Bi Kịch Của Người Mẹ Hy Sinh Làm Gái Bán Hoa Để Kiếm Tiền Nuôi 3 Người Con | Kỳ Án #554

Kỳ án về Paige Birgfeld - Vụ mất tích kỳ lạ của bà mẹ đơn thân. 




Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ. 

Vào tối ngày 30 tháng 6 năm 2006, tại thành phố Grand Junction, bang Colorado, một sự kiện đầy bi kịch đã xảy ra khi cô con gái 8 tuổi của Paige cùng bảo mẫu đến đồn cảnh sát. Gương mặt hốt hoảng của cô bé và ánh mắt lo lắng của người bảo mẫu đã làm cảnh sát hiểu rằng, đây không phải là một trường hợp mất tích bình thường.

Paige Birgfeld, 34 tuổi, là người mẹ độc thân của ba đứa trẻ, đã mất tích hai ngày mà không để lại bất kỳ dấu vết hay lời nhắn nào.  Paige là một người phụ nữ năng động, và yêu thương con cái. Cô không chỉ là một người mẹ tận tụy mà còn là một người bạn đáng tin cậy, một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán. Cô không bao giờ có ý định từ bỏ cuộc sống hay bỏ rơi các con, và điều này làm cho việc cô mất tích trở nên càng kỳ lạ và đáng lo ngại. Những ngày đầu của cuộc điều tra, không ai tin rằng, Paige tự nguyện biến mất khỏi cuộc sống của mình.

Vào năm 1997, cuộc sống của Paige đã bắt đầu thay đổi khi cô gặp Rob Dixon, một doanh nhân thành đạt. Tình yêu đã nhanh chóng nảy nở và chỉ một năm sau, họ chính thức kết hôn, chuyển đến Grand Junction để bắt đầu một cuộc sống mới. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân này không hạnh phúc như mong đợi. Rob, với tính cách thích tiêu xài hoang phí và đầu tư liều lĩnh, đã dẫn đến những căng thẳng tài chính nghiêm trọng cho gia đình. Paige, một người phụ nữ kiên cường và đầy trách nhiệm, phải mở lớp dạy nhảy cho trẻ mẫu giáo, và làm đại lý bán đồ dùng nhà bếp cao cấp để trang trải cuộc sống. Mặc dù cô nỗ lực hết sức, nhưng số tiền Rob thua lỗ vẫn lớn hơn nhiều so với khả năng kiếm tiền của cô.

Cuộc sống ngày càng trở nên căng thẳng hơn, khi Rob tiếp tục những quyết định tài chính sai lầm. Cảm giác bất lực và sự căng thẳng tài chính đã làm mối quan hệ giữa Paige và Rob ngày càng tồi tệ. Vào tháng 10 năm 2004, trong một trận cãi vã gay gắt, Rob đã đe dọa là sẽ sát hại các con và tự tử, buộc Paige phải gọi cảnh sát nhờ giúp đỡ. Mặc dù cuộc xung đột lắng xuống khi cảnh sát đến, sự việc này đã để lại dấu ấn sâu sắc và đánh dấu bước ngoặt trong cuộc hôn nhân của họ.

Một năm sau đó, Rob lại bị bắt vì bạo hành Paige. Trong một lần cãi nhau khác, anh ta đã đẩy ngã và đấm Paige khi cô đang bế con. Dù vụ việc sau đó được hòa giải, nhưng nó đã làm rõ rằng, cuộc hôn nhân của họ không thể cứu vãn. Vào tháng 9 năm 2006, Paige và Rob chính thức ly hôn, kết thúc một chương đầy sóng gió trong cuộc đời cô.  Với sự mất tích bí ẩn của Paige, cảnh sát đã bắt đầu điều tra bằng cách xem xét những người gần gũi với cô, đặc biệt là hai người chồng cũ.

 Ron Beigler, người chồng đầu tiên của Paige và cũng là mối tình từ thời trung học.  Ngày Paige mất tích, thì cô và Ron đã lên kế hoạch cho một buổi dã ngoại tại một khu vực cách nhà cô hơn bốn tiếng lái xe. Đó là một buổi sáng mùa hè đẹp trời, ánh nắng chan hòa và không khí mát mẻ, lý tưởng cho một chuyến dã ngoại. Paige và Ron đã chuẩn bị đồ ăn, thức uống, và cả những vật dụng cần thiết cho chuyến đi. Họ đã rất háo hức, mong chờ một ngày thư giãn và vui vẻ bên nhau.

Cả hai đã đến khu vực dã ngoại vào buổi trưa và dành thời gian tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên. Họ cùng nhau nướng thịt, đi dạo và trò chuyện. Paige kể cho Ron nghe về cuộc sống của cô và những khó khăn mà cô đang phải đối mặt. Ron lắng nghe và chia sẻ những lời động viên, an ủi. Đó thực sự là một ngày đáng nhớ đối với cả hai, như một chuyến trở về tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và tình cảm.  Trên đường về nhà, vào khoảng 21 giờ, Paige đã gọi điện thoại cho Ron. Cô trò chuyện chốc lát, giọng nói vui vẻ và không có dấu hiệu gì bất thường. Cô nói rằng, sẽ gọi lại sau khi về đến nhà.

Dữ liệu điện thoại di động sau đó cho thấy Paige chỉ cách nhà vài dặm vào lúc đó. Cuộc gọi này đã trở thành một trong những manh mối quan trọng trong cuộc điều tra sau này.  Ron trở về nhà với tâm trạng nhẹ nhõm, và vui vẻ sau một ngày dài bên cạnh Paige. Nhưng khi không thấy Paige gọi lại vào đêm đó, anh bắt đầu lo lắng. Anh tự trấn an rằng, có lẽ cô đã quá mệt sau chuyến đi và đã ngủ sớm.  Sáng hôm sau, khi Ron cố gắng liên lạc với Paige, cuộc gọi chuyển ngay đến hộp thư thoại.

Điều này đã khiến cho Ron cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh tiếp tục gọi cho cô nhiều lần trong ngày, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Lo lắng chuyển thành sự hoảng hốt, khi Ron không thể liên lạc được với Paige suốt cả ngày hôm đó.  Ngày hôm sau nữa, Ron gọi đến nhà Paige và được con gái cô cho biết mẹ không về nhà từ tối ngày 28 tháng 6. Lập tức, Ron báo cảnh sát về sự mất tích của Paige. Anh trình bày chi tiết những gì đã xảy ra trong chuyến dã ngoại và cuộc gọi cuối cùng của Paige.

Với việc Ron là người cuối cùng gặp và trò chuyện với Paige trước khi cô mất tích, cảnh sát đã nhanh chóng đưa anh vào danh sách nghi phạm chính. Họ điều tra kỹ lưỡng về quá khứ của Ron, mối quan hệ của anh với Paige, và những hoạt động của anh trong ngày Paige mất tích.  Cảnh sát đã thẩm vấn Ron về mối quan hệ hiện tại giữa anh và Paige. Ron kể lại rằng, sau nhiều năm ly hôn, cả hai đã hàn gắn mối quan hệ, và bắt đầu hẹn hò trở lại. Họ đã trải qua những khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc cùng nhau. Ron khẳng định rằng, anh không có bất kỳ lý do gì để gây hại cho Paige, và luôn mong muốn mang lại niềm hạnh phúc cho cô.  Cảnh sát cũng kiểm tra dữ liệu điện thoại di động của Ron và phát hiện ra rằng, vào thời điểm Paige mất tích, anh ta đang ở Denver.

 Dữ liệu này được xác thực từ nhiều nguồn khác nhau, bao gồm cả các trạm thu phát sóng di động và các nhân chứng. Những bằng chứng này nhanh chóng loại bỏ Ron khỏi danh sách nghi phạm, mặc dù anh là người cuối cùng liên lạc với Paige.  Với việc Ron được loại khỏi danh sách nghi phạm, cảnh sát đã chuyển hướng điều tra sang Rob Dixon, là người chồng cũ thứ hai của Paige. Mối quan hệ giữa Paige và Rob không mấy êm ấm, đặc biệt là sau những xung đột tài chính và bạo lực gia đình. Điều này đã khiến cho cảnh sát không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào liên quan đến anh ta. 

Rob Dixon hiện đang sinh sống ở Philadelphia, cách Grand Junction hơn ba nghìn hai trăm ki lô mét. Khi cảnh sát điều tra, thì Rob khẳng định rằng, vào ngày Paige mất tích, anh ta đang ở Philadelphia và có nhiều bằng chứng ngoại phạm. Cảnh sát đã kiểm tra và xác thực những lời khai này, bao gồm cả việc Rob đã tham gia một cuộc họp kinh doanh, và có nhiều nhân chứng chứng minh sự hiện diện của anh ta tại Philadelphia vào thời điểm đó.  Dù đã loại trừ hai nghi phạm chính là Ron Beigler và Rob Dixon, nhưng cảnh sát vẫn không từ bỏ cuộc điều tra.

Họ tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác và xem xét mọi khả năng có thể. Những ngày tiếp theo đầy căng thẳng và áp lực, khi mỗi giờ trôi qua, hy vọng tìm thấy Paige còn sống càng trở nên mong manh.  Cuộc điều tra không chỉ là một nhiệm vụ nghề nghiệp mà còn là một trách nhiệm với gia đình, và những người thân yêu của Paige. Cảnh sát hiểu rằng, họ cần phải làm tất cả những gì có thể để tìm ra sự thật và đem lại công lý cho Paige. Những nỗ lực không ngừng nghỉ của họ sẽ tiếp tục mở ra những bước đi quan trọng trong hành trình tìm kiếm Paige.

Sau khi thông báo về sự mất tích của Paige được công bố, cộng đồng Grand Junction đã cùng gia đình, và bạn bè của cô dốc toàn lực tìm kiếm. Họ tập trung tại các khu vực sa mạc và hẻm núi xung quanh thành phố, nơi có thể là nơi cuối cùng Paige đã xuất hiện. Các tình nguyện viên chia thành từng nhóm, mỗi nhóm được phân công tìm kiếm ở một khu vực nhất định. Họ lùng sục mọi góc khuất, từ các hẻm núi hẻo lánh đến những bụi cây rậm rạp.  Những ngày trôi qua, hy vọng tìm thấy Paige còn sống càng trở nên mong manh. Nhưng mọi người vẫn không từ bỏ.

Họ đặt niềm tin vào những dấu hiệu, dù là nhỏ nhất, có thể giúp tìm ra tung tích của Paige. Sự đoàn kết của cộng đồng trong cuộc tìm kiếm này đã trở thành một điểm sáng, trong thời khắc u tối của sự mất mát.  Manh mối đầu tiên đến khi một người dân gọi điện cho 9 1 1, báo cáo về một chiếc ô tô bốc cháy trong một bãi đậu xe trống. Khi cảnh sát đến hiện trường, thì họ phát hiện đó chính là chiếc xe mà Paige đã lái vào đêm cô mất tích. Ngọn lửa bùng phát từ ghế phụ lái bên trong xe, cho thấy thủ phạm muốn phá hủy bằng chứng.

 Chiếc xe bị cháy rụi gần như hoàn toàn, nhưng các điều tra viên vẫn tìm thấy một số manh mối quan trọng.  Các chuyên gia điều tra hiện trường đã xác định rằng, ngọn lửa bùng phát từ bên trong xe, cụ thể là từ ghế phụ lái. Điều này cho thấy rằng, có thể có ai đó đã cố tình đốt xe để tiêu hủy bằng chứng. Bằng cách kiểm tra các mảnh vỡ còn sót lại, họ hy vọng có thể tìm ra những chi tiết quan trọng để giúp lần ra dấu vết của thủ phạm.

Cảnh sát cũng tìm thấy một số vật dụng cá nhân của Paige, như sổ séc, danh thiếp và bằng lái xe, tất cả đang nằm rải rác cách nơi phát hiện chiếc xe cháy khoảng hai mươi bốn ki lô mét. Những vật dụng này được tìm thấy trên Quốc lộ 50, cho thấy rằng, Paige có thể đã cố gắng để lại dấu vết trước khi bị mất tích.  Trong quá trình điều tra, cảnh sát đã khám phá ra một khía cạnh khác về cuộc sống của Paige, mà gia đình cô không hề biết đến.

Trên máy tính của Paige, họ phát hiện cô không chỉ là giáo viên dạy nhảy và đại lý bán đồ dùng nhà bếp. Trên Internet, Paige còn được biết đến với cái tên khác, đó là Carrie, một gái mại dâm giá cao.  Các điều tra viên phát hiện ra rằng, Paige đã quảng cáo các dịch vụ của mình trên nhiều trang web khiêu dâm, với những quảng cáo khêu gợi. Cô gợi ý rằng, khách hàng có thể trả tiền cho các dịch vụ bổ sung, như mát-xa khỏa thân và các dịch vụ khác. Paige kiếm được số tiền lớn từ công việc này, đôi khi lên tới hai nghìn 5 trăm đô-la cho một lần bán dâm.

Gia đình Paige sốc khi biết sự thật này. Họ chưa bao giờ nghi ngờ rằng, Paige có một cuộc sống bí mật như vậy. Tuy nhiên, họ tin rằng, cô làm vậy vì muốn lo cho các con. Paige ngập trong nợ nần, và phải trả khoản thế chấp gần 6 nghìn đô-la một tháng, cho ngôi nhà rộng hơn 500 mét vuông. Cô là trụ cột gia đình và phải nuôi ba đứa con, trong khi chồng cũ chỉ chu cấp năm trăm đô-la một tháng. Paige đã làm từ 4 đến 5 công việc cùng lúc để kiếm tiền, và việc làm gái mại dâm có thể là một cách để cô kiếm thêm thu nhập.  Nhà chức trách suy đoán rằng, Paige có thể đã bị sát hại bởi một trong những khách hàng của cô.

Từ hồ sơ điện thoại, cảnh sát đã lần ra tất cả những người đã liên lạc với Paige vào đêm cô mất tích.  Một trong những người được gọi, đó là George Coralluzzo, một thợ sơn 30 tuổi, đã gọi cho Paige 20 lần vào ngày cô biến mất. George sống cách Grand Junction một khoảng cách ngắn, và là một trong những khách hàng thường xuyên của Paige. Tuy nhiên, anh ta đã rời thị trấn chỉ hai ngày sau khi Paige mất tích, điều này làm dấy lên sự nghi ngờ.

Cảnh sát đã thẩm vấn George và điều tra kỹ lưỡng về anh ta. Họ khám xét nhà của George, và tìm kiếm mọi bằng chứng liên quan đến sự mất tích của Paige. Dù vậy, họ đã không tìm thấy bằng chứng cụ thể nào để buộc tội George, nhưng anh ta vẫn bị coi là một nghi phạm chính trong cuộc điều tra.  Một nghi phạm khác là Lester Ralph Jones, 56 tuổi, từng mua dâm nhiều lần từ Paige. Lester làm thợ máy tại một cửa hàng ô tô đối diện bãi đậu xe, nơi chiếc ô tô của Paige bị cháy.

 Ông ta phủ nhận mọi liên quan đến vụ mất tích, nhưng quá khứ phạm tội của ông ta khiến cho cảnh sát không thể bỏ qua.  Lester đã từng bị bắt vào năm 1999, vì đe dọa đưa vợ đến một nơi hẻo lánh để sát hại. Ông ta đã ngồi tù ba năm sau khi nhận tội bắt cóc và hành hung. Sự nghi ngờ của cảnh sát đối với Lester ngày càng tăng, khi họ phát hiện ông ta có mối quan hệ mật thiết với Paige trong thời gian gần đây.

Dù Lester có quá khứ tội phạm và mối quan hệ mật thiết với Paige, nhưng cảnh sát vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp để buộc tội ông ta. Chiếc xe của Paige được tìm thấy ở bãi đậu xe đối diện nơi Lester làm việc, và ghế lái được đẩy ra sau để phù hợp với một người cao hơn Paige nhiều. Paige chỉ cao 1 mét năm mươi hai, không thể với tới bàn đạp ở khoảng cách đó, trong khi Lester cao hơn 1 mét 9.  Một trong những cuộc trò chuyện cuối cùng của Paige vào đêm hôm đó, là với một người sử dụng điện thoại trả trước của TracFone.

Chiếc điện thoại này chỉ thực hiện năm cuộc gọi trong toàn bộ lịch sử, tất cả đều gọi đến điện thoại văn phòng của Paige, và nhận cuộc gọi cuối cùng từ di động cá nhân của cô. Công tố viên có hồ sơ máy tính hiển thị ngày, giờ và cửa hàng nơi chiếc TracFone được mua, và có video bằng chứng xác định chính Lester đã mua nó.  Bước ngoặt lớn xuất hiện sau 5 năm, khi một người đi bộ đường dài tình cờ phát hiện ra một bộ phận hài cốt dưới khe núi. Nơi này từng được đội tình nguyện viên tìm kiếm, nhưng không phát hiện gì vì thi thể được chôn đủ sâu.

Nhà chức trách nhanh chóng đến hiện trường, và thu thập tất cả các mảnh xương còn sót lại. Sau khi đối chiếu hồ sơ nha khoa, họ xác định bộ hài cốt đó chính là của Paige.  Khám nghiệm hài cốt phát hiện ra xương gò má của Paige đã bị nứt gãy, cho thấy cô có thể đã bị đánh vào thời điểm qua đời. Một số băng keo được tìm thấy xung quanh khu vực hộp sọ cho thấy rằng, Paige có thể bị trói và bịt miệng. Những dấu vết này chỉ ra rằng, Paige đã trải qua những giây phút cuối cùng đầy đau đớn và kinh hoàng. 

Nơi tìm thấy thi thể cách đường cao tốc nơi phát hiện đồ đạc cá nhân của Paige khoảng 8 ki lô mét, cho thấy nạn nhân có thể đã cố gắng để lại dấu vết trong tuyệt vọng. Cảnh sát tin rằng, Paige đã bị bắt cóc, và cố gắng ném đồ ra ngoài để ai đó có thể tìm thấy và giúp đỡ cô.  Với việc George Coralluzzo được xác nhận có bằng chứng ngoại phạm, mọi sự chú ý giờ đây dồn vào Lester Ralph Jones. Mặc dù chỉ có bằng chứng gián tiếp, nhưng cảnh sát tin rằng, họ có thể buộc tội Lester.

Họ tập trung vào việc thu thập thêm bằng chứng để có thể đưa ông ta ra tòa.  Công tố viên đã xem xét lại tất cả các bằng chứng và nhận ra rằng, các yếu tố gián tiếp có thể đủ để buộc tội Lester. Chiếc xe của Paige dừng ở bãi đậu xe đối diện nơi Lester làm việc, ghế được đẩy ra sau phù hợp với một người cao hơn Paige nhiều, và cuộc trò chuyện cuối cùng của Paige với một chiếc điện thoại trả trước do Lester mua.

 Những yếu tố này cùng với quá khứ phạm tội của Lester, đã tạo nên một bức tranh rõ ràng hơn về sự liên quan của ông ta đến vụ mất tích của Paige.  Vào ngày 21 tháng 11 năm 2014, một sáng mùa đông lạnh giá, cảnh sát đã chính thức thi hành lệnh bắt giữ Lester Ralph Jones. Đã hơn bảy năm trôi qua kể từ khi Paige mất tích, và cuộc điều tra dài hơi cuối cùng cũng dẫn đến việc buộc tội ông ta, với các tội danh giết người và bắt cóc.

Khi cảnh sát đến nhà của Lester, ông ta không hề tỏ ra ngạc nhiên. Ông ta chỉ im lặng, bình thản quay lại và chắp tay sau lưng. Đôi mắt của ông ta không có chút hoảng loạn, như thể Lester đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu. Hành động này của Lester khiến cho các điều tra viên thêm phần chắc chắn rằng, họ đã tìm ra đúng người. Cảm giác công lý sắp được thực thi đã khích lệ tinh thần của toàn bộ đội điều tra.

Mặc dù đã bắt giữ được Lester, nhưng bên công tố biết rằng, việc buộc tội ông ta trước tòa không phải là điều dễ dàng. Họ phải đối mặt với nhiều thách thức khi chỉ có bằng chứng gián tiếp, mà không có chứng cứ trực tiếp. Dù vậy, sự kiên trì và quyết tâm của họ không hề lung lay. Họ bắt đầu tập hợp tất cả các bằng chứng, từ những mảnh nhỏ nhất như dữ liệu điện thoại, video mua điện thoại trả trước của Lester cho đến các bằng chứng pháp y từ hài cốt của Paige.

Vào tháng 7 năm 2016, sau nhiều tháng chuẩn bị, phiên tòa xét xử Lester Ralph Jones đã chính thức bắt đầu. Tòa án Grand Junction chật kín người, từ gia đình và bạn bè của Paige, các phóng viên báo chí cho đến những người dân quan tâm đến vụ án.  Trong lời mở đầu, công tố viên đã trình bày toàn bộ câu chuyện về sự mất tích của Paige, và những bằng chứng chống lại Lester. Họ nhấn mạnh vào việc Lester là người cuối cùng có liên hệ với Paige qua điện thoại, và chiếc xe của cô được tìm thấy gần nơi ông ta làm việc.

Công tố viên cũng đưa ra bằng chứng về chiếc điện thoại trả trước mà Lester đã mua, cho thấy ông ta có kế hoạch rõ ràng, và cố tình che giấu hành vi tội ác của mình.  Nhiều nhân chứng đã được gọi lên tòa để cung cấp lời khai. Họ kể lại những gì họ biết về mối quan hệ giữa Paige và Lester, cũng như những điều họ nhìn thấy vào ngày Paige mất tích. Một số nhân chứng là bạn bè và đồng nghiệp của Paige, những người có thể làm sáng tỏ về cuộc sống bí mật của cô và lý do tại sao cô lại tiếp xúc với Lester.  Các chuyên gia pháp y đã trình bày các kết quả phân tích của họ về hài cốt của Paige.

 Họ chỉ ra rằng, Paige đã bị đánh vào đầu, dẫn đến cái chết. Băng keo được tìm thấy quanh khu vực hộp sọ cho thấy rằng, cô có thể đã bị trói và bịt miệng trước khi qua đời. Những chi tiết này không chỉ làm rõ cách thức Paige bị sát hại, mà còn cho thấy mức độ tàn bạo của kẻ thủ ác.  Luật sư bào chữa của Lester đã cố gắng đưa ra những lập luận để bảo vệ thân chủ của mình. Họ đặt nghi vấn về tính hợp lệ của các bằng chứng gián tiếp và cho rằng, không có chứng cứ trực tiếp nào buộc tội Lester.

Họ cũng cố gắng chứng minh rằng, những người khác có động cơ, và cơ hội để thực hiện tội ác này, tạo ra sự nghi ngờ hợp lý về tội lỗi của Lester.  Sau nhiều tuần tranh tụng căng thẳng, phiên tòa xét xử Lester Ralph Jones cuối cùng cũng kết thúc. Bồi thẩm đoàn đã lắng nghe mọi bằng chứng và lời khai, và họ phải đưa ra quyết định về tội lỗi của Lester. Những giờ phút chờ đợi phán quyết là khoảng thời gian đầy căng thẳng, và hồi hộp đối với tất cả mọi người, đặc biệt là gia đình của Paige.  Bồi thẩm đoàn sau đó đã đưa ra phán quyết rằng, Lester Ralph Jones phạm tội giết người cấp độ một.

Ông ta đã bị kết án tù chung thân không ân xá. Trong khi đó thì Lester luôn một mực phủ nhận tội ác của mình. Phán quyết này đã đem lại một chút công lý cho Paige và gia đình cô, dù họ vẫn đau đớn trước mất mát to lớn. Những giọt nước mắt đã rơi, không chỉ vì nỗi đau mất mát, mà còn vì sự nhẹ nhõm khi cuối cùng công lý đã được thực thi.  Gia đình Paige đã trải qua một hành trình dài và đau đớn để tìm kiếm công lý cho cô.

Khi phán quyết được đưa ra, thì họ cảm thấy một phần gánh nặng được gỡ bỏ. Dù nỗi đau mất mát Paige không thể nào bù đắp, nhưng việc Lester bị kết án đã đem lại một sự kết thúc xứng đáng cho một câu chuyện bi kịch.  Sau phiên tòa, mẹ của Paige đã phát biểu trước báo chí. Bà nói rằng: Chúng tôi đã trải qua một thời gian rất khó khăn, nhưng chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi công lý đã được thực thi. Paige là một người mẹ tuyệt vời và một người phụ nữ kiên cường. Chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ đến cô ấy, và cố gắng sống theo cách mà cô ấy đã sống: đó là mạnh mẽ, đầy yêu thương và không bao giờ bỏ cuộc.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn