bùng phát, cô lao vào phản kháng, nhưng thân hình nhỏ bé của cô không phải là đối thủ của anh. Chỉ vài đòn đơn giản, cô đã bị đẩy ngã xuống đất. Cảm giác bị tổn thương và bất lực khiến Thục Mai đau đớn, không chỉ về thể xác mà còn sâu sắc trong tâm hồn.

Sau trận đòn đó, Thục Mai dần trở nên cam chịu, và sống một cách nhẫn nhục. Dù biết rằng chồng mình không còn tôn trọng cô, dù biết mình bị đối xử như một cái bóng trong gia đình, nhưng cô vẫn không muốn ly hôn, như một cách để giữ lại chút quyền lực duy nhất của mình trong cuộc hôn nhân đổ vỡ. 

Một ngày nọ, khi trở về nhà sau giờ làm, Thục Mai bắt gặp chồng và một người phụ nữ khác đang âu yếm ngay trong phòng ngủ của mình. Hình ảnh đó như một nhát dao đâm thẳng vào lòng cô. Từ nhẫn nhục, cô chuyển sang sự căm phẫn, và đỉnh điểm là ý định báo cảnh sát để vạch trần hành vi đồi bại của chồng.

Khi thấy cô dọa sẽ báo cảnh sát, Dương Tú Đình không kiềm chế được mà nổi điên, lao vào giằng co khiến cho một ngón tay của Thục Mai bị gãy. Cô rơi vào trạng thái hoang mang, tuyệt vọng và sống trong nỗi sợ hãi liên miên. Ý nghĩ về cuộc sống không lối thoát khiến cô không còn chút hy vọng vào tương lai.

Vào một ngày nọ, sau một trận cãi vã lớn về chuyện nhà cửa và tài sản, Thục Mai không còn chịu nổi sự khinh bỉ của Dương Tú Đình. Cô mạnh dạn yêu cầu ly hôn lần cuối, với điều kiện là anh phải cho cô một căn nhà để cô có nơi sinh sống. Đối với Dương Tú Đình, đây là một sự thách thức không thể chấp nhận. Anh muốn cô ra đi tay trắng, để cô không thể trở lại cuộc sống của anh, nhưng Thục Mai kiên quyết đòi hỏi quyền lợi của mình.

Trận cãi vã này trở thành ngòi nổ cuối cùng trong lòng Dương Tú Đình, khi anh không còn muốn chịu đựng thêm một ngày nào nữa với sự hiện diện của Thục Mai. Ngày qua ngày, lòng căm thù và sự đè nén của anh đối với cô càng ngày càng tăng lên, khiến cho anh quyết định sẽ hành động theo ý định đen tối mà mình đã ấp ủ từ lâu.


Với ý định đen tối đã được hình thành từ trước, Dương Tú Đình bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện hành động cuối cùng. Anh ta chuẩn bị cẩn thận, sắp đặt mọi thứ một cách kỹ lưỡng nhằm xóa mọi dấu vết. Trong thâm tâm, anh biết rõ việc mình sắp làm là một hành vi không thể chấp nhận, nhưng lòng căm hận và mong muốn giải thoát đã lấn át hoàn toàn lý trí. Anh suy nghĩ từng bước đi, từ việc chuẩn bị công cụ cho đến cách thức để không bị phát hiện.

Thục Mai không hề biết rằng, người chồng từng gắn bó với cô trong hơn 20 năm. lại đang lên kế hoạch để kết thúc cuộc đời cô. Cô tiếp tục chịu đựng, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ thay đổi. hoặc có thể tìm ra một lối thoát, nhưng sự ngây thơ này đã đưa cô đến trước cánh cửa của cái chết. Dương Tú Đình lạnh lùng, không để lộ bất kỳ dấu hiệu gì, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thường để che giấu ý đồ tàn ác của mình.

Ngày 22 tháng 2, tức mùng 11 Tết Nhâm Ngọ, sau một trận cãi vã dữ dội về chuyện nhà cửa của con trai, Dương Tú Đình không còn giữ được bình tĩnh. Anh quyết định sẽ không chờ đợi nữa mà hành động ngay tối hôm đó. Sau bữa ăn, anh thay đổi thái độ đột ngột, mỉm cười nói với Thục Mai rằng: Tôi đã chuẩn bị nước nóng cho bà, mau đi tắm rồi nghỉ ngơi đi. Thục Mai, dù có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ rằng đây có thể là dấu hiệu chồng cô đã thay đổi, nên cũng không phản ứng. Cô đi vào phòng ngủ mà không biết rằng, mình sắp phải đối diện với cái chết.

Khi Thục Mai bước vào phòng, Dương Tú Đình bất ngờ lao tới từ phía sau, túm lấy cô và đẩy mạnh xuống sàn nhà. Bằng một thái độ lạnh lùng, anh dùng bạo lực ép cô phải nằm yên, và khi cô cố gắng chống cự, anh dùng hết sức lực đánh mạnh vào đầu cô, khiến cho cô rơi vào trạng thái bất tỉnh. Sau đó, anh kéo lê cô vào phòng tắm, nơi anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho hành động tàn bạo của mình.

Trong phòng tắm, Dương Tú Đình lấy ra con dao đã mài sắc từ trước. Khi Thục Mai bắt đầu tỉnh lại, cô hoảng hốt nhận ra tình cảnh và cố gắng vùng vẫy. Nhưng với sức lực yếu đuối, cô không thể chống lại sự hung hãn của Dương Tú Đình. Anh ta đã nhắm vào đầu và cổ của cô, chém liên tiếp bảy đến tám nhát, cho đến khi cô hoàn toàn tắt thở. Hành động của Đình nhanh, dứt khoát, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho Thục Mai thoát thân.

Dương Tú Đình tiếp tục hành động với sự bình thản đáng sợ. Sau khi xác nhận rằng, Thục Mai đã không còn dấu hiệu của sự sống, hắn ta đã bắt đầu chia thi thể của cô thành nhiều phần. Từng mảnh thi thể của vợ được Đình xếp gọn gàng vào các túi nhựa, rồi cất tạm dưới gầm giường để tránh bị phát hiện. Hành động này diễn ra trong một không khí ghê rợn, thể hiện sự vô nhân tính và sự tàn bạo của một người đàn ông đã hoàn toàn đánh mất nhân tính.

Dương Tú Đình tiếp tục kế hoạch phi tang thi thể một cách kỹ lưỡng. Để xóa đi mọi dấu vết, hắn ta đã quyết định luộc các mảnh thi thể để hủy đi dấu vết nhận dạng. Trong những ngày tiếp theo, anh sử dụng chiếc nồi nhôm lớn của gia đình, loại thường dùng để hấp bánh bao, và từng mảnh thi thể của vợ được anh cho vào nồi đun sôi. Việc này nhằm xóa dấu vết ADN của Thục Mai, để nếu có bị phát hiện, cơ quan chức năng cũng không thể xác định danh tính nạn nhân.

Trong ba ngày liên tiếp, Dương Tú Đình làm việc phi tang thi thể một cách lạnh lùng và cẩn thận. Ban ngày, anh vẫn sinh hoạt bình thường, trò chuyện với hàng xóm và làm các công việc hàng ngày, nhằm tránh gây sự chú ý. Đêm đến, anh tiếp tục xử lý thi thể của vợ mình. Thậm chí, hắn ta vẫn sử dụng chiếc nồi đó để nấu ăn cho bản thân, hoàn toàn thờ ơ trước hành động ghê rợn mà mình đang thực hiện.

Sau khi xử lý xong thi thể, Đình bắt đầu phi tang từng phần bằng cách xả một số bộ phận như xương và đầu xuống cống, trong khi những phần khác không thể tiêu hủy được thì hắn ta ném ra con sông ô nhiễm ở ngoại ô và giếng bỏ hoang gần nhà. Mỗi hành động đều được anh thực hiện một cách tỉ mỉ, tránh để lại bất kỳ dấu vết nào có thể liên kết đến tội ác của mình.

Vào ngày 25 tháng 2, sau khi hoàn tất kế hoạch phi tang, Dương Tú Đình bắt đầu thực hiện vở kịch cuối cùng. Hắn ta giả vờ lo lắng, đến nhà người thân của Thục Mai thông báo rằng, hai vợ chồng đã có một cuộc tranh cãi và sau đó Thục Mai bỏ đi, không quay về nhà. Đình nói với giọng khẩn thiết, tỏ vẻ lo lắng và yêu cầu mọi người giúp tìm kiếm.

Thậm chí, vào ngày 5 tháng 3, hắn ta còn cho đăng thông báo tìm người trên báo địa phương. Đình thể hiện một thái độ như muốn điên cuồng tìm kiếm, lo lắng như thể Thục Mai đã thực sự bỏ đi. Hắn ta mô tả rằng, Thục Mai mang theo số tiền 2000 tệ khi rời đi, để làm người ngoài tin rằng, cô đã tự nguyện bỏ đi và không có ý định quay lại.

Ngày 27 tháng 3, em trai của Thục Mai, Vương Đào, cảm thấy lo lắng và đến thăm nhà Dương Tú Đình. Trong khi trò chuyện với anh rể, Vương Đào vào phòng vệ sinh và phát hiện một vệt đỏ như vết máu nhỏ dưới đáy một chiếc chậu men trắng. Cảm giác bất an và nghi ngờ bắt đầu nảy sinh trong anh, khi thấy có dấu hiệu của máu ở nơi mà lẽ ra không nên có.

Khi quan sát kỹ hơn, Vương Đào còn phát hiện ra một vài vết máu nhỏ ở góc tường gần ống sưởi. Không muốn để lộ sự nghi ngờ, anh rời khỏi nhà với vẻ bình thường, rồi lập tức báo cáo sự việc lên Đội cảnh sát hình sự số 3, Chi cục Công an thành phố Thương Châu.

Khi nhận được báo cáo từ Vương Đào, cảnh sát Thương Châu đã ngay lập tức mở cuộc điều tra kỹ lưỡng về sự mất tích của Vương Thục Mai. Đội cảnh sát hình sự số 3 bắt đầu thu thập bằng chứng từ nhà của Dương Tú Đình, điều tra mọi dấu vết để làm rõ tội ác tiềm ẩn mà họ nghi ngờ. Các nhân viên pháp y đến kiểm tra kỹ lưỡng từng góc trong nhà, đặc biệt là trong phòng tắm và nhà bếp, nơi được cho là có những dấu vết bất thường.

Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện một số lượng nhỏ máu còn sót lại ở góc phòng tắm. Họ cũng tìm thấy một chiếc nồi nhôm lớn, với những dấu vết bị đốt cháy mà Dương Tú Đình đã không kịp xóa bỏ hoàn toàn. Những phát hiện này lập tức được xét nghiệm và đối chiếu với ADN của Thục Mai. Kết quả cho thấy máu và các dấu vết phù hợp với mẫu ADN của cô, củng cố nghi ngờ rằng cô đã bị sát hại.

Trước những bằng chứng rõ ràng và sự đối chất từ cảnh sát, Dương Tú Đình dần không thể giữ được vẻ bình tĩnh thường thấy. Ban đầu, hắn ta cố gắng che giấu và lảng tránh, nhưng khi đối diện với những chứng cứ không thể phủ nhận, Đình đã phải thú nhận toàn bộ hành vi tội ác của mình. Hắn ta khai nhận chi tiết về từng bước trong kế hoạch sát hại và phi tang thi thể vợ, không giấu diếm bất kỳ điều gì.

Sự thừa nhận tội ác của Đình khiến cho tất cả mọi người bàng hoàng. Không ai có thể tưởng tượng rằng, một người đàn ông có vẻ ngoài lịch sự, từng phục vụ trong quân đội và làm việc trong cơ quan nhà nước lại có thể thực hiện hành động tàn ác đến như vậy. Việc Đình mô tả quá trình phi tang thi thể vợ với sự lạnh lùng, khiến cho cảnh sát và người dân địa phương không khỏi khiếp sợ.

Vụ án Dương Tú Đình nhanh chóng được đưa ra xét xử, trở thành một trong những vụ án gây rúng động dư luận. Tòa án xem xét các tình tiết về hành vi giết người có chủ ý và tàn ác, phi nhân tính của hắn ta. Với các bằng chứng xác thực, lời khai từ phía nhân chứng và lời thú nhận của Dương Tú Đình, tòa đã đưa ra phán quyết nghiêm khắc nhất.

Cuối cùng, tòa án kết luận rằng hành vi giết người của Dương Tú Đình là cố ý và có tính toán trước, đồng thời xét thấy hành vi này là không thể tha thứ. Bản án tử hình đã được tuyên phạt cho Dương Tú Đình, và tòa yêu cầu thi hành án ngay lập tức để mang lại công lý cho nạn nhân và trừng phạt thích đáng hành động tàn ác của bị cáo.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn