Kỳ án về Frankie - Vụ tai nạn bí ẩn của người đàn ông cô độc.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào buổi sáng ngày 8 tháng 4 năm 1980, trung tâm chỉ huy cảnh sát nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ một người dân sống gần đường số 7, khu vực hẻo lánh vốn ít khi có xe cộ qua lại. Người dân hoảng hốt báo cáo về một vụ tai nạn giao thông, thi thể một người đàn ông nằm bất động dưới gầm một chiếc xe hơi màu xám bạc, trong tình trạng hỗn loạn.
Đội tuần tra nhanh chóng có mặt tại hiện trường, nơi không có nhiều ánh đèn đường chiếu sáng. Đoàn xe cảnh sát chạy chậm lại, ánh đèn chớp nháy phản chiếu lên mặt đường ẩm ướt. Cảnh sát viên John Keller, người đầu tiên tiếp cận, nhìn thấy thi thể người đàn ông bị ép dưới gầm xe. Đôi mắt anh dừng lại ở khuôn mặt người xấu số, đó là Frankie, một người đàn ông trung niên được biết đến là nhân viên chạy việc vặt cho nhà tang lễ của Lee White, nằm tại góc phố đối diện với nơi xảy ra vụ tai nạn.
Keller cúi xuống, kiểm tra nhanh tình trạng của Frankie. Khuôn mặt của anh ta dính máu, đôi mắt nhắm nghiền, và cơ thể nằm bất động, như thể đã chịu một cú đâm mạnh. Xung quanh hiện trường, không có dấu hiệu của sự giằng co hay dấu vết khác biệt nào. Chiếc xe gây án, là một chiếc sedan cũ kỹ, đứng yên không động đậy, và đèn pha vẫn bật sáng. Nhưng không ai ở đó để nhận mình là người gây ra vụ việc. Tài xế lúc này đã biến mất.
Trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi sáng mờ sương, cảnh sát bắt đầu tìm hiểu thông tin về chiếc xe. Một sĩ quan trẻ nhanh chóng nhập số biển xe vào hệ thống dữ liệu. Xe này đã bị báo cáo mất cắp từ một tháng trước, anh ta thông báo. Chủ xe là một cảnh sát nghỉ hưu, sống cách đây không xa.
Mọi người đều nghĩ rằng, đây có thể là một vụ tai nạn bỏ chạy, nhưng khi cảnh sát đến nhà người chủ xe, ông ta khẳng định mình không liên quan gì đến vụ việc, và đưa ra chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Trong khi đó, các điều tra viên tiếp tục khám xét hiện trường với sự cẩn thận tối đa. Một điều kỳ lạ đập vào mắt họ, đó là không có dấu vết phanh xe trên mặt đường, không có vết trượt bánh hay mảnh vỡ nào của xe.
Trung úy Marlowe, người phụ trách vụ án, bước từng bước quanh hiện trường, ánh mắt sắc bén dừng lại ở từng chi tiết nhỏ. Ông nhận thấy vị trí của thi thể không phù hợp với kịch bản một vụ tai nạn thông thường. Có điều gì đó không đúng ở đây, ông lẩm bẩm với giọng nói trầm ngâm.
Các sĩ quan tiếp tục kiểm tra chiếc xe và phát hiện thêm một số điểm đáng ngờ. Trên kính chắn gió, vết máu loang lổ như bị vẩy từ bên trong. Trên ghế ngồi và cánh cửa phía hành khách, cũng có dấu hiệu của máu. Nhưng trên vô lăng và các khu vực khác của xe, hoàn toàn không có dấu vân tay. Như thể ai đó đã cố ý xóa sạch mọi dấu vết.
Marlow nhíu mày. Tại sao lại có máu trên kính chắn gió nhưng không có dấu hiệu va chạm ở phần đầu xe?. Và tại sao Frankie lại nằm dưới lốp sau, mà không phải văng ra xa nếu bị đâm ở tốc độ cao? Ông đặt ra hàng loạt câu hỏi, trong khi các sĩ quan khác im lặng quan sát, hiểu rằng, vụ này không hề đơn giản.
Dù ban đầu vụ việc có vẻ như một vụ tai nạn giao thông, nhưng càng điều tra sâu, càng có nhiều điểm bất thường xuất hiện. Chiếc xe bị đánh cắp, thi thể Frankie nằm ở vị trí khó hiểu, dấu máu bên trong xe, và không có vết phanh. Tất cả đều không phù hợp với một vụ tai nạn giao thông bình thường. Cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong tâm trí của từng người cảnh sát.
Khi họ thu dọn hiện trường, Trung úy Marlowe không thể ngừng suy nghĩ. Ông biết rằng mình phải điều tra sâu hơn, đi đến tận cùng của vụ việc này. Và như thế, vụ tai nạn đơn giản vào sáng hôm đó đã mở ra một cuộc điều tra phức tạp, kéo theo những bí mật đen tối chưa từng được phơi bày.
Vào sáng ngày 9 tháng 4 năm 1980, cuộc điều tra vụ tai nạn của Frankie tiếp tục diễn ra tại trụ sở cảnh sát thành phố Patterson. Trung úy Marlowe và đội điều tra viên của ông, vẫn bị ám ảnh bởi những chi tiết bất thường tại hiện trường, quyết định tập trung vào việc xác minh thời điểm chính xác vụ việc xảy ra.
Dữ liệu từ đội tuần tra đêm được đưa lên bàn. Theo báo cáo, đội tuần tra đã đi qua khu vực này lúc 4 giờ sáng. Nhưng ở thời điểm đó, không có chiếc xe nào đỗ bên đường, không có thi thể nằm trên mặt đường ẩm ướt. Nếu vụ tai nạn thực sự xảy ra, nó phải xảy ra sau 4 giờ sáng và trước 6 giờ sáng, thời điểm phát hiện ra thi thể của Frankie.
Marlow nhíu mày suy nghĩ, tự hỏi tại sao một chiếc xe bị đánh cắp lại xuất hiện một cách bí ẩn tại một con đường cụt, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Ông đã quyết định liên hệ với đội tuần tra, để tìm hiểu thêm về những chi tiết nhỏ nhất mà họ có thể đã bỏ qua trong bản báo cáo.
Một trong những cảnh sát tuần tra, sĩ quan Rickson, nhớ lại rằng: Tôi không thấy gì đặc biệt lúc chúng tôi đi qua. Chỉ có đèn đường mờ mờ, không một bóng người, không tiếng động. Nếu có chiếc xe nào đó ở đó, chắc chắn chúng tôi đã nhìn thấy. Sự thiếu vắng của bất kỳ chiếc xe nào tại thời điểm đó càng củng cố nghi ngờ của Marlowe rằng, đây không phải là một vụ tai nạn giao thông thông thường.
Quay trở lại với các bức ảnh hiện trường, Marlowe yêu cầu các chuyên viên phân tích kỹ hơn từng chi tiết. Ông tập trung vào một điểm kỳ lạ, đó là không có vết trượt bánh xe trên mặt đường. Với một vụ tai nạn giao thông, đặc biệt khi tài xế nhìn thấy nạn nhân, phản xạ đầu tiên sẽ là phanh gấp, gây ra những vết trượt dài trên mặt đường nhựa. Nhưng hiện trường hoàn toàn không có dấu vết nào như vậy. Như thể chiếc xe chỉ đơn giản lướt đến, rồi dừng lại mà không có bất kỳ tác động đột ngột nào.
Còn nữa, vị trí của thi thể Frankie, Marlowe nói với giọng trầm ngâm, Nếu cậu ấy bị đâm bởi chiếc xe này với tốc độ cao, Frankie phải văng ra xa, hoặc ít nhất là có dấu vết va chạm trực diện vào phần đầu xe. Nhưng ở đây, cậu ấy lại nằm ghé dưới lốp sau. Điều này không hợp lý chút nào.
Các điều tra viên khác gật đầu đồng ý. Họ cùng nhau lật lại tất cả các tài liệu, và phân tích những gì họ biết cho đến lúc này. Trong lúc đó, một chuyên viên pháp y bước vào phòng họp, trên tay cầm tập tài liệu mới. Chúng tôi đã phân tích kỹ lưỡng vết máu loang trên kính chắn gió và trên ghế ngồi, anh ta nói. Điều kỳ lạ là các vết máu này có hướng chảy từ phía trong xe ra ngoài, như thể Frankie bị tấn công từ bên trong xe, thay vì bị đâm từ bên ngoài.
Marlow nhướng mày, Máu chảy từ bên trong xe ra ngoài? Nhưng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy xe bị đâm. Trên vô lăng cũng không có dấu vân tay nào cả. Kẻ nào đó đã rất cẩn thận xóa sạch mọi bằng chứng, nhưng lại không xóa được vết máu trên kính.
Sự nghi ngờ bắt đầu lớn dần trong đầu Marlowe. Ông nhớ lại rằng, Frankie làm việc cho nhà tang lễ của Lee White, và chính Lee White là người thực hiện khám nghiệm tử thi đầu tiên. Báo cáo khám nghiệm tử thi của White tuyên bố rằng, Frankie chết do chấn thương nặng từ va chạm xe, nhưng những dấu hiệu tại hiện trường lại không hề phù hợp với kết luận đó.
Một điều tra viên khác, Eliza, tiếp tục phân tích thêm: Hãy thử suy luận theo cách khác. Chiếc xe này ở vị trí cuối đường cụt, nơi tài xế không thể lấy đủ tốc độ để gây chết người với cú đâm mạnh như thế. Vậy làm sao Frankie lại bị xe đâm chết?
Marlow cau mày, đôi mắt ông trở nên sâu thẳm hơn, như thể cố gắng nhìn thấu sự thật đang ẩn giấu sau từng chi tiết vụ án. Không, ông nói chậm rãi, Tôi không nghĩ đây là một vụ tai nạn đơn thuần. Tôi nghĩ chúng ta đang đứng trước một màn kịch tinh vi, được dàn dựng để che đậy một tội ác lớn hơn. Một tội ác mà ai đó đã cố tình sắp đặt.
Bí mật đằng sau cái chết của Frankie bắt đầu được hé lộ, nhưng sự thật vẫn còn xa vời.
Sau nhiều tháng trời đấu tranh không ngừng nghỉ, cuối cùng, yêu cầu khai quật tử thi của Frankie cũng được tòa án phê chuẩn. Áp lực từ công chúng và báo chí khiến cho chính quyền phải chấp thuận, để vụ việc được điều tra lại một cách công khai và minh bạch. Sáng sớm ngày 15 tháng 7 năm 1983, cảnh sát Patterson tập trung tại nghĩa trang, nơi Frankie được chôn cất. Không khí trầm mặc bao trùm khắp nơi.
Một số người dân hiếu kỳ đứng từ xa theo dõi khi chiếc máy xúc cào từng lớp đất mỏng, để lộ ra cỗ quan tài cũ kỹ và đã bám rêu. Trung úy Marlowe, người đứng đầu cuộc điều tra, cảm nhận được một làn sóng hồi hộp tràn qua. Ông nhìn chăm chú vào các nhân viên pháp y đang làm việc, lòng đầy hy vọng rằng, cuộc khai quật này sẽ cung cấp những manh mối mới giúp giải mã những bí ẩn chưa lời giải.
Khi cỗ quan tài được đưa lên mặt đất và mở ra, không khí như ngưng đọng lại. Bác sĩ pháp y Steven Martinez, một chuyên gia nổi tiếng được mời đến từ New York, bước tới gần với ánh mắt nghiêm nghị. Ông bắt đầu kiểm tra lại từng chi tiết trên thi thể của Frankie, ghi chú tỉ mỉ từng dấu vết dù là nhỏ nhất.
Martinez cẩn thận xem xét các phần da trên cơ thể nạn nhân, và khẳng định không hề có vết bầm tím nào, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy Frankie không hề bị va đập, hay đè nén mạnh bởi chiếc xe như trong kết luận ban đầu. Hơn thế nữa, các chi của Frankie cũng không bị gãy, và không có dấu vết bị kéo lê trên mặt đất.
Sau khi kiểm tra kỹ các phần xương, Martinez quay sang các điều tra viên, với vẻ mặt nghiêm trọng. Không có dấu hiệu của va chạm, hoặc bất kỳ tổn thương nào có thể gây ra bởi một vụ tai nạn xe hơi, ông nói. Nhưng đây mới là điều đáng chú ý nhất. Ông chỉ tay vào phía sau hộp sọ của Frankie.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào phần đầu của tử thi. Có một vết lõm hình tròn, rất rõ ràng, Martinez tiếp tục. Vết thương này không thể nào do tai nạn giao thông gây ra. Nó trông giống như một cú đập mạnh bằng vật tày, như búa hoặc gậy.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Những lời nói của Martinez như một tia chớp xé tan bầu không khí im lặng. Trung úy Marlowe cau mày. Vậy là cái chết của Frankie không phải do tai nạn, mà có thể là do bị sát hại? ông hỏi lại để xác nhận.
Martinez gật đầu. Tôi tin rằng, Frankie đã bị đánh vào đầu từ phía sau, điều này giải thích vì sao cậu ta không có phản ứng phòng vệ nào. Vết thương này đủ mạnh để gây tử vong ngay lập tức.
Marlow nhận ra rằng, mọi thứ đang dần sáng tỏ. Nếu Frankie đã bị giết từ trước, thì vụ tai nạn chỉ là một màn kịch dựng lên để che đậy tội ác. Nhưng tại sao lại có sự che giấu này? Và tại sao Lee White lại bỏ qua những chi tiết quan trọng này, trong báo cáo khám nghiệm tử thi đầu tiên?.
Các điều tra viên trong đội của Marlowe đồng loạt gật đầu. Tất cả họ đều nghi ngờ rằng, Lee White, chủ nhà tang lễ và là người thực hiện khám nghiệm tử thi ban đầu, đã có một vai trò nhất định trong việc che giấu sự thật.
Trung úy Marlowe trầm ngâm, suy nghĩ về mối liên hệ giữa Frankie và Lee White. Ông ra lệnh cho các nhân viên điều tra quay lại nhà tang lễ, kiểm tra mọi chi tiết liên quan đến cuộc khám nghiệm tử thi đầu tiên. Ông tin rằng, sẽ có thêm những manh mối quan trọng bị che giấu ở đó.
Vào một buổi sáng, Trung úy Marlowe ngồi trong văn phòng, trước mặt ông là một chồng tài liệu dày cộm về đời tư của Frankie. Càng đi sâu vào cuộc sống của người đàn ông này, ông càng phát hiện ra nhiều bí ẩn đáng ngờ. Frankie, một người đàn ông trung niên làm việc cho nhà tang lễ của Lee White với mức lương ít ỏi, lại sở hữu tới 9 hợp đồng bảo hiểm nhân thọ có tổng giá trị gần một triệu đô-la. Đây là một con số khổng lồ, không hề phù hợp với thu nhập hàng năm chỉ chưa đến mười nghìn đô-la của anh ta.
Marlow lướt qua các hợp đồng bảo hiểm, phát hiện ra một điểm quan trọng, đó là người thụ hưởng của những hợp đồng này không chỉ là Lee White, chủ nhà tang lễ, mà còn bao gồm cả một số người khác có mối liên hệ mật thiết với ông ta. Một hợp đồng ghi tên người thụ hưởng là Erna Boone, được cho là chị gái của Frankie, nhưng cảnh sát sớm phát hiện ra Frankie không có chị gái nào. Erna Boone, thật trùng hợp, lại chính là tên thời con gái của vợ Lee White. Những hợp đồng khác có tên hai người bạn thân của White, đó là Lawrence Scott và William Brown, đứng tên người thụ hưởng với danh nghĩa là anh em họ xa.
Marlow nhíu mày. Tại sao một người như Frankie lại mua tới 9 hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, và tất cả đều có điều khoản bồi thường nếu chết do tai nạn?. Câu hỏi đó ám ảnh ông suốt nhiều ngày qua. Cảm giác nghi ngờ ngày càng lớn, Marlowe quyết định điều tra kỹ hơn về các hợp đồng này.
Một chi tiết đập vào mắt ông: hợp đồng bảo hiểm gần đây nhất được ký kết chỉ 5 ngày, trước khi Frankie qua đời. Một sự trùng hợp quá đáng ngờ!. Chúng ta cần biết ai đã làm giấy tờ này, Marlow nói với các điều tra viên. Tìm hiểu xem ai đã ký thay cho Frankie. Có thể là mấu chốt của vụ án.
Trong khi đó, tại nhà tang lễ của Lee White, Marlowe và nhóm điều tra viên bắt đầu khám xét kỹ lưỡng từng ngóc ngách. Nhà tang lễ, với những bức tường cũ kỹ và ánh sáng lờ mờ, dường như giấu đi nhiều điều bí mật hơn những gì họ có thể tưởng tượng.
Marlow và điều tra viên Eliza tập trung vào phòng làm việc của White. Bên trong, họ tìm thấy một tập hồ sơ được cất giấu kỹ trong ngăn kéo bàn. Lật qua từng trang, Marlowe thấy một chuỗi các giao dịch tài chính mờ ám, liên quan đến các hợp đồng bảo hiểm nhân thọ của Frankie. Số tiền từ các hợp đồng này được chia nhỏ và chuyển vào các tài khoản khác nhau, trong đó có tài khoản đứng tên Lee White và những người liên quan.
Eliza, một điều tra viên nhạy bén, phát hiện một bảng kê chi tiết lịch sử gọi điện thoại. Nhìn này, cô nói, chỉ vào một số cuộc gọi được thực hiện vào đêm trước khi Frankie chết. White đã gọi cho Lawrence Scott và William Brown nhiều lần trong đêm đó. Tại sao ông ta lại phải liên lạc với họ vào giờ khuya như vậy, ngay trước khi vụ án xảy ra?
Marlow gật đầu. Chắc chắn họ đang lên kế hoạch. Có lẽ White nghĩ rằng, cái chết của Frankie sẽ nhanh chóng bị lãng quên, nhưng có lẽ họ đã không ngờ rằng, chúng ta sẽ đi sâu vào điều tra thế này.”
Trong lúc họ đang rà soát các bằng chứng, một nhân viên nhà tang lễ, Anna, đã tiến đến nói với vẻ lo lắng. Tôi không biết liệu điều này có liên quan không, nhưng vài ngày trước khi Frankie chết, tôi thấy ông White gặp ai đó trong phòng làm việc của mình vào lúc rất khuya. Họ trông có vẻ căng thẳng, và tôi nghe họ nhắc đến tiền bảo hiểm và giải quyết nhanh.
Lời khai này khiến cho Marlow càng thêm tin tưởng rằng, White đang che giấu điều gì đó. Ông yêu cầu Anna viết lại những gì cô đã nghe thấy, đồng thời cho người giám sát để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
Trong khi đó, nhóm pháp y tiếp tục phân tích chữ ký trên các hợp đồng bảo hiểm. Kết quả cuối cùng làm rõ thêm, đó là tất cả chữ ký đều được viết bởi cùng một người, nhưng không phải là Frankie. Một cuộc kiểm tra sâu hơn cho thấy chữ viết có nhiều nét tương đồng, với chữ viết tay của Lee White. Điều này càng làm tăng thêm nghi vấn về vai trò của ông ta trong vụ án.
Với hàng loạt bằng chứng mới, Marlowe quyết định mời Lee White đến sở cảnh sát để thẩm vấn. Khi White xuất hiện, thì ông ta tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi mắt lấp ló những dấu hiệu của sự lo lắng. Marlowe chậm rãi đặt câu hỏi: Ông White, tại sao ông lại đứng tên người thụ hưởng trên một hợp đồng bảo hiểm của Frankie, người chỉ là một nhân viên chạy việc vặt cho nhà tang lễ của ông?.
White lúng túng một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đó chỉ là một sự nhầm lẫn, ông ta đáp. Tôi không biết nhiều về các hợp đồng bảo hiểm đó. Có thể Frankie đã nhờ tôi ký hộ, vì cậu ấy không rành giấy tờ.
Marlow nhướng mày. Nhưng tại sao Frankie lại cần tới 9 hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, và tại sao người thụ hưởng lại đều là ông và những người thân của ông?.
White im lặng trong giây lát, rồi thở dài. Frankie là một người cô đơn, không có ai thân thích. Có thể cậu ấy nghĩ sẽ không ai quan tâm nếu cậu ấy qua đời.
Nhưng Marlowe không bị thuyết phục bởi câu trả lời này. Ông biết rằng, White đang cố tình lẩn tránh sự thật. Những cuộc gọi điện thoại vào đêm trước vụ án, những hợp đồng bảo hiểm ký gấp gáp, những dấu vết tài chính mờ ám, tất cả đều chỉ ra một âm mưu trục lợi bảo hiểm tinh vi mà White đã dàn dựng từ trước.
Marlow không để cho White lẩn tránh thêm nữa. Chúng tôi có nhân chứng, người đã thấy chiếc xe gây án đỗ bên ngoài nhà tang lễ của ông vào đêm trước vụ việc. Ông có gì để nói về điều đó?
White thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tôi không biết về chiếc xe đó. Chắc chắn là một sự trùng hợp thôi.
Marlow nhận thấy sự lo lắng ẩn giấu trong đôi mắt của White, ông biết mình đang ở gần sự thật hơn bao giờ hết. Ông quyết định dồn White vào thế bí hơn nữa. Trùng hợp sao? Chiếc xe đã bị đánh cắp từ một tháng trước, và chúng tôi biết rõ nó không thể tự nhiên xuất hiện trước cửa nhà tang lễ của ông vào đúng đêm xảy ra án mạng. Ông có lý do nào hợp lý hơn để giải thích không?
White im lặng, sự tự tin trong giọng nói bắt đầu mờ nhạt. Marlowe tiếp tục: Ông biết gì về Lawrence Scott và William Brown?. Họ cũng được ghi tên trong hợp đồng bảo hiểm của Frankie với tư cách là anh em họ xa. Ông có thể giải thích tại sao không?”
White nhíu mày, nhưng trước khi ông kịp trả lời, một sĩ quan bước vào với gương mặt đầy nghiêm trọng. Thưa Trung úy, chúng tôi đã tìm được nhân chứng mới.
Marlow quay lại, lòng tràn đầy hy vọng. Ai vậy?.
Đó là bà Marjorie Wilson, sống đối diện nhà tang lễ. Bà ấy nói rằng vào đêm trước khi vụ án xảy ra, bà nhìn thấy Lee White lái xe ra khỏi nhà tang lễ cùng Lawrence Scott và William Brown. Họ có vẻ vội vã và không bật đèn xe cho đến khi đi xa khỏi khu phố.
White lặng người. Câu chuyện của ông ta đang dần bị bóc trần trước mắt mọi người. Marlowe nhìn chằm chằm vào White, cảm thấy sự tự tin của ông ta dần dần tan biến. Ông White, ông có biết gì về việc này không? Marlowe hỏi, giọng nghiêm nghị.
White bắt đầu toát mồ hôi, nhưng ông vẫn giữ im lặng. Marlowe biết đây là lúc thích hợp để áp lực hơn. Ông White, ông có thể im lặng nếu muốn, nhưng chúng tôi đã nắm trong tay những thông tin đủ để buộc tội ông và đồng bọn. Chúng tôi biết rõ ông đã liên lạc nhiều lần với Scott và Brown vào đêm trước khi Frankie chết. Có vẻ như các ông đã lên kế hoạch từ trước, phải không?
White run rẩy, đôi mắt dần mất đi sự tự tin. "Không. không phải như vậy." ông lắp bắp.
Trung úy Marlowe nghiêng người về phía trước, giọng nói lạnh lùng hơn: Ông White, thời gian đang hết. Càng im lặng, ông càng chỉ làm cho mình thêm tội. Chúng tôi biết ông và đồng bọn đã dàn dựng tất cả để trục lợi bảo hiểm. Chiếc xe bị đánh cắp, cái chết của Frankie, những hợp đồng bảo hiểm, tất cả đều dẫn về ông. Nếu ông không chịu nói ra sự thật, chúng tôi sẽ tìm cách để buộc tội ông và những người liên quan.”
Trước áp lực ngày càng tăng, White bắt đầu thở dốc. Được rồi, được rồi, Nhưng tôi chỉ muốn giúp Frankie, anh ta đã khổ sở lắm rồi. Chỉ là, chúng tôi không có ý định giết người.
Ngay lập tức, Marlowe chớp lấy cơ hội. Giúp cậu ta bằng cách nào? Bằng việc đưa tên cậu ta vào hàng loạt hợp đồng bảo hiểm, và sau đó dàn dựng một vụ tai nạn giả mạo?.
White nhìn chằm chằm vào bàn, mắt bắt đầu đỏ hoe. Tôi không định làm vậy. Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu Frankie chết trong một vụ tai nạn, chúng tôi có thể nhận được tiền bảo hiểm. Chúng tôi không muốn bị phát hiện.
Lúc này, Marlowe biết rằng ông đã nắm được điểm yếu của White. Vậy ai là người đã quyết định giết Frankie? Ai đã lên kế hoạch này?. ông hỏi tiếp, giọng đầy uy quyền.
White ngập ngừng, mắt đảo qua lại, biết mình đã bị đẩy vào chân tường. Nhưng trước khi ông có thể trả lời, cánh cửa phòng thẩm vấn bật mở. Một sĩ quan khác bước vào, thì thầm vào tai Marlowe. Thưa trung úy, chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của Lawrence Scott và William Brown trong chiếc xe gây án. Có lẽ họ cũng có mặt khi vụ án xảy ra.
Marlow gật đầu, quay lại nhìn White. Ông không còn gì để che giấu nữa đâu, ông White. Các ông đã mắc kẹt trong chính kế hoạch của mình rồi.
Sự căng thẳng trong phòng thẩm vấn như bùng nổ. White cúi đầu nhận tội, hiểu rằng trò chơi mèo vờn chuột của ông với cảnh sát đã đi đến hồi kết.
Frankie là một người cô độc, không có ai thân thích, một mục tiêu hoàn hảo để thực hiện kế hoạch của chúng tôi mà không bị ai nghi ngờ. Tôi và Erna hiện đang cần tiền, và chúng tôi nghĩ rằng, việc mua các hợp đồng bảo hiểm nhân thọ cho Frankie là cách đơn giản để kiếm một khoản lớn. Chúng tôi không nghĩ chuyện sẽ đi xa đến vậy.”
Nhưng rồi Scott và Brown bắt đầu thúc ép. Họ nói rằng, nếu Frankie chết sớm, chúng tôi sẽ được nhận tiền bảo hiểm nhanh hơn. Tôi đã cố gắng thuyết phục họ đợi thêm một thời gian, nhưng họ không muốn chờ đợi. Họ cho rằng, chúng tôi nên hành động ngay trước khi mọi thứ bị phát hiện.
Ông ta tiếp tục với giọng run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn: Đêm hôm đó, chúng tôi gặp nhau tại nhà tang lễ. Frankie được tôi gọi đến để làm việc thêm giờ. Anh ta không nghi ngờ gì, vẫn nghĩ rằng đó chỉ là một công việc bình thường. Tôi đã bảo anh ta lau dọn căn phòng phía sau, nơi mà thường không ai sử dụng đến. Scott và Brown đã đợi sẵn ở đó, họ đã mang theo một chiếc búa nặng, sẵn sàng thực hiện kế hoạch.”
Khi Frankie bước vào, tôi nói rằng có một chiếc xe cần sửa ở phía sau nhà tang lễ. Frankie không hề nghi ngờ gì, anh ta đi theo tôi vào căn phòng nhỏ phía sau. Ngay khi bước qua cánh cửa, Scott bước đến từ phía sau, và dùng chiếc búa đập mạnh vào đầu anh ta. Frankie không kịp phản ứng, anh ta ngã quỵ xuống ngay lập tức, không một tiếng kêu.
Một cơn run rẩy chạy qua cơ thể White khi nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng ấy. Frankie ngã xuống, đầu anh ta bị thương nặng, và máu chảy loang lổ trên sàn. Tôi chưa bao giờ thấy nhiều máu như vậy. Brown hoảng sợ, muốn rời đi, nhưng Scott đã kéo anh ta lại. Không được! Nếu chúng ta đã đi xa đến mức này, thì phải làm đến cùng, Scott nói.
Chúng tôi sợ hãi. Cảnh tượng ấy khiến tất cả chúng tôi sợ hãi. Nhưng chúng tôi không thể dừng lại, không thể quay đầu. Chúng tôi đã quyết định dựng hiện trường thành một vụ tai nạn giao thông. Chúng tôi lôi xác Frankie ra ngoài, quấn anh ta trong một tấm vải, rồi đặt vào chiếc xe mà Scott đã trộm một tháng trước. Tôi lái chiếc xe đến một con đường cụt, nơi ít người qua lại. Đó là kế hoạch đã được định sẵn. Chúng tôi đặt xác Frankie dưới gầm xe, dựng cảnh như thể anh ta bị xe đâm chết.”
Scott và Brown đã lau sạch vô lăng và tay nắm cửa để không để lại dấu vân tay. Họ cũng tạo ra một vài vết máu ở ghế ngồi và kính chắn gió, để làm cho mọi thứ trông thật hơn. Nhưng chúng tôi đã mắc sai lầm, chúng tôi không biết Frankie lại có một vết lõm ở sau đầu do cú đập mạnh đó. Chúng tôi cũng không biết rằng, sẽ không có vết máu trên lốp sau xe. Tôi nghĩ chúng tôi đã tính toán mọi thứ, nhưng.
White ngừng lời, mặt ông ta cúi gằm, giọng nói dường như khản đặc. Chúng tôi đã sai. Tôi đã nghĩ rằng có thể che đậy tất cả, rằng mọi thứ sẽ trôi qua nhanh chóng, rằng không ai sẽ bận tâm đến một người cô độc như Frankie. Nhưng tôi đã sai, Tôi đã sai quá nhiều.
Khi những lời cuối cùng thoát ra khỏi miệng, White gục đầu xuống, không còn chút sức lực nào. Ông ta biết mình đã thua cuộc, và tất cả những gì còn lại là đối diện với sự phán xét của pháp luật và lương tâm.
Phòng thẩm vấn chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc của White vang lên trong không khí. Trung úy Marlowe giữ im lặng một lúc lâu, cho phép White đối diện với tội lỗi của mình, trước khi ông nhẹ nhàng nói: Ông White, mọi sự đã rõ ràng. Đôi khi người ta nghĩ rằng có thể che giấu sự thật, nhưng công lý sẽ luôn tìm được đường của nó.
Phòng xử án hôm đó đông nghịt người, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phía hàng ghế của bị cáo. Lee White, Lawrence Scott, William Brown, và bà Erna. Không khí trong phòng căng thẳng như dây đàn, ai nấy đều hiểu rằng, những gì xảy ra trong hôm nay sẽ quyết định số phận của họ.
White ngồi đó, đầu cúi thấp, bàn tay run rẩy. Khi nghe lại đoạn ghi âm từ phòng chờ thẩm vấn, nơi ông và đồng bọn đã vô tình thú nhận mưu đồ của mình, khuôn mặt ông trắng bệch, không còn chút tự tin nào. Ông biết rằng mọi thứ đã đi quá xa, không còn đường quay lại nữa.
Bên bàn bị cáo, luật sư biện hộ cố gắng chống đỡ bằng cách lập luận rằng, lời khai của White và đồng bọn bị ép buộc dưới áp lực, nhưng công tố viên nhanh chóng phản biện: Áp lực chỉ là một phần của sự thật, nhưng sự thật tự nó đã quá rõ ràng để chối bỏ.
William Brown và Lawrence Scott, hai người đồng phạm, cũng cố gắng bào chữa cho mình, cho rằng họ chỉ làm theo kế hoạch của White và không biết rằng, mọi việc sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy. Nhưng tất cả những lời bào chữa này đều không thể thay đổi sự thật hiển nhiên, là họ đã cùng tham gia vào âm mưu giết người.
Khi công tố viên hoàn thành phần luận tội, ông nhìn thẳng vào mắt của White, rồi dứt khoát nói: "Với những bằng chứng không thể chối cãi này, chúng tôi yêu cầu tòa án tuyên án nhóm bị cáo tội giết người cấp độ 1 và gian lận bảo hiểm, nhằm đảm bảo công lý được thực thi và ngăn chặn những âm mưu tương tự trong tương lai.
Phiên tòa rơi vào im lặng trong vài phút ngắn ngủi trước khi chánh án lên tiếng. Dựa trên các chứng cứ mà công tố viên đã trình bày, và lời thú nhận của bị cáo, tòa án nhận thấy đủ cơ sở để buộc tội nhóm bị cáo. Lee White, Lawrence Scott, và William Brown đã bị kết án chung thân không ân xá vì tội giết người cấp độ 1 và gian lận bảo hiểm. Bà Erna White bị kết án quản chế 10 năm vì tội gian lận và trộm cắp.
Lời tuyên án vang lên như một cú đấm mạnh vào không khí. Lee White ngã người xuống ghế, đôi mắt mờ đi. Scott và Brown nhìn nhau với vẻ thất vọng cùng cực. Vợ của White, bà Erna, khóc ròng trong khi luật sư cố gắng an ủi nhưng vô ích.
Tags
Kỳ án