Kỳ án về Bóng Ma Quá Khứ: Vụ Án Đẫm Máu ở Thôn Thái Sơn Miếu.
Vào năm hai nghìn không trăm linh ba, Ngô Thiên Hoa, là một thú y tận tụy, bị sát hại dã man tại thôn Thái Sơn Miếu. Những manh mối dẫn cảnh sát đã đến với một người phụ nữ, với quá khứ đầy đau khổ dưới tay Hoa. Cuộc điều tra mở ra một loạt sự thật rùng rợn về mối thù hận, và âm mưu trả thù tàn ác. Hãy cùng khám phá vụ án đầy ly kỳ này, và những bóng ma quá khứ không bao giờ chịu ngủ yên.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào ngày 30 tháng 3 năm hai nghìn không trăm linh ba, gia đình của Ngô Thiên Hoa, là một người làm nghề thú y ở thành phố Nghi Thành, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, đã trình báo rằng ông đã mất liên lạc suốt hai ngày qua. Vợ của Hoa, là bà Trần Lan, đã khẳng định chồng chưa bao giờ đi đâu qua đêm mà không thông báo. Vụ mất tích bí ẩn của Ngô Thiên Hoa đã gây xôn xao dư luận tại Nghi Thành, một thành phố vốn yên bình, và hiếm khi có những vụ việc như thế này.
Ngô Thiên Hoa, 47 tuổi, là một người đàn ông trung niên điềm đạm, đã được mọi người trong vùng kính trọng, vì tay nghề thú y cao và lòng tốt bụng. Ông sống cùng với vợ, và hai con trong một căn nhà nhỏ tại trung tâm thành phố. Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe tin ông mất tích, bởi ông nổi tiếng là người có trách nhiệm, và luôn thông báo cho gia đình biết khi phải đi xa.
Cảnh sát địa phương sau đó đã nhanh chóng vào cuộc, khởi đầu bằng việc phỏng vấn những người thân, và hàng xóm xung quanh gia đình của Ngô Thiên Hoa. Tuy nhiên, không ai có thông tin gì cụ thể về nơi ở cuối cùng của ông. Những cuộc tìm kiếm ban đầu đã không đem lại kết quả, càng làm tăng thêm sự lo lắng, và bí ẩn xung quanh vụ mất tích này.
Sau vài ngày điều tra không có kết quả, cảnh sát đã nhận được tin báo từ một dân làng cho biết rằng, họ đã nhìn thấy Ngô Thiên Hoa đi về phía thôn Thái Sơn Miếu hẻo lánh, vào tối ngày 28 tháng 3, cũng là ngày ông biến mất. Thôn Thái Sơn Miếu là một khu vực xa xôi, ít người qua lại, nổi tiếng với những trang trại chăn nuôi lợn lớn. Thông tin này đã khiến cho cảnh sát nghi ngờ Hoa có thể đã đến một trong những trang trại này, để chữa bệnh cho động vật.
Cảnh sát đã ngay lập tức thẩm vấn chủ trang trại họ Thái, nhưng anh ta khẳng định rằng, Ngô Thiên Hoa chưa từng đến đây. Thái Sơn Miếu là nơi trú ngụ của nhiều hộ chăn nuôi lợn, và cuộc điều tra tiếp tục với việc thẩm vấn các hộ chăn nuôi khác trong thôn. Trong quá trình này, cảnh sát nghe được tin đồn rằng, Hoa từng có quan hệ tình cảm lén lút với Liêu Lan Phương, là chị vợ của Thái.
Liêu Lan Phương là một phụ nữ đã chuyển nhà đến Quảng Châu từ 10 năm trước, và không thường xuyên qua lại với họ hàng ở Nghi Thành. Thông tin về Phương đã làm cảnh sát nghi ngờ, và họ quyết định bí mật điều tra về cô. Tuy nhiên, việc Phương đã rời khỏi địa phương từ lâu, khiến cho việc điều tra trở nên khó khăn hơn.
Trong lúc cảnh sát đang bế tắc, thì vợ của Hoa đã tìm thấy một tờ giấy viết tay của chồng khi đang dọn dẹp nhà. Nội dung tờ giấy là một bức thư mà Hoa đã viết trước khi mất tích: Hôm kia Liêu Lan Phương đột nhiên quay lại, nhờ tôi hướng dẫn kỹ thuật cho em gái để tái phát triển trang trại lợn, hẹn gặp vào lúc 20 giờ. Ở cuối tờ giấy, Hoa còn mở ngoặc, nhấn mạnh vì cô ta sợ ban ngày bị người khác phát hiện. Bức thư ghi ngày 28 tháng 3, dường như được để lại trước khi Hoa đi gặp Phương.
Vợ Hoa chắc chắn đây là chữ viết của chồng, nhưng nói rằng, Hoa không có thói quen để lại ghi chú, và cũng chưa bao giờ nhắc đến Phương. Điều này càng làm tăng thêm sự bí ẩn xung quanh vụ việc. Với những manh mối mới này, cảnh sát đã quyết định tập trung điều tra sâu hơn về Liêu Lan Phương, và mối quan hệ của cô với Ngô Thiên Hoa.
Cảnh sát sau đó đã nhanh chóng tạm giữ vợ chồng Thái để điều tra. Sau những cuộc thẩm vấn căng thẳng, hai người này thú nhận rằng, Ngô Thiên Hoa đã bị sát hại, và thi thể bị chôn tại một cánh đồng gần đó. Dựa theo chỉ dẫn của họ, cảnh sát đã khai quật được xác lõa thể của Hoa, giám định cho thấy ông ta tử vong vào tối ngày 28 tháng 3.
Trong lời khai, Thái cho biết rằng, vợ chồng họ không phải là chủ mưu của vụ án, mà là Liêu Lan Phương cùng
với chồng, tên là Quách Điền Vận, và con trai 19 tuổi của họ. Sau khi gây án, cả ba đã nhanh chóng bỏ trốn, không rõ tung tích. Cuộc điều tra càng trở nên phức tạp và khó khăn hơn, khi các nghi phạm chính đã biến mất không dấu vết. Và phải tìm ra lý do vì sao vợ chồng Liêu Lan Phương lại sát hại ông Hoa.
Vào ngày 1 tháng 4 năm hai nghìn không trăm linh ba, vụ án Ngô Thiên Hoa đã gây chấn động toàn thành phố Nghi Thành. Dư luận không chỉ bàng hoàng vì cái chết thảm khốc của một người được kính trọng, mà còn lo lắng về sự mất tích bí ẩn của gia đình Liêu Lan Phương. Cảnh sát đã đứng trước một cuộc đua chống lại thời gian, để truy tìm ba nghi phạm chính trước khi họ biến mất hoàn toàn.
Trước mắt, cảnh sát phải tập trung vào việc lần theo dấu vết của gia đình Phương. Quách Điền Vận, là chồng của Phương, đã từng làm việc trong văn phòng xã, điều này có nghĩa là ông ta có thể có mối liên hệ rộng khắp, và khả năng tài chính để trốn thoát. Con trai của họ, tên là Quách Nham, mới 19 tuổi, không có tiền án tiền sự, nhưng có thể đã trở thành một đối tượng nguy hiểm dưới sự dẫn dắt của cha mẹ.
Một nhóm cảnh sát sau đó đã được cử đến Quảng Châu, để điều tra kỹ lưỡng nơi ở cũ của gia đình Phương. Qua lời khai của những người hàng xóm và chủ nhà cũ, cảnh sát phát hiện ra rằng, gia đình của Phương đã bán hết đồ đạc, và trả lại nhà thuê chỉ một ngày sau khi Ngô Thiên Hoa mất tích. Đây là một động thái bất thường, chứng tỏ họ đã chuẩn bị trước cho việc bỏ trốn.
Do công nghệ điều tra thời đó chưa phát triển, việc đăng ký thông tin dân cư chưa chặt chẽ, nên cảnh sát đã gặp nhiều khó khăn khi truy tìm ba nghi phạm.
Các hệ thống giám sát và theo dõi vẫn chưa hoàn thiện, không có nhiều hình ảnh hoặc video giám sát, để hỗ trợ trong việc xác định vị trí của gia đình Phương. Điều này buộc cảnh sát phải dựa vào phương pháp điều tra truyền thống, như là phỏng vấn, và thu thập thông tin từ nhân chứng.
Trong khi đó, cảnh sát Nghi Thành đã tiếp tục thẩm vấn những người dân trong thôn Thái Sơn Miếu. Một số người cho biết rằng, đã nhìn thấy gia đình Phương vào ngày xảy ra vụ án, nhưng không ai biết họ đi đâu sau đó. Một nhân chứng quan trọng, đó là ông Lý, một nông dân sống gần trang trại của Thái, nhớ lại là đã nhìn thấy một chiếc xe tải lớn rời khỏi thôn vào đêm ngày 28 tháng 3. Ông Lý không thể nhớ rõ biển số xe, nhưng thông tin này cũng cung cấp một manh mối quý giá.
Cảnh sát đã quyết định kiểm tra kỹ lưỡng tờ giấy viết tay mà Ngô Thiên Hoa để lại. Chữ viết được xác định là của Hoa, nhưng có một điều kỳ lạ là nét chữ hơi run, như thể ông viết trong tình trạng lo lắng, hoặc bị ép buộc. Điều này càng khẳng định giả thuyết rằng, Hoa đã bị dụ vào một cái bẫy do gia đình Phương giăng ra.
Trong nỗ lực tìm kiếm thêm manh mối, cảnh sát đã quyết định mở rộng điều tra với họ hàng và bạn bè của Phương, ở Nghi Thành và Quảng Châu. Họ phát hiện rằng, Phương vẫn giữ liên lạc với một số người bạn cũ tại Quảng Châu, nhưng tất cả đều nói rằng, không biết về kế hoạch bỏ trốn của gia đình cô. Tuy nhiên, một người bạn thân của Phương tiết lộ rằng, cô từng nhắc đến một ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô Quảng Châu, nơi mà họ có thể tạm lánh nếu gặp khó khăn.
Với thông tin mới này, cảnh sát đã tập trung truy tìm ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Quảng Châu. Sau nhiều ngày tìm kiếm và phỏng vấn người dân địa phương, họ phát hiện ra một ngôi nhà bỏ hoang, nhưng không có dấu vết của gia đình Phương. Tại đây, họ đã tìm thấy một số vật dụng cá nhân của Phương, chứng tỏ rằng, gia đình cô đã từng ở đây, nhưng đã rời đi không lâu trước đó.
Trong suốt cuộc điều tra, cảnh sát luôn trong tình trạng căng thẳng, và áp lực lớn từ dư luận. Gia đình của Ngô Thiên Hoa không ngừng kêu gọi sự công lý, và báo chí địa phương liên tục đưa tin về vụ án, tạo thêm áp lực cho lực lượng điều tra.
Trong khi đó, một nhóm cảnh sát khác tìm ra một manh mối quan trọng từ một nhân viên trạm xăng tại Quảng Châu. Người này nhớ đã thấy một gia đình gồm ba người, phù hợp với mô tả của gia đình Phương, đổ xăng, và hỏi đường đến tỉnh Quảng Tây. Đây là một manh mối mới và rất quan trọng, vì nó có thể chỉ ra hướng đi của các nghi phạm.
Vào ngày 10 tháng 4 năm hai nghìn không trăm linh ba, sau khi nhận được tin báo từ Quảng Châu, một đội cảnh sát đã được cử đến tỉnh Quảng Tây để điều tra manh mối mới. Họ tập trung tìm kiếm tại các khu vực nông thôn, trạm xăng, và nhà nghỉ dọc theo các tuyến đường chính. Sau nhiều ngày truy lùng, thì họ phát hiện ra một gia đình ba người, đang sống tạm bợ trong một căn nhà gỗ nhỏ ở vùng núi hẻo lánh.
Khi cảnh sát đến nơi, thì họ nhanh chóng nhận ra đó chính là gia đình của Quách Điền Vận.
Tuy nhiên, việc tiếp cận và bắt giữ lại không hề dễ dàng. Gia đình Phương đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho tình huống này. Họ sẵn sàng chống trả bằng vũ lực nếu cần thiết. Cảnh sát đã phải sử dụng chiến thuật bao vây và thuyết phục, để đảm bảo an toàn cho cả đội và các nghi phạm.
Sau nhiều giờ căng thẳng, cuối cùng cảnh sát cũng thuyết phục được Quách Điền Vận đầu hàng. Khi bị bắt, thì Vận và gia đình tỏ ra mệt mỏi và kiệt sức. Tại đồn cảnh sát, Vận không ngần ngại thừa nhận tất cả mọi chuyện, coi việc bị bắt là một sự giải thoát khỏi những ám ảnh, và tội lỗi đã đeo bám họ suốt thời gian dài.
Khi thẩm vấn, Quách Điền Vận khai rằng, bị bắt chính là một sự giải thoát. Ông ta kể lại chi tiết quá trình lên kế hoạch và thực hiện vụ án. Ban đầu, Vận chỉ muốn dạy cho Ngô Thiên Hoa một bài học, vì những gì ông ta đã làm với Phương trong quá khứ. Tuy nhiên, sự tức giận và ám ảnh đã khiến mọi chuyện đi quá xa, dẫn đến cái chết của Hoa.
Vận kể rằng, sau khi biết sự thật về quá khứ của vợ mình, ông ta đã bị ám ảnh, và không thể quên được những gì Ngô Thiên Hoa đã làm. Mặc dù đã chuyển đến Quảng Châu để tránh thị phi, Vận vẫn không thể nguôi giận, và quyết định trả thù. Ông ta ép vợ và con trai tham gia vào kế hoạch, biến họ thành đồng phạm trong vụ án man rợ này.
Phương, trong lúc bị thẩm vấn, thừa nhận rằng cô đã từng bị Ngô Thiên Hoa cưỡng hiếp, và quấy rối trong suốt hai năm trước khi kết hôn với Vận. Cô kể lại chi tiết những lần bị Hoa tấn công, cảm giác sợ hãi và nhục nhã mà cô phải chịu đựng.
Đó là vào mùa hè năm một nghìn chín trăm tám mươi hai, Liêu Lan Phương khi đó mới 19 tuổi, làm việc tại trạm y tế thị trấn, bên cạnh là phòng khám của thú y của Ngô Thiên Hoa. Một buổi tối, trời đã tối hẳn, Ngô Thiên Hoa đến trạm y tế, giả vờ rằng mình bị đau bụng dữ dội, và cần được khám ngay lập tức. Phương không mảy may nghi ngờ, đưa ông ta vào trong phòng khám riêng để kiểm tra.
Khi cánh cửa vừa khép lại, Hoa đột ngột thay đổi thái độ. Ông ta tiến tới gần Phương, lời nói lả lơi, và những cử chỉ khiếm nhã khiến cho cô giật mình. Phương chưa kịp phản ứng thì Hoa đã dùng sức mạnh của mình để khống chế cô, đè cô xuống giường bệnh. Mặc cho Phương hét lên và chống cự, Hoa vẫn tiếp tục hành động đồi bại của mình. Sau khi thỏa mãn thú tính của mình, thì Hoa đe dọa Phương không được nói với ai, nếu không ông ta sẽ làm hại gia đình cô.
Hai tuần sau vụ tấn công đầu tiên, Phương vẫn sống trong sợ hãi và ám ảnh. Cô đã cố gắng tránh mặt Ngô Thiên Hoa, và hạn chế làm việc vào buổi tối. Nhưng vào một buổi tối mưa gió, khi chỉ còn lại mình cô ở trạm y tế, thì Hoa lại xuất hiện. Lần này, ông ta không cần lý do gì để tiếp cận cô. Vừa thấy Phương, ông ta đã lao vào, kéo cô vào phòng, và lặp lại hành động kinh tởm của mình.
Phương đã cố gắng hét lên, nhưng tiếng mưa và sấm sét đã che lấp hết tiếng kêu cứu của cô. Sau khi thỏa mãn thú tính, Hoa rời đi, để lại Phương trong tình trạng hoảng loạn và đau đớn.
Cô nhận ra rằng, không thể thoát khỏi tay của kẻ đồi bại này, nếu không có sự giúp đỡ, nhưng nỗi sợ bị trả thù khiến cho cô không dám nói với ai.
Không lâu sau đó, vào một buổi tối khác, Hoa lại tìm đến Phương. Lần này, cô đã cố gắng tránh mặt ông ta bằng cách làm việc cùng với một đồng nghiệp. Tuy nhiên, Hoa đã kiên nhẫn chờ đến khi đồng nghiệp của cô rời khỏi trạm y tế. Khi chỉ còn lại mình Phương, ông ta lại thực hiện hành vi đồi bại của mình. Cô cảm thấy hoàn toàn bất lực và tuyệt vọng.
Sau lần này, Phương bắt đầu tránh làm việc vào buổi tối, thậm chí tìm cách đổi ca với đồng nghiệp để không phải đối mặt với Ngô Thiên Hoa. Nhưng dường như số phận không để cô yên.
Lần thứ tư, vào một buổi tối lạnh giá cuối năm một nghìn chín trăm tám mươi hai, Hoa lại tìm đến Phương, khi cô đang chuẩn bị đóng cửa trạm y tế. Phương đã cố gắng phản kháng mạnh mẽ hơn, thậm chí lấy một chiếc kéo để tự vệ. Nhưng Hoa đã nhanh chóng khống chế cô, giật lấy chiếc kéo, và ném nó ra xa. Ông ta dùng vũ lực để cưỡng hiếp cô một lần nữa.
Sau lần này, Phương hoàn toàn suy sụp. Cô quyết định phải làm gì đó để thoát khỏi cơn ác mộng này. Cô nghĩ đến việc tố cáo Hoa, nhưng nỗi sợ hãi và sự xấu hổ đã ngăn cô lại. Cô cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác , ngoài việc nhẫn nhục chịu đựng.
Dù Hoa không tấn công Phương thêm lần nào nữa, nhưng những gì ông ta đã làm, vẫn để lại những vết sẹo sâu trong tâm hồn cô. Những lần tấn công đã khiến cho cô mất đi sự tự tin và niềm tin vào bản thân. Cô sống trong sợ hãi, luôn cảm thấy mình bị dòm ngó và đe dọa. Mỗi khi nhìn thấy Hoa, tim cô lại đập nhanh và những ký ức đau đớn lại tràn về.
Phương cho biết rằng, cô đã cố gắng quên đi quá khứ, và xây dựng một cuộc sống mới, nhưng những ám ảnh đó luôn đeo bám, và ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình cô.
Phương kể rằng, sau khi kết hôn với Vận, cô đã cố gắng sống một cuộc sống bình thường, nhưng sự nghi ngờ, và oán giận của chồng đã khiến cuộc hôn nhân của họ trở nên căng thẳng và đau khổ. Những trận đòn của Vận càng làm Phương cảm thấy tội lỗi, và xấu hổ hơn về quá khứ của mình. Dù vậy, cô vẫn luôn im lặng chịu đựng vì yêu thương chồng và con.
Theo lời khai của Vận, ông ta đã liên lạc với gia đình của em vợ, hiện đang là chủ trang trại lợn ở thôn Thái Sơn Miếu, đề nghị giúp trả thù Ngô Thiên Hoa. Vợ chồng Thái cũng có mâu thuẫn với Hoa , vì nhờ chữa bệnh cho đàn lợn nhưng lại bị chết mất trăm con, gây thiệt hại nặng nề. Sự kết hợp giữa hai bên đã tạo ra một kế hoạch hoàn hảo để dụ Hoa vào bẫy.
Vào ngày 25 tháng 3 năm hai nghìn không trăm linh ba, ba người nhà Vận đã trở về Nghi Thành. Vận yêu cầu vợ mình, Liêu Lan Phương, liên hệ với Ngô Thiên Hoa. Phương, dù rất sợ hãi và không muốn, nhưng vẫn phải tuân theo yêu cầu của chồng. Cô gọi điện cho Hoa, giả vờ nhờ ông đến trang trại lợn ở thôn Thái Sơn Miếu để tư vấn kỹ thuật. Phương hẹn gặp Hoa vào lúc 20 giờ ngày 28 tháng 3 năm hai nghìn không trăm linh ba, và nói rõ rằng cô muốn giữ kín cuộc gặp này.
Ngô Thiên Hoa, mặc dù cảm thấy có chút lạ lùng, nhưng vì tình cảm xưa cũ và lòng nhiệt huyết với nghề, đã đồng ý gặp. Trước khi đi, Hoa viết lại tờ giấy ghi manh mối về cuộc gặp, để phòng trường hợp có chuyện không hay xảy ra.
Vào tối ngày 28 tháng 3 năm hai nghìn không trăm linh ba, Ngô Thiên Hoa đã đến trang trại lợn theo đúng hẹn. Khi ông ta bước vào khu vực trang trại, không khí im ắng đến lạ thường. Vợ chồng Thái đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ Hoa xuất hiện. Hoa bước vào căn nhà chính, nơi mà Phương đã đợi sẵn.
Phương ngồi đó, vẻ mặt đầy căng thẳng và lo lắng. Hoa không ngờ rằng, đằng sau cánh cửa, Quách Điền Vận và vợ chồng Thái đang ẩn nấp, sẵn sàng tấn công ông. Khi Hoa vừa bước tới gần Phương, Vận và Thái bất ngờ xông ra, dùng dây thừng khống chế ông.
Ngô Thiên Hoa sau đó đã bị trói chặt, miệng bị bịt kín không thể kêu cứu. Vận và Thái thay nhau đánh đập ông, trút giận, và sự thù hận tích tụ bao năm qua. Họ sử dụng gậy gỗ, đá và tay chân để hành hạ Hoa. Phương ngồi một góc, chứng kiến mọi thứ với ánh mắt sợ hãi và đau đớn.
Vận, trong cơn giận dữ không kiểm soát, đã cầm lấy một cây gậy gỗ, và đập mạnh vào đầu Hoa. Cú đánh chí mạng này khiến cho Hoa gục ngã, máu từ đầu ông chảy ra loang lổ trên sàn nhà. Vận nhận ra rằng, mình đã đi quá xa, nhưng không còn đường lui.
Sau khi nhận thấy Ngô Thiên Hoa đã chết, thì vợ chồng Thái và Quách Điền Vận đã cùng nhau lên kế hoạch phi tang xác để che giấu tội ác. Họ nhanh chóng đưa thi thể Hoa ra cánh đồng gần đó. Trong bóng đêm, họ đào một cái hố sâu, và chôn xác Hoa một cách vội vàng. Họ cố gắng xóa sạch mọi dấu vết, nhưng trong cơn hoảng loạn, không thể che đậy hết tất cả.
Sau khi chôn xác Hoa, thì gia đình Quách Điền Vận đã vội vàng trở về Quảng Châu. Họ bán hết tài sản, trả lại nhà thuê để có tiền đào tẩu. Trong thời gian này, họ sống trong lo sợ và căng thẳng, luôn dõi theo mọi động thái từ phía cảnh sát và dư luận. Họ biết rằng, thời gian không còn nhiều và cảnh sát sẽ sớm tìm ra sự thật.
Cả ba người nhà Vận đều bày tỏ sự hối hận về hành động của mình. Vận thừa nhận rằng, ông không ngờ mọi chuyện lại đi quá xa và dẫn đến cái chết của Ngô Thiên Hoa. Con trai Vận, là Quách Nham, cũng tỏ ra hối hận vì đã bị cha ép buộc tham gia vào vụ án, khi chỉ mới 19 tuổi. Anh ta cảm thấy cuộc đời mình bị hủy hoại, vì sự ích kỷ và ám ảnh của cha.
Phương, dù thừa nhận những gì đã xảy ra với cô là tồi tệ, nhưng cô không thể chối bỏ trách nhiệm của mình, trong việc dụ Ngô Thiên Hoa vào bẫy.
Cô hy vọng rằng, việc bị bắt sẽ là sự kết thúc cho những ám ảnh và đau khổ mà cô đã phải chịu đựng suốt thời gian qua.
Vào ngày 5 tháng 5 năm hai nghìn không trăm linh ba, phiên tòa xét xử vụ án Ngô Thiên Hoa đã chính thức diễn ra tại tòa án tỉnh Hồ Bắc. Các bị cáo Quách Điền Vận, Liêu Lan Phương và Quách Nham, đều bị đưa ra trước công lý. Phiên tòa đã thu hút sự chú ý của dư luận và giới truyền thông, mọi người đều mong chờ sự thật, và công lý được làm sáng tỏ.
Trong phiên tòa, Quách Điền Vận tiếp tục thừa nhận toàn bộ tội lỗi của mình. Ông ta kể lại chi tiết kế hoạch và quá trình thực hiện vụ án, nhấn mạnh rằng, ban đầu chỉ muốn dạy Ngô Thiên Hoa một bài học, không ngờ mọi chuyện lại dẫn đến cái chết của ông. Vận thừa nhận rằng, chính cơn giận và ám ảnh từ quá khứ, đã khiến cho ông ta hành động mù quáng.
Liêu Lan Phương, trong trạng thái suy sụp, kể lại chi tiết những gì đã xảy ra với cô trong quá khứ, từ những lần bị Ngô Thiên Hoa tấn công, đến cuộc sống hôn nhân đau khổ sau này. Cô thừa nhận đã đồng lõa với chồng trong kế hoạch trả thù, nhưng nhấn mạnh rằng, cô luôn cảm thấy tội lỗi và hối hận vì hành động của mình.
Quách Nham, con trai của Vận và Phương, khai rằng anh đã bị ép buộc tham gia vào kế hoạch của cha mẹ. Anh cảm thấy cuộc đời mình bị hủy hoại, vì phải trở thành đồng phạm giết người khi chỉ mới 19 tuổi. Nham tỏ ra hối hận và cầu xin sự khoan hồng của tòa án.
Trong quá trình xét xử, nhiều bằng chứng quan trọng được đưa ra trước tòa, bao gồm tờ giấy viết tay của Ngô Thiên Hoa, các vật dụng tìm thấy tại hiện trường, và những lời khai của nhân chứng. Cảnh sát và các chuyên gia pháp y cũng trình bày kết quả điều tra, khẳng định rằng, Hoa đã tử vong do bị đánh vào đầu bằng gậy gỗ, phù hợp với lời khai của các bị cáo.
Những nhân chứng, bao gồm vợ chồng Thái và ông Lý, là nông dân sống gần trang trại, đều ra làm chứng, và xác nhận những tình tiết quan trọng trong vụ án. Họ mô tả lại những gì đã thấy và nghe, vào ngày 28 tháng 3 năm hai nghìn không trăm linh ba, góp phần làm rõ thêm sự thật.
Trong phiên tòa, các chuyên gia tâm lý học đã được mời đến để phân tích tâm lý và động cơ của các bị cáo. Họ nhấn mạnh rằng, Quách Điền Vận đã bị ám ảnh và tổn thương tâm lý sâu sắc, sau khi biết quá khứ đau lòng của vợ, dẫn đến hành vi bạo lực và quyết định trả thù.
Tâm lý của Liêu Lan Phương cũng bị ảnh hưởng nặng nề bởi những gì đã xảy ra với cô, khiến cho cô trở thành đồng phạm trong kế hoạch của chồng.
Luật sư bào chữa cho các bị cáo đều cố gắng đưa ra những lý lẽ giảm nhẹ tội danh cho thân chủ của mình. Họ nhấn mạnh vào sự ám ảnh và tổn thương tâm lý của Quách Điền Vận và Liêu Lan Phương, cũng như sự ép buộc và thiếu hiểu biết của Quách Nham, khi phải tham gia vào kế hoạch của cha mẹ. Tuy nhiên, họ cũng thừa nhận rằng, hành động của các bị cáo là không thể chấp nhận , và cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Sau nhiều ngày xét xử và thảo luận, tòa án tuyên án các bị cáo. Quách Điền Vận bị kết án tù chung thân, vì tội giết người có chủ ý và hành vi bỏ trốn. Liêu Lan Phương, dù được xem xét mức án nhẹ hơn vì những gì đã trải qua, cũng nhận án 20 năm tù, vì đồng lõa trong vụ án. Quách Nham, do bị ép buộc và còn trẻ, nhận án 15 năm tù.
Bản án được công bố đã gây ra nhiều phản ứng trái chiều từ dư luận. Một số người cho rằng, các bị cáo xứng đáng với hình phạt nặng vì hành động tàn ác của họ, trong khi một số khác bày tỏ sự thương cảm đối với những gì mà gia đình Phương đã trải qua. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều đồng ý rằng, công lý đã được thực thi và sự thật đã được làm sáng tỏ.
Vợ chồng Thái, dù không phải là chủ mưu nhưng cũng phải chịu trách nhiệm, vì đã tham gia vào kế hoạch. Họ đã bị kết án lần lượt bốn và năm năm tù vào năm hai nghìn không trăm linh sáu. Sau khi mãn hạn tù, họ trở về cuộc sống bình thường, nhưng luôn phải sống với những ám ảnh và tội lỗi về những gì đã xảy ra.
Tags
Kỳ án