Kỳ án về thi thể giấu sâu ở dưới công trình.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào chiều muộn ngày 28 tháng 5 năm 2018, tại đồn cảnh sát của huyện Hoàng Lăng, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Một người đàn ông hớt hải bước vào, khuôn mặt đầy lo âu và sợ hãi. Đó là Phó Ba, là người anh trai của Phó Dao, Dao là một phụ nữ 44 tuổi đã mất tích từ chiều ngày hôm trước. Vẻ mặt anh nhợt nhạt, đôi mắt đỏ ngầu vì thức trắng đêm để tìm kiếm tin tức của em gái.
Phó Dao, người em gái mà Phó Ba hết mực yêu thương, là một phụ nữ đã ly hôn, hiện đang sống cùng với cậu con trai đang học cấp 3. Cuộc sống của hai mẹ con cô từ lâu đã quen thuộc với nhịp điệu đều đặn, đó là sáng cô đi làm, và tối trở về chăm sóc con trai. Là một nhân viên kế toán tại một đơn vị sự nghiệp nhà nước, Phó Dao nổi tiếng là người cẩn thận, chu đáo và chưa từng vắng mặt tại cơ quan không có lý do. Thế nhưng, vào buổi chiều ngày 27 tháng 5, cô đã bất ngờ xin phép về sớm, một điều chưa từng xảy ra trước đây.
Vào sáng hôm sau, đồng nghiệp chờ mãi vẫn không thấy cô đến làm, cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì từ cô. Cảm giác lo lắng bắt đầu len lỏi trong lòng mọi người, đặc biệt là Phó Ba, người hiểu rõ tính cách của em gái mình. Khi đồng hồ điểm 9 giờ sáng mà vẫn không thấy tin tức gì, Phó Ba đã quyết định phải làm điều gì đó. Anh vội vã chạy đến nhà Phó Dao với hy vọng tìm ra manh mối gì đó về sự vắng mặt bất thường của cô.
Khi đến nơi, một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng Phó Ba. Cửa nhà lúc này không khóa, mọi thứ trong nhà vẫn như thường lệ, ngoại trừ một chi tiết khiến anh không khỏi lo lắng, đó là ví tiền và chìa khóa nhà của Phó Dao vẫn nằm nguyên trên giường, chỉ có chiếc điện thoại di động là biến mất. Bên cạnh đó, căn nhà im lìm một cách đáng sợ, không có dấu hiệu của sự sống.
Lo lắng chuyển thành hoảng sợ khi Phó Ba nhớ lại rằng, anh đã liên tục gọi điện cho em gái từ sáng đến giờ, nhưng chỉ nghe tiếng thông báo máy đang tắt. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận rõ ràng một điều không ổn đang xảy ra, nhưng chưa thể gọi tên. Phó Ba biết rằng, mình phải hành động ngay lập tức.
Không chút do dự, anh vội vã đến cục công an huyện, nơi anh đang đứng, để báo tin về sự mất tích của em gái mình. Những câu hỏi của điều tra viên đổ dồn về phía anh, nhưng tất cả những gì Phó Ba có thể cung cấp là sự lo lắng ngày càng lớn dần trong lòng anh. Anh chỉ biết một điều chắc chắn rằng : Phó Dao đã biến mất không một dấu vết, và anh cần sự giúp đỡ của cảnh sát để tìm ra sự thật đằng sau sự biến mất bí ẩn này.
Ngay sau khi nhận được báo cáo về sự mất tích của Phó Dao, cảnh sát huyện Hoàng Lăng đã nhanh chóng triển khai lực lượng đến nhà riêng của cô để điều tra. Phó Ba dẫn các điều tra viên vào căn nhà nhỏ, nơi mọi thứ dường như vẫn bình thường, nhưng lại ẩn chứa một sự bất thường khó lý giải.
Khi bước vào phòng ngủ của Phó Dao, thì các điều tra viên đã ngay lập tức chú ý đến chi tiết khác lạ trên chiếc giường của cô. Tất cả đồ đạc trong nhà đều nguyên vẹn, không có dấu hiệu của sự xáo trộn. Nhưng trên giường, họ phát hiện ra ví tiền của Dao đã bị mở, toàn bộ số tiền mặt trong ví đều biến mất. Cảnh sát thận trọng kiểm tra từng ngóc ngách trong căn phòng, và một chi tiết đáng lưu ý nữa xuất hiện, đó là giường của Phó Dao có dấu hiệu bị lục lọi, trong khi các vật dụng có giá trị khác trong nhà như đồ điện tử, trang sức vẫn còn nguyên. Đây là một dấu hiệu rõ ràng cho thấy ai đó đã cố tình tìm kiếm thứ gì đó trong ví của Dao.
Điều này khiến các điều tra viên suy luận rằng, vụ việc có thể liên quan đến một động cơ tài chính, nhưng không có gì khác trong nhà bị lấy cắp, làm cho sự việc trở nên phức tạp hơn. Để hiểu rõ hơn, cảnh sát bắt đầu tìm hiểu về hoàn cảnh xung quanh sự mất tích của Phó Dao. Một trong những chi tiết đáng chú ý là việc căn nhà của Phó Dao đang trong quá trình cải tạo, với công việc xây dựng vẫn chưa hoàn tất.
Trong số các công nhân tham gia xây dựng, có một người đàn ông họ Mã đã ngủ lại tại nhà Phó Dao, để trông coi vật liệu và dụng cụ. Điều này khiến cho cảnh sát nghi ngờ và quyết định thẩm vấn Mã về đêm Phó Dao mất tích. Mã khai rằng, vào khoảng 21 giờ tối ngày 27 tháng 5, trong lúc anh đang rửa chân ở sân sau, thì anh nghe thấy tiếng bước chân đi vào phòng ngủ của Phó Dao. Một lúc sau, Mã còn nghe thấy tiếng nước vọng ra từ trong phòng, nhưng anh không đi kiểm tra vì cho rằng, đó là Dao đang tắm rửa trước khi đi ngủ.
Đến 5 giờ sáng hôm sau, Mã nghe thấy tiếng mở cửa và lại cho rằng, đó là Phó Dao đang ra ngoài để tập thể dục, một thói quen mà cô duy trì đều đặn mỗi sáng. Vì vậy, Mã không chú ý thêm và tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, lời khai của Mã không thể giải thích được tại sao, Phó Dao lại biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cảnh sát không chỉ dựa vào lời khai của Mã mà còn tìm kiếm thêm chứng cứ khác. Một nhân viên lao công làm việc tại công viên gần nhà Phó Dao đã cung cấp thông tin quan trọng. Người này khẳng định rằng, mình từng nhìn thấy Phó Dao tập thể dục bên bờ hồ vào sáng hôm trước, tức là trước ngày cô mất tích. Tuy nhiên, vào ngày cô mất tích, không ai thấy Phó Dao xuất hiện tại công viên.
Sự mâu thuẫn trong thông tin khiến cho cảnh sát phải đặt ra hai khả năng. Một là người đã vào phòng của Phó Dao vào đêm hôm đó không phải là cô, mà là một người khác. Hai là Mã đã nói dối về những gì anh ta thực sự đã chứng kiến. Những nghi ngờ bắt đầu bủa vây quanh Mã, nhưng không có đủ bằng chứng để khẳng định anh ta liên quan đến sự mất tích của Phó Dao.
Khi cuộc điều tra tiếp tục, thì cảnh sát tập trung vào những manh mối đã thu thập được. Việc sửa nhà tại ngôi nhà của Phó Dao vẫn diễn ra bình thường, và nếu Mã, người công nhân trông coi vật liệu, có liên quan đến sự mất tích của Dao, thì anh ta đã có đủ thời gian để bỏ trốn. Tuy nhiên, các camera giám sát tại khu vực xung quanh không cho thấy dấu hiệu Mã rời khỏi khu vực nhà của Phó Dao, sau khi cô biến mất. Điều này khiến cho cảnh sát phải loại bỏ anh khỏi danh sách nghi phạm chính.
Cảnh sát sau đó chuyển sự chú ý sang các công nhân khác tham gia vào việc sửa nhà của Phó Dao. Trong số những người này, có một công nhân cung cấp thông tin mới và đáng chú ý. Theo lời khai của người này, vào khoảng 15 giờ chiều ngày 27 tháng 5, Phó Dao đã trở về nhà sau giờ làm việc. Sau khi vào nhà, cô lấy điện thoại và gọi cho một người đàn ông đến, để hỏi ý kiến về việc xây dựng cổng nhà. Người đàn ông này đến sau ít phút, và ở lại đó khoảng nửa tiếng để tư vấn trước khi rời đi.
Cảnh sát nhanh chóng xác định người đàn ông mà Phó Dao gọi đến chính là Bân, là người chồng cũ của cô, người hiện đang làm nghề xây dựng. Mối quan hệ giữa Phó Dao và Bân sau khi ly hôn vẫn còn khá phức tạp. Mặc dù đã chia tay, nhưng Bân và Dao vẫn duy trì liên lạc, đặc biệt là khi cần thiết cho việc chăm sóc con trai chung của họ. Tuy nhiên, việc Dao gọi Bân đến để tư vấn về việc xây dựng cổng nhà, đã khiến cảnh sát nghi ngờ liệu có điều gì đó ẩn chứa sau sự kiện này hay không.
Khi bị cảnh sát thẩm vấn, thì Bân thừa nhận rằng, chiều hôm đó anh đã đến nhà Phó Dao để tư vấn về thiết kế cổng nhà, như lời khai của công nhân xây dựng đã mô tả. Anh ta khẳng định rằng, sau khi thảo luận xong, thì bản thân đã rời khỏi nhà của Dao và quay trở lại công việc của mình. Bân cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng những điều tra viên giàu kinh nghiệm nhận thấy một chút bất an trong cách anh ta trả lời.
Để kiểm chứng lời khai của Bân, cảnh sát đã kiểm tra camera giao thông tại khu vực xung quanh. Kết quả cho thấy, thời gian Bân rời khỏi nhà Phó Dao không khớp với những gì anh ta khai. Camera ghi lại rõ ràng hình ảnh Bân lái xe ra khỏi nhà Phó Dao lúc 17 giờ, và điều đặc biệt là trong chiếc xe, Phó Dao lúc này ngồi ở ghế phụ. Điều này hoàn toàn mâu thuẫn với lời khai trước đó của Bân, rằng anh chỉ đến tư vấn và sau đó rời đi ngay.
Trước bằng chứng không thể chối cãi từ camera giao thông, Bân buộc phải thừa nhận rằng, sau khi tư vấn về cổng nhà, anh đã đồng ý cho Dao đi nhờ xe đến một địa điểm gần đó. Tuy nhiên, Bân vẫn khăng khăng rằng, không có gì đáng ngờ trong việc này, và anh ta không muốn để người khác biết mình vẫn qua lại với vợ cũ, vì lo sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình hiện tại.
Tuy nhiên, những mâu thuẫn trong lời khai của Bân càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của cảnh sát. Khi tiếp tục theo dõi các camera giao thông khác, thì cảnh sát phát hiện ra rằng, Bân đã lái xe đến một công trường đang thi công, cách nhà Phó Dao khoảng 30 ki lô mét. Điều đáng ngờ là, trong suốt quãng đường này, Phó Dao vẫn ở trên xe. Điều này khiến cho cảnh sát tin rằng, Bân có thể đã nói dối về việc mình đưa Dao đi đâu sau khi rời khỏi nhà cô.
Camera an ninh tại khu vực xung quanh công trường ghi lại rõ ràng hình ảnh xe của Bân đến đó vào khoảng 17h30. Nhưng điều kỳ lạ là sau khi đến công trường, thì Bân không xuống xe ngay lập tức. mà ngồi trong xe với Phó Dao trong khoảng 15 phút. Điều này đặt ra nghi vấn lớn cho cảnh sát, vì không ai biết được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Khi Bân xuống xe và vào công trường, thì Dao vẫn ngồi trên xe.
Trong suốt quá trình điều tra, cảnh sát tiếp tục phân tích các dữ liệu từ camera giao thông ,để theo dõi hành trình của Bân sau khi rời khỏi công trường. Kết quả cho thấy, sau khi hoàn thành công việc tại công trường vào khoảng 18 giờ 30 phút, Bân đã lái xe rời đi, nhưng không về thẳng nhà như anh ta khai. Thay vào đó, Bân đã lái xe vào một con đường mòn hẻo lánh, cách xa những khu vực đông dân cư. Đây là một khu vực ít người qua lại, và camera giao thông chỉ ghi nhận được hình ảnh xe của Bân vào, lúc anh ta rẽ vào con đường này.
Sau hơn 40 phút, Bân quay ra từ con đường mòn, nhưng điều đáng ngờ là lúc này Phó Dao không còn ngồi trên ghế phụ, và không có bất kỳ ai khác xuất hiện trong xe. Hình ảnh từ camera cho thấy ghế phụ trong xe trống rỗng, và không có dấu hiệu của Phó Dao, hay bất kỳ hành lý nào của cô. Đây là một bằng chứng rất quan trọng, làm dấy lên nghi ngờ rằng, Phó Dao có thể đã bị Bân hãm hại, và bỏ lại đâu đó trên con đường mòn này.
Cảnh sát tiếp tục thẩm vấn Bân, nhưng anh ta vẫn kiên quyết phủ nhận mọi cáo buộc. Anh ta khẳng định rằng, sau khi xong việc ở công trường, anh đã đưa Dao về đến đầu ngõ gần nhà cô, rồi tiếp tục lái xe về nhà mình ở trung tâm huyện. Bân khai rằng vì đã có gia đình mới, anh không muốn gây rắc rối hay để người khác biết về mối quan hệ với vợ cũ, nên mới chọn một con đường vắng vẻ để chở Dao về.
Tuy nhiên, lời khai của Bân không thuyết phục được cảnh sát. Các điều tra viên bắt đầu mở rộng điều tra bằng cách hỏi thêm thông tin từ những người xung quanh Bân, đặc biệt là vợ của anh ta. Ban đầu, vợ của Bân khẳng định rằng, vào lúc 19 giờ tối ngày 27 tháng 5, khi cô trở về nhà thì đã thấy chồng ở nhà, tạo cho anh ta một bằng chứng ngoại phạm. Nhưng dưới áp lực từ các điều tra viên, và trước những bằng chứng mà cảnh sát đưa ra, cô cuối cùng đã thừa nhận rằng, chính Bân đã dặn cô nói như vậy để tránh rắc rối với cảnh sát. Thực tế là vào thời điểm cô về đến nhà, Bân chưa có mặt.
Lời thú nhận này như một cú đánh chí mạng vào sự phòng thủ của Bân. Cảnh sát nhận ra rằng, họ đã tìm thấy lỗ hổng trong lời khai của Bân, và từ đó có thể tiếp tục đẩy mạnh cuộc thẩm vấn. Khi đối diện với những bằng chứng ngày càng rõ ràng, và sự mâu thuẫn trong câu chuyện của mình, Bân cuối cùng không còn giữ được bình tĩnh.
Trong một khoảnh khắc yếu đuối, Bân cúi đầu thừa nhận rằng, anh ta đã sát hại Phó Dao. Anh ta giải thích rằng, trong lúc hai người đang nói chuyện trên con đường mòn, Phó Dao đã ép anh phải bỏ vợ hiện tại để quay lại với cô. Cô đe dọa sẽ đến công ty của Bân để làm ầm ĩ, phá hủy sự nghiệp của anh nếu anh không chịu theo yêu cầu của cô. Lo sợ rằng mọi thứ anh đã gây dựng sẽ sụp đổ, trong một phút không kiểm soát được bản thân, Bân đã bóp cổ Phó Dao đến chết.
Cảnh sát nhận ra rằng, mặc dù Bân đã thừa nhận tội ác, nhưng để hoàn tất cuộc điều tra, họ cần phải tìm ra thi thể của Phó Dao. Thời gian đang chống lại họ, và cuộc đua với thời gian đã chính thức bắt đầu.
Luật pháp quy định rõ ràng rằng, trong những trường hợp không có thi thể, việc buộc tội sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Bân đã lợi dụng chính điều này để đánh cược vào sự im lặng của mình.
Thời hạn tạm giữ Bân chỉ còn lại vài giờ. Đối mặt với áp lực này, cảnh sát huyện Hoàng Lăng huy động toàn bộ lực lượng, kết hợp với sự hỗ trợ từ các đơn vị khác, bắt đầu một cuộc tìm kiếm trên diện rộng dọc theo con đường mòn hẻo lánh, mà Bân đã đi vào vào buổi tối hôm Phó Dao mất tích. Họ tin rằng , thi thể của Dao có thể đã bị giấu ở một nơi nào đó trong khu vực này.
Đội điều tra gồm các cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, và cả những người có kỹ năng tìm kiếm đặc biệt được huy động. Họ tiến hành lục soát từng bụi cây, lùm cỏ, các khe núi và những địa điểm khả nghi trên con đường mòn. Cảnh sát còn sử dụng chó nghiệp vụ để hỗ trợ tìm kiếm. Bất kỳ dấu vết nào có liên quan đến Phó Dao đều được ghi nhận cẩn thận, nhưng thời gian trôi qua nhanh chóng, mà thi thể của Dao vẫn chưa được tìm thấy.
Trong quá trình tìm kiếm, một chi tiết đáng chú ý đã xuất hiện, đó lầ một lượng lớn đầu lọc thuốc lá được tìm thấy rải rác dọc theo con đường mòn. Cảnh sát đã thu thập những đầu lọc này và nhanh chóng gửi đi phân tích. Kết quả cho thấy, những đầu lọc này có chứa ADN của Bân, xác nhận rằng anh ta đã ở khu vực này vào thời điểm Phó Dao mất tích. Đây là một bằng chứng quan trọng củng cố thêm việc Bân đã nói dối về hành trình của mình vào đêm đó.
Mặc dù đầu lọc thuốc lá của Bân là một manh mối đáng giá, nhưng thi thể của Phó Dao vẫn chưa xuất hiện. Cảnh sát biết rằng, họ không còn nhiều thời gian và cần phải nhanh chóng hành động. Sự lo lắng tăng cao trong đội điều tra, khi mà thời gian tạm giữ Bân sắp hết, và nếu không có thi thể, họ có nguy cơ phải thả tự do cho kẻ đã thú nhận tội ác.
Cuộc tìm kiếm tiếp tục với một cảm giác gấp gáp hơn bao giờ hết. Cảnh sát không ngừng mở rộng phạm vi tìm kiếm, họ lục soát tất cả các khu vực có khả năng thi thể Phó Dao bị giấu. Những cuộc họp ngắn được tổ chức liên tục giữa các đội tìm kiếm để cập nhật tình hình và điều chỉnh chiến thuật. Mỗi phút trôi qua đều mang theo nỗi lo lắng về việc không thể tìm ra thi thể nạn nhân, và cũng đồng nghĩa với việc công lý có thể không được thực thi.
Lúc này, các điều tra viên thẩm vấn quyết định thay đổi chiến thuật. Họ không còn tập trung vào việc ép buộc Bân khai ra nơi giấu xác, mà thay vào đó, đánh vào tâm lý của anh ta bằng một cách tiếp cận nhân văn hơn. Một trong những điều tra viên đã gặp riêng Bân, nói với anh ta về hậu quả không chỉ đối với bản thân anh ta, mà còn với gia đình Phó Dao, đặc biệt là con trai của cô. Việc không tìm được thi thể Dao, đồng nghĩa với việc cậu bé sẽ không bao giờ có thể biết được nơi chôn cất mẹ mình, không thể có một nơi để viếng thăm và bày tỏ lòng thương nhớ. Những lời nói này đã khiến cho Bân lặng người đi trong giây lát.
Áp lực tâm lý và thời gian dồn dập cuối cùng cũng khiến cho Bân dao động. Anh ta bắt đầu có dấu hiệu mềm lòng, và sau một khoảng lặng kéo dài, Bân cúi đầu thừa nhận rằng, đã sử dụng máy xúc tại công trường để chôn xác Phó Dao ở một nơi không xa đó. Anh ta chỉ vào một khu vực cụ thể, nơi có một bãi rác nhỏ mà công nhân thường xuyên đổ các phế thải xây dựng.
Ngay lập tức, cảnh sát đã huy động 10 chiếc máy xúc đến địa điểm Bân khai báo. Những chiếc máy xúc hoạt động không ngừng nghỉ, đào bới từng tấc đất, hy vọng tìm được thi thể của Dao trước khi thời gian hết. Không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ khu vực tìm kiếm, mọi người đều làm việc với tốc độ cao nhất, trong sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng ầm ĩ của máy xúc.
Cuối cùng, sau 6 tiếng đồng hồ đào bới liên tục, một thi thể đã được phát hiện dưới lớp đất dày. Đó là Phó Dao, người phụ nữ đã bị chính chồng cũ của mình sát hại một cách tàn nhẫn. Thi thể cô bị vùi lấp giữa đống phế thải, như một nỗ lực tuyệt vọng của kẻ thủ ác để che giấu tội ác của mình. Các điều tra viên cẩn thận đưa thi thể lên, đánh dấu sự kết thúc của cuộc đua với thời gian đầy căng thẳng và mệt mỏi.
Cuộc điều tra vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng với việc tìm thấy thi thể của Dao, công lý đã tiến thêm một bước gần hơn. Bân giờ đây không còn đường chối cãi, và cảnh sát đã có đủ bằng chứng để buộc tội anh ta trong một phiên tòa công bằng. Nhưng sự đau đớn và mất mát mà Phó Dao và gia đình cô phải chịu đựng là điều không gì có thể bù đắp được.
Khi thi thể của Phó Dao được đưa lên từ lớp đất lạnh lẽo, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những người tham gia cuộc tìm kiếm hôm đó, từ cảnh sát đến công nhân lái máy xúc, ai nấy đều cảm nhận được sự bi thảm và đau đớn của vụ án. Phó Dao, một người phụ nữ chăm chỉ, hiền lành, đã phải chịu một cái chết oan nghiệt bởi chính người mà cô từng yêu thương. Cái chết của cô không chỉ là sự kết thúc của một cuộc đời, mà còn là dấu chấm hết cho một mối tình đầy bi kịch.
Sau khi thi thể của Phó Dao được tìm thấy, cảnh sát ngay lập tức bắt giữ Bân với tội danh giết người. Cuộc thẩm vấn cuối cùng của Bân diễn ra trong không khí trầm lắng, không còn sự kiên quyết hay cứng rắn như trước. Bân, người đàn ông từng một thời yêu say đắm Phó Dao, giờ đây ngồi cúi đầu, mệt mỏi và tuyệt vọng. Những lời khai cuối cùng của anh ta đã vén màn một câu chuyện tình yêu đầy bi kịch, và cũng giải thích lý do vì sao anh ta đã đi đến hành động tàn nhẫn ấy.
Bân và Phó Dao từng yêu nhau từ thời phổ thông, tình yêu của họ đã trải qua nhiều thăng trầm trước khi tiến đến hôn nhân. Tuy nhiên, sau khi kết hôn, thì mối quan hệ của họ gặp phải sự phản đối từ gia đình Bân. Gia đình anh cho rằng, Phó Dao không phù hợp và không đủ tư cách để trở thành con dâu trong nhà. Sự phản đối ngày càng gay gắt, tạo nên áp lực lớn giữa hai vợ chồng. Cuối cùng, dưới sức ép của gia đình, Bân và Dao đành ly hôn. Cuộc hôn nhân kết thúc trong sự đau lòng của cả hai, nhưng tình cảm giữa họ vẫn không dứt.
Dù đã ly hôn, Bân và Dao vẫn qua lại với nhau. Dao một mình nuôi dưỡng con trai, trong khi Bân lập gia đình mới. Mối quan hệ giữa hai người trở nên phức tạp, khi vừa có tình yêu cũ, vừa có trách nhiệm với cuộc sống mới. Bân, trong những lần gặp gỡ với Dao, đã không ngừng bị giằng xé giữa tình yêu và nghĩa vụ. Mỗi lần gặp Dao, anh ta lại bị kéo về quá khứ, về những kỷ niệm và tình cảm từng có. Nhưng khi về nhà, thì anh ta lại đối mặt với thực tại, với gia đình mới mà anh đã xây dựng.
Vào ngày 27 tháng 5, Phó Dao đã quyết định gọi Bân đến nhà để thảo luận về việc sửa chữa cổng nhà. Đối với những người ngoài cuộc, thì đó chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường giữa hai người từng là vợ chồng. Nhưng thực tế, cuộc gặp gỡ này lại chứa đựng nhiều ẩn ý hơn thế. Bân đã đến nhà Phó Dao vào buổi chiều muộn, như thường lệ, họ nói chuyện một cách bình thản về công việc xây dựng. Nhưng không khí giữa họ không hoàn toàn thoải mái, có một điều gì đó nặng nề và căng thẳng bao trùm.
Sau khi thảo luận xong công việc, thay vì rời đi ngay lập tức như thường lệ, thì Bân và Dao lại quyết định cùng nhau ra ngoài. Họ lái xe đến một con đường mòn hẻo lánh, một nơi yên tĩnh mà hai người đã từng ghé qua nhiều lần trong quá khứ. Đó là nơi họ có thể tạm thời thoát khỏi thực tại, khỏi những ràng buộc của cuộc sống hiện tại. Trên xe, cả hai bắt đầu nói chuyện với nhau, ban đầu là những câu chuyện về công việc, cuộc sống, và con trai của họ.
Nhưng rồi, cuộc nói chuyện dần trở nên căng thẳng, khi Phó Dao nhắc đến tương lai của cả hai. Cô không còn muốn duy trì mối quan hệ lén lút, và không danh phận này nữa. Dao yêu cầu Bân phải đưa ra quyết định rõ ràng, hoặc lầ anh rời bỏ vợ hiện tại để quay lại với cô, hoặc cô sẽ tự tay phá hủy cuộc sống mà anh đang cố gắng giữ gìn. Lời nói của Dao không chỉ là lời đe dọa, mà còn là sự giải thoát cho cô sau nhiều năm sống trong cảnh giằng co giữa quá khứ và hiện tại.
Bân, người đàn ông đã bị giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm suốt nhiều năm qua, đã bị đẩy vào một tình huống không lối thoát. Anh ta không thể bỏ vợ hiện tại, người đã cùng anh xây dựng một gia đình mới, nhưng cũng không muốn mất đi Phó Dao, người mà anh vẫn còn yêu thương. Trong một khoảnh khắc bùng nổ của sự sợ hãi và giận dữ, Bân cảm thấy tất cả đang sụp đổ quanh mình. Mọi thứ anh đã cố gắng giữ gìn đều đứng trên bờ vực tan vỡ.
Trong cơn hoảng loạn, Bân đã mất kiểm soát. Sự giận dữ và tuyệt vọng bùng lên, anh ta quay sang Phó Dao, và trong một hành động bộc phát, anh ta đã bóp cổ cô. Bàn tay Bân siết chặt cổ Dao, như thể muốn dập tắt mọi sự đe dọa, mọi áp lực mà cô đã đặt lên anh. Phó Dao hoảng hốt, cố gắng chống cự, nhưng sức lực của cô không thể chống lại cơn cuồng nộ của Bân. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những tình yêu, đau khổ, và sự phản bội dồn nén trong tâm trí Bân bùng nổ thành một hành động tàn ác. Anh ta bóp cổ Dao cho đến khi cô ngừng thở, và cuộc đời cô kết thúc trong sự kinh hoàng và tuyệt vọng.
Khi nhận ra rằng, Phó Dao đã chết, Bân bàng hoàng và sợ hãi. Anh ta không biết phải làm gì tiếp theo, tâm trí anh ta hoàn toàn rối loạn. Trong giây phút đó, Bân hiểu rằng cuộc sống của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ. Không chỉ mất đi Phó Dao, mà anh còn phải đối mặt với tội ác kinh hoàng mà mình vừa gây ra.
Trong cơn hoảng loạn, Bân quyết định giấu xác Phó Dao. Anh ta lái xe quay trở lại công trường nơi mình đang làm việc, nơi mà không ai có thể nghi ngờ điều gì. Tại đây, Bân sử dụng máy xúc để đưa thi thể Dao đến một bãi rác nhỏ gần đó. Anh ta chôn xác cô dưới lớp đất và rác thải xây dựng, với hy vọng rằng không ai sẽ tìm ra thi thể, và tội ác của anh ta sẽ mãi mãi bị chôn vùi cùng với Dao.
Nhưng cuối cùng, sự thật vẫn bị vạch trần, và Bân phải đối mặt với hậu quả từ hành động của mình. Khi được hỏi về cảm giác sau khi sát hại Phó Dao, Bân chỉ lặng lẽ cúi đầu, không nói một lời.
Tình cảm lén lút giữa Bân và Phó Dao, cuối cùng đã dẫn đến một bi kịch không thể cứu vãn. Sự giằng xé giữa tình yêu cũ và trách nhiệm mới, giữa quá khứ và hiện tại, đã đẩy cả hai đến một kết cục đầy thảm kịch. Bân, trong nỗ lực giữ lấy cuộc sống hiện tại, đã mất đi tất cả chỉ trong một khoảnh khắc mất kiểm soát.
Vụ án khép lại trong sự đau đớn và tiếc nuối. Phó Dao, người phụ nữ hiền lành và chịu đựng, đã phải rời bỏ cuộc đời này trong một cái chết đầy oan nghiệt. Cái chết của cô là lời nhắc nhở về những bi kịch xảy ra khi con người bị giằng xé giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu và trách nhiệm. Bân, người đàn ông đã gây ra tội ác, sẽ phải đối mặt với công lý và sống phần đời còn lại trong sự ăn năn và dằn vặt.
Phiên tòa diễn ra trong không khí căng thẳng và nghiêm túc.
Bân, bị cáo chính trong vụ án, ngồi cúi đầu trước vành móng ngựa. Khuôn mặt anh ta thể hiện sự mệt mỏi và căng thẳng. Luật sư biện hộ cố gắng bảo vệ thân chủ của mình, nêu lên hoàn cảnh của Bân, sự giằng xé nội tâm và những áp lực mà anh ta đã phải chịu đựng. Họ cũng đề cập đến việc Bân đã thừa nhận tội lỗi, và giúp cảnh sát tìm ra thi thể của Phó Dao, hy vọng rằng điều này có thể giảm nhẹ hình phạt.
Tuy nhiên, công tố viên kiên quyết phản bác. Họ nhấn mạnh tính chất nghiêm trọng của vụ án, Bân đã có chủ đích giết người và cố tình che giấu tội ác. Việc anh ta giấu xác Phó Dao nhằm trốn tránh trách nhiệm pháp lý là một hành động không thể dung thứ. Công tố viên đề nghị mức án cao nhất dành cho Bân, để làm gương cho những kẻ có ý định phạm tội tương tự.
Sau khi cân nhắc tất cả các yếu tố, tòa án đã đưa ra phán quyết cuối cùng. Với các tội danh giết người có chủ đích và xâm phạm thân thể, tòa tuyên án Bân phải nhận bản án tử hình.
Tags
Kỳ án