Những Cái Chết Khó Hiểu Và Cái Chết Đau Lòng Từ Lòng Tham Của Con Người | Kỳ Án #588

Kỳ án về Phương - Chất độc bí ẩn và những cái chết bất ngờ.

Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.




Vào buổi chiều ngày 28 tháng 2 năm 2016, căn nhà của Đỗ Hâm, nằm nép mình bên sườn đồi, bừng sáng lên bởi ánh đèn từ gian bếp. Bên trong, Phương, là người chị gái của Hâm, đang cùng với hai con gái chuẩn bị bữa cơm tối. Đối với Phương, đây là một bữa cơm sum họp sau kỳ nghỉ đông kéo dài, đồng thời cũng là cơ hội để chị, và các con chia sẻ những dự định cho học kỳ mới. Hâm lúc này đang có việc ra ngoài nên trong nhà chỉ còn có 3 mẹ con.

Bữa cơm tối được chuẩn bị đơn giản nhưng đậm đà hương vị của cuộc sống miền quê. Trên bàn ăn, những món ăn quen thuộc như thịt lợn xào mầm tỏi, bánh mì, canh rau cải đều được bày biện gọn gàng. Phương, sau một ngày dài với nhiều việc phải lo toan, cảm thấy đói và nhanh chóng thưởng thức bữa cơm cùng các con.


Trong suốt bữa ăn, cuộc trò chuyện xoay quanh những câu chuyện thường ngày, về việc học của hai đứa cháu gái, và những dự định của Phương cho tương lai. Tuy nhiên, không ai trong số họ biết rằng, những khoảnh khắc ấm áp này sắp trở thành một kỷ niệm đau buồn.

Hai cô con gái của Phương chỉ ăn bánh mì và canh rau, ít khi động đến thịt lợn vì lo sợ tăng cân. Ngược lại, Phương thưởng thức miếng thịt lợn xào mầm tỏi với vẻ thích thú, chẳng mảy may nghi ngờ gì. Sau khi ăn xong, cô còn lấy thêm vài miếng bánh mì để ăn kèm với nước canh, điều này hoàn toàn bình thường trong suy nghĩ của cô.

Căn bếp trở nên ấm áp hơn khi mọi người cùng nhau trò chuyện và cười đùa. Nhưng bỗng nhiên, Phương cảm thấy một cơn đau âm ỉ xuất hiện trong dạ dày. Ban đầu, chị nghĩ đó chỉ là một cơn đau bụng thông thường do ăn quá no. Nhưng chỉ vài phút sau, cơn đau càng trở nên dữ dội hơn, khiến cho Phương phải ôm bụng, và gục ngay xuống bàn ăn.

Nhận thấy điều bất thường, hai người con gái lập tức chạy tới bên mẹ. Nhưng trước khi kịp phản ứng thêm, Phương đã ngã quỵ, khuôn mặt tái nhợt, và miệng sùi bọt trắng. Hai người con gái đều hốt hoảng, và không biết phải làm gì.

Hai cô bé nhanh chóng gọi cho Đỗ Hâm, và anh lập tức gọi xe cấp cứu cho người chị gái. Tiếng xe cấp cứu rú lên trong đêm tối, phá vỡ sự yên tĩnh của vùng quê. Khi các nhân viên y tế đến, Phương đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Cô được đưa đi trong tình trạng nguy kịch, để lại Hâm và hai đứa cháu đứng ngây ngốc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Khi đồng hồ điểm 23 giờ, điện thoại của Hâm rung lên. Anh nhấc máy và nghe tiếng bác sĩ vang lên từ đầu dây bên kia: Chúng tôi rất tiếc, bệnh nhân Đỗ Phương đã không qua khỏi.

Tim Hâm thắt lại. Anh ngồi phịch xuống ghế, tay run rẩy. Chị Phương đã chết rồi, anh nói, giọng nghẹn lại, không tin vào tai mình. Lập tức, anh gọi cho ông Tài để thông báo tin dữ. Chị mất vì bệnh tim, Hâm nói, nhưng trong lòng anh lại dấy lên một sự nghi ngờ khó hiểu.

Khi trời đã chuyển về đêm, Hâm trở về nhà, tâm trạng nặng nề. Anh không thể nào hiểu được tại sao Phương, một người khỏe mạnh, lại có thể chết nhanh đến vậy. Tâm trí anh ngập tràn những câu hỏi không lời giải đáp.

Trong suốt đêm đó, Hâm không thể chợp mắt. Sự lo lắng, hoảng sợ và cảm giác tội lỗi dần ăn mòn tâm trí anh.

Vào sáng sớm hôm sau, ngày 29 tháng 2 năm 2016, ông Đỗ Đức Tài bước vào nhà Đỗ Hâm với lòng nặng trĩu. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào căn nhà, tạo ra một bầu không khí ảm đạm và u ám. Ông Tài đến để đón hai đứa cháu gái, đưa chúng về nhà mình sau cái chết bất ngờ của Phương. Trái tim ông như bị bóp nghẹt, không thể chấp nhận nổi sự thật rằng, đứa con gái mạnh mẽ của mình đã ra đi mãi mãi.

Hai đứa cháu gái vẫn còn sốc và sợ hãi, đôi mắt chúng đỏ hoe, khuôn mặt lộ rõ sự hoang mang. Ông Tài cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay vuốt ve đầu chúng và dỗ dành, mặc dù trong lòng ông đang dậy sóng. Chúng ta về nhà ông ngoại nhé, ông nói, giọng trầm nhưng ấm áp, như muốn truyền cho chúng chút an ủi giữa cơn bão tố của cuộc đời.

Sau khi sắp xếp đồ đạc, thì ông Tài nhìn quanh ngôi nhà của Hâm, mọi thứ dường như vẫn yên bình, nhưng lòng ông lại dậy lên một cảm giác bất an. Trong khoảnh khắc, ông nhớ ra phần thức ăn thừa của bữa cơm tối hôm trước vẫn còn đó. Ông quyết định mang nó ra cho con chó ăn, như thói quen của những người dân quê không để đồ ăn lãng phí.

Con chó nhà Hâm là một con chó trung thành, thường ngày rất hiền lành và quấn quýt với chủ. Khi thấy ông Tài bước ra sân với đĩa thức ăn, nó chạy lại với dáng vẻ vui mừng, đuôi vẫy rối rít. Ông Tài đặt đĩa thức ăn xuống đất, con chó lập tức lao vào ăn ngấu nghiến mà không mảy may nghi ngờ.

Chỉ sau vài phút, ông Tài bắt đầu nhận thấy điều gì đó khác thường. Con chó đột nhiên dừng lại, miệng sùi bọt trắng, rồi ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Cơ thể nó co giật mạnh, đôi mắt trợn ngược lên trong sự đau đớn. Ông Tài hốt hoảng chạy đến bên con chó, nhưng không biết phải làm gì. Tình trạng của nó nhanh chóng trở nên tồi tệ, và chỉ vài phút sau, nó đã ngừng thở, nằm bất động trên nền đất lạnh.

Ông Tài cảm thấy một nỗi sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể. Đây không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Con chó chết y hệt như cách mà Phương đã ra đi, đó là nhanh chóng, đau đớn, và bất ngờ. Một ý nghĩ đáng sợ dần hiện lên trong đầu ông, có lẽ Phương đã bị đầu độc.

Không thể chần chừ thêm nữa, ông Tài đã lập tức rời khỏi nhà Hâm, hướng thẳng đến Cục Công an huyện Thương Đô. Những bước chân của ông giờ đây đầy quyết tâm, đôi mắt ánh lên sự lo lắng và quyết tâm tìm ra sự thật. Khi đến nơi, ông Tài kể lại tất cả những gì đã xảy ra với con gái và con chó của Hâm, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Người công an trực ban nhanh chóng nhận ra sự nghiêm trọng của vụ việc, lập tức báo cáo lên cấp trên để mở cuộc điều tra.

Chỉ trong vòng vài giờ, các cảnh sát đã có mặt tại ngôi nhà của Hâm để tiến hành điều tra hiện trường. Căn nhà bốn gian trở thành tâm điểm của sự chú ý, mọi ngóc ngách đều bị lục soát cẩn thận. Họ tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có sự xáo trộn hay dấu vết của chất độc, nhưng tất cả đều im lìm, không có gì bất thường. Từng mẫu thức ăn còn sót lại trên bàn, trong bếp, và cả trong dạ dày của Phương cùng con chó đều được thu thập để mang đi xét nghiệm.

Kết quả xét nghiệm được gửi về chỉ sau vài ngày, và nó đã khiến cho cả đội điều tra lẫn gia đình Phương phải rùng mình. Cả trong dạ dày của Phương và con chó đều tìm thấy một loại chất độc cực mạnh. Đây là loại chất độc thường được sử dụng trong sản xuất thuốc chuột, nhưng do tính nguy hiểm của nó, việc sản xuất và tiêu thụ đã bị cấm từ nhiều năm trước. Vậy chất độc này đến từ đâu? Ai là người đã sử dụng nó, và tại sao lại chỉ có một mình Phương bị ảnh hưởng?

Những câu hỏi này không chỉ làm đau đầu đội ngũ điều tra, mà còn khiến cho gia đình Phương và toàn bộ thị trấn chìm trong hoang mang. Chất độc đáng sợ ấy đã len lỏi vào bữa cơm gia đình bình dị của họ bằng cách nào, và tại sao lại chỉ nhắm vào một mình Phương?. Những nghi vấn xoáy sâu vào tâm trí của từng người, nhưng câu trả lời thì vẫn còn quá xa vời.

Ông Tài ngồi lặng lẽ trong căn phòng của mình, đôi mắt mờ đục nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông nhớ lại từng khoảnh khắc với Phương, từ khi cô còn bé đến lúc trưởng thành, và trái tim ông như bị xé nát bởi sự mất mát. Nhưng sâu trong lòng, ông biết rằng mình không thể để chuyện này trôi qua một cách vô nghĩa. Ông cần phải tìm ra sự thật, để con gái ông có thể yên nghỉ, và để gia đình ông có thể tìm lại chút bình yên trong cơn bão tố của cuộc đời.

Cuộc điều tra ban đầu của cảnh sát dường như không mang lại kết quả khả quan. Dù đã khám xét kỹ lưỡng, họ không tìm thấy dấu vết của chất độc trong các mẫu gia vị, dầu mỡ, hay bất kỳ thứ gì khác có trong căn bếp nhà Đỗ Hâm. Sự thất vọng lan tràn khắp đội ngũ điều tra, khi họ nhận ra vụ án đang lâm vào bế tắc. Tuy nhiên, sự kiên quyết của đội điều tra và ý chí tìm ra sự thật của ông Đỗ Đức Tài đã không cho phép họ bỏ cuộc.

Họ quyết định quay trở lại hiện trường, rà soát lại từng chi tiết mà có thể đã bị bỏ sót. Khi nhóm kỹ thuật viên khám nghiệm lại căn bếp, họ đặt ra một giả thiết mới: nếu như chất độc không nằm trong gia vị hay dầu mỡ, có thể nó nằm trong một thành phần thực phẩm cụ thể mà Phương đã ăn. Suy luận này hướng sự chú ý đến miếng thịt lợn xào mầm tỏi—món ăn mà Phương đã ăn nhiều nhất trong bữa cơm định mệnh đó.

Câu hỏi tiếp theo mà đội điều tra đặt ra là: liệu miếng thịt lợn đó có điều gì bất thường không? Trong bối cảnh của thị trấn nhỏ, nơi mà thói quen nấu nướng truyền thống vẫn được giữ nguyên, có một thói quen phổ biến khi xào thịt lợn là bỏ phần bì đi. Vậy liệu miếng thịt mà Phương dùng để xào rau có bì hay không? Nếu có, liệu chất độc có thể đã được tẩm vào phần bì mà không ai hay biết?

Với ý tưởng này, kỹ thuật viên bắt đầu lục tìm lại tất cả những nơi mà miếng thịt có thể tiếp xúc. Họ rà soát kỹ từng ngóc ngách trong căn bếp, nhưng không tìm thấy gì đáng ngờ. Tuy nhiên, khi họ kiểm tra quanh khu vực bồn rửa và thành chậu gần bể nước, một phát hiện bất ngờ đã xuất hiện: một mẩu bì lợn rất nhỏ, nằm lẫn trong số những mảnh vụn rác khác.

Mẩu bì lợn này nhỏ đến nỗi gần như không ai để ý đến, nhưng nó đủ để nhóm điều tra hy vọng. Ngay lập tức, nó được cẩn thận thu thập và gửi đi xét nghiệm. Những ngày chờ đợi kết quả là khoảng thời gian căng thẳng cho cả đội điều tra lẫn gia đình Phương. Liệu đây có phải là manh mối quan trọng mà họ đang tìm kiếm? Hay chỉ là một ngõ cụt khác?

Kết quả xét nghiệm từ Bắc Kinh gửi về không chỉ làm sáng tỏ mọi nghi ngờ mà còn mở ra một cánh cửa mới cho cuộc điều tra. Trên mẩu bì lợn này, các chuyên gia đã phát hiện ra sự hiện diện của chất độc cực mạnh, giống hệt với chất độc đã được tìm thấy trong dạ dày của Phương và con chó. Đây chính là bằng chứng thuyết phục nhất cho đến thời điểm này—chất độc đã được tẩm vào miếng thịt lợn mà Phương đã ăn.

Nhưng điều này lại dẫn đến một câu hỏi mới, càng khiến vụ án trở nên phức tạp hơn: Miếng thịt lợn đó từ đâu ra? Ai là người đã mang nó về và tẩm độc vào nó? Khi đối chất với các nhân chứng, đặc biệt là con gái của Phương, cảnh sát được biết rằng, miếng thịt lợn đó được mẹ chúng lấy ra từ tủ lạnh của nhà cậu Hâm. Tuy nhiên, Hâm và ông Tài đều khẳng định rằng, gia đình không ai ăn thịt lợn, và cũng không có ai mang thịt lợn về nhà trong thời gian đó.

Sự mâu thuẫn trong lời khai này khiến cho cảnh sát phải đặt ra nhiều nghi vấn về tính chính xác của thông tin. Nếu gia đình Hâm không có ai mua thịt lợn, vậy thì miếng thịt đó từ đâu ra? Câu hỏi này dẫn đến một giả thiết đáng sợ: Có phải có ai đó đã lén bỏ miếng thịt này vào tủ lạnh với ý đồ đầu độc Phương?.

Từ đó, cuộc điều tra mở rộng phạm vi, không chỉ tập trung vào những người trong gia đình, mà còn bao gồm tất cả những người từng ra vào ngôi nhà của Hâm trong thời gian gần đây. Từng người một bị gọi lên thẩm vấn, từ hàng xóm cho đến những người bạn quen biết, nhưng tất cả đều khẳng định rằng, họ không hề mang thịt lợn đến nhà Hâm.

Sự việc trở nên càng thêm khó hiểu khi không có bất kỳ manh mối nào khác được phát hiện. Cảnh sát bắt đầu cảm thấy bế tắc, không thể xác định được ai là người đã đưa miếng thịt lợn vào tủ lạnh của Hâm. Tuy nhiên, một điều rõ ràng là có điều gì đó rất sai lầm ở đây, và họ cần phải tìm ra sự thật trước khi vụ án trở nên lạnh lùng và bị lãng quên.

Cuộc điều tra tưởng chừng như đã rơi vào ngõ cụt khi cảnh sát không thể xác định được nguồn gốc của miếng thịt lợn tẩm độc. Nhưng rồi, một chi tiết nhỏ tưởng như vô hại lại vô tình dẫn họ đến một manh mối quan trọng. Trong quá trình nghiên cứu hồ sơ của Đỗ Hâm, cảnh sát bất ngờ phát hiện ra một sự kiện kỳ lạ đã xảy ra cách đây hai năm, liên quan đến một vụ mất cừu, và cái chết bí ẩn của con chó chăn cừu ở một gia đình hàng xóm.

Vào mùa đông năm 2014, một gia đình sống gần nhà Hâm đã trình báo về việc mất một con cừu trong đàn. Trước đó, con chó chăn cừu của họ đột ngột chết một cách bí ẩn, với những triệu chứng tương tự như con chó nhà Hâm vừa chết gần đây, đó là miệng sùi bọt và co giật. Gia đình này từng nghi ngờ rằng, con chó của họ bị đầu độc, nhưng do không có bằng chứng cụ thể, nên vụ việc đã bị bỏ qua.

Sự trùng hợp đáng ngờ này khiến cho cảnh sát quyết định điều tra lại vụ mất cừu, và cái chết của con chó chăn cừu vào năm 2014. Họ bắt đầu bằng việc thẩm vấn các nhân chứng, trong đó có những người hàng xóm của Hâm. Một người hàng xóm nhớ lại rằng, vào thời điểm đó, Hâm đã có hai người bạn đến chơi, và một trong số họ tên là Ngô Bình Minh.

Cảnh sát nhanh chóng truy tìm Ngô Bình Minh, và triệu tập anh ta lên để lấy lời khai. Ban đầu, Minh tỏ ra bình tĩnh, khẳng định mình không liên quan đến bất kỳ vụ việc đáng ngờ nào. Tuy nhiên, dưới sức ép của những câu hỏi dồn dập và sự chi tiết trong hồ sơ của cảnh sát, Minh dần dần lộ ra những dấu hiệu căng thẳng. Sau một thời gian đấu tranh tâm lý, Minh cuối cùng đã thừa nhận sự thật đầy tội lỗi.

Minh khai rằng, vào mùa đông năm 2014, anh cùng Hâm và một người bạn nữa đã bàn bạc, và thực hiện kế hoạch trộm cừu của người hàng xóm. Hâm, người am hiểu về nông thôn và chăn nuôi, đã đưa ra ý tưởng đầu độc con chó chăn cừu, trước khi thực hiện vụ trộm. Anh ta đã sử dụng một loại thuốc chuột cực mạnh, mà anh ta mua được từ một người bán hàng rong. Thuốc chuột được tẩm vào miếng thịt và đem cho con chó ăn. Sau khi con chó chết, bọn họ đã dễ dàng tiếp cận, và lấy trộm một con cừu mà không bị phát hiện.

Không chỉ dừng lại ở đó, Minh còn thú nhận rằng, vào mùa đông năm 2015, bọn họ tiếp tục sử dụng thủ đoạn tương tự để bắt trộm thêm bốn con cừu của một gia đình khác trong vùng. Lần này, sau khi giết chết con chó chăn cừu, chủ nhà đã chôn nó ở một bãi cỏ gần nhà. Vụ trộm này diễn ra trót lọt mà không ai hay biết, cho đến khi Minh bị cảnh sát triệu tập và đối chất.

Cảnh sát nhận ra rằng, với việc Hâm đã từng sử dụng thuốc chuột để đầu độc chó chăn cừu trong quá khứ, rất có thể miếng thịt lợn tẩm độc mà Phương ăn, cũng là một phần trong kế hoạch nào đó của anh ta. Có thể Hâm đã chuẩn bị miếng thịt này để tiếp tục thực hiện những vụ trộm cừu mới, nhưng lại không may để nó vô tình trở thành bữa ăn cuối cùng của Phương.

Để xác minh thêm, cảnh sát đã xin phép gia đình chủ nhà bị mất cừu vào năm 2015, để khai quật mộ con chó chăn cừu bị đầu độc. Mẫu vật từ dạ dày của con chó được đưa đi xét nghiệm. Chỉ vài ngày sau, kết quả xét nghiệm khiến tất cả mọi người đều sững sờ: chất độc tìm thấy trong dạ dày con chó vào năm 2015, giống hệt với chất độc đã gây ra cái chết của Phương và con chó nhà Hâm.

Trong căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp tại Cục Công an huyện, Đỗ Hâm ngồi đối diện với hai điều tra viên. Ánh đèn neon trên trần phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, soi rõ từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Hâm. Anh cúi đầu, đôi bàn tay đan vào nhau và run rẩy. Trước mặt anh là hồ sơ vụ án, những bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi.

Một trong hai điều tra viên, giọng trầm và nghiêm nghị, cất tiếng hỏi: Anh Hâm, anh có biết rằng chất độc tìm thấy trong dạ dày của Phương, giống hệt với chất độc đã đầu độc những con chó chăn cừu trước đây không? Chúng tôi đã kiểm chứng qua nhiều mẫu vật, và kết quả đều cho thấy đó là cùng một loại.

Hâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn như người mất hồn. Anh cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ quanh mình. Từng lời của điều tra viên như những nhát dao đâm thẳng vào tim anh, khiến cho anh không thể nào trốn tránh được sự thật nữa.

Phải, là tôi, Hâm nói với giọng khàn khàn, như thể mỗi từ đều phải đấu tranh để thoát ra khỏi cổ họng. Tôi đã mua thuốc chuột từ một người bán rong, và tôi đã tẩm độc vào miếng thịt lợn, Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng, chị Phương lại ăn."

Giọng anh nghẹn lại, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Hâm không phải là người dễ rơi lệ, nhưng lúc này, anh không thể nào kiềm chế được những cảm xúc đang dâng trào. Sự hối hận, nỗi đau và cảm giác tội lỗi như một cơn sóng dữ cuốn lấy anh, khiến anh chìm ngập trong sự dằn vặt không lối thoát.

"Các anh không hiểu đâu," Hâm nói tiếp, giọng nghẹn ngào. Tôi không bao giờ muốn chị Phương chết, tôi chỉ định dùng miếng thịt đó để tiếp tục trộm cừu. Tôi đã làm điều này trước đây mà không ai phát hiện. Nhưng rồi, khi ba mẹ con chị Phương về nhà, tôi đã quên mất miếng thịt độc đó. Khi tôi nhớ ra thì tất cả đã quá muộn."

Hâm gục đầu xuống bàn, hai tay bưng mặt khóc nức nở. Những lời thú nhận này không chỉ là sự thật về những gì đã xảy ra, mà còn là một lời tự trách đầy đau đớn. Trong tâm trí anh, hình ảnh của chị gái mình, người đã luôn yêu thương, chăm sóc anh từ nhỏ đã hiện lên rõ nét. Hâm nhớ lại những lần chị Phương gánh vác mọi việc trong gia đình sau khi mẹ qua đời, những lần chị lo lắng cho sức khỏe của anh, những lời động viên khi anh gặp khó khăn. Và bây giờ, chính anh lại là người đã vô tình cướp đi mạng sống của chị mình.

Hai điều tra viên ngồi im lặng, để Hâm có thời gian trút bầu tâm sự. Họ đã chứng kiến nhiều tội phạm trước đây, nhưng không phải ai cũng thể hiện sự hối hận sâu sắc như Hâm lúc này. Câu chuyện của Hâm không chỉ là một vụ án hình sự, mà còn là một bi kịch gia đình, nơi những quyết định sai lầm đã dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

Sự thật là gì?, Hâm tự hỏi trong đầu. Sự thật là tôi đã giết chết chị mình, dù không cố ý. Sự thật là tôi đã làm điều mà không một người em nào đáng phải làm. Và sự thật là tôi sẽ phải sống với nỗi đau này suốt đời.

Vào tháng 12 năm 2016 , phòng xử án nhỏ bé nhưng chật kín người. Những người dân đến đây không chỉ để theo dõi kết quả của phiên tòa, mà còn để tìm kiếm một sự giải thoát cho nỗi đau mà gia đình Đỗ Đức Tài đã phải chịu đựng suốt thời gian qua. Ông Tài ngồi ở hàng ghế đầu, đôi mắt sâu thẳm, đôi vai ông nặng trĩu bởi gánh nặng của sự mất mát. Bên cạnh ông là hai đứa cháu gái của Phương, những đứa trẻ đã mất mẹ và giờ đây, sắp phải chứng kiến người cậu, người duy nhất còn lại trong gia đình, bị đưa ra trước công lý.

Đỗ Hâm xuất hiện trong phòng xử với vẻ mặt u ám, tiều tụy. Những tháng ngày bị tạm giam đã bào mòn sức lực và tinh thần của anh. Anh mặc bộ quần áo phạm nhân, khuôn mặt hốc hác và ánh mắt tràn đầy sự hối hận. Không còn là người em trai hoạt bát của Phương, Hâm giờ đây chỉ còn là một cái bóng của chính mình, lạc lối trong vòng xoáy của sự dằn vặt và tội lỗi.

Hâm không phản kháng, không biện hộ. Anh chỉ lặng lẽ lắng nghe, chấp nhận mọi lời buộc tội với một tâm hồn rạn nứt. Khi được hỏi liệu anh có điều gì muốn nói, Hâm đứng dậy, giọng nói của anh yếu ớt nhưng chân thành.

"Tôi, tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất hối hận. Tôi đã gây ra quá nhiều đau khổ cho gia đình mình, cho hai cháu gái của tôi. Tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình vì đã cướp đi mạng sống của chị Phương, người đã luôn yêu thương và chăm sóc tôi từ nhỏ. Tôi không có lời bào chữa nào, chỉ mong rằng chị Phương có thể yên nghỉ ở bên kia thế giới, và rằng gia đình tôi sẽ tìm được sự bình yên sau tất cả những gì đã xảy ra."

Những lời cuối cùng của Hâm vang lên trong sự im lặng tuyệt đối của phòng xử án. Không một ai có thể nói gì thêm. Nỗi đau và sự hối hận của Hâm quá lớn để có thể diễn tả bằng lời.

Sau những giờ nghị án, tòa tuyên phạt Đỗ Hâm 10 năm tù giam với hai tội danh rộm cắp, và Vô ý làm chết người. Mức án không quá nặng nhưng đủ để phản ánh sự nghiêm khắc của pháp luật. Tuy nhiên, đối với Hâm, 10 năm tù không thể so sánh với nỗi đau mà anh phải chịu đựng suốt quãng đời còn lại. Đối với gia đình Phương, không có bản án nào có thể bù đắp cho mất mát mà họ đã phải trải qua.

Khi bản án được tuyên, ông Tài chỉ im lặng. Ông không còn giận dữ, và không còn oán hận. Trái tim ông đã quá mệt mỏi để tiếp tục chịu đựng thêm đau khổ. Đối với ông, mất mát đã quá lớn, và không gì có thể mang lại sự an ủi. Ông nhìn Hâm lần cuối, người em rể, người cũng như con trai ông, với đôi mắt đầy cảm thông, nhưng cũng đầy tiếc nuối. Từ khoảnh khắc đó, ông biết rằng gia đình mình đã mãi mãi thay đổi.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn