Kỳ án về Trần Húc Nhiên - Cái chết bí ẩn của người phụ nữ xinh đẹp có mối tình với sếp.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Trần Húc Nhiên là cái tên được nhắc đến như một biểu tượng sáng giá trong giới truyền thông Quảng Đông. Với nét đẹp ngọt ngào, thanh tú cùng giọng nói truyền cảm, Nhiên đã thu hút ánh nhìn của công chúng từ khi còn rất trẻ. Bắt đầu sự nghiệp dẫn chương trình khi chỉ mới 17 tuổi, cô nhanh chóng trở thành ngôi sao sáng, được yêu mến và săn đón tại mọi sự kiện. Từ các lễ trao giải danh giá cho đến những chương trình giải trí lớn, sự xuất hiện của Nhiên luôn đem lại hào quang, tiếng vỗ tay vang dội và ánh đèn sân khấu rực rỡ. Thế nhưng, ít ai biết rằng, đằng sau hình ảnh lung linh ấy là một cuộc sống riêng tư đầy sóng gió và những bí mật không thể hé lộ.
Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ vào năm 1995 với một đồng nghiệp cùng đài truyền hình, Nhiên dường như đã quyết định đặt mọi tình cảm cá nhân sang một bên, tập trung hoàn toàn vào sự nghiệp. Tuy vậy, trong những cuốn nhật ký bí mật, cô không thể giấu đi những nỗi đau thầm kín, và sự dằn vặt từ mối tình lén lút với vị lãnh đạo cao cấp của đài. Cô viết rằng: Anh ấy là ánh sáng duy nhất trong những tháng ngày tăm tối, nhưng tôi biết chúng tôi đã sai lầm. Mỗi lần gặp anh, trái tim tôi như muốn nổ tung vì hạnh phúc, nhưng cũng đau đớn không kém vì tội lỗi.
Những năm tháng 1995 đến năm 1997, Nhiên sống trong sự giằng xé giữa tình yêu và đạo đức. Mối quan hệ ngoại tình với vị lãnh đạo đã mang lại cho cô nhiều ưu thế trong sự nghiệp, nhưng cũng đẩy cô vào vòng xoáy của những lời đồn đại và nghi kỵ. Cô nhận ra rằng, bản thân đang dần đánh mất chính mình, nhưng lại không đủ can đảm để kết thúc mối quan hệ ấy. Những bữa tiệc thâu đêm, những cuộc gặp gỡ bí mật, và những tin đồn lan truyền trong đài truyền hình khiến Nhiên cảm thấy ngạt thở. Cô viết trong nhật ký: Tôi không biết mình đang làm gì nữa. Cứ như thể tôi đang sống hai cuộc đời, và cả hai đều không phải là của tôi.
Mặc dù tỏ ra rạng rỡ, tự tin trước ống kính, Nhiên dần trở nên cô đơn và lạc lõng trong chính thế giới của mình. Cô bắt đầu có những biểu hiện của sự bất ổn tâm lý: mất ngủ triền miên, cảm giác lo âu và hoảng sợ không rõ nguyên nhân. Những lần đi làm, cô thường nhìn xung quanh một cách lo lắng, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong những gương mặt quen thuộc. Một đồng nghiệp thân thiết từng nói: Húc Nhiên có một nụ cười đẹp, nhưng không phải lúc nào cũng thật. Nhiều lúc tôi cảm thấy cô ấy đang cố gắng che giấu điều gì đó.
Đến cuối năm 1998, cuộc sống của Trần Húc Nhiên dường như đã bước vào giai đoạn đen tối nhất. Những mối quan hệ tình cảm bí mật của cô bị phát hiện, trở thành đề tài bàn tán khắp nơi. Các lãnh đạo đài truyền hình tỏ thái độ lạnh nhạt với cô, thậm chí có tin đồn cô sẽ bị điều chuyển công tác ra khỏi đài. Cô càng cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết. Mọi thứ xung quanh như đang dồn ép cô đến bờ vực.
Trong cuốn nhật ký cuối cùng, trước ngày định mệnh, Nhiên viết rằng: Mỗi ngày, tôi đều cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình. Có lẽ, tôi đã làm quá nhiều điều sai trái. Những bước chân lặng lẽ phía sau lưng, những ánh mắt kỳ lạ, tất cả khiến cho tôi không còn có thể yên ổn. Tôi cảm thấy mình đang đứng trước một bờ vực, và chỉ chờ đợi thời điểm để rơi xuống.
Vào 7 giờ sáng ngày 30 tháng 12, trời Quảng Châu lạnh buốt và ẩm ướt. Người giúp việc của Trần Húc Nhiên, cô Mai, như mọi ngày đến căn hộ của cô ở tầng 31, tòa nhà Thiên Thành để làm công việc như thường lệ. Cô Mai là người phụ nữ trung niên, thân hình nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, luôn đến đúng giờ và được Nhiên tin tưởng tuyệt đối. Cô bấm chuông cửa, nhưng không có ai trả lời. Sau vài phút, cô đã quyết định dùng chìa khóa phụ để mở cửa.
Khi bước vào căn hộ, thì ngay lập tức cô Mai cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Không khí trong phòng dày đặc và ẩm ướt, có một mùi gas nhẹ phảng phất. Lạ thật, cô tự nhủ. Cô tiến vào sâu hơn, ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu qua tấm rèm dày, khiến căn phòng trở nên mờ mờ. Nhưng rồi, điều khiến cho cô kinh hoàng hơn cả hiện ra trước mắt, đó là Trần Húc Nhiên, cô đang nằm ngửa trên sàn gỗ phòng khách, khuôn mặt cô tái nhợt và đôi mắt mở to vô hồn. Những tia sáng yếu ớt từ cửa sổ phản chiếu lên làn da nhợt nhạt của Nhiên, làm hiện rõ từng vết bầm tím trên cổ.
Cô Mai hét lên kinh hoàng, buông rơi túi xách xuống sàn và lao tới gần Nhiên. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tím tái và cơ thể bất động của cô chủ, cô biết đã quá muộn. Cô lùi lại, run rẩy, cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể. Không thể nào, Cô thì thầm, tay run lên khi lấy điện thoại gọi cho chị gái của Nhiên. Chị tới đây ngay đi, có chuyện rất tệ đã xảy ra.
Chỉ ít phút sau, chị gái của Nhiên, tên là Trần Thanh, đã đến căn hộ của em gái. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, nước mắt của cô lập tức trào ra. Trần Thanh gọi ngay cho cảnh sát, giọng nghẹn ngào không thể kiềm chế được nỗi đau và hoảng loạn. Xin hãy đến nhanh, em gái tôi em gái tôi.” cô nấc lên trong điện thoại, lòng đầy linh cảm rằng, đây không phải là một vụ tai nạn bình thường.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Ngay từ những bước đầu tiên, họ đã nhận ra nhiều điểm bất thường. Một sĩ quan trẻ, tên là Lý Minh, ddax cúi xuống nhìn kỹ thi thể của Nhiên. Có dấu vết bị siết cổ, anh khẽ nói, mắt không rời khỏi cổ nạn nhân. Bên cạnh, một viên cảnh sát khác, Trần Khang, nhíu mày khi quan sát thấy những vết đâm trên người cô. Những vết này, chúng không khớp với một vụ tự tử hay tai nạn.
Khi bắt đầu tìm kiếm khắp căn hộ, thì các nhân viên điều tra phát hiện ra nhiều chi tiết kỳ lạ. Trên sàn nhà, những vết máu nhỏ rải rác khắp nơi, không chỉ ở khu vực gần thi thể mà còn dẫn đến phòng ngủ. Các dấu chân dính bùn lấm lem trên tấm điều hòa nhiệt độ bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, như thể ai đó đã trèo qua cửa sổ vào căn hộ. Những dấu vết này càng làm tăng thêm nghi vấn về một cuộc đột nhập bất hợp pháp.
Một nhân viên cảnh sát khác, tên là Dương Hoa, đã chú ý đến một chiếc vòi chữa cháy bị cắt đứt trên sân thượng tòa nhà. Xem này, cô nói, chỉ vào đoạn ống bị cắt. Ai đó đã sử dụng nó để trèo xuống tầng 31. Đây không phải là một việc làm đơn giản, và chắc chắn nó đã được lên kế hoạch từ trước. Trên sân thượng, các dấu vết như vết giày in hằn trên mặt sân, cũng như những vết trượt trên lan can, cho thấy có ai đó đã mạo hiểm trượt từ trên cao xuống.
Khi các điều tra viên tiến hành kiểm tra hệ thống an ninh của tòa nhà, thì họ phát hiện ra rằng, hệ thống camera giám sát ở tầng của Nhiên đã bị hỏng từ trước đó mà chưa được sửa chữa. Trưởng đội điều tra, đại úy Trịnh, cau mày: Có vẻ như ai đó đã biết rõ về tình trạng này và lợi dụng nó. Hung thủ có thể là một người quen thuộc với khu vực này.
Một nhân viên pháp y tiến hành khám nghiệm tử thi tại hiện trường, thông báo rằng, thời gian tử vong có thể từ khoảng nửa đêm đến rạng sáng, tức là trong khoảng thời gian từ khuya ngày 29 tháng 12, đến sáng ngày 30 tháng 12. Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết là ngạt thở do bị siết cổ, và các vết thương khác không đủ gây tử vong ngay lập tức. Đặc biệt, các mẫu máu thu thập được ở hiện trường không chỉ của nạn nhân, mà còn có dấu vết của một người khác chưa rõ danh tính.
Chắc chắn đây là một vụ giết người được tính toán kỹ lưỡng, đại úy Trịnh kết luận, khi nhìn thấy sự sắp xếp không có gì lộn xộn trong căn hộ, chỉ ngoại trừ dấu vết cuộc giằng co giữa nạn nhân và hung thủ.
Các điều tra viên cũng ghi nhận ví tiền của Nhiên đã biến mất, nhưng tài sản giá trị trong căn hộ vẫn còn nguyên vẹn, như két sắt với hơn 100.000 nhân dân tệ tiền mặt, hai chiếc điện thoại di động, đồng hồ đeo tay trị giá cao, và giấy tờ bất động sản. Không có dấu hiệu nào cho thấy căn hộ đã bị lục lọi. Điều này càng khiến cho động cơ của vụ giết người trở nên khó đoán hơn.
Cảnh sát quyết định rà soát lại mọi chi tiết tại hiện trường, tìm kiếm thêm bằng chứng, và truy lùng manh mối từ những người có mặt gần đó vào thời điểm xảy ra án mạng. Họ biết rằng, để giải mã vụ án này, họ cần phải đào sâu hơn vào cuộc sống bí mật của Trần Húc Nhiên.
Trong ánh mắt của những người chứng kiến, Trần Húc Nhiên không chỉ là nạn nhân của một vụ án mạng khủng khiếp. Cô còn là người đang mang trong mình những bí mật, mà chỉ có thể tìm thấy lời giải đáp qua những dấu hiệu bất thường rải rác khắp căn hộ này.
Tin tức về cái chết bí ẩn của Trần Húc Nhiên đã nhanh chóng lan rộng ra khắp Quảng Châu, như một ngọn lửa được thổi bùng trong cơn gió mùa đông. Báo chí và truyền thông không bỏ lỡ cơ hội khai thác mọi khía cạnh có thể của vụ án, từ hiện trường kỳ lạ, đến những bí mật chưa được tiết lộ trong cuộc đời của nữ MC xinh đẹp. Mỗi ngày, các tờ báo lớn nhỏ đều đưa ra những giả thuyết và nghi vấn, với hàng loạt tiêu đề giật gân, ví dụ như : Người dẫn chương trình nổi tiếng bị sát hại, Đằng sau cái chết của một ngôi sao truyền hình, hay, Mối quan hệ bí ẩn của Trần Húc Nhiên và lãnh đạo đài truyền hình, Động cơ thực sự đằng sau vụ án?.
Truyền thông đào sâu vào cuộc sống cá nhân của Nhiên, lôi ra ánh sáng những lời đồn đại từng lan truyền trong giới giải trí. Một số nguồn tin tiết lộ rằng, cô có mối quan hệ mờ ám với một lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình, người đã từng trao cho cô nhiều cơ hội lớn trong sự nghiệp. Những người này đồn đoán rằng, Nhiên không chỉ được nâng đỡ mà còn có thể đã bị bao nuôi. Họ cho rằng, cô bị sát hại vì mối quan hệ này, có thể do ghen tuông hoặc trả thù.
Cảnh sát, trước áp lực từ truyền thông và công chúng, đã quyết định khám xét kỹ hơn căn hộ của Nhiên. Trong quá trình khám xét, họ đã tìm thấy ba cuốn nhật ký nằm lẫn trong tủ quần áo, được giấu kỹ phía sau một đống quần áo cũ. Những trang viết nguệch ngoạc, nhưng tràn đầy cảm xúc, tiết lộ một phần sự thật mà không ai ngờ tới.
Trong cuốn nhật ký đầu tiên, bắt đầu từ giữa năm 1995, Nhiên viết về sự cô đơn và trống rỗng sau khi ly hôn. Cô nói về sự đau khổ khi phải giấu kín cảm xúc, và mối quan hệ đầy tội lỗi với ông Hoàng, là một lãnh đạo cấp cao của đài. Anh ấy làm tôi cảm thấy như mình là người đặc biệt nhất trên đời, nhưng cũng khiến cho tôi cảm thấy mình thật đê tiện và đáng khinh. Tình yêu này không nên tồn tại, nhưng tôi không thể dừng lại. Những dòng chữ như cào xé trái tim, đầy mâu thuẫn và dằn vặt. Mối quan hệ của họ kéo dài từ năm 1995 đến tận cuối năm 1997, với những cuộc hẹn bí mật và những đêm dài lén lút.
Cuốn nhật ký thứ hai, bắt đầu từ năm 1996, càng tiết lộ nhiều hơn. Nhiên mô tả những cơn ác mộng triền miên, những đêm không ngủ vì sợ hãi. Cô kể về cảm giác bị theo dõi, những bóng đen mờ ảo luôn xuất hiện phía sau mỗi bước chân. Tôi không biết phải tin ai nữa, Có những kẻ đang quan sát tôi, và biết mọi bí mật của tôi. Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một chiếc lồng mà không thể thoát ra. Cô viết với nét chữ rời rạc, như thể tay run lên khi ghi lại từng dòng.
Cuốn nhật ký cuối cùng, bắt đầu từ đầu năm 1998, là nơi mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Nhiên nói về những lần gặp gỡ với ông Hoàng càng trở nên căng thẳng. Anh ấy nói rằng, tôi cần phải im lặng, không được tiết lộ bất cứ điều gì với ai. Anh ấy dọa sẽ phá hủy mọi thứ nếu tôi làm trái ý. Những lời đe dọa từ ông Hoàng khiến cho cô cảm thấy sợ hãi. Dù vậy, Nhiên vẫn cảm thấy yêu ông ta, bị cuốn hút bởi quyền lực và sự ảnh hưởng của ông. Tuy nhiên, cô cũng nhận ra mình đang bị giam cầm trong mối quan hệ này, không thể thoát ra.
Những cuốn nhật ký này khiến cho cảnh sát và công chúng dậy sóng. Một câu hỏi lớn xuất hiện, đó là liệu có phải chính mối quan hệ tình cảm này đã dẫn đến cái chết của cô? Có kẻ nào đó muốn bịt miệng cô để che đậy một bí mật đen tối? Hay chính ông Hoàng, người có ảnh hưởng lớn, đã quyết định hành động để bảo vệ sự nghiệp và danh tiếng của mình?
Truyền thông bắt đầu săn lùng ông Hoàng, buộc ông phải lên tiếng về những gì đã xảy ra. Nhưng ông luôn phủ nhận mọi cáo buộc, tuyên bố rằng mối quan hệ của ông với Nhiên đã kết thúc từ lâu và không có lý do gì để làm hại cô. Tuy nhiên, sự lạnh lùng và kín đáo của ông chỉ làm gia tăng thêm sự nghi ngờ. Một số đồng nghiệp của Nhiên cho rằng, cô đã nhận ra mình bị lợi dụng và muốn chấm dứt mọi chuyện, nhưng ông Hoàng không chấp nhận. Nhiên từng tâm sự với tôi rằng, cô ấy muốn thoát ra khỏi mối quan hệ ấy, nhưng không biết phải làm thế nào, một đồng nghiệp kể lại.
Một đồng nghiệp khác nhớ lại: Cô ấy luôn tỏ ra hạnh phúc trước công chúng, nhưng đôi mắt lúc nào cũng đầy ưu tư. Có lẽ, cô ấy đang che giấu điều gì đó rất kinh khủng. Tôi đã thấy cô ấy nhiều lần khóc một mình trong phòng thay đồ, nhưng không bao giờ chia sẻ với ai.
Những tin đồn càng ngày càng lan rộng, khiến cho vụ án trở nên phức tạp hơn. Cảnh sát phải làm việc cật lực để tìm ra ai thật sự đứng sau cái chết của Nhiên. Họ bắt đầu điều tra thêm về mối quan hệ của cô với ông Hoàng, và những người có liên quan khác. Mỗi ngày trôi qua, các bằng chứng càng chồng chất, nhưng chân tướng thực sự vẫn còn mờ mịt.
Trong khi đó, những lá thư nặc danh đe dọa bắt đầu được gửi đến đài truyền hình, đe dọa những ai dám lên tiếng về vụ án. Một nhân viên tại đài truyền hình tiết lộ rằng: Chúng tôi bắt đầu nhận được những cuộc gọi đe dọa, những lá thư nặc danh cảnh cáo không được tiết lộ gì thêm. Mọi người ở đây đang sống trong sự sợ hãi.
Những bí mật đen tối dần bị phanh phui, nhưng câu hỏi vẫn còn đó, liệu những gì đã được tiết lộ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm? Liệu có một kẻ thủ ác khác, một động cơ sâu xa hơn, đang đứng sau tất cả?
Cuộc điều tra của cảnh sát đang tiến triển trong tình trạng căng thẳng. Hàng loạt manh mối được tập hợp nhưng vẫn chưa có gì rõ ràng để xác định được kẻ sát nhân. Trong khi xem xét danh sách các nhân viên từng làm việc tại tòa nhà Thiên Thành, một cái tên thu hút sự chú ý đặc biệt của các điều tra viên, đó là Đinh Quốc Lễ, là một người đàn ông gốc Hồ Bắc, từng là bảo vệ tại tòa nhà nhưng đã bị sa thải vài tháng trước đó. Điều kỳ lạ là Lễ xuất hiện gần hiện trường ngay trước và sau khi vụ án xảy ra.
Đinh Quốc Lễ, 34 tuổi, được miêu tả là người có tính tình nóng nảy, và dễ gây gổ. Hắn ta đã từng bị cảnh cáo nhiều lần, vì những hành vi không đúng mực trong khi làm việc tại tòa nhà Thiên Thành. Tuy nhiên, lý do chính thức khiến cho hắn ta bị sa thải vẫn là một bí ẩn, và điều này càng làm tăng thêm nghi ngờ của cảnh sát. Một cư dân của tòa nhà nhớ lại rằng: Tôi đã thấy hắn ở gần khu vực này vào đêm đó, hắn nhìn lấm lét, không giống như đang làm công việc gì hợp pháp.
Cảnh sát đã lập tức tiến hành truy tìm Đinh Quốc Lễ, nhưng hắn ta đã biến mất khỏi nơi cư trú trước đó không lâu. Các điều tra viên lục soát từng căn hộ trong khu vực, hỏi thăm hàng xóm và những người quen biết hắn, nhưng không ai biết hắn đi đâu. Tin đồn lan truyền rằng, hắn ta có một số nợ nần lớn và đang phải lẩn trốn để tránh những kẻ đòi nợ thuê.
Trong khi đó, các nhân viên điều tra quyết định kiểm tra kỹ hơn những nơi mà Lễ có thể ẩn náu. Qua nhiều ngày theo dõi, họ phát hiện ra một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Hoàng Phố, nơi mà hắn ta từng làm việc vài tháng trước khi bị sa thải. Một đêm khuya, họ bí mật theo dõi và phát hiện có ánh đèn leo lét phát ra từ bên trong. Một đội cảnh sát lập tức được huy động để bao vây và đột kích vào nhà máy.
Lễ bị bắt giữ khi đang ẩn nấp trong một góc tối của nhà máy, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Khi bị dẫn về đồn cảnh sát, Lễ tỏ ra rất kích động, đôi mắt liếc nhanh qua các nhân viên điều tra với vẻ đầy thù địch.
Trong phòng thẩm vấn chật chội, không khí như đặc quánh lại. Những ánh đèn huỳnh quang chiếu thẳng xuống chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nơi Đinh Quốc Lễ đang ngồi, mồ hôi lấm tấm trên trán và đôi tay run rẩy, liên tục đan chặt vào nhau như để tìm kiếm một sự an ủi vô hình. Đã qua nhiều giờ thẩm vấn, những câu hỏi dồn dập và những áp lực tinh thần từ phía cảnh sát khiến cho Lễ như bị đẩy vào góc tường. Hắn ta biết rằng không còn đường lui nào nữa.
Đại úy Trịnh, với ánh mắt sắc lạnh, nhìn thẳng vào hắn. Chúng tôi đã có đủ bằng chứng để kết tội anh, ông nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực. Nhưng chúng tôi muốn nghe chính anh kể lại. Hãy nói thật đi, tại sao anh lại ở đó vào đêm hôm ấy?
Lễ nhìn xuống bàn, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và căng thẳng. Cuối cùng, hắn ta hít một hơi thật sâu, và bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, giọng nói nhỏ dần, như thể hắn đang tự thú tội với chính mình hơn là với cảnh sát.
Hôm đó, tôi không định giết ai cả, hắn ta mở đầu bằng giọng khàn đục, đôi mắt vẫn không dám nhìn vào ai. Sau khi bị sa thải, thì tôi không tìm được công việc nào ổn định. Tiền bạc cạn kiệt, tôi phải xoay sở khắp nơi để sống qua ngày. Đám chủ nợ không ngừng đe dọa, và vợ chưa cưới của tôi thì cần tiền gấp để phẫu thuật.
Lễ cúi đầu, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Hắn ta tiếp tục, giọng nghẹn lại: Tôi nhớ đến tòa nhà Thiên Thành, nơi tôi đã từng làm việc. Tôi biết rõ từng ngóc ngách ở đó, biết hệ thống an ninh, biết những nơi mà bảo vệ thường không để ý tới. Và tôi biết những người sống trong tòa nhà này đều giàu có.
Anh đã lên kế hoạch như thế nào?. Đại úy Trịnh hỏi, giữ giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Lễ.
Lễ nuốt khan, tay hắn run rẩy: Tôi quyết định đến đó vào khoảng 1 giờ sáng, vào gara ngầm qua cánh cửa bí mật mà tôi biết. Tôi chọn đi thang bộ từ hầm để xe lên sân thượng, nghĩ rằng sẽ không bị ai nhìn thấy. Tôi cũng biết hệ thống camera giám sát ở tầng đó bị hỏng. Tôi không chọn trước mục tiêu nào cả, tôi chỉ nghĩ sẽ đột nhập vào một căn hộ bất kỳ và lấy chút gì đó có giá trị.
Khi Lễ nhắc đến việc lên sân thượng, hắn dừng lại một lúc như để lấy lại bình tĩnh, rồi tiếp tục: Tôi đứng trên sân thượng, nhìn xuống và thấy cửa sổ phòng F ở tầng 31 đang mở. Tôi quyết định thử vận may của mình. Tôi cắt vòi chữa cháy, buộc nó vào lan can trên sân thượng và trượt xuống cửa sổ tầng 31. Đó là cách dễ nhất để vào nhà mà không gây tiếng động lớn.”
Đại úy Trịnh nhìn hắn, rồi hỏi tiếp: Và sau đó anh đã làm gì?
Lễ thở dốc, giọng hắn run lên: Tôi trèo vào qua cửa sổ phòng tắm. Tôi không ngờ, Nhiên lại ở đó. Cô ấy vừa bước vào nhà vệ sinh. Tôi rút dao ra, uy hiếp cô ấy lùi lại. Nhưng cô ấy không sợ, cô ấy hét lên, và cố đánh trả. Chúng tôi giằng co với nhau, và tôi cố đẩy cô ấy ra xa. Cô ấy ngã xuống sàn phòng khách và không cử động nữa. Tôi hoảng sợ, nhưng khi sờ thấy mũi cô ấy vẫn còn thở, tôi nghĩ mình có thể bỏ trốn trước khi có ai phát hiện.
Hắn dừng lại một lúc, mắt nhìn xa xăm, rồi tiếp tục: Tôi vội vã tìm chìa khóa mở cửa chính nhưng không thấy. Khi quay lại sân thượng thu dọn vòi chữa cháy, tôi phát hiện ra tay mình bị thương, máu chảy nhiều. Tôi sợ rằng để lại vết máu sẽ bị phát hiện, nên quay lại nhà Nhiên để rửa sạch vết máu. Nhưng lúc đó, cô ấy đã tỉnh lại.
Lễ nuốt nước bọt, giọng nói lạc đi: Cô ấy hét lên, cố vùng vẫy chống lại. Tôi hoảng sợ. Trong giây phút ấy, tôi không suy nghĩ gì nữa. Tôi đã bóp cổ cô ấy đến khi cô ấy không còn động đậy. Tôi không cố ý, Tôi chỉ sợ bị lộ, Tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt.
Một khoảng lặng bao trùm căn phòng. Những lời khai của Lễ phù hợp với những bằng chứng thu được tại hiện trường, từ dấu chân trên máy điều hòa cho đến vết cắt trên vòi chữa cháy. Các điều tra viên ghi chép từng câu từng chữ, trong khi Lễ tiếp tục cúi đầu, như thể hắn ta không còn sức để nói thêm nữa.
Đại úy Trịnh, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự căng thẳng: Anh đã lấy những gì từ căn hộ?.
Lễ thở hắt ra, như một lời thú tội nhẹ nhõm: Tôi chỉ lấy chiếc ví đặt trên giường, trong đó có 5.000 nhân dân tệ và 1.060 Hong Kong Đô-la. Sau đó, tôi mở van bình gas để tạo hiện trường giả, rồi chạy xuống cầu thang đến bãi đậu xe, rút tiền và vứt chiếc ví đi.
Những lời khai của Lễ càng làm rõ thêm bức tranh về vụ án, nhưng một câu hỏi lớn vẫn còn đó. Đại úy Trịnh nhìn sâu vào mắt Lễ, hỏi lần cuối: Anh có làm việc này một mình không? Có ai chỉ dẫn hay giúp đỡ anh hay không?
Lễ im lặng, đôi mắt thoáng qua sự bối rối. Hắn ta không trả lời ngay lập tức, mà chỉ nhắm mắt lại, thở dài: Không, không có ai cả. Tôi chỉ muốn kiếm tiền để thoát khỏi cảnh nợ nần. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này.
Các điều tra viên trao đổi ánh mắt, nhận thấy vẫn còn những khúc mắc chưa được làm rõ. Lễ đã thú nhận hành vi phạm tội, nhưng liệu hắn có thực sự là kẻ giết người duy nhất, hay chỉ là một mắt xích trong một âm mưu lớn hơn? Đây vẫn là một câu hỏi mãi mãi không có lời giải?.
Vào tháng 4 năm 1999, phiên tòa xét xử Đinh Quốc Lễ diễn ra tại Tòa án Nhân dân Quảng Châu, thu hút sự chú ý của hàng nghìn người. Phòng xử án đông kín, từ các phóng viên báo chí, các đồng nghiệp cũ của Trần Húc Nhiên, cho đến những người dân thường tò mò muốn biết sự thật đằng sau cái chết của nữ MC nổi tiếng. Không khí trong phòng xử án đặc quánh, mọi người đều căng thẳng chờ đợi diễn biến của vụ án được truyền thông thổi phồng suốt nhiều tháng qua.
Đinh Quốc Lễ ngồi trong khu vực bị cáo, với gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt mệt mỏi và lo sợ. Hắn ta biết rằng, mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình, nhưng cũng hiểu rằng, số phận của mình đang nằm trong tay bồi thẩm đoàn và công tố viên. Luật sư của hắn ta, một người đàn ông có vẻ ngoài cứng rắn, ngồi bên cạnh nhưng gần như không giao tiếp. Hắn biết rõ rằng, những bằng chứng chống lại hắn là vô cùng thuyết phục.
Trong suốt quá trình xét xử, Đinh Quốc Lễ ngồi yên lặng, đôi mắt lờ đờ như một người đã mất đi hết hy vọng. Những lời khai của hắn đã được xác minh với bằng chứng vật chất, khiến cho lời biện hộ của luật sư dường như không còn sức thuyết phục. Bồi thẩm đoàn nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, nhưng không ai dám chắc liệu còn có điều gì chưa được tiết lộ.
Cuối cùng, sau nhiều giờ thảo luận căng thẳng, bồi thẩm đoàn trở lại phòng xử án. Cả khán phòng như ngừng thở khi người đứng đầu bồi thẩm đoàn đọc phán quyết: Chúng tôi kết luận rằng, bị cáo Đinh Quốc Lễ phạm tội giết người có chủ đích. Bị cáo sẽ bị tuyên án tử hình và thi hành án ngay lập tức.
Không khí trong phòng xử án như vỡ òa. Một số người thở phào nhẹ nhõm, số khác vẫn còn ngỡ ngàng, cảm thấy như có điều gì đó chưa rõ ràng. Đinh Quốc Lễ ngồi sụp xuống ghế, đôi mắt mở lớn, nhưng không hề tỏ vẻ phản kháng. Hắn biết rằng ngày hôm nay chính là dấu chấm hết cho cuộc đời hắn. Án tử hình được thi hành ngay sau đó, không có cơ hội kháng cáo hay trì hoãn.
Tags
Kỳ án