Bi Kịch 5 Năm Sống Chung Nhà Với Người Tình Cũ Khi Chồng Đi Làm Xa | Kỳ Án #548

Kỳ án về Trương Kim Lan - Mối họa từ cuộc tình vụng trộm với người bạn trai cũ.



Câu chuyện được trình bày bởi kênh kỳ án thế kỷ, kênh thường xuyên giới thiệu về những vụ án có thật trên thế giới, nếu bạn thấy thích video này, thì hãy ủng hộ kênh bằng cách like và chia sẻ.

Vào khoảng 7 giờ sáng ngày 8 tháng 8 năm hai nghìn không trăm mười, ánh nắng bình minh lấp lánh trên những cánh đồng lúa xanh rì của làng quê Diêu An, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Cảnh vật nơi đây yên bình và tĩnh lặng, một buổi sáng mùa hè như mọi ngày, khi những người nông dân bắt đầu công việc của mình, và trẻ em ríu rít đùa nghịch trong sân. Tuy nhiên, không ai ngờ rằng, sự bình yên ấy sẽ bị phá vỡ bởi một phát hiện kinh hoàng, khởi đầu cho một chuỗi bi kịch đau đớn và khó quên.

Ngôi nhà của Trương Kim Lan nằm nép mình ở cuối con đường đất nhỏ, tách biệt đôi chút với những ngôi nhà khác trong làng. Ngôi nhà này, với tường vôi trắng đã ngả màu theo năm tháng, cửa chính luôn được khóa cẩn thận, hôm nay lại mở toang một cách kỳ lạ. Ông Trần, một người nông dân đã ngoài 50 tuổi, đi ngang qua nhà của Lan trên đường ra đồng. Ông nhận thấy sự lạ thường này và dừng lại một chút, lắng nghe. Nhưng tất cả chỉ là sự im lặng đến rợn người.

Ông Trần không thể tự mình phớt lờ cảm giác bất an dâng lên trong lòng, nên liền gọi thêm vài người hàng xóm khác. Bà Lý, nổi tiếng là người tò mò nhất làng, không thể bỏ qua cơ hội để xem chuyện gì đang diễn ra. Cả nhóm người gồm ông Trần, bà Lý và một vài người khác, đã quyết định tiến vào nhà của Lan để kiểm tra.

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt khi họ đẩy ra, từng bước chân của họ vang vọng trong căn nhà trống trải. Họ gọi tên Lan, nhưng không có ai trả lời. Sự im lặng như thách thức lòng can đảm của họ. Khi bước vào phòng ngủ, cảnh tượng kinh hoàng đã hiện ra trước mắt, khiến cho tất cả sững sờ và tim đập mạnh.
Trương Kim Lan lúc này đang nằm bất động trên sàn nhà, máu từ vết thương sâu trên đầu của cô chảy lan khắp nền gạch. Chiếc áo ngủ trắng của Lan đã bị nhuốm đỏ bởi máu, tạo nên một bức tranh kinh hoàng và ám ảnh. Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi, làm cho nhiều người phải quay mặt đi, và không dám nhìn thêm.

Bà Lý là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, tiếng hét thất thanh của bà đã vang lên khắp ngôi làng, kéo theo sự chú ý của mọi người. Những người dân làng đổ xô đến, mắt mở to, miệng thì thầm những lời cầu nguyện và sợ hãi. Không khí trở nên nặng nề, căng thẳng bao trùm lên tất cả. Cả làng như chìm vào một cơn ác mộng mà không ai có thể ngờ tới.

Ngay lập tức, cảnh sát đã được thông báo và nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Cảnh sát trưởng Vương, một người đàn ông đã nhiều năm kinh nghiệm trong ngành, nhận định đây là một vụ án mạng nghiêm trọng. Ông cùng đội của mình nhanh chóng phong tỏa hiện trường, và bắt đầu cuộc điều tra.
 Khi cảnh sát tiến hành khám nghiệm tử thi, thì kết quả cho thấy Lan đã tử vong do chấn thương sọ não nghiêm trọng, vết dao chém sâu trên đầu là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của cô. 

Không có dấu hiệu của sự kháng cự mạnh, điều này khiến cho cảnh sát suy đoán rằng, Lan có thể đã bị tấn công bất ngờ, hoặc hung thủ là người cô quen biết và không đề phòng.

Cả làng đã bắt đầu chìm trong sự hoang mang và sợ hãi, câu hỏi lớn nhất hiện lên trong tâm trí mọi người đó là, Ai là kẻ thủ ác? Những lời thì thầm bàn tán, những ánh mắt nghi ngờ và nỗi lo lắng bao trùm lên từng người dân. Họ không thể tin rằng, một vụ án mạng kinh hoàng lại có thể xảy ra ở ngôi làng yên bình này.

Trong khi cảnh sát tiến hành điều tra tại hiện trường vụ án mạng của Trương Kim Lan, thì không khí u ám và căng thẳng bao trùm lên toàn bộ ngôi làng Diêu An. Hàng xóm báo cáo rằng, Lan hiện đang sống cùng với người con gái 12 tuổi, tên là Tiểu Hồng, nhưng hiện tại không ai thấy cô bé đâu. Sự biến mất của Tiểu Hồng đã làm nỗi lo lắng về số phận của cô bé càng gia tăng. Không ai biết liệu cô bé có gặp nguy hiểm hay không.

Cảnh sát trưởng Vương, sau khi nghe báo cáo này, đã lập tức ra lệnh huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát và dân làng để tìm kiếm Tiểu Hồng. Ông biết rằng, thời gian là yếu tố quan trọng, và sự mất tích của cô bé có thể liên quan trực tiếp đến vụ án mạng của mẹ cô.

Các nhóm tìm kiếm đã được chia thành từng nhóm nhỏ, lùng sục khắp các ngõ ngách, cánh đồng và cả những khu rừng rậm quanh làng. Tiếng gọi tên Tiểu Hồng vang lên khắp nơi, xen lẫn với tiếng xì xào lo lắng của dân làng. Người ta lật từng bụi cây, kiểm tra từng căn nhà bỏ hoang, nhưng thời gian trôi qua mà vẫn không có bất kỳ dấu vết nào của cô bé.

Trong khi mọi người đang mải mê tìm kiếm, thì đội điều tra lại phát hiện ra một điều kỳ lạ khác. Khi nhắc đến Lan, nhiều dân làng có biểu hiện khác thường, họ lảng tránh ánh mắt, thậm chí có người còn thở dài, hay thì thầm với nhau những điều bí ẩn. Cảnh sát đã bắt đầu thắc mắc liệu có điều gì đó về Lan mà họ chưa biết.

Trương Kim Lan, người phụ nữ từng có một gia đình yên ấm, đã kết hôn vào đầu năm 1991 với Lý Vĩnh Hòa, là một người đàn ông chăm chỉ và hiền lành. Họ có với nhau hai người con, đó là một con trai và một con gái. Gia đình nhỏ của họ sống hạnh phúc cho đến khi hoàn cảnh bắt đầu thay đổi. Vào vài năm trước, con trai của họ đã được Hòa đưa theo đi tỉnh khác làm thuê, để lại Lan và cô con gái nhỏ Tiểu Hồng ở nhà. Khoảng thời gian này là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Lan, đầy biến động và sóng gió.

Vào năm hai nghìn không trăm linh năm, cuộc sống của Lan đã rẽ sang một hướng khác, khi cô bắt đầu lén lút qua lại với một thợ nề đến từ tỉnh Tứ Xuyên, tên là Hà Tử Hoa. Hà Tử Hoa là một người đàn ông với vẻ ngoài khắc khổ, khuôn mặt sạm nắng, và đôi mắt lác khiến cho người ta dễ nhận diện. Ban ngày, Hoa làm việc tại công trường xây dựng ở thôn bên cạnh, rất ít tiếp xúc với dân làng. Nhưng khi màn đêm buông xuống, anh ta thường xuyên lui tới nhà của Lan để hẹn hò. Mối quan hệ của họ đã kéo dài suốt 5 năm qua, nhưng lại không hề bí mật với dân làng.

 Người ta đồn đại về chuyện vụng trộm của Lan và Hoa, nhưng không ai tiện nói ra, phần vì sợ phiền phức, phần vì không muốn gây ra thêm điều tiếng.

Người dân thôn Diêu An luôn có cái nhìn không thiện cảm với Lan, từ khi mối quan hệ này bắt đầu. Họ không thể hiểu tại sao một người phụ nữ đã có chồng, lại có thể dấn thân vào một mối quan hệ như vậy. Một số người còn cho rằng, Lan là người phụ nữ lẳng lơ, không giữ gìn gia đình. Điều này làm cho Lan dần mất đi sự tôn trọng từ những người xung quanh. Bất chấp tất cả, Lan và Hoa vẫn tiếp tục mối quan hệ của mình.

Người dân trong thôn bắt đầu nghi ngờ rằng, chính Hà Tử Hoa có thể là thủ phạm trong vụ án mạng của Lan. Việc anh ta biến mất một cách bí ẩn ngay sau khi vụ án xảy ra, càng làm tăng thêm sự nghi ngờ này. Những nghi vấn ngày càng trở nên căng thẳng, khi cảnh sát tiếp tục điều tra và phát hiện ra nhiều tình tiết mới.

Ngay trước hôm xảy ra vụ án, Lan đã đến đồn cảnh sát trình báo rằng, có một người đàn ông cứ chây ì ở nhà cô không chịu đi. Mặc dù sống với anh ta vài năm qua, nhưng cô luôn cảm thấy không phù hợp, và lo lắng về thói tật của anh ta. Lan kể rằng Hoa có tật táy máy, từng bị bỏ tù vì trộm cắp vặt. Sự lo lắng của cô đã đến đỉnh điểm, khi cô không thể chịu đựng được nữa, và phải nhờ đến sự can thiệp của cảnh sát.

Cảnh sát sau đó đã triệu tập Hoa đến để hòa giải. Trong cuộc gặp gỡ, Hoa tỏ ra không muốn rời xa Lan, nhưng cuối cùng cũng đồng ý chia tay. Cảnh sát thậm chí còn giúp Hoa tìm xe khách, và nhìn thấy anh ta mang hành lý lên xe rời đi. Họ nghĩ rằng, sự việc đã được giải quyết êm đẹp, nhưng không ai ngờ rằng chỉ một ngày sau đó, Lan lại bị giết hại dã man, và Tiểu Hồng đã bị biến mất một cách bí ẩn.

Câu hỏi lớn vẫn còn đó: Nếu Hoa đã rời đi, tại sao Lan lại bị giết và Tiểu Hồng mất tích?. Cảnh sát bắt đầu đặt ra nhiều giả thuyết, và điều tra sâu hơn vào cuộc sống của Lan cũng như mối quan hệ giữa cô và Hoa. Họ tìm kiếm manh mối ở mọi nơi, từ những lời đồn đại trong thôn, đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất trong nhà Lan. Mỗi bước đi của họ đều là một mảnh ghép trong bức tranh toàn cảnh của vụ án, và họ biết rằng, chỉ cần một manh mối nhỏ cũng có thể mở ra sự thật đằng sau bi kịch này.

Trong lúc này, dân làng tiếp tục bàn tán và lo lắng. Mọi người sống trong sự sợ hãi và bất an, không biết liệu kẻ thủ ác có còn ở đâu đó quanh đây hay không. Những lời đồn đại, những cái nhìn nghi ngờ, và những tiếng thì thầm tiếp tục lan rộng. Họ tự hỏi liệu có ai khác trong làng đang che giấu bí mật đen tối nào, và sự thật khủng khiếp nào còn chưa được phơi bày. Cảnh sát trưởng Vương biết rằng, ông phải nhanh chóng giải đáp những bí ẩn này để đem lại sự bình yên cho thôn làng, và tìm ra sự thật đằng sau cái chết của Trương Kim Lan.

 Tại hiện trường vụ án mạng của Trương Kim Lan, cảnh sát phải đối mặt với một khung cảnh hỗn loạn, và đầy rẫy những bằng chứng có thể dẫn đến nhiều giả thuyết khác nhau.

 Một trong những vật chứng đầu tiên mà họ tìm thấy, đó là một chiếc búa dính máu nằm lăn lóc ở phía sau sân nhà Lan. Chiếc búa này không chỉ là một công cụ lao động bình thường mà giờ đây, nó trở thành chứng cứ quan trọng, trong việc giải đáp những bí ẩn của vụ án mạng kinh hoàng này.

Chiếc búa dính máu khiến cho cảnh sát trưởng Vương và đội điều tra của ông, bắt đầu đặt ra nhiều giả thuyết về cách thức và hung thủ gây án. Vết máu trên búa trùng khớp với máu của nạn nhân, điều này chứng tỏ đây có thể là hung khí gây ra cái chết của Lan. Nhưng điều kỳ lạ hơn là khóa cửa phòng ngủ của Lan đã bị phá từ bên trong, chứ không phải từ bên ngoài. Điều này khiến cho cảnh sát suy luận rằng, hung thủ có thể đã ở trong nhà từ trước khi Lan bị tấn công, và sau khi gây án, thì hắn ta đã phá cửa để bỏ trốn.

Ngoài chiếc búa, cảnh sát còn tìm thấy một chai rượu và tàn thuốc trong phòng ngủ của Lan. Những vật chứng này dường như phù hợp với suy đoán rằng, hung thủ là người quen và có mối quan hệ thân thiết với Lan. Chai rượu còn đầy một nửa, tàn thuốc vương vãi xung quanh, chứng tỏ có một cuộc trò chuyện, hoặc gặp gỡ trước khi vụ án xảy ra. Điều này làm tăng khả năng rằng, Lan đã gặp hung thủ mà không hề đề phòng.

Bên cạnh đó, tại hiện trường còn có hai chiếc điện thoại di động bị bỏ lại. Một chiếc điện thoại màu trắng không có thẻ SIM, chiếc này được xác định là của Lan. Chiếc điện thoại thứ hai, màu đen, lại có thẻ SIM bên trong. Qua điều tra, cảnh sát phát hiện ra chiếc điện thoại màu đen thuộc về một người đàn ông họ Lưu.

Khi cảnh sát tiếp cận và thẩm vấn Lưu, anh ta khẳng định không quen biết Lan và khai rằng, điện thoại của anh ta đã bị trộm ở chợ vào một năm trước. Lưu cũng đã báo cảnh sát về việc mất điện thoại vào thời điểm đó, và hồ sơ trình báo của anh ta được xác nhận. Tuy nhiên, việc chiếc điện thoại của Lưu xuất hiện tại hiện trường vụ án lại là một chi tiết đáng ngờ, làm cho cảnh sát không thể bỏ qua.
Hơn 10 tiếng sau khi phát hiện thi thể Lan, cảnh sát cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Hồng, cô bé đang trốn trong một ngôi miếu cách đó hơn 10 ki lô mét.

Trong ánh sáng mờ ảo của ngôi miếu cổ, Tiểu Hồng ngồi co ro, đôi mắt đỏ hoe và đầy sợ hãi. Suốt thời gian dài ẩn náu, cô bé không nói một lời, chỉ ôm chặt đầu gối và run rẩy. Cảnh sát trưởng Vương, cùng với một nữ cảnh sát trẻ tên Lệ, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hồng, cố gắng an ủi và tạo sự tin tưởng để cô bé mở lòng.

Tiểu Hồng, cháu có thể kể cho chú và cô Lệ nghe chuyện gì đã xảy ra không? Cảnh sát trưởng Vương nhẹ nhàng hỏi. Ông biết rằng, sự sợ hãi của cô bé là chìa khóa để giải đáp những bí ẩn của vụ án.
Sau một hồi trấn an và thuyết phục, Tiểu Hồng bắt đầu nức nở kể lại những gì cô bé đã chứng kiến vào buổi sáng định mệnh đó.

Cháu đang chơi với bạn ở sân nhà hàng xóm, thì bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu từ phía nhà mình, Tiểu Hồng nghẹn ngào. Cháu chạy về và qua cửa sổ, cháu nhìn thấy chú Hoa, chú ấy đang cầm con dao làm bếp, và mẹ cháu, mẹ cháu nằm trên sàn, máu chảy rất nhiều.


Những lời khai của Tiểu Hồng khiến cho tất cả mọi người có mặt tại ngôi miếu đều cảm thấy nghẹn ngào. Hình ảnh mẹ mình ngã xuống bên cạnh chiếc tủ, với máu me khắp nơi đã ám ảnh cô bé, khiến cho cô hoảng sợ và bỏ chạy khỏi nhà, tìm đến ngôi miếu để trốn. Lòng cảnh sát trưởng Vương như thắt lại. Ông biết rằng, lời khai này không chỉ xác nhận sự hiện diện của Hà Tử Hoa tại hiện trường, mà còn làm sáng tỏ nhiều điểm mấu chốt trong vụ án.

Cảnh sát trưởng Vương quyết định kiểm tra lại camera giám sát ở lối vào thôn. Qua hình ảnh từ camera, cảnh sát phát hiện ra rằng, sau khi lên xe khách rời đi, thì Hà Tử Hoa đã lẻn trở lại vào lúc nửa đêm. Những hình ảnh này cho thấy rõ ràng Hoa đã có kế hoạch từ trước, và quay lại để thực hiện hành vi tội ác của mình. Sự xuất hiện trở lại của Hà Tử Hoa tại hiện trường không chỉ là một bằng chứng quan trọng, mà còn là manh mối dẫn đến việc truy bắt hắn ta.

Qua quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện Hà Tử Hoa đã chuyển từ Tứ Xuyên đến Vân Nam vào những năm 1980, và chưa bao giờ quay lại nơi đăng ký hộ khẩu để làm chứng minh thư. Vì vậy, trên cơ sở dữ liệu dân cư, cảnh sát chỉ tìm thấy tên và nguyên quán của Hoa, mà không có bất kỳ bức ảnh nào. Dân làng ở huyện Diêu An cũng không có ảnh chụp của Hoa, chỉ miêu tả rằng, anh ta có vóc người nhỏ và một bên mắt bị lác.

Nhớ lại lời Lan từng nói rằng, Hoa bị bắt vì tội trộm cắp vặt, cảnh sát đã lật lại hồ sơ và phát hiện rằng, Hoa bị bắt vào hai tháng trước. Nhờ video ghi lại của nhân viên phụ trách vụ án lúc đó, cảnh sát có được ảnh của Hoa, và đăng tải lên mạng truy nã.

Lời khai của Tiểu Hồng không chỉ cung cấp thêm thông tin về vụ án, mà còn giúp cảnh sát hình dung rõ ràng hơn về động cơ, và kế hoạch của hung thủ. Sự thù hận và tức giận tích tụ lâu ngày trong lòng Hà Tử Hoa đã bùng nổ thành hành vi bạo lực tàn nhẫn. Việc Hoa quay lại nhà Lan vào lúc nửa đêm, chứng tỏ hắn ta đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho tội ác của mình.

Sau khi lời khai của Tiểu Hồng được thu thập, cảnh sát huyện Diêu An tiến hành chiến dịch truy bắt nghi phạm Hà Tử Hoa. Vào năm hai nghìn không trăm mười một, cuộc chiến chống tội phạm đào tẩu đã trở nên quyết liệt hơn bao giờ hết, đặc biệt là nhờ vào mạng lưới thông tin của cơ quan công an Trung Quốc. Tuy nhiên, giữa hàng chục nghi phạm bỏ trốn, chỉ mình Hà Tử Hoa vẫn biệt vô âm tín, như thể hắn ta đã biến mất khỏi mặt đất.

Cuộc sống ở huyện Diêu An dần trở lại bình thường, nhưng nỗi ám ảnh về vụ án mạng, và sự mất tích của Hoa vẫn lởn vởn trong tâm trí mọi người. Năm tháng trôi qua, các vụ án khác lần lượt được giải quyết, nhưng vụ án của Trương Kim Lan vẫn là một vết nhơ chưa được làm sáng tỏ hoàn toàn.

Cảnh sát trưởng Vương và đội điều tra của ông đã không bỏ cuộc. Họ không ngừng tìm kiếm manh mối, và mở rộng cuộc điều tra ra khắp các tỉnh lân cận.
Đến năm hai nghìn không trăm mười tám, một biến cố bất ngờ xảy ra.

Trong một cuộc kiểm tra định kỳ trên một chiếc xe khách ở biên giới tỉnh Vân Nam, cảnh sát phòng chống ma túy chú ý đến một người đàn ông có biểu cảm hoảng loạn. Người này khai rằng, đang trên đường về quê ở Tứ Xuyên, nhưng không mang theo chứng minh thư. Khi bị yêu cầu cung cấp thông tin cá nhân, anh ta lúng túng và không chịu tiết lộ số chứng minh thư, cũng như tên họ thật của mình.

Nhận thấy dấu hiệu bất thường, cảnh sát quyết định mở hệ thống nhận dạng khuôn mặt trên điện thoại di động của mình. Chỉ trong vài giây, hệ thống xác định tên Hà Tử Hoa, nghi phạm giết người đang bị truy nã toàn quốc. Bằng cách này, kẻ chạy trốn suốt 8 năm trời cuối cùng cũng bị bắt giữ.

Sau khi bị áp giải về huyện Diêu An để thẩm tra, Hà Tử Hoa thừa nhận đã sát hại Trương Kim Lan. Trong phòng thẩm vấn, Hoa kể lại câu chuyện đầy bi kịch và đen tối của mình.

Vào năm 1983, khi còn là một chàng trai trẻ 20 tuổi, Hà Tử Hoa đã yêu Trương Kim Lan từ cái nhìn đầu tiên, sau khi tình cờ gặp cô tại một lễ hội. Tình yêu chớm nở nhưng lại gặp phải sự phản đối kịch liệt từ phía gia đình Lan, đặc biệt là từ bố cô. Ông cho rằng, tính cách và nhân phẩm của Hoa có vấn đề, không xứng đáng với con gái mình. Bị chia rẽ bởi áp lực gia đình, Lan buộc phải chia tay với Hoa và thông qua sự giới thiệu của họ hàng, cô đã đi lấy người khác.

Không lâu sau đó, Hoa bị kết án 15 năm tù vì tội trộm cắp. Những năm tháng tù tội không làm giảm đi tình cảm của anh ta đối với Lan mà ngược lại, càng khiến lòng thù hận và sự cay đắng trong Hoa lớn dần lên. Ngay sau khi mãn hạn tù vào năm hai nghìn không trăm linh năm, Hoa đã tình cờ gặp lại Lan ở huyện Diêu An. Thời điểm này, chồng của Lan đang làm việc xa nhà, hiếm khi trở về. Hai người nhanh chóng nối lại tình xưa và sống chung với nhau, bất chấp sự xì xào của hàng xóm.

Trong 5 năm sống như vợ chồng, Hà Tử Hoa đã luôn đưa tiền cho Lan và chăm sóc con gái cô là Tiểu Hồng. Dù đối xử tốt với mẹ con Lan, nhưng bản chất của Hoa khó thay đổi, vẫn không từ bỏ được thói trộm cắp vặt. Hai người thường xuyên cãi vã về chuyện này, và nhiều lần Lan muốn đuổi Hoa đi nhưng anh ta không chịu. Đỉnh điểm là khi Lan đến đồn cảnh sát xin trợ giúp vào một ngày trước án mạng.
Hôm đó, sau khi được cảnh sát hòa giải, Hoa đã đồng ý rời đi, nhưng yêu cầu Lan đưa hai trăm nhân dân tệ làm lộ phí. Bị từ chối, anh ta đến trạm xe và càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy 5 năm qua mình đã mất trắng. Theo Hoa, Lan không chịu ly hôn là vì từ lâu cô đã nghĩ cách rũ bỏ anh ta. Cảm giác bị phản bội và nhục nhã, đã khiến cho Hoa quyết định trả thù.

Vào 23 giờ ngày 7 tháng 8 năm hai nghìn không trăm mười, Hoa quay lại thôn Diêu An, đứng đợi bên ngoài nhà Lan suốt đêm.

Vào 5 giờ sáng, Hoa nhìn thấy Tiểu Hồng, con gái của Lan, thức dậy và ra ngoài chơi với bạn. Đây chính là cơ hội mà anh ta chờ đợi. Hoa lén lút tiến vào ngôi nhà, biết rằng Lan đang ở một mình. Anh ta bước nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động nào, cố gắng giữ bình tĩnh trước khi thực hiện kế hoạch tàn nhẫn của mình. 

Bước vào nhà, Hoa nhìn thấy Lan đang nằm ngủ trên giường. Trong tay anh ta là một con dao làm bếp, sắc bén, và sáng loáng dưới ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm. Đôi mắt của Hoa lóe lên sự quyết tâm và tàn bạo. Anh ta tiến lại gần giường, tim đập mạnh trong lồng ngực, nhưng không hề do dự.

Khi Lan vẫn còn đang mơ màng, chưa kịp nhận ra sự hiện diện của Hoa, anh ta bất ngờ lao tới và dùng dao tấn công cô. Lan hét lên trong đau đớn và kinh hoàng, nhưng tiếng hét của cô nhanh chóng bị tiếng dao chém vào thịt lấn át. Máu chảy xối xả từ vết thương trên đầu Lan, thấm đỏ chiếc gối và tấm drap giường trắng tinh. Lan cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực yếu ớt của cô không thể chống lại sự tấn công điên cuồng của Hoa.

Lan ngã xuống sàn, đau đớn và sợ hãi, mắt mở to nhìn Hoa với ánh mắt van xin. Nhưng trong mắt Hoa, không còn sự thương xót hay tình yêu nào nữa. Anh ta chỉ thấy sự phản bội và nỗi nhục nhã, và điều đó càng khiến cho anh ta tàn nhẫn hơn. Lan cố gắng bò về phía cửa, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Máu từ vết thương của cô chảy thành vũng trên sàn nhà, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.

Trong lúc cơn giận dữ và điên cuồng lên đến đỉnh điểm, Hoa không nhận ra rằng, cửa phòng ngủ đã bị gió thổi đóng lại. Khi anh ta nhận ra thì đã quá muộn. Hoa hoảng loạn, cố gắng mở cửa nhưng không thể. Anh ta chạy quanh phòng, tìm kiếm cách thoát thân. Cuối cùng, Hoa tìm thấy một chiếc búa trong góc phòng, dùng sức đập mạnh vào khóa cửa từ bên trong.

Tiếng đập cửa vang lên, khiến những người hàng xóm gần đó thức giấc. Hoa biết rằng, thời gian không còn nhiều. Khi cánh cửa cuối cùng cũng bật mở, anh ta vội vàng bỏ chạy, để lại phía sau là cảnh tượng hỗn loạn và đẫm máu.

Hoa chạy ra khỏi nhà, tim đập thình thịch và hơi thở dồn dập. Anh ta biết rằng, mình phải biến mất trước khi có ai đó phát hiện ra. Hoa lao vào bóng tối, lẩn trốn khỏi hiện trường, mang theo nỗi sợ hãi và tội lỗi nặng nề.

Trong nhà, Lan nằm bất động bên cạnh tủ, máu vẫn chảy không ngừng. Sự im lặng bao trùm, chỉ còn lại mùi máu tanh và cảnh tượng kinh hoàng. Đó là kết thúc bi thảm của một tình yêu đầy bi kịch và những sai lầm không thể tha thứ.

Vào tháng 4 năm hai nghìn không trăm mười chín, Hà Tử Hoa đã bị kết án tử hình vì tội cố ý giết người, nhưng được hoãn thi hành án hai năm. Chiếc búa dính máu và những vật chứng khác đã làm rõ tội ác mà anh ta đã gây ra. Sự thật được phơi bày, nhưng nỗi đau và ký ức kinh hoàng về vụ án sẽ mãi là vết thương khó lành trong lòng dân làng Diêu An. Những ngày tháng đen tối cuối cùng đã qua đi, nhưng dư âm của bi kịch vẫn còn đọng lại, là bài học sâu sắc cho mọi người về giá trị của cuộc sống và sự trả giá cho tội ác.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn