Kỳ án về người phụ nữ giúp việc ác quỷ chuyên săn người già.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào ngày 13 tháng 12 năm 2014, trong không khí lạnh lẽo của mùa đông Quảng Châu, Trung Quốc, cô Lương cùng với chồng của mình, đã đi đến trung tâm giới thiệu người giúp việc. Đối với cô Lương, việc tìm kiếm người chăm sóc cho mẹ chồng là điều vô cùng cần thiết và cấp bách. Bà Chu, là người mẹ chồng của cô, vừa xuất viện sau một cơn bệnh nặng. Dù đã hồi phục, nhưng sức khỏe của bà vẫn yếu kém, cần có người chăm sóc và hỗ trợ thường xuyên.
Trung tâm giới thiệu người giúp việc đông đúc với nhiều người đang chờ đợi. Sau khi trao đổi với nhân viên trung tâm, vợ chồng cô Lương đã được giới thiệuvới một người phụ nữ, tên là Hà Thiên Đới, 44 tuổi. Đới tự nhận có nhiều kinh nghiệm làm hộ lý, và đã từng làm việc tại nhiều gia đình khác nhau ở Quảng Châu.
Hà Thiên Đới bước vào phòng với dáng vẻ giản dị, mặc một chiếc áo khoác vải dày cũ kỹ, và mái tóc buộc gọn gàng phía sau. Cô có gương mặt tròn, đôi mắt nhỏ nhưng sắc bén, và nụ cười mỉm nhạt. Thoạt nhìn, Đới giống như một người phụ nữ nông thôn thành thật, chất phác và ít nói, đúng như lời giới thiệu của trung tâm.
Cô Lương cảm thấy có chút thiện cảm với Đới, nghĩ rằng cô ta là người chăm chỉ và đáng tin cậy. Sau một vài câu hỏi cơ bản về công việc và kinh nghiệm, thì đôi bên nhanh chóng đi đến thỏa thuận. Mức lương cho Đới là 2.600 nhân dân tệ mỗi tháng, một con số hợp lý vì bà Chu có thể tự đi lại, và không cần chăm lo quá nhiều.
Tuy nhiên, ngay trong ngày đầu tiên nhận việc, Đới đã đưa ra một điều kiện đặc biệt. Cô ta yêu cầu rằng: Trong thời gian chăm sóc, nếu bà cụ qua đời, bất kể tôi làm việc được bao lâu, dẫu chỉ một ngày, thì cũng phải trả đủ một tháng lương.
Nghe thấy điều kiện này, cô Lương không khỏi bàng hoàng. Cô đang nguyền rủa mẹ chồng tôi sao? Lương giận dữ quát lên. Mẹ tôi chỉ vừa mới xuất viện, cô lại dám nói những lời không hay như thế!.
Đới vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cô giải thích rằng: Đây là quy định bất thành văn của nghề này. Nhiều gia đình khác cũng đã đồng ý với điều kiện này của tôi. Nếu bà không đồng ý, thì tôi cũng không ép buộc.
Sự thẳng thắn và thái độ tự tin của Đới đã khiến cho cô Lương khó xử. Vì trung tâm giới thiệu không còn ứng viên nào phù hợp, và thực sự đang cần người chăm sóc cho mẹ chồng, nên Lương đành nhượng bộ và chấp nhận điều kiện của Đới.
Sau khi Hà Thiên Đới nhận việc, thì cô bắt đầu công việc chăm sóc bà Chu với một thái độ chuyên nghiệp và ân cần. Vào mỗi buổi sáng, Đới dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Cô nhẹ nhàng giúp bà Chu dậy, vệ sinh cá nhân, và đưa bà xuống nhà ăn sáng. Đới luôn miệng nhắc bà Chu phải ăn uống đầy đủ để giữ sức khỏe. Bà Chu cảm thấy được quan tâm và chăm sóc chu đáo, điều mà bà đã không cảm nhận được từ lâu.
Vào buổi chiều, sau khi đã hoàn tất công việc nhà, thì Đới thường dẫn bà Chu ra vườn sau nhà để ngắm hoa và trò chuyện. Đới thường hỏi thăm về cuộc sống trước đây của bà Chu, những kỷ niệm đẹp và cả những khó khăn mà bà đã trải qua. Bà Chu rất vui vẻ khi có người lắng nghe, và chia sẻ những câu chuyện cuộc đời mình.
Cháu thật tốt bụng, giống như con gái ruột của bác vậy, bà Chu đã nói với Đới vào một buổi chiều, khi họ ngồi dưới bóng mát của cây hoa giấy.
Những lời khen ngợi và cảm ơn của bà Chu, đã khiến cho cô Lương và chồng cảm thấy yên tâm. Họ tin rằng, mình đã chọn đúng người. Vợ chồng cô Lương đã dành nhiều thời gian hơn để đi làm, gặp gỡ bạn bè mà không còn lo lắng nhiều về tình trạng sức khỏe của mẹ.
Tuy nhiên, không phải tất cả mọi thứ đều hoàn hảo như vẻ bề ngoài. Một số người hàng xóm, đặc biệt là bà Liễu sống gần nhà, bắt đầu chú ý đến hành vi của Đới. Bà Liễu nhận thấy Đới thường xuyên ra ngoài vào buổi tối, lúc trở về gương mặt của cô ta mang vẻ mệt mỏi và khó hiểu. Những câu chuyện phiếm về Đới nhanh chóng lan rộng trong khu phố.
Đới có vẻ không giống những người giúp việc khác. Tôi thấy cô ta hay lén lút ra ngoài vào đêm, chẳng biết có chuyện gì không ổn không, bà Liễu thì thầm với bà Mã, một người hàng xóm khác.
Những lời đồn đại này sớm đến tai vợ chồng cô Lương, nhưng họ vẫn chưa có lý do để nghi ngờ hay trách cứ Đới. Đới làm việc rất chăm chỉ và bà Chu cũng khen ngợi cô, điều đó khiến cho vợ chồng cô Lương không quá để tâm đến những lời nói của hàng xóm.
Tuy nhiên, vào tối ngày 15 tháng 12, khi cô Lương đi xuống bếp để lấy một ít nước uống, thì cô nhìn thấy Đới ngồi một mình, đôi mắt nhìn xa xăm. Đôi môi của Đới mấp máy như đang lầm bầm điều gì đó. Cô Lương tiến lại gần và hỏi: Đới, cô đang nói chuyện gì vậy?
Đới giật mình, nhìn cô Lương với đôi mắt lạnh lùng. Không có gì đâu, chỉ là thói quen của tôi thôi, Đới đáp cộc lốc, rồi nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi bếp mà không nói thêm một lời nào.
Cô Lương đứng ngẩn ngơ nhìn theo, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an. Những hành động và lời nói của Đới khiến cho cô không thể nào không nghi ngờ.
Vào sáng sớm ngày 16 tháng 12 năm 2014, khi trời còn mờ sương, thì Hà Thiên Đới đột ngột gõ cửa phòng vợ chồng cô Lương, với khuôn mặt tái mét và vẻ lo lắng. Giọng nói của cô ta run rẩy nhưng rõ ràng: Bà Lương, bà Chu, bà cụ đang trong tình trạng nguy kịch, hãy mau đến xem thế nào!.
Cô Lương và chồng vội vã bật dậy, không kịp thay quần áo, lao nhanh đến phòng của bà Chu. Họ phát hiện ra mẹ chồng đang nằm im lìm trên giường, mắt nhắm nghiền, và cơ thể lạnh toát. Mọi cố gắng gọi bà thức dậy hay lay động đều vô ích. Trong giây phút ấy, trái tim cô Lương như thắt lại. Cô nắm lấy tay mẹ, cảm nhận được sự trống trải và cô đơn đến rợn người.
Không thể nào, mẹ ơi, sao lại thế này? Hôm qua mẹ còn rất vui vẻ mà. cô Lương bật khóc, nước mắt tuôn rơi. Cô gục xuống bên cạnh giường, đôi mắt đỏ hoe đầy đau đớn và không tin vào sự thật trước mắt.
Sau khi trấn tĩnh lại, vợ chồng cô Lương cùng người nhà bắt đầu lo liệu tang lễ cho bà Chu. Họ bận rộn chuẩn bị mọi thứ, từ việc thông báo cho họ hàng, đến sắp xếp nhà cửa để đón khách đến viếng. Căn nhà ngập trong không khí u ám, mọi người đều tiếc thương cho bà Chu, một người mẹ, một người bà hiền từ.
Tuy nhiên, trong suốt quá trình chuẩn bị tang lễ, trong lòng cô Lương luôn có một cảm giác bất an. Mẹ cô vốn là người có sức khỏe tốt dù tuổi cao, không có dấu hiệu nào báo trước tình trạng nguy kịch. Hơn nữa, cách Đới thông báo về cái chết của bà Chu cũng có điều gì đó không ổn.
Ngay trong buổi sáng hôm đó, Đới đã chủ động đòi trả lương tháng, điều này khiến cho vợ chồng cô Lương càng thêm khó chịu. Cô thật sự quá máu lạnh. Mẹ tôi vừa mới qua đời, mà cô chỉ quan tâm đến tiền lương sao? Lương bức xúc nói.
Đới bình tĩnh đáp lại: Tôi chỉ làm theo thỏa thuận ban đầu thôi. Nếu gia đình muốn giữ lời, hãy thanh toán cho tôi, và tôi sẽ rời đi ngay lập tức.
Sự quyết đoán và lạnh lùng của Đới trong lúc này càng làm cho vợ chồng cô Lương cảm thấy bất mãn. Tuy nhiên, vì không muốn làm lớn chuyện và mất mặt với hàng xóm, cuối cùng, cô Lương đành ngậm ngùi thanh toán cả tháng lương cho Đới, mong muốn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc.
Nhận được tiền như mong muốn, Đới nhanh chóng về phòng thu dọn đồ đạc. Cô ta nhét vội những thứ cần thiết vào vali, ánh mắt luôn nhìn xung quanh như sợ bị phát hiện. Cô Lương, vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất mẹ, quyết định kiểm tra lại phòng của mẹ chồng lần cuối để chắc chắn không bỏ sót thứ gì.
Trong lúc kiểm tra, Lương bất chợt phát hiện ra nhẫn vàng, và bông tai vàng bà Chu thường đeo đã biến mất. Cô tiếp tục kiểm tra tủ trang sức của mẹ, và sự hoảng loạn bao trùm khi phát hiện sổ tiết kiệm cũng không còn. Những thứ quan trọng nhất của mẹ chồng đều biến mất một cách khó hiểu.
Lương lập tức gọi chồng và những người thân khác đến. Mọi người cùng nhau kiểm tra lại toàn bộ căn phòng và cả nhà, nhưng không tìm thấy những thứ đã mất. Lúc này, nghi ngờ dồn hết vào Đới, người duy nhất đã ở cạnh bà Chu suốt mấy ngày qua.
Đới, trong bộ đồ giúp việc, đang chuẩn bị rời đi với một chiếc vali nhỏ. Cô ta đã cố gắng bước qua cổng nhà nhưng bị chặn lại bởi chồng Lương.
Cô Đới, cô không thể đi được. Chúng tôi cần kiểm tra túi xách của cô. Những món đồ của mẹ tôi đã biến mất, và chúng tôi nghĩ cô có liên quan, anh Lương nói, giọng nói pha lẫn giữa sự giận dữ và thất vọng.
Đới giữ vẻ mặt lạnh lùng, cô ta không hề dao động. Các người không có quyền xâm phạm quyền riêng tư của tôi như vậy. Nếu không có bằng chứng rõ ràng, các người đang vu khống tôi," cô ta nói, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của anh Lương.
Tình hình càng trở nên căng thẳng khi vợ chồng cô Lương không nhượng bộ. Cô Lương lập tức gọi điện báo cảnh sát, yêu cầu họ đến để giải quyết tình hình. Trong khi chờ đợi, hai vợ chồng cố gắng giữ Đới lại trong nhà, dù cô ta vẫn tỏ ra bình tĩnh, và không hề có dấu hiệu sợ hãi.
Khi cảnh sát đến nơi, thì họ tiến hành kiểm tra hành lý của Đới theo đúng quy trình. Từng món đồ trong vali được lấy ra kiểm tra cẩn thận. Trong lúc này, mọi người trong gia đình cô Lương và một số hàng xóm cũng có mặt, dõi theo từng động tác của cảnh sát với ánh mắt tò mò và lo lắng.
Trong chiếc vali, cảnh sát đã tìm thấy nhiều vật dụng cá nhân, nhưng điều gây sốc nhất là những món trang sức và sổ tiết kiệm của bà Chu, đã được giấu kỹ trong áo ngực của Đới. Ngoài ra, cảnh sát còn phát hiện thuốc ngủ, ống tiêm, và một số loại thuốc độc được giấu trong các túi nhỏ khác.
Lập tức, Đới bị còng tay và đưa về đồn cảnh sát để điều tra thêm. Vợ chồng cô Lương, cùng với những người hàng xóm chứng kiến, đã không khỏi bàng hoàng và sợ hãi trước những bằng chứng hiển hiện. Không ai có thể tin được rằng, Đới, một người giúp việc có vẻ ngoài hiền lành, chất phác, lại có thể mang trong mình âm mưu đen tối như vậy.
Tại đồn cảnh sát, quá trình điều tra được tiến hành một cách nhanh chóng và nghiêm ngặt. Kết quả khám nghiệm tử thi của bà Chu cho thấy rằng, trong cơ thể bà có chứa thuốc trừ sâu, cùng với dấu vết của các loại thuốc độc khác. Trên người bà Chu có những lỗ kim tiêm nhỏ, và sau cổ có vết thắt rõ ràng, cho thấy dấu hiệu của việc bị siết cổ.
Trong phòng thẩm vấn, đối diện với những bằng chứng không thể chối cãi, Hà Thiên Đới cuối cùng đã thừa nhận tội ác của mình.
Đêm hôm đó, Đới mang bát canh có thuốc ngủ và thuốc trừ sâu vào phòng bà Chu. Bà cụ lúc này đang nằm trên giường, gương mặt mệt mỏi, nhưng vẫn nở một nụ cười khi thấy Đới bước vào. Cháu thật chu đáo, lúc nào cũng nghĩ đến bác, bà Chu nói, với ánh mắt đầy trìu mến.
Đới đặt bát canh lên bàn và ngồi xuống cạnh giường bà Chu. Cô ta nhẹ nhàng khuyên bà Chu ăn canh để có sức khỏe. Ban đầu, bà Chu đã từ chối vì không thấy đói, nhưng Đới kiên nhẫn thuyết phục, nói rằng ăn một chút sẽ giúp bà ngủ ngon hơn.
Cuối cùng, bà Chu cũng đồng ý uống một vài ngụm canh. Đới kiên nhẫn đút từng thìa canh cho bà, quan sát cẩn thận từng biểu hiện trên gương mặt của bà cụ. Sau khi uống được vài ngụm, bà Chu tỏ ra mệt mỏi hơn, mắt dần dần nhắm lại.
Đới đứng dậy, đi lại quanh phòng, đảm bảo không có ai nghe thấy, hay nhìn thấy những gì đang diễn ra. Khi bà Chu chìm vào giấc ngủ sâu do tác dụng của thuốc ngủ, Đới tiến lại gần, nhẹ nhàng tháo những món trang sức trên người bà. Cô ta nhanh chóng cất chúng vào túi, rồi tiếp tục kế hoạch của mình.
Đới lấy ra kim tiêm đã chuẩn bị sẵn, rút một liều thuốc độc vào ống tiêm. Cô ta từ từ tiến đến bên giường bà Chu, nhẹ nhàng vén tay áo của bà lên và tiêm vào mạch máu. Sau đó, Đới còn cẩn thận tiêm thêm một liều khác vào cổ của bà, đảm bảo rằng, bà Chu sẽ không thể tỉnh lại.
Sau khi thực hiện xong, Đới thu dọn mọi thứ, giấu các vật chứng vào túi và rời khỏi phòng. Cô ta trở về phòng riêng, tự nhủ rằng, mọi việc đã diễn ra suôn sẻ, và không ai có thể phát hiện ra tội ác của mình.
Khi được hỏi tại sao lại nhẫn tâm đến như vậy, Đới chỉ cười nhạt và nói: Chỉ cần chăm sóc vài ngày, tôi có thể nhận được một tháng lương. Đối với tôi, đây chỉ là công việc. Những người già bị bệnh nặng, nếu đột ngột qua đời cũng không có gì lạ. Người nhà sẽ không nghi ngờ gì cả. Họ sống được bao nhiêu ngày đều phụ thuộc vào tôi.
Câu nói của Đới đã khiến cho tất cả các điều tra viên phải rùng mình. Sự thản nhiên và tàn nhẫn của Đới cho thấy một tâm hồn lạnh lùng, và vô cảm trước sự sống của con người. Không chỉ dừng lại ở việc sát hại bà Chu, Đới còn kể lại chi tiết về những vụ án trước đó mà cô ta đã thực hiện.
Theo điều tra ban đầu, Đới thú nhận rằng, đây không phải là lần đầu tiên cô ta thực hiện hành vi phạm tội như vậy. Trong vòng một năm rưỡi, Đới đã sát hại tổng cộng 10 người, tất cả đều là những người già cô ta được thuê chăm sóc. Các nạn nhân đều có điểm chung là sống một mình, hoặc không được gia đình quan tâm thường xuyên.
Vụ giết người đầu tiên xảy ra cách đây hơn một năm, Đới được thuê làm giúp việc cho một bà cụ 82 tuổi, bị bệnh liệt giường. Đêm ngày thứ tư đến làm việc, Đới nhận thấy không có ai ở nhà, cô ta liền pha thuốc ngủ, thuốc diệt chuột và diệt gián vào nước cho bà cụ uống. Sáng sớm hôm sau, Đới hoảng sợ khi thấy nạn nhân co giật dữ dội nên gọi cấp cứu. Bà cụ may mắn qua cơn nguy kịch và được cứu sống nhờ sự can thiệp kịp thời của bác sĩ. Do bà cụ bị bệnh Parkinson, cao huyết áp và không thể nói được, bác sĩ chẩn đoán nguyên nhân là đột quỵ, không phát hiện ra Đới đã hại bà.
Lần thứ hai, Đới được thuê chăm sóc một ông cụ 90 tuổi, vào tháng 9 năm 2014. Lần này, Đới đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn bằng cách tăng cường độc lực bằng các loại thuốc độc mới. Tuy nhiên, ông cụ không uống hết bát canh có thuốc độc, chỉ uống vài ngụm rồi bỏ dở. Sáng hôm sau, ông cụ có triệu chứng ngộ độc, nhưng may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời. Lần này, bệnh viện không tìm thấy triệu chứng trúng độc trong xét nghiệm máu, nên Đới tiếp tục thoát tội.
Đối với các nạn nhân khác, Đới luôn chọn thời điểm khi người nhà đi vắng, hoặc chọn những người già không có ai ở bên cạnh. Sau khi gây án, Đới thường nhanh chóng rời đi, mang theo những tài sản có giá trị của nạn nhân. Những người thân của các nạn nhân, vì nhiều lý do khác nhau, thường không muốn làm lớn chuyện hoặc cho rằng, cái chết của người già là chuyện bình thường, nên không trình báo cảnh sát.
Qua lời khai của Đới, cảnh sát nhận thấy rằng, việc cô ta gây án một cách tàn nhẫn và có chủ đích rõ ràng. Sự việc này đã tạo nên một cú sốc lớn cho cộng đồng, không chỉ vì tính chất man rợ của tội ác mà còn vì cách Đới lợi dụng lòng tin và tình thương của những gia đình có người già.
Vụ án Hà Thiên Đới trở thành một trong những vụ án giết người hàng loạt gây chấn động nhất trong lịch sử Quảng Châu, khiến các cơ quan chức năng phải xem xét lại quy trình tuyển dụng và quản lý người giúp việc, cũng như nâng cao cảnh giác cho các gia đình có người già cần chăm sóc.
Vậy cuộc đời của người phụ nữ này đã trải qua những gì? Hà Thiên Đới sinh vào năm 1970, ở một ngôi làng miền núi phía bắc tỉnh Quảng Đông. Cô ta không được đi học đầy đủ do hoàn cảnh gia đình khó khăn, và sớm phải làm việc để phụ giúp gia đình. Năm 2003, Đới chuyển đến Quảng Châu và bắt đầu làm công việc giúp việc nhà.
Trong quá trình làm việc, Đới cho biết mình đã phải chịu đựng nhiều sự đối xử bất công, và lăng mạ từ các gia đình thuê cô. Những bất mãn và tủi nhục dần tích tụ, tạo nên trong cô một lòng hận thù sâu sắc với những người giàu có, và cả người già. Đới từng bị bắt và ngồi tù vào năm 2013 vì tội trộm cắp, và có lẽ thời gian này đã khiến cho cô trở nên chai lì và nhẫn tâm hơn.
Sau khi ra tù, Đới tiếp tục công việc giúp việc nhà, nhưng lần này với một mục đích khác. Cô ta đã bắt đầu lên kế hoạch, và thực hiện các vụ giết người một cách tàn nhẫn, lợi dụng lòng tin của các gia đình có người già để sát hại họ, và chiếm đoạt tài sản. Đới đã gây ra tổng cộng 10 vụ giết người trong vòng một năm rưỡi, và chỉ có hai nạn nhân may mắn thoát chết do tình cờ, hoặc vì sự phát hiện kịp thời của người thân.
Đới tin rằng, xã hội đã đối xử bất công với cô, và việc giết người giàu có và yếu đuối như bà Chu, là một cách để cô trả thù. Cô ta coi việc sát hại bà Chu như một hành động chống lại những bất công xã hội mà cô ta đã trải qua.
Khi điều tra sâu hơn, cảnh sát phát hiện Đới đã sử dụng nhiều danh tính giả để xin việc tại các gia đình khác nhau. Cô ta thường xuyên di chuyển, và thay đổi chỗ ở để tránh bị phát hiện. Đới còn giữ một cuốn sổ ghi chép lại chi tiết từng vụ giết người, từ việc mua sắm các dụng cụ ,đến cách thức thực hiện và phản ứng của các nạn nhân. Cuốn sổ này trở thành một bằng chứng quan trọng giúp cảnh sát truy tố Đới về tội giết người hàng loạt.
Vào ngày 23 tháng 12 năm 2015, phiên tòa xét xử Hà Thiên Đới đã được tổ chức tại Tòa án Nhân dân Quảng Châu. Đây là một trong những phiên tòa được mong đợi nhất, thu hút sự chú ý của công chúng và giới truyền thông không chỉ ở Quảng Châu, mà còn trên khắp Trung Quốc. Các gia đình của các nạn nhân, đại diện cơ quan chức năng, và rất nhiều người dân đã đến dự phiên tòa.
Trong phòng xử án, Hà Thiên Đới đã xuất hiện với vẻ mặt bình thản, đôi mắt lạnh lùng không biểu hiện bất kỳ sự hối hận nào. Cô ta mặc một bộ quần áo đơn giản, tóc buộc gọn gàng phía sau. Sự bình tĩnh của Đới đã khiến cho mọi người cảm thấy rùng mình, đặc biệt là khi các bằng chứng và lời khai được đưa ra trước tòa.
Công tố viên nhấn mạnh rằng, trong hành lý của Đới khi bị bắt giữ, cảnh sát đã tìm thấy 17 ống tiêm, 17 kim tiêm, hai bình thuốc diệt cỏ, hai túi thuốc diệt chuột, hai dao cạo, dây thừng và nhiều vật dụng khác. Những vật dụng này, cùng với cuốn sổ ghi chép chi tiết của Đới về các vụ án, là những bằng chứng không thể chối cãi về tội ác của cô ta.
Một chủ cửa hàng bán thuốc bảo vệ thực vật ở Quế Lâm cũng được mời làm nhân chứng, xác nhận rằng, Đới đã mua 17 bình thuốc trừ sâu vào đầu tháng 10 năm 2014. Điều này cho thấy Đới đã lên kế hoạch cho các vụ án một cách tỉ mỉ và có chủ ý từ trước.
Trong suốt phiên tòa, Hà Thiên Đới không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi. Khi được hỏi về động cơ gây án, Đới thản nhiên trả lời: Tôi chỉ muốn nhận được tiền lương. Chăm sóc người già không phải là công việc dễ dàng, và tôi cần đảm bảo rằng, mình sẽ nhận được tiền cho những gì mình đã làm.
Đới còn nói thêm rằng, cô ta không có ý định giết người ngay từ đầu, nhưng sau khi trải qua nhiều sự bất công và lăng mạ từ những người thuê cô, cô ta quyết định trả thù bằng cách lợi dụng lòng tin của họ. Tuy nhiên, lời biện hộ này không thuyết phục được bất kỳ ai trong phòng xử án, và chỉ làm tăng thêm sự phẫn nộ của gia đình các nạn nhân.
Công tố viên kết luận rằng, Đới đã lợi dụng công việc giúp việc để tiếp cận các nạn nhân, lên kế hoạch và thực hiện các vụ giết người một cách tàn nhẫn, có chủ đích. Đới không chỉ gây ra cái chết của bà Chu, mà còn nhiều nạn nhân khác, và việc cô ta phủ nhận trách nhiệm của mình, chỉ cho thấy sự nhẫn tâm và thiếu đạo đức.
Sau khi xem xét tất cả các bằng chứng và lời khai, hội đồng xét xử đã đi đến quyết định cuối cùng. Thẩm phán tuyên bố rằng: Hà Thiên Đới đã vi phạm nghiêm trọng pháp luật, gây ra nhiều vụ án giết người với tính chất man rợ, và có chủ đích. Hành vi của bị cáo không chỉ gây ra sự đau đớn và mất mát cho gia đình các nạn nhân, mà còn gây chấn động và mất lòng tin trong cộng đồng. Bị cáo Hà Thiên Đới bị kết án tử hình vì tội cố ý giết người."
Khi nghe tuyên án, Hà Thiên Đới chỉ cúi đầu, không nói lời nào. Thẩm phán hỏi Đới có muốn kháng cáo hay không, nhưng Đới chỉ đáp lại bằng một câu ngắn gọn rằng: Không kháng cáo, không có ý kiến.
Tags
Kỳ án