Kỳ án về cái đầu người ở dưới giếng thôn Thượng Trang.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào chiều tối ngày 19 tháng 8 năm 2001, không khí trong phòng họp tại Cục Công an thành phố Lệ Dương bỗng căng thẳng, với bản báo cáo chi tiết về một vụ cướp mới. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tên là Chu Hòa Phúc, đang lắng nghe từng chi tiết khi chuông điện thoại đột ngột vang lên chói tai, phá tan sự tập trung của mọi người trong phòng.
Anh ta nhấc máy với chút khó chịu, nhưng ngay sau đó nét mặt anh chuyển từ khó hiểu sang kinh ngạc. Đầu dây bên kia, giọng Trưởng đồn cảnh sát Thang Vĩ Dân vang lên gấp gáp: Ở giếng nước của nhà dân tại thôn Thượng Trang, vừa phát hiện một cái đầu người!
Không bỏ lỡ giây nào, đội trưởng Chu Hòa Phúc ra lệnh cho đội lập tức đến hiện trường. Cả nhóm lao xuống lầu, nhanh chóng khởi động xe, băng qua những con đường mịt mù bụi, tiếng còi hú vang lên phá tan sự yên bình của buổi tối. Trên đường đi, Chu liên tục cập nhật tình hình cho Cục trưởng Lý Lập Kiến, chỉ đạo tất cả các lực lượng sẵn sàng tham gia. Những ánh mắt lo lắng và căng thẳng lộ rõ trên từng khuôn mặt trong xe. Một phần đầu người! Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng đủ khiến mọi người phải rùng mình.
Khi đến nơi, họ thấy dân làng tụ tập thành từng nhóm nhỏ, bàng hoàng nhìn về phía giếng nước nơi lực lượng cảnh sát kỹ thuật đang bơm cạn nước. Tiếng máy bơm ù ù vang lên trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn lại ánh đèn vàng vọt chiếu rọi xuống chiếc giếng đã cạn một phần. Dưới ánh đèn, một vật nổi lên, hình dạng méo mó và dần hiện rõ là đầu người phụ nữ, phần da đã chuyển sang màu xám bệch. Không ai trong đội dám thốt lên lời nào, không gian như đặc quánh, mỗi người đều cố gắng giữ bình tĩnh trước cảnh tượng kinh hoàng.
Chu Hòa Phúc hít một hơi dài, rồi trấn tĩnh bản thân và ra lệnh cho đội hình sự phong tỏa hiện trường, không cho bất cứ ai tiến lại gần. Ánh đèn pin chiếu khắp nơi trong khi từng người cảnh sát tỏa ra khám nghiệm chi tiết xung quanh giếng.
Khi tiến hành tìm kiếm gần ngôi nhà của nạn nhân, họ phát hiện ra dấu vết đáng ngờ, đó là một túi vải nằm lăn lóc gần bể phốt, ở phía sau nhà. Bên trong túi chứa một phần thi thể, đó là phần thân của nạn nhân, nhưng thiếu các chi và đầu, phần đã được phát hiện dưới giếng. Mùi hôi từ bể phốt và túi vải càng làm không khí thêm nặng nề. Các nhân viên điều tra lần lượt báo cáo với Chu Hòa Phúc, và điều này khiến cho anh nhận ra vụ án không hề đơn giản, nạn nhân không chỉ bị giết mà còn bị phân xác, và có thể, kẻ giết người vẫn đang lẩn trốn trong bóng tối.
Cùng lúc, đội điều tra triệu tập các cư dân trong làng, cố gắng nhờ họ nhận diện nạn nhân.
Qua xác nhận từ dân làng, nạn nhân tên là Phan Quốc Linh, một phụ nữ đến từ Sơn Đông, và người đàn ông sống cùng cô tên là Triệu Minh Thế. Họ được biết đến như cặp vợ chồng buôn bán bánh bao, bánh hấp ở chợ làng. Họ sống ở làng Thượng Trang khá yên bình, nhưng cũng ít giao du với dân làng. Theo lời kể của một số người, Phan Quốc Linh đã biến mất từ tháng 5, không có ai nhìn thấy cô cho đến ngày 4 tháng 8, khi cô xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất lần nữa. Vậy, cô đã ở đâu suốt thời gian qua? Và tại sao lại trở lại vào tháng 8 chỉ để rồi chịu kết cục khủng khiếp như vậy?
Trong các cuộc phỏng vấn với người dân, họ nhận thấy những chi tiết đáng ngờ về Triệu Minh Thế. Một số người trong làng nhớ rằng, vào sáng sớm ngày 5 tháng 8, Triệu đến phòng khám gần làng Lục Đáp để băng bó vết thương ở tay. Tay phải của hắn bị đâm sâu đến mức tổn thương cả xương. Khi được hỏi lý do, Triệu lúc thì bảo là bị thương do cãi nhau với vợ, lúc thì bảo do tai nạn xe máy. Sự mâu thuẫn này càng khiến các điều tra viên đặt dấu hỏi lớn về Triệu.
Điều tra sâu hơn, đội cảnh sát tìm thấy một chi tiết mới đầy bất ngờ, sau khi mất tích vào tháng 5, Phan Quốc Linh đã tái hôn với một người đàn ông tên Mã, ở Cú Dung. Khi các điều tra viên liên lạc với ông Mã, ông xác nhận rằng, ngày 4 tháng 8, Phan rời khỏi nhà và nói sẽ đến thăm người quen ở Lục Đáp. Cô hứa sẽ trở về vào ngày hôm sau, nhưng từ đó không còn bất kỳ tin tức nào. Ông Mã cho biết rằng, đã cố liên lạc nhiều lần với Triệu Minh Thế nhưng không nhận được hồi âm, cho đến khi Triệu nhắn lại rằng Phan đã về Sơn Đông chữa bệnh. Sự kiện này không chỉ khiến ông Mã bàng hoàng mà còn đặt ra một câu hỏi lớn về vai trò của Triệu Minh Thế trong vụ án.
Các chi tiết ngày càng bất lợi cho Triệu Minh Thế. Những mâu thuẫn giữa các lời khai của Triệu, khiến các điều tra viên đặt nghi vấn sâu hơn về hắn. Phan Quốc Linh không hề trở về Sơn Đông, mà thi thể của cô lại bị phát hiện ở làng Thượng Trang. Điều này ám chỉ rằng, Triệu có khả năng liên quan trực tiếp đến cái chết của cô. Những chi tiết nhỏ từ câu chuyện của dân làng về cuộc sống hôn nhân của họ, về mối quan hệ ngày càng lạnh nhạt, càng cho thấy đây không phải là một cặp đôi bình thường.
Lần theo những mối nghi vấn xoay quanh Triệu Minh Thế, các điều tra viên nhanh chóng tìm hiểu về quá khứ của hắn ở Sơn Đông. Thông tin từ cảnh sát cho biết, Triệu không chỉ là một kẻ có tiền án về trộm cắp, mà còn có lệnh truy nã do tình nghi liên quan đến một vụ giết người ở huyện Thương Sơn. Qua từng lớp điều tra, quá khứ của hắn dần được hé mở.
Triệu Minh Thế vốn là một thanh niên lớn lên trong gia đình đầy bất hạnh. Hắn ta là con duy nhất của người mẹ góa, và chính gia đình Phan Quốc Linh, người dì họ của hắn, đã đón nhận hắn khi hắn còn nhỏ. Trong những năm tháng thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình thương, Triệu Minh Thế phải chứng kiến những bi kịch gia đình đau lòng, đó là mẹ của Phan Quốc Linh, dì ruột của hắn, thường xuyên bị người chồng Phan Quảng Lượng hành hạ đến mức phát bệnh trầm cảm nặng.
Phan Quảng Lượng là một người đàn ông độc ác, từng hai lần vào tù với nhiều tội danh khác nhau. Ông ta không chỉ bạo hành vợ mình, mà còn lạm dụng cả con gái ruột là Phan Quốc Linh. Chính những hành động đồi bại của người cậu này, đã làm nảy sinh trong lòng Triệu Minh Thế một cảm giác uất ức, thù hận và cả sự oán trách đối với người mà hắn từng coi là gia đình. Chẳng bao lâu, mẹ Phan Quốc Linh qua đời trong nỗi tủi nhục.
Dần dần, giữa Phan Quốc Linh và Triệu Minh Thế, tình cảm kỳ lạ bắt đầu nảy nở. Lúc đầu chỉ là sự đồng cảm và thấu hiểu từ hai người trẻ cùng chịu những áp lực gia đình, nhưng rồi, sự gần gũi lâu ngày khiến họ rơi vào một mối quan hệ sai trái, vượt ra khỏi giới hạn huyết thống. Chính từ đây, Triệu đã nảy sinh ham muốn chiếm hữu Phan Quốc Linh, xem cô như người duy nhất hiểu hắn và đồng hành cùng hắn.
Mối quan hệ của họ bí mật và không được ai biết đến. Nhưng với Triệu, mỗi lần gần Phan Quốc Linh, ký ức về sự ngược đãi của người cậu và nỗi căm phẫn lại trỗi dậy. Đặc biệt là khi Phan Quốc Linh tiết lộ sự lạm dụng kéo dài của cha ruột, Triệu không kiềm chế được ý muốn trả thù.
Đỉnh điểm của cơn thịnh nộ là vào ngày 14 tháng 1 năm 2001. Triệu Minh Thế, lúc này đã rời Sơn Đông và đi làm xa, quyết định quay lại quê nhà thăm dì. Hắn uống rượu và lên kế hoạch sát hại Phan Quảng Lượng. Hắn lẻn vào nhà, nơi người cậu đang truyền dịch qua chai nước biển. Trong cơn say, Triệu dùng búa đập chết Phan Quảng Lượng, chấm dứt chuỗi ngày tội lỗi của ông ta. Sau đó, Triệu dẫn Phan Quốc Linh bỏ trốn, bắt đầu cuộc sống lưu lạc qua nhiều thành phố.
Mặc dù là kẻ phạm tội, nhưng Triệu luôn tự bào chữa rằng, mình đã làm điều đúng đắn khi giết Phan Quảng Lượng. Nhưng mặt khác, cái chết của người cậu cũng là điểm mở đầu cho chuỗi hành động tàn ác của hắn. Tâm lý hắn ngày càng trở nên méo mó, cảm giác muốn kiểm soát và sở hữu Phan Quốc Linh ngày càng sâu sắc. Tuy nhiên, trong thời gian bỏ trốn, Phan Quốc Linh bắt đầu nhận ra con người thật của Triệu, và mối quan hệ của họ dần trở nên căng thẳng.
Với những nghi ngờ ngày càng lớn về Triệu Minh Thế, Cục trưởng Lý Lập Kiến không ngần ngại ra lệnh cho một nhóm điều tra viên ưu tú, do Phó cục trưởng Địch Quốc Bình dẫn đầu lên đường đến Thương Sơn, Sơn Đông. Đây là lần đầu tiên đội hình sự phải thực hiện một cuộc điều tra và bắt giữ xuyên biên giới tỉnh thành, và họ hiểu rằng đây không chỉ là một vụ án giết người thông thường, mà còn có thể hé lộ nhiều bí ẩn đằng sau.
Trên đường đi, đội điều tra lập kế hoạch chi tiết. Những thông tin từ phía Sơn Đông cho thấy Triệu Minh Thế đã biến mất không dấu vết kể từ ngày 6 tháng 8, sau khi hắn trả lại phòng thuê và dường như chuẩn bị rời khỏi Lệ Dương mãi mãi. Đêm đó, không khí trong xe đầy hồi hộp khi đội hình sự vượt qua nhiều dặm đường núi. Họ nhận thức rõ rằng, chỉ cần một chút chậm trễ, tên tội phạm có thể đã trốn thoát.
Khi đến Thương Sơn, thì nhóm điều tra viên đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh các khu vực khả nghi, nơi Triệu có thể lẩn trốn hoặc từng lưu trú. Các điều tra viên lần theo dấu vết từng người dân trong làng Giả Trang, nơi hắn ta lớn lên.
Qua lời kể của một người bạn cũ, Triệu từng có tính cách lầm lì và thích trả thù. Hắn ta từng nói với bạn về kế hoạch sẽ báo thù những kẻ dám chống lại hắn. Một số chi tiết về những vụ án chưa được giải quyết trong làng cũng khiến điều tra viên đặt câu hỏi liệu Triệu có liên quan.
Vào khoảng 11 giờ đêm, khi Triệu Minh Thế vừa rời khỏi một quán trà nơi hắn ta trọ tạm, cảnh sát đã bắt được hắn ngay tại chỗ. Hắn ban đầu chống trả quyết liệt, nhưng trước sự bao vây của cảnh sát, hắn đành phải chịu trói. Trên đường dẫn giải về Lệ Dương, sự căng thẳng dường như dồn nén trong bầu không khí ngột ngạt. Triệu im lặng, không nói một lời. Đôi mắt của hắn lạnh lẽo và đầy ám ảnh, nhìn thẳng vào khoảng không như cố giữ cho mình một bí mật kinh hoàng.
Tại phòng thẩm vấn, cảnh sát cố gắng đặt những câu hỏi để khơi gợi lời khai từ hắn. Ban đầu, Triệu Minh Thế chọn cách im lặng, hoặc trả lời lấp lửng. Tuy nhiên, trước sự kiên trì và áp lực từ các điều tra viên, hắn ta đã bắt đầu lúng túng. Các điều tra viên thay nhau thẩm vấn, dùng cách đặt câu hỏi đan xen và tấn công tâm lý, đồng thời dựa trên những chứng cứ về quá khứ của hắn để đánh vào điểm yếu.
Đến rạng sáng, dưới áp lực không ngừng, Triệu Minh Thế bất ngờ thốt ra một câu khiến tất cả điều tra viên phải ngỡ ngàng: Tôi đã giết cô ấy. Câu nói như một cú sốc, phá vỡ sự im lặng lạnh lẽo suốt quá trình thẩm vấn. Từ đây, hắn dần thú nhận hành vi giết Phan Quốc Linh.
Vào sáng sớm ngày 4 tháng 8, Triệu đã biết rõ kế hoạch của mình. Hắn ta cố tình gọi điện cho Phan Quốc Linh, yêu cầu cô đến thành phố Lệ Dương gặp mình, lấy lý do muốn gặp mặt lần cuối. Hắn biết cô sẽ không từ chối, vì dù gì họ từng có một mối liên kết tình cảm mà hắn cho rằng không thể phá vỡ.
Khi gặp nhau, cơn giận trong hắn đã âm ỉ chờ bùng lên. Nhìn thấy Phan trong chiếc áo khoác mỏng đứng đợi dưới cơn mưa, hắn ta cảm thấy sự giận dữ lại dâng trào. Theo lời hắn, cô ấy đã phản bội tôi, đi lấy người khác như thể quên hết mọi chuyện giữa chúng tôi. Triệu kể lại, ánh mắt hắn đầy sự căm phẫn và lạnh lùng, như thể chính hắn đã bị phản bội chứ không phải người nào khác.
Họ cùng nhau quay về căn nhà nhỏ tại thôn Thượng Trang, dưới cơn mưa như trút nước. Trong căn phòng lạnh lẽo và tối tăm, hắn nhìn Phan với ánh mắt sắc lạnh, tra hỏi cô về lý do cô rời đi và kết hôn với người đàn ông khác. Phan giải thích trong nước mắt rằng, cô không còn lựa chọn nào khác, cô cần một cuộc sống ổn định, muốn quên đi quá khứ tối tăm.
Triệu nhớ lại cách cô nhìn vào mắt hắn, ánh nhìn mà hắn cho là đầy thách thức, như thể cô không còn sợ hãi hắn nữa. Hắn ta thấy cơn giận dữ càng dâng cao, không thể kiềm chế nổi. Cô ấy không có quyền làm thế. Cô ấy thuộc về tôi. Chỉ mình tôi!, Triệu nói, giọng hắn rít lên trong phòng thẩm vấn, ánh mắt đanh lại. Hắn quyết định rằng, nếu không thể giữ cô lại bên mình, hắn sẽ khiến cô biến mất khỏi cuộc đời hắn mãi mãi.
Triệu đã chuẩn bị từ trước. Hắn bước vào bếp, nơi cất giấu một con dao mổ lợn mà hắn mua vài ngày trước, với lý do sử dụng trong gia đình. Hắn lấy con dao ra, tay nắm chặt, bước trở lại căn phòng nhỏ tối om nơi Phan Quốc Linh vẫn đang đứng, khuôn mặt nhòe nước mắt.
Theo lời hắn, khi đó hắn chẳng còn chút cảm xúc gì ngoài cơn điên loạn chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí. Hắn ta tiến tới gần Phan, và trước khi cô kịp nhận ra, hắn đâm mạnh lưỡi dao vào ngực cô. Phan hét lên, âm thanh vang vọng trong căn nhà trống trải, nhưng chỉ thoáng chốc rồi im bặt. Cô ấy nhìn tôi, mắt mở to như không tin nổi. Tôi chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy nhẹ nhõm, Triệu kể lại với vẻ lạnh lùng, không chút hối hận.
Cô gục xuống nền nhà, hơi thở yếu dần. Nhưng hắn vẫn không dừng lại. Trong một hành động đầy tàn ác, Triệu tiếp tục đâm nhiều nhát vào người Phan, như thể muốn xóa sạch mọi dấu vết của cô trong cuộc đời hắn. Hắn nói, Tôi không thể để cô ấy rời bỏ tôi và sống một cuộc đời khác.
Triệu khai rằng hắn đứng nhìn thi thể cô trong một lúc lâu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Sau đó, hắn chợt nhận ra nếu để xác lại như vậy, hắn ta sẽ bị bắt ngay. Hắn cần phải phi tang. Đầu óc hắn, vốn đã quen với những suy nghĩ tàn ác, lập tức vạch ra một kế hoạch. Hắn nhớ đến cái ao nước và giếng nước ở gần nhà, nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để che giấu mọi thứ.
Hắn bình tĩnh kéo thi thể của Phan vào bếp, dùng con dao cắt rời tay, chân và đầu cô để dễ dàng phi tang. Mỗi nhát dao vang lên trong đêm tối, tạo thành một khung cảnh kinh hoàng và ghê rợn. Triệu kể lại từng bước với vẻ không cảm xúc, khiến các điều tra viên không khỏi rùng mình.
Sau khi phân xác, hắn bỏ tay chân vào một túi vải rồi mang ra ao nước cách đó hơn một dặm để vứt. Đầu của cô bị ném xuống giếng nước của làng, như một lời nhắn gửi rằng, hắn đã kết thúc mọi thứ. Phần thân, hắn nhét vào bao tải và ném xuống bể phốt sau nhà. Sau đó, hắn đốt những vật dụng cá nhân của cô như ô và túi xách để xóa sạch dấu vết.
Sau khi đã dọn dẹp mọi thứ, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn bước ra khỏi nhà, trả lại phòng thuê và lên kế hoạch rời khỏi Lệ Dương vào sáng sớm hôm sau. Trong lòng hắn, không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. Mọi thứ đã kết thúc, cô ấy không thể phản bội tôi nữa, hắn nói với vẻ tự mãn.
Khi các điều tra viên hỏi hắn có cảm thấy gì không khi giết một người từng rất thân thiết với mình, Triệu chỉ nhún vai, đôi mắt lạnh lùng. Hắn cho rằng mọi thứ hắn làm là để bảo vệ bản thân, rằng đó là cái giá mà Phan Quốc Linh phải trả vì phản bội hắn.
Với Triệu Minh Thế, việc sát hại và phân xác Phan Quốc Linh chỉ đơn giản là một hành động tự vệ, và là một cách giải thoát khỏi người đã phản bội hắn. Hắn không nhìn nhận đó là tội ác mà đơn thuần là một quyết định cần thiết. Những lời khai tàn nhẫn và lạnh lẽo này khiến cho mọi người trong phòng thẩm vấn không khỏi kinh hoàng. Đối với các điều tra viên, đây là bằng chứng cho thấy một kẻ sát nhân không chỉ máu lạnh, mà còn hoàn toàn không còn tính người.
Trong khi Triệu Minh Thế bị giam giữ, cảnh sát âm thầm triển khai một kế hoạch theo dõi và điều tra bí mật qua các tù nhân cùng phòng với hắn, hy vọng rằng những cuộc trò chuyện bất ngờ có thể khai thác thêm thông tin từ hắn. Chiến lược này nhanh chóng đem lại kết quả: sau vài ngày, một tù nhân thông báo với quản giáo rằng, Triệu từng khoe khoang về hai vụ giết người ở quê nhà mà chưa bao giờ bị bắt.
Thông tin này khiến các điều tra viên sửng sốt, lập tức liên hệ với phía cảnh sát Sơn Đông để xác minh, và điều tra lại các vụ án cũ trong khu vực. Họ phát hiện ra rằng, vào năm 1991 và 1995, tại huyện Thương Sơn đã từng xảy ra hai vụ án mạng mà hung thủ chưa bao giờ bị bắt giữ.
Khi bị thẩm vấn về các vụ án này, Triệu Minh Thế lúc đầu cố gắng chối tội, nhưng dưới sức ép liên tục của cảnh sát, hắn đành phải khai nhận. Vào cuối năm 1991, trong một cuộc cãi vã nhỏ với Trưởng ban trị an làng Triệu Học Thị, hắn bị giam giữ trái phép trong hơn mười ngày. Cảm giác bị sỉ nhục và căm thù đã khiến hắn ôm hận suốt nhiều năm. Sau khi được thả, hắn âm thầm lên kế hoạch trả thù.
Cuối năm 1991, hắn cùng người cháu là Triệu Học Cường lén vào nhà của Trưởng ban trị an, mang theo súng tự chế và bắn bốn phát súng, giết chết người đàn ông mà hắn oán giận. Hắn xem việc giết người này như một cách để xả hết những uất hận, và cảm giác được báo thù đã ăn sâu vào tâm lý méo mó của hắn, trở thành động lực cho các hành vi tàn ác sau này.
Vụ án thứ hai hắn thú nhận đã gây ra vào năm 1995. Do một mâu thuẫn nhỏ với người em họ là Phan Mãn Ý, Triệu Minh Thế đã lừa cậu bé 15 tuổi đến nghĩa địa trong làng với lý do tâm sự. Sau đó, hắn dùng dây thừng siết cổ cậu bé đến chết. Vụ án này đã khiến cho cảnh sát địa phương mất nhiều năm điều tra, nhưng không tìm ra thủ phạm. Khi thú nhận, Triệu Minh Thế không hề tỏ ra ăn năn mà còn cho rằng, cái chết của Phan Mãn Ý là cái giá phải trả cho những ai dám chống lại hắn.
Vào ngày xét xử, phòng xử án thành phố Lệ Dương chật kín người, từ các nhà báo, phóng viên đến người dân hiếu kỳ. Họ đã nghe về vụ án phân xác kinh hoàng, về tội ác không tưởng của Triệu Minh Thế và về cuộc điều tra kéo dài nhiều tháng. Sự tàn ác và lạnh lùng của hắn đã gây chấn động toàn bộ dư luận. Mọi người đến đây với mong muốn được tận mắt chứng kiến bản án dành cho kẻ sát nhân tàn độc này.
Triệu Minh Thế xuất hiện trong bộ áo tù màu xám, với đôi tay bị còng chặt. Gương mặt hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đôi mắt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, như thể mọi tội ác mà hắn đã gây ra không hề ảnh hưởng đến hắn. Các điều tra viên, người đã dành hàng tháng trời để điều tra vụ án, có mặt tại phiên tòa và nhìn hắn với vẻ cứng rắn, thậm chí không giấu nổi ánh mắt căm phẫn.
Bản cáo trạng được đọc lên, dài và đầy đủ chi tiết về các tội ác của Triệu Minh Thế, từ vụ giết Phan Quốc Linh đến những vụ án giết người từ nhiều năm trước. Các công tố viên trình bày từng bằng chứng, từng lời thú nhận và từng chi tiết được phát hiện qua các cuộc thẩm vấn căng thẳng. Mỗi tội ác đều mang dấu ấn của sự thù hận, của lòng ghen tuông và của mong muốn kiểm soát người khác một cách tàn bạo.
Cuối cùng, quan tòa tuyên án. Triệu Minh Thế bị kết án tử hình vì tội giết người có chủ đích, tội phân xác và các hành vi phạm tội khác. Đối với các điều tra viên, đây là sự kết thúc xứng đáng cho một hành trình khó khăn và nguy hiểm.
Triệu Minh Thế vẫn không phản ứng gì trước bản án, chỉ nhếch mép cười lạnh lùng khi bị áp giải ra khỏi tòa. Hắn dường như không quan tâm đến hình phạt sắp tới, và đó là điều khiến các điều tra viên thêm phần căm phẫn. Nhưng với họ, bản án tử hình là điều cần thiết để đem lại công lý và giải tỏa nỗi đau cho các nạn nhân và gia đình họ.
Tags
Kỳ án