Kỳ án về Đường Tiêu - Cuốn sổ bí ẩn và mối tình vụng trộm 7 năm với sếp.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Thạch Gia Trang là một thành phố thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Đây là một nơi yên bình với những con đường nhỏ hẹp, những ngôi nhà cổ kính nằm san sát nhau, và bầu không khí trong lành, tĩnh lặng. Người dân nơi đây sống chủ yếu sống bằng nghề nông, và một số ít làm việc tại các nhà máy công nghiệp nhẹ trong khu vực. Thành phố này nổi tiếng với những cánh đồng lúa bát ngát, những ngọn núi trùng điệp, và những con sông hiền hòa, tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng.
Dân cư Thạch Gia Trang đa phần là những người chất phác, giản dị. Họ sống quây quần, thân thiết như một đại gia đình lớn. Trẻ em nô đùa trên những con đường đất, người già tụ tập ở các quán trà nhỏ để hàn huyên, trong khi những người phụ nữ bận rộn với việc nhà, và công việc đồng áng. Vào buổi tối, khung cảnh thành phố thêm phần yên bình với những ánh đèn mờ ảo, những con đường vắng lặng chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm ran.
Cuộc sống yên bình này đột nhiên đã bị xáo trộn vào tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười bốn, khi một thi thể được phát hiện gần nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Sự việc này đã nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của cả thôn, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của nơi đây.
Đó là vào buổi sáng ngày 19 tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười bốn, ông Vương, là một nông dân sống gần nhà xưởng bỏ hoang, đang dắt trâu ra đồng như thường lệ. Khi đi ngang qua nhà xưởng, ông nhìn thấy có một cái gì đó lạ lùng nằm dưới chân tường. Ban đầu, ông nghĩ đó chỉ là một người say rượu đang nằm nghỉ, nhưng khi đến gần, thì ông kinh hoàng phát hiện ra đó là thi thể của một người phụ nữ. Ông Vương hốt hoảng chạy về báo tin cho dân làng, và gọi điện thoại cho cảnh sát.
Tin tức về việc phát hiện thi thể đã nhanh chóng lan truyền khắp thôn. Người dân trong thôn đổ xô đến hiện trường, tạo nên một khung cảnh náo loạn. Họ xì xào bàn tán, có người lo lắng, có người tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Một số người nhận ra danh tính của nạn nhân, tên là Đường Tiêu, đây là một người phụ nữ sống trong thôn, vốn hiền lành, và không có hiềm khích với ai. Sự việc này đã khiến cho ai nấy đều bàng hoàng, không ai ngờ rằng, điều kinh hoàng như vậy lại xảy ra trong thôn nhỏ yên bình của họ.
Cảnh sát đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường sau khi nhận được tin báo. Khu vực quanh nhà xưởng đã được phong tỏa, người dân được yêu cầu giữ khoảng cách để cảnh sát làm việc. Đội điều tra hiện trường gồm có cảnh sát điều tra, nhân viên pháp y, và các chuyên gia hiện trường.
Hiện trường vụ án đầy ám ảnh, thi thể nạn nhân đang nằm ngửa dưới chân tường, quần áo chỉnh tề, điện thoại, và một ít tiền lẻ vẫn còn nguyên trong túi. Điều này đã khiến cho cảnh sát loại trừ khả năng đây là một vụ cướp của. Cổ nạn nhân bị siết bằng dây dù, trên người có nhiều vết thương gây ra bởi vật cùn, chứng tỏ nạn nhân đã phải chịu đựng sự tấn công dã man trước khi chết.
Xung quanh thi thể, cảnh sát đã tìm thấy nhiều vật chứng quan trọng, đó là một vỏ chai rượu, một tấm ga trải giường, nửa viên gạch, một đôi dép lê màu hồng, cùng với đó là giữa thi thể và bức tường có một quyển sổ nhỏ cũ kĩ. Những vật chứng này không chỉ cung cấp manh mối về vụ án, mà còn gợi lên nhiều câu hỏi về mối liên hệ giữa nạn nhân và hung thủ.
Vỏ chai rượu nằm gần thi thể, còn sót lại một ít rượu bên trong. Điều này cho thấy nạn nhân có thể đã uống rượu trước khi bị sát hại. Cảnh sát thu thập chai rượu để giám định dấu vân tay, và chất lỏng còn lại trong chai.
Tấm ga trải giường nằm dưới chân tường, gần thi thể. Nó không có dấu hiệu bị rách hay bẩn, chỉ có một vài vết bẩn nhỏ. Điều này gợi ý rằng, tấm ga có thể được sử dụng để che chắn, hoặc làm nền cho một hoạt động nào đó trước khi nạn nhân bị sát hại.
Nửa viên gạch nằm gần thi thể, có vết máu khô trên bề mặt. Cảnh sát nghi ngờ đây là vật dụng mà hung thủ đã sử dụng để tấn công nạn nhân.
Đôi dép lê màu hồng nằm cạnh thi thể, thuộc về nạn nhân. Chúng không có dấu hiệu bị xước hay dơ bẩn, cho thấy nạn nhân có thể đã tự nguyện đi đến hiện trường mà không có sự kháng cự.
Quyển sổ gáy xoắn cũ kĩ, không có bìa, bên trên dính dầu, chữ viết trong sổ to và xấu. Người viết nhật ký tự xưng là Hắc Kim, là một công nhân mỏ dầu, và kể về mối quan hệ với một người phụ nữ tên là Tiểu Phương. Quyển sổ này là một trong những manh mối quan trọng nhất trong vụ án.
Nhận định ban đầu của cảnh sát cho thấy rằng, nạn nhân có thể đã đến đây để hẹn hò với một người đàn ông. Hiện trường không có dấu hiệu của sự giằng co mạnh mẽ, các vật chứng như vỏ chai rượu và tấm ga trải giường gợi ý rằng, nạn nhân có thể đã uống rượu, và đang có ý định quan hệ tình dục trước khi bị sát hại.
Cảnh sát bắt đầu tìm hiểu về nạn nhân, và những mối quan hệ của cô. Họ rà soát lịch sử cuộc gọi, điều tra các mối quan hệ xã hội, và công việc của nạn nhân để tìm ra manh mối. Tuy nhiên, việc điều tra không hề dễ dàng, vì nạn nhân không có nhiều mối quan hệ phức tạp, chỉ xoay quanh gia đình, đồng nghiệp, và một số người quen trong thôn.
Đường Tiêu, 36 tuổi, là một người phụ nữ hiền lành, đảm đang. Cô sống cùng chồng là Lý Bình và con trai nhỏ, tên là Lý Khải, trong một ngôi nhà nhỏ nằm ở ngoại ô Thạch Gia Trang. Gia đình Tiêu tuy không giàu có, nhưng hạnh phúc và ấm cúng. Hàng ngày, Tiêu chăm sóc gia đình, làm việc tại nhà máy giấy gần nhà, và giao lưu với hàng xóm.
Lý Bình làm việc tại một công ty xây dựng, thường phải đi làm xa nhà. Dù bận rộn, nhưng anh luôn cố gắng dành thời gian cho gia đình mỗi khi có thể. Lý Khải, con trai nhỏ của Tiêu và Bình, là một cậu bé hiếu động và thông minh. Cậu bé rất yêu mẹ, và thường giúp mẹ làm việc nhà sau giờ học.
Vào mỗi buổi sáng, Tiêu thường dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, sau đó đưa Khải đến trường. Sau khi hoàn thành công việc ở nhà, cô đến nhà máy giấy để làm việc cho đến chiều. Công việc của Tiêu tại nhà máy giấy khá đơn giản nhưng cũng đầy trách nhiệm. Cô luôn làm việc chăm chỉ, và được đồng nghiệp yêu mến.
Buổi tối, Tiêu sẽ dành thời gian để nấu ăn, dạy học cho con trai, và chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà. Gia đình Tiêu thường quây quần bên nhau, chia sẻ những câu chuyện thường ngày, và tận hưởng những giây phút bình yên. Hàng xóm trong thôn đều quý mến Tiêu, vì tính cách hiền lành và sự giúp đỡ nhiệt tình của cô.
Tiêu làm việc tại nhà máy giấy đã hơn 10 năm. Công việc hàng ngày của cô bao gồm kiểm tra chất lượng giấy, vận hành máy móc, và đảm bảo sản phẩm đạt tiêu chuẩn. Dù công việc không quá khó khăn, nhưng Tiêu luôn cẩn thận và chu đáo trong từng công đoạn.
Đồng nghiệp của Tiêu phần lớn là những người cùng thôn, hoặc các vùng lân cận. Họ làm việc cùng nhau nhiều năm, xây dựng mối quan hệ thân thiết, như một gia đình thứ hai. Tiêu đặc biệt thân thiết với một số đồng nghiệp, như là Trần Hoa, đây là người bạn thân từ thời còn đi học, và Vương Đại, một công nhân trẻ luôn vui vẻ, hoạt bát.
Những ngày tháng làm việc tại nhà máy giấy trôi qua một cách yên bình, không có gì nổi bật cho đến khi xảy ra vụ án mạng kinh hoàng. Cuộc sống bình thường của Tiêu đột nhiên bị đảo lộn, trở thành trung tâm của một cuộc điều tra phức tạp và đầy bí ẩn.
Cảnh sát đã bắt đầu cuộc điều tra bằng cách rà soát lịch sử cuộc gọi của Tiêu vào ngày 9 tháng 10, ngày cuối cùng mà cô được nhìn thấy. Họ phát hiện rằng, vào ngày hôm đó, Tiêu chỉ liên lạc với ba người, đó là chị gái của cô, một nam đồng nghiệp cùng làm tại nhà máy giấy, và một phụ nữ trong thôn.
Chị gái của Tiêu, Đường Mai, hiện đang sống ở một thị trấn cách Thạch Gia Trang khoảng 20 ki lô mét. Hai chị em thường xuyên liên lạc với nhau, chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống. Đường Mai cho biết, cuộc gọi vào ngày 9 tháng 10 chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường về công việc và gia đình, không có gì đặc biệt hay đáng ngờ.
Nam đồng nghiệp của Tiêu, Trương Minh, là một công nhân tại nhà máy giấy. Cảnh sát đã gặp Trương Minh và xác nhận rằng, anh ta đã không rời khỏi nhà vào tối hôm đó. Trương Minh sống cùng với gia đình, và có bằng chứng rõ ràng cho thấy anh ta ở nhà suốt buổi tối. Việc này loại trừ Trương Minh ra khỏi danh sách nghi phạm.
Người phụ nữ trong thôn mà Tiêu liên lạc vào ngày hôm đó là Lưu Lan, một người bạn thân thiết. Lưu Lan cho biết rằng, Tiêu đã gọi điện để hỏi thăm về tình hình sức khỏe của con trai cô, và không có gì bất thường trong cuộc trò chuyện. Lưu Lan cũng không biết gì về việc Tiêu đi đâu vào tối hôm đó.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện ra rằng, trong vài tháng trước khi mất tích, Tiêu chỉ liên lạc với gia đình, đồng nghiệp, và bạn bè thân thiết. Không có bất kỳ cuộc gọi nào đáng ngờ, hoặc liên quan đến một mối quan hệ tình cảm nào khác ngoài chồng và con.
Việc này làm cho cuộc điều tra trở nên khó khăn hơn, vì không có dấu hiệu rõ ràng về bất kỳ mối đe dọa nào đến từ người ngoài. Cảnh sát phải tập trung vào những manh mối khác để tiếp tục điều tra.
Kết quả khám nghiệm pháp y đã đóng vai trò quan trọng, trong việc làm sáng tỏ nguyên nhân cái chết của Tiêu. Trong dạ dày của nạn nhân, bác sĩ pháp y đã tìm thấy dấu vết của thịt gia cầm, điều này gây bất ngờ cho cảnh sát. Chồng và con Tiêu cho biết rằng, tối hôm đó cả gia đình ăn chay, không có thịt trong bữa ăn. Điều này gợi ý rằng , Tiêu đã ăn thịt ở nơi khác trước khi bị sát hại, rất có thể là cùng với hung thủ.
Chai rượu tại hiện trường cũng cho thấy rằng, nạn nhân và hung thủ có thể đã uống rượu cùng nhau. Các dấu vết trên cơ thể nạn nhân, và các vật chứng xung quanh hiện trường cung cấp những manh mối quan trọng cho cảnh sát.
Cảnh sát đã bắt đầu xây dựng giả thuyết rằng, Tiêu đã gặp một người quen, có thể là người tình, tại nhà xưởng bỏ hoang. Họ đã uống rượu và có ý định quan hệ tình dục, dựa trên sự hiện diện của tấm ga trải giường, nhưng sau đó xảy ra mâu thuẫn dẫn đến vụ án mạng.
Với những thông tin từ kết quả khám nghiệm pháp y và lịch sử cuộc gọi, cảnh sát đã quyết định tập trung vào việc tìm hiểu thêm về cuộc sống của Tiêu, các mối quan hệ của cô, và những người có khả năng tiếp xúc với cô trong thời gian gần đây.
Họ cũng điều tra kỹ hơn về quyển nhật ký cũ kĩ, đã được tìm thấy nằm giữa thi thể của Đường Tiêu và bức tường nhà xưởng bỏ hoang. Nó là một quyển sổ gáy xoắn, không có bìa, đã ngả màu vàng và dính dầu, làm cho nó có vẻ ngoài cũ kĩ và không đáng chú ý. Tuy nhiên, chính sự hiện diện của nó tại hiện trường lại khiến cho cảnh sát phải đặc biệt quan tâm.
Cảnh sát nhận định quyển nhật ký có thể là một manh mối quan trọng, trong việc xác định danh tính của hung thủ , hoặc ít nhất là liên quan đến vụ án. Họ cho rằng có hai khả năng, một là hung thủ vô tình để lại quyển nhật ký tại hiện trường, hai là hung thủ cố ý để lại nhằm đánh lạc hướng điều tra.
Cảnh sát đã cẩn thận phân tích từng trang trong quyển nhật ký để tìm kiếm các manh mối.
Trong quyển nhật ký, Hắc Kim tự mô tả mình là một người đàn ông khoảng bốn mươi tám tuổi, cô đơn, và chưa từng kết hôn hoặc đã ly hôn. Ông làm việc tại một mỏ dầu, và có mối quan hệ thân thiết với hai chủ giếng dầu, tên là Lý Hội và Vương Quân Xã. Kim kể về cuộc sống của mình tại mỏ dầu, những buổi uống rượu với các đồng nghiệp, và những lần gặp gỡ với một người phụ nữ, tên là Tiểu Phương. Bất kể người được gọi là Tiểu Phương có phải là nạn nhân Đường Tiêu hay không, cảnh sát cũng phải tìm được người gọi là Hắc Kim này.
Hắc Kim viết rằng, từ lần đầu gặp Tiểu Phương, ông đã biết đó là tình yêu của đời mình. Hai người thường xuyên hẹn hò, đi uống rượu, và chia sẻ những câu chuyện cuộc sống. Kim miêu tả Tiểu Phương là một người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, và luôn biết cách làm cho ông cảm thấy hạnh phúc. Họ từng uống rượu với lãnh đạo và công nhân mỏ dầu, trong đó có chủ giếng dầu số 12 là Lý Hội , và chủ giếng dầu số bốn là Vương Quân Xã.
Tiểu Phương, theo lời kể của Hắc Kim, là một phụ nữ khoảng 30 đến ba mươi lăm tuổi, có vẻ đẹp mặn mà và tính cách dịu dàng. Họ đã gặp nhau lần đầu tiên khi Phương đến mỏ dầu để thăm người thân. Từ lần gặp đó, Kim đã cảm thấy một sự kết nối đặc biệt, và bắt đầu hẹn hò với Phương.
Kim viết rằng, mỗi lần gặp Phương, ông cảm thấy cuộc sống trở nên có ý nghĩa hơn. Họ cùng nhau chia sẻ những buồn vui, những ước mơ và hy vọng. Kim thường mô tả những khoảnh khắc hạnh phúc khi họ cùng uống rượu, ngắm sao và nói chuyện thâu đêm. Mặc dù biết mối quan hệ của họ không được công khai và có thể gây ra nhiều rắc rối, nhưng Kim vẫn không thể từ bỏ tình yêu của mình dành cho Phương.
Tuy nhiên, những chi tiết vụn vặt trong nhật ký cũng cho thấy một số mâu thuẫn, và căng thẳng trong mối quan hệ của họ. Kim đôi khi tỏ ra ghen tuông, và lo lắng về việc Phương có thể gặp gỡ và hẹn hò với người khác. Những lần cãi vã và hiểu lầm cũng được Kim ghi lại trong nhật ký, cho thấy mối quan hệ của họ không hoàn toàn suôn sẻ.
Cảnh sát đã quyết định mở rộng điều tra đến các mỏ dầu trong khu vực. Huyện Triệu có tổng cộng ba mỏ dầu, mỏ số một cách nhà Tiêu một cây số, mỏ số hai cách bảy cây, và mỏ số ba cách mười cây. Họ bắt đầu từ mỏ số một, nơi Tiêu được biết là có quen biết với nhiều công nhân.
Tại mỏ dầu số một, cảnh sát thẩm vấn nhiều công nhân và lãnh đạo, nhưng không tìm thấy ai có tên là Lý Hội và Vương Quân Xã. Họ cũng không tìm được công nhân nào có đặc điểm giống như Hắc Kim mô tả. Một số công nhân cho biết rằng, họ từng gặp Tiêu đến mỏ dầu để uống rượu với bạn bè, nhưng không ai biết về mối quan hệ tình cảm nào của cô tại đây.
Cuộc điều tra kéo dài nhiều tuần mà không mang lại kết quả khả quan. Các cảnh sát bế tắc trước những manh mối từ quyển nhật ký, không thể xác định được danh tính của Hắc Kim, hay những người được nhắc đến trong đó. Việc không tìm thấy ai có tên Lý Hội và Vương Quân Xã tại các mỏ dầu, đã khiến cảnh sát dần nghi ngờ tính xác thực của quyển nhật ký.
Cảnh sát trưởng Trương Minh ngồi trong văn phòng, trầm ngâm suy nghĩ. Trên bàn là hàng loạt báo cáo điều tra, các mẫu giám định và bức ảnh hiện trường. Những dấu hỏi lớn hiện ra trong đầu ông: Ai là Hắc Kim? Tại sao quyển nhật ký lại xuất hiện tại hiện trường?. Liệu có phải hung thủ đang cố ý đánh lạc hướng họ hay không?.
Dần dần, cảnh sát bắt đầu nghi ngờ rằng, quyển nhật ký có thể chỉ là một chiêu trò để đánh lạc hướng điều tra. Họ đã bắt đầu xem xét lại từng chi tiết trong quyển nhật ký, và so sánh với những bằng chứng thực tế. Nhận thấy có nhiều điểm không thống nhất, họ quyết định giám định chữ viết trong quyển nhật ký một lần nữa để tìm kiếm manh mối mới.
Cảnh sát đưa quyển nhật ký đến trung tâm giám định bút tích để kiểm tra kỹ hơn. Chuyên gia giám định phát hiện ra rằng, chữ viết trong quyển nhật ký không hoàn toàn thống nhất, có sự khác biệt nhỏ giữa các trang. Điều này cho thấy người viết có thể đã cố ý thay đổi kiểu chữ của mình để che giấu danh tính thực sự.
Chuyên gia giám định kết luận rằng, quyển nhật ký được viết bởi một người sử dụng tay trái, mặc dù tay thuận của họ là tay phải. Điều này càng củng cố giả thuyết rằng, quyển nhật ký là một công cụ đánh lạc hướng điều tra.
Cảnh sát nhận định rằng, việc viết nhật ký bằng tay trái và để lại tại hiện trường là một hành động có chủ đích. Hung thủ muốn cảnh sát tin rằng, vụ án liên quan đến các mỏ dầu và những người được nhắc đến trong quyển nhật ký. Điều này cho thấy hung thủ có thể là một người có mối quan hệ gần gũi với nạn nhân, và hiểu rõ về cuộc sống của cô.
Cảnh sát trưởng Trương Minh đã bắt đầu suy luận về động cơ của hung thủ. Tại sao hung thủ lại chọn cách giết hại Tiêu và để lại những manh mối giả?. Liệu có phải hung thủ muốn trả thù , hay che giấu một bí mật nào đó? Để tìm ra câu trả lời, cảnh sát đã quyết định điều tra toàn bộ nhân viên nhà máy giấy nơi Tiêu làm việc.
Cảnh sát đã bắt đầu rà soát toàn bộ nhân viên tại nhà máy giấy. Họ thẩm vấn từng người, kiểm tra lịch sử làm việc, mối quan hệ cá nhân, và xem xét các khả năng liên quan đến vụ án. Đặc biệt, họ chú ý đến những người có mối quan hệ thân thiết, hoặc có mâu thuẫn với Tiêu.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện ra Lưu Dũng, là phó phòng hành chính nhà máy, có biểu hiện căng thẳng khác thường.
Lưu Dũng, phó phòng hành chính của nhà máy giấy, luôn là một người được đồng nghiệp kính trọng và tin tưởng. Tuy nhiên, kể từ khi vụ án mạng của Đường Tiêu xảy ra, Dũng có những biểu hiện căng thẳng khác thường. Anh ta thường xuyên tỏ ra lo lắng, mất tập trung trong công việc, và tránh né những câu hỏi liên quan đến vụ án.
Cảnh sát đã bắt đầu chú ý đến Dũng sau khi nhận thấy sự thay đổi rõ rệt trong hành vi của anh. Họ quyết định điều tra sâu hơn về Dũng, và tìm hiểu xem anh có liên quan gì đến cái chết của Tiêu hay không. Đầu tiên, họ kiểm tra lại những lời khai ban đầu của Dũng để tìm ra bất kỳ mâu thuẫn nào.
Khi bị thẩm vấn, Dũng ban đầu khai rằng, vào tối ngày 9 tháng 10, anh ta đã ở nhà và không đi đâu cả. Tuy nhiên, khi cảnh sát tiếp tục điều tra, thì họ phát hiện ra rằng, lời khai này không chính xác. Một số đồng nghiệp và hàng xóm của Dũng cho biết rằng, họ thấy anh ta rời khỏi nhà vào buổi tối hôm đó.
Khi bị cảnh sát chất vấn lại, Dũng đã thay đổi lời khai, nói rằng bản thân đã đi uống rượu tại nhà một người bạn. Tuy nhiên, khi cảnh sát gặp người bạn mà Dũng nhắc đến, người này phủ nhận việc Dũng đến nhà mình vào tối hôm đó. Sự mâu thuẫn trong lời khai của Dũng đã khiến cho cảnh sát càng thêm nghi ngờ.
Nhận thấy sự mâu thuẫn trong lời khai của Dũng, và những biểu hiện căng thẳng của anh, cảnh sát đã quyết định lấy mẫu chữ viết của Dũng để giám định. Họ so sánh mẫu chữ viết của Dũng, với chữ viết trong quyển nhật ký tìm thấy tại hiện trường vụ án.
Qua quá trình giám định, chuyên gia phát hiện rằng, mặc dù chữ viết trong nhật ký được viết bằng tay trái, nhưng có những đặc trưng nhất định giống với chữ viết của Dũng. Kết quả giám định khẳng định rằng, hai mẫu chữ này được viết bởi cùng một người. Điều này cung cấp bằng chứng quan trọng, để kết nối Dũng với quyển nhật ký và vụ án mạng của Tiêu.
Lưu Dũng, với vẻ mặt mệt mỏi và ánh mắt đầy hối hận, đã bắt đầu khai nhận mọi chuyện với cảnh sát. Anh ta kể rằng, bản thân và Đường Tiêu đã bắt đầu có mối quan hệ vụng trộm từ năm hai nghìn không trăm linh bảy. Ban đầu, mối quan hệ của họ rất tốt đẹp và lãng mạn. Dũng nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào khi họ cùng nhau đi chơi, ăn uống và chia sẻ những bí mật thầm kín. Họ tìm thấy ở nhau sự đồng cảm, và hiểu biết mà ít ai có được.
Tuy nhiên, mọi thứ bắt đầu thay đổi vào đầu năm hai nghìn không trăm mười bốn. Tiêu yêu cầu Dũng chia tay với vợ để chính thức đến với cô. Điều này đặt Dũng vào một tình thế khó khăn. Anh yêu Tiêu nhưng cũng không muốn phá vỡ gia đình hiện tại của mình. Sự căng thẳng và áp lực từ cả hai phía, đã khiến cho mối quan hệ của họ dần dần trở nên mâu thuẫn. Tiêu, với sự bức xúc và thất vọng, đã nhiều lần đe dọa sẽ tiết lộ mối quan hệ của họ cho vợ con Dũng, nếu anh không chấm dứt tình trạng hiện tại.
Trước những lời đe dọa của Tiêu, Dũng cảm thấy lo sợ và tuyệt vọng. Anh không thể để cho sự thật này bị phơi bày ,vì nó sẽ phá hủy mọi thứ mà anh đã xây dựng. Trong tình thế đó, Dũng bắt đầu lên kế hoạch sát hại Tiêu để bảo vệ bí mật của mình. Anh biết rằng, để thực hiện kế hoạch một cách trơn tru, anh cần phải đánh lạc hướng cảnh sát, và khiến họ tin rằng, vụ án liên quan đến người khác.
Dũng quyết định viết một quyển nhật ký giả, trong đó tự xưng mình là Hắc Kim, một công nhân mỏ dầu. Anh ta chọn cái tên Hắc Kim vì muốn tạo ra một hình ảnh bí ẩn và xa lạ. Để làm cho quyển nhật ký trở nên thuyết phục hơn, Dũng tìm hiểu về các thuật ngữ trong ngành dầu mỏ, và những chi tiết liên quan đến cuộc sống của công nhân mỏ dầu. Anh ta đã bôi dầu lên quyển sổ để tạo ra dấu vết xác thực hơn.
Một trong những chi tiết quan trọng trong kế hoạch của Dũng là viết nhật ký bằng tay trái. Dũng là người thuận tay phải, nhưng anh ta đã cố tình luyện viết bằng tay trái để giấu bút tích thật của mình. Anh ta đã dành nhiều thời gian để luyện viết, tạo ra những dòng chữ to và xấu, giống như của một người không quen viết bằng tay trái. Điều này giúp cho Dũng tạo ra một chứng cứ giả hoàn hảo, khiến cảnh sát khó có thể nhận ra bút tích thật của anh ta.
Vào tối ngày 9 tháng 10, Dũng đã hẹn gặp Tiêu tại nhà xưởng bỏ hoang. Tiêu đến đó với niềm hy vọng về một buổi tối lãng mạn và những lời hứa hẹn. Khi gặp Tiêu, Dũng đã tỏ ra bình thản và vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Họ ngồi xuống, uống rượu và nói chuyện như những lần trước.
Dũng cố gắng giữ cho mọi thứ diễn ra tự nhiên, để Tiêu không nghi ngờ điều gì. Anh ta mời cô uống rượu và ăn khô gà, tạo ra không khí thân mật và ấm cúng. Tiêu, không hề biết rằng đó sẽ là buổi tối cuối cùng của mình, tỏ ra vui vẻ và thoải mái. Cô tin rằng, Dũng đã thay đổi ý định và sẽ đến với cô.
Sau khi uống rượu và ăn uống, Tiêu đã bắt đầu trải ga trải giường ra để chuẩn bị cho một đêm lãng mạn. Trong lúc cô cúi xuống, Dũng lặng lẽ lấy nửa viên gạch đã chuẩn bị sẵn. Anh ta tiến đến phía sau Tiêu, và dùng gạch tấn công mạnh vào đầu của cô. Tiêu ngã gục xuống, không kịp phản ứng. Trong lúc cô còn đang mê man, Dũng nhanh chóng lấy sợi dây dù đã chuẩn bị sẵn, và siết chặt cổ cô cho đến khi cô ngừng thở.
Sau khi chắc chắn rằng Tiêu đã chết, Dũng bắt đầu sắp xếp hiện trường theo kế hoạch đã định. Anh ta đặt quyển nhật ký giả bên cạnh thi thể của Tiêu, đảm bảo rằng, nó sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát. Anh ta cũng để lại chai rượu, tấm ga trải giường, nửa viên gạch và đôi dép lê màu hồng của Tiêu để tạo ra một hiện trường giả.
Dũng sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường, cố gắng giữ bình tĩnh, và hành động như không có chuyện gì xảy ra. Anh trở về nhà và tiếp tục cuộc sống hàng ngày như bình thường, hy vọng rằng, cảnh sát sẽ bị đánh lạc hướng và không tìm ra anh ta.
Khi sự thật về cái chết của Đường Tiêu được phơi bày, gia đình của cô rơi vào một trạng thái đau đớn tột cùng. Chồng của Tiêu, là Lý Bình, không thể tin rằng, người bạn thân thiết và đồng nghiệp như Lưu Dũng lại có thể ra tay sát hại vợ mình. Anh cảm thấy đau đớn và phẫn nộ, không chỉ vì mất đi người vợ yêu thương, mà còn vì sự phản bội từ một người mà anh tin tưởng.
Lý Khải, con trai nhỏ của Tiêu, vẫn còn quá nhỏ để hiểu hết sự việc, nhưng cậu bé cảm nhận được sự mất mát lớn lao, khi không còn mẹ bên cạnh. Cậu thường xuyên hỏi về mẹ và khóc nấc mỗi khi nhắc đến Tiêu. Nỗi đau của Khải càng làm cho nỗi đau của Lý Bình thêm sâu sắc và dai dẳng.
Quá trình xét xử Lưu Dũng đã diễn ra nhanh chóng, do các bằng chứng rõ ràng và lời thú tội của hắn. Phiên tòa được tổ chức công khai, thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân và truyền thông. Tại phiên tòa, công tố viên trình bày chi tiết các bằng chứng và lời khai, khẳng định tội ác của Dũng là có chủ đích và có tính toán từ trước.
Dũng, với vẻ mặt hối hận và mệt mỏi, đứng trước vành móng ngựa, lắng nghe từng lời buộc tội. Hắn ta thừa nhận mọi hành vi của mình, và bày tỏ sự hối lỗi sâu sắc. Tuy nhiên, sự hối lỗi muộn màng của Dũng không thể xóa đi tội ác, mà hắn ta đã gây ra và nỗi đau mà gia đình Tiêu phải chịu đựng.
Sau khi xem xét tất cả các bằng chứng và lời khai, tòa án kết luận rằng, Lưu Dũng phạm tội giết người có chủ đích. Hội đồng xét xử quyết định tuyên phạt Dũng án tử hình, vì hành vi tàn bạo và sự tính toán cẩn thận để che giấu tội ác của mình. Bản án này được xem là sự trừng phạt thích đáng cho hành vi của Dũng, đồng thời là một lời cảnh báo mạnh mẽ cho những kẻ có ý định phạm tội.
Gia đình Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi công lý được thực thi. Tuy nhiên, nỗi đau mất mát vẫn còn đó, và họ biết rằng, không gì có thể mang Tiêu trở lại. Họ chỉ có thể tiếp tục sống, giữ những kỷ niệm về Tiêu trong lòng và hy vọng rằng thời gian sẽ giúp họ vượt qua nỗi đau này.
Tags
Kỳ án