Không có tiêu đề

Kỳ án về Tằng Dương Quỳnh - Con dâu ăn cả thịt của người mẹ chồng.





Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.




Vào một buổi chiều tháng năm, ở vùng quê hẻo lánh thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, nơi vụ án kinh hoàng mà cả xã hội sẽ mãi ghi nhớ đã xảy ra. Ở nơi này, cuộc sống của gia đình Hùng Phú Chi, là một nông dân nghèo, với cuộc sống hằng ngày xoay quanh cánh đồng, những bữa cơm đạm bạc, và các cuộc tranh cãi không hồi kết giữa người mẹ già Vạn Duy Trân và cô con dâu trẻ, tên là Tằng Dương Quỳnh.

Tằng Dương Quỳnh, năm nay vừa tròn 25 tuổi, đã kết hôn với Hùng Phú Chi năm cô mới vừa tròn 21 tuổi.

Gia đình Hùng sống trong căn nhà gỗ cũ kỹ, bao quanh bởi ruộng rau và bãi đất trống. Cái nghèo đeo đẳng họ từ đời này sang đời khác. Họ kiếm sống chủ yếu từ nông nghiệp, nhưng ruộng đất khô cằn không cho phép họ tích góp được nhiều. Đối với họ, việc ăn thịt là xa xỉ, chỉ có vào những dịp lễ tết hoặc có sự kiện quan trọng, mới xuất hiện những miếng thịt hiếm hoi trên bàn ăn. Chính cái đói khổ này lại càng làm căng thẳng thêm mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vốn dĩ đã đầy rẫy bất hòa.

Ngôi làng nơi gia đình họ sống không lớn, hầu hết các gia đình đều biết nhau và sống dựa vào nhau. Tiếng khóc, tiếng cãi vã từ ngôi nhà Hùng không còn xa lạ gì với các nhà hàng xóm. Nhưng không ai có thể tưởng tượng rằng, sự căng thẳng ấy rồi sẽ leo thang đến một điểm không thể trở lại như trước.

Trên nền đất gồ ghề của ngôi làng Dưỡng Mã, những câu chuyện về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu không phải là điều hiếm gặp, nhưng cái tên Vạn Duy Trân lại gợi lên nỗi sợ hãi khác thường. Bà là một người phụ nữ cứng rắn, tính tình khó chịu, nhưng điều khiến cho bà nổi tiếng khắp làng không phải là sự nghiêm khắc của mình, mà là tính cách khắt khe và cay nghiệt đối với những ai làm trái ý bà. Cả gia đình Hùng đều phải cẩn trọng trong từng lời nói, hành động trước mặt bà, nhưng Tằng Dương Quỳnh, cô con dâu được xem là kẻ đối đầu duy nhất trong nhà, lại không phải là người dễ nhún nhường.

Từ ngày đầu bước chân vào nhà chồng, Tằng đã bị mẹ chồng dạy dỗ bằng những lời cay đắng. Những mâu thuẫn nhỏ nhặt từ về việc bếp núc, đến nuôi dạy con cái, tất cả dần dần leo thang thành các cuộc chiến tranh lạnh, đôi khi là bạo lực thể xác. Nhưng Tằng, một người phụ nữ lớn lên trong nghèo đói, học cách chịu đựng và đáp trả. Cô đã dần cảm thấy không còn gì để mất. Ngày qua ngày, những vết thương tâm hồn và thể xác không ngừng tích tụ, hình thành trong lòng cô một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế.

Trong những lần xung đột, bà Vạn không ngại dùng tay đánh con dâu. Những dấu vết trên da thịt của Tằng từ những trận đòn ấy chưa bao giờ thực sự lành lặn, cả về thể chất lẫn tinh thần. Điều này không chỉ khiến cho mối quan hệ của họ ngày càng căng thẳng, mà còn gieo rắc vào lòng cô một mối hận không dễ dàng nguôi ngoai. Thế nhưng, xã hội phong kiến khắc nghiệt không cho phép người phụ nữ phản kháng, và chính điều đó lại càng khiến nỗi oán hận của Tằng thêm sâu sắc. Không ai trong làng có thể đoán trước được rằng, chính sự thù hận này sẽ trở thành nguồn cơn cho một vụ án kinh hoàng.

Bi kịch xảy ra vào trưa ngày 4 tháng 5 năm 1999, khi mặt trời đã đứng bóng, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Trong nhà, Tằng Dương Quỳnh đang dỗ con gái nhỏ gần hai tuổi ngủ thì tiếng bà Vạn, mẹ chồng, từ phòng bên cạnh bất ngờ vang lên, phá tan sự yên tĩnh ngắn ngủi của ngôi nhà. Bà bực tức về tiếng khóc của đứa trẻ, đổ lỗi cho con dâu vì không cai sữa sớm cho con gái. Những lời mắng mỏ, nhiếc móc này đã trở thành thói quen hằng ngày, nhưng hôm nay, một điều gì đó khác thường đã xảy ra trong lòng Tằng Dương Quỳnh. Có lẽ do áp lực từ cuộc sống, những bất mãn dồn nén quá lâu, hay chỉ đơn giản là sự trùng hợp bất hạnh của một ngày đen tối, khiến mọi thứ bùng nổ theo cách không ai có thể dự đoán được.

Lời qua tiếng lại diễn ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng đằng sau nó là những vết thương lòng sâu đậm mà cả hai đã gây ra cho nhau suốt nhiều năm. Những cú đấm, cú tát đã thay thế cho lời nói khi bà Vạn không chịu nổi nữa. Nhưng ở cái tuổi gần 70, sức khỏe của bà không thể sánh được với con dâu trẻ trung và đầy sức mạnh. Sau một hồi thì bà Vân không chịu nổi nữa mà ngất đi. Khi bà bất tỉnh, Tằng Dương Quỳnh đứng đó, thở hổn hển, máu của mẹ chồng rỉ ra từ miệng và đầu. Cô nhìn xung quanh, mắt đờ đẫn và đầu óc trống rỗng. Nhưng cái khoảnh khắc im lặng này không kéo dài lâu. Nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm cô. Cô không thể để ai biết chuyện này. Nếu hàng xóm nghe thấy tiếng la hét hoặc nhìn thấy mẹ chồng bị thương, cô sẽ không có đường lui.

Trong trạng thái hoảng loạn, một ý nghĩ lạnh lùng đã xuất hiện trong đầu Tằng. Giết luôn mẹ chồng để khỏi tốn tiền chữa trị. Đó là điều cô nghĩ khi nhìn mẹ chồng nằm đó. Với một quả cân để trên bàn, cô tiến đến gần bà Vạn và đập vào đầu của bà, kết thúc cuộc đời của bà một cách tàn nhẫn.

Nhưng vấn đề chưa dừng lại ở đó. Xác chết của mẹ chồng giờ đây là một gánh nặng không thể trốn thoát. Làm sao để che giấu điều này? Làm sao để người khác không phát hiện ra? Tằng lúc này quyết định rằng, trong cơn hoảng loạn và sự lạnh lùng tột cùng, rằng cô sẽ phải chặt xác. Đây là cách duy nhất để thoát khỏi tình huống này.

Việc chặt xác bà Vạn đã diễn ra ngay trong bếp, nơi những tiếng lưỡi dao chạm vào xương thịt vang lên rợn người. Từng mảnh từng mảnh được chia ra, máu chảy lênh láng trên khắp sàn nhà, nhưng Tằng không còn cảm xúc. Đôi tay cô cứng cỏi đến lạ thường, như thể việc này là chuyện thường ngày. Cô giấu các phần thi thể vào nhiều nơi trong nhà và xung quanh khu đất của gia đình. Nội tạng thì cô cho lợn ăn, nhưng điều kinh hoàng nhất là cô quyết định cắt lấy tim và gan của mẹ chồng, ướp muối, nấu lên và ăn.

Vào chiều ngày hôm đó, anh cả của Hùng, tên là Hùng Phú Mễ, trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Khi bước vào nhà, thì anh lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Mẹ anh, người thường ngày luôn hiện diện trong từng ngóc ngách của ngôi nhà, nay hoàn toàn biến mất. Anh gọi to nhưng không có tiếng trả lời.

Cả gia đình đã bắt đầu tìm kiếm bà Vạn trong nhà và quanh khu đất xung quanh. Thậm chí, họ còn hỏi thăm hàng xóm, nhưng không ai biết gì. Khi màn đêm buông xuống, những tiếng côn trùng rả rích càng làm không khí trong làng thêm u ám. Cả nhà Hùng Phú Mễ tiếp tục đi tìm, đèn pin loang loáng rọi khắp nơi. Trong lòng anh, một sự lo lắng mơ hồ bắt đầu hình thành, nhưng anh không muốn nghĩ tới điều tồi tệ nhất. Mẹ anh có thể đã đi ra ngoài mà không báo trước, có lẽ chỉ là bà lạc đường, hoặc đang thăm một người bạn mà thôi.

Đến sáng hôm sau, sau khi không thấy bà Vạn trở về, anh Hùng Phú Mễ đã quyết định gọi điện cho em trai, là Hùng Phú Chi, người đang làm việc xa nhà. Tin về sự mất tích của bà Vạn nhanh chóng lan truyền trong làng, khiến cho dân làng không khỏi lo lắng. Mọi người đều tham gia tìm kiếm, nhưng tất cả đều vô vọng.

Chiều hôm ấy, khi Hùng Phú Mễ quyết định kiểm tra lại lần nữa xung quanh ngôi nhà, một điều bất ngờ đã xảy ra. Đất ở khu ruộng rau cạnh nhà có dấu hiệu mới bị xới tung. Anh cúi xuống, dùng tay bới đất, và rồi kinh hoàng phát hiện một túi ni lông màu đen. Khi mở ra, mùi hôi thối xộc lên khiến cho anh buồn nôn. Bên trong là những mảnh thịt đỏ tươi mà ban đầu anh không dám tin vào mắt mình. Tim anh đập thình thịch, máu trong người như đông cứng lại.

Linh cảm về một thảm kịch không thể tránh khỏi ùa vào tâm trí anh. Không ai muốn tin, nhưng tất cả đều hiểu rằng, mẹ anh đã không còn sống. Và những gì anh tìm thấy trong túi ni lông kia có thể là mảnh thi thể của bà.

Phát hiện rợn người ấy buộc anh em nhà Hùng phải hành động ngay lập tức. Họ báo cho chính quyền địa phương và trong thời gian chờ đợi, họ quyết định tiếp tục tìm kiếm. Chỉ trong vòng vài giờ sau đó, nhiều túi ni lông khác chứa các mảnh thi thể tương tự cũng lần lượt được tìm thấy xung quanh khu đất nhà. Những túi ni lông này được giấu ở bếp, trong đống cỏ khô, và cả dưới lớp cát ở sân sau.

Khi cảnh sát đến hiện trường, họ nhanh chóng thu thập các bằng chứng và tiến hành điều tra. Sự hoang mang, sợ hãi bao trùm lấy không chỉ gia đình Hùng mà cả ngôi làng vốn yên bình này. Người dân lặng lẽ tụ tập trước cửa nhà, mỗi người một suy đoán nhưng không ai dám chắc điều gì đã thực sự xảy ra.

Chỉ trong vòng hai tiếng, Tằng Dương Quỳnh đã bị cảnh sát gọi lên đồn để thẩm vấn. Trước những câu hỏi của cảnh sát, cô ta giữ thái độ bình tĩnh đáng sợ, không hề có chút dấu hiệu hoảng loạn hay sợ hãi. Thậm chí, cô không cần phải chờ đến khi cảnh sát hỏi nhiều, cô đã tự mình thú nhận toàn bộ sự việc.

Tằng kể lại mọi chi tiết của tội ác với giọng lạnh lùng và dứt khoát, như thể cô đang nói về một việc hết sức bình thường. Khi cảnh sát hỏi tại sao cô lại giết mẹ chồng, cô trả lời một cách tàn nhẫn: Đánh bà ấy bị thương sẽ phải tốn tiền chữa trị, giết luôn thì khỏi.

Không chỉ dừng lại ở việc giết mẹ chồng, Tằng còn kể lại việc cô đã chặt xác bà thành từng mảnh và giấu ở các nơi khác nhau.

Ban đầu, tôi không biết bắt đầu từ đâu, nhưng rồi tôi vào bếp, lấy con dao phay lớn, con dao mà tôi vẫn hay dùng để chặt thịt lợn vào những ngày lễ hiếm hoi. Tay tôi hơi run, nhưng lòng tôi đã quyết. Cảm giác như mọi thứ đang diễn ra trong một giấc mơ, nhưng tôi lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Không có sự lựa chọn nào khác, tôi phải làm điều này nếu muốn thoát khỏi cảnh ngộ.

Tôi kéo bà ấy vào góc bếp, nơi kín đáo và ít người qua lại. Trước khi bắt đầu, thì tôi thở dài một hơi. Tôi cắt vào chân trước, đoạn khớp gối, nơi mà tôi nghĩ là dễ nhất. Dao đi qua da thịt ban đầu khó khăn, nhưng sau khi đâm mạnh một lần, nó cắt nhanh hơn. Âm thanh của lưỡi dao lướt qua xương thịt khiến cho tôi giật mình, nhưng sau đó, nó trở nên quen thuộc. Tôi cảm thấy tay mình đã quen với việc đó, như thể tôi chỉ đang làm một công việc bình thường như những ngày thịt heo ở nhà.

Khi máu chảy ra, tôi không dừng lại. Máu thấm đầy sàn nhà, mùi tanh nồng xộc vào mũi, nhưng lúc ấy, tôi không còn cảm nhận gì khác ngoài sự tập trung tuyệt đối. Tôi nghĩ về tất cả những lần bà ấy đánh tôi, tất cả những lần bà ấy làm tôi khóc. Và rồi, từng nhát dao một, tôi cắt đứt những phần thân còn lại, từng tay, từng chân, cho đến khi cơ thể bà ấy chỉ còn là những mảnh vụn nằm rải rác trên sàn nhà.

Cái đầu là phần khó nhất. Tôi phải dừng lại vài giây, nhưng không phải vì sợ, mà vì tôi cần lấy sức. Cổ họng bà ấy cứng hơn tôi nghĩ, và tôi phải đâm lưỡi dao mạnh hơn mới có thể cắt rời được. Khi cái đầu rơi xuống, tôi nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của bà ấy. Một cảm giác kỳ lạ lướt qua, không phải là sợ hãi, mà là nhẹ nhõm. Cuối cùng thì bà ấy đã không còn làm tôi khổ nữa.

Sau khi chặt xong, tôi biết mình phải giấu những phần xác này ở đâu đó mà không ai có thể phát hiện ra. Cả nhà có ruộng rau, có đống cỏ khô, và còn có bếp lửa. Tôi bỏ những mảnh thịt và xương vào các túi ni lông, cố gắng làm sao để mọi thứ càng gọn gàng càng tốt. Những túi này nặng, nhưng tôi đã quen với công việc lao động nặng nhọc, nên việc mang chúng ra vườn rau không phải là vấn đề. Tôi đào những hố nhỏ, không quá sâu để tránh gây chú ý, nhưng đủ để che giấu. Từng mảnh xác được giấu kỹ, tôi lấp đất lên như thể đó là một công việc quen thuộc.

Còn nội tạng, tôi nghĩ, tốt nhất là cho lợn ăn. Lợn nhà chúng tôi đói, và đây là cách nhanh nhất để mọi thứ biến mất. Tôi mang những túi nội tạng, vẫn còn ấm và đỏ, ra chuồng lợn. Tôi không thấy ghê tởm, chỉ có cảm giác như mình đang hoàn thành nốt một việc phải làm. Khi những con lợn lao vào ăn, tôi đứng đó nhìn, trong lòng trống rỗng.

Phần còn lại của bà ấy, tôi cất ở những nơi kín đáo trong nhà, đó là đống cát ở sân, góc bếp lửa, những chỗ mà tôi biết sẽ không ai ngờ tới. Tôi làm mọi thứ rất cẩn thận, không để lại bất cứ dấu vết nào. Mọi thứ phải sạch sẽ, mọi thứ phải được giấu đi.

Khi tất cả đã xong xuôi, tôi nhìn quanh ngôi nhà. Mọi thứ im lặng, bình thường như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng tôi biết, từ giây phút đó, không có gì trong cuộc đời tôi sẽ còn như cũ nữa. Cảm giác vừa giải thoát, vừa nặng nề đè lên ngực tôi. Tôi không hối hận về việc mình đã làm, nhưng tôi cũng không thể hoàn toàn thanh thản.

Nhưng lúc ấy, tôi chỉ nghĩ một điều đơn giản: không còn bà ấy nữa, không còn sự đánh đập, không còn những tiếng la mắng hàng ngày. Cuối cùng, tôi đã tự mình kết thúc tất cả.

Điều khủng khiếp hơn cả là việc cô thừa nhận mình đã ăn thịt mẹ chồng. Cô không hề chối cãi khi cảnh sát hỏi về việc này, ngược lại, cô còn kể lại chi tiết về cách cô đã cắt tim, gan của bà Vạn để nấu chín, ướp muối và ăn.

Khi tôi cắt đến tim và gan, mùi máu bắt đầu xộc lên nồng nặc. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất là tôi không cảm thấy ghê tởm. Tôi đã đói, và đói từ lâu rồi. Tôi không nhớ nổi lần cuối cùng tôi ăn được một bữa no, càng không nhớ nổi lần cuối tôi ăn thịt là khi nào. Thịt, thứ mà đối với những người nghèo khổ như chúng tôi, nó là một món xa xỉ. Vậy mà giờ đây, ngay trước mắt tôi, lại là thịt người, thứ mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ ăn.

Khi tôi mang tim và gan bà ấy vào bếp, cảm giác đói bụng chiếm lấy tâm trí tôi. Tôi thả những miếng thịt đỏ sẫm đó vào nồi nước sôi. Tiếng sôi xèo xèo vang lên, tôi nhìn chúng từ từ chuyển sang màu nâu xám, rồi ướp muối cho đậm đà. Tôi không nghĩ gì nữa, chỉ có sự tập trung vào nấu nướng như mọi khi tôi vẫn nấu cho gia đình. Nhưng hôm nay thì khác, những gì tôi đang làm không phải để nấu ăn cho bất kỳ ai khác, mà là cho chính tôi, một sự phóng thích khỏi đói khổ, khỏi cơn giận không lời.

Khi bát canh được múc ra, mùi thơm lạ lùng nhưng hấp dẫn tràn ngập khắp bếp. Tôi đưa lên miệng, nhai từng miếng tim gan của bà ấy. Tim có vị hơi đắng, gan thì mềm hơn, nhưng mùi vị không hề khác gì thịt lợn hay thịt bò. Tôi đã nghĩ rằng mình, sẽ ghê tởm mà nôn ra ngay lập tức, nhưng không. Tôi nhai một cách chậm rãi, cảm nhận từng sớ thịt tan ra trong miệng. Có gì đó thật lạ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, không còn tức giận hay căng thẳng như trước. Mọi thứ như tan biến, cùng với từng miếng thịt mà tôi đang ăn.

Tôi không cảm thấy hối hận, cũng không thấy sợ hãi. Tôi chỉ thấy mình như đã kết thúc một chuỗi ngày dài chịu đựng. Có lẽ đó là lúc tôi cảm thấy quyền kiểm soát cuộc sống trở lại với mình, không còn là một con người bị áp bức, bị tra tấn tinh thần nữa. Bà ấy đã chết, và tôi cuối cùng cũng được ăn thịt, một món mà suốt bao năm qua tôi ao ước. Điều đó có thể kinh khủng với người khác, nhưng với tôi, nó lại là sự giải thoát.

Tôi nghĩ bà ấy đáng phải chịu điều đó, vì tất cả những gì bà ấy đã làm với tôi. Và tôi xứng đáng có được một bữa ăn ngon, cho dù bữa đó đến từ chính người đàn bà đã đày đọa tôi suốt những năm làm dâu.

Giọng cô vẫn không thay đổi, không một chút biểu lộ cảm xúc nào. Sự thờ ơ của Tằng trước tội ác ghê rợn khiến cho ngay cả những điều tra viên dày dạn kinh nghiệm nhất cũng phải rùng mình.

Trong khi những lời khai của Tằng Dương Quỳnh lan truyền, dân làng bắt đầu thì thầm với nhau về câu chuyện kinh hoàng. Không ai có thể tưởng tượng rằng một người phụ nữ trẻ, tưởng chừng bình thường như bao người khác, lại có thể thực hiện hành vi man rợ như vậy. Nhưng càng nói về vụ án, họ càng nhận ra rằng, đây không chỉ là một bi kịch của một gia đình, mà còn là lời cảnh tỉnh về cuộc sống khắc nghiệt và áp lực vô hình mà phụ nữ ở nông thôn phải chịu đựng.

Tội ác của Tằng Dương Quỳnh đã được công khai, nhưng phía sau những hành động man rợ đó là cả một câu chuyện dài của sự căng thẳng và oán hận kéo dài suốt nhiều năm. Mối quan hệ giữa Tằng và mẹ chồng chưa bao giờ là êm đẹp, và vụ án này chỉ là kết quả tất yếu của những bất đồng đã tích tụ lâu ngày. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, một cuộc xung đột gia đình đơn giản lại có thể dẫn đến một tội ác kinh hoàng như vậy.

Trong phiên tòa xét xử, khi các bằng chứng được đưa ra, công chúng càng bàng hoàng hơn trước thái độ của Tằng Dương Quỳnh. Không giống như những kẻ giết người thông thường, cô không hề tỏ ra hối hận. Thậm chí, cô còn đổ lỗi cho mẹ chồng mình vì tất cả những đau khổ mà cô phải chịu đựng trong suốt những năm làm dâu. Bà ấy làm tôi khóc, nên tôi cắt bà ấy ra, lúc cắt thì cảm thấy dễ chịu hơn chút, cô lạnh lùng nói trong phiên tòa.

Lý lẽ của Tằng như một lưỡi dao đâm vào trái tim của những người có mặt. Nhiều người không thể tin rằng, có một người phụ nữ lại có thể phát ngôn những điều tàn nhẫn như vậy. Cô mô tả việc chặt xác mẹ chồng không khác gì một công việc bình thường, như thể đó là cách duy nhất để giải quyết nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng suốt những năm qua.

Phiên tòa kết thúc với bản án tử hình cho Tằng Dương Quỳnh. Tuy nhiên, dù đã phải nhận cái giá cao nhất cho tội ác của mình, nhưng tội lỗi của cô không chỉ dừng lại ở đó. Nó trở thành một vết nhơ khó phai trong lòng người dân địa phương, và là bài học về những hậu quả của sự thù hận không kiểm soát.

Sau khi vụ án khép lại, ngôi làng Dưỡng Mã vẫn tiếp tục cuộc sống như thường lệ, nhưng dư âm của tội ác kinh hoàng đó không dễ gì bị lãng quên. Người dân trong làng, từ những đứa trẻ đến những người già, bắt đầu trở nên dè dặt hơn với nhau, đặc biệt là trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Câu chuyện về Tằng Dương Quỳnh và bà Vạn Duy Trân trở thành một lời cảnh tỉnh đầy ám ảnh về sự nguy hiểm của lòng thù hận và bạo lực trong gia đình.

Các phương tiện truyền thông nhanh chóng đưa vụ án này ra công chúng, khiến cả xã hội Trung Quốc rúng động. Câu chuyện không chỉ dừng lại ở mức độ một vụ án hình sự thông thường, mà còn trở thành biểu tượng cho những vấn đề lớn hơn về sự phân biệt giới tính, áp lực từ cuộc sống nông thôn và những tác động tâm lý của cuộc sống khắc nghiệt. Sự kiện này thậm chí còn thúc đẩy các cuộc thảo luận về quyền phụ nữ và việc cải cách hệ thống pháp luật để bảo vệ những người dễ bị tổn thương hơn trong xã hội.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn