Sự Thật Về Kẻ Giết Người Hàng Loạt Tàn Ác Nhất Trong Lịch Sử Ngành Y Thế Giới | Kỳ Án #551

Kỳ án về Harold Frederick Shipman - Gã bác sĩ muốn cai quản sự sống chết của bệnh nhân.



Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.

Harold Frederick Shipman, sinh vào ngày 14 tháng 6 năm một nghìn chín trăm bốn mươi sáu, trong một gia đình công nhân tại Nottingham, miền Bắc nước Anh. Cha mẹ của ông ta, Vera và Harold Shipman, là những người lao động chăm chỉ và sống trong một ngôi nhà gạch đỏ thuộc sở hữu của chính phủ.

Gia đình Shipman có ba người con, với Harold là đứa con thứ hai, có chị gái tên là Pauline, lớn hơn ông ta bảy tuổi, và em trai Clive nhỏ hơn ông ta bốn tuổi.  Từ nhỏ, Harold, hay còn gọi là Fred hoặc Freddy, đã thể hiện những nét tính cách khác thường. Ông ta luôn giữ khoảng cách với những người đồng trang lứa, không bao giờ hòa nhập một cách tự nhiên với bạn bè.

Sự xa cách này phần lớn đến từ sự ảnh hưởng mạnh mẽ của mẹ ông, Vera. Bà là người phụ nữ kiêu ngạo và có nhiều tham vọng cho con trai mình, luôn tin rằng, Harold là đứa con đặc biệt, vượt trội hơn so với những đứa trẻ khác trong khu phố.

Vera Shipman là người có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của Harold. Bà luôn giữ khoảng cách với những người xung quanh, và mong muốn con trai mình cũng làm như vậy. Bà quyết định mọi khía cạnh trong cuộc sống của Harold, từ việc học hành, đến các mối quan hệ bạn bè. Vera luôn nhấn mạnh rằng, Harold là đứa con đặc biệt, và có sứ mệnh lớn lao hơn những đứa trẻ khác.

Bà không ngần ngại nói với hàng xóm về sự ưu việt của con trai mình, và điều này đã tạo nên một khoảng cách lớn giữa Harold và các bạn cùng trang lứa.  Vera quyết định Harold có thể chơi với ai, và khi nào. Bà muốn phân biệt ông với những cậu bé khác, Harold luôn là đứa trẻ mặc cà vạt, khi những đứa khác được phép ăn mặc thoải mái hơn.

Khi Harold bắt đầu đi học, thì ông tỏ ra là một học sinh tương đối thông minh, nhưng không có gì nổi bật. Ông ta có khả năng học tập tốt, nhưng lại thiếu đi sự nhiệt huyết và đam mê. Dù vậy, Vera luôn thúc đẩy và kỳ vọng vào Harold, muốn ông trở thành người xuất sắc và thành công. Sự kỳ vọng này đã tạo nên áp lực lớn cho Harold, khiến cho ông ta luôn cảm thấy mình phải chứng tỏ bản thân để làm hài lòng mẹ.

Harold Shipman có một tuổi thơ khác biệt với những đứa trẻ bình thường. Ông luôn giữ khoảng cách với bạn bè, và không tham gia vào các hoạt động xã hội. Sự cô lập này đã khiến cho Harold phát triển tính cách kiêu ngạo và khó gần. Ông không bao giờ thực sự hòa nhập với bạn bè, và luôn tỏ ra khinh thường họ. Mặc dù là một vận động viên tài năng, nhưng Harold không bao giờ tham gia một cách nhiệt tình vào các hoạt động thể thao hay xã hội.

Trong những năm học đầu, Harold là một học sinh tương đối thông minh, nhưng khi lên cấp ba, ông ta đã bắt đầu gặp khó khăn.  Khi Vera bị ung thư phổi giai đoạn cuối, Harold đã dành nhiều thời gian chăm sóc bà trong những tháng cuối đời.

 Ông ta chứng kiến cách bác sĩ gia đình tiêm morphine để giảm đau cho mẹ mình, và có lẽ từ đây, ông ta đã bắt đầu hình thành ý tưởng về việc sử dụng morphine trong tương lai. Những ngày tháng này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí Harold, khiến cho ông ta luôn nhớ đến hình ảnh mẹ mình với một tách trà bên cạnh, và tìm thấy sự giải thoát từ morphine.

Cái chết của Vera vào ngày 21 tháng 6 năm một nghìn chín trăm sáu mươi ba, đã để lại một khoảng trống lớn trong lòng của Harold. Ông ta mất đi người duy nhất, khiến cho bản thân mình cảm thấy đặc biệt và vượt trội. Hình ảnh mẹ ông với một tách trà bên cạnh, tìm thấy sự giải thoát từ morphine, đã khắc sâu vào tâm trí của Harold.

Cảnh tượng này sẽ tái hiện hàng trăm lần trong tương lai, khi ông ta trở thành một bác sĩ với mục đích không phải là cứu chữa, mà là kiểm soát sự sống và cái chết. Sau cái chết của mẹ, Harold Shipman đã quyết định theo đuổi con đường y khoa, một phần để thỏa mãn kỳ vọng của mẹ, một phần để tìm lại cảm giác đặc biệt mà ông đã mất đi cùng với sự ra đi của bà. Ông ta đã gặp nhiều khó khăn trong quá trình học tập, phải thi lại nhiều lần để có thể đạt đủ điểm vào trường y khoa Đại học Leeds.

Dù vậy, Harold đã không bỏ cuộc. Sự kiên trì và quyết tâm đã giúp ông ta vượt qua những trở ngại ban đầu. Tại trường y khoa, Harold là một sinh viên chăm chỉ, nhưng lại thiếu sự nhiệt huyết và đam mê. Ông ta không nổi bật trong số các bạn cùng lớp và thường tỏ ra cô lập.Các giáo sư và bạn học ít khi thấy Harold tham gia vào các hoạt động xã hội của trường.Thay vào đó, ông dành hầu hết thời gian của mình để học tập và thực hành y khoa.

Tuy nhiên, sự thiếu nhiệt huyết này không ngăn cản Harold đạt được những thành tựu nhất định trong học tập. Một trong những môn học mà Harold đặc biệt quan tâm, đó là dược lý học, nơi mà ông ta có cơ hội học về các loại thuốc và tác dụng của chúng.Sự hiểu biết sâu sắc về dược lý đã giúp Harold nắm vững các kỹ năng cần thiết cho nghề y, và cũng là cơ sở để ông lạm dụng thuốc trong tương lai.

Những năm tháng tại trường y đã tạo nên nền tảng kiến thức vững chắc cho Harold, nhưng đồng thời cũng hình thành nên những hành vi bất thường trong việc sử dụng thuốc. Sau khi tốt nghiệp, thì Harold Shipman đã bắt đầu sự nghiệp nghề y khoa của mình tại một bệnh viện nhỏ ở Yorkshire.Đây là bước khởi đầu cho sự nghiệp của Harold, nhưng cũng là thời điểm ông ta gặp phải nhiều khó khăn và thách thức. Là một bác sĩ mới ra trường, Harold phải đối mặt với áp lực lớn từ công việc, và sự kỳ vọng của đồng nghiệp và bệnh nhân.

Ông ta phải làm việc chăm chỉ để chứng tỏ năng lực, và xây dựng uy tín trong nghề.Tuy nhiên, những khó khăn và áp lực đã không làm cho Harold lùi bước. Ông ta luôn tỏ ra kiên nhẫn, và quyết tâm vượt qua mọi thử thách. Harold đã làm việc chăm chỉ, và nhanh chóng giành được sự tin tưởng của bệnh nhân.Tuy nhiên, ông cũng bắt đầu thể hiện những hành vi bất thường. Harold thường tỏ ra kiêu ngạo và thô lỗ với đồng nghiệp, khiến cho nhiều người phải cảm thấy khó chịu.

 Ông không ngần ngại chỉ trích, và coi thường những người không đồng ý với mình.  Sự kiêu ngạo và thô lỗ của Harold không chỉ dừng lại ở nơi làm việc. Ông ta đã bắt đầu lạm dụng thuốc, và thực hiện các hành vi gian lận trong việc kê đơn thuốc. Harold thường xuyên kê đơn các loại thuốc giảm đau mạnh, như pethidine cho bệnh nhân, dù họ không thực sự cần. Ông còn giữ lại một phần thuốc để sử dụng cho mục đích cá nhân.

Những hành vi này dần dần bị đồng nghiệp phát hiện, và báo cáo lên ban giám đốc bệnh viện.  Sau khi rời bệnh viện nhỏ ở Yorkshire, Harold Shipman đã chuyển đến làm việc tại một phòng khám ở Todmorden. Đây là giai đoạn mà Harold bắt đầu thể hiện rõ hơn những hành vi bất thường, và gian lận của mình. Ban đầu, ông ta được đồng nghiệp và bệnh nhân kính trọng, nhờ vào sự tận tâm và chăm chỉ. Tuy nhiên, sự kính trọng này không kéo dài lâu.

Một số đồng nghiệp bắt đầu nghi ngờ và kiểm tra lại hồ sơ kê đơn của Harold. Họ phát hiện ra rằng, nhiều bệnh nhân trong danh sách kê đơn không thực sự cần đến pethidine, và chưa bao giờ nhận được thuốc. Thậm chí, Harold còn kê đơn thuốc cho cả những bệnh nhân đã qua đời.  Những hành vi gian lận và lạm dụng thuốc của Harold, đã không chỉ gây thiệt hại về mặt tài chính, mà còn đe dọa tính mạng của bệnh nhân. Ông ta sử dụng các loại thuốc giảm đau mạnh để kiểm soát bệnh nhân và thao túng họ.

Harold luôn tỏ ra thô lỗ và hung hăng với những đồng nghiệp dám chỉ trích, hay đặt câu hỏi về hành vi của ông. Những nhân viên trong phòng khám bắt đầu cảm thấy bị đe dọa, và khó chịu khi làm việc cùng Harold.  Sự nghiệp của Harold Shipman tại Todmorden đã chính thức kết thúc, khi các đồng nghiệp quyết định báo cáo những hành vi gian lận, và lạm dụng thuốc của ông lên cơ quan chức năng. Harold bị điều tra và phát hiện ra những bằng chứng rõ ràng về việc lạm dụng thuốc, và gian lận trong kê đơn. Ông ta đã bị sa thải và phải vào một trung tâm cai nghiện.

Tuy nhiên, điều này không ngăn cản Harold tiếp tục sự nghiệp y khoa. Sau khi hoàn thành chương trình cai nghiện, thì Harold đã chuyển đến Hyde, và bắt đầu làm việc tại Trung tâm Y tế Donneybrook. Tại đây, ông tiếp tục thực hiện các hành vi gian lận và lạm dụng thuốc, nhưng lần này, ông đã khéo léo hơn trong việc che giấu.  Harold không ngần ngại làm giả hồ sơ y tế để che giấu hành vi lạm dụng thuốc của mình. Ông thường xuyên thay đổi thông tin trên hồ sơ bệnh nhân, để hợp thức hóa việc kê đơn thuốc quá mức.

Đôi khi, Harold còn kê đơn thuốc cho những bệnh nhân đã qua đời, tạo ra các hồ sơ giả mạo để giữ lại thuốc. Những hành vi này không chỉ gây thiệt hại tài chính, mà còn đe dọa tính mạng của bệnh nhân.  Harold Shipman đã bắt đầu giết người từ những ngày đầu làm việc tại Donneybrook, nhưng các vụ giết người đầu tiên của ông ta đã không bị phát hiện. Harold rất khéo léo trong việc che giấu hành vi của mình. Ông ta thường chọn những bệnh nhân già yếu, sống một mình và không có người thân quan tâm. Những người này dễ bị tổn thương, và không có ai nghi ngờ khi họ qua đời.

  Một trong những vụ giết người đầu tiên của Harold là trường hợp của bà Sarah Rosemond, một bệnh nhân già yếu sống một mình. Harold đã tiêm một liều morphine quá mức cho bà, khiến cho bà qua đời ngay lập tức. Ông ta sau đó thay đổi hồ sơ y tế của bà để hợp thức hóa cái chết. Gia đình của bà Rosemond đã không nghi ngờ gì và chấp nhận rằng, cái chết của bà là do tuổi già và bệnh tật.

Harold tiếp tục thực hiện các vụ giết người một cách có hệ thống. Ông luôn chọn những bệnh nhân dễ bị tổn thương, và không có người thân quan tâm. Harold rất khéo léo trong việc che giấu hành vi của mình. Ông ta thường thay đổi hồ sơ y tế của bệnh nhân, ngay sau khi họ qua đời, tạo ra các bằng chứng giả mạo để hợp thức hóa cái chết. Những hành vi này giúp Harold tránh được sự nghi ngờ, và tiếp tục thực hiện các vụ giết người.

Một vụ giết người khác mà Harold thực hiện là trường hợp của ông Frank Crompton, một bệnh nhân già yếu bị ung thư tuyến tiền liệt. Harold đã tiêm một liều morphine quá mức cho ông Crompton, khiến cho ông qua đời ngay lập tức. Ông ta sau đó thay đổi hồ sơ y tế của ông Crompton để hợp thức hóa cái chết. Gia đình của ông Crompton đã không nghi ngờ gì và chấp nhận rằng, cái chết của ông là do bệnh tật.

Harold Shipman tiếp tục thực hiện các vụ giết người một cách có hệ thống và khéo léo che giấu hành vi của mình. Ông ta luôn chọn những bệnh nhân dễ bị tổn thương, và không có người thân quan tâm. Harold rất khéo léo trong việc che giấu hành vi của mình.  Cuộc điều tra về Harold Shipman đã bắt đầu từ một sự kiện tưởng chừng như nhỏ nhặt, nhưng lại mở ra một loạt các sự thật kinh hoàng. Vào ngày 24 tháng 6 năm một nghìn chín trăm chín mươi tám, bà Kathleen Grundy, một cựu thị trưởng đáng kính của Hyde, được phát hiện đã chết tại nhà riêng.

Bác sĩ Shipman, người đã thăm khám cho bà Grundy vào buổi sáng hôm đó, xác nhận rằng, bà qua đời vì tuổi già. Tuy nhiên, mọi chuyện đã bắt đầu trở nên phức tạp khi con gái của bà, Angela Woodruff, nhận được một bản di chúc đáng ngờ.  Bản di chúc để lại toàn bộ tài sản của bà Grundy cho Shipman, điều này hoàn toàn không hợp lý. Angela, một luật sư tài giỏi, nhanh chóng nhận ra rằng, di chúc này là giả mạo. Cô quyết định báo cáo sự việc lên cảnh sát, và từ đây, một cuộc điều tra toàn diện về Harold Shipman được mở ra.

Cảnh sát nhanh chóng vào cuộc, bắt đầu từ việc kiểm tra hồ sơ y tế, và lịch sử kê đơn thuốc của Shipman. Họ nhận thấy rằng, nhiều bệnh nhân của ông ta đã chết một cách đột ngột, và không rõ nguyên nhân. Điều này làm dấy lên nghi ngờ rằng, Shipman có thể đã giết hại nhiều bệnh nhân khác ngoài bà Grundy.  Cuộc điều tra đã nhanh chóng tiến triển với nhiều phát hiện gây sốc. Một trong những bước đầu tiên mà cảnh sát thực hiện, đó là khai quật thi thể của bà Kathleen Grundy, để tiến hành khám nghiệm tử thi.

Kết quả khám nghiệm cho thấy rằng, bà Grundy có một lượng lớn morphine trong cơ thể, đủ để gây tử vong. Điều này rõ ràng chỉ ra rằng, bà đã bị đầu độc.  Cảnh sát tiếp tục kiểm tra hồ sơ y tế của các bệnh nhân khác của Shipman, và phát hiện ra rằng, nhiều người trong số họ cũng có mức độ morphine cao bất thường trong cơ thể.

Những phát hiện này càng củng cố nghi ngờ rằng, Shipman đã sử dụng morphine để giết hại các bệnh nhân của mình.  Một yếu tố quan trọng khác trong cuộc điều tra là việc kiểm tra hồ sơ kê đơn thuốc của Shipman. Cảnh sát nhận thấy rằng, Shipman đã kê đơn một lượng lớn morphine, và các loại thuốc giảm đau mạnh khác. Nhiều đơn thuốc được viết cho các bệnh nhân không có triệu chứng cần thiết để sử dụng loại thuốc này.

Thậm chí, có những đơn thuốc được kê cho các bệnh nhân đã qua đời.  Cảnh sát cũng phát hiện rằng, Shipman thường xuyên thay đổi hồ sơ y tế của bệnh nhân sau khi họ qua đời. Ông ta ghi thêm các triệu chứng, và điều trị không có thật để hợp thức hóa cái chết của họ. Những hành vi này cho thấy Shipman đã có kế hoạch tỉ mỉ và tinh vi để che giấu tội ác của mình.  Bằng chứng quan trọng khác được thu thập từ các cuộc phỏng vấn với gia đình, và bạn bè của các nạn nhân.

Nhiều người cho biết rằng, các nạn nhân trước khi chết đều có sức khỏe tốt, và không có dấu hiệu bệnh tật nghiêm trọng. Điều này càng làm dấy lên nghi ngờ rằng, các cái chết này không phải là do tự nhiên.  Khi cuộc điều tra tiến triển, Harold Shipman bắt đầu cảm thấy sức ép ngày càng lớn từ phía cảnh sát và cộng đồng. Tuy nhiên, ông ta tiếp tục tỏ ra tự tin, và không hề thừa nhận bất kỳ hành vi sai trái nào. Shipman liên tục phủ nhận mọi cáo buộc và tuyên bố rằng, ông ta chỉ làm nhiệm vụ của một bác sĩ, chăm sóc và điều trị cho bệnh nhân.

Trong suốt quá trình điều tra, Shipman thể hiện một thái độ kiêu ngạo và coi thường. Ông ta không hề tỏ ra lo lắng hay hoảng sợ, thậm chí còn thách thức cảnh sát và các nhà điều tra. Shipman tin rằng, với tư cách là một bác sĩ, lời nói của ông ta sẽ không bị nghi ngờ, và sẽ được chấp nhận một cách dễ dàng.  Tuy nhiên, sự tự tin của Shipman không thể ngăn cản cuộc điều tra tiến triển. Các bằng chứng ngày càng nhiều và rõ ràng, khiến cho các nhà điều tra càng có thêm quyết tâm để đưa Shipman ra ánh sáng.

Cảnh sát tiến hành lục soát nhà và văn phòng của Shipman, thu thập thêm nhiều bằng chứng quan trọng, bao gồm các hồ sơ y tế giả mạo và một lượng lớn morphine.  Phản ứng của cộng đồng y tế cũng rất đa dạng. Ban đầu, nhiều đồng nghiệp và bệnh nhân của Shipman không thể tin rằng, ông ta có thể là một kẻ giết người hàng loạt. Họ tin tưởng và kính trọng Shipman, coi ông ta là một bác sĩ tận tâm và chu đáo. Tuy nhiên, khi các bằng chứng bắt đầu xuất hiện, nhiều người bắt đầu thay đổi quan điểm và cảm thấy kinh hoàng trước những gì Shipman đã làm.

   Các tổ chức y tế và cơ quan chức năng cũng phải đối mặt với những câu hỏi khó khăn, về cách mà Shipman có thể thực hiện các hành vi tội ác của mình trong một thời gian dài mà không bị phát hiện. Nhiều người bắt đầu đặt câu hỏi về các quy trình kiểm soát, và giám sát trong hệ thống y tế, và những thay đổi cần thiết để ngăn chặn những hành vi tương tự trong tương lai.

Cuộc điều tra về Harold Shipman đã đạt đến cao trào, khi cảnh sát thu thập đủ bằng chứng để tiến hành bắt giữ ông ta. Từng bước một, các nhà điều tra đã lật tẩy những hành vi tàn ác của Shipman, và tạo dựng một bức tranh rõ nét, về những gì ông ta đã thực hiện trong suốt những năm tháng hành nghề.  Vào ngày 7 tháng 9 năm một nghìn chín trăm chín mươi tám, cảnh sát đột kích vào nhà của Shipman và bắt giữ ông ta.

Shipman tỏ ra bình tĩnh và không hề hoảng sợ, dù biết rằng, mình sắp phải đối mặt với những cáo buộc nghiêm trọng. Cuộc bắt giữ của Shipman đánh dấu sự sụp đổ của một kẻ giết người hàng loạt, người đã lợi dụng sự tin tưởng và kính trọng của bệnh nhân để thực hiện những hành vi tàn ác.  Các phiên tòa xét xử Harold Shipman đã thu hút sự chú ý lớn của công chúng và truyền thông. Đây là cơ hội để các nạn nhân và gia đình họ tìm kiếm công lý và để công chúng hiểu rõ hơn về những tội ác mà Shipman đã thực hiện.

Phiên tòa xét xử Harold Shipman, đã bắt đầu từ ngày 5 tháng 10 năm một nghìn chín trăm chín mươi chín tại Tòa án Hoàng gia Preston,nó  đã trở thành một sự kiện lịch sử trong nền tư pháp Anh Quốc. Cuộc xét xử này không chỉ là một phiên tòa bình thường, mà còn là một quá trình vạch trần sự thật về một trong những kẻ giết người hàng loạt tàn ác nhất trong lịch sử y khoa.  Mở Đầu Phiên Tòa, Công tố viên Richard Henriques đã trình bày các bằng chứng chi tiết về những vụ giết người mà Shipman đã thực hiện.

Ông Henriques bắt đầu bằng việc trình bày trường hợp của bà Kathleen Grundy, nạn nhân đầu tiên được phát hiện có mức độ morphine cao trong cơ thể. Ông chỉ ra rằng, di chúc giả mạo là một bằng chứng rõ ràng cho thấy rằng, Shipman đã có động cơ và phương tiện để giết hại bà Grundy.  Các chuyên gia pháp y đã trình bày các kết quả khám nghiệm tử thi, cho thấy nhiều nạn nhân của Shipman có mức độ morphine cao bất thường trong cơ thể.

Những phát hiện này chứng minh rằng, Shipman đã sử dụng morphine để gây ra cái chết cho các nạn nhân. Các chuyên gia cũng chỉ ra rằng, các hồ sơ y tế đã bị thay đổi sau khi các nạn nhân qua đời, cho thấy sự cố tình che giấu tội ác của Shipman.  Các nhân chứng quan trọng, bao gồm gia đình của các nạn nhân và các đồng nghiệp của Shipman, đã lên tiếng về những trải nghiệm của họ.

 Angela Woodruff, con gái của bà Kathleen Grundy, đã mô tả chi tiết về việc phát hiện bản di chúc giả mạo, và những nghi ngờ của mình về cái chết của mẹ. Những lời khai này không chỉ củng cố các bằng chứng, mà còn thể hiện rõ ràng động cơ của Shipman trong việc giết hại bà Grundy, để chiếm đoạt tài sản.

Trong suốt quá trình xét xử, Harold Shipman luôn giữ một thái độ bình tĩnh, và không hề thừa nhận bất kỳ tội lỗi nào. Ông ta kiên quyết phủ nhận mọi cáo buộc và tuyên bố rằng, mình vô tội. Shipman cho rằng, những cái chết này là do tuổi già và bệnh tật, và ông ta chỉ làm nhiệm vụ của một bác sĩ là chăm sóc và điều trị cho bệnh nhân.  Cuối cùng, sau nhiều tuần xét xử, bồi thẩm đoàn đã đưa ra phán quyết vào ngày 31 tháng 1 năm hai nghìn. Harold Shipman bị kết tội giết 15 bệnh nhân, và làm giả di chúc của bà Kathleen Grundy.

Ông ta bị kết án tù chung thân, và không có cơ hội được ân xá. Phán quyết này đánh dấu sự sụp đổ của Harold Shipman, và kết thúc một chương đen tối trong lịch sử y khoa.  Phản ứng của công chúng và gia đình nạn nhân sau phiên tòa xét xử Harold Shipman rất đa dạng, từ sự kinh hoàng và đau đớn đến sự nhẹ nhõm khi công lý đã được thực thi.  Gia đình các nạn nhân của Shipman đã phải chịu đựng nỗi đau mất mát không thể tả xiết.

Họ đã tin tưởng và kính trọng Shipman, coi ông ta như một bác sĩ tận tâm và chu đáo. Khi sự thật được phơi bày, họ cảm thấy bị phản bội và đau đớn. Nhiều gia đình cho biết họ cảm thấy nhẹ nhõm khi Shipman bị kết án, nhưng nỗi đau mất mát vẫn còn đó và không thể xóa nhòa. Angela Woodruff, con gái của bà Kathleen Grundy, đã trở thành một trong những người phát ngôn cho các gia đình nạn nhân, kêu gọi các biện pháp kiểm soát chặt chẽ hơn trong ngành y, để ngăn chặn những thảm kịch tương tự xảy ra trong tương lai.

Công chúng cũng bị sốc và kinh hoàng trước những tội ác của Shipman. Họ không thể tin rằng, một bác sĩ, người mà họ tin tưởng tuyệt đối, lại có thể là một kẻ giết người hàng loạt. Nhiều người cảm thấy bất an và mất lòng tin vào hệ thống y tế. Các phương tiện truyền thông đã đưa tin rộng rãi về vụ án, tạo ra một làn sóng phản đối và kêu gọi cải cách trong ngành y.  Cộng đồng y tế cũng đã có những phản ứng mạnh mẽ trước vụ án của Shipman. Nhiều bác sĩ và y tá cảm thấy kinh hoàng và xấu hổ khi biết rằng, một trong những đồng nghiệp của họ đã lạm dụng quyền hạn để giết hại bệnh nhân. Họ kêu gọi các biện pháp kiểm tra và giám sát chặt chẽ hơn trong ngành y, để ngăn chặn những hành vi tương tự.

 Các tổ chức y tế đã tiến hành rà soát lại các quy trình và quy định, nhằm đảm bảo rằng những kẻ như Shipman không thể lợi dụng hệ thống để thực hiện tội ác.  Cuộc sống của Harold Shipman sau khi bị kết án tù chung thân đã trở nên hoàn toàn cô lập và u ám. Từ một bác sĩ được kính trọng, Shipman trở thành một tù nhân khét tiếng, bị xã hội lên án và ghét bỏ.  Sau khi bị kết án, Shipman được giam giữ tại nhà tù HM Prison Frankland, đây là một nhà tù an ninh cao ở Durham, Anh Quốc. Cuộc sống trong tù của Shipman không hề dễ dàng.

Ông ta bị các tù nhân khác coi thường và thường xuyên bị đe dọa. Sự tự tin và kiêu ngạo của Shipman dường như biến mất hoàn toàn trong môi trường khắc nghiệt của nhà tù.  Shipman sau đó đã bắt đầu gặp phải nhiều vấn đề về tâm lý khi sống trong tù. Ông ta cảm thấy bị cô lập, và bị áp lực tinh thần nặng nề. Sự thay đổi từ một người có quyền lực và kiểm soát cuộc sống của người khác, sang một tù nhân hoàn toàn bất lực đã gây ra những ảnh hưởng tâm lý sâu sắc.

Shipman thường xuyên bị trầm cảm và có những suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống.  Vào ngày 13 tháng 1 năm hai nghìn không trăm linh tư, Harold Shipman được phát hiện đã treo cổ tự sát trong phòng giam của mình. Ông ta sử dụng ga trải giường để treo cổ, và không để lại bất kỳ lời nhắn nào. Cái chết của Shipman đã gây ra nhiều tranh cãi và ý kiến trái chiều. Một số người cho rằng, cái chết của ông ta là một cách để tránh phải đối mặt với sự trừng phạt và sự nhục nhã trong tù, trong khi những người khác cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng, một kẻ giết người hàng loạt như Shipman đã không còn tồn tại.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn