Kỳ án về Hạ Thanh Vĩ - Bi kịch từ gã đàn ông thèm khát vợ của người khác.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào sáng ngày 3 tháng 6 năm hai nghìn không trăm linh chín, trời mù sương bao phủ khắp huyện Hoài Viễn, tỉnh An Huy, Trung Quốc, tạo nên một không khí ẩm ướt và lạnh lẽo. Lão nông tên là Triệu Tài, một người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi, với dáng vẻ khắc khổ, và những nếp nhăn sâu trên gương mặt, thức dậy từ tờ mờ sáng như mọi ngày. Ông chuẩn bị ra ngoài giếng cũ ở khu đất hoang, để lấy nước tưới rau cho mảnh vườn nhỏ sau nhà. Cái giếng này đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng nước trong giếng vẫn còn dùng được, đặc biệt hữu ích cho việc tưới tiêu trong mùa khô.
Ông Triệu chậm rãi bước đi trên con đường đất, đôi chân ông quen với từng viên sỏi, từng gốc cây. Cánh đồng xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng chim kêu thảng hoặc, và tiếng gió rít qua những khóm cây. Khi đến nơi, thì ông thả gàu xuống giếng, như một thói quen đã in sâu vào từng động tác của mình.
Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác thường. Khi kéo gàu nước lên, thì ông nhận thấy mặt nước có một lớp váng dầu lạ lẫm. Tò mò và có phần lo lắng, ông tiếp tục múc thêm một gàu nước nữa để kiểm tra. Trong gàu nước lần này, ông phát hiện có vật thể màu trắng lẫn trong nước. Lão nông đã cẩn thận dùng tay mò mẫm và khi chạm vào, ông giật mình nhận ra đó là một khúc xương. Tim ông đập mạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Khúc xương trong tay ông, mặc dù đã mờ đi nhiều, nhưng vẫn rõ ràng là xương người. Ông Triệu hoảng hốt, lập tức chạy về làng để thông báo cho cảnh sát. Tiếng bước chân gấp gáp của ông vang vọng trong không gian tĩnh mịch, lẫn với hơi thở hổn hển của một người vừa trải qua cú sốc lớn.
Không lâu sau khi nhận được tin báo, thì cảnh sát huyện Hoài Viễn đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Đội trưởng cảnh sát tên là Lý Minh, một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc bén và kinh nghiệm dày dặn trong nghề, là người dẫn đầu nhóm điều tra. Họ đã phong tỏa khu vực xung quanh giếng, và nhanh chóng bắt đầu tiến hành các biện pháp nghiệp vụ cần thiết.
Cảnh sát đã đưa khúc xương trong xô của lão nông Triệu Tài đến giám định pháp y ngay lập tức. Kết quả cho thấy rằng, đó là một đoạn xương cùng của con người. Thông tin này như một cú sốc đối với cả đội điều tra. Đội trưởng Lý Minh đã ra lệnh tiếp tục trục vớt các mảnh xương dưới giếng, và sau nhiều giờ nỗ lực, họ đã ghép lại thành một thi thể hoàn chỉnh.
Tiến sĩ Trần Hạo, là một bác sĩ pháp y có tiếng trong ngành, đã được mời đến hiện trường để tiến hành giám định. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, thì ông đã đưa ra những nhận định quan trọng. Từ mật độ xương và hình dạng xương chậu, ông suy đoán người chết là nam giới, khoảng từ 30 đến 35 tuổi, thời gian tử vong từ hai năm trở lên.
Điều đáng chú ý nhất là những vết nứt lõm rõ ràng ở hộp sọ, cùng với dấu vết carbon hóa trên xương cho thấy rằng, nạn nhân đã từng bị đốt cháy. Những dấu vết này dẫn đến kết luận nạn nhân đã bị đánh vào đầu bằng một vật cùn, sau đó bị phân xác rồi đốt cháy, và cuối cùng xương đã bị ném xuống giếng cũ để tiêu hủy vết tích.
Những thông tin ban đầu từ hiện trường và giám định pháp y, đã khiến cho vụ án trở nên phức tạp và kinh hoàng hơn bao giờ hết. Đội trưởng Lý Minh biết rằng, đây không phải là một vụ tai nạn thông thường, mà là một vụ giết người tàn ác và có kế hoạch kỹ lưỡng. Ông triệu đã tập cuộc họp khẩn với toàn bộ đội điều tra, để đề ra các hướng điều tra cụ thể.
Cả đội đã quyết định là sẽ điều tra kỹ lưỡng về khu vực giếng cũ, và những người từng sinh sống gần đó. Họ cũng lập danh sách những người mất tích trong vài năm qua, để đối chiếu với nhận dạng của nạn nhân. Mỗi manh mối, mỗi dấu vết dù nhỏ nhất đều được xem xét kỹ lưỡng. Họ biết rằng, kẻ thủ ác vẫn đang ngoài vòng pháp luật, và có thể còn gây ra những hành động kinh hoàng khác.
Người dân trong làng đã bắt đầu xôn xao, khi biết tin phát hiện thi thể trong giếng cũ. Ai ai cũng lo lắng và bàn tán về sự việc. Những lời đồn thổi, những câu chuyện kỳ bí đã bắt đầu lan truyền, làm cho không khí trong làng trở nên nặng nề và đầy bí ẩn.
Qua quá trình thẩm vấn, cảnh sát phát hiện ra Hạ Thanh Vĩ, là một người đàn ông trong làng, đã vô cớ mất liên lạc từ ba năm trước. Bố mẹ Vĩ, là ông Hạ và bà Ngô, cho biết con dâu tên là Vương Mẫn nói rằng, Vĩ đã lên thành phố làm thuê vào năm hai nghìn không trăm linh sáu, nhưng từ đó không có tin tức gì. Đây là manh mối đầu tiên đáng chú ý trong vụ án. Cảnh sát sau đó đã quyết định tiến hành đối chiếu ADN của thi thể với bố mẹ Hạ Thanh Vĩ.
Kết quả đối chiếu ADN đã cho ra kết quả trùng khớp, khẳng định thi thể trong giếng chính là Hạ Thanh Vĩ. Vương Mẫn, là vợ của Vĩ, đã trở thành nghi phạm chính trong vụ án này. Với những manh mối mới, cảnh sát đã tiếp tục điều tra sâu hơn vào cuộc sống của Vương Mẫn, và mối quan hệ của cô với chồng.
Sau khi xác định được thi thể trong giếng là Hạ Thanh Vĩ, thì cảnh sát Hoài Viễn đã quyết định tiến hành điều tra kỹ lưỡng trong làng. Những ngày này, làng quê nhỏ bé vốn yên bình bỗng chốc trở nên xôn xao, người dân bàn tán không ngớt về vụ án kinh hoàng. Mỗi người đều có câu chuyện riêng về giếng nước, về Hạ Thanh Vĩ, và về những bí ẩn đang dần được hé lộ.
Hạ Thanh Vĩ vốn là một người đàn ông hiền lành, nhưng có tính cách nóng nảy và nghiện cờ bạc. Anh ta thường xuyên cãi vã với vợ, tên là Vương Mẫn, một người phụ nữ xinh đẹp, từng được gọi là hoa khôi của thôn. Vương Mẫn kết hôn với Vĩ qua mai mối, mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, những tháng ngày sau hôn nhân lại đầy rẫy khó khăn và xung đột.
Cảnh sát đã bắt đầu phỏng vấn từng người dân trong làng, từ những cụ già đến những thanh niên, để thu thập thông tin về Hạ Thanh Vĩ và Vương Mẫn.
Ông Lý, là một cụ già trong làng, kể rằng giếng nước này từng là nguồn cung cấp nước chính cho một phần thôn, nhưng đã bị bỏ hoang khi người dân di dời do nước không còn đảm bảo sạch sẽ. Nếu không có người đến lấy nước tưới rau, thi thể trong giếng khó mà bị phát hiện.
Vào giữa tháng 6 năm hai nghìn không trăm linh chín, cảnh sát đã tiến hành khám xét ngôi nhà của vợ chồng Hạ Thanh Vĩ. Ngôi nhà nhỏ bé, đơn sơ, nhưng có vẻ gọn gàng và sạch sẽ. Khi bước vào phòng ngủ của họ, cảnh sát nhận thấy có những vết mực lộn xộn kỳ lạ trên tường và trần nhà. Những vết mực này không đều, có chỗ dày, chỗ mỏng, tạo thành một bức tranh hỗn loạn.
Trước nghi vấn của cảnh sát về những vết mực này, Vương Mẫn lộ rõ vẻ căng thẳng, và không chịu trả lời câu hỏi. Cảnh sát tiếp tục điều tra, và phát hiện ra dấu vết của máu bên dưới lớp mực. Đây là một phát hiện quan trọng, khiến cảnh sát tin rằng, có một vụ án mạng đã xảy ra tại đây.
Cảnh sát Lý Minh và đội của ông đã bắt đầu kết nối các manh mối lại với nhau. Họ biết rằng, Hạ Thanh Vĩ và Vương Mẫn từng có nhiều mâu thuẫn, và Vương Mẫn đã nói dối về việc chồng mình lên thành phố làm thuê. Họ cũng biết rằng, Vương Mẫn là người cuối cùng gặp Hạ Thanh Vĩ trước khi anh ta mất tích.
Một trong những người hàng xóm, bà Lưu, kể lại rằng, vào đêm trước khi Hạ Thanh Vĩ mất tích, bà nghe thấy tiếng cãi vã lớn từ nhà họ. Bà Lưu cho biết thêm rằng thường ngày, Hạ Thanh Vĩ và Vương Mẫn hay cãi nhau về tiền bạc, và việc chăm sóc con cái.
Với các chứng cứ và lời khai thu thập được, Vương Mẫn đã trở thành nghi phạm chính trong vụ án. Cảnh sát mời cô lên để thẩm vấn thêm, nhưng Vương Mẫn vẫn cố gắng phủ nhận mọi liên quan. Cô tỏ ra căng thẳng và lo lắng, đôi khi mâu thuẫn trong lời khai của mình.
Cảnh sát Lý Minh biết rằng, cần phải tạo ra áp lực tâm lý để Vương Mẫn thừa nhận sự thật. Họ bắt đầu bằng cách nhắc lại những chi tiết về cuộc sống khó khăn của cô, về những lần cãi vã với chồng, và những áp lực mà cô phải chịu đựng. Dần dần, Vương Mẫn trở nên bối rối và mất tự tin.
Cảnh sát đã quyết định phân tích kỹ lưỡng dấu máu bên dưới lớp mực trên tường và trần nhà. Kết quả cho thấy đó chính là máu của Hạ Thanh Vĩ, khẳng định rằng, anh ta đã bị thương, hoặc bị giết trong ngôi nhà này. Đây là một chứng cứ quan trọng, buộc Vương Mẫn phải đối diện với sự thật.
Cảnh sát Hoài Viễn tiếp tục thẩm vấn Vương Mẫn, áp dụng nhiều biện pháp tâm lý để khiến cô thừa nhận sự thật. Dưới áp lực nặng nề và cảm giác tội lỗi đè nặng, Vương Mẫn cuối cùng suy sụp, khóc nức nở và thừa nhận đã cùng tình nhân ,tên là Chu Gia Tường, mưu sát chồng rồi phi tang thi thể.
Mẫn vốn được gọi là hoa khôi của thôn nhờ dung mạo xinh đẹp, được nhiều người theo đuổi. Qua mai mối, cô đã kết hôn với Hạ Thanh Vĩ, một người đàn ông có tiếng làm ăn giỏi tại thành phố. Vĩ đã tích cóp được khá nhiều tiền, và Mẫn tin rằng, cuộc hôn nhân này sẽ mang lại cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tuy nhiên, chỉ sau một thời gian ngắn sau khi kết hôn, thì Mẫn phát hiện ra Vĩ có tính cách nóng nảy, và nghiện cờ bạc. Những cuộc cãi vã đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của họ. Vĩ thường xuyên bỏ bê gia đình, tiêu tốn tiền bạc vào những trò chơi may rủi, khiến cho kinh tế gia đình ngày càng eo hẹp.
Vào hai năm sau, Mẫn đã hạ sinh một bé gái. Mặc dù có con, Vĩ không những không từ bỏ cờ bạc, mà còn ngừng hẳn việc lên thành phố làm thuê, ở nhà với lý do chăm sóc con cái. Điều này khiến cho gánh nặng kinh tế đè nặng lên đôi vai của Mẫn. Thất vọng với chồng, Mẫn đã quyết định nhờ bố mẹ chồng chăm sóc con nhỏ, rồi đi làm nhân viên phục vụ trên thị trấn.
Đôi khi tan làm muộn và bị lỡ xe buýt, Mẫn sẽ ngồi nhờ xe tải của người đàn ông cùng làng, tên là Chu Gia Tường để về nhà. Tường hơn Vĩ vài tuổi, làm tài xế chở hàng thuê. Mặc dù vóc dáng thấp bé, và ngoại hình không mấy hấp dẫn, nhưng Tường lại rất khéo ăn nói, và đặc biệt giỏi trong việc dỗ dành phụ nữ. Anh ta từng thèm muốn nhan sắc của Mẫn từ lâu, và giờ đây thấy có cơ hội gần gũi bèn lập tức tấn công. Đúng lúc Mẫn cũng đang chán chồng, nên không cự tuyệt Tường tán tỉnh, hai người đã bắt đầu vụng trộm từ năm hai nghìn không trăm linh hai.
Quan hệ giữa Mẫn và Tường ngày càng sâu đậm, nhưng cũng không thể tránh khỏi sự nghi ngờ của Hạ Thanh Vĩ.
Vào năm hai nghìn không trăm linh ba, tin đồn về việc Vương Mẫn ngoại tình với Chu Gia Tường đã lan truyền khắp làng. Hạ Thanh Vĩ, chồng của Mẫn, đã nghe được những lời đồn đại này, và lòng anh dậy sóng. Vĩ không thể tin rằng vợ mình, người mà anh đã dành hết tình yêu và lòng tin tưởng, lại có thể phản bội anh như vậy. Cảm giác tức giận và đau khổ tràn ngập trong tâm trí của anh, khiến cho anh quyết tâm phải làm rõ sự thật.
Để bắt quả tang Mẫn và Tường, Vĩ đã lập ra một kế hoạch tỉ mỉ. Vào một buổi chiều, anh cố tình nói với vợ rằng, bản thân sẽ qua thôn lân cận để đánh bài cả đêm, nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho cô và Tường gặp gỡ. Sau khi thấy Mẫn không có dấu hiệu nghi ngờ, anh đã giả vờ đi khỏi nhà, nhưng thực chất lại trốn trong đống rơm sau nhà để theo dõi.
Trời đã tối, ánh đèn trong nhà le lói, Vĩ lặng lẽ chờ đợi. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi phút trôi qua như kéo dài vô tận. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài chờ đợi, anh nhìn thấy bóng dáng Chu Gia Tường đang lẻn vào nhà. Cảm giác đau đớn và phẫn nộ bùng lên trong anh, nhưng Vĩ biết mình phải kiên nhẫn. Anh cố đợi thêm 10 phút để chắc chắn rằng, cả hai đã vào phòng ngủ trước khi hành động.
Khi thời gian đã chín muồi, Vĩ lặng lẽ bước vào nhà và mở cửa phòng ngủ. Trước mắt anh là cảnh tượng mà anh không bao giờ muốn thấy: Vương Mẫn và Chu Gia Tường đang nằm khỏa thân ở trên giường. Cơn giận dữ bùng phát, Vĩ lao tới đánh hai kẻ phản bội. Tường vội vã nhặt quần áo và nhảy khỏi cửa sổ bỏ chạy, còn Mẫn ôm chặt lấy chồng, cầu xin anh đừng đuổi theo tình nhân của mình.
Cảnh tượng này khiến cho Vĩ càng thêm tức giận.
Thấy vợ bảo vệ nhân tình như vậy, anh giận dữ đánh mắng cô thậm tệ, những lời lẽ cay độc tuôn ra từ miệng anh không kiểm soát được. Nhưng cơn tức giận của anh chưa thể nguôi ngoai. Vĩ quyết định phải tính sổ với Chu Gia Tường. Anh cầm lấy con dao chặt củi, và chạy đến nhà của Tường.
Lúc đó trời đã chập tối, Chu Gia Tường và con trai 7 tuổi đang ăn cơm. Khi thấy Hạ Thanh Vĩ cầm dao đến, Tường lại nhảy khỏi cửa sổ bỏ chạy. Giận dữ vì bắt hụt tình địch, Vĩ trút cơn thịnh nộ lên mọi thứ trong nhà. Anh lật đổ bàn ăn, và đập vỡ bếp lò. Trong cơn cuồng nộ, anh không kiểm soát được hành động của mình, và vung dao chặt đứt cánh tay của con trai Tường, gây ra một cảnh tượng kinh hoàng.
Nhận ra hậu quả nghiêm trọng của hành động của mình, Vĩ hoảng sợ, và quyết định bỏ trốn ngay trong đêm. Anh không thể đối diện với hậu quả của hành động của mình, và lo sợ sẽ bị bắt.
Sau sự việc Hạ Thanh Vĩ chặt đứt cánh tay con trai mình, Chu Gia Tường không thể bỏ qua mối thù này. Tường quyết định thông báo cho cảnh sát và yêu cầu bắt giữ Vĩ. Tuy nhiên, sau khi suy xét kỹ lưỡng, anh ta nhận ra rằng, một vụ kiện tụng dài dòng không phải là giải pháp tốt nhất. Cuối cùng, Tường bày tỏ muốn giải quyết vấn đề một cách riêng tư. Trưởng thôn đã đứng ra hòa giải, và Hạ Thanh Vĩ đồng ý bồi thường cho Tường ba mươi lăm nghìn nhân dân tệ.
Dù đã nhận được tiền bồi thường, nhưng lòng hận thù của Tường không nguôi ngoai. Vĩ, dù đã trả tiền, vẫn không thể chấp nhận việc mình bị làm nhục, và phải chịu tổn thất vì chuyện vợ ngoại tình. Mỗi ngày trôi qua, cảm giác cay đắng và uất ức càng dày vò anh ta.
Hạ Thanh Vĩ đã trở về nhà, nhưng tâm trạng luôn bất ổn. Không có chỗ trút giận, anh ta lôi vợ ra đánh chửi, dùng lời lẽ cay độc để trút hết nỗi tức giận. Gặp bố mẹ và vợ con của Tường trên đường, Vĩ cũng không ngừng chửi bới và gây sự.
Chu Gia Tường, mặc dù cố gắng tránh mặt dân làng bằng cách làm tài xế chở hàng đi xa, nhưng lòng hận thù trong anh ta vẫn không hề giảm bớt. Anh ta không thể quên được cảnh tượng kinh hoàng, khi con trai mình bị chặt đứt cánh tay. Mối thù này không chỉ là của riêng Tường, mà còn là của cả gia đình anh.
Những áp lực và sự đau khổ dồn nén trong tâm trí Vương Mẫn, đã khiến cho cô cảm thấy mỗi ngày đều là một cuộc sống trong địa ngục. Cô không còn thấy bất kỳ hy vọng nào cho tương lai của mình và con gái. Đến cuối năm hai nghìn không trăm linh sáu, Mẫn không thể chịu đựng được nữa. Cô bắt đầu nghĩ đến việc giết chồng để giải thoát cho bản thân.
Vương Mẫn biết rằng, việc giết Hạ Thanh Vĩ không phải là điều dễ dàng. Cô cần phải có một kế hoạch tỉ mỉ, và cần sự trợ giúp của Chu Gia Tường. Cô đã quyết định lấy trộm thuốc ngủ của mẹ chồng, và tìm cách liên lạc với Tường để bàn bạc kế hoạch.
Ban đầu, Tường do dự và không dám ra tay. Anh ta lo sợ hậu quả pháp lý nếu bị phát hiện. Tuy nhiên, khi nghĩ đến những tổn thương và sỉ nhục mà con trai và gia đình mình phải chịu đựng, lòng hận thù lại trỗi dậy. Tường đồng ý thực hiện kế hoạch cùng Vương Mẫn.
Vào ngày 25 tháng 11 năm hai nghìn không trăm linh sáu, trời lạnh hơn bình thường tại làng Hoài Viễn. Vương Mẫn đã thức dậy từ sáng sớm, lòng đầy lo lắng và hồi hộp. Cô biết rằng, hôm nay là ngày quyết định, ngày mà cô và Chu Gia Tường sẽ thực hiện kế hoạch tàn độc để giết Hạ Thanh Vĩ. Cả đêm qua, Mẫn không thể ngủ được, những suy nghĩ và nỗi sợ hãi đã liên tục quấy rối tâm trí cô.
Vương Mẫn lặng lẽ xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình như mọi khi. Cô cẩn thận trộn thuốc ngủ vào món cháo của Hạ Thanh Vĩ. Trái tim cô đập nhanh khi nghĩ đến những gì sắp xảy ra, nhưng Mẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để không làm ai nghi ngờ.
Hạ Thanh Vĩ trở về nhà vào buổi chiều sau một ngày dài làm việc ngoài đồng. Anh ta mệt mỏi và không có chút nghi ngờ nào về bữa tối đang chờ đợi mình. Mẫn ngồi đối diện với Vĩ trong bữa cơm, đôi mắt của cô ta không giấu được sự lo lắng. Vĩ ăn cháo mà không biết rằng, mình đang uống phải thuốc ngủ.
Sau bữa cơm, thì Vĩ cảm thấy buồn ngủ một cách lạ thường. Anh ta đã cố gắng giữ tỉnh táo nhưng đôi mắt cứ nhắm lại. Không lâu sau, anh ta chìm vào giấc ngủ sâu trên chiếc giường trong phòng ngủ của mình.
Khi màn đêm buông xuống, thì Vương Mẫn bắt đầu hành động. Cô kiểm tra kỹ lưỡng để chắc chắn rằng, Hạ Thanh Vĩ đã ngủ say. Sau đó, cô lặng lẽ nhắn tin cho Chu Gia Tường, báo hiệu rằng đã đến lúc thực hiện kế hoạch. Trong bóng tối, Tường lặng lẽ đến nhà của Mẫn, mang theo sự quyết tâm và lòng thù hận.
Cả hai đã vào phòng ngủ của Vĩ. Mẫn, với đôi tay run rẩy, nắm chặt con dao chặt củi mà Vĩ thường dùng. Cô biết rằng chỉ cần một chút do dự, tất cả sẽ đổ bể. Nhưng nỗi sợ hãi và cảm giác bị dồn ép suốt nhiều năm, đã làm cho cô quyết tâm thực hiện hành động tàn ác này.
Chu Gia Tường đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của Mẫn, lòng anh ta cũng không khỏi run sợ. Nhưng Tường biết rằng, mình không thể quay đầu lại. Anh ta cũng đã chịu đựng quá đủ, và lòng thù hận đã làm mờ lý trí của anh.
Trong giây phút định mệnh, Vương Mẫn và Chu Gia Tường đã cùng nhau ra tay. Họ dùng dao và những vật nặng đánh mạnh vào đầu Vĩ, đảm bảo rằng, anh ta không thể tỉnh dậy nữa. Cảnh tượng máu me và tiếng động vang lên trong căn phòng nhỏ, đã khiến cho cả hai không khỏi rùng mình, nhưng họ phải làm nhanh và gọn để không bị phát hiện.
Sau khi chắc chắn rằng Vĩ đã chết, Mẫn và Tường bắt đầu công việc phi tang thi thể. Họ bọc xác Vĩ trong một tấm chăn lớn và lặng lẽ kéo ra ngoài.
Họ dùng xe ba bánh để chở thi thể Vĩ ra bãi đất hoang vắng cách xa làng. Nơi này đã được Tường lựa chọn từ trước, vì sự hẻo lánh và ít người qua lại. Họ đổ xăng lên thi thể và châm lửa. Ngọn lửa bùng lên sáng rực, mang theo mùi khét lẹt của xăng và thịt cháy. Cả hai đứng đó, nhìn ngọn lửa thiêu rụi mọi dấu vết, ánh sáng của ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt đầy sợ hãi và căm hận của họ.
Sau khi thi thể Vĩ đã cháy thành tro, Mẫn và Tường thu gom những mảnh xương còn lại và ném xuống giếng cũ.
Họ tin rằng, nước trong giếng sẽ che giấu mọi tội ác, và không ai có thể phát hiện ra.
Khi trở về nhà, Vương Mẫn đã bắt đầu công việc che đậy dấu vết. Cô dùng mực bôi lên những vết máu trên tường và trần nhà, cẩn thận làm mờ đi mọi bằng chứng. Mẫn biết rằng, mình phải làm thật kỹ lưỡng, để không ai có thể phát hiện ra sự thật.
Hôm sau, Vương Mẫn nói với bố mẹ chồng rằng, Vĩ đã đi Thượng Hải tìm việc làm. Cô cũng thu dọn đồ đạc, và giả vờ theo chồng lên thành phố. Dân làng đều cho rằng, ba người không chịu nổi điều tiếng, nên đã đi nơi khác làm thuê. Không ai nghi ngờ rằng, dưới lớp vỏ bọc bình thường đó là một tội ác kinh hoàng.
Sau một thời gian, Mẫn và Tường trở về làng, dựng lên câu chuyện rằng, Hạ Thanh Vĩ vẫn ở lại Thượng Hải để làm việc, và gửi tiền về nuôi con gái. Thi thoảng, Mẫn còn giả vờ trả lời cuộc gọi của Vĩ trước mặt bố mẹ chồng, để họ bớt nghi ngờ. Cô kể những câu chuyện về cuộc sống ở Thượng Hải, về những khó khăn và nỗ lực của Vĩ, tất cả đều là những lời nói dối trơn tru và hoàn hảo.
Sự thật kinh hoàng về cái chết của Hạ Thanh Vĩ cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng. Những ngày tháng giả tạo và lừa dối của Vương Mẫn và Chu Gia Tường đã chấm dứt. Cả hai kẻ thủ ác đều bị bắt giữ và chuẩn bị đối diện với công lý. Cảnh sát tiếp tục thu thập các bằng chứng để chuẩn bị cho phiên tòa, nơi mà mọi tội ác sẽ được đưa ra xét xử một cách công bằng. Những người dân trong làng Hoài Viễn, dù đã biết được sự thật, nhưng vẫn không khỏi bàng hoàng, và ám ảnh bởi những gì đã xảy ra trong suốt hai năm qua.
Với tất cả chứng cứ và lời khai thu thập được, cảnh sát Hoài Viễn đã hoàn thành hồ sơ vụ án, và chuyển giao cho cơ quan tố tụng. Ngày ấn định phiên tòa xét xử Chu Gia Tường và Vương Mẫn, đã nhanh chóng được thông báo rộng rãi. Dân làng Hoài Viễn, những người đã sống trong sự bàng hoàng và sợ hãi sau khi sự thật được phơi bày, đều mong chờ ngày này để thấy công lý được thực thi.
Trong thời gian chờ đợi phiên tòa, Vương Mẫn và Chu Gia Tường đã bị tạm giam riêng biệt. Họ phải đối diện với những đêm dài cô đơn và sợ hãi, biết rằng không thể trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật. Trong tâm trí của họ, những hình ảnh về tội ác đã gây ra không ngừng hiện về, như những cơn ác mộng ám ảnh.
Vào cuối năm hai nghìn không trăm mười, phiên tòa xét xử Chu Gia Tường và Vương Mẫn đã diễn ra tại tòa án tỉnh An Huy. Phiên tòa đã thu hút sự chú ý của nhiều người, không chỉ trong làng mà còn ở các khu vực lân cận. Báo chí và truyền thông đến đưa tin, ghi lại từng diễn biến của vụ án.
Trong phòng xử án, không khí căng thẳng bao trùm. Chu Gia Tường và Vương Mẫn được dẫn giải vào phòng, ngồi phía trước hàng ghế bị cáo. Trước mắt họ là thẩm phán, công tố viên, luật sư bào chữa và đông đảo người dân chứng kiến. Cả hai đều trông mệt mỏi, hốc hác sau thời gian dài bị giam giữ.
Công tố viên trình bày toàn bộ vụ án, từ việc phát hiện thi thể trong giếng, quá trình điều tra, cho đến những lời khai của các nhân chứng và bị cáo.
Các chứng cứ vật chất, như mẫu máu, vết mực trên tường, và các mảnh xương, được trưng bày và giải thích chi tiết. Mỗi một chi tiết đều được phơi bày, khiến không ít người rùng mình, vì sự tàn ác và lạnh lùng của tội ác này.
Vương Mẫn và Chu Gia Tường lần lượt được mời lên để khai báo. Mẫn, với giọng nói nghẹn ngào và nước mắt lăn dài, kể lại quá trình bị bạo hành và sự tuyệt vọng đã đẩy cô vào con đường tội lỗi. Cô thừa nhận rằng, đã sai lầm khi nghĩ giết chồng là cách duy nhất để giải thoát cho bản thân.
Em đã không còn lối thoát nào khác, Mẫn nói trong nước mắt. Những đêm dài bị đánh đập và mắng chửi, em cảm thấy mình như sống trong địa ngục. Em chỉ muốn được tự do, em chỉ muốn có một cuộc sống mới.
Chu Gia Tường, ngược lại, giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt đầy hối hận. Anh ta kể về lòng hận thù và tức giận, khi con trai bị Hạ Thanh Vĩ chặt đứt cánh tay, và cảm giác bất lực khi không thể bảo vệ gia đình mình. Tường thừa nhận rằng, lòng thù hận đã làm mờ lý trí, khiến cho anh ta tham gia vào kế hoạch giết Vĩ.
Tôi đã nghĩ rằng, giết Vĩ sẽ giải quyết mọi vấn đề, nhưng giờ tôi nhận ra mình đã sai, Tường nói. Những gì tôi đã làm không chỉ phá hủy cuộc sống của Vĩ, mà còn làm tan nát cuộc đời mình và gia đình mình."
Luật sư bào chữa của Vương Mẫn và Chu Gia Tường cố gắng đưa ra những lý do giảm nhẹ hình phạt. Họ nhấn mạnh vào hoàn cảnh khó khăn, sự bạo hành mà Mẫn phải chịu đựng, và những tổn thương tâm lý mà Tường đã trải qua. Tuy nhiên, công tố viên lập luận rằng, bất kể lý do nào, hành động giết người, và phi tang thi thể đều là tội ác không thể tha thứ.
Sau nhiều ngày xét xử, thẩm phán tuyên bố phán quyết. Chu Gia Tường bị kết án tử hình vì tội giết người và phi tang thi thể, trong khi Vương Mẫn bị phạt tù chung thân. Phán quyết này được đưa ra dựa trên những bằng chứng không thể chối cãi, và tính chất đặc biệt nghiêm trọng của vụ án.
Vụ án khép lại với sự trừng phạt thích đáng dành cho hai kẻ thủ ác. Tuy nhiên, nỗi đau và tổn thương mà họ gây ra cho gia đình, và người dân trong làng Hoài Viễn mãi mãi không thể xóa nhòa. Bố mẹ của Hạ Thanh Vĩ mất đi người con trai duy nhất, phải sống trong đau khổ và tiếc nuối. Con gái của Vĩ và Mẫn, một đứa trẻ vô tội, sẽ phải lớn lên mà không có cha mẹ bên cạnh, gánh chịu hậu quả từ tội ác của người lớn.
Tags
Kỳ án