Kỳ án về Phạm Ngọc Đào - Cơn thịnh nộ của người đàn bà điên vì tình.
Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.
Vào tối ngày 14 tháng 7 năm hai nghìn không trăm mười ba, tại Tumd Youqi, thành phố Bao Đầu, khu tự trị Nội Mông Cổ, không khí yên bình bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng la hét kinh hoàng. Một phụ nữ loạng choạng chạy vào đồn cảnh sát, cầm trong tay một con dao nhọn dính đầy máu. Đôi mắt của cô mở to, hoảng loạn và miệng liên tục thốt lên những lời đầy ám ảnh rằng: Tôi giết người rồi! Tôi giết người rồi!.
Những nhân viên cảnh sát trong đồn đã ngay lập tức dừng lại mọi công việc, và đổ dồn ánh mắt về phía người phụ nữ. Họ nhìn thấy một hình ảnh vô cùng rối bời, tóc cô rối bù, khuôn mặt nhợt nhạt, đầy vẻ hãi hùng và mệt mỏi.
Cô lúc khóc, lúc cười, nói năng không mạch lạc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng rồi đột ngột, cô lại cười như một người mất trí. Cảnh sát nhanh chóng nhận ra đây không phải là một tình huống bình thường. Ngay lập tức, cảnh sát đã tiến hành băng bó vết thương trên tay trái của người phụ nữ. Một vết cắt dài, máu vẫn chảy, nhưng không phải từ người khác mà từ chính cô. Sau khi trấn an, thì họ bắt đầu kiểm tra thông tin cá nhân của cô. Họ phát hiện cô tên là Phạm Ngọc Đào, 43 tuổi, quê ở thành phố Trương Gia Khẩu, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Đào không có nghề nghiệp ổn định và đã ly hôn.
Sau khi tinh thần của Đào dần ổn định, cô bắt đầu nói rõ hơn. Các anh đến đó xem đi, tôi vừa giết cả nhà họ, cô nói với giọng đầy sự tuyệt vọng. Cảnh sát ghi lại địa chỉ mà Đào cung cấp, đó là một ngôi nhà ở thôn Nạp Thái, thị trấn Câu Môn. Lập tức, một đội điều tra đã được phái đến hiện trường. Khi đến nơi, thì cảnh sát phát hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng. Trong phòng, ba thi thể nằm la liệt, máu me vương vãi khắp nơi.
Nạn nhân gồm một phụ nữ và hai trẻ em. Qua điều tra nhanh, họ xác nhận danh tính của các nạn nhân, đó là Trần Quyên, bốn mươi ba tuổi, cùng với hai người con gái 12 tuổi và 6 tuổi. Hiện trường vụ án là nhà của các nạn nhân, và mọi thứ đều chứng tỏ rằng, đây là một cuộc tấn công đầy bạo lực và tàn nhẫn.
Trong phòng thẩm vấn, Đào ngồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng, như thể cô vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng mà mình đã tự tạo ra. Cô thú nhận tội ác của mình một cách không ngần ngại: Tôi đã giết chị dâu và cháu gái của Lưu Vạn Lý, do bọn họ chèn ép quá đáng, đẩy tôi đến bước này. Đào nhìn vào khoảng không trước mặt, giọng nói đều đều, không chút cảm xúc, nhưng đôi mắt thì lại đầy đau khổ và tiếc nuối.
Tôi không còn lối thoát nào khác, cô thì thầm. Cảnh sát lặng người nghe, nhận ra rằng đây chỉ là khởi đầu của một câu chuyện đầy bi kịch và đau thương, một vụ án mà mọi ngóc ngách đều thấm đẫm máu và nước mắt. Phạm Ngọc Đào từng có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Cô sống ở Bắc Kinh, một thành phố lớn, nhưng lại cảm thấy cô đơn và trống vắng. Sau khi ly hôn, Đào không còn niềm tin vào tình yêu.
Cô lao vào công việc, hy vọng rằng, sự bận rộn có thể làm nguôi ngoai nỗi đau và cô đơn. Dù vậy, mỗi khi trở về nhà, Đào vẫn cảm thấy sự trống trải, và lạnh lẽo của cuộc sống độc thân. Những buổi tối dài đằng đẵng, Đào chỉ có thể dựa vào bản thân mình, hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được người bạn đời để sẻ chia và đồng hành. Một ngày nọ, qua sự giới thiệu của bạn bè, Đào gặp được Lưu Vạn Lý. Lý là một người đàn ông trông có vẻ thành thật, dễ mến và phù hợp với tiêu chí chọn bạn đời của Đào. Họ đã bắt đầu gặp gỡ, và nhanh chóng phát triển mối quan hệ.
Những buổi hẹn hò đầu tiên của họ tràn ngập niềm vui và hy vọng. Đào cảm thấy như tìm lại được một phần cuộc sống đã mất. Sau vài lần hẹn hò, Lý cũng bắt đầu thể hiện tình cảm chân thành của mình đối với Đào. Đào quyết định nghỉ việc ở Bắc Kinh để theo Lý về quê ở vùng nông thôn khu tự trị Nội Mông Cổ. Quyết định này không hề dễ dàng, nhưng Đào tin rằng, Lý là người đàn ông đáng để cô hy sinh tất cả.
Tại quê nhà của Lý, Đào được gia đình anh quan tâm chăm sóc. Đặc biệt, anh trai của Lý, tên là Lưu Thiên Minh, và người chị dâu tên là Trần Quyên, họ luôn tỏ ra nhiệt tình và thân thiện. Họ giúp Đào cảm thấy mình như một phần của gia đình, điều mà cô đã khát khao bấy lâu nay. Đào đã bắt đầu quen với cuộc sống ở nông thôn, dần dần thích nghi, và cảm thấy thoải mái với vai trò bà chủ gia đình. Cuộc sống tưởng chừng như bình yên và hạnh phúc. Đào tin rằng, quyết định từ bỏ mọi thứ để theo tình yêu là hoàn toàn đúng đắn.
Cô dành trọn thời gian chăm sóc cho gia đình, và cảm thấy mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc sau những năm tháng cô đơn và bất hạnh. Tuy nhiên, sau khoảng nửa tháng chung sống, Đào bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu bất thường từ Lý. Anh ta thường xuyên xem điện thoại di động, và có những cuộc trò chuyện bí mật. Ban đầu, Đào cố gắng bỏ qua và không muốn nghi ngờ người mình yêu. Nhưng sự tò mò và lo lắng ngày càng lớn, khiến cho cô quyết định kiểm tra điện thoại của Lý.
Trong một đêm khi Lý đang ngủ say, Đào đã lén lút mở điện thoại của anh. Cô phát hiện ra anh ta liên lạc mật thiết với một phụ nữ khác, nội dung trò chuyện đầy những lời tán tỉnh và yêu đương. Trái tim Đào như bị bóp nghẹt khi đọc những dòng tin nhắn đó. Cảm thấy bị lừa dối và phản bội, Đào không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Khi bị chất vấn, thì Lý thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ này đã tồn tại từ trước khi anh gặp Đào. Anh nói rằng, anh và người phụ nữ kia đã quen biết , và nảy sinh tình cảm qua nhiều lần trò chuyện. Sự thừa nhận này như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Đào. Cô nổi giận, đấm đá và la hét, chửi bới Lý. Cô không thể tin rằng, người đàn ông mà cô đã tin tưởng và hy sinh, lại có thể phản bội cô một cách dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, Lý không đánh trả, mà chỉ im lặng chịu đựng. Anh nhận thấy Đào có vấn đề tâm lý, không kiểm soát được bản thân và bắt đầu lo lắng rằng, cô có thể làm những điều điên rồ hơn trong tương lai. Tình yêu mà Đào từng hy vọng sẽ là bến đỗ cuối cùng của đời mình giờ đây trở thành một cơn ác mộng, đẩy cô vào một cuộc chiến tâm lý căng thẳng và đầy đau khổ.
Sau trận cãi vã lớn, Đào không thể chấp nhận sự phản bội và nỗi đau mà Lý đã gây ra. Cô bắt đầu kiểm soát mọi hành động của anh. Đào không để Lý có bất kỳ không gian riêng tư nào, theo sát anh mọi lúc, mọi nơi. Khi Lý đi vệ sinh, cô đứng chờ ngoài cửa. Khi anh đi làm, thì cô giữ điện thoại của anh và thường xuyên kiểm tra nhật ký liên lạc. Đào hy vọng việc giám sát chặt chẽ sẽ ngăn Lý tiếp tục liên lạc với người phụ nữ kia.
Tuy nhiên, hành động của Đào chỉ làm tình hình trở nên tồi tệ hơn. Lý cảm thấy mất tự do và bị kiểm soát như một tù nhân trong trại cải tạo. Những trận cãi vã giữa họ ngày càng nhiều và căng thẳng. Lý bắt đầu chán ghét cuộc sống với Đào, cảm thấy tình cảm giữa họ đã không còn. Mỗi lần cãi vã, anh đều cảm thấy áp lực và mệt mỏi, càng muốn rời xa cô hơn.
Ở Nội Mông Cổ, Đào không có người thân hay bạn bè để nương tựa. Cô chỉ biết than phiền, và tìm sự an ủi từ gia đình anh trai và chị dâu của Lý. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Đào và gia đình Minh cũng không mấy tốt đẹp. Một lần, con gái út của Minh vô tình tiết lộ rằng: Bố cháu mắng cô là đồ đê tiện. Nghe những lời này, Đào cảm thấy bị xúc phạm, và lập tức đi tìm Minh để đối chất.
Cuộc cãi vã giữa Đào và Quyên trở nên gay gắt, làm tăng thêm mâu thuẫn và sự căng thẳng trong mối quan hệ giữa họ. Chứng kiến những xung đột liên miên giữa Đào và Lý, Minh nhiều lần khuyên Lý nên chia tay với Đào. Anh tin rằng, tình cảm giữa họ đã không còn, và việc tiếp tục mối quan hệ này chỉ gây thêm đau khổ cho cả hai.
Lý, vốn đã mệt mỏi và chán nản, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về lời khuyên của anh trai. Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng Lý quyết định chấm dứt mối quan hệ, với lý do là vì tính cách không hợp. Tuy nhiên, Đào đã không đồng ý với quyết định này. Cô cho rằng, mình đã hy sinh quá nhiều để đến với Lý, từ bỏ công việc, và cuộc sống ổn định ở Bắc Kinh, để theo anh về vùng nông thôn hẻo lánh này. Đào yêu cầu Lý phải chịu trách nhiệm cho những gì cô đã đánh mất.
Cô đòi bồi thường một trăm nghìn nhân dân tệ phí tổn thất tinh thần. Số tiền này vượt quá khả năng kinh tế của Lý, nên anh ta không thể đáp ứng được yêu cầu của Đào. Vì không có nơi nào khác để đi, Đào quyết định vẫn ở lại nhà Lý. Lý không biết phải làm sao, đành phải chấp nhận tình cảnh hiện tại. Tuy nhiên, để tránh mặt Đào, Lý tạm thời đến nhà người thân ở Hohhot.
Khi biết Lý đang trốn tránh mình, Đào càng thêm phẫn nộ và cảm thấy bị bỏ rơi. Cô tin rằng, Minh là người đã xúi giục Lý chia tay với mình. Sự oán hận trong lòng Đào ngày càng lớn, cô không thể chịu đựng được cảnh bị chèn ép và phản bội. Trong suy nghĩ của Đào, cô cần phải làm gì đó để giải tỏa nỗi đau, và sự tức giận đang chất chứa trong lòng. Những ngày sau đó, Đào sống trong sự bức bối và tuyệt vọng.
Cô không biết phải làm gì để thay đổi tình hình. Mỗi ngày trôi qua, sự oán giận trong lòng cô càng lớn, và cô bắt đầu nghĩ đến những hành động cực đoan để giải tỏa nỗi đau của mình. Ba ngày trôi qua kể từ khi Lý bỏ đi, thì Đào không nhận được bất kỳ tin tức gì từ anh. Cô cảm thấy bị bỏ rơi, bị phản bội và nỗi phẫn nộ ngày càng lớn. Cảm giác cô đơn và bị đẩy ra khỏi cuộc sống của người mình yêu, đã khiến cho Đào càng thêm đau khổ. Những ngày đó, cô không ăn, không ngủ, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ tiêu cực và tuyệt vọng.
Không thể chịu nổi nỗi đau và sự đói khát, Đào quyết định ra ngoài đi lang thang trong làng. Cô hy vọng có thể tìm thấy chút bình yên trong sự yên tĩnh của vùng quê. Tuy nhiên, cảm giác tuyệt vọng vẫn luôn đeo bám cô, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt và vô nghĩa. Đào cảm thấy mình như một cái bóng, đang lạc lõng giữa cuộc đời. Khi trở về nhà của Lý, thì Đào phát hiện ra cổng sắt lớn ngoài sân đã bị khóa.
Được biết Minh vừa đến đây, cô tức giận đấm đá vào cổng sắt như phát điên. Tiếng động ồn ào thu hút sự chú ý của hàng xóm và ngay lập tức, Minh sau đó xuất hiện để ngăn cản cô. Họ tiếp tục cãi nhau, và Minh thốt lên lời cay nghiệt: Mau cút đi, nhà chúng tôi không chào đón cô, mụ điên!. Lời nói của Minh như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Đào càng thêm tức giận và đau lòng. Cô cảm thấy mình bị hạ nhục và không được tôn trọng.
Tình yêu và hy vọng đã biến mất, chỉ còn lại sự oán hận và thù ghét. Minh không chỉ là anh trai của Lý, mà còn là người đã xúi giục Lý bỏ rơi cô. Sự căm phẫn trong lòng Đào ngày càng lớn, đẩy cô đến bờ vực của sự mất kiểm soát. Trong lúc căng thẳng, Đào ngã quỵ vì cơn đau tim do bị kích động quá mức.
Được dân làng đưa đi cấp cứu, cô tỉnh dậy trên giường bệnh, nhưng lại không có tiền trả viện phí. Không còn cách nào khác, cô phải gọi điện xin Minh giúp đỡ. Tuy nhiên, Minh lạnh lùng từ chối, nói rằng gia đình anh không liên quan đến cô, và cô nên tự giải quyết vấn đề của mình.
Sự từ chối của Minh như nhát dao đâm thẳng vào lòng Đào, khiến cho cô cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Cô đã mất hết tất cả, tình yêu, lòng tự trọng, và cả hy vọng cuối cùng. Không còn gì để mất, Đào quyết định rằng, đã đến lúc phải hành động để giải tỏa nỗi đau và sự phẫn uất trong lòng.
Sau khi trốn khỏi bệnh viện, Đào trở về làng với tâm trạng đầy oán hận và quyết tâm trả thù. Cô giấu hai con dao nhọn trong tay áo, rồi đi thẳng đến nhà Minh. Khi đó, Minh không ở nhà, chỉ có vợ của anh, là Trần Quyên, và hai con gái nhỏ.
Thấy Đào đột ngột xuất hiện, Quyên không nghĩ ngợi gì nhiều mà chủ động hỏi han: Cô và chú Lý có chuyện gì vậy?" Câu hỏi tưởng chừng như vô hại, nhưng lại khơi dậy sự giận dữ trong lòng Đào. Cô cho rằng, chính vợ chồng Minh đã xúi giục Lý bỏ rơi cô, nhưng lại giả vờ không biết gì.
Không thể kiềm chế được sự phẫn nộ, Đào rút dao và tấn công Quyên một cách tàn bạo. Tiếng kêu la và khóc lóc của hai đứa trẻ không làm cô dừng lại, mà ngược lại, càng thúc đẩy cô hành động quyết liệt hơn. Sau khi gây án, Đào rời khỏi nhà Minh với bàn tay đầy máu và tâm trạng hỗn loạn. Sau khi gây án, Đào đến đồn cảnh sát với con dao còn dính đầy máu.
Cô bước vào đồn, trong trạng thái hoảng loạn và rối loạn tinh thần. Đào thốt lên những lời đầy ám ảnh: Tôi giết người rồi! Tôi giết người rồi! Sự xuất hiện của cô khiến toàn bộ đồn cảnh sát bàng hoàng.
Ngay sau khi nhận được lời khai của Đào, cảnh sát nhanh chóng tiến hành điều tra hiện trường. Họ đến nhà của Minh, nơi ba thi thể nằm trong phòng. Máu vương vãi khắp nơi, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng và tàn bạo.
Các chuyên viên pháp y bắt đầu thu thập chứng cứ, kiểm tra các vết thương trên cơ thể nạn nhân, và những dấu vết để lại tại hiện trường. Qua điều tra, cảnh sát xác nhận rằng, Đào đã lên kế hoạch tỉ mỉ và thực hiện hành vi giết người một cách lạnh lùng. Hai con dao nhọn được giấu trong tay áo của cô là bằng chứng rõ ràng về ý định giết người có chủ đích.
Mọi bằng chứng đều chỉ ra rằng, Đào đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho hành động của mình. Khi biết tin về vụ án mạng, Lý đã lập tức trở về. Anh bị sốc nặng trước những gì đã xảy ra. Tại đồn cảnh sát, Lý cung cấp lời khai về mối quan hệ với Đào, và những xung đột dẫn đến vụ án mạng. Anh thừa nhận rằng, mối quan hệ giữa họ đã trở nên căng thẳng, sau khi Đào phát hiện anh liên lạc với người phụ nữ khác.
Lý kể rằng, anh đã nhiều lần cố gắng chia tay với Đào nhưng không thành. Mỗi lần anh đề cập đến chuyện chia tay, thì Đào đều phản ứng mạnh mẽ, thậm chí bạo lực. Lý cũng thừa nhận rằng, mình đã nghe theo lời khuyên của anh trai Minh, và quyết định tạm lánh mặt để tránh những xung đột không cần thiết.
Anh không ngờ rằng, hành động này lại dẫn đến một bi kịch khủng khiếp như vậy. Minh và gia đình đã bị sốc nặng trước cái chết của vợ và con. Anh không thể tin rằng, Đào có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy.
Sự mất mát quá lớn khiến cho Minh rơi vào trạng thái đau đớn và phẫn nộ. Anh quyết tâm đòi lại công lý cho gia đình mình, yêu cầu cơ quan chức năng điều tra, và xét xử Đào một cách nghiêm minh.
Minh kể lại rằng, anh đã nhiều lần khuyên Lý chia tay với Đào, vì thấy cô không phù hợp với cuộc sống gia đình. Anh nhận thấy Đào có những biểu hiện tâm lý bất ổn và lo ngại rằng, cô có thể gây ra những hành động nguy hiểm.
Tuy nhiên, anh không ngờ rằng ,mọi chuyện lại diễn biến tồi tệ đến mức này. Sự mất mát và nỗi đau của Minh là vô cùng lớn. Anh không chỉ mất đi người vợ và hai đứa con yêu quý, mà còn phải đối mặt với nỗi ám ảnh về vụ án mạng tàn bạo ngay trong ngôi nhà của mình. Minh biết rằng, cuộc sống của anh và gia đình sẽ không bao giờ trở lại như trước.
Anh chỉ còn biết đặt niềm tin vào pháp luật, hy vọng rằng, công lý sẽ được thực thi và Đào sẽ phải trả giá cho những tội ác mà cô đã gây ra. Sau một thời gian dài điều tra và thu thập chứng cứ, vụ án của Phạm Ngọc Đào được đưa ra xét xử. Các luật sư, công tố viên và thẩm phán đều chuẩn bị kỹ lưỡng cho phiên tòa này, nhận thức rõ về tầm quan trọng, và sự quan tâm của dư luận đối với vụ án.
Phía luật sư bào chữa cho Đào, họ biết rằng, đây là một vụ án khó khăn. Luật sư trưởng, ông Trần Hạo Nam, đã gặp Đào nhiều lần để lắng nghe câu chuyện của cô, và hiểu rõ hơn về tình trạng tâm lý của thân chủ mình. Ông biết rằng, cần phải xây dựng một chiến lược bào chữa dựa trên tình trạng tâm lý bất ổn của Đào, để hy vọng giảm nhẹ hình phạt cho cô.
Về phía công tố viên, bà Lý Thục Như, một công tố viên có kinh nghiệm lâu năm, đã dành nhiều giờ phân tích mọi chi tiết của vụ án. Bà hiểu rằng, việc thuyết phục tòa án về tính chất tàn nhẫn, và lạnh lùng của hành vi giết người, là cần thiết để đảm bảo Đào phải chịu mức án nghiêm khắc nhất.
Công tố viên Lý Thục Như không chỉ dựa vào bằng chứng vật lý, mà còn chuẩn bị sẵn sàng các nhân chứng để làm rõ động cơ và quá trình phạm tội của Đào. Phiên tòa xét xử Phạm Ngọc Đào diễn ra vào một ngày mùa thu, khi những cơn gió lạnh bắt đầu thổi qua thành phố Bao Đầu.
Tòa án chật kín người, từ báo chí, người dân đến những người quan tâm đến vụ án. Đào xuất hiện trong bộ quần áo tù nhân, trông mệt mỏi và già nua hơn so với tuổi thật của mình. Trước sự hiện diện của tòa án, Đào giữ thái độ bình tĩnh. Khi được hỏi về hành vi của mình, cô ta thừa nhận toàn bộ những gì mình đã làm, không hề che giấu hay biện minh.
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, nhưng đầy sự hối hận: Tôi biết mình đã phạm phải tội ác không thể tha thứ. Tôi chỉ mong có thể chuộc lại một phần nào đó lỗi lầm của mình. Sự thừa nhận tội lỗi một cách thành thật của Đào đã gây nên sự xôn xao trong phòng xử án.
Một số người cảm thấy thương xót cho cô, trong khi những người khác, đặc biệt là gia đình của các nạn nhân, không thể kiềm chế được sự phẫn nộ. Luật sư Trần Hạo Nam đứng lên trình bày lời bào chữa cho Đào.
Ông cố gắng giải thích về tình trạng tâm lý bất ổn của Đào, nhấn mạnh rằng, cô đã phải chịu đựng nhiều áp lực, và sự bất công trong mối quan hệ với Lý và gia đình anh. Ông đưa ra các báo cáo tâm lý cho thấy Đào có dấu hiệu của bệnh trầm cảm, và rối loạn tâm lý sau những biến cố trong cuộc sống cá nhân.
Thưa quý tòa, luật sư Nam nói, thân chủ của tôi không chỉ là một kẻ sát nhân lạnh lùng, mà còn là một người phụ nữ đã bị dồn vào đường cùng, bởi những áp lực tâm lý và tình cảm. Tôi mong tòa án có thể xem xét các yếu tố này, để giảm nhẹ hình phạt cho cô ấy.
Công tố viên Lý Thục Như đã không bỏ lỡ cơ hội để phản bác. Bà nhấn mạnh rằng, dù có bất kỳ lý do nào, hành vi giết người của Đào vẫn là tàn nhẫn và không thể tha thứ. Bà trình bày rõ ràng các bằng chứng vật lý, và lời khai của nhân chứng, cho thấy Đào đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho vụ án và thực hiện hành vi một cách có chủ đích. Sau nhiều phiên xét xử kéo dài, hội đồng xét xử đi đến quyết định cuối cùng.
Thẩm phán trưởng đọc bản án trước tòa, không khí trong phòng xử án trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Phạm Ngọc Đào, thẩm phán trưởng nói, dựa trên các chứng cứ không thể chối cãi về tội ác của bị cáo, và sau khi xem xét các tình tiết giảm nhẹ, cũng như các yếu tố tâm lý, tòa án quyết định tuyên phạt bị cáo mức án tử hình, vì tội cố ý giết người.
Lời tuyên án này đã khiến cho không ít người trong phòng xử án rơi nước mắt, một số người thở phào nhẹ nhõm, trong khi gia đình của các nạn nhân cảm thấy công lý đã được thực thi. Đào cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má.
Cô biết rằng, mình không còn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm, và chỉ còn lại sự hối hận trong những ngày cuối đời. Phiên tòa kết thúc, nhưng nỗi đau và ký ức về vụ án sẽ còn mãi trong lòng những người đã chứng kiến.
Sự việc của Đào trở thành một bài học đắt giá về tình yêu, lòng thù hận và sự tuyệt vọng, nhắc nhở mọi người về tầm quan trọng của việc chăm sóc tâm lý, và giải quyết mâu thuẫn một cách hòa bình.
Tags
Kỳ án