Kỳ án về bộ xương người dưới khu vườn - sự thật về người phụ nữ ham của lạ.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào ngày cuối tháng 9 năm 2020, tiết trời Bắc Kinh đã chuyển sang thu, bầu trời xanh trong vắt và không khí se lạnh. Trong ngôi nhà cũ kỹ ở quận Thuận Nghĩa, gia đình Lưu Đệ đang chuẩn bị cho một ngày bình thường như bao ngày khác. Không ai ngờ rằng, một sự kiện bất ngờ sẽ khiến cuộc sống yên bình của họ bị đảo lộn mãi mãi.
Buổi sáng hôm đó, khi vừa thức dậy, thì Lưu Đệ phát hiện ra sân nhà có dấu hiệu ẩm ướt, và nước dềnh lên từ mặt đất. Anh nghĩ rằng, đường ống nước ngầm dưới sân có vấn đề. Để chắc chắn, Lưu Đệ đã mời một thợ sửa ống nước có kinh nghiệm đến kiểm tra. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, người thợ sửa ống nước kết luận rằng, đường ống đã bị hỏng ở một vị trí khó tiếp cận. Để sửa chữa, anh ta đề nghị đào một hố dài 1,8 mét, và rộng 1,2 mét song song với đường ống ngầm.
Lưu Đệ sau khi suy nghĩ thì đã đồng ý, và người thợ bắt đầu công việc của mình ngay trong buổi sáng. Những tiếng xẻng đập xuống đất liên tục vang lên, khiến cho không gian yên tĩnh của ngôi nhà bị phá vỡ. Lưu Đệ đứng bên cạnh quan sát, hy vọng mọi thứ sẽ sớm trở lại bình thường. Anh chẳng bao giờ ngờ rằng, dưới lớp đất ấy, lại có một bí mật kinh hoàng đã ngủ yên suốt gần hai thập kỷ.
Sau khoảng hai giờ đào bới, người thợ sửa ống nước đột nhiên dừng lại, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Anh ta vừa chạm phải một thứ gì đó mềm mại, và khác thường giữa đống đất. Lưu Đệ nhanh chóng tiến đến gần để xem xét. Khi người thợ nhẹ nhàng gạt bỏ lớp đất bám quanh, thì một chiếc áo rách nát từ từ lộ ra, kèm theo những mảnh vải lót màu trắng đã ngả màu.
Trái tim Lưu Đệ đập mạnh, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Anh không thể tưởng tượng nổi thứ mình vừa nhìn thấy. Bằng đôi tay run rẩy, anh cầm lấy góc áo và kéo lên. Cùng với đó, một bộ quần áo nữ khác, đã mục nát theo thời gian, lộ ra dưới ánh sáng yếu ớt của buổi sáng mùa thu. Nhưng điều làm tất cả đều chết lặng đó chính là bộ xương người hiện ra ngay sau đó. được ẩn dưới lớp đất dày mà họ vừa đào.
Không gian dường như ngừng lại trong giây phút đó. Những gì họ phát hiện ra không chỉ là một thi thể, mà là một mảnh ghép của quá khứ đen tối mà gia đình này đã cố quên đi. Người đầu tiên phản ứng là ông Quốc, là người cha của Lưu Đệ. Khi ông nhìn thấy bộ hài cốt, một tia sáng lóe lên trong tâm trí ông, kéo ông trở về với những ký ức đầy đau buồn từ 19 năm trước. Đó là khoảng thời gian ông mất đi cô con gái yêu quý, Lưu Mẫn, mà không một lời từ biệt.
Sau khi bộ hài cốt được phát hiện, thì Lưu Đệ đã ngay lập tức gọi điện báo cảnh sát. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp con ngõ nhỏ, phá tan bầu không khí tĩnh lặng thường ngày của khu phố. Những người hàng xóm tò mò tụ tập ngoài sân nhà, cố gắng nhìn vào bên trong để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không khí căng thẳng lan tỏa khắp nơi, ai cũng cảm thấy một sự bất an mơ hồ.
Khi cảnh sát đến nơi, thì họ nhanh chóng phong tỏa hiện trường, và bắt đầu công việc của mình. Những bức ảnh chụp lại hiện trường, những mẫu vật được thu thập cẩn thận, và các chuyên gia pháp y nhanh chóng được triệu tập để tiến hành giám định bộ hài cốt. Mọi người trong gia đình Lưu Đệ, đặc biệt là ông Quốc, đều hồi hộp chờ đợi kết quả.
Mỗi phút trôi qua dường như kéo dài vô tận, cho đến khi một nhân viên pháp y bước ra với gương mặt nghiêm trọng. Ông thông báo với gia đình rằng, bộ hài cốt này chính là của Lưu Mẫn, cô con gái đã mất tích từ 19 năm trước. Khi nghe tin, ông Quốc như bị sét đánh ngang tai. Những kỷ niệm về con gái ông, Lưu Mẫn, ùa về như một dòng thác cuồn cuộn, cuốn theo tất cả những đau đớn và nuối tiếc, mà ông từng cố gắng chôn vùi suốt gần hai thập kỷ.
Ông Quốc nhớ lại những ngày cuối cùng trước khi Mẫn mất tích. Thời điểm đó, Mẫn và chồng, tên là Lý Văn Quân, đã cưới nhau được hai năm. Ngôi nhà mà gia đình Lưu Đệ hiện đang sống chính là ngôi nhà, mà Mẫn và Quân từng xây dựng tổ ấm của mình. Lúc đầu, cuộc sống của họ không hề dễ dàng, nhưng họ đã vượt qua bằng tình yêu và sự kiên trì. Tuy nhiên, dần dần, những bất hòa và cãi vã bắt đầu xuất hiện.
Ông Quốc vẫn còn nhớ rõ, những ngày ấy, mỗi khi đến thăm con gái, ông thường thấy không khí trong nhà luôn căng thẳng. Mẫn dường như luôn trong trạng thái mệt mỏi, còn Quân thì lầm lì và ít nói hơn trước. Ông đã nhiều lần hỏi thăm Mẫn, nhưng cô chỉ đáp lại bằng nụ cười gượng gạo, và lời nói qua loa rằng mọi thứ đều ổn. Mẫn không muốn gia đình lo lắng, nhưng ông Quốc, với bản năng của một người cha, cảm nhận được rằng, có điều gì đó không ổn đang diễn ra trong cuộc sống của con gái mình.
Vào tháng 8 năm 2001, một ngày mùa hè nóng bức, Mẫn đột ngột biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Lý Văn Quân, với vẻ mặt bình thản, nói với mọi người rằng, Mẫn đã bỏ đi, có lẽ là vì chán nản với cuộc sống hiện tại. Mặc dù ông Quốc không muốn tin điều đó, nhưng ông cũng không có cách nào khác ngoài việc chấp nhận lời giải thích của Quân. Ông đã tự mình tìm kiếm Mẫn suốt một thời gian dài, đi khắp nơi hỏi han, nhưng tất cả đều vô vọng.
Trong làng, những tin đồn bắt đầu lan truyền, nói rằng Mẫn đã bỏ Quân để đi theo một người đàn ông khác. Những lời bàn tán độc ác ấy như những nhát dao cứa vào lòng ông Quốc, khiến cho ông cảm thấy vừa đau đớn vừa nhục nhã. Cuối cùng, ông quyết định từ bỏ việc tìm kiếm, tự nhủ rằng, con gái ông có lẽ đã tìm được một cuộc sống mới ở nơi nào đó xa xôi.
Thế nhưng, giờ đây khi sự thật kinh hoàng được phơi bày trước mắt, thì ông Quốc cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng. Con gái ông, Lưu Mẫn, không hề bỏ đi như lời đồn đại, mà đã bị chôn vùi ngay tại chính ngôi nhà này, nơi mà cô từng hy vọng xây dựng một gia đình hạnh phúc. Sự thật này không chỉ khiến ông đau đớn, mà còn khiến cho ông cảm thấy tội lỗi vì đã từ bỏ việc tìm kiếm con gái mình quá sớm.
Trong đầu của ông Quốc, những câu hỏi không có lời giải đáp cứ lởn vởn. Điều gì đã xảy ra vào cái đêm định mệnh đó? Ai là người đã ra tay tàn ác như vậy với con gái ông? Và tại sao không ai, kể cả ông, lại không hề nhận ra những dấu hiệu bất thường suốt ngần ấy năm?
Ông Quốc đứng lặng người bên bộ hài cốt, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cảnh sát tiếp tục công việc của mình, nhưng với ông, thời gian dường như đã ngừng lại. Tất cả những gì ông có thể làm bây giờ là chờ đợi công lý được thực thi, và hy vọng rằng, linh hồn của con gái ông sẽ được yên nghỉ, sau bao năm phải chịu đựng dưới lòng đất lạnh lẽo này.
Sau khi kết quả giám định bộ hài cốt xác nhận đó chính là Lưu Mẫn, mọi nghi ngờ lập tức đổ dồn về người chồng cũ của cô, tên là Lý Văn Quân. Cảnh sát bắt đầu cuộc điều tra toàn diện, không chỉ xem xét những gì đã xảy ra vào thời điểm Mẫn mất tích, mà còn quay ngược lại nhiều năm trước đó để tìm hiểu về quá khứ của Quân.
Lý Văn Quân, sinh ra và lớn lên tại Hà Bắc, là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, từng là niềm tự hào của gia đình, vì sự chăm chỉ và quyết tâm. Vào năm 1998, Quân rời quê hương lên Bắc Kinh để tìm việc làm, với hy vọng sẽ tìm thấy cơ hội đổi đời. May mắn thay, anh được họ hàng giới thiệu vào làm tại một xưởng cơ khí, ở quận Thuận Nghĩa, nơi mà anh đã tình cờ gặp được Lưu Mẫn lần đầu tiên.
Mối quan hệ giữa Quân và Mẫn đã bắt đầu như bao câu chuyện tình yêu khác. Quân, với tính cách cứng rắn nhưng chân thành, đã nhanh chóng chiếm được tình cảm của Mẫn, một cô gái xinh đẹp và dịu dàng. Chỉ sau một thời gian ngắn quen biết, họ đã quyết định tiến tới hôn nhân. Vào năm 1999, Quân đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm để mua một mảnh đất nhỏ, và xây dựng ngôi nhà cho riêng mình và Mẫn. Cuộc sống của họ bắt đầu một cách hạnh phúc, với sự ra đời của cô con gái Lạc Nhi không lâu sau đó.
Thế nhưng, không lâu sau khi kết hôn, những rạn nứt trong mối quan hệ của họ bắt đầu lộ rõ. Quân làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng thu nhập bấp bênh của anh không đủ để đáp ứng những mong muốn ngày càng lớn của Mẫn. Những trận cãi vã thường xuyên diễn ra, với lý do từ những chuyện nhỏ nhặt, cho đến những vấn đề lớn hơn như tài chính và cách nuôi dạy con cái.
Mọi thứ lên đến đỉnh điểm vào năm 2001. Quân bị căng thẳng, mệt mỏi với công việc và áp lực gia đình, trong khi Mẫn dường như ngày càng xa cách, không còn quan tâm đến gia đình nhỏ của họ như trước. Cô thường xuyên vắng nhà, không nói rõ đi đâu và làm gì. Tin đồn trong thôn bắt đầu lan truyền rằng, Mẫn có quan hệ với người đàn ông khác, và điều này khiến Quân vô cùng tức giận và tổn thương.
Đỉnh điểm của sự căng thẳng này là khi Mẫn đột ngột mất tích vào tháng 8 năm 2001. Quân đã nói với mọi người rằng, vợ mình đã bỏ đi, nhưng không ai có thể xác nhận điều đó. Cảnh sát lúc bấy giờ cũng chỉ có thể kết luận rằng, đây là một vụ mất tích không rõ nguyên nhân. Dù ông Quốc đã cố gắng tìm kiếm con gái, nhưng cuối cùng, những tin đồn ác ý đã khiến ông từ bỏ hy vọng, chấp nhận rằng có lẽ Mẫn đã bỏ đi để tìm cuộc sống mới.
Nhưng với phát hiện bất ngờ của bộ hài cốt trong sân nhà, tất cả những nghi ngờ và câu hỏi chưa có lời giải đáp suốt 19 năm qua đều quay trở lại. Cảnh sát quyết định tìm gặp Lý Văn Quân, người mà họ tin rằng là mấu chốt của vụ án này. Họ lần theo dấu vết của anh từ Bắc Kinh đến Hà Bắc, nơi mà anh đã sống lẩn trốn suốt nhiều năm qua, làm thuê cho những người khác để kiếm sống.
Vào ngày 20 tháng 10 năm 2020, sau gần một tháng truy lùng khắp các tỉnh ven biển, cảnh sát cuối cùng cũng đã bắt được Quân tại một công trường xây dựng ở Hà Bắc. Quân, giờ đây chỉ còn là cái bóng của chính mình, gầy gò, tóc bạc trắng, dáng vẻ mệt mỏi và tiều tụy. Ở tuổi 40, anh trông già cỗi như một ông già 60, cuộc sống lưu lạc, và nỗi ám ảnh về tội ác đã ăn mòn anh từng ngày.
Khi cảnh sát xuất hiện, thì Quân không hề tỏ ra bất ngờ hay hoảng sợ. Anh ta không hề chống cự, chỉ lặng lẽ cúi đầu như chấp nhận số phận đã an bài. Khi được hỏi lý do tại sao bị bắt, Quân chỉ trả lời ngắn gọn trong tiếng thở dài mệt mỏi rằng: "Giết người."
Câu trả lời của Quân như một lời thú nhận tội ác, mà anh đã giữ kín suốt gần hai thập kỷ. Cảnh sát nhanh chóng áp giải Quân về Bắc Kinh để tiếp tục điều tra. Trong lòng họ, những mảnh ghép của vụ án bắt đầu kết nối lại với nhau. Tất cả đều chỉ về một người đàn ông đã bị gánh nặng của cuộc sống và sự thù hận làm mờ mắt, dẫn đến một tội ác kinh hoàng, mà anh ta không bao giờ có thể thoát khỏi.
Trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, Lý Văn Quân ngồi đối diện với các điều tra viên, khuôn mặt anh hốc hác, đôi mắt mờ đục như đã mất đi mọi hy vọng. Những gì còn sót lại trong trái tim anh chỉ là sự căm phẫn và hối hận muộn màng. Khi cuộc thẩm vấn bắt đầu, Quân chậm rãi kể lại những chi tiết đen tối về cuộc hôn nhân bất hạnh của mình với Lưu Mẫn, từng mâu thuẫn, từng nỗi đau, từng sự tổn thương mà anh đã cố gắng chôn vùi trong lòng suốt 19 năm qua.
Ngay từ khi mới cưới, những mâu thuẫn nhỏ nhặt đã bắt đầu xuất hiện giữa hai vợ chồng. Mẫn, vốn là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ và bướng bỉnh, thường không hài lòng với cuộc sống giản dị và thiếu thốn. Cô muốn nhiều hơn, mong muốn một cuộc sống sung túc, đủ đầy, nhưng công việc của Quân lại không mang lại thu nhập như cô mong đợi. Quân thì khác, anh cho rằng mình đã làm hết sức, rằng Mẫn nên hiểu và thông cảm cho những khó khăn của anh. Thế nhưng, giữa họ ngày càng xa cách, mỗi cuộc trò chuyện đều dễ dàng biến thành cãi vã.
Cuộc sống trở nên căng thẳng hơn khi Mẫn bắt đầu có những mối quan hệ xã hội rộng rãi. Cô thường xuyên dẫn bạn bè về nhà, tổ chức những buổi tiệc tùng mà không thèm hỏi ý kiến Quân. Đỉnh điểm của sự căng thẳng này là vào một buổi tối đầu năm 2001. Mẫn trở về nhà với một nhóm bạn đông đúc, cả nam lẫn nữ. Họ ồn ào và đòi hỏi Quân phải đi mua rượu và đồ ăn để tiếp đãi. Quân, sau một ngày làm việc mệt nhọc, cảm thấy vô cùng bực bội. Anh nói với Mẫn rằng, anh không có tiền và cũng không muốn mua đồ. Ngay lập tức, Mẫn bắt đầu mắng nhiếc anh thậm tệ trước mặt bạn bè, khiến cho lòng tự trọng của Quân bị tổn thương nghiêm trọng.
Không dừng lại ở đó, Mẫn cùng đám bạn của mình còn đánh Quân, khiến cho anh phải chịu đựng cả nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần. Quân không thể quên được cảm giác bị sỉ nhục ấy, khi anh thấy mình như kẻ vô dụng trong chính ngôi nhà của mình. Sau khi nhóm bạn của Mẫn và cô ta rời đi, Quân quyết định sẽ không tiếp tục chịu đựng sự sỉ nhục này nữa. Anh thu dọn vài bộ quần áo, định rời khỏi nhà để tránh xa tất cả những phiền phức.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Vài ngày sau, Mẫn lại quay trở về, và giữa hai người tiếp tục nổ ra một cuộc tranh cãi khác. Ông Quốc, cha của Mẫn, biết chuyện và đến nhà Quân. Không cần nghe lời giải thích, ông Quốc đã vội kết tội Quân là kẻ bắt nạt con gái mình. Ông mang theo một chiếc roi da, không ngần ngại quất lên người Quân vài cái như để dạy dỗ con rể. Quân đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng anh chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, không dám phản kháng, vì không muốn làm mâu thuẫn gia đình thêm căng thẳng. Tuy nhiên, trong lòng Quân, sự thù hận với Mẫn và sự oán trách đối với ông Quốc ngày càng lớn.
Sau trận đòn roi đó, Quân bắt đầu thấy mình như bị cô lập trong chính gia đình của mình. Không ai đứng về phía anh, không ai hiểu được những nỗi đau, và sự nhục nhã mà anh phải chịu đựng. Anh cảm thấy mình bị đối xử bất công từ mọi phía, và dần dần, trong lòng anh nảy sinh ý định trả thù.
Cảm giác bị phản bội và bị lừa dối ngày càng tăng lên khi Quân nghe được tin đồn rằng, Mẫn có mối quan hệ bất chính với một người đàn ông ở thôn bên cạnh.
Đỉnh điểm của sự nghi ngờ ấy đến vào một buổi chiều khi Quân, sau nhiều ngày theo dõi, thì anh phát hiện túi xách của Mẫn tại nhà người đàn ông mà anh đã nghe đồn. Trái tim anh như bị bóp nghẹt bởi cơn giận dữ và sự tuyệt vọng. Từ khoảnh khắc đó, anh biết rằng, mình không còn có thể tiếp tục im lặng.
Quân trở về nhà với tâm trạng hoang mang, vừa tức giận vừa đau đớn. Anh không biết phải đối mặt với Mẫn như thế nào, nhưng anh cảm nhận được rằng, cuộc đối đầu giữa họ là không thể tránh khỏi. Trong tâm trí Quân, những hình ảnh về sự phản bội của Mẫn cứ lởn vởn, những lời nói cay độc của cô trong quá khứ như đang trêu chọc anh. Anh không thể ngủ, không thể ăn, chỉ có những suy nghĩ về sự bất công, và nỗi đau cứ liên tục quay cuồng trong đầu.
Vào buổi tối định mệnh tháng 9 năm 2001, sau một ngày dài làm việc tại xưởng, Quân trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi rã rời. Anh mong muốn được nghỉ ngơi trong yên bình, nhưng điều đó dường như là quá xa vời với cuộc sống hiện tại của anh. Mẫn, với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén, đang chờ đợi anh. Cô không thèm giấu giếm sự khinh miệt của mình, tra khảo Quân về một chiếc dây chuyền mà cô cho rằng, anh đã lấy cắp. Quân, vốn đã kiệt sức, cảm thấy không còn sức để cãi vã nữa. Anh phủ nhận, nhưng điều đó chỉ khiến cho Mẫn thêm giận dữ.
Mẫn không chỉ dừng lại ở lời nói. Cô tiến đến gần và tát Quân một cái mạnh, ánh mắt cô lấp lánh sự khinh bỉ. Cơn đau từ cú đánh không là gì so với nỗi nhục nhã mà anh cảm thấy. Quân đứng lặng, nhìn Mẫn mà không thốt nên lời. Tất cả những đau khổ, những tổn thương mà anh đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua, dường như bùng nổ trong khoảnh khắc đó.
Không muốn tiếp tục cãi vã, Quân quay lưng bước vào nhà, nằm xuống giường, và cố gắng lờ đi tất cả. Anh nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn vang vọng những lời nói cay độc của Mẫn. Khi anh vừa bắt đầu chìm vào giấc ngủ, một cảm giác lạnh buốt đột ngột tạt vào mặt, kéo anh ra khỏi cơn mơ màng. Quân bật dậy, nước lạnh đang nhỏ giọt xuống từ tóc, lan khắp cơ thể. Trước mắt anh là Mẫn, với chiếc chậu rỗng trên tay, nụ cười nhếch mép đầy khiêu khích trên khuôn mặt.
Đó là giọt nước tràn ly. Tất cả sự kiên nhẫn, lòng tự trọng và tình yêu cuối cùng còn sót lại trong Quân đã hoàn toàn vỡ vụn. Cơn giận dữ bùng nổ như một ngọn núi lửa, không còn gì có thể ngăn cản. Anh bật dậy, lao vào Mẫn, với một con người không còn suy nghĩ, và không còn lý trí. Chỉ có sự căm hận và nỗi đau dồn nén bao lâu nay chi phối anh.
Cuộc vật lộn diễn ra trong sự hỗn loạn. Mẫn không chịu thua, cô cố gắng đánh trả, nhưng Quân mạnh hơn, bị thúc đẩy bởi một cơn cuồng nộ không thể kiểm soát. Anh túm lấy cổ cô, siết chặt bằng tất cả sức lực của mình. Trong cơn điên loạn, anh không nhận ra rằng, mình đang dồn toàn bộ sự tức giận và hận thù vào hành động ấy. Mẫn vùng vẫy, cố gắng thoát ra, nhưng lực siết càng lúc càng chặt hơn. Cô cố thốt lên những lời cuối cùng, nhưng chỉ có những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra khỏi cổ họng.
Thời gian như ngừng lại khi Mẫn gục xuống, hơi thở cuối cùng của cô đã tan biến vào không gian lạnh lẽo. Quân buông tay, lùi lại, nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của vợ mình. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy căn nhà. Mẫn lúc này đã chết. Quân đứng đó, thở dốc, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng anh không thể cảm nhận được gì ngoài sự trống rỗng.
Trong cơn hoảng loạn, Quân nhận ra rằng mình phải làm gì đó. Anh không còn lựa chọn nào khác. Khi nhìn quanh sân, anh nhớ đến cái hố mà anh đã từng đào với ý định trồng cây. Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Quân kéo lê thi thể Mẫn ra ngoài sân, đôi tay run rẩy đào lại cái hố đã bỏ quên từ lâu. Anh ném thi thể của vợ xuống đáy hố, từng xẻng đất được lấp lại trong sự mệt mỏi và kinh hoàng. Khi lớp đất cuối cùng được lấp kín, Quân ngồi sụp xuống, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Mọi thứ đã kết thúc, nhưng anh biết rằng, cuộc đời mình cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Khi bóng tối bao trùm lên ngôi nhà, Quân bước vào trong, đóng cửa lại và ngồi thụp xuống sàn. Anh cố gắng kìm nén tiếng nấc, nhưng không thể. Cơn ác mộng đã bắt đầu, và Quân biết rằng anh sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nó. Những hành động trong cơn cuồng nộ của anh đã phá hủy tất cả, đưa anh đến bờ vực của sự tàn ác, mà chính anh không bao giờ nghĩ mình sẽ chạm đến.
Sau khi đêm kinh hoàng ấy trôi qua, Lý Văn Quân như sống trong một cơn mộng dài, mờ ảo và đầy ám ảnh. Mỗi khi nhắm mắt lại, anh lại thấy khuôn mặt tái nhợt của Mẫn hiện lên, ánh mắt trống rỗng và lạnh lẽo của cô nhìn xoáy sâu vào tâm trí anh. Những ngày sau khi gây án, Quân cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ rằng, mọi chuyện đã kết thúc, rằng anh có thể tiếp tục sống mà không ai biết đến tội lỗi mà anh đã gây ra. Nhưng anh biết rõ, bóng ma quá khứ sẽ không bao giờ buông tha.
Anh tiếp tục làm việc, giao tiếp với hàng xóm và người quen như thể không có gì xảy ra. Thế nhưng, trong thâm tâm, Quân luôn sống trong nỗi lo sợ bị phát hiện. Mỗi tiếng động, mỗi ánh mắt dò xét đều khiến cho anh giật mình, nghĩ rằng ai đó đã biết chuyện. Những đêm dài mất ngủ trở thành điều bình thường đối với anh, khi những ký ức về đêm định mệnh đó liên tục quay lại ám ảnh anh.
Khi những người hàng xóm bắt đầu nhận thấy sự vắng mặt của Mẫn, họ tò mò hỏi Quân về cô. Quân đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rằng : Mẫn đã bỏ đi. Anh kể rằng cô cảm thấy cuộc sống này quá tù túng, và quyết định rời bỏ tất cả để tìm kiếm sự tự do. Với giọng điệu bình thản và ánh mắt vô hồn, Quân khiến cho mọi người tin vào câu chuyện của mình. Dần dần, những lời đồn đại về việc Mẫn bỏ nhà ra đi để theo người đàn ông khác bắt đầu lan rộng trong làng, và mọi người không còn bận tâm đến việc tìm hiểu sự thật.
Cha của Mẫn, ông Quốc, ban đầu không tin vào những lời giải thích của Quân. Ông đã lùng sục khắp nơi để tìm con gái, nhưng mọi cố gắng đều vô ích.
Quân tiếp tục sống trong ngôi nhà ấy một mình thêm vài năm nữa, nhưng mỗi ngày trôi qua đối với anh như một cuộc chiến với lương tâm. Cuộc sống đối với anh không còn ý nghĩa, chỉ là một chuỗi ngày dài đầy ám ảnh và sợ hãi. Những đêm khuya tĩnh lặng, Quân thường ngồi lặng lẽ trong bóng tối, lắng nghe những âm thanh nhỏ bé nhất xung quanh, sợ hãi rằng một ngày nào đó, sự thật sẽ bị phơi bày.
Đến năm 2005, Quân không thể chịu đựng được nữa. Anh quyết định rời bỏ ngôi nhà, trở về quê ở Hà Bắc để trốn tránh những ký ức đau thương. Anh để ngôi nhà bỏ hoang, không một ai trong làng còn quan tâm đến việc ngôi nhà đã từng là nơi xảy ra chuyện gì. Quân sống ẩn dật, lẩn tránh mọi người, làm thuê ở những nơi xa lạ để kiếm sống qua ngày. Anh tin rằng, mình đã giấu kín được tội lỗi, rằng quá khứ sẽ mãi mãi nằm sâu dưới lớp đất kia, không ai có thể tìm ra.
Thế nhưng, sự yên bình giả tạo ấy không kéo dài mãi. Khi cảnh sát bất ngờ xuất hiện trước cửa vào ngày 20 tháng 10 năm 2020, Quân biết rằng mọi chuyện đã kết thúc. Những năm tháng lẩn trốn, dằn vặt và sợ hãi cuối cùng cũng đưa anh đến với giờ phút này. Khi bị bắt, Quân không hề phản kháng, không hề chối cãi. Anh cúi đầu thừa nhận: "Giết người." Lời thú tội của anh giống như một sự giải thoát, nhưng cũng là cái kết cho chuỗi ngày dài đầy đau khổ và tội lỗi.
Vào ngày 31 tháng 12 năm 2021, tại tòa án nhân dân Bắc Kinh, Lý Văn Quân bước vào phòng xử án với vẻ mặt trầm lặng và mệt mỏi. Anh không còn là người đàn ông mạnh mẽ, đầy sức sống như 20 năm trước. Quân giờ đây chỉ còn là cái bóng của chính mình, già nua và tiều tụy, với đôi mắt hằn sâu những vết nhăn của thời gian và tội lỗi. Trong phòng xử án, mọi người chăm chú theo dõi, tất cả đều nín thở chờ đợi phán quyết cuối cùng, cho một tội ác đã gây chấn động cả cộng đồng.
Phiên tòa diễn ra dưới sự chứng kiến của gia đình Lưu Đệ, những người hàng xóm và những người quan tâm đến vụ án. Không khí căng thẳng bao trùm khi những lời khai, những bằng chứng và những lời thú tội của Quân được đọc lên một cách chi tiết và tỉ mỉ. Từng lời từng chữ vang vọng trong không gian, như lưỡi dao cắt sâu vào nỗi đau của những người bị tổn thương bởi tội ác này. Mỗi một chi tiết được nhắc lại, đều khiến nỗi đau của gia đình Lưu Mẫn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong suốt quá trình xét xử, Quân không một lần chối cãi hay biện minh cho hành động của mình. Anh chỉ cúi đầu lắng nghe, đôi mắt trống rỗng, dường như đã chấp nhận số phận. Khi được yêu cầu nói lời cuối cùng, Quân chỉ nói ngắn gọn: Tôi hối hận. Nhưng đối với những người có mặt trong phiên tòa, hai từ hối hận đó không thể bù đắp cho những gì anh đã gây ra.
Người thân của Lưu Mẫn, đặc biệt là ông Quốc, ngồi lặng lẽ ở hàng ghế phía sau. Ông nhìn Lý Văn Quân, người từng là con rể của mình, bằng ánh mắt đầy nỗi buồn và sự thất vọng. Nỗi đau mất con gái đã là quá lớn, nhưng nỗi đau biết rằng, con gái mình bị giết chết bởi chính người mà cô từng yêu thương, từng gọi là chồng, lại càng không thể diễn tả bằng lời. Ông Quốc chỉ mong muốn một sự công lý cho con gái mình, và để linh hồn cô có thể yên nghỉ sau gần hai thập kỷ bị vùi lấp dưới lòng đất lạnh lẽo.
Khi bản án được tuyên, căn phòng như chìm trong im lặng. Lý Văn Quân bị kết án tù chung thân vì tội Cố ý giết người. Những lời nói ấy vang lên, khép lại một chuỗi ngày dài của sự đau khổ, dằn vặt và ám ảnh. Đó là cái giá phải trả cho tội ác mà Quân đã gây ra, một cái giá không chỉ là sự tự do bị tước đoạt, mà còn là sự trừng phạt tinh thần suốt quãng đời còn lại của anh.
Quân bị dẫn đi, nhưng hình ảnh của anh ta sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí của những người có mặt tại tòa hôm đó. Đặc biệt là gia đình Lưu Đệ, những người đã trải qua nỗi đau mất mát quá lớn. Họ cuối cùng cũng tìm thấy sự thật, nhưng sự thật ấy đã đánh đổi bằng những năm tháng đau đớn không ngừng. Dù công lý đã được thực thi, nhưng nỗi đau và sự trống vắng trong trái tim họ sẽ không bao giờ có thể được lấp đầy.
Ngôi nhà ở quận Thuận Nghĩa, nơi từng là tổ ấm, giờ đây trở thành một chứng tích của tội ác. Mảnh đất ấy không chỉ chôn vùi một bộ hài cốt, mà còn là nơi chôn vùi những ký ức hạnh phúc, những ước mơ dang dở và một tình yêu đã bị phản bội. Mỗi viên gạch, mỗi mảnh vườn đều mang theo những ký ức buồn, những lời nói chưa kịp thốt ra và những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống.
Tags
Kỳ án