Không có tiêu đề

Kỳ án về Quách Đông Tuyết - Tôi chỉ muốn bà ta chết đi.


Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.

Vào một buổi tối lạnh giá cuối tháng 12 năm hai nghìn không trăm mười ba, cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông Bắc Kinh dường như càng làm không khí trở nên yên ắng, lạnh lẽo hơn. Khu chung cư tại quận Xương Bình, nơi các hộ gia đình đã chìm vào giấc ngủ sớm, bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hoàng xé toạc màn đêm. Tiếng thét thảm thương đó phát ra từ một căn hộ tầng ba, nơi mà không ai ngờ tới sẽ xảy ra một vụ việc tàn bạo đến vậy.




Ngay sau đó, những người hàng xóm xung quanh hoảng loạn gọi điện báo cảnh sát. Ánh đèn đỏ nhấp nháy của xe cứu thương và xe cảnh sát, đã nhanh chóng phá tan màn đêm tĩnh mịch khi họ đến hiện trường. Đó là một khung cảnh hỗn loạn và đầy căng thẳng. Khi bước vào căn hộ, nhân viên cứu thương và cảnh sát phát hiện ra một người phụ nữ trung niên nằm bất động trên sàn nhà, xung quanh đầy vết máu. Bà đã bị đâm hơn 30 nhát dao, máu thấm đẫm chiếc áo và chảy thành vũng lớn trên sàn nhà.

Nạn nhân, bà Hạ, trong tình trạng nguy kịch nhưng vẫn còn thở. Nhân viên y tế lập tức đưa bà đến bệnh viện cấp cứu. Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng, nhưng điều làm mọi người sốc hơn cả không chỉ là tình trạng thương tích của nạn nhân, mà là danh tính của kẻ gây án, đó chính là con dâu của bà, Quách Đông Tuyết.

Sau khi ra tay tàn bạo, Quách Đông Tuyết không hề bỏ trốn như mọi người thường nghĩ về một tội phạm nguy hiểm. Thay vào đó, cô ngồi bệt xuống trước cửa căn hộ, không kháng cự, không hoảng loạn. Đôi mắt vô hồn, cô lẩm bẩm những lời đầy ám ảnh: Tôi chỉ muốn bà ta chết. Cảnh sát bắt giữ cô ngay tại chỗ, không cần dùng đến bất kỳ biện pháp cưỡng chế nào. Hành vi thản nhiên và lời nói lạnh lùng của Quách Đông Tuyết càng khiến cho vụ án trở nên bí ẩn và khó hiểu.

Tại hiện trường, không chỉ có máu và nỗi đau mà còn là những câu hỏi chưa có lời đáp. Điều gì đã khiến một người phụ nữ trẻ tuổi, từng là vợ và mẹ, lại nhẫn tâm đâm mẹ chồng mình hơn 30 nhát dao trong cơn thịnh nộ? Những người hàng xóm khi được hỏi đều không tin vào tai mình khi nghe tin, bởi họ chỉ biết rằng, gia đình này đã sống cùng nhau khá lâu mà không có dấu hiệu bất thường nào quá nghiêm trọng. Nhưng bên trong những bức tường của căn hộ nhỏ bé này, có lẽ mâu thuẫn đã âm ỉ cháy lên từ lâu, chỉ chờ một ngày bùng phát.

Sau khi tìm hiểu thông tin, thì cảnh sát biết được rằng, mối quan hệ giữa Quách Đông Tuyết và mẹ chồng, bà Hạ, đã luôn tiềm ẩn những mâu thuẫn sâu sắc, ngay từ những ngày đầu cô bước chân vào gia đình nhà chồng. Bà Hạ, một người phụ nữ truyền thống với tính cách mạnh mẽ, không chỉ can thiệp sâu vào cuộc sống hôn nhân của con trai và con dâu, mà còn có thái độ khinh thường đối với Quách Đông Tuyết, đặc biệt là về xuất thân nông thôn của cô. Sự phân biệt giai cấp vô hình ấy dần dần trở thành bức tường ngăn cách hai người phụ nữ trong gia đình.

Sau khi Quách Đông Tuyết kết hôn và sinh con, mâu thuẫn gia đình không những không giảm mà càng trở nên căng thẳng hơn. Trong những ngày tháng ở cữ sau khi sinh, đáng lẽ cô phải được nghỉ ngơi và chăm sóc, nhưng bà Hạ đã đuổi cô về nhà mẹ đẻ. Một hành động tàn nhẫn và đầy lạnh lùng, thể hiện rõ sự thờ ơ, xa cách của bà đối với con dâu. Suốt thời gian đó, Quách Đông Tuyết không nhận được bất kỳ sự thăm hỏi hay liên lạc nào từ chồng và mẹ chồng. Một năm dài sống cô đơn tại nhà mẹ đẻ, Quách Đông Tuyết chỉ có thể chịu đựng nỗi đau tinh thần, mà không biết phải làm sao để hàn gắn mối quan hệ với gia đình chồng.

Sau hơn một năm trời xa cách, chồng cô, Hà Mỗ, cùng mẹ anh mới đến gặp cô. Nhưng thay vì lời xin lỗi hay sự cảm thông, họ mang theo những lời lẽ đầy nghi ngờ và phũ phàng. Bà Hạ không ngần ngại chất vấn: Đứa con này chưa chắc đã phải của nhà mình. Câu nói này như một nhát dao đâm sâu vào trái tim Quách Đông Tuyết, càng làm cô cảm thấy bị hạ thấp và mất đi niềm tin vào gia đình chồng. Nhưng vì tình nghĩa vợ chồng và vì con cái, cô vẫn quyết định trở về nhà chồng với hy vọng có thể làm lại từ đầu.

Tuy nhiên, khi cô quay về sống chung, tình hình không hề tốt đẹp hơn. Mẹ chồng cô, thay vì thay đổi thái độ, vẫn giữ nguyên sự thờ ơ và gây khó dễ. Thậm chí, bà Hạ không cho Quách Đông Tuyết vào nhà, cô bị đẩy ra ngoài lề cuộc sống gia đình. Bà Hạ dành trọn sự quan tâm và chăm sóc cho đứa cháu, trong khi Quách Đông Tuyết phải làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối mịt để nuôi sống gia đình. Vào những ngày nghỉ, khi Quách Đông Tuyết muốn có chút thời gian nghỉ ngơi, mẹ chồng lại xông vào phòng, không ngần ngại đẩy cửa và mắng nhiếc cô không thương tiếc.

Sự căng thẳng và những xung đột nhỏ nhặt hàng ngày dần dần biến ngôi nhà thành một bãi chiến trường vô hình. Mỗi lần mẹ chồng can thiệp vào cách nuôi dạy con của, cô hay điều khiển mọi sinh hoạt trong gia đình, Quách Đông Tuyết đều cảm thấy mình không còn quyền quyết định gì trong chính cuộc sống của mình. Cô không thể làm tròn bổn phận của một người mẹ, vì ngay cả quyền chăm sóc con cũng bị mẹ chồng tước đi. Những điều đó khiến cho cô không chỉ đau đớn mà còn cảm thấy bị tước mất danh phận, không còn là một thành viên thật sự trong gia đình.

Mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu không chỉ xoay quanh việc chăm sóc gia đình, mà còn liên quan đến tiền bạc và tài sản. Vấn đề đặc biệt căng thẳng sau khi gia đình nhà chồng được nhận một khoản tiền bồi thường giải tỏa. Khoản tiền này lẽ ra phải được chia đều hoặc sử dụng cho lợi ích chung của cả gia đình, nhưng bà Hạ lại kiểm soát toàn bộ và không cho con dâu tham gia vào bất kỳ quyết định nào liên quan đến tài chính. Quách Đông Tuyết, trong tình cảnh đó, cảm thấy mình hoàn toàn bị ép vào đường cùng, không có tiếng nói và không có quyền hành trong gia đình. Việc này khiến cô ngày càng bất mãn và tuyệt vọng.

Những xung đột âm ỉ, những lời nói và hành động gây tổn thương dần dần tích tụ trong lòng Quách Đông Tuyết, làm cho cô mất dần kiên nhẫn. Sự phẫn nộ không thể giải tỏa cứ lớn dần theo từng ngày, từng tháng, cho đến khi nó bùng nổ thành một hành động bạo lực đầy bi kịch.

Sự việc bắt đầu leo thang khi Quách Đông Tuyết và chồng quyết định ra ở riêng, mong muốn có một không gian độc lập và thoải mái hơn. Tuy nhiên, dù không còn sống cùng nhau, nhưng mẹ chồng cô vẫn can thiệp vào cuộc sống của hai vợ chồng, từ những chuyện nhỏ nhặt đến những quyết định quan trọng. Căng thẳng thực sự nổ ra khi gia đình cô phải trả tiền phí quản lý nhà, là một khoản chi phí cần thiết cho cuộc sống mới.

Theo thỏa thuận ban đầu, vợ chồng Quách Đông Tuyết là người ở thì phải có trách nhiệm thanh toán khoản tiền này. Tuy nhiên, bà Hạ, mẹ chồng cô, không những không để họ tự lo mà còn chủ động đứng ra trả trước toàn bộ số tiền phí. Hành động này, thoạt nhìn, có thể được xem là sự giúp đỡ từ một người mẹ muốn hỗ trợ cho con cái. Nhưng với Quách Đông Tuyết, đây lại là khởi đầu cho một chuỗi mâu thuẫn không lối thoát.

Vấn đề không chỉ dừng lại ở việc mẹ chồng tự ý trả tiền. Sau khi thanh toán, bà Hạ yêu cầu Quách Đông Tuyết phải trả lại số tiền đó cho mình. Điều này khiến cho Quách Đông Tuyết cảm thấy bị xúc phạm. Cô không chỉ bực bội vì bị can thiệp vào cuộc sống cá nhân, mà còn cảm thấy bị hạ thấp trước mặt mọi người. Bà Hạ thường xuyên tuyên bố với họ hàng và bạn bè rằng, bà đã lo liệu mọi thứ cho gia đình, trong khi con dâu thì không phải làm gì cả. Sự khoe khoang này khiến Quách Đông Tuyết càng thêm tức giận và bị tổn thương lòng tự trọng.

Những mâu thuẫn tưởng như nhỏ nhặt dần trở thành vết nứt lớn không thể hàn gắn. Quách Đông Tuyết nhiều lần cố gắng giải quyết vấn đề bằng cách trực tiếp đối thoại với mẹ chồng. Cô quyết định mang con đến gặp bà Hạ để nói rõ mọi chuyện, hy vọng có thể giải quyết được xung đột, và ngăn chặn sự can thiệp quá sâu vào cuộc sống của gia đình cô.

Tuy nhiên, mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ như cô mong đợi. Khi Quách Đông Tuyết đến nhà mẹ chồng, có một người hàng xóm đang ngồi chơi tại đó. Để tạo không gian riêng tư cho cuộc nói chuyện gia đình, cô lịch sự yêu cầu người hàng xóm về trước: Bác có thể về trước được không? Vì chúng cháu muốn nói chuyện gia đình. Nhưng câu nói này lại vô tình trở thành một ngòi nổ cho cuộc cãi vã nảy lửa. Mẹ chồng cô hiểu lầm rằng, Quách Đông Tuyết đang đuổi khách và lập tức nổi giận.

Bà Hạ, trong cơn tức giận, không ngừng la hét và chửi mắng con dâu. Những lời lẽ cay độc của bà như, Cút ra khỏi nhà tôi!, hay Cô có quyền gì mà đuổi khách? Đây là nhà của tôi!, càng làm Quách Đông Tuyết thêm uất ức. Cô cố gắng giải thích nhưng mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Không chỉ dừng lại ở lời nói, mẹ chồng cô còn lớn tiếng đe dọa sẽ gọi cảnh sát để đuổi cô ra khỏi nhà.

Trong khoảnh khắc ấy, khi bà Hạ bước tới điện thoại và dọa gọi cảnh sát, mọi nỗi tức giận dồn nén bấy lâu trong lòng Quách Đông Tuyết bỗng bùng phát. Hành động đó như châm ngòi cho cơn thịnh nộ đang cuộn trào trong cô. Đầu óc trống rỗng, Quách Đông Tuyết giật lấy điện thoại từ tay mẹ chồng. Một cuộc xô xát ngắn ngủi diễn ra, trong đó bà Hạ đẩy cô mạnh một cái.

Chính cú đẩy ấy đã khiến Quách Đông Tuyết hoàn toàn mất kiểm soát. Không còn suy nghĩ được gì, cô rút ra từ túi mình một chiếc kéo mà cô mang theo chỉ để tự vệ. Cô lao vào mẹ chồng, đâm liên tiếp vào cơ thể bà Hạ trong cơn cuồng loạn. Những vết dao xuyên qua da thịt, mỗi nhát đâm như một cách cô trút giận và đau khổ mà bấy lâu nay cô phải chịu đựng.

Trong khoảnh khắc đó, Quách Đông Tuyết không còn là một con dâu bị ức hiếp, mà đã trở thành kẻ gây ra bạo lực kinh hoàng. Mọi căng thẳng, uất ức tích tụ qua nhiều năm đã tìm thấy lối thoát tàn nhẫn nhất, qua từng nhát kéo mà cô đâm vào mẹ chồng mình.


Trong phiên tòa xét xử, Quách Đông Tuyết dường như vẫn chưa thể quên được khoảnh khắc đầy bạo lực, mà cô đã gây ra vào buổi tối định mệnh ấy.

Lúc đó, đầu tôi không còn nghĩ được gì nữa. Tôi chỉ thấy bà ấy vừa chạy vừa chửi tôi. Thấy bà ấy vẫn chửi, tôi đâm thêm mấy nhát nữa, Quách Đông Tuyết tường thuật lại trước tòa. Lời khai của cô, lạnh lùng và đầy ám ảnh, khắc sâu vào tâm trí những người có mặt tại phiên xử. Cô không nhớ mình đã đâm mẹ chồng bao nhiêu nhát, chỉ biết rằng mỗi nhát kéo là một phản ứng tự động, một cách để cô trút bỏ cơn giận dữ khủng khiếp mà cô không thể kiểm soát được.

Theo lời Quách Đông Tuyết, khi thấy mẹ chồng gục ngã, máu chảy thấm đẫm quần áo và sàn nhà, cô mới bắt đầu nhận thức được những gì mình đã làm. Trong tích tắc, từ một cơn giận dữ không lối thoát, cô chuyển sang trạng thái sợ hãi tột độ. Nhìn mẹ chồng nằm bất động trên sàn, cô bàng hoàng, hoảng loạn không biết phải làm gì. Lúc đó, tôi sợ hãi lắm. Tôi nghĩ nếu nói rằng mình đã giết người thì cảnh sát sẽ đến nhanh hơn, cô nói trong nỗi hoang mang.

Trong cơn hoảng loạn, Quách Đông Tuyết vội vàng gọi điện cho cảnh sát, miệng lắp bắp báo rằng mình đã giết người, dù bà Hạ lúc đó chưa tử vong. Mục đích của cô chỉ đơn giản là muốn nhận được sự trợ giúp ngay lập tức. Giọng cô run rẩy khi kể lại khoảnh khắc đó, như thể vẫn còn đang sống trong nỗi ám ảnh về sự việc đã xảy ra.

Nhưng nỗi lo lắng của Quách Đông Tuyết không chỉ dừng lại ở mẹ chồng. Sau khi thực hiện cuộc gọi, cô chợt nhận ra con gái mình đã biến mất khỏi hiện trường. Ban đầu, khi sự việc nổ ra, cô có mang theo con gái đi cùng, nhưng giờ đây, giữa cơn bạo lực và hỗn loạn, cô không còn thấy con đâu nữa. Cảm giác hoảng sợ và hoang mang càng đè nặng lên tâm trí cô. Trong lúc tuyệt vọng, cô lập tức gọi điện cho em gái là Quách Xuân Linh, khẩn thiết nhờ em đi tìm con giúp.

Nhìn lại hiện trường, Quách Đông Tuyết không thể tin vào những gì mình đã gây ra. Mẹ chồng cô, bà Hạ, vẫn nằm bất động, máu tiếp tục chảy trên sàn nhà. Cô không biết phải làm gì, chân tay bủn rủn đến mức cô gục ngã ngay tại chỗ. Trong khoảnh khắc yếu đuối và bấn loạn đó, cô đã nghĩ đến việc tự kết liễu đời mình, nhưng nỗi sợ hãi đã ngăn cản cô thực hiện điều đó.

Cùng lúc ấy, cảnh sát đến hiện trường, phá vỡ không khí ngột ngạt trong căn hộ. Khi họ xuất hiện, Quách Đông Tuyết chỉ còn biết ngồi bất động, với một tâm trạng trống rỗng. Cô đã gọi cho họ, và giờ đây họ đã đến, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Hành động bạo lực kinh hoàng mà cô gây ra không thể thay đổi. Cảm giác hối hận xen lẫn sợ hãi đè nặng lên cô, và cô biết rằng cuộc đời mình sẽ mãi mãi thay đổi từ giây phút ấy.

Khi cảnh sát tiếp cận, Quách Đông Tuyết không kháng cự, không còn chút phản kháng nào. Cô bị dẫn đi, để lại sau lưng một hiện trường đầy bi thương và những vết máu chưa khô. Thế nhưng, điều mà cô không thể bỏ lại được chính là nỗi ám ảnh về những gì đã xảy ra. Cuộc đời cô và gia đình kể từ giây phút đó đã bị nhấn chìm trong một bi kịch không thể cứu vãn.

Tại phiên tòa, khi công tố viên hỏi lý do tại sao Quách Đông Tuyết lại mang theo một chiếc kéo trong túi khi đến gặp mẹ chồng, cô trả lời với vẻ mặt trĩu nặng và uất ức: Tôi sợ bà ấy. Câu nói ngắn gọn nhưng chứa đầy sự ám ảnh về những gì đã xảy ra trong suốt những năm tháng cô làm dâu. Theo lời khai của Quách Đông Tuyết, chiếc kéo ban đầu chỉ được mang theo để phòng thân, như một biện pháp tự vệ trước người mẹ chồng mà cô cho rằng, vô cùng hung hăng và bạo lực. Cô không có ý định sử dụng nó để gây thương tích hay sát hại, nhưng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát vào đêm hôm đó.

Quách Đông Tuyết kể rằng, từ khi bước chân về nhà chồng, cô luôn sống trong một bầu không khí căng thẳng và đầy áp lực. Bà Hạ, mẹ chồng cô, là một người phụ nữ có tính khí nóng nảy, không ngần ngại mắng chửi và khinh miệt cô vì xuất thân nông dân. Cảm giác bị coi thường luôn đè nặng trong tâm trí của Quách Đông Tuyết, nhất là khi bà Hạ thường xuyên tỏ ra lấn lướt cô trong mọi chuyện. Những lời nói và hành động của bà không chỉ là sự mắng mỏ đơn thuần, mà còn chứa đựng sự khinh rẻ và hạ thấp, khiến Đông Tuyết luôn cảm thấy bị dồn ép.

Không chỉ dừng lại ở việc khinh miệt xuất thân, bà Hạ còn thường xuyên gây rối và chia rẽ mối quan hệ giữa hai vợ chồng Quách Đông Tuyết. Bà luôn tìm cách nói xấu cô trước mặt chồng, Hà Mỗ, gieo vào đầu anh những nghi ngờ và định kiến không đúng về vợ mình. Chính những lời nói đầy ác ý của mẹ chồng đã khiến cho cuộc hôn nhân của họ không ít lần rơi vào bờ vực tan vỡ. Chồng cô, mặc dù biết mẹ mình đối xử bất công với vợ, nhưng chưa bao giờ đứng ra bênh vực hay bảo vệ cô. Hà Mỗ luôn đứng về phía mẹ, khiến Quách Đông Tuyết cảm thấy cô độc, và không được thấu hiểu trong chính ngôi nhà của mình.

Những năm tháng sống trong sự kìm nén, uất ức và sợ hãi đã khiến Quách Đông Tuyết trở thành một con người khác. Cô không còn là người phụ nữ vui vẻ như trước kia, mà thay vào đó, luôn sống trong sự lo lắng, đề phòng và đau khổ. Sự kiện bi thảm vào buổi tối tháng 12 năm hai nghìn không trăm mười ba chỉ là kết quả cuối cùng của một quá trình dài bị dồn nén và áp lực tinh thần không thể giải tỏa.

Mặc dù tại tòa, Quách Đông Tuyết đã nhiều lần thể hiện sự hối hận và đau đớn vì hành động của mình, nhưng những tổn thương mà cô đã gây ra không thể thay đổi. Cô nhận ra rằng, dù đã chịu đựng nhiều đau khổ và bất công, việc đâm mẹ chồng hơn 30 nhát dao là một tội ác không thể bào chữa. 

Cô không ngừng thừa nhận rằng mình đã sai và không ngần ngại nhận trách nhiệm về hành động bạo lực đêm hôm đó. Dù vậy, cô khẳng định với tất cả mọi người rằng cô chưa bao giờ có ý định giết mẹ chồng, rằng mọi việc chỉ là hệ quả của một chuỗi sự kiện đầy áp lực sau nhiều năm dồn nén. Trong lời khai của mình, Quách Đông Tuyết nhấn mạnh: Tôi không có ý định giết bà ấy. Tôi chỉ muốn dọa để bà ấy ngừng lại, nhưng mọi chuyện đã vượt ngoài kiểm soát.

Trước tòa, Quách Đông Tuyết cúi đầu nhận tội với giọng nói nghẹn ngào. Cô bày tỏ sự hối lỗi chân thành và cam kết sẽ cố gắng bù đắp phần nào thiệt hại mà mình đã gây ra. Dù điều kiện kinh tế khó khăn, gia đình cô đã gom góp và bồi thường cho bà Hạ số tiền là ba trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ. Đây là nỗ lực của cô và gia đình để tìm kiếm sự tha thứ từ mẹ chồng, cũng như giảm nhẹ hậu quả từ vụ án đau lòng.

Dù tổn thương về thể chất là rõ ràng, tổn thương về mặt tinh thần đối với bà Hạ lại sâu sắc hơn. Bà không thể quên được cái đêm mà chính con dâu mình, người từng là một phần của gia đình, đã tấn công mình một cách tàn nhẫn. Tuy nhiên, bà Hạ không muốn kéo dài thù hận và hiểu rằng, việc tiếp tục căm giận con dâu sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi đau cho chính mình. Vì vậy, trước sự khẩn thiết và hối lỗi của Quách Đông Tuyết, bà Hạ đã tỏ ra tha thứ, ít nhất là trên mặt hình thức.

Nhưng sự tha thứ đó không hoàn toàn trọn vẹn. Bà Hạ hiểu rằng dù có tha thứ thế nào, mối quan hệ giữa bà và con dâu đã bị phá vỡ hoàn toàn. Những năm tháng mâu thuẫn và căng thẳng đã biến tình cảm giữa họ thành một thứ gì đó không thể hàn gắn. Bà thừa nhận rằng những xung đột giữa hai người không chỉ xuất phát từ vấn đề tiền bạc hay quyền lợi gia đình, mà còn là kết quả của sự khác biệt trong cách sống và quan điểm, được tích tụ qua nhiều năm. Bà cũng biết rằng, việc bồi thường tài chính không thể xóa đi vết sẹo tinh thần mà cả hai đã để lại cho nhau.

Quách Đông Tuyết cũng hiểu rõ điều đó. Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để bù đắp, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô nhận ra rằng hành động của mình đã tạo nên một vết thương không thể lành. Cô không thể quay ngược lại thời gian và cũng không thể khôi phục lại mối quan hệ gia đình đã tan vỡ. Những lời xin lỗi và sự tha thứ, dù chân thành, cũng không thể xóa nhòa ký ức đêm kinh hoàng ấy.

Mặc dù bà Hạ đã tuyên bố rằng bà không muốn làm lớn chuyện và đã nhận khoản bồi thường, những tổn thương tâm lý không thể dễ dàng phai nhòa. Cả hai bên đều phải đối mặt với sự mất mát về lòng tin và sự gắn kết gia đình mà họ đã từng có, dù mong manh. Tha thứ không đồng nghĩa với việc quên đi, và vụ án này đã để lại một vết thương không thể lành cho cả gia đình, làm lung lay gốc rễ của sự đoàn kết và tình cảm gia đình mà đáng ra họ cần phải bảo vệ.

Cuối cùng, mặc dù đã có lời thú tội và sự tha thứ bề ngoài, Quách Đông Tuyết hiểu rằng, cô không thể thoát khỏi trách nhiệm pháp lý cho hành động bạo lực của mình. Bản án đã gần kề, và cuộc sống của cô, cũng như gia đình, sẽ mãi mãi thay đổi. Nhưng nỗi đau sâu thẳm bên trong lòng mỗi thành viên trong gia đình mới là điều khó nguôi ngoai nhất.

Ngày 17 tháng 8 năm hai nghìn không trăm mười bốn, sau nhiều tháng xét xử căng thẳng, Tòa án Nhân dân quận Xương Bình, Bắc Kinh chính thức đưa ra phán quyết cuối cùng về vụ án gây chấn động này. Quách Đông Tuyết, người con dâu đã ra tay tấn công mẹ chồng với hơn 30 nhát kéo, bị tuyên phạm tội cố ý giết người. Bản án dành cho cô là 6 năm tù giam, một mức án được xem là giảm nhẹ so với hành vi bạo lực nghiêm trọng mà cô đã thực hiện.

Trong phòng xử án ngày hôm ấy, Quách Đông Tuyết vẫn giữ dáng vẻ trầm lặng, không còn những lời lẽ mạnh mẽ hay cố gắng biện hộ cho bản thân. Ánh mắt cô đượm buồn, cúi đầu nhận phán quyết với vẻ cam chịu. Cô biết rằng không thể trốn tránh trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra, và rằng hậu quả từ cơn giận dữ bộc phát hôm đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô cũng như gia đình mãi mãi. Dù tòa án đã xem xét những yếu tố giảm nhẹ như sự hối hận, hoàn cảnh gia đình khó khăn và sự tha thứ từ phía mẹ chồng, nhưng pháp luật không thể bỏ qua tính chất nghiêm trọng của vụ việc.

Bản án 6 năm tù giam không chỉ là cái giá pháp lý mà Quách Đông Tuyết phải trả, mà còn là khởi đầu cho một cuộc sống đầy khó khăn sau này. Mỗi ngày cô sống sau song sắt sẽ là một ngày mà cô phải đối mặt với những tội lỗi của mình, phải gặm nhấm nỗi ân hận về hành động bạo lực đã đẩy gia đình vào cảnh tan nát. Những năm tháng trong tù có thể sẽ giúp cô bình tĩnh hơn, nhưng những gì đã xảy ra sẽ không bao giờ có thể phai nhạt.

Khi kết thúc thời gian thụ án, Quách Đông Tuyết sẽ trở lại xã hội, nhưng với bản án cố ý giết người trong lý lịch, việc tái hòa nhập không hề dễ dàng. Cô không chỉ đối mặt với sự kỳ thị từ xã hội mà còn phải tìm cách khắc phục hậu quả trong gia đình, nơi mà những vết sẹo về mặt tinh thần sẽ không bao giờ lành lặn. Con gái cô, người đã chứng kiến một phần của sự việc, có lẽ sẽ lớn lên với ký ức mơ hồ về một gia đình tan vỡ, và mối quan hệ giữa Quách Đông Tuyết với chồng cô cũng không thể quay trở lại như xưa.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn