18 Nhát Dao Định Mệnh Và Sự Mưu Mô Của Kẻ Sát Nhân Giấu Mặt | Kỳ Án #596

Kỳ án về Ngụy Lỗi - Cái chết bí ẩn của người đàn ông với 18 nhát dao trên người.


Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.




Vào sáng sớm ngày 11 tháng 4 năm 2009, ở huyện Phủ Tùng, tỉnh Cát Lâm, Bà Lý nhíu mày, không hiểu sao cửa nhà Lỗi vẫn chưa mở dù đã hơn 8 giờ sáng.

Bà Lý tiến lại gần cửa, hơi ngập ngừng một chút trước khi gõ lên cánh cửa gỗ đã cũ kĩ. Bà nhớ ra chiếc ghế mây nhỏ mà Lỗi mượn tuần trước để sửa chữa lại vẫn chưa trả. Lỗi ơi, có nhà không?, bà gọi lớn, giọng hơi khàn, nhưng không có tiếng đáp lại.

Bà Lý cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cánh cửa không khóa, chỉ khép hờ và kêu kẽo kẹt khi bà đẩy nhẹ. Bước chân bà thận trọng bước vào nhà, đôi mắt dõi theo từng góc nhỏ. Không khí trong nhà lạnh lẽo một cách kỳ lạ, mùi ẩm mốc của đồ đạc cũ pha lẫn một chút mùi sắt tanh nồng nặc, như mùi máu khô. Bà Lý càng thêm lo lắng, gọi to hơn: Lỗi! Cậu có trong nhà không?. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng rợn người.

Từng bước đi của bà Lý trở nên nặng nề hơn, đôi mắt dò xét khắp căn phòng khách bừa bộn. Trên bàn ăn vẫn còn hai đĩa thịt vịt nguội lạnh, năm bộ bát đũa còn dính đầy dầu mỡ, và dưới gầm bàn là những vỏ chai rượu lăn lóc. Có điều gì đó khiến cho bà Lý rùng mình. Bà bước tiếp vào phòng ngủ, nơi cánh cửa hé mở, và một khung cảnh kinh hoàng hiện ra.

Trên giường, Ngụy Lỗi đang nằm bất động, gương mặt không chút biểu cảm. Đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ say, nhưng cơ thể anh đã lạnh ngắt. Máu thấm đẫm cả tấm ga trải giường, những vết đâm sâu hoắm hiện rõ trên ngực và bụng, tổng cộng có mười tám nhát dao sắc bén, từng nhát một như đâm thẳng vào tim bà Lý. Máu đã khô lại, tạo thành những vệt thẫm đỏ đen, ám mùi sắt tanh tưởi khắp không gian. Cổ họng bà Lý nghẹn lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Bà không kiềm chế được nữa, hét lên đầy kinh hoàng: Trời ơi! Giết người!. Tiếng kêu thất thanh của bà xé toang không gian yên lặng của buổi sáng, lan tỏa ra khắp con ngõ nhỏ. Những tiếng cửa mở lạch cạch vang lên từ các nhà hàng xóm, tiếng người chạy gấp gáp về phía nhà Lỗi.

Mọi người đổ về, ánh mắt đầy kinh hãi và tò mò khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Có người gọi cảnh sát, có người chạy đến vỗ về bà Lý, nhưng ai nấy đều cảm nhận được một nỗi sợ hãi vô hình đang bao trùm lên toàn bộ khu phố. Người ta xì xào bàn tán, không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà nhỏ của Lỗi đêm qua.


Cảnh sát đến hiện trường ngay sau khi nhận được tin báo. Đám đông tụ tập mỗi lúc một đông hơn, xôn xao bàn tán, còn đội điều tra thì nhanh chóng dàn trận, bảo vệ khu vực xung quanh căn nhà nhỏ của Ngụy Lỗi. Cánh cửa gỗ bị bà Lý mở trước đó vẫn khẽ rung lên trong cơn gió nhẹ buổi sáng, như đang nhắc nhở mọi người về thảm kịch vừa xảy ra.

Trung tá Lưu, người đứng đầu đội điều tra, bước vào căn nhà, đưa mắt quan sát từng góc cạnh. Bàn ăn nhỏ ở phòng khách thu hút ánh nhìn đầu tiên của ông. Trên bàn, hai đĩa thịt vịt nguội lạnh vẫn còn nguyên, như minh chứng cho một bữa ăn dở dang. Năm bộ bát đũa vương vãi trên mặt bàn, mỗi cái bát đều còn dính chút nước mắm, dầu mỡ đã khô cứng lại. Dưới gầm bàn, những vỏ chai rượu lăn lóc, một vài chai đã vỡ, nhưng không có dấu hiệu gì của một cuộc ẩu đả. Tất cả đều rất im lặng, không một dấu vết cho thấy có sự chống trả từ nạn nhân.

Đội pháp y nhanh chóng vào cuộc, bắt đầu công việc của mình với sự tỉ mỉ và cẩn trọng. Họ đo đạc, chụp ảnh và ghi chép từng chi tiết hiện trường. Pháp y viên trưởng, bác sĩ Trần, cẩn thận cúi xuống kiểm tra thi thể của Ngụy Lỗi. Ông nhận thấy các vết đâm trên cơ thể nạn nhân đều rất sâu, được tạo ra với lực mạnh và chính xác. Bác sĩ Trần ghi chú lại: Mười tám nhát dao, chủ yếu tập trung vào ngực và bụng. Không có dấu hiệu nạn nhân tự vệ hay phản kháng. Ông nhìn lên trung tá Lưu, ánh mắt đầy suy tư, Hung thủ chắc chắn phải rất quen thuộc với nạn nhân, và đã tấn công khi nạn nhân đang ngủ say, hoặc không còn tỉnh táo.

Trung tá Lưu gật đầu, quay lại ra lệnh cho các đồng đội tiếp tục tìm kiếm khắp căn nhà. Không có dấu vết của sự xáo trộn, và cũng không có đồ đạc nào bị lục lọi. Các vật dụng cá nhân như ví tiền, điện thoại, và chìa khóa của Lỗi vẫn còn nguyên vẹn trên bàn cạnh giường ngủ. Điều này củng cố thêm giả thuyết rằng, đây không phải là một vụ giết người cướp của. Ông ra hiệu cho một sĩ quan khác, Kiểm tra kỹ căn phòng này, có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy gì đó.

Một nhân viên pháp y phát hiện một con dao bấm được giấu kín trong túi áo khoác của Lỗi, đang được treo ở góc phòng. Con dao đã được lau sạch, nhưng vài vết máu nhỏ vẫn còn bám trên lưỡi dao sắc bén. Trung tá Lưu cầm con dao lên, nhìn chăm chú từng chi tiết trên nó. Đây chính là hung khí, ông nói, giọng nghiêm trọng, Hung thủ đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng. Giấu dao trong túi áo của nạn nhân để đánh lạc hướng điều tra ư? Một hành động táo bạo.

Một sĩ quan khác bước tới, báo cáo: Thưa trung tá, chúng tôi không tìm thấy dấu chân lạ nào trong nhà. Các cửa sổ đều đóng kín, không có dấu hiệu bị cạy mở. Nạn nhân có thể đã tự mở cửa cho kẻ tấn công, hoặc có thể cửa đã để ngỏ từ trước.

Trung tá Lưu nhíu mày, suy nghĩ: Lỗi thường xuyên ngủ không đóng cửa, hàng xóm đã xác nhận điều này. Điều đó có thể giải thích tại sao không có dấu vết đột nhập. Nhưng câu hỏi là: ai đã vào được mà không gây tiếng động, không để lại dấu vết và tấn công một cách tàn nhẫn như vậy?

Trong khi các nhân viên điều tra tiếp tục tìm kiếm manh mối, Trung tá Lưu quan sát căn nhà nghèo nàn. Từ những dấu hiệu ban đầu, ông cảm nhận được đây không phải là vụ án đơn giản. Người chết rõ ràng không phải là một người có nhiều tiền bạc hay của cải, và hiện trường không có gì để nghi ngờ rằng, đây là một vụ giết người vì tài sản. Nhưng sự thù hận? Động cơ có thể đến từ lòng căm ghét sâu sắc.

Ông bước ra khỏi căn nhà, nhìn lướt qua đám đông đang đứng chen chúc bên ngoài. Cảnh sát đã phong tỏa khu vực, nhưng ánh mắt của những người hàng xóm vẫn dõi theo từng động thái của cảnh sát. Trung tá Lưu nhìn thấy bà Lý vẫn đứng bên cạnh cánh cổng, run rẩy và lo lắng. Ông bước tới và hỏi: Bà là người phát hiện ra thi thể phải không?

Bà Lý gật đầu, mắt đỏ hoe. Phải, tôi, tôi chỉ sang đòi cái ghế, ai ngờ lại thấy cảnh đó. Ông trời ơi, Lỗi chết thảm quá!.

Trung tá Lưu gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. Ông biết rằng, có rất nhiều câu hỏi cần phải trả lời, và ông sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật đằng sau cái chết này. Một vụ án không dấu vết rõ ràng, một nạn nhân đầy mâu thuẫn, và một hung thủ vẫn còn đang ẩn nấp trong bóng tối.

Ngụy Lỗi, 32 tuổi, là một người đàn ông gầy gò, gương mặt hốc hác và ánh mắt luôn đờ đẫn. Cuộc đời của anh ta là một chuỗi ngày lãng phí với những cuộc vui trác táng không điểm dừng. Từ khi mất việc tại nhà máy địa phương cách đây vài năm, Lỗi không chịu làm ăn, lao vào cờ bạc và rượu chè như một cách trốn tránh thực tại. Hàng xóm thường thấy anh ta ngồi lê la ở quán rượu đầu ngõ, không thì tụ tập chơi bài bạc với những kẻ bất hảo trong thôn. Người ta nói về Lỗi với sự khinh miệt và ái ngại, nhưng chẳng ai dám trực tiếp đối đầu với anh ta, bởi Lỗi nổi tiếng là kẻ cục cằn, nóng nảy và hay gây sự.

Người dân quanh xóm không lạ gì thói quen của Lỗi. Anh ta thường xuyên ngủ mà không đóng cửa, có lẽ vì đã quá quen với việc say mèm, và kiệt sức sau những trận nhậu đêm. Lỗi cứ để cửa mở suốt” bà Lý kể với cảnh sát, Nó chẳng sợ ai đâu. Cứ nghĩ không ai dám vào nhà nó cả. Nhưng chính sự chủ quan này đã dẫn đến cái chết thảm khốc của anh ta.

Cảnh sát bắt đầu điều tra danh sách những người có mối quan hệ với Lỗi, và phát hiện không ít người có mâu thuẫn với anh ta. Trong số đó, có bốn người đã tham gia bữa nhậu cùng Lỗi vào tối hôm xảy ra án mạng. Đó là Vương Đại Cường, một lái xe tải thường xuyên chở hàng cho các quán rượu trong vùng, Trần Minh, người bán thịt vịt tại chợ huyện, Lưu Văn Tài, một kẻ cờ bạc có tiếng trong vùng; và cuối cùng là Mã Bình, một người bạn cũ của Lỗi.

Cảnh sát triệu tập cả bốn người này để thẩm vấn. Tuy nhiên, sau khi điều tra, tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm vững chắc. Vương Đại Cường cho biết rằng, anh rời khỏi nhà Lỗi lúc khoảng 7 giờ tối, để đi giao hàng tại một cửa hàng tạp hóa, và có biên lai giao hàng làm chứng. Trần Minh thì khẳng định mình đã về nhà trước 8 giờ tối để chăm sóc mẹ già đang bệnh nặng, được người giúp việc xác nhận. Lưu Văn Tài thì đang chơi bài với một nhóm người trong thôn, và những người này đều xác nhận anh không rời đi cho đến nửa đêm. Mã Bình, người có vẻ đáng ngờ nhất vì từng có xích mích với Lỗi trong một lần chơi bài trước đó, lại có một chứng cứ ngoại phạm hoàn toàn rõ ràng, anh ta đã tham gia một cuộc họp ở xã từ 7 giờ tối đến gần 9 giờ đêm, được nhiều người trong làng xác nhận.

Khi mọi manh mối đều dường như đi vào ngõ cụt, cảnh sát chuyển hướng điều tra qua lịch sử cuộc gọi trên điện thoại của Lỗi. Cuộc gọi cuối cùng được ghi nhận vào khoảng 6 giờ 30 phút chiều ngày 10 tháng 4, từ một số điện thoại quen thuộc, đó là Lương Vinh Quốc, em trai của vợ cũ Lỗi. Ngay lập tức, Lương Vinh Quốc trở thành đối tượng tình nghi hàng đầu.

Lương Vinh Quốc, 21 tuổi, được biết đến là một thanh niên cứng cỏi nhưng sống nội tâm. Quốc và chị gái, tên là Lương Hà, mồ côi mẹ từ nhỏ, hai chị em dựa vào nhau mà sống. Quốc đến Bắc Kinh làm thuê khi chỉ mới 16 tuổi, gửi tiền về cho chị gái và mong muốn chị được hạnh phúc. Nhưng Quốc đã chứng kiến nhiều lần Lỗi ngược đãi Hà, đặc biệt là sau khi họ ly hôn vào năm 2008. Quốc mang trong lòng sự căm ghét Lỗi từ lâu. Vì vậy, khi tên của Quốc xuất hiện trong danh sách cuộc gọi cuối cùng của Lỗi, cảnh sát càng củng cố giả định rằng, Quốc có động cơ để ra tay.

Trung tá Lưu ra lệnh triệu tập Lương Vinh Quốc đến thẩm vấn. Quốc bước vào phòng thẩm vấn với dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng không che giấu được sự lo lắng trong đôi mắt. Khi được hỏi về tối ngày 10 tháng 4, Quốc trả lời rõ ràng: Tôi đã ở quán Internet từ 7 giờ tối đến hơn 10 giờ đêm. Có nhiều người nhìn thấy tôi ở đó. Cảnh sát kiểm tra và xác nhận rằng, chủ quán Internet và một số khách hàng đều chứng thực việc Quốc ở lại quán suốt thời gian đó, không rời đi. Nhưng Trung tá Lưu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

Ông tiếp tục hỏi: Cậu có mối thù nào với Ngụy Lỗi không?

Quốc lặng im một lúc rồi đáp: Tôi ghét anh ta. Anh ta đã làm chị tôi khổ sở suốt mấy năm trời. Nhưng tôi không giết anh ta. Tôi không muốn dính dáng đến chuyện này. Lời nói của Quốc có vẻ chân thành, nhưng sự căm ghét hiện rõ trong giọng nói của anh khiến cho cảnh sát không thể bỏ qua. Trung tá Lưu cảm nhận rằng, vẫn còn điều gì đó ẩn giấu phía sau sự bình tĩnh của Quốc.

Trong khi cảnh sát tiếp tục điều tra, một câu hỏi lớn vẫn còn treo lơ lửng: Nếu Quốc không phải là hung thủ, thì ai đã thực sự ra tay giết Ngụy Lỗi? Và tại sao lại có sự sắp xếp kỳ lạ của những bằng chứng và sự kiện quanh đêm hôm đó?

Trong căn phòng thẩm vấn, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu thẳng xuống bàn, nơi Lương Hà ngồi đối diện với trung tá Lưu. Gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng sau nhiều đêm thiếu ngủ. Lương Hà đã trải qua một cuộc đời đầy khó khăn, bị gò bó trong cuộc hôn nhân khắc nghiệt với Ngụy Lỗi. Vào năm 2004, Hà kết hôn với Lỗi với hy vọng sẽ có một cuộc sống gia đình bình yên và hạnh phúc. Nhưng sau đám cưới, Hà sớm nhận ra rằng, Lỗi không phải là người chồng như cô mong đợi. Anh ta không chịu đi làm, suốt ngày lông bông tụ tập, chìm trong cờ bạc và rượu chè.

Lỗi không chỉ bất tài, mà còn nóng nảy và hay đánh đập Hà mỗi khi có chuyện không vừa ý. Nhiều lần, Hà muốn ly hôn, nhưng vì thương con gái nhỏ, cô đã cố chịu đựng, sống trong sự kiểm soát khắt khe của người chồng. Đến năm 2008, không thể chịu đựng thêm, Hà cuối cùng quyết định ly hôn. Tuy nhiên, cuộc sống của cô không hề trở nên dễ dàng hơn. Mỗi lần gặp lại, Lỗi lại chặn đường, dùng lời lẽ thô tục để lăng mạ, và thậm chí còn đánh đập Hà trước sự chứng kiến của nhiều người trong thôn.

Trung tá Lưu nhìn vào Hà, giọng trầm và đầy thông cảm: Cô Hà, chúng tôi hiểu những gì cô đã trải qua. Chúng tôi không nghi ngờ rằng, cô đã chịu nhiều đau khổ. Nhưng để tìm ra chân tướng vụ án này, chúng tôi cần biết thêm về mối quan hệ giữa cô, Lỗi, và Quốc.

Lương Hà cúi đầu, giọng nói run rẩy nhưng cương quyết: Tôi và Quốc rất yêu thương nhau. Quốc không bao giờ muốn tôi phải chịu đựng cảnh ngộ như vậy. Nhưng tôi không nghĩ em ấy có thể làm gì tồi tệ đến vậy. Quốc không phải người như thế.

Cảnh sát đã phát hiện ra Quốc đã gọi cho Lỗi vào đêm xảy ra án mạng. Cả hai đã có một cuộc trò chuyện kéo dài, nhưng nội dung của cuộc gọi vẫn chưa được tiết lộ. Khi được hỏi về cuộc gọi đó, Hà tỏ ra bối rối và nói: Tôi không biết về cuộc gọi đó. Tôi không nghĩ Quốc lại nói chuyện với Lỗi vào lúc đó.

Trong lúc ấy, cảnh sát tìm đến Lưu Vân, là người đàn ông mà Hà mới quen, người cũng bị điều tra vì có xích mích với Lỗi, và là người thuận tay trái.

Lưu Vân, 34 tuổi, là một thợ đá trong vùng, được biết đến là người khỏe mạnh, thậm chí còn có tiếng là thô bạo. Vân có ngoại hình vạm vỡ, với bắp tay cuồn cuộn và gương mặt rắn rỏi của một người lao động chân tay lâu năm. Vài tháng gần đây, Vân và Hà bắt đầu xuất hiện cùng nhau tại nhiều nơi trong thôn, điều này đã làm Ngụy Lỗi bực tức, và nhiều lần gây sự với cả Hà lẫn Vân.

Trung tá Lưu biết rõ, trong vụ án này, tất cả những ai có mâu thuẫn với nạn nhân đều cần phải được điều tra kỹ lưỡng. Lưu Vân có đủ động cơ, anh ta muốn bảo vệ Hà khỏi sự quấy rối liên tục của Lỗi, thậm chí còn nhiều lần công khai đe dọa đánh trả nếu Lỗi không buông tha cho Hà. Đối với nhiều người, đó là lý do đủ để nghi ngờ Vân là hung thủ, nhưng có những chi tiết khiến trung tá Lưu không thể bỏ qua.

Trong buổi thẩm vấn, Lưu Vân ngồi đối diện với trung tá Lưu, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt không có vẻ gì là hối hận. Anh có thể kể lại cho chúng tôi biết anh đã ở đâu vào tối ngày 10 tháng 4 không?. Trung tá Lưu hỏi.

Vân không chút do dự, trả lời: Tối hôm đó tôi đang ở nhà với em trai và vài người bạn. Chúng tôi nhậu với nhau, và có vài người có thể làm chứng. Cảnh sát đã kiểm chứng và xác nhận lời khai này: Em trai và bạn bè của Vân đều khẳng định anh ta đã ở nhà suốt tối hôm đó, không rời đi một lần nào. Thêm vào đó, tất cả những người này đều nhất quán trong câu chuyện của mình.

Còn về mối quan hệ của anh với Lương Hà? trung tá Lưu tiếp tục hỏi, giọng điệu lạnh lùng. Anh có thù oán gì với Lỗi không?

Vân nhún vai, đôi mắt nhìn thẳng vào trung tá Lưu: Tôi không ưa hắn. Hắn ta là một tên vũ phu và là một kẻ cờ bạc. Hắn luôn gây sự với Hà và đã đe dọa chúng tôi nhiều lần. Nhưng tôi không giết hắn. Nếu tôi muốn dạy cho hắn một bài học, tôi sẽ làm thẳng thắn chứ không cần lén lút.

Trung tá Lưu nghe câu trả lời, nhưng chưa hoàn toàn thuyết phục. Ông biết Vân có lý do để căm ghét Lỗi, nhưng có một chi tiết quan trọng mà ông không thể bỏ qua. Các vết đâm trên cơ thể Lỗi đều xuất phát từ bên phải, điều này cho thấy hung thủ thuận tay phải. Trong khi đó, Vân lại thuận tay trái, điều này đã được xác nhận từ nhiều người biết rõ anh ta. Đội pháp y đã kiểm tra kỹ và khẳng định rằng, các vết đâm là của một người thuận tay phải.

Nhưng vẫn còn một chi tiết đáng ngờ. Những người bạn của Vân có thể là nhân chứng, nhưng liệu họ có thật sự không nói dối để bảo vệ bạn mình? Trung tá Lưu quyết định điều tra thêm, yêu cầu kiểm tra lại lời khai của từng người một để đảm bảo không bỏ sót điều gì.

Khi cuộc điều tra dường như rơi vào bế tắc, trung tá Lưu chuyển hướng sự chú ý đến những người đã rời khỏi thôn ngay sau ngày 10 tháng 4. Ông cho rằng có khả năng hung thủ đã rời khỏi hiện trường vụ án để tránh bị nghi ngờ. Đội điều tra rà soát toàn bộ những ai đã rời khỏi thôn vào thời điểm đó, và một cái tên bất ngờ xuất hiện: Hàn Vĩnh Giang.

Giang, là bạn thân của Quốc, đã trở lại Bắc Kinh chỉ một ngày sau khi vụ án xảy ra. Việc anh ta trở về thôn một tuần trước đó và sau đó vội vàng rời đi làm dấy lên những nghi ngờ. Khi cảnh sát lần theo dấu vết của Giang, họ phát hiện ra rằng, anh ta đã không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng vào khoảng thời gian 8 giờ tối, khi vụ án được cho là xảy ra.

Trung tá Lưu triệu tập Giang đến để thẩm vấn. Giang ban đầu tỏ ra bình thản, nhưng khi được hỏi về mối quan hệ của anh với Quốc và việc anh trở lại Bắc Kinh ngay sau vụ án, nét mặt của Giang dần trở nên căng thẳng.

Tôi chỉ về thăm nhà và sau đó quay lại Bắc Kinh để làm việc, Giang nói, giọng điệu hơi run rẩy. Tôi không có liên quan gì đến cái chết của Lỗi.

Anh có chắc không? Trung tá Lưu nghiêm nghị hỏi. Chúng tôi biết anh và Quốc rất thân thiết, và chúng tôi cũng biết Quốc đã rất căm thù Lỗi, vì những gì anh ta đã làm với chị gái của Quốc.

Giang im lặng một lúc, ánh mắt lảng tránh. Tôi không biết gì cả. Quốc không nói với tôi gì về chuyện này.

Giang, trung tá Lưu nhấn mạnh từng từ, chúng tôi biết cậu đã có mặt ở gần nhà Ngụy Lỗi vào tối ngày 10 tháng 4. Cậu không cần phải giấu nữa. Chúng tôi cũng đã có bằng chứng cậu liên lạc với Quốc vào tối hôm đó. Cậu muốn nói gì không?

Giang cắn môi, đôi mắt đỏ hoe. Anh ta đã cố gắng giữ bình tĩnh suốt thời gian qua, nhưng giờ đây, khi mọi mối dây dần siết lại, sự lo lắng hiện rõ trong từng cử chỉ. Tôi, tôi không có mặt ở đó, tôi không biết gì cả, Giang nói, giọng run rẩy, nhưng những lời nói của anh thiếu đi sự chắc chắn.

Trung tá Lưu không thay đổi thái độ, ông kiên nhẫn đẩy thêm: Cậu đã gặp Quốc vào buổi tối hôm đó, chúng tôi có bằng chứng. Cậu đừng lừa chúng tôi nữa. Nói thật đi, Giang, nếu không, mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn cho cậu.

Áp lực càng lớn, Giang bắt đầu thở dốc, mắt chớp liên hồi. Anh không còn lối thoát. Bằng chứng ngày càng chặt chẽ, những lời dối trá không còn chỗ dung thân. Cuối cùng, như thể mọi gánh nặng đã đè lên vai quá lâu, Giang thở dài, cúi đầu xuống bàn, và bắt đầu nói.

Đúng, tôi đã ở đó, Giang thừa nhận, giọng run rẩy. Tôi đã đến nhà Lỗi vào tối hôm đó. Quốc, Quốc bảo tôi phải giúp anh ấy. Anh ấy nói chị gái anh ấy, Lương Hà, không thể sống yên ổn nếu Lỗi còn sống. Quốc nói với tôi rằng, chỉ có cách giết chết Lỗi thì mới giải thoát được chị gái anh ấy.

Trung tá Lưu hơi nghiêng người về phía trước, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn: Giang, hãy kể chi tiết hơn. Quốc đã nói gì với cậu? Làm thế nào cậu và anh ta lên kế hoạch?

Giang bắt đầu kể lại, giọng nói đầy lo lắng nhưng không còn sự chối bỏ. Anh đã gặp Quốc vào buổi chiều ngày 10 tháng 4. Quốc đã thuyết phục Giang rằng, đây là cách duy nhất để giúp chị gái mình, và Giang, vì tình bạn thân thiết, đã đồng ý. Họ đã vạch ra kế hoạch chi tiết: Quốc sẽ đến quán Internet ngay sau khi gặp Giang, để có người làm chứng rằng anh ta ở đó suốt buổi tối. Trong khi đó, Giang sẽ đợi đến khi những người khác rời khỏi nhà Lỗi sau buổi nhậu.

Giang nhớ lại rõ ràng cảm giác lo sợ, và căng thẳng khi đứng trước cửa nhà Lỗi, tay nắm chặt con dao bấm mà Quốc đã đưa cho anh từ trước. Anh mở cửa nhà Lỗi, bước vào mà không cần phải cạy cửa, vì cửa không khóa. Lỗi đang nằm ngủ trên giường, say mèm sau buổi nhậu. Trong khoảnh khắc đó, Giang cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nhưng anh biết không thể lùi bước. Anh bước tới, cầm chặt con dao, và đâm xuống.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Giang nói, giọng khàn đặc. Lỗi không hề phản kháng. Tôi nghĩ anh ta không kịp tỉnh dậy, hay có lẽ đã quá say. Tôi đâm liên tục, mười tám nhát. Tôi không biết mình đã làm thế nào, chỉ biết rằng tôi cần phải kết thúc nhanh chóng.

Trung tá Lưu im lặng lắng nghe, rồi hỏi: Cậu đã làm gì sau đó?

Tôi đã lau dao và giấu nó vào túi áo của Lỗi, như đã bàn trước với Quốc, Giang trả lời. Tôi không biết tại sao tôi lại làm vậy, có lẽ vì sợ bị phát hiện. Sau đó, tôi rời khỏi đó và bắt chuyến xe sớm nhất quay lại Bắc Kinh vào sáng hôm sau.

Tôi đã làm vậy để giúp Quốc và chị gái của anh ấy, Giang tiếp tục, giọng nói yếu ớt. Tôi nghĩ rằng mình chỉ đang giúp họ thoát khỏi một con người độc ác. Nhưng tôi đã sai. Tôi không ngờ mình lại lún quá sâu vào vũng lầy này. Tôi đã không nghĩ đến những hậu quả tồi tệ như vậy.

Trung tá Lưu nhìn Giang, nét mặt ông tỏ ra trầm tư nhưng không phải là không có sự cảm thông. Ông biết rõ động cơ của Giang xuất phát từ tình bạn và lòng trung thành, nhưng điều đó không thể biện minh cho hành động tàn nhẫn của anh ta. Những giọt nước mắt dường như muốn trào ra từ đôi mắt đỏ hoe của Giang, nhưng anh ta kìm lại, ngồi im như một pho tượng, lắng nghe từng lời nói của trung tá Lưu.

Giang, cậu đã giúp chúng tôi giải đáp nhiều bí ẩn, trung tá Lưu nhẹ nhàng nói. Nhưng sự thật là, cậu đã giết người. Dù với bất kỳ lý do nào, việc đó không thể được tha thứ. Cậu và Quốc đã lên kế hoạch từ trước, và cậu đã lựa chọn đi theo con đường đó.

Giang gật đầu, không phản đối. Tôi biết," anh nói khẽ, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Nhưng xin đừng đổ hết mọi tội lỗi lên Quốc. Cậu ấy chỉ muốn bảo vệ chị gái mình, và tôi đã tình nguyện giúp đỡ.

Cảnh sát tiếp tục thu thập các bằng chứng và lời khai. Lời thú tội của Giang đã trở thành một mảnh ghép quan trọng để hoàn tất hồ sơ vụ án. Đội điều tra nhanh chóng triệu tập Quốc để đối chất. Ban đầu, Quốc vẫn khăng khăng phủ nhận, nhưng trước những bằng chứng không thể chối cãi từ Giang và các nhân chứng, cuối cùng anh ta cũng phải cúi đầu nhận tội.

Trong phòng thẩm vấn, Quốc ngồi đối diện trung tá Lưu, đôi mắt đầy u ám. Đúng, anh thừa nhận, Tôi đã thuyết phục Giang giúp tôi. Tôi không thể nhìn chị gái mình bị hắn ta hành hạ mãi. Tôi nghĩ rằng nếu Lỗi chết đi, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng tôi đã sai.

Quốc nghẹn ngào, đôi tay nắm chặt vào nhau như muốn vỡ ra. Tôi không đáng được tha thứ. Tôi đã đẩy bạn mình vào con đường tội lỗi. Tôi đã phá hủy cuộc sống của cả hai chúng tôi, và hơn hết, tôi đã khiến cho chị gái mình phải chịu thêm nỗi đau. Tôi biết mình không có lý do gì để biện minh.

Trung tá Lưu lắng nghe với sự chú tâm. Ông hiểu rằng, Quốc không phải là một người máu lạnh. Động cơ của anh ta xuất phát từ tình yêu thương dành cho chị gái, nhưng tình yêu đó đã dẫn anh ta vào con đường đen tối, một con đường không có lối quay lại. Ông ngồi lặng yên, cho Quốc thời gian để tự đối diện với lỗi lầm của mình.

Phòng xử án tỉnh Cát Lâm ngày hôm đó đông nghịt người. Những dãy ghế chật kín với các phóng viên, người dân trong vùng, và cả những người quen biết hai bị cáo, Lương Vinh Quốc và Hàn Vĩnh Giang. Ánh sáng buổi sáng từ những ô cửa kính cao chiếu xuống nền gạch, tạo thành những vệt sáng nhạt trải dài trên sàn nhà. Tiếng xì xào của đám đông vang lên, hòa cùng tiếng cộp cộp của giày dép khi người ta di chuyển tìm chỗ ngồi.

Tại vị trí của bị cáo, Quốc và Giang đứng im lặng, đôi vai gầy guộc, khuôn mặt đượm buồn và căng thẳng. Họ mặc đồng phục tù nhân, đôi tay còng phía trước, chờ đợi bản án của mình. Giang cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn lên, còn Quốc thì nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt chứa đựng nỗi niềm hối hận sâu sắc.

Sau khi nghe toàn bộ lời khai, xem xét các bằng chứng, và nghe các lập luận từ cả phía công tố viên lẫn luật sư biện hộ, thẩm phán ra hiệu kết thúc phần tranh luận. Cả phòng xử án rơi vào im lặng khi thẩm phán chuẩn bị đưa ra phán quyết cuối cùng.

Thẩm phán hắng giọng, giọng ông vang lên khắp phòng xử:

Sau khi xem xét tất cả các bằng chứng và lời khai, tòa tuyên án Lương Vinh Quốc phạm tội xúi giục giết người, lãnh án 18 năm tù giam. Hàn Vĩnh Giang phạm tội giết người có tính toán trước, lãnh án tù chung thân. Cả hai bị cáo sẽ chịu sự giám sát chặt chẽ của cơ quan pháp luật trong thời gian chấp hành án.

Tiếng gõ búa mạnh mẽ vang lên, kết thúc phiên tòa. Trong giây phút đó, không khí trong phòng xử trở nên nặng nề, nhưng đồng thời cũng mang đến một cảm giác nhẹ nhõm khi công lý đã được thực thi.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn