Tội Ác Man Rợ Từ Chiếc Đầu Người Và Bi Kịch Trong Gia Đình Gia Đình Giàu Có Họ Triệu | Kỳ Án #543

Kỳ án Bí Ẩn Đầu Người: Vụ Án Kinh Hoàng Của Gia Đình Triệu.




Trong một đêm tối tĩnh lặng, thì gia đình danh giá họ Triệu bất ngờ nhận được những cuộc gọi đe dọa đầy kinh hoàng. Một gói hàng bí ẩn chứa chiếc đầu người phụ nữ tóc dài được tìm thấy trước cửa nhà, mở ra một chuỗi sự kiện đầy ám ảnh và chết chóc. Với số tiền chuộc khổng lồ và những mối đe dọa liên tục, gia đình Triệu buộc phải đối mặt với một kẻ thù tàn ác, thông minh và luôn đi trước một bước. Cảnh sát bước vào cuộc điều tra căng thẳng, từng bước vạch trần sự thật đen tối và truy bắt những kẻ thủ ác. Bí Ẩn Đầu Người sẽ dẫn dắt bạn vào một câu chuyện đầy kịch tính, lôi cuốn, và thấm đẫm những cảm xúc từ sự sợ hãi, phẫn nộ đến niềm tin vào công lý. Liệu công lý có được thực thi. và sự bình yên có trở lại với gia đình Triệu? Hãy cùng theo dõi hành trình đầy nguy hiểm và bất ngờ này.
 
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
 
Nhà họ Triệu là một gia đình danh tiếng tại huyện Thuận Bình, thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Ông Triệu là phó tổng giám đốc của một công ty xây dựng lớn, nổi tiếng khắp vùng vì sự nghiệp thành công và giàu có. Ông có hai người con, một trai một gái. Con gái ông và chồng của cô hiện đang nhận thầu công trình tại Thạch Gia Trang, thủ phủ của tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, còn người con trai tên là Tiểu Đinh, hiện đang học trung học tại Thuận Bình.
 
Gia đình họ Triệu đang sống trong một biệt thự sang trọng, biểu tượng cho sự thành đạt và giàu có. Ngôi nhà luôn sáng rực ánh đèn, bao quanh bởi khu vườn xanh mát, với những hàng cây được cắt tỉa gọn gàng. Trong căn nhà bề thế này, cuộc sống dường như luôn trôi qua êm đềm và hạnh phúc.
 
Vào tối ngày 2 tháng 11 năm hai nghìn, khi kim đồng hồ chỉ đúng 22 giờ, ông Triệu đang chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại bất ngờ reo vang. Ông nhấc máy, một giọng nam lạ vang lên, lạnh lùng và căng thẳng nói rằng: Tao tìm mày suốt mấy năm nay, mày hại tao khổ quá. Hôm nay, tao có món quà nhỏ tặng mày, xem cho kỹ nhé. Ngay sau đó, điện thoại bị cúp. Ông Triệu cảm thấy lo lắng, nhưng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Ông Triệu không kịp định thần thì chỉ ít phút sau, điện thoại lại reo. Lần này, giọng kẻ gọi có vẻ tức giận hơn: Tao là tội phạm giết người! Quà cho nhà mày để ở hành lang phía tây nam. Con gái và chú của mày đang làm xây dựng ở Thạch Gia Trang, cháu ngoại của mày cũng ở Thạch Gia Trang. Con trai mày là Tiểu Đinh, đeo kính, đi học ở Thuận Bình. Mày thấy mạng của họ đáng bao nhiêu tiền? Không được báo cảnh sát, nếu không tao giết cả nhà mày!.
 
Ông Triệu sững sờ, cảm giác kinh hoàng ập đến. Ông lập tức gọi vợ dậy, kể lại toàn bộ sự việc. Cả hai cùng nhau đi kiểm tra hành lang phía tây nam của ngôi nhà, nơi kẻ lạ mặt đã nói. Ở đó, họ phát hiện ra một gói hàng màu đỏ bí ẩn. Nghĩ rằng đó có thể là một thiết bị nổ, hai vợ chồng ông Triệu đã thức trắng đêm, không dám đến gần.

Mãi đến rạng sáng, sau khi hồi hộp và lo lắng suốt đêm, ông Triệu mới đủ can đảm dùng một cây gậy gỗ dài để chọc mở gói đồ từ xa. Khi gói hàng mở ra, cảnh tượng bên trong đã khiến cho họ chết đứng. Đó là cái đầu của một người phụ nữ, tóc dài, máu me đầm đìa. Sự kinh hoàng tột độ hiện rõ trên khuôn mặt họ.
 
Khi đôi vợ chồng vẫn còn đang bàng hoàng và không tin vào mắt của mình, thì điện thoại lại reo lên. Lần này, giọng kẻ lạ mặt đe dọa và ra giá: đó là 500.000 nhân dân tệ để đổi lấy sự an toàn của gia đình mày. Nếu không, tao sẽ giết từng người một trong nhà mày.
 
Không còn lựa chọn nào khác, ông Triệu và vợ đã lập tức quyết định thông báo cho cảnh sát, hy vọng tìm được sự giúp đỡ.
 
 Đội điều tra do Trung tá Trần Minh dẫn đầu, một người có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý các vụ án phức tạp. Khi đội cảnh sát bước vào căn nhà của gia đình ông Triệu, thì không khí căng thẳng, và nặng nề hiện rõ trên khuôn mặt từng người.
 
Cảnh sát đã lập tức phong tỏa khu vực hành lang phía tây nam, nơi phát hiện ra gói hàng chứa cái đầu phụ nữ. Các chuyên gia pháp y nhanh chóng có mặt để tiến hành khám nghiệm. Họ cẩn thận thu thập mọi chứng cứ có thể, từ dấu vết máu, sợi tóc, cho đến các vật dụng xung quanh. Mỗi chi tiết nhỏ đều được ghi chép tỉ mỉ, không bỏ sót bất cứ thứ gì.
 
Qua khám nghiệm sơ bộ, họ nhận định nạn nhân là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, bị siết cổ cho đến chết. Dấu vết trên cổ nạn nhân cho thấy rằng, cô đã bị siết bằng một loại dây thừng mảnh nhưng rất chắc. Thời điểm tử vong được xác định là vào khoảng ngày 1 tháng 11. Kết quả này cho thấy kẻ thủ ác không chỉ tàn nhẫn, mà còn có kế hoạch rõ ràng và tính toán kỹ lưỡng.
 
Từ ba cuộc điện thoại mà ông Triệu nhận được, thì cảnh sát nhận định thủ phạm rất quen thuộc với vị trí nhà ở, và các thành viên trong gia đình của ông. Giọng nói trong điện thoại có vẻ giận dữ và căm hận, điều này khiến cho cảnh sát nghi ngờ rằng, kẻ tội phạm có thể là người quen, hoặc có người bên trong thông đồng với hắn.
 
Tại hiện trường, đội điều tra phát hiện ra một vài dấu chân xung quanh khu vực hành lang ở phía tây nam. Các dấu chân này được chụp lại, và so sánh với những người đã tiếp xúc gần đây. Bằng cách phân tích kích thước, và hình dạng của dấu chân, cảnh sát đã phác họa ra chân dung sơ bộ của thủ phạm, đó là một người đàn ông địa phương, khoảng 30 tuổi, cao khoảng 1 mét 7.
 
Cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn người dân xung quanh khu vực nhà của ông Triệu. Họ đã gặp gỡ từng hộ gia đình, hỏi thăm về những người lạ mặt xuất hiện gần đây, hoặc bất kỳ hoạt động khả nghi nào. Một vài người hàng xóm nhớ lại rằng, bản thân đã nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt xuất hiện gần khu vực này, vào đêm xảy ra vụ án. Họ miêu tả hắn ta là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, dáng người tầm thước, có vẻ ngoài bí ẩn, và luôn đeo mũ lưỡi trai che mặt.
 
Cảnh sát cũng xem xét đến khả năng kẻ tội phạm có tiền án.

Họ tiến hành rà soát hồ sơ những người từng bị kết án tại địa phương, đặc biệt là những người có tiền án liên quan đến tội giết người và tống tiền. Những thông tin này được so sánh với các manh mối thu thập được từ hiện trường, và mô tả của người dân.
 
Với những manh mối thu thập được, cảnh sát đã lên kế hoạch hành động tiếp theo. Họ quyết định tiếp tục theo dõi các cuộc gọi và dấu vết của kẻ tống tiền, đồng thời mở rộng phạm vi điều tra. Các chốt an ninh tại các điểm trọng yếu trong, và ngoài thành phố được tăng cường, nhằm nhanh chóng phát hiện và bắt giữ thủ phạm nếu hắn ta xuất hiện.
 
Trung tá Trần Minh cũng yêu cầu các thám tử ngầm theo dõi những người từng có liên hệ với gia đình ông Triệu, hoặc có động cơ khả nghi. Họ đặc biệt chú ý đến những người từng bị gia đình ông Triệu gây thiệt hại, hoặc có mối thù cá nhân với họ.
 
Trong khi cảnh sát đang nỗ lực điều tra, thì gia đình ông Triệu phải sống trong nỗi lo âu, và căng thẳng tột độ. Những cuộc gọi đe dọa, và sự hiện diện của cái đầu phụ nữ trong nhà đã ám ảnh họ. Ông Triệu liên tục nhận được những cuộc gọi từ người thân và bạn bè, ai nấy đều lo lắng và cầu nguyện cho sự an toàn của gia đình ông.
 
Mỗi ngày trôi qua, hy vọng tìm ra kẻ thủ ác càng lớn, nhưng cùng với đó là nỗi sợ hãi không ngừng gia tăng. Gia đình của ông Triệu biết rằng, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến cho họ phải trả giá đắt. Trong khi đó, cảnh sát cũng cảm nhận được áp lực từ phía dư luận và gia đình nạn nhân, họ biết rằng, việc phá án thành công không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là trách nhiệm đối với cộng đồng, và sự an toàn của những người dân vô tội.
 
Cuộc điều tra mới chỉ bắt đầu, con đường phía trước còn đầy rẫy những khó khăn và nguy hiểm. Liệu cảnh sát có thể nhanh chóng tìm ra kẻ thủ ác, và đưa hắn ta ra ánh sáng, trả lại sự bình yên cho gia đình ông Triệu và cộng đồng hay không?. Thời gian sẽ trả lời câu hỏi này, và cuộc chiến giữa công lý và tội ác vẫn đang tiếp tục diễn ra.
 
Vào khoảng 22 giờ 40 phút ngày 4 tháng 11, điện thoại lại reo lên trong nhà ông Triệu. Tim ông đập nhanh, cảm giác lo lắng và sợ hãi một lần nữa tràn ngập trong lòng. Ông Triệu nhấc máy, giọng của kẻ lạ mặt vang lên, đầy đe dọa và lạnh lùng: Tiền đã chuẩn bị xong chưa?.
 
Ông Triệu cố gắng giữ bình tĩnh, ông vờ xin khất ít hôm để gom đủ số tiền, nhưng kẻ lạ mặt không đồng ý, hắn gằn giọng: Không được! Mày phải mang 300.000 nhân dân tệ gửi đến khách sạn Kim Thái ở Bảo Định vào 10 giờ ngày mai. Nếu không, mày biết hậu quả rồi đấy!.
 
Sau khi cuộc gọi kết thúc, thì ông Triệu lập tức báo cáo tình hình cho đội cảnh sát điều tra. Trung tá Trần Minh nhanh chóng lên kế hoạch cùng ông Triệu, để thực hiện yêu cầu của kẻ tống tiền, đồng thời giăng bẫy để bắt hắn.
 
Vào buổi sáng ngày 5 tháng 11, không khí tại khách sạn Kim Thái ở Bảo Định trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cảnh sát đã bí mật bố trí lực lượng xung quanh khách sạn, sẵn sàng hành động khi kẻ tống tiền xuất hiện. Ông Triệu mang theo túi tiền đến khách sạn theo đúng yêu cầu của kẻ lạ mặt.

 Ông Triệu ngồi đợi trong sảnh khách sạn, mắt dán chặt vào cửa ra vào, mỗi lần có người bước vào, thì tim ông lại đập nhanh. Cảnh sát đã theo dõi từng động thái của mọi người xung quanh, từng giây phút trôi qua càng làm tăng thêm sự căng thẳng. Tuy nhiên, suốt buổi sáng hôm đó, không có ai đến nhận tiền. Ông Triệu và cảnh sát đã chờ đợi trong vô vọng. Đến trưa, họ quyết định rời khách sạn, hy vọng rằng, kẻ tống tiền sẽ liên lạc lại. Cảnh sát bắt đầu nghi ngờ rằng, kẻ tống tiền đang theo dõi họ từ xa, và biết được mọi động thái của họ.
 
Đúng như dự đoán, vào ngày 6 tháng 11, ông Triệu đã nhận được cuộc gọi từ Thạch Gia Trang. Giọng của kẻ tống tiền lần này đầy giận dữ và chửi bới: Tao không cần tiền nữa! Mày cứ chờ xem! Tao sẽ làm cho mày hối hận vì đã không nghe lời tao!.
 
Những lời đe dọa này đã khiến cho ông Triệu càng thêm lo lắng cho sự an toàn của gia đình mình. Cảnh sát hiểu rằng, họ cần phải hành động nhanh chóng, trước khi kẻ tống tiền thực hiện bất kỳ hành động nguy hiểm nào khác.
 
Trung tá Trần Minh đã triệu tập cuộc họp khẩn với đội điều tra. Họ nhận ra rằng, kẻ tống tiền luôn gọi điện sau khi cảnh sát rời đi, điều này cho thấy hắn có thể nhận được thông tin từ bên trong, hoặc đang theo dõi rất sát sao. Họ quyết định kiểm tra kỹ lưỡng hồ sơ các cuộc gọi, và rà soát những người có tiền án tiền sự tại địa phương.
 
Trong quá trình rà soát, cảnh sát phát hiện ra một nghi phạm có tiểu sử đáng ngờ, đó là Lưu Hướng Tiến. Tiến sống cách nhà ông Triệu chỉ 500 mét, và từng có tiền án tiền sự.
 
Lưu Hướng Tiến, 28 tuổi, từng là lính và làm bí thư chi bộ thôn, nhưng sau đó đã sa ngã, và mở tiệm gội đầu trá hình mại dâm. Sau khi tiệm bị đóng cửa vì hoạt động trái phép, Tiến trở nên thất nghiệp, và dính líu vào các hoạt động phi pháp.
 
Đội cảnh sát điều tra đã quyết định tập trung vào những người có liên hệ với Tiến, trong đó có Tống, là một người bạn thân thiết của hắn ta. Vào ngày 23 tháng 11, Tống được đưa về đồn thẩm vấn. Cảnh sát hy vọng rằng, từ Tống, thì họ có thể tìm ra manh mối về tung tích của Tiến.
 
Tống tỏ ra lo lắng khi đối diện với cảnh sát. Anh ta kể rằng, Tiến đã mượn xe van của anh vào ngày 30 tháng 10. Khi nhận lại xe vào sáng hôm sau, Tống phát hiện ra xe đã di chuyển hơn hai trăm ki lô mét chỉ trong một đêm, và thân xe đã bị xước xát nghiêm trọng. Điều này khiến cho Tống nghi ngờ và lo lắng, nhưng anh ta không dám hỏi Tiến về chuyện đó.
 
Chứng minh thư của Tống vốn luôn để trên xe, cũng bị mất vào đêm mà Tiến mượn xe. Đến ngày 3 tháng 11, có người báo tin rằng, đã nhặt được chứng minh thư của Tống ở con đập cách huyện Thuận Bình 1 phẩy 5 ki lô mét. Thông tin này khiến cho cảnh sát suy đoán rằng, nơi chứng minh thư bị rơi có thể là hiện trường vụ án.
 
Ngay lập tức, cảnh sát điều tra đã quyết định kiểm tra con đập. Khi đến nơi, thì họ phát hiện ra một khoảnh đất có dấu vết mới được đào xới. Sau khi đào lớp đất xốp, thì họ kinh hoàng khi tìm thấy một thi thể không đầu.

Qua khám nghiệm tử thi, họ phát hiện ra nhóm máu, và vết dao chém trên người nạn nhân trùng khớp với chiếc đầu ném ở nhà ông Triệu. Điều này khẳng định rằng, thi thể và chiếc đầu tìm thấy thuộc về cùng một nạn nhân.
 
Cảnh sát sau đó đã tiếp tục điều tra xung quanh khu vực con đập, hy vọng tìm thêm manh mối về vụ án. Họ phát hiện ra một số dấu chân, và dấu vết của xe van trên mặt đất, khớp với mô tả của Tống về chiếc xe bị xước. Những manh mối này củng cố thêm giả thuyết rằng, Tiến đã thực hiện hành vi phạm tội tại đây.
 
Đồng thời, cảnh sát tiếp tục thẩm vấn Tống để lấy thêm thông tin về các mối quan hệ, và hoạt động của Tiến trong thời gian gần đây. Tống cho biết rằng, Tiến thường gặp gỡ một nhóm bạn tại quán cà phê nhỏ gần khu vực. Họ quyết định tiến hành giám sát quán cà phê này để thu thập thêm thông tin.
 
Khi cảnh sát đang tập trung vào việc giám sát và thu thập thông tin, Tiến đã bất ngờ biến mất. Điều này làm tăng thêm sự căng thẳng, và áp lực cho cuộc điều tra. Cảnh sát tin rằng, Tiến đang trốn chạy, và có thể đã nhận được thông tin từ ai đó về việc bị theo dõi.
 
Đội cảnh sát đã quyết định mở rộng cuộc truy lùng, phối hợp với các đơn vị cảnh sát khác trong và ngoài tỉnh. Họ lập ra các chốt kiểm tra tại các điểm trọng yếu, tiến hành rà soát các khu vực khả nghi và tăng cường tuần tra.
 
Cuộc truy lùng đã diễn ra gắt gao, cảnh sát làm việc ngày đêm không nghỉ. Mọi manh mối nhỏ nhất đều được kiểm tra kỹ lưỡng, không để sót bất cứ chi tiết nào. Cảnh sát cũng nhận được sự hỗ trợ từ phía người dân, những người lo lắng, và mong muốn giúp đỡ để sớm bắt được kẻ thủ ác.
 
Sau nhiều ngày tìm kiếm, cảnh sát đã nhận được một manh mối quan trọng từ một người dân. Người này cho biết rằng, đã thấy một người giống với mô tả của Tiến xuất hiện tại một ngôi nhà hoang cách xa khu dân cư. Ngay lập tức, đội cảnh sát điều tra đã lên đường kiểm tra.
 
Khi đến nơi, thì cảnh sát phát hiện một số dấu vết của người từng ở đây, nhưng Tiến đã rời đi. Dấu chân và những vật dụng còn sót lại tại hiện trường cho thấy rằng, Tiến đã sống ở đây trong một thời gian ngắn, trước khi tiếp tục trốn chạy.
 
Trong khi cảnh sát vẫn đang truy lùng Tiến, gia đình ông Triệu vẫn sống trong nỗi sợ hãi, và căng thẳng không ngừng. Họ biết rằng, kẻ tội phạm vẫn đang ngoài vòng pháp luật, và có thể tiếp tục gây nguy hiểm cho họ bất cứ lúc nào. Ông Triệu và vợ phải luôn cảnh giác và tránh những nơi nguy hiểm.
 
Trong khi đó, cảnh sát tiếp tục theo dõi, và điều tra mọi manh mối có thể. Họ biết rằng, việc bắt được Tiến không chỉ là trách nhiệm, mà còn là sự cần thiết để đảm bảo an toàn cho cộng đồng. Cuộc chiến giữa công lý và tội ác vẫn tiếp tục diễn ra, và hy vọng rằng công lý sẽ sớm được thực thi.
 
Vào chiều ngày 4 tháng 12, cuộc điều tra đã bất ngờ nhận được một bước ngoặt quan trọng. Tiến, sau thời gian dài lẩn trốn, đã gọi điện cho một người bạn họ Lý, nói rằng hắn ta đang ở Bắc Kinh và nhờ bạn gửi tiền cho mình.

Người bạn này ngay lập tức báo cáo với tổ chuyên án, cung cấp một manh mối quý giá này để cảnh sát có thể truy bắt Tiến.
 
Ngay sau khi nhận được thông tin, thì cảnh sát điều tra đã xác định vị trí cuộc gọi, nó được thực hiện gần cầu vượt Hàng Thiên ở Bắc Kinh. Họ nhanh chóng lập kế hoạch, và điều động hơn 20 cảnh sát đến Bắc Kinh để tiến hành cuộc bắt giữ.
 
Đêm đó, tại cầu vượt Hàng Thiên, không khí đã trở nên căng thẳng. Các sĩ quan cảnh sát mặc thường phục, trang bị đầy đủ, bí mật bao vây khu vực. Mỗi người đều trong tình trạng sẵn sàng, chỉ chờ đợi tín hiệu từ chỉ huy. Đúng 21 giờ 10 phút, Tiến xuất hiện, hắn ta không ngờ rằng, mình đã lọt vào tầm ngắm của cảnh sát. Hắn điềm tĩnh tiến tới một góc khuất để đợi bạn đến.
 
Khi nhận thấy thời cơ đã đến, đội cảnh sát nhanh chóng ập vào để bắt giữ Tiến. Hắn ta đã bị khống chế một cách nhanh chóng và chuyên nghiệp, không kịp phản ứng. Tiến được đưa về đồn cảnh sát trong tình trạng hoang mang và sợ hãi, biết rằng những ngày tự do của mình đã chấm dứt.
 
Tại đồn cảnh sát, Tiến ban đầu tỏ ra ngoan cố, và tìm cách biện hộ cho mình. Hắn ta khai rằng , mình đã bị một nhóm người đeo mặt nạ bắt cóc vào ngày 2 tháng 11. Theo lời của hắn ta, nhóm người này đã đâm thứ gì đó vào tai và cánh tay hắn, khiến cho đầu óc mất tỉnh táo. Sau đó, chúng bắt hắn ta phải gọi điện thoại cho ông Triệu, và vứt gói hàng vào nhà, cùng với đó là để lại dấu chân tại hiện trường.
 
Lời khai của Tiến nghe có vẻ hợp lý, nhưng không thuyết phục được các chuyên gia thẩm vấn. Họ nhận thấy có nhiều điểm mâu thuẫn, và phi lý trong câu chuyện của hắn. Trung tá Trần Minh, với kinh nghiệm dày dặn, đã quyết định sử dụng chiến thuật thẩm vấn tâm lý, để ép Tiến phải nói ra sự thật.
 
Trong những giờ thẩm vấn căng thẳng, Tiến dần dần bộc lộ những điểm yếu. Trước sự kiên trì và nhạy bén của các chuyên gia, hắn ta bắt đầu lộ ra sự hoảng sợ. Những lời nói dối ban đầu dần dần bị lật tẩy, và áp lực tâm lý ngày càng lớn, khiến cho hắn ta không thể giữ được bí mật lâu hơn.
 
Cuối cùng, trước sự thẩm vấn kiên trì và sắc bén của đội điều tra, Tiến phải thú nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình. Hắn ta khai rằng, không có ai bắt cóc hay ép buộc hắn, mà chính hắn là kẻ chủ mưu trong vụ án này. Tiến cũng tiết lộ danh tính của hai đồng phạm, đó là Tôn Tân Nghĩa và Tôn Hoành Lượng.
 
Tôn Tân Nghĩa, một kẻ đã nằm trong tầm ngắm của cảnh sát từ trước, là một tên tội phạm có tiểu sử đen tối, và quan hệ mật thiết với Tiến. Hắn ta đã từng bị bắt vì tội cướp tài sản, và sau khi ra tù thì lại ngựa quen đường cũ. Từ lâu, Nghĩa và Tiến đã kết nghĩa huynh đệ, cùng nhau thực hiện nhiều phi vụ phạm pháp.
 
Người còn lại, Tôn Hoành Lượng, đã gây bất ngờ lớn, khi hắn ta chính là cháu của vợ ông Triệu, và làm việc trong công ty xây dựng của gia đình. Sau khi vụ việc xảy ra, thì Lượng đã chuyển đến sống ở nhà họ Triệu để chăm sóc cô chú, nhưng thực chất là kẻ nằm vùng báo tin cho nhóm tội phạm.
 
Theo lời khai của Tiến, nhóm này đã lên kế hoạch chi tiết và cẩn thận từ lâu.

 Họ đã nhắm vào gia đình người cô giàu có của Lượng, để thực hiện ý đồ tống tiền. Tiến kể lại chi tiết về ngày 30 tháng 10 năm hai nghìn, khi hắn ta cùng Nghĩa và Lượng đến con đập, sử dụng xe van của Tống để di chuyển, và thực hiện hành vi tội ác. Họ đã bắt cóc một phụ nữ trung niên, hãm hiếp và sát hại cô, sau đó chặt đầu, và gửi đến nhà ông Triệu để đe dọa và tống tiền.
 
Kế hoạch của nhóm tội phạm vô cùng tàn nhẫn, và tính toán kỹ lưỡng. Họ chia ra từng vai trò, Tiến là kẻ liên lạc qua điện thoại, Lượng là tay trong theo dõi tình hình điều tra của cảnh sát, và Nghĩa là người truyền tin. Những hành động này nhằm gây nhiễu loạn, và đánh lạc hướng cảnh sát.
 
Cuộc điều tra đã tiếp tục với những manh mối mới từ lời khai của Tiến. Cảnh sát bắt đầu lên kế hoạch bắt giữ Tôn Tân Nghĩa và Tôn Hoành Lượng, hai đồng phạm của Tiến trong vụ án. Trung tá Trần Minh chỉ đạo đội điều tra đã tiến hành các biện pháp khẩn cấp, để đảm bảo sự an toàn cho gia đình ông Triệu, và nhanh chóng đưa tội phạm ra trước ánh sáng.
 
Sau khi thu thập đủ chứng cứ, cảnh sát quyết định hành động. Vào đêm ngày 6 tháng 12, lực lượng cảnh sát đã được điều động đến nơi ẩn náu của Tôn Tân Nghĩa, một căn nhà nhỏ nằm sâu trong khu phố cũ kỹ. Nghĩa vốn là kẻ cẩn trọng và thông minh, hắn ta luôn thay đổi chỗ ở, và sử dụng nhiều biện pháp để che giấu tung tích. Tuy nhiên, lần này hắn ta không may mắn thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát.
 
Khi cảnh sát ập vào, thì Nghĩa đang ngồi trong phòng, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng mắt ánh lên sự lo lắng. Hắn ta đã bị khống chế nhanh chóng và không kịp phản kháng. Nghĩa bị đưa về đồn cảnh sát, nơi mà hắn ta sẽ phải đối mặt với những câu hỏi khó khăn, và sự thật không thể chối cãi.
 
Tại đồn cảnh sát, Nghĩa tỏ ra ngoan cố và không chịu hợp tác. Hắn ta cố gắng biện minh cho bản thân, và đổ lỗi cho hoàn cảnh. Tuy nhiên, trước những bằng chứng rõ ràng, và sự thẩm vấn sắc bén của Trung tá Trần Minh, Nghĩa dần dần phải thừa nhận sự thật.
 
 Lượng đã bị bắt giữ vào sáng ngày 7 tháng 12 tại nhà ông Triệu. Khi bị bắt, thì Lượng tỏ ra hoảng loạn và cố gắng chối tội. Tuy nhiên, trước những chứng cứ không thể chối cãi, cùng với lời khai của Tiến và Nghĩa, thì Lượng phải thừa nhận vai trò của mình trong vụ án.


 
Qua lời khai của các tội phạm, cảnh sát dần dần vẽ lại bức tranh toàn cảnh về kế hoạch tàn nhẫn mà chúng đã thực hiện. Từ tháng 8 năm hai nghìn, nhóm này thường tụ tập bàn cách làm giàu phi pháp. Chúng hướng mục tiêu đến gia đình người cô giàu có của Lượng. Vào ngày 12 tháng 9 năm hai nghìn, Tiến nảy ra ý định giết một người trước, chặt đầu ném vào nhà ông Triệu rồi tống tiền, cho rằng làm vậy sẽ khiến ông Triệu sợ hãi không dám báo cảnh sát, mà ngoan ngoãn nộp tiền.
 
Từ lời khai của Nghĩa và Lượng, cảnh sát phát hiện rằng, hai người này đã có quá khứ tội phạm từ trước. Vào năm một nghìn chín trăm chín mươi mốt, Nghĩa và Lượng đã bị bắt vì tội cướp tài sản. Nghĩa nhận án 8 năm tù, còn Lượng bị phạt quản chế. Sau khi ra tù, Nghĩa lại ngựa quen đường cũ, và kéo Lượng vào các hoạt động phi pháp.
 
Nhóm tội phạm này đã lên kế hoạch chi tiết và tỉ mỉ để thực hiện vụ án. Chúng đã chọn ông Triệu làm mục tiêu, vì gia đình ông giàu có và dễ bị đe dọa.
 
Trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát cũng thu thập thêm thông tin về những ngày cuối cùng của nạn nhân xấu số. Người phụ nữ bị bắt cóc là một người mẹ đơn thân, sống ở vùng ngoại ô. Cô bị bắt cóc trên đường đi làm về, bị tra tấn và sát hại một cách tàn nhẫn.
 
 Bi kịch xảy ra vào lúc 17 giờ ngày 30 tháng 10 năm hai nghìn, tại một con đập hẻo lánh, Nghĩa và Lượng đã gặp Tiến để bàn bạc kế hoạch. Không khí buổi chiều tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước chảy rì rào, và tiếng gió thổi qua những tán cây. Nghĩa, với vẻ mặt lạnh lùng, đã trao đổi kỹ lưỡng với Tiến về chi tiết của kế hoạch tàn ác mà họ đã chuẩn bị từ lâu.
 
Đến 18 giờ 30 phút, Tiến đã lái chiếc xe van mượn của Tống đến để đón Nghĩa và Lượng. Chiếc xe cũ kỹ lăn bánh trên con đường đất bụi mù, mang theo ba kẻ tội phạm với những ý đồ đen tối. Họ dừng lại ở một huyện khác để mua công cụ gây án, bao gồm dây thừng, dao và các vật dụng khác. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, cả ba đã bắt đầu đi dọc quốc lộ tìm kiếm nạn nhân.
 
Trời dần tối, ánh đèn đường yếu ớt soi sáng con đường vắng vẻ. Trong bóng tối, nhóm tội phạm đã tiếp tục lùng sục, mắt dán chặt vào từng người đi đường. Cuối cùng, Nghĩa phát hiện ra một phụ nữ trung niên đang đạp xe về nhà. Hắn ta đã nhanh chóng đuổi theo, và kéo cô vào trong xe van. Tiếng hét của nạn nhân vang lên trong đêm tối, nhưng nhanh chóng bị tiếng động cơ xe nuốt chửng.
 
Bên trong xe, cảnh tượng trở nên kinh hoàng. Mặc kệ nạn nhân cầu xin, cả ba đã tiến hành hãm hiếp tập thể. Nạn nhân khóc lóc, van xin tha mạng, nhưng lòng dạ sắt đá của những kẻ tội phạm không hề lay chuyển. Sau khi thỏa mãn thú tính, chúng quyết định sát hại cô để bịt đầu mối. Đêm đó, trong bóng tối âm u, tội ác man rợ đã diễn ra. Tiếng kêu la thảm thiết của nạn nhân đã bị dập tắt bởi bàn tay tàn bạo của những kẻ sát nhân.
 
Lượng là người nhận nhiệm vụ tàn nhẫn nhất. 

Hắn ta lạnh lùng bọc đầu nạn nhân vào hộp các tông, rồi giấu trong đống rơm gần nhà ông Triệu, chờ thời cơ thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
 
Vụ án này đã nhanh chóng được đưa ra xét xử. Tòa án đông nghịt người, ai nấy đều mong muốn chứng kiến công lý được thực thi. Gia đình nạn nhân, những người hàng xóm, và cả người dân trong vùng đều có mặt, họ đòi hỏi một bản án thích đáng cho những kẻ thủ ác.
 
Trong phiên tòa, Tiến, Nghĩa và Lượng phải đối mặt với những tội danh bao gồm giết người, tống tiền và cưỡng hiếp. Bằng chứng rõ ràng, lời khai chi tiết và những tình tiết man rợ của vụ án, đã khiến cho bồi thẩm đoàn và toàn bộ khán phòng không khỏi rùng mình. Cuối cùng, cả ba kẻ tội phạm bị tuyên án tử hình, khép lại một vụ án kinh hoàng và tàn bạo.
 
Bản án đã mang lại sự công bằng cho nạn nhân và gia đình ông Triệu. Dù những tổn thương và ám ảnh từ vụ án vẫn còn, nhưng ít nhất họ đã tìm thấy sự yên tâm, khi những kẻ thủ ác phải đền tội. Cộng đồng cũng cảm thấy an toàn hơn, niềm tin vào công lý và pháp luật được củng cố.
 
Trong quá trình điều tra và xét xử, sự kiên nhẫn và quyết tâm của đội cảnh sát, đặc biệt là Trung tá Trần Minh, đã đóng vai trò quan trọng trong việc đưa vụ án ra ánh sáng. Những nỗ lực không ngừng nghỉ của họ đã mang lại sự bình yên cho gia đình ông Triệu, và trả lại công bằng cho nạn nhân xấu số. 

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn