Kỳ án về Đảng Thành Hỷ - Địa cung nô lệ ở dưới vườn lê.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Đảng Thành Hỷ sinh vào năm 1953, trong một gia đình bình thường ở huyện Lâm Y, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Gia đình Hỷ có truyền thống làm nông, sống giản dị và cần cù. Cha mẹ hắn ta, ông Đảng Thành Nhân và bà Lý Thị Mai, là những người nông dân chất phác, luôn mong muốn con cái sẽ nối nghiệp gia đình, sống một cuộc sống lương thiện và bình an. Tuy nhiên, từ nhỏ Hỷ đã nổi tiếng là đứa trẻ hư hỏng.
Khi còn là một cậu bé, Hỷ thường xuyên gây gổ với bạn bè trong thôn. Hắn ta có tính cách nóng nảy, dễ cáu giận, và thích giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm. Những vụ trộm cắp vặt của Hỷ đã bắt đầu từ khi hắn ta mới lên bảy. Lúc đầu, đó chỉ là những đồng tiền lẻ, vài món đồ chơi của bạn bè. Nhưng rồi, sự liều lĩnh của hắn ta ngày càng tăng. Hỷ đã bắt đầu trộm cắp những vật có giá trị hơn, từ trái cây trong vườn hàng xóm đến tiền bạc của gia đình.
Cha mẹ Hỷ đã nhiều lần cố gắng giáo dục con, hy vọng rằng, hắn ta sẽ thay đổi. Họ thường xuyên mắng mỏ và đánh đòn, nhưng tất cả đều vô ích. Hỷ không hề tỏ ra ăn năn mà ngày càng trở nên ngang ngạnh hơn. Những vụ trộm cắp và hành vi xấu của hắn ta không chỉ làm xấu mặt gia đình, mà còn khiến hàng xóm láng giềng dần xa lánh.
Khi lớn lên, Hỷ không chịu nổi cuộc sống kham khổ của nghề nông. Hắn ta quyết tâm rời quê để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Gia đình, mặc dù biết rõ tính cách của hắn, nhưng vẫn hy vọng rằng, môi trường mới sẽ giúp Hỷ thay đổi. Họ đã xin cho Hỷ vào làm công nhân tại một nhà máy trong thành phố.
Làm việc trong nhà máy, Hỷ có cơ hội tiếp xúc với nhiều người và môi trường sống mới. Tuy nhiên, bản chất xấu xa của hắn ta vẫn không thay đổi. Hỷ thường xuyên ăn cắp nguyên vật liệu từ nhà máy để bán lấy tiền. Không những thế, Hỷ còn quấy rối các nữ công nhân, khiến cho họ luôn sống trong sợ hãi và ám ảnh. Sau nhiều lần bị tố cáo, thì ban quản lý nhà máy quyết định đuổi việc hắn.
Trở về quê, Hỷ cảm thấy nhục nhã và thất vọng. Nhưng vận may đến với hắn ta khi gia đình nhận thầu được một vườn cây ăn quả lớn. Nhờ sự chăm chỉ và khéo léo, Hỷ đã nhanh chóng biến vườn cây thành một nguồn thu nhập lớn. Hắn ta dần dần trở thành ông chủ vườn lê có tiếng, được nhiều người nể phục vì sự thành công. Tuy nhiên, cùng với sự thành công đó, những tham vọng và dục vọng của Hỷ cũng ngày càng lớn.
Với sự thành công trong tay, Hỷ đã bắt đầu thể hiện bản chất đen tối của mình. Hắn ta không chỉ quấy rối nữ công nhân, mà còn lạm dụng quyền lực để chiếm đoạt tài sản của người khác. Hỷ thường xuyên sử dụng tiền bạc và quyền lực, để ép buộc những cô gái trẻ phải phục tùng mình. Hắn ta còn tổ chức những buổi tiệc tùng xa hoa, mời những người có ảnh hưởng trong làng đến tham gia, nhằm tạo dựng một hình ảnh tốt đẹp, và che đậy những hành vi xấu xa của mình.
Gia đình và hàng xóm ngày càng trở nên lo lắng và xa lánh Hỷ. Họ không hiểu tại sao một người có xuất phát điểm bình thường lại có thể biến chất đến như vậy. Mặc dù vậy, Hỷ không hề tỏ ra ăn năn mà ngày càng trở nên liều lĩnh hơn. Hắn ta tiếp tục thực hiện những hành vi đen tối của mình một cách tinh vi và khó lường, biến cuộc sống của nhiều người trở thành ác mộng.
Sau khi kiếm được tiền từ việc kinh doanh vườn lê, Đảng Thành Hỷ đã bắt đầu mơ ước về một cuộc sống xa hoa, quyền lực và thoả mãn mọi dục vọng. Trong tâm trí bệnh hoạn của mình, Hỷ muốn có một nơi bí mật để thực hiện những hành vi đen tối mà không ai có thể phát hiện. Hắn ta đã nghĩ đến việc xây dựng một căn phòng bí mật trong vườn lê, nơi mà bản thân hắn có thể giam cầm, và tra tấn các nạn nhân của mình mà không bị phát hiện.
Ý tưởng về "Địa cung dưới vườn lê" nảy sinh trong đầu Hỷ vào một buổi chiều mùa thu năm 1996. Hắn ta đã bắt đầu lập kế hoạch chi tiết cho công trình này, bao gồm việc xây dựng một căn phòng dưới lòng đất với cấu trúc phức tạp, để không ai có thể dễ dàng tìm thấy. Hỷ đã dành nhiều tháng trời để nghiên cứu, lên kế hoạch, và chuẩn bị các nguyên vật liệu cần thiết.
Công việc xây dựng bắt đầu vào đầu năm 1997. Hỷ đã thuê một nhóm thợ xây từ nơi khác, để tránh bị nghi ngờ từ những người quen trong làng. Hắn ta đưa ra lý do là muốn xây dựng một căn phòng lưu trữ đồ dùng, và bảo vệ tài sản trong vườn lê. Công việc được tiến hành một cách bí mật, mọi hoạt động xây dựng đều diễn ra vào ban đêm, để tránh sự chú ý của hàng xóm.
Căn phòng bí mật của Hỷ có diện tích khoảng 10 mét vuông, đủ nhỏ để không bị phát hiện, nhưng cũng đủ lớn để chứa đựng tất cả những gì hắn cần. Bên ngoài nhìn vào, căn nhà nhỏ trong vườn lê trông rất bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng khi mở tấm ván gỗ trong góc tường ra, một lối vào hầm tối hiện ra, dẫn xuống lòng đất.
Xuống vài bậc thang bằng gỗ, một hành lang hẹp và u ám hiện ra. Hành lang này có vài khúc rẽ phức tạp, được thiết kế để gây rối, và làm nản lòng bất kỳ ai cố gắng xâm nhập. Sau khi đi qua hành lang, một cánh cửa thép kiên cố hiện ra. Cửa này chỉ có thể mở từ bên trong, với một cơ chế khóa phức tạp mà chỉ Hỷ mới biết cách mở.
Bên trong địa cung, căn phòng được trang bị đầy đủ các tiện nghi cơ bản, như là giường ngủ, bàn ghế, và các vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Tuy nhiên, điều đáng sợ nhất là những công cụ mà Hỷ đã chuẩn bị, để giành cho những hành vi tàn bạo của mình. Các bức tường được treo đầy dao, dây thừng, gậy và các công cụ phạm tội khác. Có cả những chiếc còng tay, dây xích và các thiết bị tra tấn khác mà Hỷ đã sưu tầm và tự chế tạo.
Căn phòng còn được trang bị hệ thống thông gió để đảm bảo không khí luôn lưu thông và không bị ngạt. Hỷ rất tỉ mỉ trong việc ngụy trang và bảo vệ căn phòng này. Hắn biết rằng, chỉ cần một sơ hở nhỏ, mọi kế hoạch của hắn sẽ đổ bể và hắn sẽ phải trả giá đắt.
Vào đầu năm 1998, Đảng Thành Hỷ đã hoàn tất việc xây dựng địa cung dưới vườn lê. Hắn ta đã bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho vụ bắt cóc đầu tiên. Sau nhiều ngày quan sát và cân nhắc, Hỷ chọn Trần Hiểu Tĩnh, cô bé 10 tuổi sống gần nhà với hắn ta, để làm nạn nhân đầu tiên. Tĩnh là một cô bé xinh xắn, ngoan ngoãn và luôn được mọi người trong thôn yêu mến. Hỷ biết rõ thói quen và lịch trình hàng ngày của Tĩnh, biết rằng cô bé thường chơi một mình ở cánh đồng lúa mì gần nhà vào buổi chiều.
Hỷ rất cẩn thận và tỉ mỉ trong việc theo dõi Tĩnh. Hắn ta đã quan sát từng động thái của cô bé, ghi chép lại những chi tiết nhỏ nhất để đảm bảo rằng, kế hoạch của mình sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào. Hỷ biết rằng, việc dụ dỗ Tĩnh sẽ không quá khó khăn vì cô bé tin tưởng hắn, bởi Hỷ là một người cùng thôn, là một người lớn mà cô bé luôn gọi là bác Hỷ.
Vào ngày 23 tháng 3 năm 1998, Hỷ thấy Tĩnh đang chơi một mình trên cánh đồng lúa mì, không xa nhà. Đây là thời điểm hoàn hảo để hắn ta thực hiện kế hoạch. Hỷ đến gần cô bé với nụ cười thân thiện và lời mời mọc ngọt ngào. Hắn nói với Tĩnh rằng, vườn lê của hắn đang nở rộ, và muốn dẫn cô bé đến đó ngắm hoa. Tĩnh, với sự tin tưởng và tò mò của một đứa trẻ, đã không chút nghi ngờ đi theo Hỷ.
Khi đến vườn lê, Hỷ đã không dẫn Tĩnh vào ngay mà đưa cô bé đi dạo xung quanh, chỉ cho cô những cây lê đang nở hoa. Hắn ta muốn tạo sự tin tưởng và làm cho cô bé cảm thấy thoải mái. Sau một lúc, Hỷ giả vờ nghe thấy một tiếng động, và bảo Tĩnh đứng đợi ở một chỗ trong khi hắn đi kiểm tra. Đây là lúc hắn ta chuẩn bị cho bước tiếp theo của kế hoạch.
Sau khi chắc chắn không có ai xung quanh, Hỷ nhanh chóng trở lại và bất ngờ tấn công Tĩnh. Hắn ta bịt miệng cô bé bằng một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê để cô bé không thể kêu la. Tĩnh hoảng sợ, cố gắng chống cự, nhưng không thể làm gì được trước sức mạnh của Hỷ. Hắn ta đặt cô bé vào một bao tải lớn mà bản thân đã chuẩn bị sẵn, và chở cô bé đến một con dốc hẻo lánh cạnh vườn lê.
Tại đây, Hỷ đào một hố nhỏ và đặt Tĩnh vào trong đó. Hắn ta không nhốt cô bé vào phòng bí mật ngay, mà muốn tạo hiện trường giả như cô bé bị bắt cóc và bỏ rơi. Hỷ tiếp tục xâm hại và hành hạ cô bé bất chấp những lời cầu xin yếu ớt. Tĩnh đau đớn và sợ hãi tột cùng, nhưng không có ai đến cứu cô. Khi Tĩnh tắt thở, thì Hỷ nhanh chóng lấp đất chôn cô bé dưới gốc cây lê để phi tang.
Ngay sau khi gây án, Hỷ trở về nhà Tĩnh để nghe ngóng tình hình. Hắn muốn chắc chắn rằng, không ai nghi ngờ mình. Hắn ta giả vờ lo lắng và tham gia vào đội tìm kiếm Tĩnh cùng với gia đình và hàng xóm. Hỷ vờ an ủi gia đình Tĩnh, đưa ra những lời khuyên và giả vờ chia sẻ nỗi đau mất con với họ. Sự bình tĩnh và tinh vi của Hỷ đã khiến cho mọi người không hề nghi ngờ gì về hắn.
Trong những ngày tìm kiếm, Hỷ luôn có mặt để giám sát tình hình và đảm bảo rằng, không ai phát hiện ra tội ác của hắn. Hắn ta cảm thấy hài lòng với kế hoạch hoàn hảo của mình và tin rằng, sẽ không ai có thể tìm ra sự thật.
Vào tháng 8 năm 2001, Đảng Thành Hỷ tiếp tục những hành vi đen tối của mình với nạn nhân tiếp theo, đó là Lý Tiểu Liên. Liên là một phụ nữ 29 tuổi, vừa trở về nhà bố mẹ đẻ ở Lâm Y sau một cuộc cãi vã nảy lửa với chồng. Trong thời điểm này, Liên đang rất buồn bã và tuyệt vọng, không biết phải làm sao để đối diện với cuộc hôn nhân đang trên bờ vực đổ vỡ.
Hỷ biết được tình cảnh của Liên qua những lời đồn đại trong thôn. Nhận thấy đây là cơ hội tốt, hắn ta đã lên kế hoạch tiếp cận cô. Một ngày nọ, hắn ta gặp Liên trên đường và giả vờ quan tâm, hỏi thăm cô về cuộc sống hiện tại. Hỷ nói rằng, hắn ta đang cần tuyển một người làm việc trong vườn lê, và đề nghị Liên làm việc cho hắn với mức lương hấp dẫn. Liên, đang trong tình trạng khó khăn, không hề nghi ngờ và đồng ý ngay lập tức.
Ngày hôm sau, Hỷ đã đón Liên đến vườn lê. Hắn ta dẫn cô vào căn nhà nhỏ trong vườn, nơi mà hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch tàn ác của mình. Khi cả hai vào đến bên trong, Hỷ bất ngờ dùng gậy đánh ngã Liên. Cô ngã xuống đất, đau đớn và hoảng sợ tột cùng. Hỷ nhanh chóng trói chặt cô, và đưa cô xuống địa cung qua lối đi bí mật.
Trong địa cung, Hỷ đã giam cầm và tra tấn Liên một cách tàn bạo. Hắn ta không chỉ dùng bạo lực mà còn đe dọa và làm nhục cô, khiến cho cô sống trong nỗi kinh hoàng không dứt. Liên bị đánh đập, vàhành hạ trong suốt nhiều ngày cho đến khi cô không chịu đựng nổi, và qua đời trong đau đớn. Hỷ, như một kẻ máu lạnh, chôn xác cô dưới gốc cây lê để phi tang.
Chỉ hai tháng sau, vào tháng 10 năm 2001, Hỷ đã tiếp tục với nạn nhân tiếp theo là Dương Lệ Lệ. Lệ là một phụ nữ 26 tuổi, sống một mình và làm việc tại một cửa hàng nhỏ trong thị trấn. Hàng ngày, cô đi bộ về nhà qua con đường vắng vẻ vào buổi tối. Hỷ biết rõ lộ trình và thói quen của Lệ, hắn ta đã bắt đầu theo dõi cô và lên kế hoạch bắt cóc.
Vào một buổi tối, khi Lệ đang trên đường về nhà, thì Hỷ bất ngờ xuất hiện và bắt cóc cô. Hắn ta đã nhanh chóng trói chặt và đưa cô đến địa cung. Trong suốt thời gian bị giam cầm, cô đã bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Hỷ không hề tỏ ra nhân nhượng hay thương xót, hắn ta hành hạ Lệ cho đến khi cô kiệt sức và qua đời.
Sự mất tích của Lệ khiến cho cả thị trấn xôn xao. Bạn bè và gia đình cô báo cảnh sát, nhưng không có bất kỳ manh mối nào. Hỷ đã lên kế hoạch quá hoàn hảo, không để lại dấu vết gì để cảnh sát có thể điều tra. Lệ trở thành một vụ án mất tích không có lời giải, và thi thể của cô cũng bị chôn vùi sâu dưới gốc cây lê, không ai có thể tìm thấy.
Vào tháng 9 năm 2002, Vương Diễm Mai, là một người phụ nữ 30 tuổi, cùng bạn đến huyện Lâm Y để tìm kiếm cơ hội làm việc mới. Cả hai đều mong muốn có thể kiếm được một công việc ổn định để hỗ trợ gia đình. Mai là người phụ nữ thông minh, sắc sảo, và có tinh thần cầu tiến. Trong những ngày đầu ở Lâm Y, Mai và bạn đã quen biết Đảng Thành Hỷ, khi hắn ta giả vờ là người tử tế và thân thiện.
Hỷ nhận thấy Mai là một người phụ nữ xinh đẹp, thu hút, và dễ trở thành nạn nhân tiếp theo của hắn. Hắn ta đã tiếp cận Mai với lời hứa hẹn về một công việc tốt trong vườn lê của mình. Mai, không biết về bản chất thực sự của Hỷ, đã đồng ý đến gặp hắn để thảo luận về công việc.
Ngày hôm đó, Hỷ mời Mai đến vườn lê của mình. Ban đầu, hắn ta tỏ ra rất lịch sự và chân thành, dẫn cô đi thăm quan vườn lê và giới thiệu về công việc. Tuy nhiên, khi đến gần căn nhà nhỏ trong vườn, Hỷ đã đột ngột tấn công Mai. Hắn dùng một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê để làm cô bất tỉnh, và sau đó đưa cô xuống địa cung.
Trong địa cung, Mai đã bị giam cầm và tra tấn dã man. Hỷ, với tâm lý bệnh hoạn của mình, đã không ngần ngại sử dụng bạo lực để thỏa mãn dục vọng. Mai bị đánh đập, hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô sống trong nỗi sợ hãi tột cùng, không biết phải làm sao để thoát khỏi địa ngục trần gian này.
Khi Mai biến mất, thì người bạn của cô đã bắt đầu lo lắng và báo cảnh sát. Cảnh sát Lâm Y nhận được thông báo về vụ mất tích và nhanh chóng vào cuộc điều tra. Họ tiến hành hỏi thăm những người trong thôn, và bạn bè của Mai để thu thập thông tin.
Bạn của Mai kể lại rằng, lần cuối cùng cô nhìn thấy Mai là khi Mai đến gặp Đảng Thành Hỷ để bàn về công việc. Đây là manh mối đầu tiên dẫn cảnh sát đến nghi ngờ Hỷ. Tuy nhiên, vì thiếu chứng cứ cụ thể, nên cảnh sát không thể ngay lập tức bắt giữ hắn. Họ quyết định theo dõi Hỷ, và tiến hành điều tra kỹ lưỡng hơn về hắn và vườn lê của hắn.
Cảnh sát đã đến vườn lê để tìm kiếm manh mối nhưng không phát hiện được gì. Hỷ đã rất cẩn thận che giấu mọi dấu vết. Họ kiểm tra căn nhà nhỏ trong vườn nhưng không thấy bất kỳ điều gì khả nghi. Hỷ, với sự tinh vi của mình, đã tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo khiến cho cảnh sát không thể tìm ra bằng chứng.
Trong khi cuộc điều tra diễn ra, Hỷ tiếp tục hành hạ và giết hại Mai. Cô đã cố gắng tìm cách bỏ trốn nhưng không thành công. Một lần, khi Hỷ uống rượu say, thì Mai đã cố gắng tấn công hắn để chạy thoát, nhưng bị hắn bắt được và tra tấn dã man hơn. Mai kiệt sức và cuối cùng qua đời trong đau đớn.
Sau khi giết hại Mai, thì Hỷ ngày càng lo sợ. Hắn ta biết rằng, cảnh sát đã bắt đầu để ý đến hắn, và có thể sẽ phát hiện ra những hành vi tàn ác của mình. Hỷ cố gắng giữ cho mình bình tĩnh và cẩn thận hơn trong mọi hành động. Hắn ta không dám liều lĩnh như trước, và cố gắng không để lại dấu vết nào có thể bị phát hiện.
Hỷ sau đó đã tăng cường các biện pháp an ninh trong vườn lê và địa cung. Hắn ta kiểm tra kỹ lưỡng mọi ngóc ngách, đảm bảo rằng, không có bất kỳ dấu hiệu nào có thể dẫn cảnh sát đến nơi giam cầm và tra tấn của hắn. Hỷ cũng hạn chế tiếp xúc với những người lạ, và luôn đề cao cảnh giác.
Đến tháng 5 năm 2003, Đảng Thành Hỷ đã thực hiện thành công nhiều vụ bắt cóc và giết hại, mỗi lần lại càng liều lĩnh hơn. Hắn ta cảm thấy bất khả xâm phạm, và bắt đầu lên kế hoạch cho vụ bắt cóc tiếp theo. Nạn nhân lần này không ai khác chính là Trương Hồng, người cháu họ của hắn ta. Hồng là một cô bé 14 tuổi, ngoan ngoãn, thông minh và được gia đình yêu thương.
Hỷ theo dõi Hồng trong nhiều ngày, tìm hiểu thói quen và lịch trình của cô bé. Hắn ta biết rằng vào ngày 18 tháng 5, gia đình Hồng sẽ đi vắng, để cô bé ở nhà một mình. Đây là cơ hội hoàn hảo để hắn thực hiện kế hoạch. Hỷ lợi dụng mối quan hệ gia đình để dụ dỗ Hồng đến vườn lê chơi.
Chiều ngày 18 tháng 5 năm 2003, Hỷ đến nhà Hồng, giả vờ quan tâm và nói rằng, muốn dẫn cô bé đi tham quan vườn lê mới được trồng. Hồng, vì tin tưởng người bác họ của mình, không chút nghi ngờ và đồng ý đi theo Hỷ. Hắn ta đã dẫn cô bé vào vườn lê, nơi mà hắn đã chuẩn bị sẵn cho kế hoạch đen tối của mình.
Khi đã đến căn nhà nhỏ trong vườn lê, Hỷ nhanh chóng tấn công Hồng. Hắn ta bịt miệng và trói chặt cô bé rồi đưa cô xuống địa cung. Trong căn phòng tối tăm và ẩm thấp, Hồng hoảng sợ khi nhìn thấy những dấu vết kinh hoàng của những nạn nhân trước. Cô bé nhận ra rằng, nếu không chạy trốn, cô sẽ phải chết trong đau đớn như họ.
Hồng bị giam cầm trong địa cung, phải chịu đựng những hành vi tàn ác của Hỷ. Hắn ta đã tra tấn và hành hạ cô bé, khiến cho cô sống trong nỗi kinh hoàng tột độ. Mỗi lần Hỷ rời khỏi địa cung, Hồng đều cố gắng tìm cách thoát ra nhưng luôn thất bại. Hắn ta đã khóa chặt mọi lối thoát và kiểm soát tình hình một cách nghiêm ngặt.
Dù tuyệt vọng, Hồng vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội để trốn thoát. Cô bé biết rằng, nếu không làm điều gì đó, cô sẽ chết trong tay Hỷ. Sự can đảm và quyết tâm giúp Hồng không bỏ cuộc, cô tiếp tục quan sát và chờ đợi thời cơ.
Vào sáng ngày 19 tháng 5, khi Hỷ rời khỏi địa cung để giải quyết công việc bên ngoài, thì Hồng quyết định đây là cơ hội cuối cùng để cô trốn thoát. Cô bé dùng cạnh viên gạch để mài đứt dây trói trên tay, và cố gắng mở cửa địa cung. Với nỗi sợ hãi và sự quyết tâm, Hồng cuối cùng cũng đẩy được cánh cửa nặng nề và chạy thoát ra ngoài.
Hồng chạy về nhà, không màng đến việc cơ thể mình đang trần trụi và đầy máu. Cô bé kêu cứu và nhanh chóng được gia đình phát hiện. Họ kinh hoàng khi thấy tình trạng của Hồng và lập tức báo cảnh sát. Hồng kể lại toàn bộ sự việc, từ việc bị bắt cóc đến những hành hạ kinh hoàng trong địa cung.
Biết rằng Hồng đã trốn thoát, Hỷ sợ hãi và cố gắng tẩu thoát. Hắn ta nhận ra rằng, thời gian của mình đã hết và không còn nơi nào để trốn. Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường ngay sau khi nhận được cuộc gọi của gia đình Hồng. Họ phối hợp với dân làng để truy tìm và bắt giữ Hỷ.
Trong lúc cố gắng chạy trốn, Hỷ đã bị một nhóm dân làng phát hiện và vây bắt. Hắn ta chống cự quyết liệt, nhưng không thể thoát khỏi sự giận dữ của những người dân đã biết về tội ác của hắn. Hỷ bị đánh gãy chân và bị bắt giữ tại chỗ. Cảnh sát ngay lập tức đưa hắn ta về trụ sở để tiến hành điều tra và xét hỏi.
Hồng được đưa đến bệnh viện để điều trị vết thương và chăm sóc tâm lý. Sự mạnh mẽ và can đảm của cô bé đã giúp cảnh sát phá được vụ án kinh hoàng, cứu được những nạn nhân tiềm năng khác khỏi tay Đảng Thành Hỷ.
Vào tháng 5 năm 2003, sau khi Đảng Thành Hỷ bị bắt, tin tức về những tội ác kinh hoàng của hắn nhanh chóng lan ra khắp huyện Lâm Y và các vùng lân cận. Người dân trong thôn không khỏi bàng hoàng và căm phẫn khi biết rằng, kẻ sát nhân tàn bạo chính là người sống cạnh họ bấy lâu nay. Gia đình của Hỷ, đặc biệt là hai con trai của hắn ta, phải đối mặt với sự ghẻ lạnh và chỉ trích từ hàng xóm và cộng đồng. Họ cảm thấy xấu hổ và tuyệt vọng vì những gì mà cha mình đã gây ra.
Không thể chịu đựng nổi sự nhục nhã và chỉ trỏ của mọi người xung quanh, hai con trai của Hỷ đã quyết định phá hủy mọi dấu vết liên quan đến tội ác của cha mình. Một đêm, họ âm thầm mang xăng đến căn nhà đất giữa vườn lê và châm lửa đốt trụi. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nhanh chóng thiêu rụi căn nhà và lan xuống "địa cung" bên dưới.
Khi ngọn lửa được dập tắt, căn nhà chỉ còn lại tro tàn và đống đổ nát. Địa cung, nơi đã chứng kiến những tội ác khủng khiếp của Đảng Thành Hỷ, cũng bị phá hủy hoàn toàn.
Vào ngày 19 tháng 12 năm 2003, Đảng Thành Hỷ bị đưa ra xét xử tại tòa án nhân dân tỉnh Sơn Tây. Phiên tòa thu hút sự chú ý lớn của dư luận và báo chí. Mọi người đều mong muốn được chứng kiến kẻ sát nhân phải trả giá cho những tội ác mà hắn đã gây ra. An ninh tại phiên tòa được thắt chặt, với nhiều cảnh sát, và lực lượng bảo vệ hiện diện để đảm bảo trật tự.
Trong phiên tòa, Hỷ bị buộc tội giam cầm trái phép, hiếp dâm, cố ý giết người, và cố ý gây thương tích. Những bằng chứng không thể chối cãi được đưa ra trước tòa, bao gồm lời khai của các nhân chứng, kết quả điều tra của cảnh sát, và những vật chứng thu thập được từ hiện trường.
Hồng, nạn nhân cuối cùng đã may mắn thoát chết, cũng có mặt tại phiên tòa để làm chứng. Cô bé kể lại toàn bộ quá trình bị bắt cóc, giam cầm và hành hạ, khiến cả tòa án lặng đi vì sự tàn bạo và độc ác của Hỷ. Gia đình của những nạn nhân khác cũng có mặt, mang theo nỗi đau và sự phẫn nộ, yêu cầu một bản án nghiêm khắc cho kẻ sát nhân.
Trong khi đó, Hỷ vẫn giữ thái độ lạnh lùng và vô cảm trong suốt phiên tòa. Hắn ta không tỏ ra hối hận, hay ăn năn về những gì mình đã làm. Nhưng ánh mắt của hắn ta, dù lạnh lùng đến đâu, cũng không thể che giấu nỗi sợ hãi trước cái chết đang chờ đợi.
Sau nhiều ngày xét xử, tòa án đã tuyên Đảng Thành Hỷ mức án tử hình. Bản án này được xem là hình phạt thích đáng cho những tội ác ghê tởm mà hắn đã gây ra. Ngay sau khi bản án được tuyên, Hỷ bị áp giải về trại giam chờ ngày thi hành án.
Vào ngày 23 tháng 4 năm 2004, bản án tử hình đối với Đảng Thành Hỷ đã được thi hành. Hắn ta được đưa đến nơi hành quyết dưới sự giám sát nghiêm ngặt của cảnh sát và các lực lượng bảo vệ. Trước khi bị xử tử, Hỷ vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không nói lời nào với gia đình hay người thân. Hắn biết rằng, mọi sự chống cự hay van xin đều vô ích và cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Tags
Kỳ án