Đòi Ngủ Chung Giường Với Hai Vợ Chồng Và Bi Kịch Đẫm Máu Ở Huyện Ô Đan | Kỳ Án #542

Kỳ án về Mối Tình Tay Ba Đẫm Máu: Khi Ghen Tuông Trở Thành Sát Thủ.



 
Vào một đêm Trung Thu yên tĩnh, cảnh sát thị trấn Ô Đan nhận được một cuộc gọi hoảng loạn từ Hầu Tố Quân, báo rằng chồng cô, Vương Tỉnh Dân, bị sát hại dã man. Vụ án mạng kinh hoàng diễn ra tại một ngôi làng hẻo lánh, nhưng sự thật đằng sau câu chuyện này còn rùng rợn và phức tạp hơn thế. Khi điều tra viên đào sâu vào quá khứ của các nhân vật liên quan, họ phát hiện ra những mối tình tay ba đầy ghen tuông, sự lừa dối danh tính kéo dài hàng thập kỷ và một kế hoạch trốn chạy tuyệt vọng. Hãy theo dõi để khám phá bí ẩn đằng sau vụ án mạng đẫm máu này và sự thật nào sẽ được phơi bày trong ánh sáng của công lý.
 
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
 
Vào tối ngày 1 tháng 10 năm hai nghìn không trăm mười lăm, tại đồn cảnh sát thị trấn Ô Đan, thành phố Xích Phong, khu tự trị Nội Mông Cổ, không khí vẫn yên tĩnh như mọi ngày. Đồn cảnh sát, nằm giữa khu phố trung tâm, vẫn thường chìm trong sự bình yên của thị trấn nhỏ, nơi mà những vụ án lớn hầu như chưa từng xảy ra. Đột nhiên, sự yên bình ấy đã bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại reo vang. Trực ban hôm đó, là trung sĩ Lưu Thanh Hải, nhanh chóng nhấc máy. Đầu dây bên kia là một giọng nữ run rẩy và hoảng sợ, tự giới thiệu tên của mình là Hầu Tố Quân.
 
Anh ơi, làm ơn giúp em! Chồng của em, tên là Vương Tỉnh Dân, đã bị sát hại rồi. Anh ấy bị giết chết ngay tại nhà mình ở làng Bình Hòa, cách đây hơn 100 ki lô mét.
 
Giọng Quân nghẹn ngào, từng chữ như muốn bật khóc. Sự hoảng loạn và khẩn thiết trong giọng nói của cô, đã làm cho trung sĩ Hải không thể lơ là.
 
Làm ơn bình tĩnh, chị Quân. Chị đang ở đâu? Hiện trường vụ án ở đâu? Hải hỏi lại, và cố gắng trấn an cô.
 
Em, em đang ở ga tàu, cách hiện trường khoảng 10 ki lô mét. Chồng em bị đâm chết trong sân nhà. Quân đáp lại, và giọng nói vẫn còn run rẩy.
 
Ngay sau khi nhận được thông tin, một đội cảnh sát do trung sĩ Lưu Thanh Hải chỉ huy, đã nhanh chóng lên đường đến hiện trường vụ án. Đoạn đường dài hơn 100 ki lô mét, phải băng qua nhiều con đường ngoằn ngoèo và những khu vực hẻo lánh. Trên đường đi, họ đã thảo luận về tính kỳ lạ của vụ án. Tại sao người trình báo lại ở xa hiện trường đến vậy? Điều này khiến cho mọi người không khỏi nghi ngờ, nhưng nhiệm vụ trước mắt của họ là phải đến hiện trường nhanh nhất có thể.
 
Khi đến nơi, cảnh sát phát hiện ra thi thể của một người đàn ông đang nằm trong sân nhà, máu loang lổ khắp nơi. Người đàn ông này, sau được xác nhận chính là Vương Tỉnh Dân, đã bị đâm hơn chục nhát vào ngực. Gương mặt tái nhợt của Hầu Tố Quân không thể che giấu được nỗi kinh hoàng, khi cô đứng bên cạnh thi thể chồng, và bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình chứng kiến vụ giết người.
 
Theo lời khai của Quân, vào tối ngày 30 tháng 9, một ngày trước khi vụ án xảy ra, cô và chồng đang chuẩn bị đi ngủ.

Đêm đó trời tối đen như mực, gió lạnh thổi từng cơn qua khe cửa. Vương Tỉnh Dân, Quân và một người đàn ông, tên là Mã Thụy, tất cả đã nằm chung cùng một giường. Quân kể rằng, một cuộc cãi vã nổ ra giữa Dân và Thụy. Cãi vã đã leo thang nhanh chóng thành một cuộc xô xát bạo lực.
 
Trong lúc hỗn loạn, Quân thấy Thụy cầm kéo tấn công chồng của mình. Dân cố gắng chạy khỏi phòng nhưng do bị thương quá nặng, anh vừa bước ra sân đã ngã quỵ xuống. Thụy đuổi theo và đâm thêm nhiều nhát vào ngực, khiến cho Dân đã tử vong tại chỗ. Sau khi gây án, Thụy cưỡng ép Quân đi cùng mình, khiến cho cô không thể phản kháng.
 
Hai người lợi dụng đêm tối để chạy khỏi làng. Họ đi bộ một đoạn đường dài đến ga tàu, giữa tiếng gió rít và tiếng bước chân nặng nề. Khi đến ga, thì Thụy dường như hối hận, và quyết định bỏ lại Quân ở ngã tư đường sắt để chạy trốn một mình. Quân ngồi bệt xuống đường, thở dốc và mắt ngấn lệ. Cô nhìn quanh, chỉ thấy bóng tối và sự im lặng đáng sợ của đêm khuya. Sau khi lấy lại bình tĩnh, thì cô lấy điện thoại ra và gọi ngay cho cảnh sát.
 
Trong ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, khuôn mặt của Quân lộ rõ vẻ sợ hãi và bối rối. Cô tự hỏi liệu có thể tin tưởng ai trong tình huống này, và câu chuyện cô vừa kể có được ai tin tưởng hay không. Nhưng dù sao, cô cũng đã quyết định gọi cảnh sát, hy vọng rằng, họ sẽ giúp cô tìm ra sự thật và mang lại công lý cho chồng cô.
 
 Sau khi nghe lời khai của Hầu Tố Quân, cảnh sát không khỏi đặt ra nhiều nghi vấn. Trước hết, Mã Thụy là ai? Tại sao một người đàn ông lạ mặt lại ngủ chung giường với vợ chồng Quân?. Tại sao sau khi sát hại Dân, thì Thụy lại bắt Quân đi cùng mình rồi đột nhiên từ bỏ giữa chừng? Các câu hỏi này đòi hỏi những giải đáp rõ ràng, trước khi cảnh sát có thể tiến hành điều tra sâu hơn.
 
Đội trưởng điều tra, tên là Trần Hữu Bình, nhìn vào những gương mặt của đồng đội mình, ông biết đây sẽ là một vụ án phức tạp. Bình ra lệnh cho các điều tra viên chia thành các nhóm nhỏ, để khai thác thông tin từ Quân và từ hiện trường.
 
Trong phòng thẩm vấn, Quân ngồi đối diện với điều tra viên. Gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt thất thần. Điều tra viên Nguyễn Thị Hạnh nhẹ nhàng hỏi Quân:
 
Chị Quân, chúng tôi cần biết thêm về mối quan hệ giữa chị và Mã Thụy. Tại sao ông ta lại có mặt ở nhà chị vào đêm hôm đó?.
 
Quân cúi đầu, ấp úng như muốn che giấu điều gì. Sau một hồi im lặng, cô lấy lại bình tĩnh và nói:
 
Mã Thụy, ông ấy là chồng cũ của tôi. Chúng tôi đã sống chung hơn 10 năm. Sau khi tôi kết hôn với Dân, chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ, và sống chung với cả hai người đàn ông này.
 
Câu nói của Quân đã khiến cho điều tra viên Hạnh sững sờ. Một mối quan hệ phức tạp và kỳ lạ. Hạnh biết rằng, cô phải khai thác thêm nhiều thông tin từ Quân, để hiểu rõ động cơ của Thụy.
 
Lần theo manh mối từ lời khai của Quân, cảnh sát đã tiến hành điều tra lý lịch của Mã Thụy. Tuy nhiên, không có bất kỳ thông tin nào về người đàn ông này trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát. Điều này khiến cho đội điều tra thêm phần nghi ngờ.


 
Điều tra viên Hạnh và đồng đội đã quyết định thẩm vấn hàng xóm xung quanh nhà Quân, để tìm hiểu thêm về Thụy. Họ phát hiện ra rằng, Quân và Thụy đã gặp gỡ khi đi làm thuê ở Ô Đan hơn 10 năm trước. Ngay từ đầu, Thụy đã sử dụng danh tính giả, và không ai biết tên thật của ông ta là gì.
 
Một hàng xóm lớn tuổi nhớ lại:
 
Hai người họ sống chung như vợ chồng, nhưng tôi chưa từng thấy họ đăng ký kết hôn. Thụy rất kín tiếng, ít giao tiếp với ai trong làng.
 
Cảnh sát đã thu thập một số vật dụng hàng ngày của Thụy từ ngôi nhà mà Quân và Dân đã sống. Những vật dụng này được gửi đi trích xuất ADN, để xác định danh tính thực sự của Thụy. Khi kết quả trở lại, cả đội điều tra đều ngỡ ngàng. Thụy thực chất là Nhậm Cát Văn, 51 tuổi, quê ở tỉnh Liêu Ninh. Văn là một nghi phạm đào tẩu, đã bị truy nã vì tội cố ý giết người từ năm một nghìn chín trăm chín mươi ba.
 
Đội trưởng Bình nhìn vào kết quả điều tra, ánh mắt trở nên nghiêm trọng:
 
Chúng ta đang đối mặt với một tội phạm nguy hiểm. Cần phải hành động nhanh chóng để bắt giữ Nhậm Cát Văn, trước khi ông ta có thể gây thêm tội ác.
 
Toàn bộ đội điều tra đã được huy động để tìm kiếm và bắt giữ Văn. Cuộc truy đuổi gay cấn đã bắt đầu, và những bí ẩn đằng sau vụ án mạng đang dần được hé lộ.
 
 Cách ngã tư đường sắt nơi Nhậm Cát Văn bỏ lại Hầu Tố Quân gần hai trăm mét, đội cảnh sát đã phát hiện ra một số dấu giày kỳ lạ. Những dấu giày này không bình thường, chúng in hoa đặc biệt mà cảnh sát nhận định có thể thuộc về Văn. Đại úy Trần Hữu Bình cùng đội của mình đã đến hiện trường, và tỉ mỉ kiểm tra dấu vết.
 
Đội điều tra viên phân tích các dấu giày và nhận ra rằng, dấu giày này có hướng chạy về phía bắc. Dấu giày mới, chứng tỏ Văn vừa đi qua đây không lâu. Đại úy Bình ra lệnh cho đội tỏa ra tìm kiếm các manh mối tiếp theo dọc theo hướng bắc, đồng thời báo cáo lại toàn bộ phát hiện này về đồn cảnh sát.
 
Sau khi phân tích các camera giám sát tại tất cả các nút giao thông dọc phía bắc, nhưng không tìm thấy kết quả nào khả quan, thì đội điều tra đã quyết định thực hiện bước tiếp theo. Đại úy Bình đã lên kế hoạch dán thông báo truy nã Văn, tại tất cả các địa phương lân cận. Các thông báo được in với hình ảnh và mô tả chi tiết về Văn, bao gồm đặc điểm ngoại hình, và những dấu hiệu nhận biết đặc biệt.
 
Trong vòng một ngày, hàng trăm thông báo truy nã đã được dán khắp nơi. Đội cảnh sát hy vọng rằng, với sự giúp đỡ của người dân, họ sẽ nhanh chóng nhận được những manh mối quý giá về tung tích của Văn.
 
Đúng như dự đoán, không lâu sau khi thông báo truy nã được dán, cảnh sát đã nhận được một cuộc gọi từ một ngôi làng hẻo lánh. Người dân báo cáo rằng, họ có một người chăn cừu mới đến, có đặc điểm ngoại hình rất giống với tội phạm bị truy nã.
 
Đội điều tra đã ngay lập tức lên đường đến ngôi làng hẻo lánh này. Khi đến nơi, thì họ lập tức bao vây khu vực nơi người chăn cừu đang ở. Đại úy Bình chỉ huy đội cảnh sát lặng lẽ tiếp cận người đàn ông.

Khi họ đến gần, thì người đàn ông bất ngờ nhận ra và cố gắng bỏ chạy, nhưng cảnh sát đã nhanh chóng khống chế và bắt giữ ông ta. Qua xác minh, người đàn ông này chính là Nhậm Cát Văn.
 
Trong quá trình thẩm vấn tại đồn cảnh sát, Văn cuối cùng cũng thú nhận tội ác của mình. Văn kể lại toàn bộ quá trình gây án, từ việc tranh cãi với Vương Tỉnh Dân cho đến lúc ra tay sát hại. Ông ta cũng tiết lộ về mối quan hệ tình cảm phức tạp giữa mình, Quân và Dân.
 
Văn kể rằng, từ khi còn trẻ, ông ta đã phạm tội giết người do mâu thuẫn gia đình. Sau khi bỏ trốn, Văn đã sống dưới danh tính giả, và cố gắng tìm kiếm một cuộc sống mới. Tuy nhiên, quá khứ tội lỗi luôn ám ảnh Văn, khiến cho ông ta phải luôn sống trong lo sợ và bất an. Mối quan hệ giữa Văn và Quân ban đầu dựa trên sự đồng cảm và tình yêu, nhưng dần trở nên phức tạp khi Quân kết hôn với Dân.
 
Văn cho biết rằng, ông ta luôn cảm thấy bị đe dọa và ghen tỵ với Dân, điều này đã dẫn đến vụ tấn công đầy bạo lực vào đêm đó. Ông ta cũng thừa nhận rằng, sau khi gây án, bản thân đã cố gắng chạy trốn nhưng nhận ra rằng, không thể để Quân liên lụy, vì vậy ông ta đã bỏ lại cô tại ngã tư đường sắt.
 
Vào năm một nghìn chín trăm chín mươi ba, Nhậm Cát Văn, khi đó hai mươi lăm tuổi, sống ở một vùng quê nghèo tại tỉnh Liêu Ninh. Gia đình Văn làm nghề nông, cuộc sống khó khăn nhưng tương đối bình yên. Tuy nhiên, trong gia đình Văn luôn tồn tại một mối hận thù không thể hòa giải với nhà chú ruột. Sự mâu thuẫn này kéo dài từ đời trước, do tranh chấp đất đai và những bất đồng nhỏ nhặt, nhưng lại tích tụ thành một cơn giận dữ không thể dập tắt.
 
Vào một ngày mùa hè năm đó, khi Văn đang làm việc trên đồng, thì một va chạm nhỏ đã xảy ra giữa ông và chú ruột. Lời qua tiếng lại, cuộc tranh cãi trở nên nảy lửa. Chú của Văn buông lời xúc phạm, và đe dọa sẽ lấy lại phần đất mà gia đình Văn đang canh tác. Sự tức giận và nỗi uất hận tích tụ trong lòng Văn bùng phát. Ông ta giận dữ chạy về nhà, lấy một con dao lớn và xông đến nhà chú ruột. Trong cơn cuồng nộ, Văn chém loạn xạ, khiến cho một người chết và bốn người khác bị thương.
 
Cảnh tượng kinh hoàng ấy đã khiến cho cả làng xôn xao. Những người chứng kiến không thể tin vào mắt mình. Văn, một người nông dân hiền lành, nay đã trở thành kẻ giết người trong cơn thịnh nộ.
 
Sau khi phạm tội, thì Văn hoảng sợ bỏ trốn. Ông ta biết rằng mình không thể ở lại làng, nơi mà mọi người đều biết rõ hành vi tội ác của mình. Với lòng đầy sợ hãi, Văn đã rời bỏ quê hương, chạy đến những vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, nơi mà không ai biết đến ông ta. Để kiếm sống, Văn làm đủ mọi công việc, từ làm thuê trên đồng, xây dựng đến chăn nuôi.
 
Vào mùa đông năm hai nghìn, khi Văn 32 tuổi, ông ta lúc này làm việc lặt vặt trong một trại chăn nuôi ở Nội Mông Cổ. Cuộc sống lưu lạc, không có người thân bên cạnh, Văn sống trong nỗi sợ hãi bị bắt giữ. Mỗi khi thấy xe cảnh sát hoặc đi ngang qua đồn cảnh sát, tim ông lại đập mạnh, nỗi lo sợ bị bắt cứ ám ảnh không ngừng. 

Tại trại chăn nuôi ở Nội Mông Cổ, Văn đã tình còw gặp Hầu Tố Quân. Lúc này, Quân vừa ly hôn và rất mong muốn có một gia đình ổn định. Văn, với vẻ ngoài hiền lành và chăm chỉ, đã thu hút sự chú ý của Quân. Đồng nghiệp thấy Văn đã có tuổi mà vẫn cô đơn, nên giúp ghép đôi với Quân. Ban đầu, Quân còn e ngại, nhưng thấy Văn thành thực và chăm chỉ, nên cô đã nhận lời tìm hiểu.
 
Trong hơn 10 năm kể từ khi Quân chuyển đến sống cùng Văn như vợ chồng, cả hai không nghĩ đến việc đăng ký kết hôn. Họ sống cùng nhau, làm thuê kiếm sống khắp nơi. Tuy vất vả, nhưng Quân thấy Văn đối xử tốt với mình nên không có ý định chia tay. Cô cảm nhận được sự an toàn và ổn định từ Văn, dù không biết rõ về quá khứ của ông ta.
 
Mặc dù đã có cuộc sống mới, nhưng quá khứ tội lỗi luôn ám ảnh Văn. Ông ta luôn lo sợ một ngày nào đó bị bắt giữ. Nỗi sợ hãi này khiến cho Văn sống trong tình trạng căng thẳng và bất an. Để tìm kiếm sự an ổn về tâm lý, Văn bắt đầu say mê xem bói. Ông ta tin rằng, việc tìm hiểu tương lai qua các lá bài và lời tiên đoán, sẽ giúp bản thân chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra.
 
Vào đầu năm hai nghìn không trăm mười lăm, trong một buổi chiều ảm đạm, Nhậm Cát Văn đã đến gặp thầy bói nổi tiếng ở vùng Nội Mông Cổ. Thầy bói, là một người già có đôi mắt tinh anh và giọng nói trầm ấm, nhìn Văn một lúc lâu trước khi bắt đầu rút những lá bài tiên đoán.
 
Ông ta sẽ gặp một tai họa lớn vào tháng 10 năm nay, thầy bói nói, giọng điệu chắc chắn. Đó là một điềm báo không thể tránh khỏi.
 
Lời tiên đoán khiến cho Văn hoang mang. Ông ta tin rằng, tai họa này chính là việc bị bắt sau nhiều năm lẩn trốn. Đêm đó, trở về nhà, Văn nằm trên giường suy nghĩ về cuộc đời mình. Ông ta mệt mỏi với cuộc sống chạy trốn và luôn lo sợ bị bắt giữ. Nhưng điều Văn lo lắng nhất không phải là bản thân mình mà là Quân, người vợ mà ông yêu thương sâu đậm. Ông ta sợ rằng, khi mình bị bắt, thì Quân sẽ không còn nơi nương tựa, không còn ai bảo vệ.
 
Văn mất nhiều đêm không ngủ, suy nghĩ về tương lai của Quân. Cuối cùng, ông ta đã quyết định tìm chồng khác cho cô. Đó là cách duy nhất để đảm bảo rằng, Quân sẽ được bảo vệ và chăm sóc khi ông ta không còn bên cạnh.
 
Một buổi tối, Văn ngồi đối diện với Quân trong căn nhà nhỏ. Gương mặt của ông ta nghiêm túc, ánh mắt sâu lắng.
 
Quân à, Văn bắt đầu, giọng ông ta trầm buồn. Anh đã đi khám bác sĩ. Họ nói rằng, anh bị ung thư giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu nữa.
 
Quân sửng sốt, đôi mắt cô tràn đầy nước mắt. Anh nói gì vậy? Sao anh không nói sớm cho em biết?
 
Anh không muốn em lo lắng, Văn tiếp tục, nắm chặt tay Quân. Anh chỉ có một mong muốn cuối cùng trước khi rời xa thế giới này. Anh muốn em tìm một người chồng mới, người có thể chăm sóc và bảo vệ em khi anh không còn.
 
Quân cảm nhận được ý tốt của chồng, dù trong lòng cô đầy đau khổ. Cô bằng lòng với quyết định của Văn, đồng ý tìm một người chồng mới. Văn đã bắt đầu tìm kiếm một người đàn ông phù hợp cho Quân.

Ông ta đi đến các làng lân cận, lắng nghe, và quan sát những người đàn ông độc thân.
 
Cuối cùng, Văn chọn Vương Tỉnh Dân, là một người đàn ông 47 tuổi sống ở làng Bình Hòa. Hàng xóm nhận xét Dân là người thành thật, có cuộc sống gia đình không phức tạp. Dân không kén chọn và nhanh chóng đồng ý yêu đương với Quân, là một người phụ nữ đã có chồng.
 
Khi Văn và Dân bàn chuyện kết hôn của Quân, Văn đã bất ngờ đưa ra một yêu cầu khó tin, đó là cả ba sẽ chung sống dưới một mái nhà. Văn muốn tiếp tục chăm sóc Quân trong những ngày cuối đời, và ông nghĩ rằng, điều này sẽ mang lại lợi ích cho cả ba.
 
Dân, dù ngạc nhiên với yêu cầu này, nhưng lại cảm thấy may mắn khi vừa cưới được vợ, vừa được chồng cũ của vợ chu cấp sinh hoạt. Anh ta chấp nhận đề nghị của Văn, và ba người bắt đầu cuộc sống mới tại căn nhà ở ngoại ô thuộc quận Nguyên Bảo Sơn, thành phố Xích Phong.
 
Vào tết Trung thu năm hai nghìn không trăm mười lăm, ba người gồm Nhậm Cát Văn, Hầu Tố Quân và Vương Tỉnh Dân, đã thuê một căn nhà nhỏ ở ngoại ô quận Nguyên Bảo Sơn, thành phố Xích Phong, để chung sống. Căn nhà cũ kỹ nằm giữa một khu vườn nhỏ, xung quanh là những cây cối rậm rạp. Cuộc sống mới của họ bắt đầu bằng sự cố gắng thích nghi và hòa hợp, nhưng không ai biết rằng ,mối quan hệ tay ba này sẽ dẫn đến những xung đột khốc liệt.
 
Văn vẫn giữ thói quen chăm sóc Quân như trước đây, luôn chu đáo và quan tâm đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Dân, mặc dù cảm kích sự giúp đỡ của Văn, nhưng dần dần cảm thấy sự hiện diện của Văn là một gánh nặng. Ông ta nhận ra rằng, Văn không chỉ là người giúp đỡ, mà còn là một người tình cũ với những tình cảm sâu sắc dành cho Quân. Cảm giác bất an và ghen tuông bắt đầu nảy sinh trong lòng Dân.
 
Sự khác biệt về tính cách và cách sống giữa Văn và Dân, đã dần dần làm bùng lên những cuộc cãi vã. Văn, một người đàn ông từng trải và trầm lặng, thường giữ im lặng trước những lời phàn nàn của Dân. Ngược lại, Dân là một người nóng tính và thẳng thắn, không thể chịu đựng được sự hiện diện của Văn trong ngôi nhà của mình.
 
Đặc biệt, Dân không thể chấp nhận được việc Văn âu yếm Quân ngay trước mặt mình. Mỗi lần chứng kiến cảnh tượng này, Dân cảm thấy bị xúc phạm và tức giận. Anh ta không thể hiểu tại sao Quân lại có thể chấp nhận sống chung với hai người đàn ông, mà không cảm thấy khó chịu.
 
Một tối nọ, khi Văn đang ngồi cạnh Quân trên ghế sofa, và nhẹ nhàng xoa bóp vai cô, thì Dân không kìm được cơn giận. Anh ta bước tới, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, và hét lên:
 
Đủ rồi! Tôi không thể chịu được nữa! Văn, ông phải rời khỏi đây ngay lập tức!
 
Văn nhìn Dân, đôi mắt thâm trầm nhưng kiên định. Tôi không đi đâu cả. Đây cũng là nhà của tôi và Quân.
 
Dân càng thêm tức giận, đe dọa rằng, mình có người quen là cảnh sát và sẽ vu cho Văn tội hiếp dâm, để tống ông ta vào tù nếu Văn không biết điều mà rời đi.

Câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa, khiến mâu thuẫn giữa hai người càng trở nên gay gắt.
 
Vào tối ngày 30 tháng 9 năm hai nghìn không trăm mười lăm, ba người nằm trên giường nghỉ ngơi. Căn phòng nhỏ được thắp sáng bởi ánh đèn mờ ảo. Gió mạnh từ bên ngoài thổi vào, làm bật tung cửa phòng ngủ. Dân khó chịu đẩy Quân:
 
Làm cái gì thế? Mau xuống giường đóng cửa đi!.
 
Quân yên lặng làm theo, nhưng câu nói của Dân đã khơi dậy cơn giận dữ trong lòng Văn. Ông ta cảm thấy bị xúc phạm, cho rằng suốt 10 năm qua mình luôn chăm sóc Quân chu đáo, giờ cô thành vợ của Dân lại bị sai bảo và mắng mỏ. Nỗi ghen tỵ dâng lên trong lòng Văn, khi ông ta thấy Dân có thể danh chính ngôn thuận làm chồng của Quân, trong khi mình chỉ là một người tình cũ bị gạt ra ngoài.
 
Văn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Những lời uy hiếp của Dân trước đó càng làm tăng thêm sự bất mãn trong lòng ông. Cơn giận dữ bùng lên, Văn lập tức tranh cãi với Dân. Tiếng cãi vã vang lên trong căn phòng nhỏ, nó đã phá tan sự yên tĩnh của đêm khuya.
 
Trong cơn cuồng nộ, Văn rút ra chiếc kéo giấu trong tay áo ra và tấn công Dân. Hành động này diễn ra quá nhanh, Dân không kịp phản ứng. Văn đã đâm Dân nhiều nhát vào ngực, máu chảy đầm đìa. Quân đứng đó, sững sờ và hoảng loạn, không biết phải làm gì.
 
Dân cố gắng chạy ra khỏi phòng nhưng bị thương quá nặng, anh vừa bước ra sân đã ngã quỵ xuống. Văn đuổi theo và tiếp tục đâm thêm nhiều nhát vào ngực, khiến cho Dân tử vong tại chỗ. Cảnh tượng đẫm máu hiện ra trước mắt Quân, cô không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến.
 
Sau khi sát hại Vương Tỉnh Dân, Nhậm Cát Văn và Hầu Tố Quân đã vội vã chạy trốn trong đêm tối. Cả hai đều biết rằng, họ không thể ở lại ngôi làng, nơi vụ án vừa xảy ra. Văn, với kinh nghiệm nhiều năm lẩn trốn, hiểu rõ rằng, thời gian là yếu tố quyết định. Họ đi bộ dọc theo các con đường mòn, cố gắng tránh xa các khu vực đông đúc để không bị phát hiện.
 
Văn quyết định rằng, họ cần phải rời khỏi khu vực này càng sớm càng tốt. Khi họ đến một ngã tư đường sắt, thì Văn bắt đầu suy nghĩ lại. Ông nhận ra rằn,g việc kéo theo Quân có thể gây nguy hiểm cho cô và cả hai. Nếu bị bắt, thì Quân có thể phải chịu chung số phận với ông. Hơn nữa, sự hiện diện của Quân sẽ làm chậm tốc độ trốn chạy của ông.
 
Văn dừng lại, nhìn Quân với ánh mắt trầm lặng.Em ở lại đây," ông nói. Anh sẽ đi một mình từ đây. Em hãy gọi cảnh sát và báo mọi chuyện, em sẽ được an toàn.
 
Quân, mắt ngấn lệ, hiểu rằng đây là quyết định tốt nhất cho cả hai. Cô không muốn rời xa Văn, nhưng cô biết rằng, ông đang làm điều này để bảo vệ cô. Anh hãy cẩn thận, Quân nói nhỏ, giọng nghẹn ngào.


 
Văn gật đầu, rồi quay lưng bước đi, bỏ lại Quân ở ngã tư đường sắt. Ông hy vọng rằng, Quân sẽ an toàn và có cơ hội để bắt đầu lại cuộc sống mới, dù biết rằng, con đường phía trước của mình đầy rẫy hiểm nguy.
 
Với thông tin từ cuộc gọi của Quân, cảnh sát đã nhanh chóng lần ra dấu vết của Văn. Họ theo dõi các dấu giày và dấu vết di chuyển dọc theo tuyến đường sắt. Những nỗ lực của cảnh sát đã được đền đáp sau 9 ngày truy đuổi căng thẳng. Văn, dù đã cẩn thận che giấu dấu vết, nhưng không thể thoát khỏi vòng vây của cảnh sát.
 
Vào năm hai nghìn không trăm mười sáu, sau quá trình điều tra và xét xử, Nhậm Cát Văn đã bị kết án tử hình vì hai tội giết người. Phán quyết này là sự trừng phạt thích đáng cho những hành động tàn ác của ông.
 
Vụ án khép lại với sự trừng phạt nghiêm khắc dành cho Nhậm Cát Văn. Hầu Tố Quân, dù phải đối mặt với những tổn thương tâm lý sâu sắc, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi một cuộc sống đầy bi kịch và nguy hiểm. Cô trở về làng, bắt đầu lại cuộc sống mới, với hy vọng tìm lại sự bình yên và an ổn trong tâm hồn.
 
Với sự giúp đỡ của cộng đồng và bạn bè, Quân dần dần vượt qua nỗi đau và tiếp tục sống. Cô biết rằng, quá khứ không thể thay đổi, nhưng cô cũng hiểu rằng, cuộc sống vẫn tiếp diễn và cô cần phải mạnh mẽ để đối mặt với tương lai.
 
Câu chuyện kết thúc, để lại trong lòng người đọc những suy nghĩ sâu sắc về tình yêu, sự hy sinh, và những hệ lụy của lòng ghen tuông và thù hận. Một bi kịch đầy cảm xúc và nhân văn, nơi mà cuối cùng, công lý đã được thực thi và sự thật được phơi bày.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn