Kỳ án về bộ xương khô trong chiếc bao tải chăn nuôi.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Ngày 3 tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười bốn, vào một buổi sáng mùa thu lạnh giá, những tia nắng yếu ớt chiếu qua làn sương mờ dày đặc bao phủ khắp huyện Đồng Tử, tỉnh Quý Châu, Trung Quốc. Tiếng chim hót líu lo vang vọng giữa những cánh đồng lúa chín vàng, tạo nên một bức tranh bình yên của miền quê. Thế nhưng, sự yên bình này nhanh chóng bị phá vỡ bởi một phát hiện kinh hoàng.
Một nhóm trẻ em, thường tụ tập chơi đùa sau buổi học, lần này lại chọn bãi đất trống ven đường để thả diều. Trong lúc đang chạy nhảy, cậu bé Lâm, khoảng 10 tuổi, bất ngờ vấp ngã vì đụng phải một vật cản. Tò mò, Lâm và các bạn lại gần và thấy một chiếc bao tải cũ kỹ bị vứt lăn lóc bên vệ đường. Những vết rách và bụi bặm bám đầy, khiến cho chiếc bao tải trông càng thêm phần đáng sợ.
Với bản tính tò mò của trẻ con, chúng bắt đầu mở chiếc bao tải ra để xem bên trong có gì. Đột nhiên, tiếng hét kinh hoàng vang lên khi bọn trẻ phát hiện ra một bộ xương người nằm gọn trong đó. Những chiếc xương trắng hếu, khô khốc, làm cho lũ trẻ kinh hãi bỏ chạy tán loạn, vừa chạy vừa hét lên kêu cứu.
Tin tức này lan nhanh như gió, chỉ trong chốc lát, người dân khắp nơi trong huyện đã kéo đến hiện trường. Sự hoảng loạn hiện rõ trên từng khuôn mặt, không ai có thể tin nổi rằng, một chuyện kinh khủng như vậy lại có thể xảy ra ngay tại vùng quê yên bình này.
Cảnh sát huyện Đồng Tử đã nhanh chóng được thông báo, và có mặt tại hiện trường. Khu vực này lập tức được phong tỏa, các nhà điều tra mặc áo bảo hộ tiến hành thu thập chứng cứ. Nhìn qua, chiếc bao tải không có gì đặc biệt, nhưng khi lật lên, một manh mối quan trọng đã lộ diện. Trên bao tải có hình hai con lợn màu đỏ, và dòng chữ Nông Dụng khoa kĩ. Đây là loại bao tải chuyên dùng để đựng thức ăn chăn nuôi của công ty Nông Dụng, một chi tiết tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại mang ý nghĩa rất lớn đối với cuộc điều tra.
Đội pháp y nhanh chóng vào cuộc, tiến hành kiểm tra bộ xương. Qua các biện pháp nghiệp vụ, họ xác định được nạn nhân là một người phụ nữ, tuổi từ 18 đến hai mươi lăm, cao khoảng 1 mét sáu mươi lăm. Nguyên nhân tử vong được xác định là do ngạt thở bởi tác động cơ học, và sự việc này đã xảy ra từ một đến ba năm trước. Điều này đồng nghĩa với việc nạn nhân đã bị giết hại và phi tang từ khá lâu, nhưng chỉ đến bây giờ mới được phát hiện.
Những thách thức lớn đặt ra trước mắt ban chuyên án. Mẫu ADN của nạn nhân không có trong kho dữ liệu, việc xác định danh tính trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Họ quyết định tập trung điều tra từ chiếc bao tải, hy vọng rằng, đây sẽ là đầu mối dẫn dắt họ đến với sự thật.
Các điều tra viên được chia thành nhiều nhóm nhỏ, bắt đầu liên hệ với tất cả các đại lý, và cửa hàng bán thức ăn chăn nuôi của công ty Nông Dụng tại huyện Đồng Tử. Họ cần xác định rõ nguồn gốc của chiếc bao tải, từ đó lần ra manh mối về người mua, và những thông tin liên quan.
Trong khi đó, tin tức về vụ án mạng rợn người lan rộng khắp huyện Đồng Tử, không ai trong vùng còn giữ được sự bình yên trong tâm trí. Người dân sống trong sự lo lắng, bàn tán xôn xao về danh tính nạn nhân và kẻ thủ ác. Mỗi người một câu chuyện, một giả thuyết, nhưng tất cả đều chung một mong muốn, đó là hung thủ sớm bị bắt và công lý được thực thi.
Cảnh sát quyết tâm không để vụ án này rơi vào quên lãng như nhiều vụ khác. Họ làm việc không ngừng nghỉ, từng manh mối nhỏ nhất đều được khai thác tối đa. Chiếc bao tải, với hình ảnh hai con lợn màu đỏ, và dòng chữ Nông Dụng khoa kĩ, là chìa khóa đầu tiên mở ra con đường tìm kiếm công lý cho nạn nhân xấu số.
Vào ngày 5 tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười bốn, không khí tại trụ sở công an huyện Đồng Tử căng thẳng hơn bao giờ hết. Những mảnh ghép từ vụ án phát hiện bộ xương người vẫn còn rời rạc, nhưng các điều tra viên không hề nản lòng. Họ biết rằng, chỉ cần một manh mối nhỏ nhất cũng có thể là chìa khóa để mở ra toàn bộ sự thật.
Sáng hôm đó, một cuộc họp khẩn cấp đã được tổ chức. Trung tá Trần, trưởng ban chuyên án, bước vào phòng họp với vẻ mặt nghiêm trọng. Ông thông báo rằng, đã có một bước tiến quan trọng trong cuộc điều tra. Một chủ đại lý thức ăn chăn nuôi tại huyện Đồng Tử vừa cung cấp một thông tin quý giá, đó là loại bao tải mà nạn nhân bị phát hiện chỉ được dùng để đựng loại cám đặc biệt, và loại cám này chỉ bán tại thôn Hồng Hoa, một thôn nhỏ nằm cách trung tâm huyện khoảng 15 ki lô mét.
Ngay lập tức, một đội điều tra đã được cử đến thôn Hồng Hoa. Thôn Hồng Hoa hiện ra trước mắt họ với những con đường nhỏ hẹp, những ngôi nhà cũ kỹ nằm rải rác giữa cánh đồng.
Đây là một thôn nghèo, người dân chủ yếu sống bằng nghề nông và chăn nuôi. Những con người nơi đây sống khép kín, ít giao tiếp với người ngoài, càng khiến cho không khí nơi đây thêm phần bí ẩn.
Nhóm điều tra đã bắt đầu công việc của mình bằng cách liên hệ với các hộ gia đình trong thôn. Họ hỏi thăm về việc ai đã mua loại cám đặc biệt trong thời gian từ hai năm trước.
Qua nhiều giờ đồng hồ làm việc kiên trì, họ xác định được rằng, loại cám này chỉ được bán trong thời gian ngắn và số lượng tiêu thụ không nhiều, chỉ người trong thôn mua.
Trong khi đó, thì các điều tra viên tại trung tâm dữ liệu cũng không ngừng làm việc. Họ sàng lọc danh sách những người mất tích trong vòng từ một đến ba năm qua.
Tại huyện Đồng Tử, có hơn hai trăm người được báo cáo mất tích, trong đó có năm mươi hai phụ nữ từ mười tám đến hai mươi lăm tuổi, phù hợp với đặc điểm của nạn nhân.
Nhưng khi thu hẹp phạm vi điều tra chỉ còn ở thôn Hồng Hoa, danh sách này giảm xuống còn hai mươi lăm người. Đây là bước đột phá quan trọng, giúp cho cảnh sát tập trung vào một nhóm đối tượng cụ thể hơn.
Vào ngày 6 tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười bốn, mẫu ADN của người nhà hai mươi lăm người mất tích được lấy, để so sánh với mẫu ADN của nạn nhân. Các điều tra viên hiểu rằng, đây là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, bởi chỉ cần một kết quả trùng khớp, họ sẽ có thể xác định danh tính của nạn nhân, và tiến thêm một bước quan trọng trong việc phá án.
Trong khi chờ đợi kết quả từ phòng thí nghiệm, thì các điều tra viên tiếp tục công việc điều tra tại thôn Hồng Hoa. Họ gặp gỡ và phỏng vấn từng hộ gia đình, tìm kiếm bất kỳ thông tin nào có thể giúp ích cho vụ án.
Người dân thôn Hồng Hoa, mặc dù sống khép kín, nhưng cũng bị sốc trước thông tin về việc phát hiện bộ xương người trong chiếc bao tải. Họ tỏ ra hợp tác, và cung cấp mọi thông tin mà họ biết. Qua các cuộc trò chuyện, cảnh sát bắt đầu hình dung ra bức tranh về cuộc sống, và các mối quan hệ trong thôn.
Một người dân trong thôn kể rằng, cách đây khoảng hai năm, có một cô gái trẻ tên Tăng Tiểu Huyên đã kết hôn với một người đàn ông trong thôn nhưng sau đó biến mất một cách bí ẩn.
Người ta đồn rằng, cô đã bỏ trốn để thoát khỏi cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Tuy nhiên, không ai biết rõ sự thật là gì.
Những manh mối này càng khiến cho các điều tra viên thêm quyết tâm làm sáng tỏ vụ án. Họ không chỉ muốn tìm ra danh tính nạn nhân, mà còn muốn đưa kẻ thủ ác ra trước ánh sáng công lý. Mỗi bước đi của họ đều được thực hiện một cách cẩn thận và tỉ mỉ, nhằm đảm bảo không bỏ sót bất kỳ chi tiết quan trọng nào.
Vào ngày 7 tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười bốn, kết quả so sánh ADN cuối cùng cũng có. Cả đội điều tra tập trung tại phòng họp, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về tấm bảng trắng, nơi kết quả vừa được treo lên. Tiếng thở dài nhẹ nhõm khi tên nạn nhân được xác định, tên là Tăng Tiểu Huyên, cô gái mất tích từ hai năm trước. Thông tin này đã mở ra một bước tiến lớn trong vụ án, nhưng cũng đặt ra nhiều câu hỏi mới.
Tăng Tiểu Huyên, cái tên ấy gợi lại nhiều kỷ niệm buồn cho gia đình cô. Khi còn nhỏ, thì Huyên là một cô bé dễ thương và thông minh, luôn mơ ước thoát khỏi cuộc sống nông thôn vất vả, để có thể sống một cuộc đời tươi đẹp hơn ở huyện lị. Bố mẹ Huyên, với hy vọng tốt nhất cho con gái, đã quyết tâm tìm cách để con có thể thoát khỏi vùng quê nghèo khó này.
Vào hai năm trước, một người mai mối đã giới thiệu Huyên với Dương Kiện, là một chàng trai sống ở thôn Hồng Hoa. Gia đình Kiện không giàu có, nhưng họ có vẻ chân thành và hứa hẹn sẽ chăm sóc Huyên tốt.
Sau khi hai gia đình gặp gỡ và nói chuyện, thì bố mẹ Huyên đã đồng ý gả con gái cho nhà họ Dương, đòi sính lễ là mười nghìn nhân dân tệ. Một khoản tiền không nhỏ đối với một gia đình nông thôn, nhưng nó cũng là lời cam kết cho một tương lai tươi sáng hơn cho Huyên.
Tuy nhiên, có một vấn đề lớn mà cả hai gia đình đều bỏ qua, đó là Huyên và Kiện đều chưa đến tuổi kết hôn theo luật định. Nhưng vì mong muốn gả con để thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, bố mẹ Huyên đã nhắm mắt làm ngơ.
Cuộc hôn nhân của Huyên không hề hạnh phúc như mong đợi. Ngay sau khi về nhà chồng, thì Huyên thường xuyên bị chồng đánh đập và hành hạ. Những lời hứa hẹn ngày nào của nhà họ Dương đã trở thành những cơn ác mộng với Huyên.
Mỗi lần về thăm nhà mẹ đẻ, Huyên đều khóc và kể về những nỗi đau đớn mà cô phải chịu đựng. Mẹ Huyên, dù rất đau lòng, nhưng luôn khuyên con cố nhịn, vì giao kèo bằng miệng giữa hai gia đình rằng, bên nào đề nghị ly hôn trước sẽ phải bồi thường.
Cuộc sống của Huyên đã trở thành một chuỗi ngày đầy đau khổ và tủi nhục. Mỗi lần trở về nhà mẹ đẻ, cô lại hy vọng sẽ tìm thấy sự an ủi, nhưng điều đó chỉ làm cho tình hình thêm tồi tệ. Những vết bầm tím trên cơ thể Huyên ngày càng nhiều, nhưng cô không dám nói ra sự thật, vì sợ gia đình mình phải gánh chịu hậu quả.
Ngày tháng trôi qua, Huyên dần mất đi sự hy vọng. Cô không biết làm cách nào để thoát khỏi cuộc sống địa ngục này. Sự chịu đựng của Huyên như một ngọn nến dần tàn lụi, không còn ánh sáng và hy vọng.
Mười tháng sau khi kết hôn, những rạn nứt trong cuộc hôn nhân của Tăng Tiểu Huyên và Dương Kiện đã trở nên không thể hàn gắn. Trong khoảng thời gian này, Kiện đến gặp bố mẹ vợ, báo rằng Huyên đã bỏ nhà đi, mang theo toàn bộ hành lý, giấy tờ cá nhân và điện thoại. Bố mẹ Huyên, dù lo lắng, nhưng vì sợ gia đình thông gia bắt bồi thường, nên không dám hỏi nhiều và cũng không đi báo cảnh sát.
Từ ngày Huyên biến mất, Kiện vẫn duy trì mối quan hệ với bố mẹ vợ một cách khéo léo. Anh ta thường xuyên đến thăm họ vào những dịp lễ tết, mang theo quà cáp, thể hiện sự hiếu thảo. Hành động này khiến cho bố mẹ Huyên phần nào an tâm, dù trong lòng họ vẫn đầy nỗi lo âu và nghi ngờ.
Cuộc điều tra tiếp tục đào sâu vào mối quan hệ giữa Huyên và Kiện. Cảnh sát bắt đầu từ những chi tiết nhỏ nhất, như cách hai vợ chồng sinh hoạt hàng ngày, đến những mối quan hệ bên ngoài của Kiện. Họ phát hiện rằng, Kiện vốn là người lười nhác, không chịu làm việc chăm chỉ, và điều này thường xuyên gây ra mâu thuẫn với Huyên.
Những người hàng xóm quanh nhà Kiện và Huyên cung cấp thêm thông tin quan trọng. Một số người cho biết rằng, họ thường nghe thấy tiếng cãi vã từ nhà Kiện vào ban đêm. Huyên thường bị Kiện la mắng, thậm chí có lần họ thấy Huyên khóc, và bỏ đi khỏi nhà vào lúc trời đã khuya.
Một điểm đáng ngờ khác mà cảnh sát phát hiện ra, đó là mối quan hệ của Kiện với một nữ sinh tên Đà. Trước khi Huyên mất tích, Kiện đã có quan hệ tình cảm với Đà, khiến cho mối quan hệ vợ chồng càng trở nên tồi tệ. Những cuộc cãi vã vì sự ghen tuông và phản bội, đã làm cho cuộc sống của Huyên trở nên không thể chịu đựng.
Một ngày sau khi Huyên mất tích, thì toàn bộ hơn năm nghìn nhân dân tệ trong thẻ ngân hàng của cô bị rút hết. Cảnh sát xác định rằng, giao dịch này đã diễn ra tại một cây ATM gần nhà của Kiện. Tuy nhiên, do thời gian đã lâu, video giám sát tại cây ATM đã bị xóa, không ai biết ai là người rút tiền. Sự mất tích của số tiền này càng làm tăng thêm sự nghi ngờ về Kiện.
Ít lâu sau khi Huyên mất tích, thì Kiện chung sống với Đà và họ có một đứa con. Hành động này của Kiện đã làm dấy lên nhiều câu hỏi từ phía cảnh sát. Liệu có phải Kiện đã giết Huyên để có thể sống tự do với Đà, mà không phải chịu sự ràng buộc nào?. Câu hỏi này càng trở nên cấp bách hơn, khi cảnh sát phát hiện ra những mâu thuẫn trong lời khai của Kiện, và những người xung quanh.
Trong khi đó, Đà, người tình của Kiện, cũng không thoát khỏi sự điều tra. Cô ta khai rằng, không biết gì về sự mất tích của Huyên, nhưng sự lo lắng, và căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt cô ta. Điều này càng khiến cho cảnh sát tin rằng, Đà có thể biết nhiều hơn những gì cô ta nói.
Những mảnh ghép của vụ án dần được xâu chuỗi lại với nhau. Kiện, với tính cách lười nhác và sự phản bội, đã biến cuộc sống của Huyên thành địa ngục. Những mâu thuẫn gia đình và sự xuất hiện của Đà đã làm cho tình hình càng trở nên tồi tệ. Sự mất tích của Huyên, số tiền bị rút khỏi thẻ ngân hàng, và mối quan hệ mới của Kiện là những manh mối quan trọng, giúp cho cảnh sát tiến gần hơn đến việc giải quyết vụ án.
Trong lòng mỗi điều tra viên, hình ảnh của Tăng Tiểu Huyên, một cô gái trẻ trung, đầy khát vọng, nhưng phải chịu đựng sự bạo hành và phản bội, càng khiến cho họ thêm quyết tâm tìm ra sự thật. Họ biết rằng, con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng với sự kiên trì và quyết tâm, họ tin rằng, công lý sẽ được thực thi, và những kẻ ác sẽ phải trả giá cho tội ác của mình.
Vào ngày 24 tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười bốn, buổi sáng tại huyện Đồng Tử, đã bắt đầu với ánh nắng yếu ớt xuyên qua màn sương mờ, mang theo cái lạnh đầu thu. Không khí tại trụ sở cảnh sát huyện càng thêm căng thẳng, và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Căn cứ vào những thông tin do thôn dân cung cấp, ban chuyên án quyết định tổ chức đồng thời bốn mũi truy bắt đến bốn khu vực khác nhau, mà Dương Kiện có thể đang lẩn trốn.
Những ngày trước đó, cảnh sát đã nhận được nhiều tin báo từ người dân về những địa điểm khả nghi. Một người dân cho biết rằng, bản thân đã nhìn thấy Kiện xuất hiện ở một khu chợ tại huyện lân cận. Một nguồn tin khác lại cho rằng, Kiện đang làm việc tại một nhà máy nhựa tổng hợp ở tỉnh Phúc Kiến. Dựa trên các thông tin này, ban chuyên án lập kế hoạch chi tiết cho cuộc truy bắt.
Bốn đội truy bắt được phân công rõ ràng. Đội một sẽ điều tra tại khu chợ mà người dân báo cáo là đã thấy Kiện xuất hiện. Đội hai sẽ kiểm tra tại khu vực gần nhà máy nhựa tổng hợp ở tỉnh Phúc Kiến. Đội ba và đội bốn sẽ tiếp tục rà soát các khu vực còn lại, dựa trên những manh mối mà họ đã thu thập được.
Đội hai, do trung tá Trần trực tiếp chỉ huy, nhận nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là đến nhà máy nhựa tổng hợp ở Phúc Kiến. Đây là địa điểm có nhiều khả năng Kiện đang ẩn náu, theo như thông tin của một nhân chứng tin cậy. Họ lên đường từ sáng sớm, mang theo sự quyết tâm và kỳ vọng sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ.
Khi đến nơi, thì đội truy bắt nhanh chóng tiến hành kiểm tra toàn bộ nhà máy. Họ gặp gỡ và hỏi thăm các công nhân, nhưng không ai biết rõ về một người tên Dương Kiện. Tuy nhiên, một công nhân trẻ tỏ ra ngập ngừng khi được hỏi, rồi bất ngờ chỉ tay về phía khu vực sản xuất phía sau, nơi có một người đàn ông trung niên làm việc ít giao tiếp với mọi người.
Cảnh sát tiến đến khu vực sản xuất, nơi tiếng máy móc ồn ào, và khói bụi mịt mù che khuất tầm nhìn. Họ tìm thấy một người đàn ông đang cúi đầu làm việc, với nét mặt căng thẳng. Khi được hỏi, thì người đàn ông này đã lập tức tỏ ra lo lắng và muốn bỏ chạy. Nhưng đã muộn, đội cảnh sát nhanh chóng bao vây và bắt giữ anh ta.
Người đàn ông này chính là Dương Kiện. Kiện bị áp giải về trụ sở cảnh sát huyện Đồng Tử, nơi anh ta bị thẩm vấn kỹ lưỡng. Trong suốt cuộc thẩm vấn, Kiện ban đầu tỏ ra bình tĩnh và khẳng định mình vô tội. Tuy nhiên, trước những bằng chứng không thể chối cãi, và sự khéo léo của các điều tra viên, anh ta bắt đầu lúng túng, và cuối cùng đã thú nhận tội ác của mình.
Kiện khai rằng, cuộc hôn nhân với Huyên là do cha mẹ sắp xếp, và cả hai thường xuyên mâu thuẫn. Khi nảy sinh tình cảm với Đà, Kiện muốn bỏ vợ, nhưng không biết làm thế nào để tránh phải bồi thường theo giao kèo giữa hai gia đình. Anh ta bắt đầu bạo hành Huyên, với hy vọng cô sẽ tự bỏ đi hoặc đòi ly hôn. Tuy nhiên, Huyên vẫn cố chịu đựng theo lời khuyên của gia đình.
Vào ngày 2 tháng 11 năm hai nghìn không trăm mười hai, một buổi tối lạnh giá tại thôn Hồng Hoa, cơn mưa nhẹ nhàng rơi rả rích trên mái nhà, tạo nên âm thanh đơn điệu, nhưng cũng không thể làm dịu đi bầu không khí căng thẳng trong ngôi nhà của Dương Kiện. Những mâu thuẫn giữa Kiện và Tăng Tiểu Huyên đã đạt đến đỉnh điểm. Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn dầu cũ kỹ, chỉ đủ để làm nổi bật những cái bóng đen kịt trên tường.
Cuộc cãi vã hôm đó bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt, nhưng dần leo thang thành những lời lẽ cay độc và xúc phạm. Kiện, trong cơn giận dữ không kiềm chế, bắt đầu dùng bạo lực để giải quyết mâu thuẫn. Huyên, với tất cả sự chịu đựng đã tích tụ, cuối cùng cũng phản kháng lại. Cô hét lên trong tuyệt vọng, yêu cầu Kiện dừng lại, nhưng điều đó chỉ làm cho cơn thịnh nộ của Kiện thêm bùng phát.
Trong một khoảnh khắc điên cuồng, Kiện lao vào siết cổ Huyên. Cô vùng vẫy, cố gắng thoát ra nhưng vô ích. Sức lực của cô dần yếu đi, và những lời van xin trở thành những âm thanh yếu ớt. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, Huyên đành phải nói ra mật mã thẻ ATM của mình trong hy vọng mong manh rằng, điều đó có thể cứu mạng mình. Nhưng không, Kiện đã đi quá xa, anh ta tiếp tục siết chặt cho đến khi Huyên ngừng thở, ánh mắt cô trở nên vô hồn.
Hoảng sợ và nhận ra hậu quả của hành động mình, Kiện ngồi sụp xuống bên xác Huyên, tim đập loạn nhịp và đầu óc trống rỗng. Trong cơn hoảng loạn, anh ta gọi điện cho bạn thân là Dương Thiện Huy, một người đã từng cùng anh ta trải qua nhiều chuyện. Huy đến nơi chỉ trong vòng vài giờ, mang theo sự lo lắng nhưng cũng đầy toan tính.
Huy và Kiện ngồi bàn bạc trong ánh sáng mờ ảo của căn nhà, quyết định phải phi tang thi thể Huyên để che giấu tội ác. Chúng lục lọi khắp nơi, và tìm thấy một chiếc bao tải cũ kỹ dùng để đựng thức ăn chăn nuôi. Chiếc bao tải này, với hình hai con lợn màu đỏ và dòng chữ Nông Dụng khoa kĩ, đã trở thành nơi cuối cùng chứa đựng thân xác của Huyên.
Sau khi cho thi thể Huyên vào bao tải, Kiện và Huy đã lén lút mang ra khỏi nhà, chọn một địa điểm hẻo lánh ít người qua lại để vứt bỏ. Mỗi bước đi của họ đều nặng trĩu tội lỗi, nhưng sự sợ hãi bị phát hiện khiến cho chúng không dừng lại. Địa điểm phi tang thi thể là một bãi đất trống, bị bao phủ bởi cỏ dại cao lút đầu người. Họ ném chiếc bao tải vào đó, hy vọng rằng, không ai sẽ tìm thấy.
Vào sáng hôm sau, Kiện và Huy đã quay trở lại cuộc sống thường ngày, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Kiện, với mật mã thẻ ATM của Huyên, đã nhanh chóng rút hết hơn năm nghìn nhân dân tệ từ tài khoản của cô. Số tiền này được chia đôi giữa hai người, như một phần thưởng cho sự tàn nhẫn và âm mưu hoàn hảo của chúng.
Nhưng tội ác không thể bị che giấu mãi mãi. Hai năm sau, sự thật dần bị phanh phui, và cuộc sống yên bình giả tạo của Kiện đã bị phá vỡ. Vào ngày hai mươi lăm tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười bốn, Huy đã bị bắt vì tội không tố giác tội phạm, và cố ý tiêu hủy bằng chứng phạm tội. Huy khai rằng, đã giúp Kiện phi tang thi thể Huyên và rút tiền từ thẻ ATM của cô, chia số tiền này với Kiện.
Những lời khai của Huy thêm phần khẳng định tội ác kinh hoàng mà Kiện đã gây ra. Mỗi chi tiết được hé lộ trong cuộc điều tra, làm cho mọi người không khỏi rùng mình trước sự tàn nhẫn và độc ác của hai kẻ thủ ác. Đối với gia đình Tăng Tiểu Huyên, nỗi đau mất mát càng thêm chồng chất, nhưng ít nhất họ cũng có được một phần công lý khi hung thủ bị bắt giữ.
Cảnh sát tiếp tục điều tra để thu thập đủ chứng cứ, nhằm đưa Kiện và Huy ra trước pháp luật. Cuộc điều tra không chỉ là hành trình tìm kiếm công lý cho Huyên, mà còn là lời nhắc nhở về sự quan trọng của việc bảo vệ lẫn nhau trong cộng đồng và gia đình. Những mảnh ghép của tội ác dần được kết nối, và sự thật tàn khốc của vụ án càng làm cho quyết tâm của các điều tra viên thêm vững chắc, đó là công lý nhất định sẽ được thực thi.
Vào ngày hai mươi bảy tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười bốn, tại tòa án nhân dân tỉnh Quý Châu, phiên tòa xét xử Dương Kiện và Dương Thiện Huy đã bắt đầu trong sự chờ đợi, và quan tâm của cả huyện Đồng Tử. Phòng xử án chật kín người, từ gia đình nạn nhân, người thân của bị cáo, đến người dân địa phương và phóng viên báo chí. Tất cả đều muốn chứng kiến sự phán xét cuối cùng, đối với tội ác đã gây rúng động cả vùng quê yên bình này.
Dương Kiện, với vẻ mặt tái nhợt và lo lắng, đứng trước vành móng ngựa. Hắn ta đã mất đi sự tự tin và lạnh lùng thường thấy. Bên cạnh hắn ta là Dương Thiện Huy, người đồng phạm trong vụ án, với ánh mắt thất thần, và sự hối hận hiện rõ trên khuôn mặt.
Công tố viên trình bày những bằng chứng không thể chối cãi về tội ác của hai bị cáo. Từ những lời khai của nhân chứng, bằng chứng vật lý, cho đến các kết quả điều tra chi tiết, tất cả đều chỉ ra rằng, Dương Kiện đã giết hại vợ mình, Tăng Tiểu Huyên, một cách tàn nhẫn và có chủ đích. Dương Thiện Huy, mặc dù không trực tiếp tham gia vào việc giết người, nhưng đã giúp đỡ Kiện trong việc phi tang thi thể, và che giấu tội ác.
Trong suốt phiên tòa, gia đình Tăng Tiểu Huyên ngồi ở hàng ghế phía trước, ánh mắt đau đớn, nhưng cũng thể hiện sự quyết tâm đòi lại công lý cho con gái. Mẹ Huyên không kìm được nước mắt, khi nghe lại những chi tiết về cái chết của con mình. Cha Huyên, dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng cái siết tay và ánh mắt đầy căm phẫn của ông đã nói lên tất cả.
Luật sư bào chữa cho Kiện và Huy đã cố gắng đưa ra những lý lẽ, nhằm giảm nhẹ tội cho thân chủ, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô nghĩa trước những bằng chứng rõ ràng, và sự thật tàn khốc của vụ án. Kiện đã không còn đường chối cãi, và hắn cũng không thể biện minh cho hành động tàn ác của mình.
Cuối cùng, sau nhiều giờ nghị án, tòa án tuyên án Dương Kiện phạm tội giết người với mức án tử hình. Dương Thiện Huy bị tuyên án 10 năm tù giam, vì tội không tố giác tội phạm và tiêu hủy bằng chứng. Bản án này được công bố trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của gia đình Tăng Tiểu Huyên, và sự đồng tình của tất cả những người có mặt tại phiên tòa.
Vụ án Tăng Tiểu Huyên khép lại với sự trừng phạt thích đáng dành cho những kẻ thủ ác. Dương Kiện và Dương Thiện Huy đã phải trả giá cho tội ác của mình, mang lại một phần công lý cho Huyên và gia đình của cô. Dù không thể làm sống lại một cuộc đời trẻ trung, đầy ước mơ và hy vọng, nhưng ít nhất, công lý đã được thực thi.
Gia đình Tăng Tiểu Huyên, dù đau đớn trước sự mất mát, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, khi hung thủ đã bị bắt và bị trừng trị. Mẹ Huyên, trong nước mắt, chia sẻ rằng, điều quan trọng nhất đối với bà lúc này là sự yên nghỉ của con gái. Bà hy vọng rằng, Huyên có thể an nghỉ khi biết rằng, công lý đã được thực thi.
Sự việc này không chỉ làm rúng động huyện Đồng Tử, mà còn là lời cảnh tỉnh đối với tất cả mọi người về vấn đề bạo hành gia đình và tội ác trong cộng đồng. Qua vụ án này, cảnh sát cũng như người dân đều ý thức rõ ràng hơn về trách nhiệm bảo vệ và tôn trọng lẫn nhau. Những bi kịch như của Tăng Tiểu Huyên không bao giờ được phép tái diễn.
Tags
Kỳ án