Kỳ án về Lý Văn Trung - Bi kịch từ kẻ thích hãm hiếp vợ bạn
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào đêm ngày 20 tháng 9 năm 2014, không khí trong thôn Mỹ Lĩnh rộn ràng hơn thường lệ. Đám cưới của một gia đình trong thôn đã thu hút đông đảo bà con đến dự. Gia đình Lý Văn Trung cũng không ngoại lệ. Du Hồng, vợ của Trung, đứng trước gương, chỉnh lại chiếc váy đơn giản nhưng trang nhã của mình. Hai cậu con trai, một đứa 12 tuổi và một đứa 6 tuổi, háo hức chạy quanh nhà, mong ngóng đến lúc được đi dự tiệc.
Trung đứng bên ngoài cửa, nhìn vợ và hai con với nụ cười ấm áp. Anh mặc một bộ đồ sơ mi trắng cùng quần âu, trang phục đơn giản nhưng lịch lãm. Cả nhà đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng cho một buổi tối vui vẻ.
Bữa tiệc được tổ chức trong một ngôi nhà rộng lớn ở trung tâm thôn. Cả làng tụ tập, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi. Trung và gia đình ngồi cùng với những người họ hàng thân thiết, cùng nhau ăn uống, và trò chuyện. Tiếng cười của trẻ con hòa lẫn trong tiếng cụng ly và những lời chúc phúc.
Phúc, một người đàn ông trẻ tuổi trong thôn, vừa ra tù cách đây không lâu, cũng có mặt tại bữa tiệc. Hắn ta ngồi cách Trung một bàn, với ánh mắt lạnh lùng, và u ám. Phúc không nói chuyện với ai nhiều, chỉ ngồi uống rượu, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía gia đình Trung. Khi Trung đứng dậy đi rót rượu cho mọi người, anh vô tình chạm vào vai Phúc. Hai người nhìn nhau trong giây lát, nhưng Trung chỉ cười xin lỗi, và không để tâm gì. Phúc cũng chỉ nhếch mép, đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai.
Không ai trong bữa tiệc để ý đến khoảnh khắc ngắn ngủi này, nhưng ánh mắt của Phúc tiếp tục theo dõi gia đình Trung, với một sự chăm chú đáng ngờ. Hắn ta uống thêm vài ly rượu, cố gắng che giấu cảm xúc trong lòng, nhưng không thể che giấu hoàn toàn ánh mắt tràn đầy hận thù và đố kỵ.
Đến khoảng 21 giờ, Du Hồng lo lắng về việc con cái cần nghỉ ngơi, nên quyết định đưa hai con về trước. Trung vẫn đang vui vẻ với bạn bè, vì vậy anh nói vợ cứ về trước, anh sẽ về sau. Du Hồng dặn dò chồng đừng uống quá nhiều, rồi cùng hai đứa trẻ rời khỏi bữa tiệc. Trước khi đi, cô liếc nhìn Phúc một lần cuối, nhưng không nói gì. Trong lòng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không thể nói rõ được.
Phúc nhìn theo ba mẹ con Du Hồng rời đi, rồi quay sang ly rượu trước mặt, nhấp thêm một ngụm. Hắn ta biết rằng, thời khắc mình đã chờ đợi suốt nhiều năm qua sắp đến.
Tối hôm đó, đám cưới vẫn tiếp diễn, Trung tiếp tục uống rượu cùng bạn bè mà không hề biết rằng, gia đình anh đang đối mặt với một nguy hiểm kinh hoàng. Phúc, kẻ mà mọi người đều cho rằng, đã thay đổi sau khi ra tù, lại âm thầm lên kế hoạch cho một đêm thảm sát. Trên môi hắn, một nụ cười nhạt nhoẻn xuất hiện khi nghĩ về kế hoạch tàn bạo mà hắn sắp thực hiện.
Đêm đó, những ánh đèn trong thôn Mỹ Lĩnh vẫn lung linh, nhưng không ai biết rằng, bóng tối đã bắt đầu bao trùm lên một gia đình nhỏ bé. Những cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua các con đường nhỏ, như những lời cảnh báo thầm thì của số phận. Một đêm định mệnh đã bắt đầu, và không ai có thể lường trước được bi kịch sẽ ập đến.
Vào buổi sáng ngày 21 tháng 9, ánh nắng đầu thu nhẹ nhàng chiếu xuống ngôi làng Mỹ Lĩnh, mang đến một cảm giác yên bình hiếm có. Tuy nhiên, trong lòng của ông Phong, là người bố của Lý Văn Trung, lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Từ sáng sớm, ông đã thức dậy với một nỗi lo lắng mơ hồ. Cảm giác này bám riết lấy ông từ tối hôm qua, khi ông nhớ lại lúc ghé qua nhà con trai, và thấy mọi thứ có vẻ không bình thường.
Ông Phong quyết định đi thăm gia đình con trai mình để yên tâm hơn. Khi đến trước cửa nhà, ông thấy mọi thứ đều yên ắng. Bước vào trong, ông thấy Trung vẫn đắp chăn nằm trên giường, gương mặt không có vẻ gì là lo lắng. Ông nghĩ rằng, con trai mình có lẽ đã say rượu quá độ từ tối qua nên giờ vẫn còn chưa tỉnh. Lúc này, ông không thấy Du Hồng và hai đứa cháu đâu. Ông Phong thở dài, nghĩ rằng, con dâu có lẽ đã đưa con đi học sớm nên không có mặt ở nhà. Sau đó, ông nhẹ nhàng khép cửa và rời đi, cố gắng gạt đi cảm giác bất an trong lòng.
Thế nhưng, khi trở về nhà, thì cảm giác bất an trong ông không hề giảm bớt, mà ngày càng mạnh mẽ hơn. Cả buổi sáng, ông không thể tập trung vào công việc thường ngày. Trực giác của một người cha, cộng với những năm tháng trải qua cuộc sống làng quê, đã khiến cho ông không thể bỏ qua được linh cảm kỳ lạ này.
Đến chiều, khi trời bắt đầu dịu nắng, ông Phong quyết định quay lại nhà của Trung lần nữa. Khi vừa đến nơi, ông đã thấy điều gì đó không ổn. Căn nhà yên lặng đến lạ kỳ, không có bất kỳ âm thanh nào của sự sống, một sự yên tĩnh đến đáng sợ. Linh cảm không lành càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cho tim ông đập thình thịch.
Ông bước vào trong nhà, không khí lạnh lẽo bao trùm lấy ông như một lớp màn vô hình. Ông Phong bước về phía phòng ngủ của Trung. Thấy con trai vẫn nằm im lìm, không động đậy, ông gọi vài lần nhưng không nhận được tiếng đáp lại. Cảm giác lo lắng biến thành sự sợ hãi thực sự. Ông tiến lại gần giường, tay run run kéo tấm chăn lên.
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên, phá tan sự tĩnh lặng đến đáng sợ trong căn nhà. Trước mắt ông là thi thể của Trung, khuôn mặt tái nhợt và những vết thương rỉ máu. Ông Phong sững sờ, và không tin vào mắt mình. Căn phòng bỗng trở nên mờ mịt, chỉ còn tiếng thở dốc của ông Phong vang lên trong không gian nhỏ hẹp.
Lấy lại bình tĩnh, ông vội vàng chạy ra ngoài, và hét lên gọi hàng xóm tới giúp đỡ. Cả làng lập tức xôn xao khi biết tin. Chỉ trong vài phút, căn nhà của Trung đã chật kín người. Ai nấy đều sững sờ, không tin vào điều mà họ đang chứng kiến.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Họ phong tỏa ngôi nhà, yêu cầu mọi người tránh xa để tiến hành điều tra. Các thám tử bước vào căn nhà, quan sát kỹ lưỡng hiện trường. Họ nhanh chóng nhận ra rằng, không chỉ có Trung, mà còn ba thi thể khác đang nằm dưới gầm giường của phòng ngủ khác, đó chính là Du Hồng và hai đứa con trai của họ. Cảnh tượng thật kinh hoàng: những vết máu khắp nơi, dấu hiệu của một cuộc giằng co dữ dội trước khi các nạn nhân bị sát hại.
Điều kỳ lạ là cách sắp xếp hiện trường như thể có sự can thiệp. Căn nhà không có dấu hiệu bị lục lọi, đồ đạc không bị xáo trộn như thường thấy trong những vụ án mạng thông thường. Trên sàn nhà không có dấu vết của kẻ đột nhập từ bên ngoài, cửa không bị phá. Điều này làm các thám tử đau đầu, họ bắt đầu nghi ngờ rằng, kẻ giết người có thể là một người rất quen thuộc với gia đình Trung, thậm chí có thể là một người trong làng.
Trong khi các thám tử điều tra hiện trường, thì những người dân trong làng bắt đầu rỉ tai nhau về những điều kỳ quặc. Một số người nhớ lại là đã thấy Phúc có những hành vi lạ lùng trong thời gian gần đây. Họ nhắc đến quá khứ tội lỗi của hắn, từ việc cố ý gây thương tích cho người khác, đến vụ cưỡng bức Du Hồng. Những lời đồn đại lan rộng nhanh chóng, và không ít người bắt đầu thì thầm với nhau rằng, Phúc chính là kẻ tình nghi hàng đầu.
Phúc, lúc này, đang ngồi uống trà với vài người trong làng, như thể không có chuyện gì xảy ra. Hắn ta lắng nghe những câu chuyện rùng rợn về vụ án, thỉnh thoảng cười nhạt và không có biểu hiện gì là lo lắng. Thái độ bình thản của hắn ta đã khiến những người xung quanh cảm thấy rợn người. Mặc dù họ không có bằng chứng gì rõ ràng, nhưng ánh mắt của mọi người dần dần đều đổ dồn về phía Phúc, kẻ vừa mới ra tù và mang theo quá khứ đen tối.
Cảnh sát lập tức khoanh vùng nghi phạm trong thôn, và Phúc trở thành đối tượng bị theo dõi chặt chẽ. Nhưng sự bình thản và tự tin của hắn ta làm mọi người cảm thấy khó hiểu. Hắn không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sợ hãi hay hối hận. Liệu rằng, Phúc có thật sự liên quan đến vụ thảm sát này? Hay hắn chỉ là một kẻ tàn nhẫn và vô cảm, người có thể hành xử bình thường ngay cả khi đứng trước cái chết?
Vụ án trở nên phức tạp hơn khi cảnh sát tiếp tục điều tra và phát hiện ra nhiều dấu hiệu bất thường trong cách bố trí hiện trường. Một số chi tiết nhỏ nhưng quan trọng bắt đầu được hé lộ, đưa các thám tử tiến gần hơn đến sự thật. Nhưng liệu sự thật đó có đủ để vạch mặt kẻ giết người, hay chỉ là một mớ bòng bong dẫn họ vào ngõ cụt?
Lý Phúc, kẻ đã từng là một thanh niên đầy hứa hẹn trong thôn Mỹ Lĩnh, giờ đây trở thành nỗi ám ảnh của gia đình Lý Văn Trung và cả ngôi làng. Nhưng để hiểu rõ về Phúc, người ta phải lùi lại nhiều năm về trước, vào thời điểm mà hắn ta bắt đầu trượt dài trên con đường tội lỗi.
Vào những năm đầu thập kỷ 2010, Phúc từng là một thanh niên khỏe mạnh, nhanh nhẹn, với đôi mắt sáng và nụ cười dễ mến. Hắn ta là con trai của một gia đình bình thường trong thôn, nhưng khác với những người cùng trang lứa, Phúc luôn có một vẻ ngạo mạn, kiêu căng, ẩn sau lớp vỏ bọc thân thiện. Hắn ta có thói quen thường xuyên tham gia vào những cuộc nhậu nhẹt, đánh bài cùng đám bạn xấu. Dù có nhiều người khuyên can, nhưng Phúc vẫn bỏ ngoài tai, cho rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ vào năm 2008. Một đêm khuya, sau khi đã uống cạn vài bình rượu, Phúc và một người bạn của hắn ta đã xảy ra xô xát với một nhóm thanh niên khác trong thôn. Phúc, với cơn tức giận và máu nóng, đã dùng dao đâm một người bị thương nặng. Cảnh sát vào cuộc, và Phúc bị kết án một năm chín tháng tù giam về tội cố ý gây thương tích. Đó là lần đầu tiên Phúc nếm trải cuộc sống sau song sắt, nhưng điều đó không khiến hắn ta thay đổi hay hối cải. Trái lại, những tháng ngày trong tù chỉ càng làm Phúc thêm phần cứng đầu, ngạo mạn và bất cần đời.
Khi Phúc ra tù vào năm 2010, hắn ta không còn là chàng trai trẻ trung đầy sức sống như trước. Phúc trở nên lạnh lùng, khép kín và tránh xa mọi người trong làng. Sự ngạo mạn vẫn còn đó, nhưng lần này nó được che đậy dưới vẻ ngoài lạnh lùng, đáng sợ. Người ta không còn thấy hắn cười đùa như xưa, mà chỉ thấy những ánh mắt lạnh lẽo khi hắn đi ngang qua.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn vào năm 2012, khi một đêm định mệnh nữa xảy ra. Đó là đêm mà Phúc và Lý Văn Trung, là người bạn thuở nhỏ, đã tình cờ gặp nhau tại một quán rượu nhỏ trong làng. Cả hai cùng uống rượu, trò chuyện đến khuya. Khi đêm đã về khuya, Trung trong cơn say đã tin tưởng giao chìa khóa xe máy của mình cho Phúc, nhờ hắn ta đưa mình về nhà. Nhưng thay vì làm điều đó, Phúc đã tự ý lái xe đi đến nhà của Trung. Đến nơi, hắn ta nhận thấy chỉ có Du Hồng và hai đứa con trai đang ở nhà.
Trong khoảnh khắc ấy, những ý nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu Phúc. Hắn biết rằng , Du Hồng là vợ của Trung, người bạn mà hắn vừa uống rượu cùng. Nhưng điều đó không ngăn được sự thèm khát, dục vọng, và cơn tức giận bị dồn nén bấy lâu trong lòng hắn. Phúc lén lút đột nhập vào nhà, dùng dao để khống chế Du Hồng, đưa cô đến một ngọn núi gần đó, và cưỡng bức cô trong đêm tối mịt mù.
Đối với Du Hồng, đó là đêm kinh hoàng nhất trong đời. Sáng sớm hôm sau, cô trở về nhà trong tình trạng tả tơi, quần áo rách nát, và tinh thần hoảng loạn. Trung, người vẫn còn trong cơn say từ đêm trước, không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra. Khi phát hiện sự việc, thì anh như chết lặng, lòng tràn ngập sự phẫn nộ và nỗi xót xa vô hạn. Nhưng trước khi Trung kịp làm bất cứ điều gì, Phúc đã bị bắt giữ, và kết án 2 năm 4 tháng tù về tội cưỡng bức.
Cả thôn Mỹ Lĩnh rúng động trước sự kiện này. Phúc bị coi là kẻ thù của cả thôn, không ai muốn dính dáng đến hắn. Nhưng đối với Phúc, những ngày tháng trong tù lần này đã hoàn toàn biến hắn ta thành một con người khác. Hắn không còn là một thanh niên ngạo mạn, mà trở thành một kẻ thù địch, khao khát trả thù tất cả những ai đã đẩy hắn vào con đường tăm tối.
Vào ngày 27 tháng 7 năm 2014, Phúc được thả tự do sau khi mãn hạn tù. Hắn ta trở về thôn Mỹ Lĩnh, mang theo một trái tim đầy căm hận và ý định trả thù. Trong thôn, không ít người cảm thấy bất an khi thấy Phúc quay lại, nhất là Du Hồng và Trung. Du Hồng, dù đã cố gắng quên đi quá khứ đau thương, nhưng sự hiện diện của Phúc đã khiến cho những ký ức kinh hoàng lại trỗi dậy. Cô luôn cảm thấy sợ hãi, mỗi khi đi ngang qua Phúc, thì cô không dám nhìn thẳng vào hắn.
Phúc, nhận thấy nỗi sợ hãi của Du Hồng, và càng thêm đắc ý. Hắn biết rằng, Du Hồng và Trung đang sống trong lo âu, và điều đó làm cho hắn ta thấy hài lòng. Hắn thậm chí còn không ngần ngại đe dọa rằng, một ngày nào đó hắn sẽ giết cả gia đình họ. Những lời nói đó không chỉ là sự giận dữ nhất thời, mà còn là ý định thực sự của hắn. Nhưng khi mọi người nghe những lời này, họ chỉ nghĩ đó là những lời nói trong cơn tức giận, không ai ngờ rằng, Phúc lại thực sự lên kế hoạch cho điều đó.
Những ngày tháng sau khi Phúc trở về, không khí trong thôn Mỹ Lĩnh trở nên căng thẳng hơn. Du Hồng sống trong nỗi lo sợ, không dám ra ngoài một mình, luôn cảnh giác mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân gần nhà. Trung, dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong cũng cảm thấy bất an không kém. Anh đã nhiều lần nghĩ đến việc rời khỏi thôn, nhưng vì công việc và con cái, anh đành phải ở lại, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Cảnh sát sau khi điều tra, bắt đầu xâu chuỗi lại các sự kiện trong quá khứ của Phúc. Những ký ức về vụ cưỡng bức năm 2012 dần dần được hé lộ. Họ nhận ra rằng, Phúc có động cơ rõ ràng để trả thù gia đình Trung. Tuy nhiên, để buộc tội Phúc, họ cần nhiều hơn là những bằng chứng gián tiếp và các suy luận từ quá khứ. Họ cần một bằng chứng thuyết phục, một sự thừa nhận, hoặc một dấu vết không thể chối cãi để đưa Phúc ra trước pháp luật.
Cảnh sát sau đó đã quyết định bắt giữ Lý Phúc vào đêm ngày 21 tháng 9. Phúc, với vẻ ngoài bình thản và lạnh lùng, không hề tỏ ra ngạc nhiên, hay lo lắng khi bị còng tay và đưa về đồn. Hắn ta biết rằng, giây phút này sẽ đến, nhưng không hề nao núng. Trong đầu hắn, một kế hoạch đã được vạch ra từ trước, và hắn tự tin rằng, mình có thể thoát khỏi lưới pháp luật thêm một lần nữa.
Khi bước vào phòng thẩm vấn, Phúc đã ngồi xuống một cách thoải mái, như thể hắn ta đang ngồi trong phòng khách của chính mình. Cặp mắt sắc lạnh của hắn quét qua những người cảnh sát đang ngồi đối diện, không một chút nao núng. Ánh đèn phòng thẩm vấn chiếu thẳng xuống, tạo ra những bóng tối trên khuôn mặt hắn ta, càng làm cho gương mặt Phúc thêm phần đáng sợ.
Thám tử Trương, người phụ trách chính trong vụ án này, bắt đầu cuộc thẩm vấn. Ông đã chuẩn bị kỹ lưỡng, biết rằng đối diện với mình là một kẻ tội phạm có kinh nghiệm, không dễ dàng bị khuất phục. Trương mở đầu bằng những câu hỏi đơn giản, muốn Phúc kể lại chi tiết về đêm ngày 20 tháng 9, từ lúc hắn rời bữa tiệc cưới cho đến khi về nhà.
Phúc, với giọng điệu đều đều, bắt đầu kể lại. Hắn ta khai rằng, sau khi rời bữa tiệc vào lúc 21 giờ, hắn đã đi đến một khu vực gần đó, và tìm đến một cô gái bán dâm mà hắn thường liên lạc. Hắn khẳng định rằng, mình đã ở cùng cô ta từ 22 giờ đến 3 giờ sáng ngày 21 tháng 9, và không hề rời khỏi địa điểm đó. Phúc nói với một sự tự tin lạ thường, như thể hắn ta đã chuẩn bị sẵn mọi câu trả lời. Mỗi lần Trương hỏi thêm chi tiết, Phúc đều trả lời nhanh chóng và không chút lưỡng lự.
Tuy nhiên, sự tự tin của Phúc không qua mắt được Trương. Ông nhận thấy trong câu chuyện của Phúc có những chi tiết không nhất quán. Chẳng hạn như khi được hỏi về tên cô gái bán dâm, Phúc thoáng lưỡng lự trước khi đưa ra một cái tên. Ánh mắt của Phúc khẽ động đậy, như thể hắn ta đang cân nhắc nên nói điều gì. Trương ghi nhận điều này, biết rằng đây có thể là một lỗ hổng trong lời khai của Phúc.
Cảnh sát quyết định đưa Phúc vào cuộc thẩm vấn thứ hai, lần này với cường độ cao hơn. Những câu hỏi dồn dập, những chi tiết nhỏ nhất về đêm hôm đó đều được đào sâu. Trương không ngừng ép Phúc phải lặp lại câu chuyện nhiều lần, hy vọng rằng trong lúc mệt mỏi, hắn ta sẽ lộ ra sơ hở. Nhưng Phúc vẫn giữ được bình tĩnh, thậm chí còn tỏ ra thách thức khi trả lời. Hắn nhếch mép cười khi thấy các thám tử bắt đầu mất kiên nhẫn.
Tuy nhiên, khi cuộc thẩm vấn kéo dài đến đêm khuya, sự tự tin của Phúc bắt đầu suy giảm. Những câu hỏi liên tục, không ngừng nghỉ của Trương đã khiến hắn mệt mỏi. Hắn bắt đầu lộ ra những dấu hiệu của sự căng thẳng, giọng nói không còn đều đều như lúc đầu, đôi mắt cũng không còn giữ được sự sắc lạnh. Phúc phải lặp đi lặp lại câu chuyện của mình quá nhiều lần, đến mức những chi tiết nhỏ như thời gian, địa điểm bắt đầu trở nên mơ hồ. Trương nhận ra rằng, mặc dù Phúc là một kẻ tội phạm có kinh nghiệm, nhưng hắn vẫn có điểm yếu , sự kiêu ngạo và tự tin quá mức của hắn có thể là mấu chốt để phá vỡ.
Cuộc thẩm vấn đạt đến đỉnh điểm khi Trương hỏi Phúc một câu bất ngờ: Anh đã từng đe dọa giết cả nhà Lý Văn Trung sau khi ra tù, đúng không?
Phúc thoáng bối rối trong một giây. Hắn ta không ngờ câu hỏi này lại được đưa ra vào lúc này. Tuy nhiên, Phúc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phủ nhận điều đó một cách thản nhiên: Tôi có nói vậy, nhưng đó chỉ là lời nói trong cơn giận dữ. Ai mà không nói những điều ngớ ngẩn khi tức giận chứ?
Trương không phản ứng, chỉ im lặng nhìn Phúc trong vài giây, như thể đang đánh giá lời nói của hắn. Sự im lặng này khiến cho Phúc không thoải mái. Hắn ta xoay người trên ghế, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn, cảm giác lo lắng bắt đầu dâng lên.
Dù có nhiều dấu hiệu cho thấy Phúc có thể là hung thủ, cảnh sát vẫn gặp khó khăn trong việc tìm ra bằng chứng cụ thể để buộc tội hắn. Phúc đã tạo dựng được một câu chuyện ngoại phạm khá vững chắc, và nếu không có bằng chứng rõ ràng, thì họ không thể giữ hắn quá 24 giờ. Thám tử Trương biết rằng, Phúc đang chơi trò tâm lý với họ, và hắn đang thắng thế.
Cuộc thẩm vấn kéo dài đến rạng sáng, nhưng cảnh sát không tìm được thêm bất kỳ manh mối nào. Dù vậy, họ cũng không thể bỏ qua những mâu thuẫn nhỏ trong lời khai của Phúc. Nhưng những mâu thuẫn này không đủ để giữ hắn lại. Khi thời gian giam giữ sắp hết, cảnh sát buộc phải thả Phúc ra, một quyết định khiến cho họ không hài lòng, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi được thả ra từ đồn cảnh sát, Lý Phúc đã trở về thôn Mỹ Lĩnh với một nụ cười đầy ngạo mạn. Hắn ta bước đi giữa ánh nắng ban mai, như thể không có gì có thể làm lung lay được sự tự tin của hắn. Dù vậy, sâu thẳm bên trong, Phúc không thể phủ nhận rằng, hắn đang cảm thấy lo lắng. Hắn ta biết rằng, cảnh sát sẽ không dễ dàng bỏ qua, và họ chắc chắn vẫn đang theo dõi hắn sát sao.
Phúc quyết định phải tỏ ra thật bình thường, thật tự nhiên, để không ai có thể nghi ngờ gì thêm về hắn. Phúc đã bắt đầu quay trở lại cuộc sống hàng ngày, làm những việc hắn vẫn thường làm trước khi bị bắt giữ. Hắn ta ghé qua quán trà quen thuộc, trò chuyện với vài người dân trong thôn, thậm chí còn tham gia vào những trò chơi cờ tướng với các cụ già trong làng. Mọi người nhìn Phúc với ánh mắt lạ lẫm, nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thản, cười đùa và không để lộ bất cứ dấu hiệu bất thường nào.
Tuy nhiên, Phúc biết rằng, dù hắn ta đã xóa sạch mọi dấu vết, nhưng cảnh sát vẫn đang chờ đợi. Họ đang chờ một sơ hở, một dấu hiệu nhỏ nhất để đưa hắn trở lại đồn cảnh sát. Hắn cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng càng ngày, sự căng thẳng bên trong hắn càng lớn dần. Cảnh sát không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần sự hiện diện của họ cũng đủ để khiến Phúc trở nên bất an.
Cảnh sát không chỉ dừng lại ở việc theo dõi Phúc từ xa. Họ bắt đầu áp dụng các biện pháp tâm lý để tạo ra áp lực lên hắn. Những cuộc gọi điện thoại vào giữa đêm, những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh, tất cả đều nhằm mục đích làm Phúc mất cảnh giác. Họ thậm chí còn sử dụng những người dân trong thôn để cố tình trò chuyện về vụ án mạng trước mặt Phúc, nhằm khiến cho hắn ta lo lắng và lộ ra sơ hở.
Một đêm nọ, khi sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm, Phúc quyết định sẽ kiểm tra một lần nữa để chắc chắn rằng, không có bất kỳ dấu vết nào của mình còn sót lại ở hiện trường. Hắn lén lút trở về ngôi nhà của gia đình Trung, nơi mà hắn đã gây ra tội ác. Đó là lần đầu tiên hắn ta quay lại kể từ sau đêm thảm án.
Cuộc chơi tâm lý mà Phúc tự tin rằng mình có thể kiểm soát, giờ đây đã vượt khỏi tầm tay hắn. Hắn ta không còn là kẻ săn mồi, mà đã trở thành con mồi trong chính trò chơi của mình. Những bước đi sai lầm, những quyết định hoảng loạn, tất cả đang dẫn hắn đến gần hơn với sự thật kinh hoàng mà hắn đã cố gắng che đậy.
Cảnh sát, với sự kiên nhẫn và quyết tâm, biết rằng họ đang tiến gần đến kết cục. Họ không cần phải gấp gáp, bởi Phúc tự mình sẽ lộ ra sơ hở. Và khi điều đó xảy ra, họ sẽ sẵn sàng để hành động, đưa hắn trở lại nơi mà hắn thuộc về, đó là nhà tù, nơi mà tội ác của hắn sẽ không bao giờ được tha thứ.
Cảnh sát, với sự kiên nhẫn và quyết tâm, đã tìm cách làm lung lay bằng chứng ngoại phạm mà Phúc đã cố gắng dựng lên. Để làm điều đó, họ quay lại rà soát từng chi tiết nhỏ nhất trong lời khai của Phúc. Họ nhận thấy rằng, trong khi Phúc khẳng định mình đã ở cùng một cô gái bán dâm từ 22 giờ, từ đêm ngày 20 tháng 9, đến 3 giờ sáng ngày 21 tháng 9, thì lại không có bất kỳ chứng cứ nào ngoài lời nói của hắn ta để xác minh điều đó.
Cảnh sát bắt đầu tìm kiếm người phụ nữ mà Phúc đã khai trong cuộc thẩm vấn. Họ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, vì những người hành nghề mại dâm thường không muốn liên quan đến pháp luật. Tuy nhiên, bằng sự kiên trì và những biện pháp nghiệp vụ, cuối cùng họ cũng tìm ra được người phụ nữ mà Phúc đã khai.
Người phụ nữ này, khi được mời đến đồn cảnh sát, ban đầu tỏ ra sợ hãi và không muốn hợp tác. Nhưng sau khi cảnh sát thuyết phục và bảo vệ danh tính của cô, cô ta đã bắt đầu kể lại sự thật về đêm hôm đó. Điều này đã mở ra một lỗ hổng lớn trong lời khai của Phúc.
Theo lời kể của người phụ nữ, Phúc đã tìm đến cô vào khoảng 23 giờ đêm ngày 20 tháng 9, nhưng thời gian mà họ ở cùng nhau chỉ kéo dài đến khoảng 1 giờ sáng ngày 21 tháng 9. Sau đó, Phúc rời đi, nói rằng hắn ta có việc cần làm. Điều này hoàn toàn trái ngược với lời khai của Phúc, rằng hắn ở cùng người phụ nữ đó đến 3 giờ sáng. Cô ta còn nhớ rõ rằng, Phúc khi rời đi trông rất vội vã và có điều gì đó bất thường, nhưng cô không dám hỏi thêm.
Lời khai này khiến cho cảnh sát càng tin tưởng rằng, Phúc chính là hung thủ. Bây giờ, họ cần phải đối mặt với Phúc và khiến cho hắn ta phải thừa nhận tội ác.
Cảnh sát đã tổ chức một cuộc thẩm vấn cuối cùng, lần này họ đối đầu với Phúc bằng tất cả những gì họ đã biết. Khi Phúc bước vào phòng thẩm vấn, hắn ta không còn giữ được vẻ bình thản như trước. Hắn biết rằng, cảnh sát đã tìm ra điều gì đó, và lần này có lẽ hắn sẽ không thể thoát được.
Thám tử Trương, người đã theo dõi vụ án từ đầu, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề. Ông đưa ra lời khai của người phụ nữ, đối chiếu với lời khai trước đó của Phúc. Phúc bắt đầu lộ rõ sự bối rối, hắn tìm cách chối bỏ, nhưng những mâu thuẫn trong lời khai của hắn đã nói lên tất cả. Cảnh sát cũng đưa ra bằng chứng về việc hắn ta đã quay lại hiện trường để kiểm tra dấu vết vào đêm hôm trước, làm tăng thêm áp lực lên hắn.
Cuối cùng, sau nhiều giờ căng thẳng, Phúc đã không còn có thể giữ vững được tâm lý. Hắn bắt đầu lắp bắp, mồ hôi toát ra trên trán, và rồi, như một con thú bị dồn vào đường cùng, hắn ta thừa nhận tất cả. Phúc khai rằng vào đêm ngày 20 tháng 9, sau khi rời khỏi người phụ nữ, hắn ta đã quay về nhà để chuẩn bị cho kế hoạch mà hắn đã ấp ủ từ lâu.
Động cơ thật sự của Phúc hóa ra phức tạp hơn những gì mọi người tưởng. Không chỉ vì lòng thù hận đối với Trung, mà còn vì một lý do rùng rợn khác: Phúc tin rằng, gia đình Trung đã "nguyền rủa" hắn. Trong những năm tháng sống trong sự căm ghét, Phúc dần dần trở nên mê tín và tin rằng, mọi điều bất hạnh trong cuộc đời hắn đều do gia đình Trung mang đến. Hắn cho rằng nếu giết cả nhà Trung, hắn sẽ giải thoát khỏi "lời nguyền" và có thể bắt đầu lại cuộc sống mới. Hắn lúc này kể lại tỉ mỉ về buổi tối gây ra thảm án :
Đêm đó, sau khi rời khỏi buổi tiệc cưới, tôi về nhà nhưng không ngủ được. Tôi cứ nằm đó, suy nghĩ về mọi thứ. Càng nghĩ, lòng căm hận trong tôi càng dâng lên. Tôi nhớ lại những lần bị Trung và Hồng làm nhục trước đây, nhớ lại cảm giác bất lực khi bị xã hội xa lánh, khi tôi phải ngồi tù vì tội, mà tôi nghĩ mình không đáng bị trừng phạt. Tôi nghĩ mình đã bị gia đình họ nguyền rủa.
Vào khoảng 11 giờ đêm, tôi quyết định hành động. Tôi đã chuẩn bị từ trước con dao, mấy tuần liền tôi đã mang theo nó bên mình. Tôi không muốn để lại dấu vết nào, nên tôi đi đường vòng, men theo lối nhỏ sau nhà. Tôi biết ngôi nhà của Trung rất rõ, tôi đã từng vào đó nhiều lần trước đây.
Khi đến nơi, thì tôi thấy nhà tối om, chỉ có ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ hắt ra. Tôi đứng ngoài cửa một lúc, lắng nghe xem có ai còn thức không. Không có âm thanh nào ngoài tiếng côn trùng đêm. Tôi nhón chân bước đến cửa sau. Tôi biết Trung hay khóa cửa trước nhưng thường để cửa sau mở hé, vì anh ta tin tưởng rằng thôn này an toàn. Đúng như tôi dự đoán, cửa sau không khóa. Tôi mở cửa, nhẹ nhàng bước vào nhà, cẩn thận để không phát ra tiếng động.
Nhà im ắng, chỉ có tiếng thở nhẹ của những người đang ngủ. Tôi bước vào phòng ngủ chính trước, nơi Trung và Hồng đang nằm trên giường. Trung nằm quay lưng lại phía cửa, Hồng nằm cạnh anh ta. Tôi cảm nhận được máu trong người mình sôi lên, và tay tôi siết chặt con dao. Trong giây phút đó, tôi nghĩ đến việc bỏ đi, nghĩ rằng có lẽ mình không cần phải làm điều này. Nhưng rồi lòng căm hận lại trỗi dậy, và tôi biết mình phải tiếp tục.
Tôi tiến đến giường, hít một hơi thật sâu, rồi đâm mạnh con dao vào lưng Trung. Anh ta bật dậy, la lên một tiếng, nhưng tôi nhanh chóng bịt miệng anh ta lại, đâm thêm nhiều nhát nữa. Hồng tỉnh dậy, hét lên và cố gắng kéo tôi ra khỏi Trung, nhưng cơn cuồng nộ trong tôi không thể bị kiềm chế. Tôi đẩy Hồng ngã xuống giường và đâm vào ngực cô ấy. Cô ấy chống cự, nhưng vô ích.
Khi tôi chắc chắn rằng, cả hai đã chết, tôi mới dừng tay. Tôi đứng đó một lúc, thở dốc, nhìn máu chảy ra khắp nơi, lòng ngập tràn một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Nhưng tôi biết mình chưa thể dừng lại ở đây. Hán đã nói, nếu muốn trả thù triệt để, phải giết cả gia đình. Tôi phải giết cả hai đứa trẻ.
Tôi bước qua căn phòng ngủ khác, nơi hai đứa con của Trung đang nằm. Chúng vẫn ngủ say, không hề biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi đứng bên giường, nhìn chúng một lúc lâu. Chúng là trẻ con, vô tội, nhưng chúng là con của Trung. Tôi cảm thấy đôi tay mình run lên, nhưng tôi biết mình phải làm điều này.
Tôi cúi xuống, đâm vào đứa bé lớn trước. Thằng bé la lên, nhưng yếu ớt. Tôi không để nó kịp chống cự, đâm thêm vài nhát nữa để chắc chắn nó không còn sống. Đứa bé nhỏ hơn sau đó tỉnh dậy, khóc thét lên khi thấy anh trai mình bị giết, nhưng tôi không dừng lại. Tôi quay sang nó, và làm điều tương tự. Khi tất cả đã kết thúc, tôi chỉ đứng đó, nhìn xác của chúng, cố gắng hiểu cảm giác của mình. Nhưng tôi không thấy gì cả, chỉ là một khoảng trống rỗng.
Tôi kéo xác của Hồng và hai đứa trẻ vào giấu dưới gầm giường, để căn phòng trông như không có gì xảy ra. Tôi không biết vì sao mình làm thế, có lẽ tôi chỉ muốn kéo dài thêm chút thời gian trước khi tất cả bị phát hiện.
Khi thú nhận toàn bộ tội ác, Phúc không còn giữ được sự bình tĩnh. Hắn run rẩy, mặt tái mét khi phải đối diện với sự thật kinh hoàng mà chính hắn ta đã gây ra. Những lời cuối cùng của Phúc trước khi bị đưa đi là sự hối hận muộn màng, nhưng không ai có thể cảm thông cho hắn.
Vào tháng 6 năm 2015, vụ án chính thức được đưa ra xét xử, Lý Phúc đã bị buộc tội giết người với tình tiết tăng nặng và nhận bản án tử hình.
Tags
Kỳ án