Bi Kịch Của Mỹ Nữ Trong 3 Năm Với Đại Gia - Thi Thể Trong Túi Nilon | Kỳ Án #575

Kỳ án về Gia Nghi - Bi kịch sau 3 năm lén lút làm người tình với đại gia.



Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.




Vào tháng 1 năm 2012, Tần Văn Trung bước xuống sân bay quốc tế Hong Kong, trong cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông. Người đàn ông với khuôn mặt đầy nếp nhăn và ánh mắt mệt mỏi nhìn quanh, cảm nhận sự lạnh lẽo và cô độc bao trùm lên mình. Trên tay Trung là chiếc vali cũ kỹ, bên trong không chỉ là hành lý, mà còn chất chứa nỗi lo lắng về người em gái thân yêu đã mất tích hơn ba tháng. Hành trình từ Tứ Xuyên đến Hong Kong lần này không đơn thuần là một chuyến đi, mà là một cuộc tìm kiếm vô vọng về những gì đã mất.

Gia Nghi, cô em gái 33 tuổi của Trung, từng là niềm tự hào của gia đình. Tuy nhiên, từ sau khi ly dị chồng vào năm 2006, cuộc đời cô dần rơi vào bóng tối. Nghi đến Hong Kong với hy vọng tìm kiếm một cuộc sống mới, nhưng rồi cuộc sống của cô dần bị cuốn vào những đêm đen tại các hộp đêm hào nhoáng. Từ một người phụ nữ trẻ trung, đầy sức sống, Nghi đã trở thành vũ nữ tại một hộp đêm nổi tiếng, nơi mà ánh đèn màu và tiếng nhạc xập xình không thể che giấu sự trống rỗng trong lòng cô.

Trung nhớ lại cuộc gọi cuối cùng với em gái vào tháng 10 năm 2011. Giọng Nghi vang lên qua điện thoại, nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng, như thể cô đang bị đe dọa bởi một điều gì đó không thể nói ra. Anh à, em ổn, chỉ là có một vài chuyện khó khăn. Lời nói của Nghi đầy ẩn ý, nhưng trước khi Trung kịp hỏi thêm, thì cô đã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Đó là lần cuối cùng Trung nghe thấy giọng nói của em gái mình.

Những ngày sau đó, Trung đã cố gắng liên lạc với Nghi nhiều lần, nhưng tất cả đều vô vọng. Điện thoại không có tín hiệu, tin nhắn không được trả lời. Gia đình ở Tứ Xuyên cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì từ Nghi. Nỗi lo lắng dần chuyển thành sự sợ hãi, khi những ngày dài trôi qua mà không có một chút tin tức. Sau nhiều tuần chờ đợi trong vô vọng, Trung quyết định phải đích thân đến Hong Kong để tìm hiểu sự việc.

Bước chân vào thành phố nhộn nhịp nhưng đầy xa lạ, Trung cảm thấy mọi thứ xung quanh đều như muốn nuốt chửng mình. Không người quen, không bạn bè, chỉ có một mình anh giữa biển người đông đúc. Trung biết rằng, cuộc tìm kiếm này sẽ không dễ dàng, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Hình ảnh của Nghi với nụ cười rạng rỡ ngày nào liên tục hiện lên trong tâm trí, thúc đẩy Trung tiến về phía trước.

Trung khởi đầu hành trình của mình bằng việc tìm đến những người bạn cũ của Tần Gia Nghi, những người mà anh hy vọng có thể cung cấp chút manh mối về nơi ở của cô.

Trung gặp Mai Lan, là người bạn thân nhất của Nghi tại một quán cà phê nhỏ, nằm khuất trong con hẻm ở Mong Kok. Mai Lan, một phụ nữ với đôi mắt buồn rầu, kể rằng, lần cuối cùng cô gặp Nghi là vào đầu tháng 10 năm trước. Hôm đó, Nghi đã đến tìm Mai Lan với một khuôn mặt hốc hác và tinh thần mệt mỏi. Cô ấy không nói nhiều, chỉ bảo là đang gặp phải chuyện phiền phức. Tôi đã cố gắng hỏi thêm, nhưng Nghi chỉ lắc đầu và xin lỗi vì đã làm tôi lo lắng, Mai Lan thở dài, đôi mắt ẩn chứa nỗi ám ảnh.

Trung lặng người trước những gì vừa nghe, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh. Anh tiếp tục hỏi thăm những người bạn khác, những người mà Nghi từng thân thiết khi còn làm việc tại hộp đêm. Tuy nhiên, tất cả đều không biết thêm gì. Một số người còn nghĩ rằng, Nghi đã bỏ đi đâu đó để bắt đầu cuộc sống mới, nhưng Trung không tin. Anh biết rõ tính cách của em gái mình, Nghi không phải là người dễ dàng bỏ trốn mà không nói một lời.

Sau khi hỏi thăm khắp nơi mà không thu được manh mối gì, Trung quyết định tìm đến hộp đêm nơi mà Nghi làm việc. Đó là một nơi đông đúc, ồn ào, đầy rẫy những kẻ lạ mặt và những ánh mắt soi mói. Chủ hộp đêm, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài cứng rắn, cho biết Nghi đã không xuất hiện tại đây từ giữa tháng 10 năm trước. Ông ta nói rằng, không ai trong số các nhân viên hay khách quen của hộp đêm biết gì về Nghi kể từ đó. Trung sau đó đành rời khỏi hộp đêm với tâm trạng nặng nề, mỗi bước đi như nặng hơn, và đầy sự bất lực.

Với mỗi ngày trôi qua, niềm hy vọng tìm thấy Nghi càng trở nên mờ nhạt. Trung biết rằng, thời gian không đứng về phía mình, và mỗi ngày qua đi mà không có thông tin về Nghi chỉ làm tăng thêm khả năng rằng, anh đã đến quá muộn. Dù vậy, anh không thể từ bỏ. Trung hiểu rằng, nếu anh không tìm được Nghi, không ai khác có thể làm điều đó.

Cuối cùng, Trung quyết định báo cảnh sát. Anh cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi chuyển giao câu chuyện đau buồn này cho những người có khả năng giúp đỡ. Cảnh sát Hong Kong đã nhận lời tố giác của Trung với thái độ nghiêm túc, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng, họ sẽ tìm ra sự thật nhanh chóng. Trong khi cuộc điều tra chính thức được khởi động, Trung vẫn tiếp tục tìm kiếm theo cách của riêng mình, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, dù là nhỏ nhất.

Khi cảnh sát Hong Kong nhận được báo cáo từ Tần Văn Trung về sự mất tích bí ẩn của Tần Gia Nghi, họ đã ngay lập tức bắt tay vào điều tra các mối quan hệ của cô. Nghi, một vũ nữ quyến rũ và đầy sức hút, đã từng là trung tâm của nhiều sự chú ý, nhưng không phải ai cũng có mối quan hệ đủ sâu sắc, để có thể liên quan đến sự biến mất của cô. Tuy nhiên, sau một thời gian điều tra, một cái tên đã nổi lên như một nghi phạm tiềm năng, đó là Trần Văn Thâm.

Trần Văn Thâm, 41 tuổi, là một nhân vật có tiếng tại Hong Kong. Ông ta giữ chức giám đốc của công ty chứng khoán quốc tế Guotai Junan, là một vị trí đầy quyền lực và tiền bạc. Tuy nhiên, không ai biết rằng, sau vẻ ngoài thành đạt và hạnh phúc với gia đình, Thâm lại sống một cuộc đời hai mặt, với một bí mật đen tối được che giấu kỹ càng.

Cuộc điều tra của cảnh sát đã hé lộ mối quan hệ giữa Thâm và Nghi bắt đầu từ năm 2008, một mối quan hệ ngoài luồng mà cả hai đã cố gắng giữ kín. Thâm, dù đã có vợ và hai con, vẫn bị cuốn vào sự quyến rũ của Nghi, là một người phụ nữ với vẻ đẹp không chỉ là hình thể, mà còn là sự bí ẩn khó cưỡng lại. Mối tình vụng trộm này phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ, đến mức Thâm đã mua một căn hộ tại Amoy Plaza ở khu Kowloon, đứng tên Nghi, để có nơi an toàn cho những lần gặp gỡ bí mật.

Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa Thâm và Nghi ngày càng trở nên sâu sắc, nhưng cũng đầy sóng gió. Những cãi vã và bất đồng liên tục xảy ra khi Nghi bắt đầu yêu cầu nhiều hơn từ Thâm, đó không chỉ là về tiền bạc, mà còn về cam kết và tình cảm. Nghi muốn Thâm rời bỏ vợ con để đến với mình, nhưng Thâm luôn tìm cách né tránh. Đối với ông, Nghi chỉ là một niềm vui tạm thời, một sự giải thoát khỏi những áp lực cuộc sống, nhưng lại không phải là điều ông muốn duy trì mãi mãi.

Vào tháng 3 năm 2011, mọi chuyện bắt đầu đi vào ngõ cụt khi vợ của Thâm, một người phụ nữ mạnh mẽ và thông minh, đã phát hiện ra mối quan hệ ngoài luồng này. Sự thật này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim của bà, làm tan vỡ mọi niềm tin vào người chồng mà bà từng yêu thương. Cơn giận dữ, sự tổn thương và cảm giác bị phản bội đã đẩy bà đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Bà đã hai lần tìm cách tự tử, nhưng đều được cứu kịp thời. Những nỗ lực tuyệt vọng của bà đã làm cho Thâm hoảng sợ. Ông ta hứa sẽ chấm dứt mối quan hệ với Nghi, và quay trở về với gia đình.

Nhưng, như người ta thường nói, lời hứa của kẻ phản bội là lời hứa không bao giờ được giữ. Thâm tiếp tục duy trì liên lạc với Nghi dù đã hứa với vợ sẽ chấm dứt. Cả hai dường như đang mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn của tình yêu, sự đam mê và những mâu thuẫn không thể giải quyết. Nghi cảm thấy bị bỏ rơi, trong khi Thâm ngày càng mệt mỏi với việc phải sống hai cuộc đời.

Vào thời điểm này, cảnh sát đã có trong tay những bằng chứng ban đầu về sự liên quan của Thâm đến sự biến mất của Nghi. Các nhân chứng cho biết rằng, họ đã nhìn thấy Thâm và Nghi gặp nhau tại căn hộ ở Amoy Plaza không lâu trước khi Nghi mất tích. Dù Thâm khẳng định mối quan hệ này đã kết thúc, nhưng những gì cảnh sát tìm thấy lại cho thấy điều ngược lại.

Thâm cố gắng tỏ ra bình thản khi bị cảnh sát triệu tập để thẩm vấn. Ông ta khéo léo sử dụng sự giàu có, và quyền lực của mình để che giấu sự thật, nhưng những câu trả lời của Thâm càng ngày càng bộc lộ những điểm bất thường. Khi được hỏi về mối quan hệ với Nghi, Thâm khẳng định rằng, cô đã đồng ý chia tay và chuyển nhượng căn hộ lại cho ông, nhưng lại không thể cung cấp bằng chứng xác thực cho lời khai này.

Trong khi đó, cảnh sát tiếp tục đào sâu vào quá khứ của Thâm và Nghi, cố gắng xâu chuỗi các sự kiện dẫn đến sự biến mất bí ẩn của cô. Họ phát hiện rằng, sau khi vợ phát hiện ra mối quan hệ, Thâm đã có những thay đổi đáng kể trong hành vi. Ông ta trở nên thận trọng hơn, thường xuyên kiểm tra hệ thống giám sát tại căn hộ, và chỉ gặp Nghi ở những nơi kín đáo. Dường như Thâm đang chuẩn bị cho một điều gì đó, nhưng không ai có thể chắc chắn đó là gì.

Những manh mối về một mối quan hệ phức tạp, đầy xung đột giữa Thâm và Nghi bắt đầu rõ ràng hơn. Cảnh sát tin rằng, sự căng thẳng ngày càng leo thang giữa hai người có thể là nguyên nhân dẫn đến một hành động bạo lực. Tuy nhiên, dù có nhiều dấu hiệu khả nghi, việc chứng minh Thâm liên quan trực tiếp đến sự mất tích của Nghi vẫn là một thách thức lớn.

Vào đầu tháng 3 năm 2012, cảnh sát Hong Kong nhận được lệnh khám xét căn hộ của Tần Gia Nghi tại Amoy Plaza. Đây là một trong những bước đi quan trọng trong cuộc điều tra kéo dài hàng tháng trời, về sự mất tích bí ẩn của cô. Căn hộ này, nơi được cho là nơi cuối cùng Nghi xuất hiện, là tâm điểm của những bí ẩn và sự hoài nghi. Trên những tài liệu giấy tờ, căn hộ đứng tên Nghi, nhưng trên thực tế, nó lại do Trần Văn Thâm mua tặng người tình, như một phần thưởng cho sự gắn bó trong mối quan hệ đầy phức tạp này.

Khi bước chân vào căn hộ ở tầng 21 của tòa nhà E, cảnh sát đã ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo và quái dị. Không gian xung quanh hoàn toàn trống rỗng, đồ đạc đã bị dọn đi sạch sẽ, để lại những bức tường trắng trơ trọi, như thể ai đó đã cố ý xóa sạch mọi dấu vết của sự sống từng tồn tại nơi đây. Mọi thứ đều bị sắp đặt gọn gàng đến mức đáng sợ, không một mẩu giấy, không một món đồ nào để lại.

Những viên cảnh sát kỳ cựu từng chứng kiến nhiều vụ án cũng phải chùn bước trước sự hoàn hảo đáng ngờ này. Không có dấu hiệu của một cuộc ẩu đả, không có máu, không có vật dụng cá nhân nào của Nghi – tất cả chỉ là một khoảng trống vô hồn. Đèn phòng khách mờ ảo, tạo ra một bầu không khí u ám, như thể căn hộ này đã bị bỏ hoang từ lâu.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất mà cảnh sát phát hiện ra, đó chính là ba sợi tóc dài nằm trên sàn nhà, gần cửa sổ phòng khách. Các chuyên gia pháp y nhanh chóng xác định đó là tóc của Tần Gia Nghi. Nhưng ngoài ba sợi tóc này, không có thêm bất kỳ dấu vết nào khác. Điều này càng làm tăng thêm sự bí ẩn về cách mà Nghi đã biến mất. Những sợi tóc đơn lẻ, không hề có dấu hiệu bị đứt hay rối, nó chỉ nằm lẻ loi trên sàn, như một dấu vết cuối cùng còn sót lại của người phụ nữ đã mất tích.

Căn hộ này từng là nơi trú ẩn an toàn của Nghi, nơi mà cô và Thâm gặp gỡ trong bí mật. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn là một không gian trống rỗng, một vỏ bọc hoàn hảo cho một bí ẩn không lời giải. Cảnh sát biết rằng, ai đó đã cố ý xóa sạch mọi dấu vết, nhưng tại sao họ lại bỏ sót những sợi tóc? Liệu đây có phải là một sự sơ suất, hay một dấu hiệu của một âm mưu phức tạp hơn?

Trong lúc các điều tra viên cẩn thận lục soát từng ngóc ngách, một trong số họ phát hiện ra một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng. Các bức tường của căn hộ vừa được sơn lại, lớp sơn mới còn rất tươi. Điều này làm dấy lên nghi ngờ rằng, việc sơn lại tường không phải chỉ để làm đẹp căn hộ, mà có thể là một nỗ lực nhằm che giấu các dấu vết của một vụ án. Nhưng dù vậy, không một dấu vết nào được tìm thấy sau lớp sơn. Điều này chỉ càng làm cho cảnh sát thêm đau đầu, vì sự trống rỗng này chỉ ra rằng thủ phạm, nếu có, đã tính toán rất kỹ càng và hành động rất chuyên nghiệp.

Họ cũng rà soát kỹ lưỡng khu vực cửa ra vào và cửa sổ, hy vọng tìm thấy một dấu vết nào đó về việc rời đi của Nghi. Tuy nhiên, mọi thứ đều nguyên vẹn. Cửa sổ bị khóa chặt từ bên trong, không có dấu hiệu bị cạy phá, trong khi cửa chính không có dấu vết của bất kỳ cuộc đột nhập nào. Điều này càng củng cố giả thuyết rằng, nếu Nghi rời khỏi căn hộ này, cô đã làm điều đó một cách hoàn toàn tự nguyện, hoặc bị ép buộc mà không có bất kỳ dấu hiệu chống cự nào.

Tuy nhiên, bước ngoặt quan trọng trong cuộc điều tra đã xảy ra, khi họ bắt đầu xem xét hệ thống camera giám sát tại Amoy Plaza, nơi Nghi sống.

Hệ thống camera của Amoy Plaza vốn dĩ được lập trình để ghi đè dữ liệu cũ sau ba tháng, nhưng một sự cố kỹ thuật bất ngờ đã khiến cho dữ liệu từ ngày 5 tháng 10 năm 2011, vẫn còn nguyên vẹn. Đây là một điều may mắn cho cuộc điều tra, vì nếu không có sự cố này, những hình ảnh quan trọng đó đã bị xóa sổ mãi mãi.

Cảnh sát xem lại từng giây của đoạn phim vào ngày Nghi biến mất. Hình ảnh cuối cùng của cô xuất hiện vào lúc 16 giờ 15 phút khi cô bước ra khỏi thang máy ở tầng 21, nơi cô sống. Trong bộ váy đơn giản nhưng thanh lịch, Nghi nhìn thoáng qua camera với ánh mắt có chút mệt mỏi, nhưng không hề có dấu hiệu gì cho thấy cô sắp gặp nguy hiểm. Đó là lần cuối cùng cô xuất hiện trước máy quay. Sau thời điểm đó, Nghi hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào về việc cô đã rời khỏi tòa nhà.

Cảnh sát đã bắt đầu phân tích kỹ lưỡng tất cả các lối ra vào của tòa nhà E. Với một hệ thống camera giám sát nghiêm ngặt như tại Amoy Plaza, thật khó tin rằng, Nghi có thể rời khỏi tòa nhà mà không bị phát hiện. Camera đã ghi lại mọi người ra vào từ sảnh chính, các hành lang, và lối thoát hiểm đều hoạt động bình thường. Tuy nhiên, không có một khung hình nào cho thấy Nghi rời khỏi tòa nhà. Điều này làm cho giả thuyết rằng, cô có thể vẫn còn ở trong tòa nhà.

Trong khi đó, cảnh sát tiếp tục xem xét các bản ghi hình từ ngày 6 tháng 10 năm 2011, chỉ một ngày sau khi Nghi biến mất. Vào lúc 18 giờ 52 ohút , Trần Văn Thâm xuất hiện trong khung hình, bước ra từ thang máy ở tầng 21. Ông ta mặc một bộ đồ đen, vẻ ngoài bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào bất thường. Hình ảnh của Thâm làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng các điều tra viên, bởi thời điểm này quá gần với lúc Nghi biến mất. Điều gì đã khiến cho Thâm trở lại căn hộ, mà anh ta từng khẳng định đã chấm dứt mối quan hệ với Nghi?.

Cảnh sát tiếp tục theo dõi các bản ghi hình. Hơn một giờ sau, vào lúc 20 giờ 34 phút, Thâm rời khỏi tầng 21 với một chiếc túi vải lớn. Động tác của anh ta rất nhanh và quyết đoán, như thể anh ta đang muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, điều khiến cảnh sát chú ý nhất là không ai khác xuất hiện trên tầng 21 trong thời gian đó, ngoại trừ Thâm. Anh ta là người duy nhất ra vào tầng này, và chiếc túi lớn mà Thâm mang theo trông quá cồng kềnh để chỉ chứa quần áo, hay đồ đạc cá nhân.

Điều này càng khiến cho các điều tra viên nghi ngờ rằng, có thể thi thể của Nghi đã bị giấu trong chiếc túi đó. Nhưng không ai có thể chắc chắn mà không có bằng chứng cụ thể. Cảnh sát biết họ cần phải đào sâu hơn nữa để tìm ra sự thật.

Vào sáng hôm sau, ngày 7 tháng 10 năm 2011, Thâm đã quay trở lại. Lần này, anh ta mang theo một chiếc túi vải bạt cỡ lớn. Camera ghi lại hình ảnh Thâm cẩn thận chất chiếc túi lên một chiếc xe đẩy rồi đẩy nó xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Không lâu sau đó, vào lúc 10 giờ 50 phút, Thâm lái xe rời khỏi bãi đậu xe mà không để lại dấu vết nào, về những gì đang nằm trong chiếc túi lớn đó. Anh ta đến bãi đậu xe của TKO Plaza lúc 11 giờ 37 phút và đậu xe ở đó, nơi anh ta đã rời đi một cách vội vã.

Những hành động lặp đi lặp lại của Thâm với chiếc túi lớn đã khiến cho cảnh sát không khỏi nghi ngờ. Họ bắt đầu thử nghiệm mô phỏng bằng cách cho một nữ sĩ quan có cùng chiều cao và cân nặng với Nghi, nằm vào chiếc túi vải bạt tương tự. Kết quả mô phỏng cho thấy rằng, một người có thể được giấu kín trong chiếc túi đó mà không bị phát hiện. Điều này củng cố thêm giả thuyết rằng, Thâm đã sát hại Nghi và dùng chiếc túi để phi tang thi thể.

Một manh mối khác cũng được phát hiện, đó là vào ngày 9 tháng 10 năm 2011, Thâm đã đem chiếc xe của mình đi rửa một cách cẩn thận. Hai ngày sau, vào ngày 11 tháng 10, Thâm thuê thợ đến dọn sạch đồ đạc trong căn hộ của Nghi, và sơn sửa lại toàn bộ không gian. Hành động này khiến cho cảnh sát càng tin rằng, Thâm đã cố ý xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến vụ án.

Mặc dù các bằng chứng vẫn chỉ là suy đoán, nhưng cảnh sát đã có đủ lý do để tin rằng, Thâm chính là người đứng sau vụ mất tích của Nghi. Thâm đã thực hiện hàng loạt hành động có chủ ý sau khi Nghi biến mất, từ việc mua găng tay, chất khử mùi, túi vải lớn, đến việc dọn dẹp căn hộ và rửa xe. Tất cả đều chỉ ra một nỗ lực nhằm che giấu tội ác.

Vào tháng 8 năm 2015, phiên tòa xét xử Trần Văn Thâm với tội danh giết người bắt đầu tại Hong Kong, nó đã thu hút sự chú ý của truyền thông và công chúng. Vụ án này đã trở thành một trong những trường hợp ly kỳ, và đầy tranh cãi nhất trong lịch sử tư pháp của thành phố, khi không có thi thể, không có hung khí, và không có nhân chứng trực tiếp, nhưng mọi nghi vấn đều đổ dồn về phía Thâm.

Tại phiên tòa, Thâm bước vào với vẻ ngoài lạnh lùng, và tự tin, nhưng đôi mắt của ông ta không thể che giấu được sự mệt mỏi, và căng thẳng sau nhiều năm sống trong áp lực. Ông ta mặc một bộ vest đen tinh tế, càng làm tăng thêm sự bí ẩn về con người này. Bên ngoài, đám đông báo chí và người dân hiếu kỳ chen chúc, mong muốn nhìn thấy người đàn ông bị cáo buộc giết người tình của mình.

Phiên tòa bắt đầu với những lập luận mở đầu của công tố viên. Họ trình bày rằng, dù không có thi thể của Tần Gia Nghi, nhưng tất cả các bằng chứng gián tiếp đã chỉ ra rằng Thâm chính là người đã sát hại cô.

Một phần quan trọng của phiên tòa là cuộc mô phỏng lại tình huống, nơi cảnh sát đã chứng minh rằng, thi thể của một người có thể được giấu kín trong chiếc túi vải bạt mà Thâm đã mua. Công tố viên khẳng định rằng, Thâm đã giết Nghi vào đêm ngày 6 tháng 10 năm 2011, sau đó giấu thi thể cô vào chiếc túi đó và phi tang bằng cách đưa ra khỏi tòa nhà mà không bị ai phát hiện.

Bên phía bào chữa, luật sư của Thâm đã cố gắng phản bác lại các cáo buộc. Họ lập luận rằng không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh Thâm đã giết Nghi. Họ cho rằng, Nghi có thể đã rời Hong Kong một cách tự nguyện và biến mất để trốn tránh một điều gì đó, có thể là những rắc rối cá nhân, hay thậm chí là những người thù ghét cô. Thâm, trong lời khai của mình, tiếp tục khẳng định rằng mối quan hệ giữa ông và Nghi đã chấm dứt từ trước khi cô mất tích, và ông không có động cơ nào để giết cô.

Trong suốt phiên tòa, công tố viên cũng trình bày bằng chứng về các cuộc gọi điện thoại, mà Thâm thực hiện sau khi Nghi biến mất. Họ phát hiện ra rằng, Thâm đã dùng điện thoại của công ty gọi vào số của Nghi ba lần, và mỗi lần cuộc gọi vang lên tiếng chuông, hoặc âm thanh rung cùng lúc vang lên phía sau ông ta. Điều này cho thấy Thâm có thể đã giữ điện thoại của Nghi sau khi cô bị giết, và cố tình gọi vào số đó để tạo ra chứng cứ giả, nhằm che giấu hành vi của mình.

Luật sư bào chữa cố gắng làm giảm giá trị của bằng chứng này, cho rằng Thâm chỉ đơn giản là gọi để kiểm tra xem Nghi đã đi đâu, và có thể ông ta vô tình gọi khi đang ở gần điện thoại của cô trong căn hộ. Tuy nhiên, lập luận này không đủ để thuyết phục bồi thẩm đoàn.

Phiên tòa kéo dài nhiều ngày với những cuộc tranh luận căng thẳng và đầy kịch tính. Truyền thông theo dõi sát sao từng diễn biến, đưa tin từng lời khai, từng biểu hiện của Thâm. Áp lực từ công chúng cũng tăng cao, khi họ mong muốn nhìn thấy một kết thúc công bằng cho vụ án.

Cuối cùng, sau nhiều giờ nghị án, bồi thẩm đoàn đưa ra phán quyết: Trần Văn Thâm phạm tội giết người. Quyết định này được đưa ra dựa trên các bằng chứng gián tiếp, mà công tố viên đã cung cấp, dù không có thi thể, không có hung khí và không có lời thú tội. Bồi thẩm đoàn tin rằng, không có lời giải thích hợp lý nào khác cho sự biến mất của Tần Gia Nghi ngoài việc Thâm đã giết cô và phi tang thi thể.

Khi nghe phán quyết, Thâm vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của ông ta đã mất đi sự tự tin ban đầu. Phiên tòa kết thúc với bản án chung thân dành cho Thâm, nhưng sự thật về những gì đã thực sự xảy ra với Nghi vẫn bị chôn vùi trong bí ẩn.

Tuy nhiên, cuộc chiến pháp lý chưa hoàn toàn kết thúc. Thâm, với sự kiên quyết và niềm tin rằng, mình có thể lật ngược tình thế, nên đã quyết định kháng cáo. 

Vào tháng 7 năm 2017, ba năm sau khi bị kết án tù chung thân trong vụ án không thi thể đầy bí ẩn, Trần Văn Thâm một lần nữa bước vào phòng xử án, lần này là để kháng cáo. Suốt thời gian đó, ông đã sống trong những bức tường lạnh lẽo của nhà tù, không còn sự tự do, không còn gia đình, và cybgx không còn sự nghiệp. Những gì còn lại của một người từng là giám đốc thành đạt giờ chỉ là những đêm dài đầy hối hận, và một cuộc đời đắm chìm trong nỗi ám ảnh.

Thâm bước vào phiên tòa tái thẩm với một tâm trạng khác hẳn lần đầu. Không còn vẻ tự tin, lạnh lùng của một người đàn ông quyền lực, giờ đây Thâm trông tiều tụy, hốc hác, và đôi mắt sâu hoắm chứa đầy nỗi dằn vặt. Sự giam cầm đã bào mòn ý chí của ông, nhưng hơn hết, là sự dày vò của lương tâm. Những ký ức về đêm định mệnh đó, về những hành động mà ông đã cố chôn giấu, không ngừng quay trở lại ám ảnh ông từng phút, từng giây.

Trong phiên tòa, Thâm bất ngờ làm một điều mà không ai ngờ tới: ông ta thú nhận đã giết Tần Gia Nghi. Lời thú tội đến muộn màng này đã khiến cho cả phòng xử án lặng đi trong giây lát.

Buổi tối ngày 6 tháng 10 năm 2011 , Thâm đã lái xe đến căn hộ của Nghi tại Amoy Plaza. Ông nhớ rất rõ, trời hôm đó mưa lất phất, bầu không khí ẩm ướt càng làm tăng thêm cảm giác nặng nề trong lòng. Đến nơi, Thâm dừng lại ở bãi đậu xe, hít một hơi thật sâu, như để lấy lại bình tĩnh trước khi bước vào. Ông ta đã chuẩn bị sẵn trong đầu những lời cần nói, hy vọng có thể kết thúc mọi chuyện trong hòa bình.

Khi Thâm gõ cửa, Nghi mở cửa với vẻ mặt vui vẻ, không hề hay biết rằng, điều gì đang chờ đợi cô. Cô mời Thâm vào trong, căn hộ vẫn bày biện gọn gàng, mọi thứ dường như bình thường. Họ ngồi xuống ghế sofa, và Thâm bắt đầu nói chuyện. Ông nói về những áp lực gia đình, về việc vợ ông đã hai lần cố tự tử sau khi biết chuyện, và về trách nhiệm của ông đối với con cái. Ông giải thích rằng, ông cần chấm dứt mối quan hệ này để bảo vệ gia đình mình.

Nghi ban đầu lắng nghe với vẻ điềm tĩnh, nhưng khi nhận ra Thâm đang thật sự muốn chia tay, cô trở nên kích động. Nghi bắt đầu khóc, đôi mắt cô đỏ hoe và đầy sự tuyệt vọng. Cô không thể tin được rằng, người đàn ông mà cô đã dành cả tình yêu và hy vọng lại muốn rời bỏ mình. Nghi nắm lấy tay Thâm, cầu xin ông suy nghĩ lại, rằng cô sẽ thay đổi, sẽ làm mọi thứ để duy trì mối quan hệ. Nhưng Thâm đã quá quyết tâm, ông khẽ gạt tay cô ra, nói rằng đây là quyết định cuối cùng của mình.

Những lời nói của Thâm như một nhát dao cắt sâu vào trái tim Nghi. Cô bắt đầu khóc lớn hơn, chuyển từ sự van xin sang tức giận. Cô trách móc Thâm là kẻ phản bội, kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân. Cô nói rằn,g sẽ không để ông yên nếu ông dám rời bỏ cô. Nghi đe dọa sẽ tiết lộ tất cả với vợ ông, sẽ công khai mối quan hệ của họ cho mọi người biết. Cô thậm chí còn nhắc đến những thông tin nội bộ mà Thâm đã chia sẻ với cô để đầu tư chứng khoán, một đòn chí mạng có thể phá hủy sự nghiệp của ông.

Những lời đe dọa này khiến cho Thâm thực sự sợ hãi. Cơn giận dữ bắt đầu bùng lên trong ông, và cuộc nói chuyện nhanh chóng biến thành một cuộc cãi vã dữ dội. Nghi tiếp tục chỉ trích và xúc phạm Thâm, trong khi ông cố gắng giải thích rằng, tất cả chỉ vì gia đình. Nhưng Nghi không còn muốn nghe bất kỳ lời nào từ ông nữa. Cô đứng dậy, bắt đầu ném đồ đạc xung quanh và hét lên rằng, sẽ không bao giờ để Thâm rời khỏi cô dễ dàng như vậy.

Trong lúc cãi vã, Nghi lao đến đánh vào ngực Thâm, đẩy ông ngã xuống sàn. Thâm hoàn toàn mất bình tĩnh, cơn giận dữ và sợ hãi bao trùm lấy ông. Khi Nghi tiếp tục đánh đập và la hét, Thâm theo bản năng đã nắm lấy tay cô, kéo cô ngã xuống sàn cùng mình. Họ giằng co, cơ thể của cả hai bị cuốn vào một trận đấu không cân sức. Nghi càng vùng vẫy, Thâm càng siết chặt tay, như thể cố gắng kiểm soát cô và giữ cho bản thân an toàn.

Trong giây phút căng thẳng đó, Thâm không hề nhận ra rằng, sức lực của mình đang dồn hết vào việc đè Nghi xuống. Nghi bắt đầu khó thở, nhưng Thâm không nhận ra điều đó, cho đến khi cô ngừng cử động. Khi Thâm cuối cùng nhận thức được mình đã làm gì, ông kinh hoàng nhận ra rằng, Nghi đã nằm im bất động, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, nhưng không còn sự sống.

Thâm thẫn thờ trong giây lát, cố gắng lay gọi Nghi nhưng không có phản hồi. Ông ta chạm vào cổ tay cô để kiểm tra mạch đập, nhưng tất cả đã quá muộn. Nghi đã chết, và Thâm biết rằng, không có cách nào để quay ngược thời gian. Cảm giác kinh hoàng và tội lỗi tràn ngập trong ông, nhưng sự sợ hãi bị phát hiện còn lớn hơn thế. Thâm biết rằng nếu bị bắt, mọi thứ sẽ kết thúc: sự nghiệp, gia đình, và cuộc sống của ông.

Trong cơn hoảng loạn, Thâm bắt đầu nghĩ đến việc che giấu tội ác của mình. Ông quyết định phải làm gì đó để không ai phát hiện ra. Thâm lấy chiếc túi vải bạt mà ông đã chuẩn bị từ trước, ban đầu là để dọn dẹp đồ đạc, nhưng giờ đây nó sẽ được sử dụng cho mục đích khác. Ông cẩn thận đặt thi thể của Nghi vào túi, kéo khóa lại, rồi lau sạch dấu vân tay trên mọi bề mặt mà ông ta đã chạm vào.

Thâm rời khỏi căn hộ, đóng cửa lại như không có chuyện gì xảy ra, mang theo chiếc túi chứa thi thể Nghi. Ông đẩy chiếc túi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, nơi mà không ai chú ý. Sau đó, Thâm lái xe đến một trạm thu gom rác ở vùng ngoại ô, nơi ông biết rằng, thi thể sẽ không bao giờ được tìm thấy. Với mỗi bước đi, mỗi quyết định, Thâm đều tự nhủ rằng, ông phải làm điều này để bảo vệ gia đình, nhưng trong thâm tâm, ông biết rằng mình đang phạm phải một tội ác không thể chuộc lại.

Khi tất cả đã xong xuôi, Thâm trở về nhà, cố gắng hành động như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng những ngày tiếp theo không hề dễ dàng. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh của Nghi lại hiện lên, đôi mắt mở to, đầy sự oán hận. Thâm biết rằng, dù có giấu giếm kỹ càng đến đâu, ông cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của lương tâm mình.

Lời thú tội của Thâm không chỉ là một sự thừa nhận tội lỗi, mà còn là một sự giải thoát cho chính ông. Thâm nói rằng ông đã chịu đựng sự dày vò của lương tâm suốt sáu năm qua, rằng mỗi đêm trong tù, ông đều bị ám ảnh bởi hình ảnh của Nghi và những gì ông đã làm. Thâm thừa nhận rằng, ông đã sai, không chỉ vì giết người mà còn vì đã cố che giấu sự thật, khiến gia đình Nghi phải sống trong đau khổ suốt nhiều năm trời mà không biết được số phận của cô.

Khi được hỏi lý do tại sao ông không thú nhận từ đầu, Thâm chỉ im lặng trong giây lát trước khi trả lời với giọng khàn đặc: "Tôi thật nhu nhược, không có can đảm để gánh vác trách nhiệm. Tôi ích kỷ, lo sợ mất tất cả – sự nghiệp, danh dự, gia đình – nên đã che giấu sự thật. Nhưng bây giờ, tôi không còn gì để mất nữa. Gia đình tôi đã tan nát, sự nghiệp không còn, và tôi đã mất cả sự tự do. Điều duy nhất còn lại là sự thật. Tôi muốn thú nhận tất cả, để chịu trách nhiệm với những gì tôi đã làm, để ít nhất một lần, tôi có thể đối diện với chính mình."

Dù lời thú tội của Thâm đến muộn, nó không thể thay đổi sự thật rằng ông đã cố ý che giấu tội ác của mình và gây ra nỗi đau khổ vô tận cho gia đình Tần Gia Nghi. Bồi thẩm đoàn lắng nghe lời thú nhận với sự im lặng nặng nề, nhưng họ không bị lay động. Những hành vi sau khi giết người, như phi tang thi thể, giả danh nạn nhân để lừa dối cảnh sát, và sự ngoan cố trong việc che giấu tội ác, không thể được tha thứ.

Kết thúc phiên tòa tái thẩm, bồi thẩm đoàn một lần nữa đưa ra phán quyết: Trần Văn Thâm phạm tội giết người và bị kết án tù chung thân, không có cơ hội giảm án. Lần này, không có gì để tranh cãi, không có gì để kháng cáo. Thâm phải trả giá cho những hành động của mình, không chỉ bằng việc mất tự do mà còn bằng sự tan vỡ của cuộc đời mà ông từng cố bảo vệ.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn