Những Chuyến Công Tác Bí Ẩn Với Phụ Nữ Lạ Của Chồng | Kỳ Án #568

Kỳ án về Trịnh Vi - Bi kịch từ việc nghi chồng lén lút vụng trộm.



Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.




Vào mùa hè năm một nghìn chín trăm chín mươi bảy, cái nắng gay gắt của tỉnh Thiểm Tây, như đổ lửa xuống từng con phố nhỏ của thành phố An Khang. Thành phố này yên bình với những ngôi nhà nhỏ xinh, những con đường rợp bóng cây, và những người dân thân thiện. Trong một ngôi nhà xinh xắn nằm cuối phố Trường An, gia đình Trịnh Vi và Hải sống một cuộc sống mà ai cũng ngưỡng mộ. Vi làm việc tại một công ty thương mại, trong khi Hải là một kỹ sư xây dựng, công việc của anh khá bận rộn nhưng ổn định.

Vi và Hải kết hôn đã được năm năm. Tình yêu của họ từng là câu chuyện đẹp trong mắt bạn bè và người thân. Hải luôn chăm sóc vợ hết mực, không ngại nấu ăn hay làm việc nhà giúp Vi, khi cô mệt mỏi sau những ngày làm việc dài. Vào mỗi buổi tối, họ thường cùng nhau ngồi trên sofa, xem chương trình yêu thích, và kể cho nhau nghe về những điều thú vị trong ngày.



Tuy nhiên, gần đây, Vi bắt đầu nhận thấy một sự thay đổi ở Hải. Anh thường ngồi thẫn thờ, mắt nhìn xa xăm, không còn kể chuyện và cười đùa như trước. Có những lúc Vi thấy Hải thở dài, ánh mắt đầy lo âu. Điều này khiến cho Vi cảm thấy bất an. Thậm chí, những cuộc điện thoại của Hải cũng trở nên bí mật. Mỗi lần cô đến gần, anh liền vội vàng cúp máy, thậm chí còn giấu điện thoại vào túi.

Vào một buổi tối, sau bữa cơm, khi Vi rửa bát xong trở ra phòng khách, cô thấy Hải ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Vi khẽ gọi, Hải, anh đang nghĩ gì vậy?. Hải giật mình như vừa tỉnh giấc mộng, cười gượng, À, không có gì đâu em, chỉ là công việc có chút căng thẳng. Nhưng ánh mắt lảng tránh của anh không qua nổi sự tinh tế của Vi. Cô cảm nhận được điều gì đó không ổn.

Vi bắt đầu cảnh giác và theo dõi chồng một cách kín đáo. Cô nhận thấy Hải thường nói dối về nơi mình sẽ đến. Anh đi gặp bạn nhé, anh nói, nhưng khi Vi gọi điện cho bạn anh, họ đều nói không hề có hẹn với Hải. Những lúc Hải nói phải làm thêm giờ, Vi đến tận nơi thì không thấy anh đâu.

Tự tôn không cho phép Vi chất vấn chồng trực tiếp, nhưng sự hoài nghi càng ngày càng lớn dần trong tâm trí của cô. Vào một đêm, khi Hải đang ngủ say, thì Vi lén lấy điện thoại của chồng và cố gắng mở khóa. Cô phát hiện nhiều cuộc gọi và tin nhắn đến một số điện thoại lạ, nhưng không tìm thấy bất cứ thông tin nào có thể khẳng định nghi ngờ của mình.

Sự thay đổi của Hải khiến cho cuộc sống gia đình họ cũng thay đổi theo. Những bữa cơm gia đình trở nên im lặng hơn, không còn những câu chuyện vui vẻ và tiếng cười rộn rã như trước. Vi không thể tập trung vào công việc, đầu óc cô luôn bị ám ảnh bởi những câu hỏi không có lời giải đáp. Hải cũng không còn tỏ ra vui vẻ và quan tâm đến vợ như trước, điều này càng làm Vi thêm đau khổ.

Vào một buổi tối, Hải về nhà muộn và trông rất mệt mỏi. Vi nhẹ nhàng hỏi rằng, Hôm nay anh có chuyện gì không vui sao? Hải chỉ cười nhạt, Chỉ là công việc thôi, em đừng lo. Nhưng Vi biết rằng có điều gì đó nghiêm trọng hơn đang diễn ra. Cô quyết tâm tìm ra sự thật, dù điều đó có thể làm tổn thương chính mình.

Thời gian trôi qua, sự bất an và nghi ngờ làm cho Vi ngày càng khép kín. Cô không dám tâm sự với ai, sợ rằng nếu điều mình nghi ngờ là đúng, cô sẽ mất đi tất cả. Trong lòng Vi, tình yêu với Hải vẫn còn rất sâu đậm, nhưng niềm tin của cô đã bắt đầu lung lay. Liệu cô có thể tìm ra sự thật và cứu vãn hôn nhân của mình, hay sẽ để cho sự nghi ngờ phá vỡ tất cả?

Sau những nghi ngờ và cảm giác bất an, thì Trịnh Vi quyết định rằng, cô cần phải làm gì đó để níu kéo tình yêu của chồng. Cô nghĩ rằng có lẽ mình đã không còn hấp dẫn trong mắt Hải nữa. Nhớ lại những lời khen ngợi của Hải về vóc dáng mảnh mai của cô, Vi quyết định phải giảm cân để lấy lại vóc dáng xưa.

Vi lên kế hoạch giảm cân một cách nghiêm ngặt. Cô tìm kiếm các chế độ ăn kiêng trên mạng và chọn cho mình một thực đơn khắc nghiệt: buổi sáng chỉ uống một cốc sữa, buổi trưa ăn một quả táo, và buổi tối chỉ ăn một bát cơm. Cô cũng bắt đầu tham gia các lớp tập thể dục mỗi ngày để đốt cháy calo. Vi tin rằng, việc giảm cân sẽ làm cho mình trở nên hấp dẫn hơn trong mắt Hải, và có thể khiến anh quay lại như xưa.

Những tuần đầu tiên, Vi giảm cân trông thấy. Cô cảm thấy tự tin hơn khi nhìn vào gương, và thấy thân hình mình dần mảnh mai trở lại. Mỗi khi Hải về nhà, cô cố gắng mặc những bộ quần áo ôm sát để khoe dáng. Hải có chú ý đến sự thay đổi này nhưng chỉ nhận xét nhẹ nhàng, Em có vẻ gầy đi nhiều đấy.

Tuy nhiên, chế độ ăn kiêng khắc nghiệt bắt đầu ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của Vi. Cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, chóng mặt và không còn năng lượng để làm việc. Một buổi sáng khi đang làm việc tại công ty, Vi bỗng thấy mắt mình mờ đi, đầu óc quay cuồng. Cô ngất xỉu ngay tại chỗ làm, khiến đồng nghiệp hoảng sợ và vội vàng đưa cô vào bệnh viện.

Tại bệnh viện, Vi được các bác sĩ chăm sóc và kiểm tra kỹ lưỡng. Sau khi làm các xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán cô bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng và đường huyết quá thấp. Bác sĩ nghiêm khắc cảnh báo Vi rằng, nếu cô tiếp tục chế độ ăn kiêng như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có thể dẫn đến suy nhược cơ thể và các vấn đề sức khỏe khác.

Bác sĩ dặn dò, Cô cần phải tẩm bổ ngay lập tức. Chế độ ăn kiêng của cô quá khắc nghiệt và không cung cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể. Nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề sức khỏe nghiêm trọng hơn.

Vi nằm trên giường bệnh, cảm thấy mệt mỏi và bất lực. Cô không ngờ rằng, kế hoạch giảm cân của mình lại có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Trong đầu cô, những hình ảnh của Hải và những suy nghĩ về việc anh có thể đã thay lòng đổi dạ lại xuất hiện, càng làm cô thêm đau khổ.

Sau khi ra viện, Vi trở về nhà với tâm trạng nặng nề. Cô biết rằng, cô cần phải đối mặt với Hải và nói rõ về những gì cô đang trải qua. Cô không thể tiếp tục sống trong sự nghi ngờ, và tự hành hạ bản thân mình như vậy nữa.

Vào buổi tối hôm đó, Vi ngồi đợi Hải về. Cô chuẩn bị tâm lý để nói chuyện với anh một cách thẳng thắn. Hải về muộn như thường lệ, trông anh vẫn mệt mỏi và căng thẳng. Khi Hải vừa bước vào nhà, Vi lấy hết can đảm và nói, Hải, em cần nói chuyện với anh.

Hải ngạc nhiên nhìn Vi, Có chuyện gì vậy em?

Vi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, Em biết gần đây anh có nhiều chuyện lo lắng, và em cũng vậy. Em muốn biết liệu có điều gì đó mà anh đang giấu em không? Tại sao anh lại thường xuyên về muộn, và có những cuộc điện thoại bí mật? Em đã rất lo lắng, và thậm chí đã cố gắng giảm cân để trở nên hấp dẫn hơn trong mắt anh, nhưng việc đó đã làm em ngất xỉu và phải vào viện. Em không thể tiếp tục sống trong sự nghi ngờ này nữa.

Hải im lặng nhìn Vi, ánh mắt anh lộ rõ vẻ bối rối và lo lắng. Cuối cùng, anh thở dài, Vi, anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng. Anh không muốn em phải gánh chịu những áp lực này. Có nhiều chuyện mà anh chưa nói với em, nhưng không phải vì anh không tin tưởng em. Anh chỉ muốn tự mình giải quyết mọi chuyện để không làm phiền em.

Vi cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Cô nhìn vào mắt Hải, cố gắng tìm kiếm sự thật trong ánh mắt ấy. Anh có thể nói rõ hơn được không? Em cần biết để chúng ta có thể cùng nhau vượt qua khó khăn.

Hải im lặng một lúc lâu rồi gật đầu, Anh hứa sẽ nói rõ mọi chuyện, nhưng hãy cho anh thêm thời gian. Anh cần sắp xếp lại mọi thứ trước khi có thể chia sẻ với em.

Vi nhẹ nhàng gật đầu, lòng đầy mâu thuẫn và lo lắng. Cô biết rằng, mọi chuyện chưa kết thúc, nhưng ít nhất cô đã làm được bước đầu tiên trong việc đối mặt với sự thật. Những ngày tiếp theo sẽ là những ngày đầy khó khăn, nhưng Vi tin rằng, tình yêu và sự kiên nhẫn sẽ giúp cô vượt qua tất cả.

Đêm đó, sau cuộc nói chuyện căng thẳng, Hải đi ngủ sớm. Vi ngồi lại phòng khách, lòng đầy những suy tư. Cô cố gắng hiểu những gì Hải nói, nhưng vẫn không thể nào xua tan được nỗi bất an trong lòng. Cô quyết định sẽ tin tưởng anh thêm một lần nữa, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Sáng hôm sau, khi Vi thức dậy, thì cô thấy giường của Hải trống trơn. Cô nhìn quanh phòng, không thấy Hải đâu. Trên kệ đầu giường, có một tờ giấy nhắn của Hải. Anh viết rằng, đơn vị đã cử anh đi công tác gấp, không kịp chờ Vi về nhà. Hải dặn cô ở nhà phải bảo trọng và chăm sóc bản thân. Vi cầm tờ giấy nhắn, lòng đầy nghi hoặc. Cô không nhớ Hải đã từng đi công tác mà không báo trước như vậy.

Vi cảm thấy không yên tâm. Cô quyết định gọi điện thoại đến đơn vị của Hải để kiểm tra. Sau một hồi chuông, người trực điện thoại bắt máy. Chào chị, tôi có thể giúp gì được cho chị?

Vi cố giữ bình tĩnh, Chào anh, tôi là vợ của anh Hải. Tôi muốn kiểm tra xem anh ấy có đi công tác thật không, vì anh ấy không kịp nói chuyện với tôi trước khi đi.

Người trực điện thoại tỏ ra ngạc nhiên, Chị nói anh Hải đã đi công tác sao? Nhưng hôm qua anh ấy đã xin nghỉ để cùng vợ đến Tây An. Tôi không biết về chuyến công tác nào cả.

Vi sững sờ, cảm thấy lòng mình như bị ai bóp nghẹt. Xin nghỉ để cùng vợ đến Tây An?. Điều này hoàn toàn mâu thuẫn với những gì Hải đã nói với cô. Vi cám ơn người trực điện thoại rồi ngắt máy, lòng đầy lo lắng và nghi ngờ.

Tại công ty, Vi không thể tập trung vào công việc. Cô nghe đồng nghiệp nói chuyện về Hải, và càng thêm nghi ngờ. Một người bạn cùng làm với Vi nói nhỏ, Vi à, hôm qua tôi thấy chồng cô ở ga tàu. Anh ấy đi cùng một cô gái. Tôi nghĩ đó là em gái anh ấy, nhưng tôi không dám chắc.

Nghe vậy, Vi cảm thấy như đất dưới chân mình đang sụp đổ. Hải đã nói dối cô. Anh không hề đi công tác mà còn đi cùng một cô gái nào đó. Mặc dù người bạn nói có thể đó là em gái anh, nhưng lòng Vi vẫn không thể yên.

Trở về nhà, Vi cảm thấy trống trải và tuyệt vọng. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp giữa cô và Hải, những ngày tháng hạnh phúc trước đây. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Vi không thể hiểu được. Cô quyết định rằng, mình không thể tiếp tục sống trong sự dối trá và đau khổ này nữa.

Vi thu dọn đồ đạc và quyết định chuyển về nhà cha mẹ để tránh mặt Hải. Cô cần thời gian để suy nghĩ và làm rõ mọi chuyện. Trước khi rời đi, thì Vi viết một bức thư ngắn để lại cho Hải. Trong thư, cô nói rằng, cô cần thời gian để suy nghĩ và sẽ trở về khi mọi chuyện rõ ràng.

Những ngày sau đó, Vi sống trong sự lo lắng và đau khổ. Cô không ngừng nghĩ về Hải và những gì đã xảy ra. Cô cố gắng tìm kiếm câu trả lời, nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ và rối ren. Liệu tình yêu của họ có thể vượt qua được sóng gió này hay không?. Cô không biết, nhưng lòng cô vẫn hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn.

Sau nhiều ngày suy nghĩ và đau khổ, Vi quyết định rằng, cô không thể tiếp tục sống trong sự nghi ngờ và bất an. Cô cần phải đối mặt với Hải và đưa ra quyết định cuối cùng. Tối hôm đó, khi Hải trở về nhà, Vi đã sẵn sàng. Cô chờ anh ở phòng khách, ánh mắt kiên quyết nhưng trái tim đầy đau khổ.

Hải bước vào, nhìn thấy Vi đang ngồi đợi, anh cảm nhận được điều gì đó không ổn. Em chờ anh có việc gì sao, Vi? Anh hỏi vối giọng đầy lo lắng.

Vi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt Hải. Hải, em muốn ly hôn, cô nói, giọng cố gắng giữ bình tĩnh. Em không thể tiếp tục sống trong tình trạng này nữa. Em đã cố gắng tin tưởng anh, nhưng những gì đã xảy ra gần đây khiến em không thể tiếp tục.

Hải sững sờ, anh không ngờ Vi lại đưa ra quyết định này. Vi, tại sao em lại nói vậy? Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mọi chuyện mà.

Vi lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má. "Không, Hải. Em đã cố gắng nhưng không thể. Em đã suy nghĩ rất nhiều và em nghĩ rằng, chúng ta cần phải kết thúc để không làm tổn thương nhau thêm nữa.

Hải đứng im lặng một lúc lâu, như đang cố gắng hiểu về những lời nói của Vi. Cuối cùng, anh thở dài, đôi mắt anh lộ rõ vẻ đau đớn. Nếu đó là điều em muốn, anh sẽ tôn trọng quyết định của em, anh nói, giọng trầm buồn. Hải không phản ứng quá khích, không nổi giận, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Vi với đôi mắt đầy nỗi buồn.

Hải bước ra ngoài, để lại Vi ngồi một mình trong phòng khách. Vi cảm thấy lòng mình như bị ai đó xé nát. Cô biết rằng, mình vẫn còn yêu Hải rất nhiều, nhưng những nghi ngờ và bất an đã khiến cô không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này.

Trong lòng Vi, một cuộc chiến nội tâm đang diễn ra. Cô biết rằng, quyết định ly hôn là đúng đắn để giải thoát cho cả hai khỏi những đau khổ và nghi ngờ, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng kêu gào vì tình yêu dành cho Hải. Cô nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau, những lời nói ngọt ngào và những cử chỉ ân cần của Hải. Những kỷ niệm đó khiến cho cô cảm thấy mâu thuẫn và đau khổ hơn bao giờ hết.

Vi cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng, đây là điều tốt nhất cho cả hai. Cô không muốn tiếp tục sống trong sự nghi ngờ và bất an, và cô tin rằng, Hải cũng cần một cơ hội để tìm lại sự bình yên. Nhưng lòng cô vẫn đau đớn khi nghĩ đến việc phải rời xa người mà cô yêu thương nhất.

Trong khi đó, một người bạn học cũ của Vi, tên là Lâm, đã theo đuổi cô từ lâu. Lâm là một người đàn ông tốt bụng, luôn quan tâm và chăm sóc Vi mỗi khi có cơ hội. Anh đã biết về những rắc rối trong hôn nhân của Vi, và không ngừng khuyến khích cô bước ra khỏi cuộc hôn nhân đầy đau khổ.

Một buổi chiều, Lâm mời Vi đi uống cà phê để trò chuyện. Anh nhìn cô với ánh mắt chân thành, Vi, anh biết em đang trải qua những khó khăn lớn trong cuộc sống. Anh chỉ muốn em biết rằng anh luôn ở đây, sẵn sàng hỗ trợ em bất cứ khi nào em cần.

Vi nhìn Lâm, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh. Cảm ơn anh, Lâm. Em biết anh luôn quan tâm đến em, nhưng hiện tại em chưa sẵn sàng cho bất kỳ mối quan hệ nào khác. Em cần thời gian để vượt qua mọi chuyện.

Lâm gật đầu, tôn trọng quyết định của Vi. Anh hiểu, Vi. Anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi em. Dù em có quyết định thế nào, anh sẽ luôn ủng hộ em.

Dù có Lâm theo đuổi và động viên, trong lòng Vi vẫn chỉ có hình bóng của Hải. Cô biết rằng, mình cần phải dứt khoát với quá khứ để có thể bước tiếp, nhưng điều đó không hề dễ dàng. Trái tim cô vẫn còn đầy những vết thương và nỗi đau, và cô cần thời gian để chữa lành. Vi hy vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ có thể tìm lại được sự bình yên và hạnh phúc cho chính mình, dù con đường đó có gian nan và đầy thử thách.

Vào ngày 6 tháng 11 năm một nghìn chín trăm chín mươi bảy, Vi quyết định quay về nhà của hai vợ chồng. Trên đường về, trái tim cô đập mạnh, đầy những cảm xúc lẫn lộn. Cô không biết liệu mình có thể níu kéo được tình cảm của Hải hay không, nhưng cô cảm thấy mình cần phải thử. Đến trước cửa nhà, Vi chần chừ rất lâu mới dám gõ cửa. Cô sợ người ra mở cửa là một phụ nữ, sợ phải đối diện với sự thật rằng, Hải đã thực sự thay lòng đổi dạ.

Cuối cùng, cô lấy hết can đảm và gõ cửa. Hải mở cửa, nhìn thấy Vi, ánh mắt anh thoáng qua một chút ngạc nhiên và lúng túng. Em về đây có việc gì sao? Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng có phần xa cách.

Vi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Em muốn nói chuyện với anh. Có thể cho em vào nhà được không? Hải đứng lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu và mời cô vào. Anh giữ khoảng cách, không còn sự gần gũi, và ấm áp như trước đây. Cảm giác lạnh lẽo trong căn nhà khiến cho Vi cảm thấy đau lòng hơn bao giờ hết.

Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng khách. Hải không nhìn thẳng vào mắt Vi, mà chỉ cúi đầu, im lặng chờ cô nói. Vi cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu nói.

Em đã suy nghĩ rất nhiều, và em biết rằng, chúng ta đang trải qua một giai đoạn rất khó khăn. Em không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này. Em vẫn còn yêu anh, Hải. Em muốn chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và bắt đầu lại từ đầu.

Hải im lặng nghe Vi nói, không ngắt lời. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy mâu thuẫn, rồi cuối cùng thở dài. Vi, anh hiểu những gì em đang nói, và anh cũng không muốn mất em. Nhưng có nhiều chuyện anh chưa thể giải thích với em lúc này. Anh chỉ xin em cho anh thêm thời gian.

Vi cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong lòng. Cô quyết định ở lại nhà đêm đó, hy vọng rằng, sự hiện diện của cô có thể làm tan chảy trái tim lạnh lẽo của Hải.

Đến khuya, Hải tắt ti vi, mang chăn ra và dặn Vi ngủ trong phòng, còn mình thì ở sofa. Vi nhìn Hải, cảm thấy nỗi đau dâng trào. Cô bước tới, ôm lấy anh từ phía sau, mong rằng sự ấm áp của cô có thể chạm đến anh. Nhưng Hải chỉ im lặng một lát rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra. Em ngủ đi, Vi. Anh sẽ ngủ ngoài này.

Vi không thể kìm được nước mắt. Cô quay vào phòng, nằm trên giường, nhưng không thể chợp mắt. Tâm trí cô rối bời, đầy những suy nghĩ mâu thuẫn. Cô nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc của hai người, những lần Hải chăm sóc cô, những lời nói ngọt ngào. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức xa vời.

Vi không thể chịu đựng được nữa. cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng và đi vào bếp. Cô cầm lấy con dao và bước ra phòng khách. Hải đang ngủ say trên sofa, vẻ mặt anh bình yên như những đêm trước đây. Nhưng trong lòng Vi, nỗi đau và sự tuyệt vọng đã biến thành một cơn bão không thể kiểm soát.

Trong cơn mê loạn, Vi tiến đến gần Hải, tay cầm dao run rẩy. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô cảm thấy lòng mình như bị xé nát. Cô không còn nhận thức được hành động của mình, chỉ biết rằng nỗi đau quá lớn đã khiến cô mất đi lý trí.

Lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào da thịt Hải, và trong giây phút đó, mọi thứ như ngừng lại. Hải giật mình tỉnh giấc, mắt anh mở to nhìn Vi, đầy kinh ngạc và đau đớn. Vi, em đang làm gì vậy? Anh thốt lên, nhưng đã quá muộn.

Vi không thể dừng lại, cô đâm thêm nhiều nhát, mỗi nhát như xé nát trái tim cô thêm một lần. Khi Hải ngã gục xuống, Vi cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Cô buông dao, ngã quỵ xuống cạnh xác chồng, khóc nức nở trong sự tuyệt vọng.

Sau đó, Vi bước ra khỏi nhà, đến đồn công an và tự thú. Cô biết rằng, mình đã làm một điều không thể tha thứ, nhưng trong tâm trí rối bời của cô, đó là cách duy nhất để chấm dứt nỗi đau.

Trong đêm tối, tiếng khóc của Vi vang vọng, hòa vào tiếng gió lạnh lẽo của mùa đông, như một bản nhạc buồn không có hồi kết.

Vi bị giam giữ tại trại tạm giam thành phố An Khang. Trong suốt những ngày dài đằng đẵng, cô sống trong nỗi ám ảnh và sự hối hận không ngừng. Những hình ảnh về đêm định mệnh đó luôn xuất hiện trong tâm trí cô, không để cho cô yên. Mỗi lần nhắm mắt lại, cô lại thấy gương mặt của Hải, ánh mắt đau đớn và kinh ngạc của anh khi nhận những nhát dao từ chính tay vợ mình.

Vi không còn biết thời gian trôi qua như thế nào. Mỗi ngày trong trại tạm giam đều giống nhau, đầy sự cô đơn và tuyệt vọng. Cô không thể tin rằng mình đã làm một điều khủng khiếp đến như vậy, và rằng mọi thứ đã chấm dứt mãi mãi. Vi sống trong sự dày vò, không ngừng tự trách bản thân vì đã để cho những cảm xúc tiêu cực chiếm lấy lý trí của mình.

Một tuần sau, Vi được gọi lên phòng thẩm vấn. Cô ngồi đối diện với viên cảnh sát, lòng đầy lo lắng và bất an. Viên cảnh sát nhìn Vi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng có chút thương cảm. Ông bắt đầu thông báo kết quả điều tra vụ án.

Trịnh Vi, chúng tôi đã hoàn thành điều tra và có một số thông tin cần chia sẻ với cô, ông nói. Trước hết, chúng tôi đã điều tra về các hoạt động của chồng cô trong thời gian gần đây.

Vi im lặng, nghe từng lời nói của viên cảnh sát, lòng đầy hồi hộp.

Hơn một năm trước, bạn thân của Hải làm ăn thua lỗ, bị siết nợ nên đã đến năn nỉ. Hải thương bạn, nên lén mang hết tám mươi nghìn nhân dân tệ vợ chồng tích cóp, cho bạn vay. Người bạn thề thốt đúng một năm sẽ trả đủ.

Vi cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô không hề biết gì về chuyện này.

Công ty Hải sau đó có tin đồn cắt giảm nhân sự, Hải nằm trong số này. Anh muốn tìm một lối đi khác, nhưng không nói với cô vì sợ cô lo lắng. Lúc này, có một người bạn mời Hải cùng hùn vốn mở một công ty nhỏ, Hải thấy khả quan liền đồng ý. Nhưng sau một năm bạn thân vay tiền, Hải đi đòi tiền về mở công ty, không ngờ người bạn kia trắng trợn quỵt nợ.

Viên cảnh sát nhìn Vi, ánh mắt ông lộ rõ sự cảm thông. Hải đã giấu cô mọi chuyện vì không muốn cô phải lo lắng. Anh ấy đã cố gắng tự mình giải quyết tất cả để bảo vệ gia đình.

Vi cảm thấy như đất dưới chân mình đang sụp đổ. Những gì cô nghĩ trước đây đều là sai lầm. Hải không hề phản bội cô, anh luôn yêu thương và lo lắng cho cô, nhưng vì sợ cô lo lắng nên anh đã giấu tất cả.

Còn cô gái ở ga tàu mà đồng nghiệp của cô nhìn thấy chính là em gái của Hải, người duy nhất biết chuyện này. Lần đó đi Phúc Kiến, Hải mang theo dao để đòi nợ, em gái biết chuyện liền chạy tới khuyên anh trai bình tĩnh, không được kích động.

Nghe đến đây, Vi cảm thấy lòng mình đau nhói. Cô không thể tin rằng, mình đã để cho sự ghen tuông mù quáng chiếm lấy lý trí, khiến cho cô nghĩ rằng Hải đã phản bội mình. Trong khi thực tế, anh đã cố gắng hết sức để bảo vệ và lo lắng cho cô.

Vi ngồi đó, nước mắt lăn dài trên má. Cô không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy lòng mình tan nát. Vi cảm thấy hối hận vô cùng, vì đã không tin tưởng và chia sẻ với chồng mình. Cô đã để cho những cảm xúc tiêu cực chi phối, dẫn đến hành động không thể tha thứ.

Cô có gì muốn nói không, Trịnh Vi? Viên cảnh sát hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Vi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy đau khổ. Tôi, tôi đã sai. Tôi không biết rằng, Hải đã phải chịu đựng và cố gắng nhiều như vậy. Tôi thật sự hối hận vì những gì mình đã làm. Nếu có thể quay lại, tôi sẽ không bao giờ để cho sự nghi ngờ, và ghen tuông phá hủy hạnh phúc của chúng tôi.

Viên cảnh sát gật đầu, nhìn Vi với ánh mắt thông cảm. Đôi khi, những quyết định trong lúc mất kiểm soát có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường. Nhưng điều quan trọng là cô đã nhận ra sai lầm của mình.

Vi cảm thấy lòng mình như bị xé nát. Cô biết rằng, không gì có thể thay đổi được những gì đã xảy ra, nhưng cô vẫn hy vọng rằng bằng cách nào đó, cô có thể tìm thấy sự tha thứ và bình yên trong lòng.

Vào tháng 3 năm một nghìn chín trăm chín mươi tám, Trịnh Vi phải đối mặt với phiên tòa xét xử tội ác mà cô đã gây ra. Căn phòng xử án lạnh lẽo, ánh sáng mờ ảo, những hàng ghế đầy những người đến theo dõi phiên tòa, trong đó có cả những người thân của Vi và Hải. Không khí nặng nề và căng thẳng. Vi đứng trước tòa, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt trũng sâu vì những đêm không ngủ. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, khi nghe cáo buộc được đọc lên.

Trịnh Vi, cô bị cáo buộc tội giết người có chủ ý, với nạn nhân là chồng của cô, Trần Hải. Cô có gì để nói không? Thẩm phán hỏi, giọng nghiêm nghị.

Vi hít một hơi thật sâu, nhìn quanh phòng xử án, nhìn vào những gương mặt quen thuộc và đau khổ. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, giọng cô run rẩy nhưng kiên quyết, Thưa tòa, tôi xin nhận tội. Tôi không thể biện hộ cho hành động của mình. Tôi đã để cho sự ghen tuông và nghi ngờ che mờ lý trí, dẫn đến tội ác khủng khiếp này. Tôi chỉ có thể nói rằng, tôi vô cùng hối hận và sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt.

Vi ngồi xuống với lòng đầy đau đớn. Cô biết rằng, không có lời nói nào có thể thay đổi những gì đã xảy ra. Trong tâm trí cô, hình ảnh của Hải vẫn luôn hiện lên, ánh mắt anh nhìn cô trước khi anh rời bỏ thế giới này mãi mãi. Vi cảm thấy nỗi hối hận sâu sắc khi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, và tự trách mình vì đã không tin tưởng và chia sẻ với Hải.

Mọi bằng chứng đều chống lại Vi, và không có gì có thể cứu vãn được tình hình. Sau khi xem xét tất cả các chứng cứ và lời khai, tòa án quyết định tuyên án. Trịnh Vi, dựa trên tất cả các bằng chứng và lời khai, tòa án quyết định tuyên bố cô tội giết người có chủ ý. Hình phạt dành cho cô là tử hình. Cô có quyền kháng cáo, nhưng tòa khuyên cô nên suy nghĩ kỹ.

Lời tuyên án như một cú đấm mạnh vào lòng Vi. Cô ngồi bất động, cảm nhận rõ ràng rằng, cuộc đời mình đã chấm dứt từ giây phút đó. Nhưng cô không còn sức lực để kháng cáo, cô biết rằng mình xứng đáng nhận hình phạt này.

Ngày thi hành án đến gần, Vi được chuyển đến trại giam tử tù. Những ngày cuối cùng của cô là chuỗi thời gian đầy đau khổ và hối hận. Cô dành phần lớn thời gian để suy nghĩ về cuộc đời mình, về những sai lầm và mất mát không thể cứu vãn. Cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên Hải, những lời nói ngọt ngào và những khoảnh khắc đẹp đẽ mà giờ đây chỉ còn là ký ức xa xăm.

Vi viết một lá thư cuối cùng gửi cho gia đình và bạn bè. Trong thư, cô xin lỗi vì những đau khổ mà cô đã gây ra và mong mọi người tha thứ. Cô viết về tình yêu sâu sắc mà cô vẫn còn dành cho Hải, và sự hối hận vì đã không tin tưởng anh. Cô hy vọng rằng, lá thư này có thể mang lại một chút bình yên cho những người mà cô đã làm tổn thương.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn