Kỳ án về Trần Liễu - Cơn ghen bộc phát và 4 túi thi thể được giấu trong hang động.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào ngày 8 tháng 4 năm 2017, một nỗi bất an đang bủa vây lấy Trần Xuân. Vì từ nhiều ngày qua, Xuân đã sống trong sự lo lắng và hoang mang tột độ, khi không thể liên lạc được với chị gái mình, tên là Trần Liễu. Mỗi giây phút trôi qua, tâm trí của cô như bị đè nặng bởi những suy nghĩ tiêu cực, về những điều tồi tệ nhất có thể đã xảy ra.
Với tâm trạng lo âu, Xuân vội vàng đến cơ quan công an thành phố để trình báo về sự mất tích của chị mình. Cô gần như không thể che giấu được sự bất ổn trong giọng nói khi kể lại với cảnh sát rằng, đã hơn một tuần trôi qua mà chị Liễu không có bất kỳ tin tức nào. Chị ấy luôn báo tin về cho gia đình, Xuân nói với giọng run run, Nhưng lần này, từ ngày 2 tháng 4, tôi không còn nhận được một cuộc gọi, hay tin nhắn nào từ chị ấy nữa.
Sự lo lắng trong lòng Xuân ngày càng dâng cao khi cô nhớ lại cuộc điện thoại kỳ lạ, từ một người đàn ông lạ mặt vài ngày sau khi Liễu mất tích. Người đàn ông tự xưng là Huy, là một người bạn thân thiết của chị gái cô, đã liên lạc và cho biết rằng, anh ta đang giữ thẻ ngân hàng, chứng minh thư và điện thoại của Liễu. Anh ta hẹn sẽ mang những thứ này đến tận nơi làm việc của Xuân vào ngày hôm sau để trao trả. Tuy nhiên, đến giờ hẹn, Huy lại không xuất hiện, và khi Xuân cố gắng gọi lại cho anh ta, chỉ nhận được một lời giải thích hời hợt rằng, Liễu đã nhờ anh giữ hộ những đồ đạc này trước khi đi gặp một người. Liễu còn dặn rằng, nếu cô không quay về thì hãy báo cảnh sát ngay lập tức.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Huy không hề làm dịu đi nỗi lo trong lòng Xuân, mà ngược lại, càng làm cho cô thêm phần hoang mang. Xuân tự hỏi, tại sao chị gái mình lại phải gửi đồ đạc cá nhân cho người khác? Ai là người mà chị ấy định gặp? Và tại sao Huy, dù đã nhận được lời dặn dò từ Liễu, lại chần chừ trong việc liên lạc với cảnh sát ngay từ đầu? Những câu hỏi cứ xoáy vào tâm trí Xuân, khiến cho cô không thể ngừng nghĩ về những khả năng xấu nhất.
Đứng trước mặt các điều tra viên, Xuân kể lại mọi chi tiết với mong muốn rằng, cảnh sát sẽ nhanh chóng vào cuộc và tìm ra manh mối về sự mất tích của chị gái mình. Cô không ngừng cầu nguyện, hy vọng rằng, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, rằng chị Liễu vẫn an toàn ở đâu đó, và sẽ sớm trở về bên gia đình. Nhưng trong thâm tâm, Xuân cũng cảm nhận được rằng, có điều gì đó vô cùng nghiêm trọng đang xảy ra, và thời gian không còn nhiều để giải quyết vấn đề này.
Xuân rời khỏi đồn công an với một tâm trạng nặng nề, trong lòng ngập tràn những lo âu và sợ hãi. Trên đường trở về, cô liên tục nhìn vào điện thoại, hy vọng sẽ nhận được một tin nhắn hay cuộc gọi từ chị gái, nhưng màn hình vẫn trống rỗng. Chưa bao giờ con đường về nhà lại dài và cô đơn đến thế. Những người thân trong gia đình đang chờ đợi tin tức của chị Liễu, và Xuân biết rằng, cô cần phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết để đối mặt với sự thật đang dần hé lộ.
Ngay sau khi tiếp nhận đơn trình báo từ Trần Xuân, cảnh sát thành phố Lai Tân đã nhận ra tính chất nghiêm trọng của vụ việc. Thời gian mất tích của Trần Liễu đã vượt quá một tuần, và những tình tiết bí ẩn xoay quanh việc cô gửi lại đồ đạc cá nhân, càng làm tăng thêm sự lo lắng về sự an toàn của cô. Đội điều tra nhanh chóng được thành lập, với nhiệm vụ hàng đầu là xác minh danh tính, và động cơ của người đàn ông tên Huy, người cuối cùng có liên lạc với Liễu.
Cảnh sát liên lạc với Huy ngay trong buổi sáng, yêu cầu anh đến đồn công an để làm việc. Huy xuất hiện với vẻ mặt căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Anh ta khai rằng, vào sáng ngày 2 tháng 4 năm 2017, Liễu đã đến gặp anh, và đưa cho anh túi xách cùng điện thoại. Liễu không giải thích rõ ràng lý do, chỉ nói ngắn gọn rằng, cô phải đi gặp một người, và nếu không thấy cô quay lại vào ngày hôm sau, Huy phải báo cảnh sát ngay lập tức. Huy thú nhận rằng, lúc đó anh đã cảm thấy điều gì đó không ổn, nhưng lại không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện cá nhân của Liễu. Chính vì vậy, sau khi không thấy Liễu quay lại, anh chỉ liên lạc với Trần Xuân để trả lại đồ đạc, thay vì báo ngay cho cảnh sát.
Sự do dự của Huy khiến cho cảnh sát không thể không nghi ngờ. Tại sao Liễu lại chọn gửi đồ đạc cho Huy, trước khi gặp một người mà cô cảm thấy không an toàn?. Và tại sao Huy, dù được Liễu dặn dò, lại không lập tức báo cho cảnh sát khi nhận ra điều gì đó có thể đã xảy ra với cô? Để làm rõ hơn về hành tung của Trần Liễu trong ngày 2 tháng 4, thì đội điều tra quyết định trích xuất camera an ninh tại các khu vực mà cô có thể đã đi qua.
Việc truy tìm hình ảnh từ các camera an ninh không hề đơn giản. Thành phố Lai Tân có nhiều con phố nhỏ, với nhiều ngã rẽ và đường hẻm. Nhưng với sự nỗ lực và tập trung cao độ, các điều tra viên cuối cùng cũng tìm ra được hình ảnh của Trần Liễu. Vào lúc 18 giờ 30 ngày 2 tháng 4, camera của một quán trà sữa đã ghi lại được cảnh Liễu bước vào quán, với nét mặt có phần lo lắng, liên tục nhìn quanh như đang chờ đợi ai đó. Chưa đầy 10 phút sau, một người đàn ông mặc áo đen xuất hiện, và tiến tới chỗ cô ngồi. Họ trò chuyện với nhau một lúc, không ai có thể nghe được họ nói gì qua màn hình camera, nhưng qua cử chỉ, có vẻ cuộc trò chuyện khá căng thẳng.
Sau một thời gian ngắn, Liễu và người đàn ông rời khỏi quán trà sữa, cùng nhau lên một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ngay bên ngoài. Chiếc xe nhanh chóng rẽ phải vào một con phố nhỏ gần đó, và từ đó, không có thêm bất kỳ hình ảnh nào ghi nhận được về Liễu. Chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của các camera tiếp theo, để lại một khoảng trống bí ẩn trong cuộc điều tra.
Thông tin từ biển số xe đã khiến cho cảnh sát Lai Tân bất ngờ, chủ sở hữu chiếc xe mà Trần Liễu lên vào tối ngày 2 tháng 4 chính là Vi Soái, chồng của cô. Họ kết hôn từ năm 2013 và có hai con trai, nhưng hôn nhân của họ không hề êm ả, và hiện không còn sống chung với nhau. Theo lời kể của những người thân cận, mối quan hệ giữa Liễu và Soái đã trở nên căng thẳng từ lâu, với nhiều xung đột liên tiếp xảy ra trong suốt thời gian gần đây. Cảnh sát không thể loại trừ khả năng rằng, những mâu thuẫn trong cuộc sống vợ chồng có thể đã dẫn đến những hành vi cực đoan từ phía Soái.
Sau khi xác định được chủ nhân của chiếc xe, cảnh sát đã tiếp tục theo dõi hành trình di chuyển của nó vào ngày 2 tháng 4. Camera an ninh ghi nhận rằng, sau khi rời khỏi quán trà sữa, chiếc xe của Soái đã di chuyển qua nhiều con phố nhỏ, trước khi dừng lại tại một tòa nhà tập thể cũ vào lúc 18 giờ 54 phút. Hình ảnh từ camera an ninh tại đây cho thấy Soái và Liễu cùng nhau bước ra khỏi xe và đi vào tòa nhà. Tuy nhiên, đây lại là lần cuối cùng camera ghi lại được hình ảnh của Trần Liễu. Cô không bao giờ xuất hiện trở lại trên các đoạn băng giám sát.
Tòa nhà tập thể nơi mà Soái và Liễu xuất hiện nằm trong một khu vực yên tĩnh, ít người qua lại. Nó đã được xây dựng từ nhiều năm trước, với kiến trúc cũ kỹ và có phần hoang sơ. Cảnh sát lập tức tiến hành kiểm tra khu vực này, nhưng không có dấu vết gì rõ ràng cho thấy rằng, Trần Liễu đã rời khỏi tòa nhà bằng đường thông thường. Cầu thang chính là lối đi duy nhất, và cửa ra sân thượng luôn được khóa kín. Cửa sổ và ban công của các căn hộ đều được bảo vệ bởi song sắt chắc chắn, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho việc trốn thoát mà không qua cầu thang.
Cảnh sát dần dần xây dựng nên một giả thuyết đáng sợ rằng, có thể Trần Liễu đã bị giữ lại, hoặc bị hại ngay trong tòa nhà này. Nhưng câu hỏi lớn nhất lúc này là, chuyện gì đã xảy ra với cô sau khi bước vào tòa nhà cùng với chồng mình?.
Tiếp tục bám theo những manh mối mờ nhạt, cảnh sát Lai Tân quyết định tập trung vào hoạt động của Vi Soái trong những giờ tiếp theo. Từ các đoạn băng ghi hình khác, họ phát hiện ra rằng, vào lúc 2 giờ 30 phút sáng ngày 3 tháng 4, chỉ vài giờ sau khi Liễu mất tích, thì Soái đã lái chiếc xe của mình quay lại tòa nhà tập thể. Trong một hành động đầy nghi vấn, Soái dừng xe ngay dưới chân cầu thang, và lần lượt mang bốn bao tải lớn từ trên tòa nhà xuống và chất vào cốp xe. Các bao tải có kích thước lớn và trông rất nặng, khiến cho cảnh sát không thể không nghĩ đến khả năng chúng có liên quan đến việc Trần Liễu mất tích.
Sau khi phân tích kỹ lưỡng các đoạn video giám sát và xác định được rằng, Trần Liễu không rời khỏi tòa nhà tập thể bằng lối đi chính, cảnh sát Lai Tân quyết định tiến hành một cuộc khám xét toàn diện căn hộ mà Vi Soái đã thuê. Họ biết rằng, mỗi chi tiết nhỏ đều có thể là manh mối quan trọng, giúp làm sáng tỏ sự mất tích bí ẩn này.
Căn hộ nằm ở tầng hai của tòa nhà, một vị trí không quá nổi bật. Khi đội điều tra bước vào căn hộ, họ đã lập tức bị ấn tượng bởi sự gọn gàng và sạch sẽ bất thường. Đồ đạc trong phòng được sắp xếp ngăn nắp, không có dấu hiệu của một cuộc xô xát hay bạo lực nào đã xảy ra. Tuy nhiên, sự ngăn nắp này lại khiến cho các điều tra viên càng thêm nghi ngờ. Họ hiểu rằng, một người chồng không thể chỉ bình thản dọn dẹp nhà cửa sau khi vợ mình mất tích, trừ khi hắn ta đang che giấu điều gì đó.
Các điều tra viên đã bắt đầu kiểm tra từng góc nhỏ trong căn hộ. Họ lục soát mọi ngăn kéo, mọi ngóc ngách, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào mà có thể liên quan đến vụ án. Tuy nhiên, mọi thứ dường như quá hoàn hảo, như thể căn hộ này vừa mới được lau chùi kỹ lưỡng. Ngay cả những khu vực thường bị bỏ qua như gầm giường, tủ quần áo cũng sạch sẽ một cách kỳ lạ. Điều này càng làm tăng thêm sự nghi ngờ rằng, ai đó đã cố tình xóa bỏ mọi dấu vết liên quan đến Trần Liễu.
Khi các điều tra viên chuyển sang phòng tắm, nơi có lẽ ít được chú ý nhất, họ đã bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Ánh đèn sáng soi rõ mọi bề mặt, và ngay lúc đó, một điều kỳ lạ đã thu hút sự chú ý của họ, đó là ống thoát nước trong bồn rửa có dấu hiệu bị xước nhẹ, như thể ai đó đã cố gắng làm sạch thứ gì đó một cách vội vàng. Cảnh sát ngay lập tức quyết định tháo rời ống nước để kiểm tra bên trong.
Không lâu sau, khi họ mở đoạn ống, một phát hiện kinh hoàng hiện ra trước mắt, đó là những mảng nhỏ của một chất màu đỏ bị mắc kẹt bên trong, rõ ràng là vết máu. Trái tim của các điều tra viên đập mạnh, vì họ biết rằng, đây có thể là bước ngoặt của cuộc điều tra. Mẫu máu được gửi đi phân tích ngay lập tức để xác định danh tính.
Vài giờ sau, kết quả giám định đã khiến cho tất cả đều lặng người, đó chính là máu của Trần Liễu. Điều này cũng làm rõ rằng những gì đã xảy ra trong căn hộ không chỉ đơn thuần là một cuộc cãi vã vợ chồng.
Với bằng chứng máu của Trần Liễu được tìm thấy trong căn hộ, cảnh sát Lai Tân nhận thức rõ rằng, họ đang đối diện với một vụ án mạng nghiêm trọng. Tuy nhiên, vẫn chưa có đủ chứng cứ xác định Liễu đã bị sát hại, và quan trọng hơn, thi thể của cô vẫn chưa được tìm thấy. Để buộc tội Vi Soái, họ cần phải lần theo dấu vết của hắn sau khi rời khỏi tòa nhà tập thể vào sáng sớm ngày 3 tháng 4 , và xác định được nơi mà hắn ta có thể đã phi tang xác của vợ.
Camera an ninh tiếp tục đóng vai trò then chốt trong cuộc điều tra. Sau khi rời khỏi tòa nhà lúc 2 giờ 30 phút sáng, hình ảnh từ các camera ghi nhận chiếc xe của Soái đã di chuyển về phía ngoại thành Lai Tân, một khu vực ít dân cư với nhiều con đường nhỏ ngoằn ngoèo, và địa hình phức tạp. Vào lúc 3 giờ 27 phút sáng, camera tại một ngã tư thuộc vùng nông thôn ghi lại hình ảnh chiếc xe lần cuối trước khi biến mất khỏi tầm nhìn. Soái đã rời khỏi khu vực này vào khoảng 5 giờ 20 phút sáng, tức là gần hai tiếng sau đó.
Khoảng thời gian biến mất trong đêm tối này khiến cho cảnh sát đặc biệt nghi ngờ. Tại sao Soái lại dành gần hai tiếng đồng hồ ở một nơi vắng vẻ như vậy? Mục tiêu của hắn ta có phải là để phi tang thi thể của Liễu? Đội điều tra lập tức tập trung vào khu vực mà chiếc xe đã xuất hiện lần cuối, cố gắng xác định quãng đường mà Soái có thể đã đi qua trong khoảng thời gian đó.
Vùng ngoại thành Lai Tân, nơi cảnh sát nghi ngờ Soái đã dừng lại, là một khu vực rộng lớn với nhiều đồi núi, cánh rừng rậm rạp, và những con đường nhỏ quanh co, hầu hết chỉ có thể đi qua bằng các phương tiện nhỏ hoặc đi bộ. Để khám phá một cách kỹ lưỡng, cảnh sát phải lập bản đồ chi tiết và khoanh vùng các khu vực khả nghi, đặc biệt là các nơi mà Soái có thể dễ dàng giấu xác.
Một giả thuyết được đưa ra, đó là Soái đã chọn một địa điểm hẻo lánh, không có người qua lại để phi tang thi thể, sau đó quay lại thành phố để che giấu hành vi của mình. Với thời gian di chuyển hạn chế, bán kính mà hắn ta có thể đi được cũng bị thu hẹp. Dựa vào những dữ liệu này, cảnh sát quyết định tập trung tìm kiếm trong bán kính từ 20 đến 40 ki lô mét, từ vị trí ngã tư nơi Soái xuất hiện lần cuối.
Trong quá trình rà soát địa hình, các điều tra viên phát hiện ra một manh mối quan trọng, khu vực này có một ngôi làng nhỏ tên là thôn Thủy Đầu, chính là quê nhà của Soái. Điều này làm nổi lên một nghi vấn rằng, phải chăng Soái đã quay lại nơi mà hắn ta cảm thấy quen thuộc nhất, để thực hiện hành vi tàn ác của mình? Thôn Thủy Đầu cũng là nơi hai con trai của Soái đang được ông bà nuôi dưỡng. Với những thông tin này, cảnh sát càng thêm tin tưởng rằng, Soái đã chọn ngôi làng này để giấu xác, lợi dụng sự hiểu biết tường tận về địa hình và sự che chắn của núi rừng.
Sau khi xác định thôn Thủy Đầu là địa điểm mà Vi Soái có khả năng cao đã phi tang thi thể Trần Liễu, cảnh sát Lai Tân đã nhanh chóng lên kế hoạch tiến hành tìm kiếm toàn diện tại khu vực này. Với sự quen thuộc về địa hình nơi đây, Vi Soái có thể dễ dàng chọn một địa điểm hẻo lánh, và khó tiếp cận để che giấu tội ác của mình. Thôn Thủy Đầu nằm giữa những ngọn núi hoang vu, với địa hình phức tạp, rừng cây rậm rạp và nhiều hang động nhỏ, đây là một địa điểm lý tưởng cho việc che giấu những bí mật đen tối.
Ban chuyên án được huy động tối đa nhân lực, chia thành nhiều nhóm nhỏ để lùng sục từng ngóc ngách trong khu vực xung quanh thôn. Họ biết rằng, việc tìm kiếm thi thể của Trần Liễu là một nhiệm vụ cấp bách, bởi bất kỳ dấu vết nào cũng có thể bị thời gian và thiên nhiên xóa mờ. Các đội tìm kiếm tiến hành rà soát từ ngọn núi phía sau nhà bố mẹ Soái, nơi được cho là có nhiều hang động và khe hở trong lòng đất. Với địa hình hiểm trở và cây cối rậm rạp, công việc tìm kiếm diễn ra rất khó khăn và tốn nhiều thời gian.
Mỗi ngày trôi qua, những hy vọng tìm thấy Trần Liễu ngày càng mong manh. Tuy nhiên, các điều tra viên không bỏ cuộc. Họ hiểu rằng, việc tìm thấy thi thể không chỉ là cách duy nhất để xác minh cái chết của Liễu, mà còn là bằng chứng quyết định để buộc tội Vi Soái. Sự quyết tâm và kiên trì của họ cuối cùng cũng được đền đáp.
Vào một buổi chiều ảm đạm, sau gần một tháng tìm kiếm không ngừng nghỉ, một nhóm cảnh sát đã phát hiện ra một hang động nhỏ hẹp, nằm ẩn mình sau những bụi cây rậm rạp. Hang động này nằm sâu trong rừng, gần như không thể phát hiện nếu không có sự tìm kiếm kỹ lưỡng. Cửa hang nhỏ đến mức hầu như không thể nhìn thấy từ xa, và chỉ khi tiến lại gần, nhóm tìm kiếm mới nhận ra sự tồn tại của nó.
Hang động này có lối vào hẹp, tối tăm và sâu thẳm. Để tiếp cận và kiểm tra, cảnh sát cần sự hỗ trợ của đội phòng cháy chữa cháy, và các chuyên gia thám hiểm hang động. Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, họ bắt đầu công cuộc khám phá bí ẩn bên trong. Không khí trong hang lạnh lẽo, ẩm ướt và tối đen như mực. Từng bước tiến sâu vào lòng hang, các điều tra viên cảm nhận được rằng, đây có thể là nơi mà họ đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Khi tiến sâu vào bên trong hang, đội tìm kiếm bắt đầu ngửi thấy mùi hôi thối, một dấu hiệu rõ ràng của sự phân hủy. Cảm giác kinh hãi dâng lên khi họ phát hiện ra những bao tải lớn nằm sâu trong hang. Bốn bao tải cũ kỹ, được buộc chặt, nằm lặng lẽ giữa lòng đất lạnh lẽo. Không cần mở ra, mọi người đều hiểu rằng thứ gì đang chờ đợi bên trong.
Với sự hỗ trợ của các bác sĩ pháp y, các bao tải được mở ra một cách cẩn thận. Cảnh tượng bên trong thật kinh hoàng: đó chính là thi thể của Trần Liễu, đã bị phân thành nhiều phần và được giấu kín trong những bao tải này. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là nơi mà Vi Soái đã giấu thi thể vợ mình sau khi ra tay tàn ác.
Sự phát hiện này mang đến một cảm giác lẫn lộn: vừa đau đớn, và vừa nhẹ nhõm. Đau đớn vì sự thật khủng khiếp về số phận của Trần Liễu đã được phơi bày, và nhẹ nhõm vì cuối cùng công lý cũng có thể được thực thi. Với bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi, cảnh sát đã lập tức ra lệnh bắt giữ Vi Soái. Lần này, hắn ta không còn cách nào để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Việc tìm thấy thi thể của Trần Liễu là đỉnh điểm của cuộc điều tra kéo dài đầy khó khăn và nguy hiểm. Nó không chỉ mang lại bằng chứng quyết định để buộc tội Vi Soái, mà còn là lời giải cho những câu hỏi mà gia đình nạn nhân, và cộng đồng đã đặt ra suốt thời gian qua.
Vi Soái lúc này ngồi trong phòng thẩm vấn, ánh mắt lơ đễnh và trống rỗng, không còn vẻ cứng cỏi như khi bị bắt giữ. Cảnh sát Lai Tân đã tìm thấy thi thể Trần Liễu trong bốn bao tải giấu sâu trong hang động, và với bằng chứng không thể chối cãi, Soái hiểu rằng, mọi đường thoát đều đã bị bịt kín. Hắn ta biết rằng giờ đây, không còn cách nào để che giấu tội ác của mình.
Trước mặt các điều tra viên, Soái bắt đầu thú nhận toàn bộ sự thật, giọng hắn đều đều và lạnh lùng, như thể đang kể lại câu chuyện của người khác chứ không phải chính mình. Hắn kể rằng, cuộc sống hôn nhân giữa hắn ta và Trần Liễu đã từ lâu không còn êm đẹp. Những mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng sâu sắc, đặc biệt khi Soái phát hiện ra rằng, Liễu có dấu hiệu thay đổi và dường như không còn muốn tiếp tục cuộc sống gia đình. Hắn ta đã nghi ngờ vợ mình có mối quan hệ với người đàn ông khác, nhưng không có bằng chứng cụ thể. Những hoài nghi này khiến cho Soái sống trong trạng thái căng thẳng, bực tức và giận dữ.
Vào ngày 1 tháng 4 năm 2017, khi Soái tìm đến căn hộ mà Liễu thuê riêng sau khi hai người cãi vã, hắn phát hiện ra những dấu vết, làm bùng nổ cơn thịnh nộ đã bị đè nén bấy lâu. Hắn nhìn thấy giày nam, dao cạo râu và bao cao su trong nhà. Với Soái, đó là bằng chứng không thể chối cãi rằng Liễu đã phản bội. Cơn giận dữ dâng trào trong lòng, và trong khoảnh khắc đó, Soái đã quyết định sẽ phải làm điều gì đó để trả thù. Hắn ta gọi điện cho Liễu, ép cô phải gặp mình để giải quyết rõ ràng mọi chuyện.
Vào ngày 2 tháng 4 năm 2017, Soái lái xe đến quán trà sữa, nơi hắn ta và Liễu đã hẹn gặp. Soái vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng là sự hỗn loạn của cơn giận và nỗi đau bị phản bội. Sau khi gặp Liễu tại quán, hắn ta đưa cô về căn hộ mà hắn đã thuê riêng, để chất vấn cô về mối quan hệ với người đàn ông khác. Liễu kiên quyết phủ nhận, cố gắng giải thích rằng, không có chuyện gì xảy ra, nhưng tất cả những lời nói của cô chỉ càng làm Soái thêm phần nghi ngờ và tức giận.
Trong cơn giận dữ mất kiểm soát, Soái đã tấn công Liễu. Hắn ta không còn quan tâm đến những lời van xin hay kháng cự của cô. Tất cả những gì hắn muốn lúc đó là kết thúc sự phản bội, mà hắn tưởng tượng ra trong đầu. Sau khi gây ra cái chết của Liễu, Soái đứng trước xác vợ, lạnh lùng và quyết tâm che giấu tội ác của mình. Hắn ta không thể để bất kỳ ai phát hiện ra, vì vậy, hắn quyết định phân xác Liễu thành từng phần và giấu trong bốn bao tải.
Những giờ phút sau đó, Soái hành động như một kẻ máy móc. Hắn ta dọn dẹp căn hộ một cách kỹ lưỡng, lau chùi mọi dấu vết của tội ác. Mọi thứ được chuẩn bị và thực hiện một cách tỉ mỉ, từ việc chọn thời điểm ra khỏi căn hộ cho đến việc giấu xác. Hắn lái xe đến ngọn núi gần nhà bố mẹ mình ở thôn Thủy Đầu, nơi mà hắn ta biết rõ từng ngóc ngách, và chọn một hang động hẻo lánh để giấu những bao tải. Hắn tin rằng, nơi này đủ xa xôi và khó tìm, không ai có thể phát hiện ra.
Sau khi phi tang thi thể vợ, Soái bán chiếc xe để xóa bỏ mọi dấu vết liên quan, và tìm cách bỏ trốn sang tỉnh Vân Nam, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ dần lắng xuống. Hắn nghĩ rằng, mình đã làm tất cả để che đậy tội ác hoàn hảo, nhưng không ngờ rằng, cảnh sát lại kiên trì và khôn khéo đến vậy.
Khi kể lại câu chuyện, Soái không hề tỏ ra hối hận. Hắn dường như chỉ đơn giản là kể lại những gì đã xảy ra, như thể đó là điều tất yếu. Đối với hắn, cái chết của Liễu là một sự giải thoát khỏi nỗi ám ảnh về sự phản bội, dù rằng sự thật về việc Liễu có ngoại tình hay không vẫn mãi mãi không ai biết chắc.
Cảnh sát lắng nghe từng lời thú tội của Soái, không khỏi rùng mình trước sự lạnh lùng và tàn ác của hắn. Nhưng họ cũng nhận ra rằng, sâu thẳm trong sự tàn nhẫn đó là nỗi đau, nỗi sợ bị phản bội và sự bất lực trước cuộc sống đang trượt khỏi tầm tay. Tuy nhiên, bất kể động cơ gì, tội ác mà hắn gây ra vẫn là không thể dung thứ, và công lý cần được thực thi.
Theo các điều tra viên, có thể Trần Liễu đã cảm nhận được mối nguy hiểm từ cuộc gặp gỡ cuối cùng với Soái. Việc cô gửi lại đồ đạc cá nhân cho Huy vào buổi sáng ngày 2 tháng 4 có thể là một cách để cầu cứu trong vô vọng, hy vọng rằng nếu có điều gì xảy ra, ai đó sẽ phát hiện ra và cứu cô. Tuy nhiên, bi kịch vẫn xảy ra, và cái chết của Liễu trở thành một lời nhắc nhở đau đớn về sự tàn ác của con người, khi bị cuốn vào vòng xoáy của thù hận và mất niềm tin.
Sau nhiều giờ xét xử và xem xét kỹ lưỡng tất cả các chứng cứ và lời khai, tòa án đã tuyên án Vi Soái với tội danh giết người có chủ ý, và phi tang xác chết. Hội đồng xét xử đã thảo luận cặn kẽ về tất cả các khía cạnh của vụ án, từ động cơ đến hành vi tàn bạo của Soái, và cuối cùng quyết định tuyên án tử hình đối với hắn. Đây là mức án cao nhất theo pháp luật Trung Quốc đối với tội danh giết người đặc biệt nghiêm trọng.
Khi nghe bản án, thì Vi Soái vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không tỏ ra hối hận hay lo sợ. Nhưng đối với gia đình Trần Liễu, bản án này như một sự an ủi nhỏ bé, một sự công nhận của pháp luật rằng, cái chết của cô đã được trả giá bằng mạng sống của kẻ thủ ác. Dù vậy, họ hiểu rằng, nỗi đau mất đi người thân yêu sẽ không bao giờ có thể xoa dịu, và ký ức về Trần Liễu sẽ mãi mãi ở lại trong trái tim họ.
Phiên tòa kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng lại trong lòng người dân Lai Tân. Đây là một vụ án không chỉ làm chấn động bởi sự tàn nhẫn của kẻ giết người, mà còn bởi sự đau thương vô tận của gia đình nạn nhân. Nó cũng là lời nhắc nhở rằng công lý, dù có chậm trễ, cuối cùng vẫn sẽ đến, và những kẻ thủ ác không thể trốn tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Tags
Kỳ án