Thi Thể Trong Nhà Máy Hoang Và Chuỗi Bi Kịch Của Phụ Nữ Đi Một Mình Về Đ...

Kỳ án về gã sát nhân hàng loạt thích đâm vào ngực phụ nữ.




Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.




Vào đêm ngày 30 tháng 5 năm 1992, khoảng 23 giờ 30 phút, một tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai giữa không gian tĩnh lặng tại đồn cảnh sát Thái Từ Kiều. Đồn trưởng Hàn Trường đang chuẩn bị đi tuần tra đêm cùng đội của mình, thì nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ một công nhân nhà máy sơn cũ. Giọng nói run rẩy và đứt quãng qua điện thoại báo cáo rằng, có một người phụ nữ bị sát hại ngay tại lối vào nhà máy bỏ hoang. Chưa đầy mười phút sau, đèn pha của hai chiếc xe cảnh sát lóe sáng, lao vút qua những con phố vắng người, hướng thẳng tới nhà máy sơn.

Khi đến nơi, thì đội cảnh sát đối diện với một cảnh tượng ghê rợn. Trước mắt họ là xác của một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, dựa lưng vào bức tường gạch cũ, bị nước mưa làm ẩm ướt, những viên gạch vỡ vương đầy rêu mốc. Đôi mắt vô hồn của nạn nhân mở to, như thể đang nhìn thẳng vào khoảng không tối tăm vô định trước mặt. Vết máu từ ngực trái đã thấm đẫm qua chiếc váy hoa mùa hè, chảy thành một dòng dài đỏ tươi trên mặt đất lẫn vào nước mưa, lan ra thành một vũng nhỏ màu đen dưới ánh đèn pin.

Chúng ta phải phong tỏa hiện trường ngay! Hàn Trường ra lệnh, giọng nói đanh thép nhưng vẫn thể hiện sự căng thẳng.

Nhân viên pháp y nhanh chóng tiếp cận nạn nhân, và cẩn thận kiểm tra từng chi tiết. Một con dao nhọn, dài khoảng 20 cen ti mét, cắm sâu vào ngực trái, lưỡi dao đâm thẳng vào tim, cho thấy nạn nhân đã chết tức thì do mất máu cấp. Khi nhìn kỹ hơn, cảnh sát phát hiện bên trong chiếc tất ở chân phải của nạn nhân có một số tiền lẻm, đó là 21 nhân dân tệ. Đồn trưởng Hàn Trường nhíu mày. Đây là một chi tiết lạ lùng và khác biệt.

Trong những năm đầu thập niên 1990, phụ nữ ở Quý Dương thường giấu tiền lẻ trong tất, mỗi khi ra ngoài vào buổi tối để phòng trường hợp bị cướp. Vậy mà tiền bạc và đồng hồ đeo tay trái của nạn nhân vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu của sự cướp bóc. Động cơ của kẻ sát nhân có vẻ không phải vì tài sản.

Cảnh sát cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách của hiện trường. Những dấu chân không rõ ràng in hằn trên lớp bùn đất, nhưng bị che lấp một phần bởi cơn mưa vừa qua. Không có bất cứ một giấy tờ nào trên người nạn nhân có thể xác định danh tính. Đội pháp y tiến hành thu thập các dấu vết, từ những mẩu tóc lạ, mảnh vải rách, đến các vệt máu nhỏ cách xa hiện trường chính, tất cả đều có thể là manh mối quý giá.

Câu hỏi lớn hiện ra trước mắt: người phụ nữ này là ai? Hàn Trường đứng lặng một lúc, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng chi tiết của hiện trường. Ông hiểu rõ rằng, nếu không sớm tìm ra danh tính nạn nhân, vụ án sẽ càng thêm phức tạp.



Một tuần trôi qua kể từ khi thi thể của người phụ nữ vô danh được tìm thấy tại lối vào nhà máy sơn bỏ hoang. Thành phố Quý Dương chìm trong sự hoang mang và lo lắng. Các bản tin trên truyền hình, báo chí, và đài phát thanh liên tục nhắc nhở người dân cảnh giác, trong khi cảnh sát vẫn miệt mài điều tra, mong sớm tìm ra manh mối về kẻ thủ ác.

Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực không ngừng nghỉ, thân thế của người phụ nữ xấu số cũng được xác định. Nạn nhân tên là Vương Mai, 29 tuổi, đến từ thành phố An Thuận. Vương Mai chuyển đến Quý Dương vài năm trước để tìm việc làm, cô là một người hiền lành, kín tiếng, không giao du nhiều với người xung quanh. Các đồng nghiệp mô tả cô là người chăm chỉ, ít nói, và dường như không có mâu thuẫn với bất kỳ ai. Ai cũng ngỡ ngàng trước cái chết đầy bí ẩn và tàn nhẫn của cô.

Cô ấy không có kẻ thù nào cả, tại sao lại bị giết như thế? Một người bạn của Mai nói với giọng nghẹn ngào khi cảnh sát đến hỏi thăm.

Cuộc điều tra tiếp tục rơi vào bế tắc. Không có bất kỳ dấu vết nào dẫn đến hung thủ. Không có động cơ rõ ràng. Và rồi, sự yên bình giả tạo của thành phố lại bị phá vỡ bởi một cái chết khác.

Vào ngày 29 tháng 6, khi màn đêm vừa buông xuống, thì một vụ án mạng nữa lại xảy ra. Một phụ nữ tên là Lý Hoa, 30 tuổi, bị sát hại trên cầu đường sắt ở Thái Từ Kiều. Đó là một đêm tối mịt mù, và không ai chứng kiến điều gì đã xảy ra. Lý Hoa vốn là người từ huyện Khai Dương, đã đến Quý Dương để buôn bán trái cây. Những người quen biết cô đều nhận xét Hoa là người tốt bụng, vui vẻ và hòa đồng. Cô không hề có kẻ thù.

Xác của Hoa được phát hiện vào lúc 22 giờ 30 phút, cơ thể bị đâm một nhát dao duy nhất vào ngực trái, và vết đâm sâu đến tim. Mọi thứ xảy ra nhanh chóng và quá tàn nhẫn. Đôi mắt Hoa mở trừng trừng, lộ rõ vẻ kinh hoàng cuối cùng trước khi từ giã cõi đời. Chiếc giỏ đựng trái cây vẫn còn nguyên, không bị xáo trộn. Tiền bạc và tư trang của cô cũng không mất đi. Một lần nữa, cảnh sát xác nhận đây không phải là một vụ cướp.

Sự trùng hợp đáng ngại bắt đầu hiện lên rõ ràng. Vụ án của Lý Hoa có nhiều điểm tương đồng với cái chết của Vương Mai, nạn nhân là một phụ nữ trẻ, đã bị giết vào khoảng 22 giờ, không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục hay cướp bóc. Cách thức giết người tương tự nhau, một nhát dao đâm sâu vào ngực trái. Hung thủ dường như rất thông minh và tàn nhẫn, cố tình chọn những nơi vắng vẻ, và ít người qua lại để ra tay.

Khi cảnh sát còn đang lúng túng trước hai vụ án mạng chưa tìm ra lời giải, thì một cái chết khác lại xảy ra. Ngày 13 tháng 7, thi thể của một phụ nữ trẻ khác được phát hiện tại bờ sông Thái Từ Kiều, trong một khu vực hẻo lánh, đầy cỏ dại và rác thải. Lúc này, sự hoảng sợ trong cộng đồng dân cư đã lên đến đỉnh điểm.

Nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng thi thể đã bắt đầu phân hủy, khuôn mặt biến dạng do nước sông bào mòn. Đội pháp y mất hơn nửa tháng để xác định danh tính của nạn nhân, đó là Đới Phi, 31 tuổi, quê ở đặc khu Lục Chi. Đới Phi, cũng giống như các nạn nhân trước, là một người đến từ nơi khác đến Quý Dương để làm việc. Cô được mô tả là người trầm lặng, ít nói, không có kẻ thù.

Cái chết của Đới Phi mang đầy đủ những dấu hiệu chung của hai vụ án trước, đó là một nhát dao đâm vào ngực trái, không có dấu hiệu bị cướp bóc hay xâm hại tình dục. Đôi mắt Đới Phi, giờ đây đã mờ đục, cũng như của Vương Mai và Lý Hoa, đều mở trừng trừng như đang cố gắng nhìn rõ kẻ đã ra tay tàn nhẫn.

Cảnh sát họp khẩn cấp, nhận ra rằng tất cả các vụ án đều xảy ra trong khu vực Thái Từ Kiều, vào khoảng thời gian tối muộn, từ 22 giờ đến 23 giờ. Tất cả nạn nhân đều là phụ nữ trẻ từ nơi khác đến, không có mối quan hệ với nhau, và không ai bị cướp tài sản. Điểm chung rõ ràng nhất là cách thức giết người, một nhát dao đâm xuyên ngực trái, vị trí chính xác giữa xương sườn thứ hai và thứ ba, cho thấy hung thủ cao lớn và có sức mạnh vượt trội.

Cảnh sát bắt đầu lo lắng trước viễn cảnh về một kẻ giết người hàng loạt đang lẩn khuất trong thành phố. Hàn Trường, đồn trưởng đồn cảnh sát Thái Từ Kiều, ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc, những bản báo cáo chất đầy trên bàn. Ông biết rõ rằng, thời gian không đứng về phía họ. Kẻ sát nhân đang ở đâu đó ngoài kia, vẫn tiếp tục săn đuổi con mồi, và mỗi ngày trôi qua, sự hoảng loạn của người dân càng lớn dần.

Chúng ta không thể để kẻ đó tiếp tục giết người, Hàn Trường nói, ánh mắt kiên quyết. Phải tìm ra hắn, trước khi có thêm một nạn nhân nữa.

Đội cảnh sát bắt đầu triển khai các biện pháp an ninh nghiêm ngặt hơn tại Thái Từ Kiều, tăng cường tuần tra ban đêm, kiểm tra kỹ lưỡng mọi ngóc ngách, mọi con đường vắng vẻ. Nhưng kẻ sát nhân vẫn như một bóng ma, biến mất trong đêm tối, không để lại một dấu vết rõ ràng nào.

Vào ngày 25 tháng 7, trời đã dần về chiều, khi đội cảnh sát tại đồn Thái Từ Kiều nhận được một thông báo mới từ bệnh viện thành phố. Một phụ nữ tên là Châu Lợi, đã được cứu sống sau khi bị tấn công cách đây không lâu. Cô là người duy nhất sống sót trong chuỗi vụ án bí ẩn, và đẫm máu gần đây. Cảnh sát hy vọng lời khai của Lợi sẽ cung cấp manh mối quan trọng để truy tìm kẻ sát nhân.

Lợi bước vào phòng thẩm vấn với vẻ mặt vẫn còn hoảng loạn, đôi mắt mở to, và ánh nhìn lấm lét. Cô mặc chiếc áo khoác dày để che giấu vết thương ở ngực. Tay cô run rẩy khi cầm cốc nước, dường như vẫn chưa thể hoàn hồn sau những gì đã xảy ra.

Lợi, cô có thể kể lại chuyện đã xảy ra tối hôm đó không? Đồn trưởng Hàn Trường bắt đầu bằng giọng nói dịu dàng, mong muốn trấn an cô gái.

Lợi hít một hơi thật sâu, giọng nói còn yếu ớt, đứt quãng. Tối hôm đó, khoảng 21 giờ, tôi đi bộ từ nhà hàng về nhà trọ, qua con đường nhỏ phía sau công viên. Trời tối lắm, đường thì vắng. Tôi thấy hơi sợ nên bước nhanh hơn. Đột nhiên có ba thanh niên xuất hiện từ đâu, họ chặn tôi lại đòi tiền."

Ba thanh niên? Hàn Trường nhíu mày, ghi chép nhanh chóng. Rồi sau đó thế nào?

Vâng, họ đòi tiền, tôi không có nhiều tiền mặt. Tôi chống cự, rồi một trong số họ rút dao ra. Tôi nhớ mình đã hét lên, nhưng mọi thứ mờ dần sau đó. Lợi dừng lại, bàn tay cô run lên, nước mắt trào ra. Khi tỉnh dậy, tôi đã ở bệnh viện.

Tuy nhiên, lời khai của Châu Lợi dường như không khớp với những gì cảnh sát thu thập được từ hiện trường. Bác sĩ pháp y cho biết rằng, vết thương của Lợi khá đặc biệt, đó là một nhát đâm từ trên xuống dưới, hướng từ ngực trái sang phải, rất giống với những vết thương của ba nạn nhân đã chết. Hơn nữa, vết đâm chỉ có một, rất sâu và chính xác, cho thấy hung thủ không phải là một kẻ tấn công thiếu kinh nghiệm.

Cảnh sát quyết định triệu tập Lợi lại để thẩm vấn thêm. Lần này, sự bất nhất trong lời khai của cô bắt đầu hiện rõ. Đồn trưởng Hàn Trường ngồi đối diện với Lợi, ánh mắt sắc bén nhưng không hề áp lực.

Lợi, chúng tôi đã kiểm tra và phát hiện một số điểm không khớp trong lời khai của cô. Cô chắc chắn rằng, mình bị ba thanh niên tấn công chứ? Ông hỏi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy nghi ngờ.

Lợi cúi đầu, mắt nhắm lại, hơi thở dồn dập. Tôi, Tôi không chắc nữa, cô thì thào, giọng nói run rẩy. Mọi thứ lúc đó quá nhanh, Tôi chỉ nhớ đau đớn, rất nhiều máu. "

Đồn trưởng Hàn Trường không để lỡ cơ hội. Lợi, hãy cố nhớ lại, không có ba thanh niên nào cả, đúng không? Chỉ có một người.

Lợi im lặng trong vài giây dài đằng đẵng. Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài trên má. Đúng, chỉ có một người, đó là một người đàn ông.

Người đàn ông đó là ai? Hàn Trường gặng hỏi, sự kiên nhẫn trong giọng nói đã dần mất đi.

Ông ấy, ông ấy tên là Trần Đức Lâm, Lợi run rẩy nói. Tôi đã gặp ông ấy tình cờ gần công viên, vào tối ngày 5 tháng 6.

Mọi ánh mắt trong phòng thẩm vấn đều tập trung vào Lợi, không khí như đặc quánh lại. Lâm đã nói gì với cô? Hàn Trường hỏi.

Hắn nói rằng, hắn biết bạn gái mình ở trọ gần đó và rủ tôi đi cùng để giới thiệu. Tôi, tôi tin lời hắn vì tôi từng biết ông ấy qua một người bạn. Hắn tỏ ra lịch sự, rất thân thiện, Lợi nói, giọng cô càng lúc càng nhỏ dần.

Khi đến đoạn đường vắng, ông ta đã làm gì?

Lợi nắm chặt hai tay, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Hắn đột nhiên dừng lại,  rồi bất ngờ rút dao đâm vào ngực tôi. Tôi đau đớn và gục ngã, Hắn sau đó kiểm tra hơi thở của tôi rồi bỏ chạy.

Câu chuyện của Lợi khiến cả phòng im phắc. Đồn trưởng Hàn Trường hiểu rằng, họ vừa nghe được một manh mối vô cùng quan trọng. Một lần nữa, cái tên Trần Đức Lâm xuất hiện, và lần này, không phải như một người xa lạ.

Lợi, cô có biết thêm gì về Trần Đức Lâm không?

Hắn ta đến từ An Thuận. Tôi gặp hắn lần đầu tiên ở gần ga xe lửa, hắn tự nhận là quân nhân xuất ngũ, đang kinh doanh, tỏ ra rất hào phóng và luôn gần gũi với phụ nữ trẻ.

Những từ cuối cùng của Lợi như một hồi chuông báo động vang lên trong tâm trí của Hàn Trường. Ông lập tức ra lệnh cho đội cảnh sát mở rộng điều tra về người đàn ông bí ẩn này. Cuộc săn lùng hung thủ bắt đầu. Lần này, họ đã có một tên và một gương mặt để tìm kiếm.

Nhưng Hàn Trường hiểu rõ rằng, với một kẻ tinh quái và đầy thủ đoạn như Trần Đức Lâm, thời gian không còn nhiều. Kẻ sát nhân vẫn còn tự do, và ai biết liệu hắn ta có đang lên kế hoạch cho vụ giết người tiếp theo?.

Người đàn ông tên Trần Đức Lâm, người vừa được Châu Lợi nhắc đến, không chỉ là một cái tên bình thường mà, còn chứa đựng cả một quá khứ đầy đen tối và phức tạp. Thực ra, Trần Đức Lâm chỉ là một trong những cái tên giả, mà hắn sử dụng để che giấu danh tính thật của mình, tên là Trần Đức Tiêu, 42 tuổi, quê tỉnh Vân Nam, một kẻ có lý lịch đen đủi, với nhiều tiền án tiền sự về tội lừa đảo và tham ô.

Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo của tỉnh Vân Nam, Trần Đức Tiêu đã sớm tỏ ra là một người có trí tuệ, thông minh, nhưng lại không có chí hướng làm ăn lương thiện. Vào những năm đầu thập niên 1970, hắn ta gia nhập một đội sản xuất nông nghiệp với vai trò quản lý kho vật tư. Ban đầu, Tiêu tạo dựng hình ảnh một cán bộ chăm chỉ, trách nhiệm, và luôn sẵn lòng giúp đỡ người dân. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài tử tế đó, hắn tat lại nuôi dưỡng những ý đồ đen tối, lợi dụng lòng tin của mọi người để chiếm đoạt tiền bạc.

Từ năm 1972 đến 1974, Trần Đức Tiêu lừa đảo năm đội sản xuất ở quê nhà, chiếm đoạt tổng cộng 9.550 nhân dân tệ, với lý do giúp dân làng mua phân bón. Đó là số tiền khổng lồ vào thời điểm mà lương trung bình chỉ có từ 20 đến 30 nhân dân tệ một tháng. Sau khi kế hoạch bị bại lộ, cảnh sát địa phương bắt giữ hắn ta, và hắn đã bị kết án 20 năm tù giam vào năm 1974. Thế nhưng, vào năm 1980, Tiêu được giảm án vì lý do bản án quá nặng, và được phóng thích sớm hơn thời hạn.

Ra tù, Trần Đức Tiêu dường như không hề có ý định quay đầu làm lại cuộc đời. Thay vào đó, hắn tat tiếp tục sa đà vào những trò lừa đảo phức tạp và tinh vi hơn. Hắn đi khắp nơi, từ Vân Nam đến các thành phố lân cận, luôn tự nhận mình là một quân nhân xuất ngũ, hay một doanh nhân thành đạt để tiếp cận những người nhẹ dạ cả tin. Hắn ta sử dụng giấy tờ giả để vay tiền, ký hợp đồng kinh doanh ma, rồi nhanh chóng biến mất với số tiền chiếm đoạt.

Vào năm 1989, Trần Đức Tiêu lợi dụng lòng tin của một người bạn thân, hỏi vay 118.000 nhân dân tệ để đầu tư kinh doanh. Sau khi có được tiền, hắn ta đã biến mất không một dấu vết, để lại bạn bè và gia đình trong cảnh khốn đốn. Cuộc sống của Tiêu từ đây trở thành một cuộc trốn chạy liên tục. Năm 1990, hắn ta đã chuyển đến thành phố Tuân Nghĩa, nơi hắn ta tỏ ra hào phóng với những người xung quanh, tạo dựng mối quan hệ và lòng tin với nhiều người. Sau một thời gian, Tiêu dùng giấy tờ giả mạo để vay mượn tổng cộng 20.800 nhân dân tệ từ những người quen, rồi biến mất như một bóng ma.

Vào tháng 5 năm 1991, Tiêu chuyển đến An Thuận và bắt đầu cuộc sống mới dưới cái tên Trần Đức Lâm. Hắn ta bắt đầu tiếp cận các phụ nữ trẻ, thường là những người đến từ nơi khác, không có gia đình hay người thân bên cạnh. Với dáng người cao lớn, đeo kính, và luôn mặc bộ quần áo quân đội cũ, Tiêu dễ dàng tạo dựng hình ảnh một người đàn ông lịch lãm, chính trực và hào phóng. Hắn ta tiếp tục chiêu trò cũ, dụ dỗ, lừa đảo tiền bạc từ những người phụ nữ nhẹ dạ cả tin.

Vào ngày 27 tháng 7, tổ chuyên án từ Quý Dương đã có mặt tại thành phố An Thuận. Nơi đây là điểm khởi đầu của chuỗi vụ án mạng kỳ bí và tàn bạo đã gây chấn động cả vùng. Những con phố nhỏ, ngõ ngách đầy rêu phong và hơi lạnh ẩm ướt của An Thuận, dường như cũng phần nào phản ánh bầu không khí u ám của cuộc điều tra.

Đồn trưởng Hàn Trường cùng đội điều tra đến gặp cảnh sát địa phương để tìm hiểu thêm về Trần Đức Lâm, hay đúng hơn là Trần Đức Tiêu. Họ muốn lật lại vụ án mạng chưa có lời giải đáp của Tiểu Ngũ, thanh niên hơn 20 tuổi bị sát hại gần đường sắt vào tháng 6 năm 1991. Đây chính là manh mối quan trọng đầu tiên dẫn tới Lâm, người mà họ tin có liên quan đến chuỗi giết người hàng loạt tại Quý Dương.

Trung úy Mạnh Khang, người phụ trách vụ án của Tiểu Ngũ, nhớ lại đêm tháng Sáu năm ngoái, khi ông và đội của mình được gọi đến hiện trường. Tiểu Ngũ, với cơ thể đầy máu, nằm gục giữa các thanh đường ray lạnh lẽo, đôi mắt mở trừng trừng trong kinh hoàng. Vết thương duy nhất nhưng chí mạng ở ngực trái, một nhát dao đâm sâu, chuẩn xác, xuyên qua xương sườn thứ hai và thứ ba, khiến tim bị thủng. Không có nhân chứng, không có dấu vết gì cụ thể, chỉ có vết chân mờ nhạt do mưa và bùn đất che lấp. Cảnh sát An Thuận kết luận rằng ,đây là một vụ giết người có chủ ý, nhưng không thể tìm ra thủ phạm.

Những điểm tương đồng kỳ lạ giữa vụ án của Tiểu Ngũ và ba vụ án mạng ở Quý Dương khiến tổ chuyên án không thể bỏ qua. Hàn Trường lập tức yêu cầu xem lại toàn bộ hồ sơ vụ án của Tiểu Ngũ, bao gồm các ghi chép về nhân chứng, lời khai, và những manh mối đã từng bị bỏ sót. Ông cùng đội điều tra ngồi lại trong căn phòng nhỏ, mở ra từng trang tài liệu cũ kỹ, từng dòng chữ đã ngả màu với thời gian, cố gắng tìm kiếm sự liên kết.

Qua các cuộc phỏng vấn với người dân địa phương và những người có liên hệ với Tiểu Ngũ, đội điều tra phát hiện ra một chi tiết quan trọng, Tiểu Ngũ vốn là một kẻ nổi tiếng với những phi vụ mờ ám, đặc biệt trong việc bắt cóc và buôn bán phụ nữ. Hắn nợ tiền rất nhiều người, trong đó có một khoản nợ lớn với một người đàn ông lạ mặt cao lớn, đeo kính, thường xuyên mặc quần áo quân đội, tên là Trần Đức Lâm.

Người dân quanh khu vực ga xe lửa xác nhận rằng, họ từng thấy Tiêu thường xuyên qua lại với những phụ nữ trẻ, và dường như có quan hệ khá thân thiết với Tiểu Ngũ trước khi anh ta chết. Một số cô gái nhớ rõ Tiêu vì hắn rất khéo léo, lịch sự, và biết cách thu hút phụ nữ bằng những lời nói ngọt ngào và những bữa ăn tối xa hoa.

Anh ấy thường nói mình là một doanh nhân giàu có, một quân nhân xuất ngũ có kinh nghiệm thương trường, một cô gái nhớ lại. Hắn luôn mời chúng tôi đi ăn, tặng quà và tỏ ra hào phóng. Nhưng chúng tôi không biết gì nhiều về quá khứ của anh ấy.

Những thông tin này đủ để làm sáng tỏ phần nào về mối quan hệ giữa Tiêu và Tiểu Ngũ. Có vẻ như hai người đã có một mối liên hệ nào đó liên quan đến tiền bạc. Tiêu đã cho Tiểu Ngũ vay 7.000 nhân dân tệ để giúp hắn ta thực hiện các phi vụ phạm pháp, nhưng sau đó Tiểu Ngũ lại quỵt nợ và thậm chí còn có kế hoạch sát hại Tiêu để xóa sạch dấu vết.

Cảnh sát bắt đầu nhận ra một bức tranh đen tối hơn nhiều, đó lầ Tiêu không chỉ là một kẻ lừa đảo thông thường. Hắn ta đã tham gia vào nhiều hoạt động tội phạm nghiêm trọng, bao gồm cả những vụ giết người có tính toán. Vụ sát hại Tiểu Ngũ rõ ràng không chỉ là một vụ trả thù cá nhân, mà còn là bước đầu tiên trong chuỗi giết người của hắn.

Dựa trên những lời khai của các cô gái từng gặp Lâm, cảnh sát quyết định phác thảo chân dung của hắn để nhận dạng. Các mô tả rất nhất quán, đó là một người đàn ông cao khoảng 1,8 mét, đeo kính, thường mặc quần áo quân đội cũ, có vẻ ngoài tỏ ra hào phóng nhưng lại chứa đựng sự lạnh lùng khó hiểu. Với những đặc điểm này, họ nhanh chóng dựng lên một bức chân dung phác họa. Hình ảnh này được in ra hàng trăm bản, gửi đến các đồn cảnh sát, phát tán trên truyền thông và dán khắp nơi trong thành phố Quý Dương.

Bức chân dung của Trần Đức Lâm, hay Trần Đức Tiêu, đã lan truyền khắp thành phố như một lời cảnh báo. Mọi ngả đường, mọi con phố, đều có người nhìn chăm chú vào tấm hình, cố gắng nhớ từng chi tiết để đề phòng.

Nhưng Lâm, một kẻ thông minh và có kinh nghiệm trong việc thoát thân, chắc chắn sẽ không dễ dàng để cảnh sát bắt giữ. Cuộc truy tìm hung thủ trở nên quyết liệt hơn bao giờ hết. Không ai biết rằng, ở một góc tối nào đó trong thành phố, kẻ giết người hàng loạt ấy đang quan sát tất cả, chuẩn bị cho những bước đi kế tiếp của mình.

Vào ngày 18 tháng 8, Đồn cảnh sát Thái Từ Kiều bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, từ một chủ nhà trọ tại khu vực gần ga xe lửa. Tôi nghĩ người đàn ông thuê trọ ở đây trông rất giống với nghi phạm mà cảnh sát đang tìm, giọng nói khẩn trương vang lên qua đường dây điện thoại, đầy lo lắng và sợ hãi.

Đồn trưởng Hàn Trường ngay lập tức huy động đội đặc nhiệm và tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Các thành viên trong đội nhanh chóng xem lại bức chân dung phác họa của Trần Đức Lâm, rồi lập tức di chuyển tới địa chỉ mà chủ nhà trọ đã cung cấp. Những chiếc xe cảnh sát chạy nhanh qua các con đường nhỏ, đèn hiệu nhấp nháy trong bóng tối của buổi chiều tà. Tất cả đều biết rằng, đây có thể là cơ hội cuối cùng để bắt giữ tên sát nhân máu lạnh đang gieo rắc nỗi kinh hoàng cho toàn thành phố.

Họ đến nơi khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Khu nhà trọ nhỏ, cũ kỹ nằm sâu trong một con ngõ hẹp, tường gạch bong tróc, ánh đèn mờ mờ ảo ảo chiếu ra từ những cửa sổ nhỏ. Không gian bao quanh lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của các cảnh sát đang tiến lại gần. Hàn Trường ra hiệu cho đội hình thành hai nhóm, một nhóm tiếp cận từ cửa trước, một nhóm khác từ cửa sau để đảm bảo rằng nghi phạm không thể tẩu thoát.

Chỉ còn vài bước chân nữa là đến cửa phòng của nghi phạm. Không gian căng thẳng như chực bùng nổ, mọi ánh mắt đều tập trung vào cánh cửa gỗ cũ kỹ. Hàn Trường giơ tay ra hiệu cho các thành viên sẵn sàng, rồi gật đầu.

Tiếng cửa bị đạp mạnh, vỡ tung trong nháy mắt. Các cảnh sát lao vào phòng, và súng giơ lên sẵn sàng. Trong căn phòng nhỏ và tối tăm, người đàn ông đang nằm trên giường bật dậy, hoảng hốt. Khuôn mặt gầy gò, ánh mắt lóe lên một sự kinh ngạc lẫn tức giận. Hắn ta lập tức định chạy về phía cửa sổ, nhưng đã bị cảnh sát chặn lại.

Đứng yên! Cảnh sát đây! Không được chống cự! Một cảnh sát hô lớn.

Trần Đức Tiêu, không còn chối cãi, giơ hai tay lên đầu, đôi mắt hắn nhìn trừng trừng vào các cảnh sát, như thể đang cố tìm một kẽ hở để thoát thân. Nhưng lần này, không còn đường nào để chạy.

Họ còng tay hắn lại và nhanh chóng khám xét căn phòng. Một bầu không khí nặng nề trùm lên khi các cảnh sát lục soát mọi ngóc ngách. Ngay trên trần nhà, đằng sau một tấm ván gỗ cũ, họ tìm thấy một con dao dài 20 cm, sắc bén, vẫn còn vương vết máu khô. Cảnh sát trưởng Hàn Trường cầm con dao lên, đôi mắt lạnh lùng nhưng cũng lóe lên tia hy vọng.

Bên cạnh con dao, họ còn phát hiện một tấm vé tàu đi Tây An vào tối hôm sau. "Hắn định bỏ trốn," một cảnh sát nói khẽ, nhìn Hàn Trường. "Nhưng may mắn là chúng ta đã đến kịp lúc."

Đưa Trần Đức Tiêu về đồn, không khí căng thẳng vẫn chưa hề giảm bớt. Hắn được dẫn vào phòng thẩm vấn, ánh mắt lơ đễnh nhìn quanh, như thể đang xem xét tình hình. Lần này, hắn không còn vẻ tự tin, ngạo mạn như trước, mà thay vào đó là một sự mệt mỏi, nhẫn nhịn và đầy tính toán.

"Anh là Trần Đức Lâm, đúng không?" Hàn Trường bắt đầu cuộc thẩm vấn, giọng nói lạnh lùng nhưng rõ ràng.

Hắn cười khẩy, không trả lời ngay lập tức. Tôi là Trần Đức Tiêu, hắn nói sau một lúc im lặng, giọng nói khàn khàn, thừa nhận với thái độ bướng bỉnh. 42 tuổi, quê tỉnh Vân Nam.

Anh biết vì sao chúng tôi bắt anh chứ? Hàn Trường tiếp tục, mắt không rời khỏi nghi phạm.

Trần Đức Tiêu thở dài, dường như hắn đã mệt mỏi với việc trốn chạy. Tôi biết, hắn lẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trơn trước mặt. Tôi đã giết năm người, và tôi tưởng rằng Châu Lợi đã chết.

Cuộc thẩm vấn kéo dài suốt đêm không ngừng nghỉ. Đồn trưởng Hàn Trường cùng đội điều tra kiên nhẫn lắng nghe từng lời khai của Trần Đức Tiêu. Mỗi lời hắn nói ra đều là một sự thật ghê rợn, một mảnh ghép tàn nhẫn trong bức tranh toàn cảnh của những vụ giết người đầy ám ảnh đã xảy ra suốt mấy tháng qua.

Khi Trần Đức Tiêu thú nhận tất cả, sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn khiến các điều tra viên cảm thấy một cơn rùng mình. Hắn bắt đầu kể chi tiết từng vụ giết người, không một chút do dự, không một chút cảm xúc. Hắn kể về cái đêm ngày 30 tháng 5 khi gặp Vương Mai trên đường. Mai đã nhận ra hắn từ An Thuận và nằng nặc đòi đến nhà hắn chơi. Sợ cô biết quá nhiều và có thể tiết lộ nơi hắn ở, hắn ta đã dẫn cô đến con đường vắng trước cổng nhà máy sơn rồi ra tay sát hại cô.

Tiêu tiếp tục kể về vụ giết Châu Lợi vào tối ngày 5 tháng 6. Lợi gặp tôi gần công viên, hắn nói, mắt liếc nhìn trần nhà, giọng nói bình thản như đang kể một câu chuyện hàng ngày. Cô ấy đã nói rằng cảnh sát An Thuận từng đến nhà cô ấy hỏi về tôi vì vụ án Tiểu Ngũ. Tôi hoảng hốt, biết mình đã bị lộ. Tôi lập tức nghĩ cách để xử lý Lợi. Khi dẫn cô ta đến đoạn đường vắng, tôi đâm cô ta, nhưng không biết cô ta sống sót.”

Ngày 29 tháng 6, Tiêu gặp Lý Hoa, người quen của Lợi. Hoa hỏi hắn về tin tức của Lợi, khiến cho hắn ta lo sợ tội ác bại lộ, và thế là hắn giết Hoa trên cầu đường sắt. Đến ngày 13 tháng 7, Tiêu gặp Đới Phi tại rạp chiếu phim, một người biết Tiểu Ngũ ở An Thuận. Khi Đới Phi vô tình hỏi Tiểu Ngũ đâu?, nỗi sợ bị phát giác khiến cho Tiêu không ngần ngại giết người thêm một lần nữa.

“Chỉ cần một ai đó biết về quá khứ của tôi, họ đều phải chết, hắn nói, giọng điệu lạnh như băng, không hề tỏ ra hối hận. Không phải vì tôi thích giết người, mà vì tôi cần sống.

Khi được hỏi tại sao hắn không bỏ trốn sau những vụ giết người đầu tiên, Tiêu mỉm cười, một nụ cười cay đắng và độc ác. “Tôi đã từng nghĩ đến việc bỏ trốn,” hắn nói. “Nhưng tôi tin mình thông minh hơn cảnh sát. Tôi tin rằng tôi có thể tiếp tục che giấu thân phận và sống bình thường. Tôi đã sai.

Cuộc thẩm vấn kéo dài đến sáng, khi tất cả sự thật đã phơi bày. Cảnh sát có đủ chứng cứ và lời khai để khép lại vụ án. Trần Đức Tiêu, kẻ giết người máu lạnh, đã thú nhận tội lỗi của mình, không chỉ vì những bằng chứng quá rõ ràng, mà còn vì hắn biết mình không còn đường thoát.

Vào ngày 21 tháng 12 năm 1992, vụ án được đưa ra xét xử tại tòa án nhân dân thành phố Quý Dương. Trong phiên tòa, Tiêu xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt không một chút ăn năn. Các nạn nhân đã không còn cơ hội để lên tiếng, nhưng những lời khai, những bằng chứng và dấu vết để lại đã nói lên tất cả. Tiếng thì thầm xôn xao của đám đông bên ngoài tòa án, những ánh mắt đầy căm phẫn, những giọt nước mắt của người thân các nạn nhân — tất cả tạo nên một bầu không khí nặng nề và nghẹt thở.

Tòa án công bố bản án tử hình cho Trần Đức Tiêu. Bản án được thi hành ngay lập tức. Hắn bị áp giải ra sân phía sau tòa án, nơi một đội bắn đã sẵn sàng. Những giây phút cuối cùng, Tiêu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không một lời cầu xin tha thứ. Hắn quay đầu nhìn một lần cuối, như muốn ghi nhớ hình ảnh của những người đã đẩy hắn đến con đường cùng.

Tiếng súng nổ vang lên trong buổi chiều đông lạnh giá. Trần Đức Tiêu ngã gục xuống, máu loang ra thấm vào nền đất ướt. Tiếng còi xe cảnh sát xa dần, đám đông bên ngoài tòa án bắt đầu tan dần, mang theo một cảm giác nhẹ nhõm pha lẫn ám ảnh. Kẻ giết người đã bị trừng phạt, nhưng những vết thương trong lòng người dân Quý Dương vẫn còn đó, sâu thẳm và nhức nhối.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn