Vỏ Bọc Của Người Bạn Thân Biến Thái - Bóng Đen Bí Ẩn Trong Phòng Ngủ Kỳ Án #578

Kỳ án về Donna Palomba - Vỏ bọc người bạn thân thèm khát vợ của bạn.



John và Donna Palomba đã chung sống bên nhau 12 năm trời, mỗi ngày đều trôi qua bình lặng như những khoảnh khắc đáng quý trong cuộc sống gia đình nhỏ. Trong suốt quãng thời gian ấy, chưa một đêm nào họ phải ngủ riêng. Tình yêu và sự gắn bó giữa hai người đã trở thành một phần không thể thiếu, khiến cho việc xa nhau dù chỉ một đêm cũng trở thành điều khó khăn.




Vào tháng 9 năm 1993, một sự kiện bất ngờ xuất hiện. Cả hai đã nhận được lời mời dự đám cưới từ một người bạn thân ở Colorado. Đây là một lời mời đặc biệt, không chỉ vì sự kiện này đánh dấu một cột mốc quan trọng trong cuộc đời bạn họ, mà còn bởi vì đó là lần đầu tiên John và Donna phải cân nhắc việc xa nhau. Donna, một giám đốc tiếp thị năng động và tận tụy, đối mặt với hàng núi công việc cần hoàn thành. Cùng với đó, trách nhiệm chăm sóc hai đứa con, một bé 5 tuổi và một bé 7 tuổi, càng khiến cho cô không thể rời xa nhà. Sau nhiều cân nhắc, họ quyết định John sẽ đi một mình, để Donna có thể tập trung cho công việc và chăm sóc các con.


Dù quyết định đã được đưa ra, nhưng trong lòng John vẫn không ngừng lo lắng. Sự lo âu hiện rõ trên khuôn mặt anh, mỗi khi nhìn vào đôi mắt xanh dịu dàng của Donna. Trước khi rời đi, John dặn dò cô một cách kỹ lưỡng về việc khóa cửa, kiểm tra kỹ các cánh cửa sổ và hệ thống an ninh trong nhà. Em nhớ khóa cửa cẩn thận nhé, Donna, anh lặp đi lặp lại, trong giọng nói pha chút khẩn trương. Donna cười, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng của chồng, trấn an anh rằng, mọi chuyện sẽ ổn và không có gì đáng lo ngại.

Vào tối ngày 10 tháng 9 năm 1993, sau khi John đã lên đường, thì Donna quyết định đưa hai con đi dự một buổi hòa nhạc trong thành phố. Đây là một cơ hội tuyệt vời để mẹ con cô dành thời gian bên nhau, tạm thời quên đi những áp lực công việc, và sự vắng mặt của John.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Donna và hai con trở về ngôi nhà yên tĩnh ở Waterbury. Cô cẩn thận kiểm tra cửa chính, chốt lại các cửa sổ và bật hệ thống báo động. Mọi thứ đều đúng như mọi khi, không có gì khác lạ. Nhưng cảm giác lạ lùng trong lòng Donna lại càng trở nên rõ ràng hơn. Cô cố gắng gạt bỏ sự lo lắng bằng cách tập trung vào những thói quen hàng đêm. Sau khi giúp các con thay đồ ngủ, cô đọc truyện và cầu nguyện cùng chúng.

Donna chìm vào giấc ngủ, nhưng không sâu và yên bình như mọi khi. Giấc ngủ chập chờn ấy chẳng đủ sức làm dịu đi cảm giác bất an trong cô. Đến khoảng nửa đêm, Donna bất chợt bị đánh thức bởi một âm thanh lạ lùng. Đầu óc cô mơ màng, nửa tỉnh nửa mơ, cố gắng phân biệt âm thanh đó đến từ đâu. Ban đầu, cô nghĩ rằng đó chỉ là tiếng chân của các con, có lẽ một trong hai đứa đã thức dậy và đi vào phòng mẹ như thường lệ. Nhưng rồi, cô nhận ra âm thanh này khác hẳn – nặng nề và dồn dập hơn, không giống với tiếng chân trần nhẹ nhàng của trẻ nhỏ.

Cảm giác sợ hãi dâng tràn trong lòng, Donna ngồi bật dậy trên giường, cố gắng nghe ngóng thêm. Trong bóng tối mờ mờ của căn phòng, cô bỗng nhận ra một bóng người đứng ngay trước mặt mình. Tim cô như ngừng đập, lạnh ngắt khi nhận ra đó không phải là ảo giác. Một bóng đen, cao lớn, đeo mặt nạ đang nhìn chằm chằm vào cô. Nỗi kinh hoàng lan tỏa khắp cơ thể, Donna hét lên trong sự hoảng loạn, nhưng chỉ trong tích tắc, người đàn ông lạ mặt lao đến, và bịt miệng cô bằng bàn tay mạnh mẽ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả mọi thứ xung quanh Donna trở nên mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng khi bị kẻ lạ mặt đè lên giường. Hắn nói bằng một giọng trầm và lạnh lùng, như thể tiếng nói đó bị bóp nghẹt qua lớp mặt nạ: Nếu không chịu hợp tác, cô sẽ bị thương. Lời đe dọa đó khiến cho Donna sợ hãi đến tột cùng, nhưng cô cũng hiểu rằng, mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. Hắn ta dùng sợi dây nylon buộc chặt cổ tay cô ra sau lưng, đôi tay mạnh mẽ và thô bạo như thép nguội. Đôi mắt Donna bị che lại bởi một mảnh vải đen, và ngay sau đó, hắn ta trùm đầu cô bằng một chiếc áo gối. Bóng tối bao phủ, và mọi thứ trở nên im lặng đến đáng sợ.

Donna không còn nhìn thấy hay phân biệt được gì, chỉ còn lại cảm giác bị ép xuống giường, sự sợ hãi và đau đớn xen lẫn. Kẻ tấn công bắt đầu cắt từng mảnh quần áo của cô, mỗi động tác của hắn đều mang theo sự tàn nhẫn vô cùng. Cô cố gắng cắn răng chịu đựng, không để những tiếng khóc kêu vang lên, không muốn đánh thức hai đứa con đang ngủ yên trong phòng bên cạnh. Những gì xảy ra sau đó là một cơn ác mộng thực sự, không chỉ về thể xác mà còn là nỗi kinh hoàng sâu thẳm trong tâm hồn Donna. Sự bất lực và đau đớn đè nén cô, như một cái giá mà cô phải trả để bảo vệ con mình khỏi nguy hiểm.

Sau khi hoàn tất tội ác tàn nhẫn của mình, kẻ tấn công ghé sát vào tai Donna, thở ra những lời đe dọa cuối cùng: Nếu cô báo cảnh sát, tôi sẽ quay lại và giết cô. Giọng nói của hắn ta lạnh như băng, và đầy sự ám ảnh. Donna vẫn bị trói chặt, không thể nhìn thấy hay làm gì. Cô chỉ biết nằm yên, lắng nghe từng bước chân rời khỏi phòng, trái tim đập mạnh vì sợ hãi và lo lắng. Cô không biết hắn đã thực sự rời đi hay chưa, nhưng cô hiểu rằng, mỗi giây trôi qua là một cuộc đấu tranh để giữ bình tĩnh và sống sót.

Khi chắc chắn rằng, kẻ tấn công đã đi xa, Donna bắt đầu cố gắng thoát khỏi dây trói. Với mọi sức lực còn lại, cô giãy dụa, và tìm cách nới lỏng sợi dây trên cổ tay. Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, cô cũng thành công và tự giải thoát. Đôi tay đau rát và mỏi nhừ, nhưng Donna không để ý đến nỗi đau ấy. Cô chạy ngay đến phòng của hai đứa con, trong lòng cầu nguyện rằng, chúng vẫn còn an toàn. Khi thấy chúng vẫn đang ngủ say, không hề hay biết gì về những gì vừa xảy ra, Donna cảm thấy một chút an ủi nhỏ nhoi.

Tuy nhiên, lời đe dọa của kẻ tấn công vẫn ám ảnh trong đầu cô, và Donna biết rằng, mình không thể để sự sợ hãi chi phối. Cô phải báo cảnh sát, nhưng khi cầm lấy điện thoại, cô nhận ra tất cả đường dây đã bị cắt đứt. Không có cách nào khác, Donna quyết định làm điều khó khăn nhất, đó là cô khóa cửa, để lại những đứa con vẫn đang ngủ yên trong nhà và chạy sang nhà hàng xóm, tên là Cliff, để nhờ giúp đỡ.

Khi Cliff mở cửa, thì Donna gần như sụp đổ, cô gấp gáp kể lại mọi chuyện trong sự hoảng loạn. Cliff không cần nghe thêm, đã lập tức gọi điện cho 9 1 1, yêu cầu sự giúp đỡ khẩn cấp. Trong khi đó, Donna run rẩy đứng bên cạnh, lo lắng cho hai đứa con ở nhà. Các con tôi vẫn ổn nhưng chúng ở trong nhà một mình. Làm ơn, tôi không muốn để chúng một mình, tôi phải làm gì? Donna hoảng loạn nói với điều phối viên 9 1 1, sự lo sợ cho con cái như bóp nghẹt từng hơi thở của cô.

Cliff, với tinh thần bảo vệ, chộp lấy chiếc rìu và chạy đến nhà Donna để canh giữ cho đến khi cảnh sát đến. Trong khi đó, Donna bắt đầu gọi điện cho các thành viên trong gia đình, nhờ họ đến đưa bọn trẻ đến nơi an toàn. Mặc dù tinh thần vẫn đang rối loạn, cô vẫn kiên quyết không cho ai thông báo với John, vì không muốn chồng phải lo lắng khi anh còn đang ở xa.

Donna đã sống sót qua một cơn ác mộng, nhưng cô biết rằng, cuộc chiến thực sự của mình mới chỉ bắt đầu.

Khi cảnh sát đến, thì ngôi nhà của Donna bỗng trở nên náo động, khác hẳn sự yên tĩnh lạnh lẽo trước đó. Ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát hắt lên các bức tường, nhấp nháy xuyên qua cửa sổ, tạo ra những dải sáng rối ren trong bóng đêm. Donna, với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt vẫn còn đọng lại sự sợ hãi, đứng run rẩy bên cửa. Cô cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn thấy các nhân viên cảnh sát tiến vào, nhưng không thể giấu nổi sự bất an, khi phải đối mặt với thực tế kinh hoàng mà mình vừa trải qua.

Các nhân viên cảnh sát nhanh chóng chia nhau ra kiểm tra hiện trường. Một số người đi xung quanh nhà, kiểm tra các cửa sổ và lối ra vào, trong khi những người khác bước vào phòng ngủ chính nơi vụ tấn công xảy ra. Donna ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, cố gắng giữ cho mình không bật khóc. Cảm giác như cô đang lạc vào một cơn ác mộng kéo dài, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Khi một sĩ quan cảnh sát bước đến hỏi Donna về chi tiết vụ việc, cô phải cố gắng nhớ lại từng chi tiết, từng động tác của kẻ tấn công. Những từ ngữ của cô trở nên lạc lõng và rời rạc, xen lẫn những tiếng thở dốc vì sợ hãi. Sĩ quan cảnh sát nhìn cô với ánh mắt đầy thông cảm, nhưng điều đó cũng không thể xóa đi nỗi đau đang ngự trị trong lòng Donna.

Trong lúc ấy, các nhân viên kỹ thuật bắt đầu thu thập bằng chứng tại hiện trường. Mọi thứ trong phòng ngủ chính bị xáo trộn, nhưng điều khiến cho Donna sốc nhất, đó là khi một trong những nhân viên thông báo rằng, tất cả đường dây điện thoại trong nhà đã bị cắt. Điều này khiến cho cô càng thêm lo sợ, nhận ra rằng kẻ tấn công không chỉ là một người xa lạ vô tình ghé qua, mà hắn đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, và có chủ đích rõ ràng.

Sau khi thu thập mẫu ADN của kẻ tấn công, Donna đã được các nhân viên y tế đưa đến bệnh viện. Cô cảm thấy mình như một con búp bê rỗng tuếch, bị đẩy đi khắp nơi mà không hề có sức sống. Tại bệnh viện, những vết thương thể xác của cô được chăm sóc, giác mạc mắt đã bị trầy xước, cổ tay bị rách do dây trói, và những vết bầm tím trên cơ thể do sự giằng co. Nhưng hơn hết, đó là những vết thương tâm hồn, một nỗi đau âm ỉ mà không ai có thể nhìn thấy hay chữa lành ngay lập tức.

Mặc dù rất đau đớn, nhưng Donna vẫn hợp tác hết sức với các bác sĩ và nhân viên pháp y để thu thập bằng chứng. Cô biết rằng, đây là bước đầu tiên để tìm ra kẻ đã làm hại mình, và quan trọng hơn, là bảo vệ các con và bản thân khỏi bất kỳ nguy cơ nào trong tương lai. Trong lòng cô, một tia hy vọng mong manh rằng, công lý sẽ được thực thi, dù con đường phía trước còn đầy gian nan.

Khi Donna trở về nhà vào ngày hôm sau, cô cảm thấy một nỗi lo lắng lạ lùng đè nặng lên ngực. Ngôi nhà, nơi từng là chốn an toàn và bình yên, giờ đây trở nên xa lạ và đầy rẫy những ký ức đau đớn. Cô lặng lẽ thay khóa cửa, không muốn ai nhận ra sự thay đổi, đặc biệt là John. Nhưng khi John trở về và nhìn thấy ổ khóa mới, thì anh ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

John bước vào nhà, ánh mắt lo lắng nhìn Donna. Anh không cần phải hỏi, vì sự im lặng và nét mặt của Donna đã nói lên tất cả. Cô kể lại mọi chuyện trong nước mắt, từng lời nói như dao cắt vào lòng John. Anh cảm thấy đau đớn và phẫn nộ, không chỉ vì những gì đã xảy ra với vợ mình, mà còn vì cảm giác bất lực khi không thể ở bên để bảo vệ cô trong thời khắc kinh hoàng ấy.

Donna nhìn thấy sự đau đớn trong mắt chồng, nhưng cô vẫn quyết định giữ bí mật mọi thứ về quá trình điều tra, và những gì cảnh sát đã nói. Cô không muốn John phải lo lắng thêm, không muốn anh phải chịu đựng thêm nỗi đau nào khác.

Sau khi vụ tấn công kinh hoàng xảy ra, Donna cố gắng quay lại cuộc sống thường ngày, nhưng nỗi ám ảnh vẫn luôn rình rập cô trong mỗi giấc ngủ, và mỗi khoảnh khắc thức dậy. Mỗi khi bước vào phòng ngủ chính, nơi từng là chốn an toàn, giờ đây đã trở thành nơi chứa đầy ký ức kinh hoàng, Donna không thể không rùng mình. Tuy nhiên, cô biết mình phải mạnh mẽ, vì bản thân và vì gia đình.

Khoảng một tháng sau vụ việc, vào một buổi sáng u ám tháng 10, Donna nhận được lệnh triệu tập từ cảnh sát Waterbury. Trái tim cô đập mạnh khi cầm trên tay mảnh giấy thông báo, không khỏi lo lắng về những điều sắp xảy ra. Dù đã trải qua không ít sự căng thẳng kể từ đêm kinh hoàng ấy, Donna vẫn tự nhủ rằng, việc triệu tập này chỉ là một phần của quá trình điều tra. Cô tin rằng, cảnh sát sẽ giúp cô tìm ra kẻ tấn công, và công lý sẽ được thực thi.

Tại đồn cảnh sát, Donna được dẫn vào một căn phòng thẩm vấn nhỏ, ánh sáng mờ ảo từ bóng đèn treo trên trần nhà chiếu xuống, đã làm không khí trở nên căng thẳng. Cô ngồi đối diện với điều tra viên chính của vụ án, người mà trước đó cô đã nghĩ là đồng minh. Nhưng hôm nay, ánh mắt lạnh lùng và thái độ xa cách của anh ta, đã khiến cho Donna cảm thấy bất an. Anh ta lấy ra một mảnh giấy, nhìn chằm chằm vào Donna trước khi bắt đầu đọc to. Đó là lời thông báo về quyền im lặng, lời cảnh báo mà thường chỉ dành cho nghi phạm.

Donna chết lặng. Cô không thể tin vào tai mình. Lời đọc vang lên trong căn phòng nhỏ bé khiến cgi tâm trí cô hoảng loạn. Điều tra viên dừng lại một lúc, rồi tiếp tục với giọng điệu cứng rắn, như đang kết tội cô: Chúng tôi có bằng chứng chắc chắn rằng, cô đã nói dối trong bản tường trình. Câu nói như một lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào trái tim Donna, làm cô nghẹn thở.

Không thể nào!. Donna kêu lên trong sự kinh ngạc và phẫn nộ. Tôi đã nói sự thật, từng chi tiết đều là sự thật! Các anh có nhầm lẫn gì không?. Cô nhìn điều tra viên với đôi mắt rưng rưng, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm. Nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt vô cảm. và một nụ cười mỉm lạnh lùng.

Điều tra viên không dừng lại ở đó. Anh ta tiếp tục với một giọng điệu đe dọa, nói rằng cảnh sát đã nhận được thông tin từ một người cung cấp tin trong thị trấn rằng, Donna đã ngoại tình, và bịa ra chuyện bị hiếp dâm để che giấu hành vi sai trái của mình. Thậm chí, tin đồn còn ác ý đến mức cho rằng, Donna dựng nên câu chuyện này vì bị một trong hai đứa con bắt gặp, khi cô đang ở cùng người tình vào đêm đó.

Lời buộc tội oan nghiệt ấy khiến cho Donna như bị dội một gáo nước lạnh. Sự xúc phạm không chỉ chạm đến danh dự của cô, mà còn chà đạp lên tất cả những gì cô đã trải qua. Đây là một sự vu khống trắng trợn!. Donna phản đối, giọng cô run rẩy vì tức giận. Tôi không bao giờ làm điều đó, và các anh cũng biết rõ điều này! Các con tôi đã ngủ suốt đêm đó, và tôi không hề bịa chuyện.

Nhưng dù Donna có phủ nhận thế nào, sự lạnh lùng trong thái độ của điều tra viên vẫn không thay đổi. Anh ta tiếp tục đe dọa, nói rằng nếu Donna không thú nhận, họ sẽ tiến hành bắt giữ cô. Từng lời nói của anh ta như những nhát dao sắc lẹm, cắt đứt niềm tin của Donna vào hệ thống pháp lý mà cô từng tin tưởng. Cô cảm thấy mình như bị giam cầm trong một cơn ác mộng không hồi kết, nơi mà người đáng lẽ phải bảo vệ cô lại biến cô thành kẻ bị săn đuổi.

Donna trở về nhà trong tình trạng suy sụp. John, khi thấy vợ trở về với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe, đã lập tức ôm lấy cô, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Donna kể lại mọi thứ, từng lời buộc tội vô lý, từng sự xúc phạm mà cô phải chịu đựng. Nghe những gì vợ kể, John cảm thấy tức giận đến tột độ. Anh không thể chấp nhận việc cảnh sát, những người đáng lẽ phải bảo vệ công dân, lại đối xử với vợ anh như vậy. Niềm tin của anh vào hệ thống pháp lý cũng bị lung lay, và anh biết rằng, mình không thể để chuyện này trôi qua mà không làm gì.

Với sự ủng hộ của John, Donna quyết định kiện Sở cảnh sát Waterbury , vì đã vi phạm quyền lợi của cô và gây tổn thương tinh thần một cách nghiêm trọng. Cuộc chiến pháp lý kéo dài nhiều năm, nhưng với sự kiên định và ý chí sắt đá, vợ chồng Donna cuối cùng đã giành chiến thắng. Vào ngày 31 tháng 1 năm 2001, Donna đã được chính quyền bồi thường 190.000 đô-la cho những thiệt hại mà cô phải gánh chịu. Dù số tiền này không thể xóa bỏ nỗi đau và sự nhục nhã mà Donna đã trải qua, nó ít nhất cũng là một sự thừa nhận rằng, cô đã bị đối xử bất công.

Tuy nhiên, chiến thắng này không mang lại cho Donna sự nhẹ nhõm hay niềm vui. Nỗi đau từ vụ tấn công và sự phản bội từ phía cảnh sát vẫn còn đó, như những vết sẹo không bao giờ phai mờ. Nhà chức trách vẫn chưa thể bắt được kẻ hiếp dâm, và điều đó khiến cho Donna và John không bao giờ cảm thấy hoàn toàn an toàn trong chính ngôi nhà của mình.

Vụ án của Donna đã rơi vào bế tắc suốt nhiều năm. Dù đã cố gắng hết sức để tìm ra kẻ đã hủy hoại cuộc đời mình, Donna và John vẫn không nhận được tin tức gì khả quan. Mỗi ngày trôi qua đều mang theo sự thất vọng, khi những manh mối dần mờ nhạt, và hy vọng tìm ra kẻ tấn công cứ thế tàn lụi dần. Đối với Donna, cuộc sống dường như bị kẹt lại giữa quá khứ và hiện tại, khi mà bóng ma của đêm kinh hoàng ấy vẫn ám ảnh cô không ngừng.

Tuy nhiên, vào mùa hè năm 2004, một tia sáng hy vọng bất ngờ xuất hiện, làm xáo trộn mọi thứ. Thám tử Neil Leary, người được giao lại vụ án của Donna sau nhiều năm bị bỏ quên, đã nhận được báo cáo về một vụ tấn công tình dục mới xảy ra ở Waterbury. Thủ phạm trong vụ án này là John Regan, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài hiền lành và dễ gần, bị buộc tội tấn công một đồng nghiệp nữ trẻ tuổi. Cô gái may mắn chạy thoát trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, nhưng vụ việc này đã khơi dậy sự chú ý của Neil.

Neil bắt đầu nhớ lại những chi tiết trong vụ án của Donna, đặc biệt là bữa tiệc độc thân mà John tham dự vào đêm cô bị tấn công. Bữa tiệc ấy diễn ra tại nhà hàng Waterbury, với sự tham gia của khoảng 50 khách mời, trong đó có nhiều người mà John quen biết. Mặc dù Neil đã thu thập một phần danh sách khách mời, và lấy mẫu ADN từ những người tham dự đêm đó, nhưng không ai trong số họ khớp với mẫu ADN của kẻ tấn công Donna.

Tuy nhiên, khi điều tra kỹ hơn về John Regan, Neil phát hiện ra một chi tiết đáng ngờ. Neil nhớ lại rằng, chú rể trong bữa tiệc ấy là anh họ của Regan, và có khả năng Regan đã tham dự bữa tiệc dù không có tên trong danh sách khách mời, mà Neil đã nhận được trước đó. Sự trùng hợp này khiến cho Neil không thể bỏ qua, và anh quyết định kiểm tra kỹ lưỡng hơn về mối liên hệ giữa Regan và vụ án của Donna.

Sau khi gọi điện để xác minh, Neil phát hiện rằng, Regan thực sự có mặt tại bữa tiệc tối hôm đó. Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc theo Neil, khi anh nghĩ đến khả năng Regan chính là kẻ đã tấn công Donna. Để làm rõ sự thật, Neil yêu cầu lấy mẫu ADN của Regan, và so sánh với mẫu của kẻ tấn công Donna mà họ đã thu thập được vào đêm xảy ra vụ việc.

Kết quả xét nghiệm ADN sau đó xác nhận điều mà Neil lo sợ nhất, đó là mẫu ADN của John Regan hoàn toàn trùng khớp với mẫu của kẻ tấn công Donna. Thông tin này không chỉ là một bước ngoặt trong vụ án, mà còn là một cú sốc mạnh đối với Donna và John. Họ không thể tin rằng, người đàn ông mà họ từng coi là bạn thân thiết, người đã có mặt trong những khoảnh khắc thân mật của gia đình họ, lại chính là kẻ đã phá hủy cuộc sống của họ.

John bị sốc nặng khi biết sự thật. Anh đã lớn lên cùng Regan, từng coi anh ta như một trong những người bạn thân nhất. Họ đã chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn, và không ít lần John còn tin tưởng nhờ Regan giúp đỡ khi cần. Donna cũng không khỏi bàng hoàng, bởi cô nhớ rõ những lần Regan cùng gia đình đến nhà họ ăn tối, thậm chí cả những chuyến đi biển mà họ cùng tham gia sau vụ cưỡng hiếp. Cảm giác bị phản bội trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết, khi biết rằng, kẻ tấn công cô chính là người mà họ tin tưởng và thân quen.

Mọi ký ức về Regan giờ đây trở thành những mảnh ghép đầy ám ảnh trong đầu Donna. Cô nhớ lại những lần gặp gỡ, những cuộc trò chuyện với Regan, và cảm giác ghê sợ dâng lên khi nghĩ rằng, anh ta đã lên kế hoạch tấn công cô từ trước. Nhưng điều làm cô đau đớn nhất chính là việc John cũng bị kéo vào cơn ác mộng này. Regan không chỉ tấn công cô về thể xác, mà còn tấn công cả lòng tin và mối quan hệ của họ, để lại những vết thương khó có thể lành.

Mặc dù đã tìm ra kẻ tấn công, nhưng vụ án của Donna vẫn chưa thể kết thúc một cách dễ dàng. Bởi vì thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự đối với tội hiếp dâm đã hết, Regan chỉ bị buộc tội bắt cóc và một số tội danh khác.


Việc thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự đối với tội hiếp dâm đã hết là một cú đánh đau đớn đối với Donna. Cô cảm thấy mình bị tước mất cơ hội được bảo vệ, và đòi lại công lý cho những gì mình mà bản thân đã phải chịu đựng. Thay vì bị kết án cho tội ác kinh hoàng đó, Regan chỉ bị buộc tội bắt cóc và một số tội danh liên quan khác.

Vào tháng 10 năm 2004, Regan đứng trước tòa với tư cách bị cáo, nhưng lần này, hắn ta không còn là người bạn thân thiện mà John từng biết. Regan xuất hiện với vẻ ngoài lạnh lùng, không tỏ ra hối hận hay lo sợ. Trước những bằng chứng không thể chối cãi, về việc hắn đã tấn công Donna và một số vụ việc khác, nhưng Regan vẫn không nhận tội. Thậm chí, hắn ta còn phủ nhận mọi cáo buộc, thể hiện một thái độ thách thức, và bất cần trước tòa án.

Dù vậy, với bằng chứng ADN và sự kiên quyết của các công tố viên, Regan cuối cùng cũng đã bị kết án 12 năm tù tại New York vì âm mưu bắt cóc một vận động viên nữ, tên là Lindsey Ferguson, người đã may mắn thoát khỏi bàn tay hắn trong gang tấc. Donna và John chỉ biết lặng người khi nghe bản án, họ cảm thấy nhẹ nhõm khi kẻ thủ ác phải trả giá cho hành vi của mình. Tuy nhiên, nỗi đau từ vụ cưỡng hiếp vẫn chưa được giải tỏa hoàn toàn, và Donna vẫn cảm thấy bất công, khi hắn không bị xét xử cho tội ác mà hắn đã gây ra cho cô.

Sau khi thực hiện án phạt ở New York, Regan bị chuyển về Connecticut để hầu tòa cho các tội danh khác. Vào tháng 5 năm 2006, hắn ta phải đối mặt với phiên tòa tại Waterbury. Dù tiếp tục không nhận tội, Regan không thể phủ nhận rằng, các công tố viên đã có đủ bằng chứng để kết án hắn với ba tội danh, bao gồm bắt cóc Donna, khống chế, và theo dõi một nữ đồng nghiệp. Lần này, hắn ta bị kết án thêm 15 năm tù, thi hành án đồng thời với bản án ở New York.

Nhưng cuộc chiến pháp lý chưa kết thúc ở đó. Đối với Donna, việc Regan phải ngồi tù là một hình phạt xứng đáng, nhưng cô không thể quên được nỗi đau mà hắn đã gây ra. Cô luôn sống trong lo sợ rằng một ngày nào đó, khi hắn mãn hạn tù, thì hắn sẽ lại tiếp tục gây nguy hiểm cho cô và những người khác. Nỗi lo sợ này trở nên thực tế hơn bao giờ hết khi vào năm 2017, Donna phát hiện rằng Regan đã ngồi tù gần 12 năm, và đủ điều kiện để được giảm án theo luật định.

Thông tin này như một cú sốc đối với Donna. Nếu Regan được trả tự do mà không phải chịu trách nhiệm cho những tội ác ở Connecticut, điều đó có nghĩa là hắn ta sẽ không bao giờ phải đối mặt với hậu quả thực sự của những gì hắn đã làm với cô. Donna biết mình không thể để chuyện này xảy ra, cô quyết định phải tiếp tục đấu tranh, không chỉ vì bản thân mà còn vì sự an toàn của cộng đồng.

Donna bắt đầu làm việc với chính quyền ở New York để ngăn chặn việc Regan được trả tự do. Cô kêu gọi áp dụng luật quản lý dân sự cho tội phạm tình dục, một đạo luật cho phép chính quyền giữ lại những kẻ phạm tội tình dục, có khả năng tái phạm cao trong các cơ sở chăm sóc sức khỏe tâm thần, hoặc nhà ở được phê duyệt, ngay cả sau khi chúng đã mãn hạn tù.

Cuộc đấu tranh này không hề dễ dàng. Donna phải ra tòa một lần nữa vào năm 2021, đối mặt với những thủ tục pháp lý phức tạp, và những rào cản không ngừng từ phía luật sư của Regan.

Trong phiên tòa, Donna đã đứng lên và kể lại câu chuyện của mình, không chỉ với tư cách là một nạn nhân, mà là một người sống sót. Cô kể về nỗi đau mà mình đã trải qua, về những ám ảnh và sự sợ hãi không bao giờ nguôi, nhưng đồng thời cũng khẳng định quyết tâm không để kẻ ác tự do. Những lời nói của Donna đã gây xúc động mạnh trong phòng xử án.

Cuối cùng, bồi thẩm đoàn đã lắng nghe cô và đưa ra phán quyết: John Regan có khả năng tái phạm vì tâm lý bất thường. Với kết quả này, Regan phải sống trong một cơ sở chăm sóc sức khỏe tâm thần, hoặc nhà ở được giám sát chặt chẽ, cho đến khi có lệnh khác của thẩm phán. Điều này có nghĩa là hắn ta sẽ không thể trở lại cuộc sống bình thường, và gây nguy hiểm cho xã hội thêm một lần nữa.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn