Kỳ án về Lưu Trường Cương - Gã đàn ông vụng trộm cùng lúc với 2 người phụ nữ.
Vào năm hai nghìn không trăm mười bốn, một vụ án kinh hoàng đã chấn động huyện Trấn Bình, khi bà Đặng Trường Ninh, một chủ thầu xây dựng tài ba, đã đột ngột mất tích. Những manh mối dẫn đến một quá khứ đen tối và mối tình đầy rẫy những bí ẩn, mở ra cuộc điều tra đầy kịch tính và bất ngờ.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào ngày 23 tháng 1 năm hai nghìn không trăm mười bốn, buổi sáng bình thường tại huyện Trấn Bình, thành phố Nam Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc, bỗng chốc trở nên căng thẳng với một cuộc gọi khẩn cấp đến đồn cảnh sát. Đầu dây bên kia, một người đàn ông hoảng loạn trình báo về sự mất tích đầy bí ẩn của mẹ mình. Bà Đặng Trường Ninh, năm mươi tuổi, là một chủ thầu xây dựng nổi tiếng tại thành phố Đặng Châu. Anh ta cho biết rằng, bà đã rời nhà vào ngày 18 tháng 1 với lời nhắn rằng, có việc cần ra ngoài một lát để giải quyết. Thế nhưng kể từ lúc đó, thì bà Ninh không quay trở về, và điện thoại cũng không thể liên lạc được.
Người đàn ông tỏ ra vô cùng lo lắng. Mẹ anh vốn là người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, không ngại khó khăn, và luôn bận rộn với công việc. Bà Ninh quản lý hơn chục công nhân và luôn giữ liên lạc thường xuyên, không bao giờ tắt máy, bởi bà hiểu rõ tầm quan trọng của việc giữ kết nối trong công việc xây dựng.
Cuộc sống của bà Ninh xoay quanh những công trình, những kế hoạch và tiếng búa gõ vang trên công trường. Bà là trụ cột chính của gia đình, không chỉ đảm bảo công việc suôn sẻ mà còn phải lo toan cuộc sống gia đình. Bà thường xuyên có mặt tại công trường, giám sát từng công đoạn để đảm bảo tiến độ và chất lượng công trình.
Cảnh sát huyện Trấn Bình đã ngay lập tức vào cuộc, bắt đầu điều tra từ những người công nhân làm việc dưới quyền của bà Ninh. Họ xác nhận rằng, bà đã đến công trường vào ngày bà mất tích. Trong số những công nhân, một người tên là Lưu Trường Cương đã thu hút sự chú ý của cảnh sát. Cương, 55 tuổi, đã làm việc với bà Ninh trong suốt 5 năm qua. Anh ta là một người lao động chăm chỉ và trung thành, thường được bà Ninh tin tưởng.
Theo lời kể của các công nhân, vào ngày 18 tháng 1, Cương đã đề nghị bà Ninh đi cùng anh ta, để giới thiệu một mối bán sơn mới. Đó là lần cuối cùng họ thấy bà Ninh. Sau khi bà Ninh biến mất, thì Cương cũng bặt vô âm tín, không ai biết anh ta đã đi đâu.
Cảnh sát bắt đầu nghi ngờ rằng, sự mất tích của bà Ninh có liên quan đến Cương. Họ đã bắt đầu tìm hiểu về anh ta, từ lịch sử công việc cho đến cuộc sống cá nhân. Cương, với vóc dáng cao lớn và vẻ mặt nghiêm nghị, đã từng là người mà bà Ninh tin tưởng giao phó nhiều công việc quan trọng. Nhưng giờ đây, sự vắng mặt đột ngột của anh ta càng làm tăng thêm sự nghi ngờ.
Những manh mối này khiến cho cảnh sát càng thêm quyết tâm tìm hiểu sự thật.
Họ tiến hành lục soát nhà của Cương, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể giải thích được sự mất tích của bà Ninh. Trong quá trình này, những câu hỏi đã liên tục được đặt ra: Điều gì đã xảy ra với bà Ninh? Tại sao Cương lại biến mất cùng thời điểm?. Liệu anh ta có liên quan gì đến sự mất tích bí ẩn này hay không?.
Cảnh sát đã không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Họ tiến hành thẩm vấn các công nhân khác, những người có thể biết được thêm thông tin về mối quan hệ giữa Cương và bà Ninh. Các câu chuyện bắt đầu xuất hiện, vẽ nên bức tranh về một mối quan hệ phức tạp, và những bí mật đen tối có thể ẩn chứa phía sau.
Trong khi đó, Con trai của bà Ninh vẫn không ngừng hy vọng, và cầu nguyện mẹ mình an toàn. Anh nhớ lại những ký ức về bà, về sự cứng rắn, và quyết tâm trong công việc cũng như cuộc sống gia đình. Nhưng trong lòng anh, nỗi sợ hãi về một tương lai u ám không thể bị xóa nhòa.
Sự mất tích của bà Ninh trở thành một vụ án bí ẩn đầy rẫy những nghi ngờ và lo lắng. Cảnh sát huyện Trấn Bình không ngừng nỗ lực để làm sáng tỏ sự thật, đồng thời phải đối mặt với áp lực từ gia đình nạn nhân và dư luận. Trong bóng tối của vụ án, ánh sáng của sự thật dần hé lộ, nhưng hành trình tìm kiếm công lý cho bà Ninh vẫn còn dài và đầy khó khăn.
Với mỗi manh mối mới, hy vọng lại được thắp lên, nhưng cũng đồng thời là những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Liệu bà Ninh có còn sống? Cương thực sự là kẻ thủ ác hay chỉ là một nhân chứng trong một câu chuyện phức tạp hơn?
Vụ mất tích của bà Đặng Trường Ninh đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ đồn cảnh sát huyện Trấn Bình. Các điều tra viên bắt đầu mở rộng điều tra, cố gắng tìm kiếm manh mối từ mọi góc độ. Họ biết rằng, mỗi phút trôi qua, cơ hội để tìm thấy bà Ninh còn sống càng giảm dần.
Bước đầu tiên, cảnh sát đã truy xuất video giám sát từ các camera an ninh trên các con đường dẫn đến công trường, và nhà của bà Ninh. Đây là một quy trình tỉ mỉ, đòi hỏi sự kiên nhẫn và chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất. Sau nhiều giờ xem lại các đoạn băng, họ phát hiện ra một đoạn video vào lúc 10 giờ sáng ngày 18 tháng 1. Trong đoạn video này, Cương đã lái xe máy chở bà Ninh đi trên đường. Chiếc xe máy của Cương được nhận diện dễ dàng nhờ vào biển số xe đặc trưng, và dáng vóc của hai người.
Tiếp tục theo dõi, cảnh sát đã phát hiện thêm một đoạn video khác vào lúc 12 giờ 41 phút. Trong đoạn video này, Cương và bà Ninh đã xuất hiện ở cổng làng dẫn đến nhà Cương. Những hình ảnh này là bằng chứng rõ ràng cho thấy rằng, Cương là người cuối cùng nhìn thấy bà Ninh trước khi bà mất tích.
Để hiểu rõ hơn về người đàn ông này, cảnh sát đã bắt đầu điều tra sâu hơn về Lưu Trường Cương. Hồ sơ tội phạm của Cương đã nhanh chóng được lục lại. Theo hồ sơ, Cương đã từng bị kết án 12 năm tù vào năm một nghìn chín trăm tám mươi sáu vì tội trộm cắp, lừa đảo và hiếp dâm. Những tội danh này đã khiến cho anh ta trở thành một kẻ nguy hiểm trong mắt cảnh sát.
Cương được trả tự do vào năm một nghìn chín trăm chín mươi bảy, và từ đó, anh ta dường như đã cố gắng làm lại cuộc đời bằng công việc lao động chân chính tại các công trường xây dựng.
Tuy nhiên, với quá khứ phạm tội của Cương, cảnh sát càng có lý do để nghi ngờ anh ta có liên quan đến sự mất tích của bà Ninh. Những kẻ phạm tội có tiền án thường có xu hướng tái phạm, và điều này khiến cho cảnh sát không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào.
Vào ngày 24 tháng 1 năm hai nghìn không trăm mười bốn, sau khi thu thập đủ bằng chứng ban đầu, thì cảnh sát đã quyết định bắt giữ Cương vì tình nghi giết người. Cương bị đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn. Khi bị thẩm vấn lần đầu, thì Cương phủ nhận đã gặp bà Ninh vào ngày 18 tháng 1. Anh ta tỏ ra bình tĩnh và khéo léo trong việc trả lời các câu hỏi của cảnh sát, cố gắng che giấu sự lo lắng.
Nhưng những điều tra viên giàu kinh nghiệm không dễ bị lừa. Họ đã sử dụng nhiều chiến thuật tâm lý để gây áp lực lên Cương. Sau nhiều giờ thẩm vấn và quanh co, cuối cùng Cương cũng thú nhận rằng, anh ta có quan hệ tình cảm với bà Ninh. Tuy nhiên, khi cảnh sát hỏi về tung tích của bà, Cương vẫn tiếp tục che giấu sự thật.
Cương nói rằng, bà chủ đã được chôn cất, nhưng anh ta không cung cấp thêm chi tiết. Lời thú nhận này mở ra một loạt câu hỏi mới. Ai là người chôn cất bà Ninh? Tại sao bà lại chết? Và quan trọng nhất, đó là bà Ninh đã bị giết như thế nào?.
Cảnh sát sau đó đã quyết định lục soát nhà của Cương, hy vọng tìm thấy thêm manh mối về vụ án. Nhà của Cương nằm ở một ngôi làng nhỏ, cách xa sự ồn ào của thành phố. Khi đến nơi, họ nhận thấy ngôi nhà có vẻ bình thường, không có dấu hiệu gì khác lạ. Nhưng bên trong, họ tìm thấy những dấu hiệu có thể liên quan đến vụ án.
Trong quá trình lục soát, cảnh sát đã phát hiện ra một số dấu vết máu trên sàn nhà và trên tường. Các vết máu này đã khô, nhưng với sự trợ giúp của các kỹ thuật giám định hiện đại, chúng vẫn có thể cung cấp nhiều thông tin quan trọng. Cảnh sát thu thập các mẫu máu để đưa đi giám định pháp y.
Kết quả giám định pháp y cho thấy các mẫu máu thu được từ nhà của Cương,trùng khớp với mẫu máu của bà Ninh. Đây là một bằng chứng mạnh mẽ chứng minh rằng, bà Ninh đã từng có mặt tại nhà Cương, và có thể đã bị tấn công tại đây.
Những dấu vết máu và lời thú nhận của Cương càng củng cố nghi ngờ của cảnh sát về vai trò của anh ta trong vụ án này. Tuy nhiên, họ cần phải tìm thấy thi thể của bà Ninh, để xác nhận chính xác những gì đã xảy ra.
Cảnh sát tiếp tục thẩm vấn Cương, lần này với áp lực lớn hơn. Họ yêu cầu anh ta cung cấp thêm chi tiết về nơi chôn cất bà Ninh. Cuối cùng, dưới sức ép mạnh mẽ, Cương đã chịu khai ra vị trí nơi anh ta đã chôn cất bà Ninh.
Vào ngày 25 tháng 1, cảnh sát huyện Trấn Bình cùng một đội ngũ pháp y và công nhân xây dựng, đã bắt đầu công cuộc tìm kiếm thi thể của bà Đặng Trường Ninh, dưới sự chỉ dẫn của Lưu Trường Cương. Nơi mà Cương chỉ định nằm ngay dưới tường bao quanh nhà của anh ta.
Các công nhân đã cẩn thận bắt đầu đào bới, trong khi các điều tra viên đứng xung quanh quan sát, mong chờ tìm thấy manh mối quan trọng để làm sáng tỏ vụ án.
Không lâu sau khi bắt đầu đào bới, một mùi hôi thối nồng nặc đã bắt đầu bốc lên từ lòng đất, khiến cho mọi người không khỏi rùng mình. Các công nhân càng đào sâu, càng rõ ràng hơn về một phát hiện kinh hoàng. Một tiếng hét kinh hoàng vang lên, khi một trong số các công nhân phát hiện ra một phần thi thể bị lấp dưới lớp đất. Thi thể này sau đó được xác định chính là bà Đặng Trường Ninh, nằm trong tình trạng khỏa thân và bị che phủ bởi đất đá.
Các điều tra viên ngay lập tức phong tỏa hiện trường, không cho bất kỳ ai tiếp cận gần thi thể. Họ cẩn thận thu thập mọi dấu vết có thể, từ quần áo, tóc, đến những mẫu đất xung quanh. Thi thể của bà Ninh sau đó đã được chuyển đến phòng giám định pháp y, để tiến hành khám nghiệm chi tiết.
Kết quả giám định pháp y nhanh chóng cho thấy rằng, nạn nhân đã bị đập vào đầu bằng một hung khí cùn, dẫn đến chấn thương sọ não nghiêm trọng, đây là nguyên nhân trực tiếp gây ra cái chết. Những dấu vết này cho thấy là, bà Ninh đã bị tấn công một cách tàn nhẫn và không có cơ hội chống cự.
Các chuyên gia pháp y cũng phát hiện ra nhiều vết thương khác trên cơ thể nạn nhân, nhưng không phải là nguyên nhân gây tử vong. Những vết thương này có thể do bị kéo lê, hoặc tác động của việc chôn lấp thi thể. Tất cả các bằng chứng này đều chỉ ra một cuộc tấn công đầy bạo lực, và tàn nhẫn mà bà Ninh phải chịu đựng.
Với những bằng chứng không thể chối cãi, cảnh sát đã hoàn tất hồ sơ, và chuẩn bị đưa Lưu Trường Cương ra trước vành móng ngựa. Ngày 21 tháng 8 năm hai nghìn không trăm mười bốn, Tòa án Nhân dân thành phố Nam Dương tiến hành phiên tòa xét xử Cương với tội danh giết người.
Phiên tòa diễn ra trong sự theo dõi của nhiều người dân và các phương tiện truyền thông. Cương, với vẻ mặt lạnh lùng, bước vào phòng xử án dưới sự giám sát chặt chẽ của cảnh sát. Những bằng chứng và lời khai đã được trình bày một cách chi tiết và rõ ràng trước tòa.
Các công tố viên đã nêu rõ quá trình phạm tội của Cương, từ việc dẫn bà Ninh về nhà, tấn công bà cho đến việc chôn lấp thi thể. Những bằng chứng vật lý như dấu vết máu, vết thương trên thi thể và lời thú nhận ban đầu của Cương đều chống lại anh ta. Luật sư bào chữa cố gắng tìm cách giảm nhẹ tội danh, nhưng những lập luận của họ không đủ thuyết phục.
Cuối cùng, tòa án kết luận Lưu Trường Cương phạm tội giết người và tuyên án tử hình. Bản án này nhận được sự đồng tình của nhiều người dân, nhưng cũng không ít người cảm thấy rằng, vụ án còn nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.
Ngay sau khi bản án được tuyên, Cương bất ngờ rút lại lời thú tội trước đó. Trong một cuộc thẩm vấn mới, anh ta khai rằng, việc bà Ninh bị hại có liên quan đến mình, nhưng hung thủ thực sự lại là Chương Thanh, là một tình nhân khác của anh ta.
Cương cho biết rằng, bản thân đã gặp Thanh vào năm hai nghìn không trăm mười ba, và vì tình nghĩa, anh ta đã giúp Thanh phi tang thi thể và nhận tội giết người thay cho cô.
Lời khai mới này của Cương khiến cho cảnh sát một lần nữa phải đặt câu hỏi về sự thật đằng sau vụ án. Chương Thanh là ai?. Và tại sao Cương lại nhận tội thay cho cô ta?. Những câu hỏi này làm cho vụ án trở nên phức tạp và đầy bí ẩn hơn bao giờ hết.
Cảnh sát quyết định tái điều tra vụ án, tìm hiểu thêm về Chương Thanh, và mối quan hệ của cô với Cương. Họ cần phải xác định liệu lời khai mới này của Cương có đáng tin cậy, hay chỉ là một âm mưu nhằm thoát tội.
Theo lời khai của Cương, Chương Thanh đã biến mất từ 4 năm trước. Cảnh sát đã nhanh chóng kiểm tra hồ sơ của Chương Thanh và phát hiện rằng, cô ta đã không có bất kỳ liên lạc nào kể từ năm hai nghìn không trăm mười. Chồng Thanh cho biết rằng vợ mình đã bỏ nhà đi từ năm hai nghìn không trăm mười, kể từ đó không có tin tức gì. Ông ta cũng nói rằng, điện thoại di động của Thanh đã bị tắt máy, và không thể liên lạc được.
Cảnh sát tiếp tục tìm hiểu về mối quan hệ của Thanh với gia đình và bạn bè. Mẹ của Thanh nói rằng, con gái của bà đã đến Quảng Châu làm việc, nhưng cũng không liên lạc với ai trong suốt 4 năm qua. Điều này càng làm tăng thêm sự bí ẩn xung quanh sự biến mất của Chương Thanh.
Cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn lại Cương, về thân phận thực sự và tung tích của Chương Thanh. Tuy nhiên, Cương ấp úng, không thể giải thích rõ ràng về nơi ở hiện tại của Thanh, cũng như chi tiết về mối quan hệ của họ. Anh ta chỉ nhắc đến việc đã giúp Thanh phi tang thi thể của bà Ninh, và nhận tội giết người thay cho cô ta vì tình nghĩa.
Cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ tính xác thực trong lời khai của Cương. Họ quyết định kiểm tra lại tất cả các thông tin có liên quan đến Chương Thanh từ năm hai nghìn không trăm mười trở về trước để tìm ra manh mối. Trong quá trình này, họ phát hiện ra một vụ án chưa được phá giải xảy ra vào năm hai nghìn không trăm mười.
Vào sáng ngày 13 tháng 4 năm hai nghìn không trăm mười, một người dân trong khi bơm nước từ giếng về tưới ruộng, đã phát hiện một điều kinh hoàng. Nước đã không bơm được lên, và khi kiểm tra giếng, thì người này phát hiện bên trong có một thi thể nữ. Nạn nhân khoảng 40 tuổi, không có giấy tờ tùy thân, và không ai trong làng nhận ra danh tính của cô.
Giám định pháp y cho thấy rằng, nạn nhân đã bị đánh vào đầu bằng hung khí cùn, và chết vì chấn thương sọ não. Thời điểm tử vong được xác định là vào khoảng 10 ngày trước đó, phù hợp với thời điểm Chương Thanh bị mất tích. Các dấu vết trên cơ thể nạn nhân cũng cho thấy rằng, cô đã bị tấn công dã man trước khi bị ném xuống giếng.
Cảnh sát đã quyết định đối chiếu mẫu ADN của thi thể, với bố mẹ của Chương Thanh. Kết quả giám định cho thấy sự trùng khớp hoàn toàn. Nạn nhân trong giếng chính là Chương Thanh, người phụ nữ mà Cương đã khai là hung thủ thực sự.
Điều này đặt ra một tình huống mới đầy phức tạp, Nếu Chương Thanh đã chết từ năm hai nghìn không trăm mười, thì làm sao cô có thể giết bà Ninh vào năm hai nghìn không trăm mười bốn?.
Các điều tra viên tiếp tục tìm hiểu về cuộc sống của Chương Thanh trước khi cô mất tích. Họ phát hiện ra rằng, Thanh đã kết hôn được 13 năm và có một con trai. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Thanh và chồng không mấy hạnh phúc. Chồng cô là người khô khan, tẻ nhạt và không biết lãng mạn, điều này khiến cho Thanh không hài lòng. Cô ta đã nhiều lần bày tỏ ý định ly dị để có thể đến với Cương, người mà cô ta si mê và tin tưởng.
Các cuộc thẩm vấn với hàng xóm và bạn bè của Thanh cho thấy rằng, cô là một người phụ nữ mâu thuẫn, giữa ham muốn tự do và trách nhiệm gia đình. Những lời nói ngọt ngào và sự quan tâm của Cương, đã khiến cho cô bị cuốn vào một mối quan hệ tình ái đầy nguy hiểm.
Theo lời khai của Cương, mối quan hệ giữa anh ta và Thanh đã bắt đầu từ năm hai nghìn không trăm linh năm, khi Cương đưa vợ đang mang thai đến Đặng Châu làm việc. Thanh là chủ nhà nơi gia đình Cương thuê trọ. Với sự khéo léo và tài ăn nói, Cương đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của Thanh, và hai người bắt đầu một mối quan hệ bí mật.
Tuy nhiên, mối quan hệ này không phải lúc nào cũng êm đẹp. Nhiều lần, Thanh đã đề nghị bỏ trốn cùng Cương, nhưng anh ta từ chối vì không muốn bỏ rơi vợ con. Điều này khiến cho Thanh cảm thấy bị tổn thương và căng thẳng. Cô đã trở nên bất mãn, và nhiều lần xung đột với Cương vì những lý do nhỏ nhặt.
Trước nhiều chứng cứ không thể chối cãi, Lưu Trường Cương cuối cùng cũng thừa nhận rằng, anh ta đã sát hại cả hai người phụ nữ. Cương nói rằng, anh ta sợ bị tử hình, nên đã nghĩ ra cách đổ tội cho người đã chết từ 4 năm trước là Chương Thanh, nhưng cuối cùng không thể qua mắt được cảnh sát.
Trong những lời khai mới nhất của mình, Cương kể lại chi tiết về quá khứ, và mối quan hệ phức tạp với hai người phụ nữ này. Theo lời anh ta, vào tháng 6 năm hai nghìn không trăm linh năm, Cương đưa vợ đang mang thai đến Đặng Châu để làm việc. Tại đây, anh ta gặp Thanh, chủ nhà trẻ hơn anh ta 12 tuổi. Nhờ khéo ăn nói và cách cư xử mềm mỏng, Cương rất được Thanh yêu thích, và nhanh chóng trở thành người tình của cô.
Vào một buổi chiều định mệnh, Thanh đến nhà Cương để vụng trộm, thì bị vợ anh ta bất ngờ trở về bắt quả tang cả hai đang làm tình. Trong cơn giận dữ, vợ Cương hỏi Thanh đến nhà làm gì. Cương bối rối nói dối rằng, Thanh đến để giúp giặt đồ. Tuy nhiên, khi vợ tiếp tục chất vấn, thì Cương cảm thấy mất mặt, túm tóc vợ và dùng gạch đánh vào đầu gây chảy máu.
Người vợ tức giận chạy đến nhà Thanh làm ầm ĩ, khiến cho hàng xóm xung quanh bàn tán xôn xao. Mặc dù bị bàn tán, nhưng Thanh không quan tâm, và vẫn tiếp tục si mê Cương như bị bỏ bùa. Cô ta thậm chí còn giúp Cương làm việc nhà, và chăm sóc vợ anh ta trong thời gian ở cữ. Hàng xóm cho rằng, Thanh đã bị lừa bởi những lời ngon ngọt của Cương.
Thanh muốn ly dị để đến với Cương, và nhiều lần đề nghị bỏ trốn cùng anh ta. Nhưng Cương, không muốn bỏ rơi vợ con, luôn lảng tránh và thậm chí đã từng nói chia tay nhưng Thanh không đồng ý.
Vào năm hai nghìn không trăm linh chín, Cương đã bắt đầu làm việc tại một công trường xây dựng khác, và gặp bà Đặng Trường Ninh. Mối quan hệ giữa bà Ninh và chồng không tốt, bà là trụ cột kinh tế của gia đình. Cương đã khiến cho bà Ninh cảm động bằng những lời hỏi han và cử chỉ quan tâm. Hai người nhanh chóng ngoại tình.
Cương lúc này có hai người tình cùng một lúc, và thường xuyên được bà Ninh cho tiền tiêu xài, nên cuộc sống rất thoải mái. Tuy nhiên, không lâu sau, hai người tình của Cương đụng độ. Thanh tỏ ra bất mãn với tình địch, còn bà Ninh không đồng ý cho Cương tiếp tục qua lại với người đàn bà khác. Từ đó, Cương đã bị cả hai giám sát chặt chẽ, hễ không thấy anh ta, thì họ sẽ lập tức gọi điện thoại chất vấn.
Vào đầu tháng 4 năm hai nghìn không trăm mười, Thanh đến nhà trọ của Cương. Sau khi mặn nồng, thì cô ta một lần nữa đề nghị bỏ trốn cùng nhau, nhưng Cương từ chối thẳng thừng. Nghĩ đến 5 năm bên nhau nhưng Cương không coi mình ra gì, Thanh đã tức giận tát anh ta. Cương cũng nổi đóa và đánh lại Thanh. Trong lúc ẩu đả, Cương nhặt được một chiếc búa và đập vào đầu Thanh, gây chết người.
Hai ngày sau, vào đêm khuya, Cương lặng lẽ ném thi thể Thanh xuống giếng trên ruộng cách nhà vài chục ki lô mét. Hơn 10 ngày sau, thi thể của Thanh mới được phát hiện.
Vì bị ngâm nước lâu ngày, nên mọi manh mối đều bị xóa sạch, khiến cho cảnh sát khó nhận dạng thi thể, và xác định danh tính nạn nhân.
Không còn Thanh cản trở, Cương thoải mái hơn trong việc tiếp tục mối quan hệ với bà Ninh. Tuy nhiên, những mâu thuẫn không thể tránh khỏi đã xuất hiện. Cương nói rằng, bà Ninh không chỉ có mối quan hệ với anh ta, mà còn với một công nhân khác, tên là Nhậm Hoan Vĩnh. Bà Ninh duy trì cả hai mối quan hệ này để vừa được Vĩnh giúp tìm công nhân, vừa được Cương giúp nhận thầu công trình nhờ quen biết rộng. Cương tức giận nhưng không thể trở mặt, vì bà Ninh là bà chủ và có thể cho anh ta tiền và lợi ích.
Vào ngày xảy ra án mạng, Cương đã đưa bà Ninh về quê để khảo sát công trình. Buổi trưa, khi hai người đang nghỉ ngơi ở nhà Cương, thì bà Ninh bất ngờ nhận được điện thoại từ Vĩnh. Cương khó chịu và nói móc vài câu, sau đó tát bà Ninh. Cả hai lao vào đánh nhau. Bà Ninh dọa kiện Cương tội cưỡng hiếp, khiến cho anh ta giận dữ và dùng búa đè bà xuống đất đánh chết.
Lần này, tội ác của Cương đã nhanh chóng bị phát hiện, vì con trai bà Ninh đã báo cảnh sát. Cảnh sát ngay lập tức tiến hành điều tra, và tìm thấy thi thể bà Ninh theo lời chỉ dẫn của Cương.
Sát hại hai người, Cương phải nhận án tử hình. Biết mình không còn nhiều thời gian, Cương cảm thấy có lỗi với vợ con, và mong được gặp gia đình lần cuối. Vợ Cương đã lấy anh ta khi chưa đầy 18 tuổi, bất chấp sự phản đối của gia đình. Nhưng chỉ bốn tháng sau khi kết hôn, Cương đã bị kết án 12 năm tù. Người vợ đã một mình gồng gánh gia đình, thay anh ta chăm sóc cha mẹ, nhưng lại bị chồng liên tục phản bội và bạo hành.
Trong lần gặp cuối, Cương không kìm được nước mắt khi nghe tiếng khóc của vợ. Anh ta giúp vợ lau nước mắt và nói rằng: Đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không còn cơ hội nữa, đừng buồn nữa.
Tags
Kỳ án