Thi Thể Chết Oan Của Cô Gái Trẻ Dưới Mồ - Những Vụ Mất Tích Kỳ Lạ Ở Khu Nghĩa Trang | Kỳ Án #574

Kỳ án về Trương Dĩnh - Những vụ mất tích bí ẩn ở khu nghĩa địa hoang vắng.


Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.




Ánh nắng chiều len lỏi qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên con đường làng nhỏ bé, nơi bà Từ Anh đang nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường gỗ quen thuộc. Cơn đau lưng dai dẳng khiến cho bà không thể nào ngủ sâu, từng cơn đau âm ỉ lan ra khắp lưng khiến cho bà phải thở dài, miệng lẩm bẩm những lời than thở về tuổi già và bệnh tật. Dù mệt mỏi, nhưng bà vẫn cảm thấy yên tâm vì con dâu, Trương Dĩnh, đã trở về chăm sóc bà sau bao ngày làm thuê xa xứ.

Trưa hôm đó, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Bà Anh nằm nhắm mắt, cố gắng dỗ dành giấc ngủ giữa những cơn đau, thì đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của buổi trưa. Bà giật mình, vươn tay với lấy chiếc điện thoại để trên bàn nhỏ cạnh giường. Khi nhấn nút nhận cuộc gọi, thì bà chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia vang lên tiếng thở gấp gáp của Trương Dĩnh, nghe như đang rất hoảng sợ. Tiếng kêu cứu hốt hoảng của Dĩnh khiến bà Anh như chết lặng:

Mẹ ơi, cứu con.

Rồi tiếng tút tút đột ngột vang lên, cuộc gọi đã bị ngắt. Bà Từ Anh cảm thấy tim mình như ngừng đập trong giây lát. Sự lo lắng xâm chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của bà. Bà đã ngay lập tức bấm số gọi lại, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tín hiệu tắt máy. Lần nữa, rồi lại lần nữa, bà bấm số gọi trong vô vọng, nhưng kết quả vẫn là tiếng tút dài.

Bà ngồi bật dậy, cơn đau lưng dường như không còn hiện hữu trong tâm trí nữa. Bà cố gắng trấn tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi ngày càng lớn. Bà tự nhủ rằng, có thể Dĩnh chỉ bị mất sóng, nhưng trong lòng bà, một nỗi bất an khó tả đang cuộn trào. Bà vội vàng gọi cho chồng, ông lúc này đang ở ngoài đồng làm việc, giọng bà run rẩy: Ông ơi, Dĩnh nó gọi điện cho tôi, nó kêu cứu rồi điện thoại tắt mất. Ông về ngay, tôi lo quá!.

Khi ông về đến nhà, cả hai vợ chồng đã quyết định gọi điện cho cảnh sát thị trấn Bán Tháp. Tiếng còi báo hiệu của xe cảnh sát vang lên từ xa, báo hiệu rằng, chính quyền đã vào cuộc. Những gì bà Từ Anh có thể kể cho cảnh sát đều gói gọn trong sự lo lắng, và cảm giác bất an. Các sĩ quan cảnh sát ghi chép lại từng chi tiết, đôi mắt nghiêm nghị, nhưng không giấu được sự lo lắng.

Không chờ đợi thêm, ông bà Từ Anh vội vã đến nhà thông gia của mình, cách đó vài cây số, nơi mà họ hy vọng có thể tìm được thêm thông tin về con dâu. Khi họ đến nơi, thì chiếc xe đạp điện của Trương Dĩnh vẫn đậu ngay trước cửa nhà, như một dấu hiệu rằng, cô đã từng về đây. Bà Từ Anh thở phào nhẹ nhõm, hy vọng tràn trề rằng, Dĩnh chỉ đang ở đâu đó gần đây.

Tuy nhiên, khi bước vào nhà và hỏi thăm, thì hy vọng của bà nhanh chóng tan biến. Nhà thông gia kể rằng, sau khi đưa con trai đi học, Dĩnh có ghé qua, ngồi chơi một lát rồi bảo sẽ lên núi chơi trong lúc chờ sạc xe. Nhưng từ đó đến giờ, không ai thấy Dĩnh quay lại.

Câu chuyện của nhà thông gia làm cho không khí trở nên ngột ngạt, và nặng nề. Từ cửa sổ nhà, bà Từ Anh nhìn về phía ngọn núi phía sau nhà thông gia, nơi Dĩnh đã nói sẽ lên chơi. Đó là một ngọn núi không cao lắm, nhưng bao phủ bởi những cây đào đang độ nở hoa, nhìn từ xa như một biển hồng nhạt mềm mại. Tuy nhiên, phía sau vẻ đẹp thơ mộng đó là những câu chuyện rùng rợn về những ngôi mộ nằm rải rác trên núi, nơi mà ít ai dám lui tới, đặc biệt là vào lúc hoàng hôn buông xuống.

Những câu chuyện về bóng đen lẩn khuất giữa nghĩa địa, những tiếng động lạ phát ra trong đêm tối, và đồ thờ cúng thường xuyên biến mất, khiến cho ai nấy đều cảm thấy rùng mình khi nhắc đến. Bà Từ Anh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khi nghĩ đến việc Dĩnh có thể đang ở đâu đó trên ngọn núi này, một mình, giữa những điều bí ẩn và nguy hiểm không thể lường trước.

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, ngọn núi trở nên mờ ảo, như một bức tranh chấm phá đầy bí ẩn và đáng sợ. Ánh đèn của xe cảnh sát nhấp nháy, soi rọi một góc nhỏ của ngọn núi, nhưng không đủ để xua tan nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng mọi người. Những câu hỏi không lời giải đáp đã bắt đầu xuất hiện trong đầu bà Từ Anh, Con dâu bà đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra với Dĩnh? Và tại sao lại là ngọn núi đó, nơi mà chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy rùng mình?

Sáng sớm hôm sau, khi sương mù còn vây quanh ngọn núi, đội cảnh sát đã bắt đầu triển khai cuộc tìm kiếm trên diện rộng. Những tia nắng đầu tiên chiếu qua lớp sương dày, nhưng không đủ để làm tan đi bầu không khí u ám bao trùm nơi đây. Các sĩ quan cảnh sát, được trang bị đầy đủ thiết bị, chia thành nhiều nhóm nhỏ, bắt đầu đi từng bước lên núi, khám xét từng góc khuất, từng bụi cây, từng ngôi mộ rải rác khắp nơi. Họ không chỉ tìm kiếm Dĩnh, mà còn cố gắng tìm hiểu xem liệu có dấu vết gì khác, có thể dẫn dắt họ đến manh mối của vụ việc.

Tuy nhiên, việc tìm kiếm không hề đơn giản. Khu vực núi này, với địa hình phức tạp và nhiều lối mòn dẫn đến những nơi hẻo lánh, không hề có bất kỳ camera giám sát nào. Việc không có hình ảnh ghi lại từ camera, đã khiến cho quá trình điều tra gặp khó khăn lớn. Cảnh sát phải quay lại phương pháp điều tra truyền thống, đó là gõ cửa từng nhà, hỏi thăm từng người dân trong khu vực, mong tìm được một manh mối nhỏ nhoi.

Trong quá trình điều tra, những câu chuyện từ người dân bắt đầu nổi lên, mang theo những yếu tố đầy mê tín và bí ẩn. Nhiều người dân địa phương nhắc lại câu chuyện về vụ mất tích của một phụ nữ, tên là Mỹ Lệ, cách đây bốn năm. Lệ là người Quảng Tây, đã lấy chồng và chuyển về sinh sống tại thị trấn này. Theo lời kể của hàng xóm, vào đêm ngày 16 tháng 12 năm 2013, sau một trận cãi vã nảy lửa với chồng, Lệ đã tức giận bỏ ra khỏi nhà. Đó là lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô.

Hệ thống camera giám sát trong thị trấn ghi lại hình ảnh Lệ rời khỏi siêu thị vào khoảng 21 giờ tối hôm đó, đi về hướng ngọn núi. Để về nhà, Lệ phải đi qua một con đường nhỏ dưới chân núi, được bao quanh bởi những hàng cây đào đang nở rộ vào mùa đông. Nhưng điều kỳ lạ là, camera tiếp theo được lắp đặt ở phía bên kia ngọn núi, nơi đường dẫn về nhà Lệ, lại không hề ghi lại được hình ảnh của cô. Cảnh sát đã lùng sục khắp khu vực, từ chân núi lên đến đỉnh, nhưng không hề có bất kỳ dấu vết nào của Lệ. Vụ án mất tích của cô dần dần bị rơi vào quên lãng, không một lời giải thích, không một manh mối rõ ràng.

Câu chuyện của Lệ đã khiến cho nhiều người dân cảm thấy rùng mình, và càng thêm lo lắng khi vụ mất tích của Dĩnh diễn ra ở cùng khu vực. Những lời đồn đại bắt đầu lan rộng, từ những người già trong làng đến các thanh niên, ai nấy đều nói về ngọn núi đầy mộ với sự sợ hãi. Có người kể lại rằng, vào những đêm trăng tròn, họ thường thấy một bóng đen lởn vởn giữa những ngôi mộ, di chuyển nhanh như gió, thoắt ẩn thoắt hiện. Tiếng gió thổi qua những hàng cây đào, kết hợp với những âm thanh kỳ lạ từ những con chim đêm, khiến không ít người tin rằng, đó là linh hồn của những người đã khuất, không được siêu thoát, và vẫn còn vất vưởng trên núi.

Ngoài ra, một số người dân còn kể rằng, đồ ăn, trái cây và quần áo mà họ mang đến để tế bái tại nghĩa địa, thường xuyên bị mất tích một cách kỳ lạ. Có người đã chứng kiến từ xa, bóng đen ấy lượn lờ qua những ngôi mộ, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Những câu chuyện này ngày càng trở nên phổ biến, tạo nên một bầu không khí hoang mang, và lo lắng trong cộng đồng. Người dân bắt đầu hạn chế việc đi qua khu vực nghĩa địa vào ban đêm, và nếu buộc phải đi, họ luôn đi theo nhóm và mang theo những vật dụng được coi là bùa hộ mệnh.

Trước những lời đồn đại, cảnh sát không thể không chú ý đến sự tương đồng giữa hai vụ mất tích, và bắt đầu nghi ngờ rằng, có thể có một mối liên hệ nào đó. Áp lực từ phía cộng đồng ngày càng gia tăng, buộc họ phải nhanh chóng tìm ra manh mối, nhưng đồng thời, chính những lời đồn thổi cũng khiến cho quá trình điều tra trở nên phức tạp hơn. Sự sợ hãi và mê tín không chỉ ảnh hưởng đến tâm lý của người dân, mà còn gây khó khăn cho chính những người đang nỗ lực tìm ra sự thật.

Cuộc tìm kiếm kéo dài suốt nhiều ngày, nhưng không mang lại kết quả gì đáng kể. Cảnh sát vẫn chưa tìm được bất kỳ dấu vết nào của Dĩnh trên ngọn núi, cũng như không phát hiện ra điều gì bất thường. Tuy nhiên, họ biết rằng, thời gian đang dần cạn kiệt, và càng kéo dài, hy vọng tìm thấy Dĩnh còn sống càng trở nên mong manh.

Đội cảnh sát sau đó đã tiếp tục công việc tìm kiếm ,với hy vọng mong manh về một manh mối mới. Nhưng lần này, ánh mắt của họ không còn chỉ tập trung vào việc tìm kiếm Trương Dĩnh nữa, mà bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất, bất kỳ điều gì có thể làm sáng tỏ những điều bí ẩn đang bao phủ ngọn núi này.

Trong một lần khám xét gần khu vực nghĩa địa, một sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi, mắt sắc sảo, bất ngờ phát hiện một vỏ trái cây bị vứt dưới gốc cây đào lớn. Vỏ quả dường như mới bị lột, cho thấy có người vừa ăn xong và vứt lại đây không lâu. Không xa đó, một vài đầu lọc thuốc lá nằm rải rác, màu sắc nhạt dần như đã bị thời gian và mưa gió làm phai mờ. Dù dấu vết này không lớn, nhưng chúng đủ để làm dấy lên nghi ngờ về sự hiện diện thường xuyên của một người nào đó trên ngọn núi, ngay cả khi không ai dám lui tới.

Bằng một tinh thần quyết tâm, cảnh sát đã bắt đầu tập trung vào việc phân tích những dấu vết mờ nhạt này. Họ liên hệ với các chuyên gia pháp y để xác định liệu có thể trích xuất bất kỳ thông tin hữu ích nào từ vỏ trái cây, hoặc đầu lọc thuốc lá. Mọi khả năng đều được cân nhắc, từ việc xem xét loại quả, thời điểm quả có thể được hái, đến phân tích loại thuốc lá, và cách mà đầu lọc bị dập tắt.

Trong khi chờ kết quả từ phòng thí nghiệm, cảnh sát bắt đầu tiến hành thẩm vấn thêm những người dân sống gần khu vực núi. Một cặp tình nhân trẻ, từng lên núi chụp ảnh hoa đào, đã cung cấp một lời khai đáng chú ý. Họ kể rằng, vào chiều hôm Dĩnh mất tích, họ đã bắt gặp một thanh niên lạ mặt, khoảng hơn 20 tuổi, đang lững thững bước đi từ dưới đường mòn lên trên núi. Hình ảnh về người thanh niên đó được miêu tả khá chi tiết, cao khoảng 1 mét 70, dáng người gầy gò, mái tóc cắt ngắn, và trông không có gì nổi bật. Tuy nhiên, điều khiến cho cặp đôi nhớ mãi là ánh mắt của hắn , đó là một ánh mắt lẩn tránh, nhưng lại không giấu được vẻ bất an và cảnh giác. Người thanh niên ấy không hề có ý định giao tiếp hay trả lời khi họ chào hỏi, chỉ vội vã bước đi, như thể đang chạy trốn khỏi điều gì đó.

Thông tin từ cặp tình nhân này càng làm rõ thêm hình ảnh về một kẻ khả nghi. Cảnh sát nhanh chóng rà soát lại danh sách những người từng có tiền án, tiền sự tại thị trấn, đặc biệt là những kẻ từng có hành vi trộm cắp, gây rối hoặc các hành vi phạm tội khác. Trong số đó, một vài cái tên nổi lên, nhưng vẫn chưa có ai hoàn toàn khớp với miêu tả của nhân chứng.

Cuộc điều tra tiếp tục với sự căng thẳng và hồi hộp. Mỗi bước đi của cảnh sát trên ngọn núi đều mang theo cảm giác nặng nề, như thể họ đang bước vào một cuộc săn đuổi, mà đối thủ của họ là một bóng ma, luôn lẩn khuất trong bóng tối, để lại những dấu vết nhỏ nhặt nhưng đủ để gợi lên sự ám ảnh.

Các sĩ quan bắt đầu cảm thấy áp lực nặng nề khi dường như càng tiến gần đến sự thật, họ lại càng bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Những câu hỏi không lời giải đáp cứ liên tục hiện lên trong đầu họ: Liệu thanh niên bí ẩn kia có liên quan gì đến sự mất tích của Trương Dĩnh? Và nếu có, liệu hắn ta còn ẩn nấp ở đâu trên ngọn núi này, chờ đợi cơ hội tiếp theo để ra tay?

Qua quá trình rà soát kỹ lưỡng danh sách các nghi phạm có tiền án tại thị trấn Bán Tháp, một cái tên nổi bật hiện lên, đó là Lương Siêu. Hắn ta là một thanh niên với ngoại hình khớp với mô tả của cặp tình nhân đã gặp trên núi. Khi các sĩ quan điều tra lục lại hồ sơ của hắn ta, một câu chuyện quá khứ đầy bi kịch và bạo lực bắt đầu được hé lộ, mang đến một ánh sáng mới cho vụ án, nhưng cũng làm dấy lên những cảm xúc phức tạp trong lòng những người tham gia điều tra.

Cảnh sát sau đó đã theo dõi Siêu từ xa trong suốt hai ngày qua, chờ đợi thời điểm thích hợp để ra tay. Họ biết rằng, việc bắt giữ hắn trên ngọn núi vào ban ngày sẽ rất nguy hiểm, khi mà Siêu có thể dễ dàng phát hiện và trốn thoát vào những lối mòn hẹp, mà hắn quen thuộc hơn ai hết. Do đó, họ quyết định tiến hành chiến dịch vào ban đêm, khi mọi thứ chìm trong yên lặng, và Siêu ít có khả năng đề phòng.

Các sĩ quan cảnh sát di chuyển chậm rãi, từng bước một, bám sát vào bóng tối của những ngôi mộ. Họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không để lại bất kỳ dấu hiệu nào báo trước sự hiện diện của mình. Chó nghiệp vụ được sử dụng để dẫn đường, mũi chúng đánh hơi theo những dấu vết mà Siêu có thể đã để lại trong những ngày qua. Tiếng chân bước nhẹ nhàng, tiếng thở đều đặn, tất cả hòa quyện vào màn đêm, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích xen lẫn trong không gian tĩnh lặng.

Đúng như dự đoán, Siêu không hề nhận ra sự tiếp cận của cảnh sát. Hắn ta đang ngồi trên một tảng đá lớn, mắt đăm đăm nhìn về phía trước, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó xa xăm. Chiếc điện thoại của Trương Dĩnh vẫn nằm trong tay hắn, một minh chứng rõ ràng cho tội ác mà hắn đã gây ra. Gương mặt hắn gầy gò, đôi mắt trũng sâu, hiện rõ sự mệt mỏi và ám ảnh. Nhưng trong ánh mắt đó cũng có một chút gì đó như là sự chấp nhận số phận, như thể hắn biết rằng, ngày này rồi cũng sẽ đến.

Khi cảnh sát tiến đến gần hơn, tiếng chó sủa khẽ làm Siêu giật mình. Hắn quay lại, mắt mở to khi nhận ra những bóng đen đang tiến về phía mình. Không còn thời gian để suy nghĩ, Siêu bật dậy và bỏ chạy, nhưng không còn là kẻ ranh mãnh và tinh quái như trước. Bóng đen của hắn ta lướt qua những ngôi mộ, lao vào rừng cây, nhưng cảnh sát đã chuẩn bị sẵn. Họ nhanh chóng đuổi theo, quyết tâm không để hắn trốn thoát.

Cuộc rượt đuổi diễn ra trong không gian tối tăm và nghẹt thở. Tiếng bước chân nặng nề của Siêu va vào mặt đất, xen lẫn với tiếng thở dốc của hắn. Hắn biết rằng, mình không thể thoát, nhưng bản năng sinh tồn đã thôi thúc hắn phải chạy, phải tìm một lối thoát trong tuyệt vọng. Hắn chạy qua những lối mòn nhỏ hẹp, qua những bụi cây rậm rạp, nhưng không thể thoát khỏi vòng vây của cảnh sát. Mọi đường lui đều đã bị chặn, mọi ngõ ngách mà hắn từng trốn tránh giờ đây chỉ dẫn đến ngõ cụt.

Cuối cùng, trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Siêu lao về phía một vách đá cao. Hắn đứng đó, nhìn xuống vực thẳm phía dưới, trong đầu thoáng qua ý nghĩ về việc kết thúc tất cả. Nhưng khi cảnh sát bao vây hắn, kêu gọi hắn đầu hàng, Lương Siêu chỉ đứng lặng lẽ, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt. Hắn đã đến giới hạn của mình, không còn chỗ nào để trốn chạy, không còn nơi nào để đi.

Hắn quay lại đối diện với các sĩ quan cảnh sát, thở hắt ra một hơi dài như để chấp nhận sự thật rằng cuộc đời hắn, với tất cả những gì đen tối nhất, đã đến hồi kết. Cảnh sát nhanh chóng lao đến khống chế hắn, còng tay hắn lại và dẫn đi trong im lặng. Trên đường về trụ sở, Siêu không nói một lời, chỉ ngồi lặng thinh, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

Tại trụ sở cảnh sát, khi được thẩm vấn, Lương Siêu bắt đầu khai nhận mọi tội lỗi của mình với giọng điệu lạnh lùng, vô cảm đến rợn người.

Hắn kể rằng, hôm đó, ngày 4 tháng 4 năm 2017, là một ngày bình thường như mọi ngày khác. Hắn ta đã thức dậy từ sớm, sau một đêm lạnh giá trong căn nhà bỏ hoang trên ngọn núi. Trong tâm trí của Siêu, ngày hôm đó không có gì đặc biệt. Hắn ta bước ra khỏi căn nhà, cảm nhận cái lạnh thấm vào da thịt, ánh nắng nhạt của buổi sáng xuyên qua những tán lá. Hắn ta quyết định xuống núi, lang thang quanh khu vực gần nghĩa địa, nơi mà hắn ta thường tìm đến để kiếm chút đồ ăn từ những đồ thờ cúng mà người dân để lại.

Khoảng giữa trưa, khi đang đi dọc theo con đường mòn, Siêu đã vô tình nhìn thấy Trương Dĩnh. Cô đang đứng dưới một gốc cây đào nở rộ, tay cầm chiếc điện thoại, mải mê chụp ảnh những bông hoa đang khoe sắc. Trên khuôn mặt cô là nụ cười tươi tắn, hòa vào khung cảnh tươi đẹp của mùa xuân. Dường như cô không nhận thấy sự hiện diện của hắn, hoặc nếu có, cô cũng không hề tỏ ra lo lắng, vì hắn ta trông giống như một người nông dân bình thường đang đi ngang qua.

Lương Siêu dừng lại, đứng nhìn cô từ xa. Trong giây phút đó, hắn ta không hề có ý định tấn công, nhưng cái nhìn của hắn vô tình dừng lại trên chiếc điện thoại sáng bóng mà cô đang cầm. Đó là một chiếc điện thoại đắt tiền, thứ mà hắn ta chưa từng sở hữu. Ý nghĩ về việc sở hữu nó bắt đầu nhen nhóm trong đầu hắn, nhanh chóng biến thành một quyết định mà không có bất kỳ suy nghĩ đạo đức nào cản trở. Hắn ta cần tiền, cần mọi thứ có thể để bán lấy tiền, và chiếc điện thoại đó có thể mang lại cho hắn một khoản kha khá.

Nhẹ nhàng và lặng lẽ, Siêu tiến gần hơn đến Trương Dĩnh. Hắn biết rằng, nếu cô phát hiện, cô sẽ hét lên, và điều đó sẽ thu hút sự chú ý của những người khác. Nhưng Dĩnh vẫn mải mê với công việc của mình, hoàn toàn không nhận ra rằng, hiểm nguy đang đến gần.

Khi chỉ còn cách Dĩnh vài bước chân, Lương Siêu quyết định hành động. Hắn vươn tay, nhanh như chớp, chộp lấy chiếc điện thoại từ tay Dĩnh. Nhưng cô gái trẻ, trong giây phút bất ngờ, phản ứng nhanh hơn hắn tưởng. Cô giật mình, quay lại và cố gắng giằng lại chiếc điện thoại, miệng kêu lên một tiếng đầy hoảng sợ.

Nhưng Lương Siêu đã sẵn sàng cho tình huống này. Hắn ta quặp chặt lấy cô từ phía sau, dùng tay trái siết chặt cổ cô, còn tay phải vẫn giữ chặt chiếc điện thoại. Trương Dĩnh bắt đầu chống cự quyết liệt, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Trong cơn hoảng loạn, cô đã bấm nút gọi cho mẹ chồng, bà Từ Anh, mong tìm kiếm sự giúp đỡ.

Siêu cảm thấy cơn giận dữ dâng trào khi nhận ra cô đang gọi điện cầu cứu. Hắn biết rằng, nếu để cô kêu cứu, hắn ta sẽ bị bắt ngay lập tức. Không còn lựa chọn nào khác, hắn siết chặt tay hơn, dùng toàn bộ sức lực để bóp nghẹt cổ Trương Dĩnh. Tiếng hét của cô bị nghẹn lại, chỉ còn lại những tiếng thở dốc yếu ớt, và những cử động vô vọng trong nỗ lực thoát khỏi bàn tay tử thần. Chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống đất, cuộc gọi bị ngắt đột ngột, chỉ để lại những tiếng tút tút vô vọng vang lên từ đầu dây bên kia.

Trong giây phút cuối cùng, Trương Dĩnh yếu dần, rồi gục xuống, bất động trong vòng tay của Lương Siêu. Hắn ta buông cô ra, nhìn cô nằm im lìm dưới gốc cây đào, giữa những bông hoa đang nở rộ. Đôi mắt cô mở to, tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng đã không còn sự sống. Cảnh tượng ấy không làm Siêu chùn bước, mà ngược lại, hắn ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì đã vượt qua được mối đe dọa lớn nhất.

Sau khi kiểm tra xung quanh, chắc chắn rằng không ai chứng kiến, Lương Siêu nhanh chóng lục lọi trong túi áo của Trương Dĩnh, lấy đi tất cả những gì có giá trị. Hắn ta nhặt chiếc điện thoại, nhét vào túi quần, rồi nhìn quanh một lần nữa để đảm bảo không có ai.

Nhưng khi đứng trước xác chết của Dĩnh, Siêu biết rằng, hắn không thể để thi thể ở lại đó. Hắn nghĩ đến việc sẽ làm gì với cái xác, và nhanh chóng quyết định rằng, hắn phải giấu nó đi, để tránh bị phát hiện. Hắn ta tìm thấy một chiếc xe đạp điện mà Dĩnh để gần đó, vốn là phương tiện mà cô dùng để di chuyển. Hắn cẩn thận đặt thi thể của cô lên xe, dùng dây thừng cột chặt lại, rồi bắt đầu lái về phía một bãi rác hoang vắng cách đó vài cây số.

Trên con đường mòn nhỏ hẹp, chiếc xe đạp điện lăn bánh một cách chậm rãi, mang theo thi thể của Trương Dĩnh. Cảnh tượng ấy như một cơn ác mộng diễn ra giữa ban ngày, trong khi ánh nắng vẫn soi rọi xuống mặt đất. Siêu không một lần nhìn lại, mắt hắn chỉ tập trung vào con đường phía trước, nơi mà hắn ta dự định sẽ chôn giấu tội ác của mình.

Đến nơi, Siêu dừng xe, nhìn quanh một lần nữa để chắc chắn rằng không ai nhìn thấy. Hắn lặng lẽ đào một cái hố sâu trong bãi rác, tay hắn run lên không phải vì sợ hãi, mà vì sức nặng của hành động mà hắn đang làm. Khi hố đã đủ sâu, hắn lặng lẽ đặt thi thể của Trương Dĩnh xuống, lấp đất lên và dùng những tấm bìa cứng, mảnh rác thải che phủ lên trên để ngụy trang.

Lương Siêu đứng dậy, nhìn vào đống đất mới đắp, rồi quay lưng bỏ đi, như thể không có gì xảy ra. Hắn ta sau đó trở về căn nhà bỏ hoang, nơi mà hắn đã sống như một cái bóng trong suốt nhiều năm qua. Trong túi quần của hắn, chiếc điện thoại của Trương Dĩnh vẫn còn đó, lạnh lùng như chính bàn tay đã cướp đi mạng sống của cô.

Hắn không hề cảm thấy sợ hãi hay hối hận, chỉ có một cảm giác thoáng qua là mọi việc đã được xử lý xong xuôi. Chiếc điện thoại, thứ mà hắn coi như chiến lợi phẩm, đã trở thành biểu tượng cho tội ác mà hắn vừa gây ra. Lương Siêu không hề biết rằng, hành động của mình sẽ dẫn đến sự truy lùng ráo riết, và cuối cùng là sự kết thúc không thể tránh khỏi.

Vào cuối ngày, khi hắn nằm xuống trên chiếc giường gỗ mục nát trong căn nhà hoang, Lương Siêu không nghĩ nhiều về Trương Dĩnh, về cái chết của cô, hay về bất kỳ điều gì liên quan đến tội ác hắn vừa phạm phải. Với hắn, đó chỉ là một ngày khác trong cuộc đời đầy rẫy sự tuyệt vọng và tăm tối. Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, hình ảnh của Trương Dĩnh, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng, và những bông hoa đào rụng trên cơ thể cô, vẫn lẩn khuất trong tâm trí hắn như một cơn ác mộng không thể xua tan.

Điều đáng sợ nhất là, khi được hỏi về vụ mất tích của Mỹ Lệ cách đây bốn năm, Siêu cũng thú nhận hắn chính là kẻ đã sát hại cô. Hắn kể lại một cách lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc, như thể những tội ác mà hắn gây ra chỉ là những việc làm bình thường trong cuộc sống hàng ngày. Hắn kể rằng sau khi giết Lệ, hắn cũng đã giấu xác cô ở một vị trí gần bãi rác, nơi mà hắn nghĩ sẽ không ai tìm thấy.

Với những thông tin mà Siêu cung cấp, cảnh sát nhanh chóng đến bãi rác hoang vắng đó, nơi mà hắn đã chỉ ra. Trong ánh đèn pha chiếu rọi, từng lớp đất bị đào bới lên, và cuối cùng, họ phát hiện thi thể của Trương Dĩnh, cùng với những mảnh hài cốt còn sót lại của Mỹ Lệ. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tất cả đều rùng mình. Cái chết của họ không chỉ là kết quả của một tội ác tàn bạo, mà còn là bằng chứng cho thấy sự khốc liệt và lạnh lùng của kẻ sát nhân.

Sau khi Lương Siêu bị bắt giữ, cảnh sát bắt đầu đi sâu hơn vào cuộc điều tra về cuộc sống của hắn. Từng mảnh ghép trong quá khứ và hiện tại của hắn dần dần được hé lộ, tạo nên một bức tranh u ám và đầy bi kịch về một cuộc đời chìm đắm trong bóng tối, tội lỗi và tuyệt vọng.

Trong suốt quá trình thẩm vấn, Lương Siêu không hề thể hiện bất kỳ sự hối hận hay xúc động nào về những tội ác mình đã gây ra. Hắn kể lại câu chuyện cuộc đời mình với giọng điệu lạnh lùng và vô cảm, như thể tất cả chỉ là những sự kiện hiển nhiên, không đáng để quan tâm. Nhưng chính từ những lời kể đó, cảnh sát đã thấy rõ hơn về hoàn cảnh sống đã đẩy hắn vào con đường tội lỗi.

Lương Siêu lớn lên trong một gia đình nghèo đói, nơi mà cái ăn, cái mặc hàng ngày cũng là một vấn đề nan giải. Những cơn đói cồn cào từ nhỏ đã ám ảnh hắn, khiến cho hắn luôn có cảm giác bất an và không đủ an toàn. Điều đó càng trầm trọng hơn khi hắn không nhận được bất kỳ sự quan tâm, yêu thương nào từ cha mẹ. Bạo lực và mắng chửi là những gì hắn phải hứng chịu mỗi ngày, biến hắn ta từ một đứa trẻ ngây thơ, thành một kẻ bất cần đời và đầy oán hận.

Khi lớn lên, không có nền tảng giáo dục, và không được trang bị bất kỳ kỹ năng nào để làm việc, Siêu rơi vào tình trạng thất nghiệp, không nơi nương tựa. Hắn ta sống lang thang, làm đủ mọi nghề nhưng không kiếm nổi cái ăn. Những gì hắn ta có thể làm được là trộm cắp vặt vãnh để sống qua ngày. Siêu bắt đầu từ những vụ nhỏ như trộm đồ trong chợ, ăn cắp tiền của những người thiếu cảnh giác, rồi dần dần chuyển sang những vụ lớn hơn, khi thấy mình có thể làm được mà không bị bắt.

Khi không còn nơi nào để đi,  thì Siêu đã tìm đến khu nghĩa địa trên ngọn núi phía sau thị trấn. Với hắn, nơi đó không chỉ là chốn trú thân tạm bợ, mà còn là nguồn cung cấp thực phẩm miễn phí. Những đồ ăn, trái cây, và tiền bạc mà người ta dùng để tế bái người chết đã trở thành thức ăn, và tiền tiêu của hắn. Ban ngày, hắn ta lẩn trốn trong những ngôi nhà bỏ hoang, ban đêm thì mò lên nghĩa địa để tìm kiếm đồ thờ cúng. Hắn ta coi đó như là lối sống duy nhất, không có gì sai trái.

Cảnh sát tiếp tục điều tra và phát hiện một căn nhà bỏ hoang trên sườn núi, nơi mà Lương Siêu thường trú ẩn. Ngôi nhà cũ kỹ, bị bỏ rơi từ lâu, nằm khuất sau những tán cây rậm rạp. Khi tiến vào bên trong, họ tìm thấy những dấu vết rõ ràng về sự hiện diện của hắn, đó là một chiếc giường cũ rách nát, vài bộ quần áo bẩn thỉu vứt lung tung, và đặc biệt là một chiếc hộp kim loại được giấu kỹ dưới gầm giường.

Chiếc hộp kim loại chứa đựng toàn bộ số tiền mà Siêu đã tích cóp được, trong những năm tháng sống như một kẻ lang thang và trộm cắp. Cảnh sát đếm được số tiền lên đến hơn một trăm nghìn nhân dân tệ, đây là một con số không nhỏ đối với một kẻ như hắn. Đối với Siêu, số tiền này là minh chứng cho sự quyết tâm thoát khỏi cuộc đời khốn khó, để mua một ngôi nhà, một chỗ dựa mà hắn có thể gọi là của riêng mình. Nhưng đồng thời, nó cũng là minh chứng cho sự tuyệt vọng, và tâm lý méo mó của một kẻ đã mất hết niềm tin vào cuộc sống lương thiện.

Khi hỏi tại sao lại tích cóp số tiền đó, Siêu thản nhiên trả lời rằng, hắn ta muốn dành đủ 300.000 nhân dân tệ để mua một căn nhà nhỏ trong thị trấn. Đó là mục tiêu duy nhất trong cuộc đời hắn, một ước mơ tưởng chừng đơn giản, nhưng lại là động lực chính khiến cho hắn ta sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả giết người. Với hắn, việc lấy đi mạng sống của Trương Dĩnh và Mỹ Lệ chỉ là những trở ngại phải vượt qua để đạt được mục tiêu của mình. Không có sự hối hận, không có sự sợ hãi, chỉ có sự cứng rắn và lạnh lùng trong cách suy nghĩ của một kẻ bị xã hội đẩy ra ngoài lề.

Cảnh sát lắng nghe những lời khai của Siêu, không chỉ với tâm lý của những người thực thi pháp luật, mà còn với sự trầm tư về một bi kịch lớn hơn đang diễn ra. Lương Siêu không chỉ là một kẻ giết người, hắn ta còn là sản phẩm của một xã hội không hoàn hảo, nơi mà những đứa trẻ bị bỏ rơi, không được giáo dục và yêu thương, có thể dễ dàng trượt dài vào tội ác. Những gì hắn làm là không thể tha thứ, nhưng nó cũng là lời cảnh tỉnh về những hệ quả khủng khiếp mà một cuộc đời bị lãng quên có thể mang lại.

Bức tranh về cuộc đời Lương Siêu, với tất cả những mảng tối và bi kịch, đã hoàn thiện. Hắn ta không phải là một con quỷ bẩm sinh, mà là một nạn nhân của hoàn cảnh, của bạo lực gia đình, và của sự thờ ơ từ cộng đồng. Nhưng điều đó không thể biện minh cho những tội ác mà hắn đã gây ra. Hắn đã chọn con đường của mình, và giờ đây, hắn phải đối mặt với sự trừng phạt thích đáng.

Ngày xét xử Lương Siêu cuối cùng cũng đến, kéo theo sự chú ý của cả thị trấn Bán Tháp và vùng lân cận.

Tòa án được bảo vệ nghiêm ngặt, với đông đảo người dân đứng ngoài cửa, mong chờ được nghe phán quyết cuối cùng. Bên trong phòng xử án, không khí nặng nề, căng thẳng bao trùm. Lương Siêu, bị còng tay, dẫn vào phòng xử với vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng, như thể những gì đang diễn ra không thực sự liên quan đến hắn. Hắn ta không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, đôi mắt trũng sâu và không cảm xúc.

Khi công tố viên đứng lên, trình bày tội trạng của Lương Siêu, cả phòng xử án chìm vào sự im lặng đáng sợ. Những lời lẽ sắc bén, từng câu, từng chữ, như những nhát dao khắc sâu vào lòng những người có mặt. Công tố viên không chỉ liệt kê những hành vi man rợ mà Siêu đã gây ra, đó là việc tấn công và sát hại Trương Dĩnh và Mỹ Lệ, mà còn mô tả chi tiết cách hắn ta đã lẩn trốn trong bóng tối, sống một cuộc đời vô hồn trên ngọn núi đầy ám ảnh.

Bằng chứng buộc tội Lương Siêu rõ ràng và không thể chối cãi. Từ chiếc điện thoại di động của Trương Dĩnh được tìm thấy trên người hắn, đến những lời thú nhận tàn bạo về cách hắn ta đã giết người, tất cả đều là minh chứng cho sự lạnh lùng và dã man của hắn. Công tố viên nhấn mạnh rằng, dù có biện minh bằng hoàn cảnh khó khăn, bằng sự bất hạnh trong quá khứ, thì không gì có thể xóa nhòa tội ác mà hắn đã gây ra. Hắn đã tước đi mạng sống của hai con người vô tội, và điều đó đòi hỏi phải có một sự trừng phạt thích đáng.

Khi Lương Siêu được mời lên để nói lời cuối cùng, hắn ta chỉ im lặng một lúc lâu, rồi nói ngắn gọn rằng: Tôi không hối hận về những gì đã làm. Tôi chỉ làm những gì cần thiết để sống sót. Những lời nói đó vang lên lạnh lùng, như thể hắn ta đã chấp nhận số phận của mình và không còn gì để mất.

Cuối cùng, sau khi xem xét mọi khía cạnh của vụ án, thẩm phán tuyên án Lương Siêu tử hình vì tội giết người, cùng với các tội danh khác liên quan đến trộm cắp, và lạm dụng đồ thờ cúng. Bản án được đưa ra trong sự im lặng chết chóc, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, đó là một kết thúc cần thiết cho những gì hắn đã gây ra.

Bản án tử hình của Lương Siêu không chỉ là sự trừng phạt dành cho một kẻ phạm tội, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh cho toàn bộ xã hội. Trong phòng xử án, nhiều người lặng lẽ suy nghĩ về những gì đã dẫn đến bi kịch này.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn