Kỳ án về Cường - Bi kịch của người đàn ông trốn vợ đi gặp người tình cũ thời niên thiếu.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào tối ngày 11 tháng 5 năm 2013, Gia đình Cường vừa trở về nhà sau một ngày dài vui vẻ. Họ đã lái xe đưa con đi picnic ở vùng ngoại ô, nơi có cánh đồng xanh ngắt và bầu trời trong lành của huyện Tam Nguyên. Sự bình yên này đã giúp cho cả nhà Cường cảm thấy thoải mái, nhất là cậu con trai nhỏ, người đã chạy nhảy suốt ngày.
Cường ngồi trên ghế sofa, thưởng thức ly trà nóng, cảm nhận sự thư giãn của buổi tối sau một ngày bận rộn. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang, phá vỡ không gian yên tĩnh. Anh liếc nhìn màn hình và nhận ra tên người gọi: đó là Tiểu Quyên.
Tiểu Quyên là bạn học cũ từ thời trung học, một người bạn thân đã lâu không gặp. Họ từng có những kỷ niệm vui buồn, và cũng từng có một quá khứ chung với Trương Yến, là mối tình đầu của Cường. Mọi thứ đã qua từ lâu, nhưng chỉ cần nghe tên, Cường không khỏi thoáng cảm giác bối rối. Anh lưỡng lự trong vài giây trước khi nhấc máy.
A lô, Cường à! Tớ là Quyên đây. Cậu còn nhớ Yến không? Yến mới vừa về nước, chúng mình đang ở quán karaoke Lục Lạc. Cậu đến chơi một lát cho vui nhé!.
Cường khẽ thở dài. Anh từ chối một cách lịch sự, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: Xin lỗi, Quyên. Tớ đang ở nhà với vợ con. Để dịp khác nhé.
Nhưng lời mời không dừng lại ở đó. Tiểu Quyên tiếp tục nài nỉ, thuyết phục: Chỉ một lát thôi mà! Chúng mình bao năm rồi không gặp, còn Yến nữa. Cậu biết mà, cô ấy rất muốn gặp cậu.
Cường cảm thấy hơi lúng túng. Anh nhớ lại những kỷ niệm thời trung học với Yến, tình cảm đầu đời đã từng là tất cả với anh. Nhưng giờ đây, anh đã có gia đình, có con trai nhỏ, và anh biết điều này có thể khiến vợ không vui. Anh trả lời với giọng kiên quyết hơn: Thật sự không tiện đâu, Quyên à. Hẹn dịp khác nhé.
Cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng tiếng chuông điện thoại tiếp tục reo lên với những tin nhắn từ Quyên. Lời trách móc của cô bạn vì sự thờ ơ của anh, đã khiến cho Cường cảm thấy áy náy. Anh không muốn bị coi là người không nhiệt tình với bạn bè, nhưng đồng thời cũng không muốn làm tổn thương vợ. Thêm vào đó, trong lòng Cường vẫn còn chút gì đó day dứt mỗi khi nhớ đến Yến, là mối tình đầu không trọn vẹn.
Đồng hồ trên tường chỉ 22 giờ 45 phút. Áp lực từ quá khứ, cảm giác trách nhiệm với bạn bè và một chút cảm xúc xưa cũ len lỏi trong tâm trí. Cuối cùng, Cường quyết định: Mình sẽ đi một lát rồi về.
Anh bước vào phòng ngủ, nơi vợ đang ru con ngủ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: Anh sẽ ra ngoài một lát gặp bạn học cũ. Chắc chỉ tầm một tiếng thôi.
Vợ Cường quay lại, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên. Muộn thế này mà anh còn đi à? Ai vậy?
Cường cố gắng giữ giọng bình thường, giải thích một cách ngắn gọn: Tiểu Quyên, bạn cũ của anh. Cô ấy rủ anh ra karaoke một lát. Anh chỉ đi chút thôi.
Vợ anh khẽ gật đầu nhưng có vẻ không thoải mái. Cô không nói thêm gì, chỉ quay lại nhìn con trai đang ngủ say. Cường cảm thấy có chút nặng lòng nhưng anh đã quyết định. Anh lấy chìa khóa xe, bước ra cửa, và hứa sẽ quay về sớm.
Chiếc Volkswagen màu trắng lướt đi trên con đường tối om, đèn pha chiếu sáng một dải đường phía trước. Gió đêm mát lạnh thổi qua cửa kính, nhưng trong lòng Cường lại dâng lên một cảm giác không rõ ràng. Anh không biết rằng, đây sẽ là lần cuối cùng anh được nhìn thấy gia đình mình, lần cuối cùng anh được về nhà.
Đúng 23 giờ, Cường đến gần quán karaoke Lục Lạc, anh gọi điện cho Tiểu Quyên báo đã đến nơi.
Đêm hôm ấy trôi qua một cách nặng nề và đầy lo lắng. Trời đã khuya, nhưng Cường vẫn chưa về nhà. Vợ anh, chị Thu, ngồi lặng thinh bên bàn ăn, lòng đầy thấp thỏm. Mỗi giây phút trôi qua như một mũi kim đâm sâu vào tâm trí chị. Chiếc đồng hồ treo tường đều đặn điểm nhịp, như nhắc nhở về sự vắng mặt kỳ lạ của chồng.
Cường không phải là người chồng vô trách nhiệm, càng không phải là người dễ dàng bỏ qua việc liên lạc với gia đình, đặc biệt là khi anh đã ra ngoài muộn như thế này. Thông thường, dù điện thoại có sắp hết pin hay gặp trục trặc, Cường luôn tìm cách báo tin về nhà. Nhưng lần này, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Màn hình điện thoại vẫn tối đen, không chút phản hồi.
Chị Thu cố gắng gọi lại cho anh nhiều lần, nhưng chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại kéo dài trong vô vọng. Cảm giác bất an dần trở thành nỗi sợ hãi. Gần 2 giờ sáng, chị cố dỗ giấc ngủ để xua đi sự lo lắng, nhưng đôi mắt cứ trừng trừng nhìn lên trần nhà, đầu óc miên man nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra.
Vào sáng hôm sau, ngày 12 tháng 5 năm 2013, mặt trời đã lên cao, nhưng trong lòng chị Thu vẫn là một màn đêm vô tận. Cường không trở về, không có một lời nhắn nào để lại. Chị bắt đầu gọi điện cho những người bạn thân của anh, dò hỏi khắp nơi nhưng đều nhận được những cái lắc đầu. Tiểu Quyên, người bạn học cũ mời anh đi karaoke tối hôm trước, cũng không biết thêm thông tin gì. Cô nói rằng, Cường đã đến quán karaoke lúc 23 giờ 15 phút, nhưng chỉ đứng nói chuyện với cô một lúc rồi vội vã bỏ đi.
Sự mất tích của Cường nhanh chóng trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí chị Thu. Chị cùng người thân bắt đầu cuộc tìm kiếm khắp nơi, từ các bệnh viện, trạm xăng, các quán ăn khuya, thậm chí là những con hẻm nhỏ trong thành phố. Họ tìm kiếm trên mọi con đường mà Cường có thể đã đi qua, hỏi han những người lái xe ôm và bảo vệ các tòa nhà, nhưng không một ai nhìn thấy Cường hay chiếc xe của anh.
Thời gian dần trôi, bóng tối của đêm thứ hai lại bao trùm. Tất cả những nơi quen thuộc mà Cường thường lui tới đều đã được tìm kiếm kỹ lưỡng, nhưng không hề có một dấu vết nào. Vào ngày 13 tháng 5 năm 2013, khi Cường không xuất hiện tại cơ quan làm việc, chị Thu không còn kiềm chế được nữa. Chị bước vào đồn cảnh sát với tâm trạng rối bời, nước mắt chảy dài trên má, giọng nói nghẹn ngào: Chồng tôi mất tích, anh ấy đã đi từ tối hôm kia mà mãi không thấy về. Xin hãy giúp tôi!
Nhận được thông tin, cảnh sát lập tức bắt tay vào điều tra. Họ bắt đầu bằng việc xem xét mối quan hệ của Cường, tìm hiểu từ gia đình, bạn bè và đồng nghiệp. Sự tập trung nhanh chóng chuyển sang cuộc gặp gỡ với Tiểu Quyên tối hôm đó, người cuối cùng được biết đã gặp anh.
Tiểu Quyên bị mời đến để lấy lời khai. Cô khai nhận rằng, Cường đã đến trước cửa quán karaoke vào lúc 23 giờ 15 phút. Họ đã nói chuyện khoảng 10 phút. Cường tỏ ra lo lắng và không muốn vào quán. Anh nói rằng, anh đã cai rượu và không muốn để Trương Yến, mối tình đầu, biết mình đã đến. Sau đó, Cường chào cô và đi bộ ra chỗ để xe.
Nhưng có điều gì đó không ổn. Cảnh sát trích xuất camera an ninh gần quán karaoke để kiểm tra, nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào của chiếc Volkswagen màu trắng của Cường. Hình ảnh từ camera xung quanh không ghi nhận được cảnh chiếc xe của anh đi qua. Sự bí ẩn của việc chiếc xe không xuất hiện trong các đoạn phim giám sát tạo ra những nghi vấn đầu tiên.
Cảnh sát bắt đầu suy luận rằng: Cường đã đi đâu sau khi rời khỏi quán karaoke? Tại sao không có hình ảnh của anh? Liệu có ai đó đã theo dõi anh từ khi anh rời khỏi nhà? Có lẽ, anh đã bị kẻ xấu bắt giữ hoặc tấn công khi rời khỏi quán. Cảm giác về một điều gì đó nguy hiểm dường như đã bao phủ khắp nơi.
Điều tra viên quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm, trích xuất thêm hình ảnh từ các camera giám sát trên những con đường xung quanh. Họ cũng yêu cầu gia đình Cường cung cấp thêm thông tin về các mối quan hệ, và công việc của anh để tìm ra manh mối. Cuộc điều tra bắt đầu căng thẳng hơn, và bóng tối xung quanh vụ mất tích của Cường ngày càng trở nên dày đặc.
Liệu rằng, Cường đã bị ai đó theo dõi và tấn công, hay anh đã gặp phải một tai nạn khủng khiếp nào đó? Những câu hỏi dần chồng chất, và câu trả lời dường như vẫn còn xa vời.
Vào ngày 14 tháng 5 năm 2013, đã ba ngày trôi qua kể từ khi Cường mất tích. Không có bất kỳ dấu vết nào được tìm thấy, không một cuộc gọi, không một tin nhắn nào từ anh. Mỗi giây phút trôi qua, nỗi lo lắng trong lòng chị Thu càng tăng lên. Chị đã thức trắng suốt hai đêm liền, đôi mắt đỏ hoe và mệt mỏi. Nhưng chị không bỏ cuộc. Sáng hôm đó, một tia hy vọng lóe lên khi cảnh sát đề nghị chị kiểm tra biến động tài khoản ngân hàng của Cường, để tìm thêm manh mối.
Chị Thu, với đôi bàn tay run rẩy, nhanh chóng tìm đến chi nhánh ngân hàng gần nhà. Chị đến quầy giao dịch và yêu cầu kiểm tra chi tiết giao dịch gần đây của tài khoản Cường. Nhân viên ngân hàng nhập liệu vào máy tính, rồi bỗng nhiên ngẩng lên với vẻ mặt kinh ngạc.
Chị Thu, tôi vừa thấy hai giao dịch đáng ngờ, nhân viên ngân hàng thì thầm. Vào ngày 12 tháng 5 năm 2013, thẻ của anh Cường đã bị rút tiền hai lần tại hai cây ATM khác nhau. Lần đầu tiên là vào lúc 2 giờ 52 sáng, số tiền rút là 2.700 nhân dân tệ. Lần thứ hai vào lúc 19 giờ 47 phút tối, số tiền gần 10.000 nhân dân tệ.
Thông tin này như một cú đánh mạnh vào tâm trí chị Thu. Cường không bao giờ rút tiền vào giờ giấc kỳ lạ như vậy, nhất là giữa đêm khuya. Cảnh sát lập tức đến ngân hàng để xác minh, và trích xuất hình ảnh từ các camera giám sát tại hai cây ATM mà Cường bị rút tiền.
Từ hình ảnh camera an ninh, một phát hiện đáng sợ đã xuất hiện. Trong video, hai thanh niên khoảng 25 tuổi, đeo khẩu trang, xuất hiện trước cây ATM. Họ đang thực hiện giao dịch rút tiền bằng thẻ của Cường. Một người mặc áo trắng, người kia mặc áo tối màu. Cả hai trông lén lút, liên tục nhìn xung quanh, như sợ bị ai đó nhìn thấy. Đáng chú ý, chiếc xe mà họ lái đến là một chiếc xe màu trắng giống với chiếc Volkswagen của Cường, nhưng người lái không phải anh.
Cảnh sát ngay lập tức chuyển hướng điều tra. Việc có người khác rút tiền bằng thẻ của Cường cho thấy rằng, anh có thể đã gặp nguy hiểm. Điều tra viên Lý, người phụ trách vụ án, nhận định: Chúng ta cần xác định danh tính của hai thanh niên này. Họ có thể là chìa khóa giải mã vụ mất tích bí ẩn này.
Ban chuyên án được thành lập với nhiệm vụ ưu tiên, đó là truy tìm hai thanh niên trong đoạn băng ghi hình. Cảnh sát bắt đầu phân tích chi tiết các đoạn băng, cố gắng tìm ra những đặc điểm nhận dạng dù nhỏ nhất từ trang phục, dáng đi, cử chỉ để lần theo dấu vết của họ.
Trong khi đó, đội điều tra rà soát lại tất cả các camera giao thông trên các con đường mà chiếc Volkswagen có thể đã đi qua, hy vọng tìm được hình ảnh rõ hơn về biển số xe, hoặc dấu hiệu đặc biệt nào đó. Họ cũng đồng thời kiểm tra lịch sử giao dịch thẻ ngân hàng, để xem còn có những hoạt động nào khác đáng nghi hay không.
Vào sáng sớm ngày 15 tháng 5 năm 2013, một tin báo khẩn cấp từ thành phố Đồng Xuyên gửi về đồn cảnh sát huyện Tam Nguyên. Người dân địa phương phát hiện một chiếc xe hơi bị cháy ở một khe núi hoang vắng, cách xa khu dân cư. Ngọn lửa đã tàn lụi từ lâu, nhưng khói vẫn còn bốc lên âm ỉ trong không khí buổi sớm.
Nhận được tin báo, điều tra viên Lý và đội cảnh sát nhanh chóng xuất phát, chạy thẳng tới hiện trường. Chiếc xe bị cháy đen, lớp sơn trắng giờ chỉ còn lại là những mảng cháy xém, thân xe biến dạng, lốp xe tan chảy xuống mặt đất. Từng đốm tàn tro từ vụ cháy vẫn lẫn trong gió, lan tỏa mùi cháy khét lẹt cùng với mùi xăng hăng hắc. Gần đó, một chai Coca loại 1,25 lít được tìm thấy, bên trong chứa một chất lỏng có mùi xăng. Rõ ràng, chiếc xe đã bị đốt cháy có chủ đích.
Cảnh sát tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng chiếc xe và nhận thấy số khung xe vẫn còn sót lại, không bị thiêu rụi hoàn toàn. Sau khi đối chiếu với dữ liệu đăng ký xe, họ xác định đó chính là chiếc Volkswagen màu trắng của Cường. Thông tin này nhanh chóng được báo về cho chị Thu, và chị ngã quỵ khi biết tin, nước mắt rơi không ngừng. Hy vọng mong manh rằng Cường chỉ bị lạc hay bị giữ ở đâu đó, nay đã gần như tan biến.
Điều tra viên Lý hít một hơi thật sâu, cảm nhận được sự căng thẳng dâng lên trong lòng ngực. Anh biết rằng vụ việc này đã chuyển sang một cấp độ nghiêm trọng hơn. Anh chỉ đạo đội pháp y tiến hành thu thập mọi mẩu chứng cứ còn sót lại trong chiếc xe bị cháy, hy vọng tìm được bất kỳ dấu vết nào, dù là nhỏ nhất, để lần ra dấu vết của nghi phạm. Nhưng mọi đầu mối đều đã bị ngọn lửa phá hủy hoàn toàn. Không có dấu vân tay, không có ADN, không có bất kỳ bằng chứng vật chất nào để lại.
Lý đứng trước hiện trường, ánh mắt nhìn xa xăm về phía con đường mòn dẫn vào khe núi. Khu vực này vắng vẻ, ít người qua lại, nằm cách quốc lộ gần 2 ki lô mét, chỉ có một con đường mòn hẹp dẫn vào. Cảnh sát nhận định rằng, việc đốt xe ở đây không phải ngẫu nhiên. Đây là một địa điểm thuận lợi cho những kẻ muốn phi tang mà không bị ai phát hiện. Những nghi phạm có thể đã chọn nơi này vì sự hẻo lánh, khó tiếp cận, và không có camera giám sát nào gần đó.
Chúng ta cần xác định xem nghi phạm đã làm gì sau khi đốt chiếc xe, điều tra viên Lý nói với các cộng sự. Rất có thể họ đã sử dụng phương tiện khác để rời khỏi hiện trường.
Cảnh sát đã lập tức rà soát khu vực xung quanh khe núi để tìm bất kỳ manh mối nào. Họ phát hiện rằng, cách lối rẽ vào đường mòn khoảng 10 ki lô mét, có một camera giao thông. Hình ảnh trích xuất từ camera cho thấy vào lúc 2 giờ 57 phút sáng ngày 13 tháng 5 năm 2013, một chiếc xe màu trắng, rõ ràng là chiếc Volkswagen của Cường, đã đi qua đó. Một phút sau, một chiếc xe tối màu xuất hiện, dường như đang bám theo chiếc xe màu trắng.
Điều này làm dấy lên nghi vấn rằng, chiếc xe tối màu có thể là xe hỗ trợ, đưa nghi phạm rời khỏi hiện trường sau khi đốt xe. Đội điều tra tiếp tục kiểm tra camera giao thông tiếp theo, cách lối rẽ khoảng 6 km. Hình ảnh từ camera này cho thấy chiếc xe tối màu đi qua lúc 3 giờ 12 phút, nhưng không còn thấy chiếc xe màu trắng đâu cả.
Từ khoảng cách giữa hai camera là 16 ki lô mét và thời gian di chuyển chỉ 15 phút, điều tra viên Lý kết luận rằng, chiếc xe tối màu không có đủ thời gian để rẽ vào đường mòn và quay ra. Điều đó có nghĩa là chiếc xe này không liên quan đến vụ án; việc chạy sau chiếc Volkswagen của Cường có thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tuy nhiên, câu hỏi vẫn còn rằng, Những nghi phạm đã rời khỏi hiện trường bằng cách nào?
Khi kiểm tra camera xung quanh, thì cảnh sát phát hiện hai kẻ đo lên một chiếc xe buýt đang chạy về hướng thành phố Đồng Xuyên. Camera trên xe buýt ghi lại rõ nét hình ảnh của hai thanh niên, cả hai trông lờ đờ và kiệt sức. Dường như chúng đã thức trắng đêm. Người mặc áo trắng ngả lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền, trong khi người mặc áo xanh tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài nhưng cũng mệt mỏi không kém.
Chiếc xe buýt tiếp tục hành trình, lăn bánh qua những con đường dài và vắng lặng của thành phố Đồng Xuyên. Khi đến gần rạp chiếu phim lớn, khoảng 7 giờ sáng, thì hai thanh niên xuống xe. Camera từ các tòa nhà gần đó ghi lại cảnh chúng bước ra khỏi xe buýt, bước đi chậm chạp, giống như đang cố gắng trốn tránh sự chú ý.
Tại rạp chiếu phim, hai nghi phạm mất hút trong dòng người. Đây là nơi mà dấu vết của chúng bắt đầu biến mất. Cảnh sát lập tức tổ chức một cuộc tìm kiếm quy mô lớn quanh khu vực này. Họ kiểm tra tất cả các camera an ninh tại các con đường xung quanh rạp chiếu phim, cửa hàng, quán cà phê, và các khu dân cư lân cận. Tuy nhiên, việc truy tìm không hề dễ dàng. Khu vực xung quanh rạp chiếu phim là một mạng lưới đường phố phức tạp, đông đúc người qua lại, với rất nhiều ngã rẽ và hẻm nhỏ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Từng nhóm cảnh sát chia ra, rà soát từng góc phố, từng ngóc ngách. Đội đặc nhiệm nhận thấy rằng các camera giao thông trong khu vực đã ghi lại nhiều đoạn video về hai thanh niên này, nhưng hướng di chuyển của chúng quá khó đoán định. Chúng liên tục đổi hướng, đi ngược lại, rồi bất ngờ biến mất ở một góc phố đông đúc.
Sau vài giờ đồng hồ căng thẳng, một nhân viên giám sát phát hiện ra hình ảnh từ một camera cách rạp chiếu phim không xa. Chiếc xe taxi xuất hiện, và hai thanh niên bí ẩn ngồi ghế sau. Camera ghi lại rõ ràng biển số xe. Đội điều tra lập tức liên hệ với tài xế taxi để thu thập thông tin.
Anh tài xế taxi, vẫn còn hơi bối rối và lo lắng khi nghe tin cảnh sát tìm đến, kể lại rằng, anh đã chở hai thanh niên từ rạp chiếu phim đi ra ngoại ô. Anh nhớ rõ hai người này có vẻ rất mệt mỏi, ngồi trên xe mà vừa lên đã thiếp đi ngay lập tức. Khi xe đến gần khu vực miếu Thành Hoàng ở huyện Tam Nguyên, họ yêu cầu dừng lại và bước xuống.
Đội điều tra tức tốc đến miếu Thành Hoàng, hy vọng tìm thấy thêm manh mối. Khu vực này vốn là một nơi tĩnh lặng, ít người qua lại, và có nhiều ngôi nhà bỏ hoang xung quanh. Khi hỏi thăm người dân xung quanh, một bà lão bán hàng rong nhớ ra rằng, sáng hôm đó, bà đã nhìn thấy hai thanh niên trẻ tuổi, một người mặc áo trắng và người kia mặc áo xanh, đang lảng vảng gần đó. Người mặc áo xanh trông rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.
Sau khi dò hỏi thêm, thì cảnh sát phát hiện tên của người mặc áo xanh có vẻ giống một kẻ từng xuất hiện trên địa bàn trước đó. Một nhân chứng nhớ ra tên là Quách Lôi, sinh năm 1991, từng đi tù vì tội cướp tài sản. Lôi vừa được thả ra khỏi trại giam vào nửa năm trước. Tên này có tiền sử phạm tội bạo lực, và là đối tượng trong nhiều vụ án trấn lột nhỏ lẻ trước đây.
Quách Lôi không phải là kẻ xa lạ với lực lượng cảnh sát. Điều tra sâu hơn, họ phát hiện ra Lôi gần đây thường xuyên đi lại với Vương Huy, sinh năm 1988, bạn thân từ thời niên thiếu. Vương Huy cũng có tiền án, một kẻ nổi tiếng hung hăng và bạo lực. Cả hai đều thuộc dạng cộm cán trong giới tội phạm địa phương, đã ra tù không lâu và bị coi là mối đe dọa tiềm ẩn.
Vào ngày 23 tháng 5 năm 2013, cảnh sát đã quyết định triển khai một chiến dịch bắt giữ khẩn cấp. Từ sáng sớm, các đội cảnh sát đã chia nhau mật phục tại các điểm khả nghi xung quanh khu vực huyện Tam Nguyên. Thông tin về nơi ở của Quách Lôi được xác định, hắn ta lúc này đang trú ngụ tại một khách sạn nhỏ, không tên, nằm khuất trong con hẻm vắng.
6 giờ sáng, cảnh sát đột kích vào khách sạn. Quách Lôi vừa mở cửa bước ra, chưa kịp nhận ra điều gì thì đã bị các nhân viên công vụ bao vây và khống chế. Hắn ta không kịp phản kháng, chỉ kịp thốt lên một tiếng, Chuyện này là sao?, trước khi bị còng tay đưa lên xe.
Cùng lúc đó, một nhóm khác tiến đến nhà của Vương Huy. Khi cảnh sát xông vào, Huy vẫn đang ngủ say trong phòng ngủ. Hắn ta bị bắt giữ mà không kịp phản kháng. Trong khi bị dẫn giải đi, Huy nhìn chằm chằm vào các điều tra viên, ánh mắt không chút sợ hãi, thậm chí còn đầy vẻ thách thức.
Trong phòng thẩm vấn chật hẹp, không khí nặng nề bao trùm. Vương Huy, kẻ bị tình nghi chính trong vụ mất tích của Cường, ngồi bất động trên chiếc ghế kim loại lạnh lẽo. Đôi mắt hắn khép hờ, gương mặt không chút biểu cảm, như thể không hề bị đe dọa hay lo lắng trước tình huống này. Xung quanh hắn là một nhóm điều tra viên căng thẳng, tất cả đều đang chờ đợi từng lời hắn sắp thốt ra.
Một giờ đã trôi qua kể từ khi Huy được đưa vào phòng thẩm vấn, nhưng hắn ta không nói một lời. Mọi câu hỏi từ phía cảnh sát chỉ nhận lại sự im lặng đáng ngại. Điều tra viên Lý cố gắng kiểm soát sự nóng giận, nhìn thẳng vào mắt Huy, nói với giọng cứng rắn: Anh nghĩ rằng im lặng sẽ giúp anh thoát tội sao, Vương Huy? Anh và Quách Lôi đã làm gì Cường?
Vẫn giữ thái độ thờ ơ, Huy đột nhiên nhếch mép cười nhạt, rồi chậm rãi mở miệng: Các ông muốn tôi khai vụ nào trước?
Câu nói lạnh lùng này như một mũi dao đâm thẳng vào bầu không khí yên lặng của căn phòng. Mọi người sững sờ. Điều tra viên Lý lập tức nắm bắt cơ hội: Anh nói rõ hơn đi, vụ nào? Tất cả những gì anh biết.
Vương Huy bắt đầu kể, giọng hắn đều đều và vô cảm, như thể đang thuật lại một câu chuyện không liên quan đến chính mình.
Vào tối ngày 11 tháng 5 năm 2013, tôi và Quách Lôi đi lang thang trên đường, tìm kiếm mục tiêu để kiếm chút tiền. Khi đi ngang qua một con phố vắng, chúng tôi thấy chiếc Volkswagen màu trắng của Cường đỗ bên lề đường. Không có ai xung quanh. Chúng tôi tiến lại gần, vờ hỏi đường và gõ cửa xe.
Huy cười nhạt, đôi mắt hắn thoáng qua một ánh nhìn lạnh lẽo: Ban đầu, Cường chỉ định hạ cửa sổ xuống để trả lời, nhưng khi hắn vừa mở khóa xe, chúng tôi đã xông vào, dùng dao khống chế. Cường bất ngờ và hoảng sợ, nhưng chúng tôi đã nhanh chóng khống chế hắn, và bắt buộc hắn phải cung cấp mật mã thẻ ngân hàng.
Cảnh sát lắng nghe từng lời khai đầy chi tiết. Huy tiếp tục: "Chúng tôi lái xe đưa hắn đến một nơi vắng vẻ, gần một con đường mòn ít người qua lại. Sau khi thử rút tiền lần đầu tiên để kiểm tra xem mật mã có chính xác không, thấy mọi thứ đúng như lời hắn nói, chúng tôi đã giết Cường để bịt đầu mối.
Một khoảng im lặng rợn người bao trùm căn phòng. Điều tra viên Lý không thể tin được sự bình thản của Huy khi kể lại những hành động tàn ác mà hắn đã gây ra. Các anh đã làm gì với thi thể của Cường? Lý hỏi, giọng khàn đi vì căng thẳng.
Huy mỉm cười khẽ: Chúng tôi chôn xác hắn gần nơi chúng tôi đốt chiếc xe. Đó là một khu vực hoang vắng, không ai qua lại. Sau khi đốt xe phi tang, chúng tôi rời khỏi đó, đi bộ về phía cây xăng và lên xe buýt.
Nhưng câu chuyện của Huy không dừng lại ở đó. Hắn tiếp tục với một sự vô cảm đáng sợ: Chúng tôi quay lại thành phố Đồng Xuyên, nghĩ rằng cảnh sát sẽ không thể lần ra dấu vết. Nhưng chúng tôi cần thêm tiền để bỏ trốn, nên quyết định tiếp tục kiếm mục tiêu mới.
Vào rạng sáng ngày 22 tháng 5 năm 2013, khi đang lảng vảng trên đường phố, chúng nhìn thấy hai người phụ nữ đang đi bộ trên vỉa hè. Chúng tôi nhận ra đây là cơ hội tiếp theo, Huy nói tiếp, giọng điệu lạnh lùng. Đó là hai nữ tiếp viên karaoke, Chu Quan Lan, 18 tuổi, và Thịnh Đông Mai, 28 tuổi. Chúng vừa tan ca, trên đường về nhà trọ.
Chúng tôi tiến lại gần, chặn đường và kéo hai người phụ nữ lên xe, dùng dao đe dọa. Họ kêu la, van xin, nhưng chúng tôi không quan tâm. Chúng tôi lái xe đến một khu vực hoang vắng khác, xa trung tâm thành phố, nơi không ai nghe thấy tiếng kêu cứu. Huy kể lại chi tiết một cách lạnh lùng, không có một chút biểu hiện ăn năn.
Chúng tôi lấy tất cả tài sản của họ, điện thoại, tiền bạc, trang sức, rồi trói họ lại. Sau đó, chúng tôi đã giết họ để tránh việc bị phát hiện, Huy nói, mắt hắn ánh lên vẻ thản nhiên đến kinh tởm.
Những lời khai của Huy đã khiến cho tất cả điều tra viên cảm thấy rùng mình. Đôi mắt hắn ta không hề có một chút cảm xúc nào, cứ như thể hắn đang kể về một câu chuyện tầm thường, vô thưởng vô phạt.
Huy dừng lại một chút, rồi nhìn chằm chằm vào điều tra viên Lý: Chúng tôi không định dừng lại ở đó. Định ra tay thêm vài vụ nữa để kiếm tiền rồi trốn ra nước ngoài. Nhưng không ngờ các ông lại nhanh như vậy.
Điều tra viên Lý và các đồng nghiệp của anh nhận ra rằng, họ đang đối mặt với một kẻ giết người hàng loạt, và vụ án của Cường chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Những kẻ thủ ác này đã không có chút hối lỗi, không sợ hãi trước cái chết, và chỉ muốn gây thêm nhiều đau thương hơn nữa.
Vào ngày 12 tháng 6 năm 2013, phiên tòa xét xử Quách Lôi và Vương Huy chính thức bắt đầu. Phòng xử án chật kín người, không khí căng thẳng bao trùm. Các bị cáo được dẫn vào với gương mặt lạnh lùng và không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Quách Lôi, người có thân hình nhỏ thó, ngồi cạnh Vương Huy, một người cao to với vẻ ngoài lầm lì. Cả hai đều tỏ ra bình thản, dường như không hề hối lỗi về những gì đã làm.
Thẩm phán trưởng, ông Trương Khải Minh, lên tiếng mở đầu phiên tòa. Ông đọc rõ cáo trạng, trong đó nêu rõ tội danh của Quách Lôi và Vương Huy: giết người có chủ ý, cướp tài sản, phi tang chứng cứ và tàng trữ vũ khí trái phép. Ông nhấn mạnh rằng, đây là vụ án có tính chất cực kỳ nghiêm trọng, và cần phải được xử lý đúng mức để đảm bảo công lý.
Sau nhiều giờ tranh luận, thẩm phán Trương Khải Minh tuyên bố kết thúc phần tranh luận, và chuẩn bị bước vào phần tuyên án. Ông nhấn mạnh rằng, tòa án đã xem xét kỹ lưỡng các bằng chứng và nhận thấy không có tình tiết nào giảm nhẹ cho các bị cáo.
Tòa án nhận định rằng : Các hành vi của Quách Lôi và Vương Huy không chỉ xâm phạm nghiêm trọng đến tính mạng của các nạn nhân, mà còn gây ra nỗi sợ hãi cho toàn xã hội. Những hành vi này được thực hiện một cách có tổ chức, tàn nhẫn và có chủ ý rõ ràng. Không thể có bất kỳ sự khoan hồng nào cho những kẻ giết người lạnh lùng, vô cảm như vậy.”
Cuối cùng, tòa tuyên phạt Quách Lôi và Vương Huy án tử hình vì tội giết người có chủ ý, cướp tài sản và phi tang chứng cứ. Bản án này được xem là thích đáng cho những tội ác khủng khiếp mà chúng đã gây ra.
Khi nghe đến bản án, Quách Lôi cúi đầu, mắt rưng rưng, nhưng không dám nhìn lên. Còn Vương Huy vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không hề biểu lộ cảm xúc nào. Chúng tôi đáng bị thế này, nhưng không hối hận, Huy nói, giọng nói khẽ vang lên trong không gian phòng xử án, khiến những người xung quanh càng thêm phẫn nộ.
Tags
Kỳ án